3
Chương 75.1: Báo ứng
Edit: Tiểu Miêu
Lý ma ma nhìn chén tổ yến kia, trong mắt hiện lên một chút do dự, dù sao, mụ ở trong cung cũng đã nhiều năm, âm mưu quỷ kế trong cung, mụ gặp qua không ít, cũng trải qua không ít, năm đó, ngay tại thời điểm hoàng thượng đăng cơ, nàng phụng mệnh lão thái gia, mang theo một chén đựng huyết yến kịch độc, đi bức tử phi tử của hoàng thượng là Ngọc phi, tuy rằng chuyện này đã qua hơn hai mươi năm, nhưng mụ vẫn nhớ rõ mồn một tình cảnh ngày đó trước mắt.
Giờ phút này, nàng thấy chén tổ yến kia trên tay Long Ngữ Lan, chỉ cảm thấy tâm không ngừng mà trùