Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 09 + 10: Càn Quét


Lầu một phần lớn là tiệm châu báu và ngọc khí.

Chỗ tốt của trung tâm thương mại chính là mỗi cửa tiệm cửa hàng đều thống nhất lấy cửa trung tâm thương mại làm cửa chính , nói cách khác, tất cả những cửa hàng ở trong trung tâm thương mại đều không có cửa !

Bạch Thất nhớ đến một năm sau tận thế, chuyện ban bố nhiệm vụ yêu cầu lính đánh thuê dị năng đi tìm vàng và bạc, mặc dù lúc đó anh không phải là một thành viên trong nhóm lính đánh thuê, hơn nữa cũng đã không có ở trong căn cứ lớn của thủ đô, nhưng phần thưởng cho nhiệm vụ lúc đó giống như rất phong phú, khiến ngay cả cả trụ sở bọn họ ở cũng đang thảo luận tác dụng của vàng bạc mà quốc gia cần.

Mà sau nhiệm vụ lần đó không lâu, trong căn cứ cũng xuất hiện việc dùng điểm thưởng để thay mới vũ khí đơn.

Còn có một truyền thuyết về ngọc khí trong căn cứ, nghe nói khi đó có người thông qua ngọc khí mở ra không gian trong ngọc khí, không gian kia so sánh với không gian mà người dị năng không gian mở ra thì lớn hơn rất nhiều.

Không có lửa thì làm sao có khói, lời đồn chưa hẳn vô căn cứ. Bất kể là thật hay giả, chứa đựng những thứ này cũng chiếm không bao nhiêu không gian, cứ thử một lần là được.

Cho nên Bạch Thất nói: “Lấy hết những món vàng bạc này đi, cả ngọc khí nữa”

Đường Nhược cảm giác mình đã biến thành tên trộm tội ác tày trời. Một lần trộm là trộm cả trung tâm mua sắm, đưa đến nhân sinh quan được nuôi dưỡng hai mươi năm của cô ở kiếp trước, đều bị lẫn lộn giá trị rồi, cảm thấy trong lòng thật sự có chút băn khoăn.

Cô vừa cầm ngọc với vàng vừa che lồng ngực của mình yên lặng sám hối.

Bạch Thất cách cô không xa, thấy cô che ngực lại đang tự kỷ một mình, không nhịn được lại muốn véo mặt cô, mặc dù không xa, nhưng tay cũng không đủ với tới, đành phải thôi, chỉ cười một tiếng.

Sống trở lại lần này, lại mang theo con nhỏ tưng tửng, tựa hồ mình cũng có nhiều thêm chút vui vẻ.

Hơn phân nửa giờ sau, hai người đã đem ngọc, vàng và bạc nên thu đều bỏ vào không gian. Lúc quẹo cua lên lầu hai, Bạch Thất đột nhiên chỉ vào một cửa hàng mỹ phẩm ở khúc quanh rồi nói: “Cô không cần lấy một ít sao?”

Đây là mỹ phẩm cao cấp nổi tiếng của nước ngoài được quý bà yêu thích, mặc dù Bạch Thất không có mua qua, nhưng cũng biết trước tận thế, giá tiền của một bộ bằng tiền lương một năm của giai cấp bình thường.

Đường Nhược không hiểu lắm: “Lấy cái gì, đồ trang điểm?”

“Ừ, phía ngoài tia tử ngoại rất mạnh, con gái không phải đều thích dưỡng da sao?”

Đường Nhược suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng đem tia tử ngoại cùng với mặt gắn chung với nhau, bỏ lại câu ‘ cmn ’, liền nhanh chóng bỏ tất cả mỹ phẩm nhìn thấy vào không gian.

Cái gì dinh dưỡng, cung cấp nước mát da, cái gì kem chống nắng. . . . . . trước khi Đường Nhược ngã bệnh cũng lên đại học giống như người bình thường giống nhau, đối với  đồ trang điểm rỉ tai lướt mắt với nhau nên có sự hiểu biết nhất định, nhưng bởi vì đi tới thế giới này, thì sẽ không giống, cho nên cô cũng không biết nhãn hiệu nào thích hợp với mình, không thể làm gì khác hơn là tin đắt tiền nhất là tốt nhất.

Càn quét xong lầu một hai người tới lầu hai.

Quần áo cũng là một trong nhu yếu phẩm, sau tận thế sản lượng cây bông liền ít đến đáng thương, quần áo hàng dệt bông ở trong trụ sở tận thế cũng đã thuộc về xa xỉ phẩm trong xa xỉ phẩm, mà sau tận thế cũng có sản xuất ra một chút quần áo, nhưng đều là sợi hoá học, mặc lên người không thoải mái hay nổi bệnh sởi không nói, còn bất tiện.

Virus bệnh có thể thông qua phương thức gặm cắn để lây bệnh, cũng có thể thông qua truyền máu. Da là màng bảo hộ của loài người, nhưng bệnh sởi nổi lên khiến da dễ dàng bị mình cào rách, mang theo vết thương đi chém giết Zombie, rất dễ dàng lây virus bệnh truyền bá từ Zombie tới.

Bạch Thất cùng Đường Nhược thương lượng, chuẩn bị tách ra tìm kiếm quần áo thích hợp với mình.

Mặc dù Đường Nhược vẫn rất sợ, sợ nơi này vô duyên vô cớ xông tới một con Zombie, nhưng cũng biết đạo lý hiện tại thời gian quý giá.

Bọn họ có thể tới tới đây chủ yếu là bởi vì bọn họ thắng được tiên cơ, cho nên tốt hơn hết phải lợi dụng ưu thế thời gian này.

Bạch Thất cầm xe đẩy tay của siêu thị đẩylên lầu ba khu chuyên dành cho đàn ông. Đường Nhược ở lầu hai tiến vào khu quần áo của con gái trẻ mà chọn mua.

Đầu tiên váy liền áo … tất cả đều bị loại bỏ, tận thế mà mặc váy chạy tới chạy lui, hình ảnh này thật lòng quá không tốt, nhưng nếu có vài cái cảm thấy quá đẹp cũng không nhịn mà được thu vào, nếu thật sự không được, đến lúc đó cho người khác cũng tốt.

Bây giờ là tháng tám, trong trung tâm mua sắm trừ quần áo mùa hè, cũng đã đưa lên rất nhiều quần áo mùa thu. Đường Nhược thấy quần áo phù hợp với số đo của mình là ném vào không gian, càng không có loại nhàn nhã khi bình thời đi dạo phố, thứ nhất cô đã có hai năm không có đi dạo qua phố, căn bản đều ở bệnh viện vượt qua, thứ hai không có thời gian cùng tâm tình để cô làm loại hoạt động đi dạo phố này.

Áo lót, quần lót, vớ. . . . . . tất cả đều không bỏ qua.

Trong đó Đường Nhược lấy nhiều nhất là một cửa hàng nhãn hiệu thời trang Anh quốc, quần áo trong cửa hàng này hết sức phù hợp với thẩm mỹ của Đường Nhược, căn bản đều tham chiếu thời trang phục cổ của Anh quốc làm ra, bên trong váy quá gối còn có quần tất, áo gió áo khoác đều là màu cà phê hoặc là lam. Ở sau khi tận thế, màu này không sợ bẩn.

Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, cho dù Đường Nhược cảm giác mình xuyên qua đến thế giới tận thế là không khoa học, dưới tình huống có điều kiện, cũng không thể khiến cho mình quá lôi thôi. từ nhỏ cô vẫn nghe được câu nói của mẹ cô: phụ nữ thì nên đối mình tốt hơn một chút, mình cũng không tốt với mình, còn ai sẽ đối tốt với mình chứ?

Cửa hàng này phong cách còn có rất nhiều giày boot mang phong cách anh, Đường Nhược mang vào một đôi, cảm thấy hết sức êm chân, nên liền bỏ đi giày xăng-̣đan buổi sáng thay ở khách sạn, trực tiếp mang đôi giày boot da cừu này, rồi đem tất cả giày boot có số đo hợp với mình ở trong tiệm, và giày đế đều bỏ bên trong không gian.

Từ trong cửa hàng mang phong cách Anh quốc đi ra, Đường Nhược đã thay quần áo và giầy. Bởi vì buổi sáng tìm không được được quần áo thích hợp, Đường Nhược đang mặc váy liền áo, lúc cùng Bạch Thất  nhào lên đối chiến với Zombie, Đường Nhược cũng phát hiện mặc bộ váy này rất bất tiện, nên ở chỗ này chọn lấy một bộ áo sơ mi quần yếm để thay.

Áo sơ mi kiểu Anh chỗ cổ áo ống và tay áo sẽ có đính hoa xinh đẹp, hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn này của Đường Nhược, Đường Nhược cũng tự cảm thấy mình bây giờ hết sức xinh đẹp.

Lên lầu ba, Đường Nhược chuẩn bị bắt đầu gọi Bạch Thất, nhưng cô phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Cô còn không có hỏi Bạch Thất tên là gì, điện thoại lại không mở được màn hình khóa, cũng sớm đã ném lại trong khách sạn rồi!

A, cô gái tự kỷ thần kinh yếu ớt.

Mình quả nhiên quá ngu xuẩn. . . . . .

Trong đầu Đường Nhược yên lặng hiện lên mấy chữ này, không thể làm gì khác hơn là bò lên trên quầy hàng bên cạnh thang cuốn tìm bóng dáng của Bạch Thất.

Cô mới vừa bò lên quầy, nhìn chung quanh một vòng, suy nghĩ một chút, chuẩn bị đến sư tử Hà Đông rống thì nghe thấy ở bên cạnh truyền đến tiếng nói của Bạch Thất: “Cô bò lên cao như vậy chính là muốn cho tôi xem bộ đồ mới của cô sao?”

Thì ra là Bạch Thất đang đứng ở một chỗ khác bên cạnh thang cuốn đi lên lầu, nhìn dáng vẻ của anh có vẻ cũng đã đợi một lát rồi.

Đường Nhược yên lặng bò xuống , đi tới bên cạnh Bạch Thất.

Bạch Thất cũng đã thay một bộ quần áo mới, toàn thân là màu đen, chân mang một đôi giày thể thao màu đen, nhìn qua càng lộ vẻ sắc bén hơn. Đại khái lúc trước ở trong khách sạn tìm không được áo đen cùng giày thể thao, nên đến đây liền đổi bộ khác.

“Anh lấy đủ rồi?” Đường Nhược quyết định nói sang chuyện khác để che dấu hành động ngu xuẩn của mình.

Bạch Thất nhíu mày: “Nơi này không có quần áo mùa đông, tạm thời chỉ có thể thế thôi.”

Đường Nhược cũng nhớ đến, mình không có lấy được quần áo mùa đông: ” Sau Tận thế mùa đông là quang cảnh thế nào?”

Bạch Thất nói: “Rất lạnh, so sánh với mùa đông bình thường  lạnh hơn gấp đôi, nhất là ban đêm. . . . . .”

Đường Nhược lại muốn hỏi, bình thường mùa đông nơi này lạnh đến mức độ nào, nhưng miệng chỉ hơi mở, lại cảm thấy đối phương nhất định sẽ cảm giác mình quá ngu xuẩn, nên không hỏi nữa.

Thu lại quần áo Bạch Thất xong, hai người lại bắt đầu lên lầu bốn.

Chương 10: Xong

Đồ của lầu một và lầu hai không chiếm diện tích lớn, hơn nữa quần áo hai người lấy thật sự không coi là nhiều, cho nên tính toán một cái trong không gian ước chừng còn trống một phần ba.

Lầu bốn là giường và vật dụng gia đình, cùng dụng cụ đóng quân dã ngoại bên ngoài .

Đường Nhược thu lại hai mươi mấy bộ giường, tám bộ trang trí nội thất, lại thu thêm hai mươi mấy cái chăn và đệm giường, cảm thấy đã đầy đủ mới đi qua hội hợp cùng Bạch Thất đang chọn dụng cụ đóng quân dã ngoại bên ngoài.

Chỉ thấy bên trong xe đẩy tay Bạch Thất đẩy, đã trang bị đầy đủ cờ lê, đao công cụ, xẻng công binh. . . . . .Anh nhìn thấy Đường Nhược đi tới, thì chỉ vào nơi đặt một đống đèn pin cầm tay và đèn bàn đóng quân dã ngoại nói: “Đem những thứ kia thu vào.”

Đường Nhược tất nhiên là ngoan ngoãn một chút làm theo.

Sau đó Bạch Thất lại đẩy một xe công cụ và máy tập thể hình tới đây bảo cô bỏ tất cả vào không gian.

Sau khi thu gom toàn bộ xong, hai người lại lấy ra hai balo đóng quân dã ngoại vác tại trên người. Trong balo có một ít bánh bích quy, nước, khăn lông … dùng để che dấu tai mắt người khác.

Một hơi trở lên lầu năm.

Lầu năm của trung tâm thương mại này là nơi tập trung cửa hàng ăn uống, mỗi quán ăn đều có cửa riêng quầy riêng, nói cách khác muốn vào lấy đồ đều phải phá khóa cửa của mỗi nhà. Hai người suy nghĩ một chút, cảm thấy đồ ăn của quán ăn cũng cũng không nhiều lắm, nên không có hạ thủ từng nhà, chỉ chọn lấy hai quán ăn đặc biệt lớn mà hạ thủ, một quán ăn thức ăn chủ yếu là hải sản, quán còn lại chủ yếu là thịt bò.

Thời điểm Bạch Thất mở cửa phòng bếp của quán ăn hải sản ra, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều hải sản được nuôi ở trong hồ nước còn có một số chứa ở trong tủ lạnh.

Dù sao không gian của Đường Nhược là thời gian tĩnh, bọn họ dĩ nhiên sẽ không bỏ qua tủ lạnh và bể cá, đem tất cả hải sản thu vào. Thuận tiện thu một ít than đá, than củi, bình gas ở trong phòng bếp.

Tiếp theo là quán ăn thịt bò cũng theo như phương pháp này mà đánh cướp một lần.

Thu xong những thứ này rồi, Đường Nhược cảm thụ một chút: “Không gian gần đầy rồi, chỉ còn có mười mấy thước vuông thì sẽ đổ đầy toàn bộ.”

Bạch Thất gật đầu, dự định lúc này rời đi sẽ trực tiếp về nhà.

Nhưng trước khi về nhà, còn có một chuyện phải làm.

Bạch Thất mang theo Đường Nhược từ từ đi lên lầu sáu.

Nơi này là phòng giám sát của trung tâm mua sắm, là tất cả camera giám sát của trung tâm. Hiện tại trung tâm vẫn còn có điện, nếu không xóa đi hình ảnh đã ghi lại của camera, khó tránh khỏi về sau sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để cho người khác nhìn thấy sự ‘ kỳ quái ’ của Đường Nhược  .

Cách cửa là có thể nghe được tiếng gầm bên trong. Bên trong có Zombie, hơn nữa không chỉ một con.

Cửa phòng an ninh vô cùng bền chắc, Đường Nhược nhìn Bạch Thất vô cùng thuần thục cầm lấy một cây sắt đã đem khóa cửa gõ mở, ngay cả kinh ngạc đều quên mất, chỉ hết sức chăm chú nhìn cánh cửa kia. Chỉ sợ bên trong đột nhiên nhào ra mấy con Zombie, đem cô cắn chết.

Chẳng qua hiển nhiên, Bạch Thất đã quen nhìn cảnh tượng như vậy. Chỉ thấy hắn đem khóa cửa cạy xong, liền nắm tay nắm cửa, nghe tiếng Zombie đã tụ lại đến phía sau cửa, liền nhắm ngay phía cửa đẩy, dùng sức đạp một cước, Zombie đã bị cửa đè ở phía sau. Tiếp theo Bạch Thất nhìn một vòng bên trong phòng, phát hiện không có những con Zombie khác, mới nói: ” Này, giải quyết xong bọn họ.”

Đường Nhược cũng hiểu Bạch Thất đang huấn luyện cô, cho dù sợ, nhưng vẫn cắn răng, nắm chặc xẻng công binh đi tới.

Bạch Thất buông chân đạp cửa ra, Zombie tựa như gà chọi, hưng phấn  nhào đầu về phía bọn họ.

Thân thể Đường Nhược khẽ khom xuống, hai tay dùng sức nắm xẻng công binh, vung ra ngoài.

“Cốp, Cốp”

Hai tiếng trầm muộn va chạm từ xẻng công binh truyền đến. Trong thời gian ngắn quơ xẻng hai lần, khiến cho mặt Zombie bị chấn động quay ra sau.

“Nhắm ngay đầu, một kích phải trúng.” Bạch Thất ở một bên chỉ điểm.

Đường Nhược hít vào thở ra lần nữa, giơ lên xẻng công binh, bước nhanh tiến lên, dùng đầu xẻng nhắm ngay đầu một con Zombie  đâm xuống.

Đợi lúc cô kịp phản ứng, mới phát hiện này con Zombie này đang muốn đưa tay bắt cánh tay của cô, nhưng lại bị Bạch Thất dùng chân đá vào lồng ngực, ngăn lại.

Bạch Thất đá văng con Zombie bị Đường Nhược giết chết: “Lúc giết Zombie đồng thời phải chú ý an toàn của mình, giống như cô sẽ chỉ làm cho mình cũng biến thành quái vật như nó.”

Hô hấp của Đường Nhược hỗn loạn, gật đầu.

“Còn có một con, mau!”

“Binh, Binh, Binh!” lần này Đường Nhược càng thêm liều mạng, nhắm về phía đầu Zombie dồn sức đánh. Cho đến khi tay của mình đều run rẩy lên.

“Vào đi.” Lúc Bạch Thất quay đầu hô một câu, cô mới phục hồi tinh thần lại, nhìn một chút, đỉnh đầu Zombie đã bị gõ đến vỡ nát trên đất, bên trong có thứ gì đó tràn ra.

Trong phòng giám sát, Bạch Thất đứng trước máy vi tính hết sức chuyên chú hack hệ thống giám sát, Đường Nhược thì đứng ở phía sau vịn tường ói như điên.

Chỉ mấy phút đồng hồ, Bạch Thất đã xóa hết hệ thống internet của cả trung tâm mua sắm, nhưng hắn vẫn không yên lòng như cũ, dù sao hắn đã có ba năm không chạm qua những thứ này rồi, hiện tại, thủ đoạn đánh Zombie, so sánh với thao tác Computer trong thời kỳ đại học thì tinh tiến hơn rất nhiều.

Cho nên, anh bảo Đường Nhược cầm chùy đưa cho mình, rồi đập hệ thống giám sát kia tanh bành.

Hết bận xong, tất nhiên là phải về nhà.

Bạch Thất nhìn cô đang uống nước ừng ực, Đường Nhược uống xong nước lại là một hảo hán, hắn nhíu mày: “Chúng ta xuống lầu, về thôi.”

Đường Nhược thu nước lại, gật đầu.

Ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Thất nhìn mình chằm chằm, nắm thật chặt xẻng công binh trong tay, mím môi nói: “Anh yên tâm, nếu chúng ta đã lập tổ đội đánh quái, thì tôi sẽ không làm đồng đội heo đâu. Tôi sẽ cố gắng làm được chuyện anh an bài cho tôi, đuổi theo tốc độ của anh.”

Cô không muốn kéo chân sau, mặc dù mình có một không gian, nhưng cô cũng không muốn thật trở thành kẻ ngồi ăn sau đó chờ chết mà Bạch Thất đã nói.

Đời trước cô đã trải qua cuộc sống như vậy nhiều năm…, thật không muốn lại trải qua một lần.

Khóe mắt của Bạch Thất liếc về phía tay cô, bàn tay kia đã mài thành màu đỏ, nếu tiếp tục mài nữa, có lẽ sẽ chảy máu. . . . . .

Ý chí như vậy, quả thật hiếm thấy.

Hiện tại đã khoản một giờ chiều, thời điểm bọn họ xuống lầu đi qua cửa lớn, liền nghe thấy được vài tiếng nói. Hiện tại lúc này, trong lầu dưới của siêu thị quả nhiên đã có người, nhưng không phải rất nhiều, đại khái là vài nhóm người.

Khu đồ ăn vặt nhập khẩu của siêu thị hầu hết bị lấy sạch, những chỗ khác Đường Nhược và Bạch Thất không có động tới, bởi vì sau đó bọn họ đã trực tiếp mang cả kho hàng đi, trừ chút ít sữa chua Đường Nhược muốn.

“Móa, nơi này không phải viết đồ ăn vặt nhập khẩu nước ngoài ư, làm sao mấy kệ chứa đều trống không thế?”

“Là có người tới trước một bước, đã mang đi hết đúng không?”

“Vậy thì có bao nhiêu người mới có thể cầm nhiều đồ như vậy, không nhìn thấy xe dừng phía ngoài, một cái tay cũng có thể đếm hết à. . . . . .”

Nghe được lầu dưới truyền đến tiếng nói, hai người liếc mắt nhìn nhau, bước chân nhẹ nhàng chạy ra ngoài.

Hiện tại còn không có người thức tỉnh dị năng, chắc là không biết liên tưởng đến dị năng không gian, nhưng cũng sợ vạn nhất.

Bọn họ tiến đến cửa vào, quả nhiên đã có mấy chiếc xe đậu ở đó.

Hai người mỗi người một tiến vào xe thể thao, chạy tung bụi mù.

Rẽ vào một chỗ ngoặt, liền nhìn thấy xe cảnh sát chạm mặt chạy đến.

Ngày thứ nhất của tận thế, chính phủ vẫn tích cực ở ổn định lòng người, khống chế cục diện.

Trên đường đi ngang qua một trạm xăng dầu, cũng phát hiện nhân viên cảnh sát đã cầm lấy vũ khí và khiên giữ ở cửa ra vào.

Bạch Thất nhìn thoáng qua rồi lái xe đi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro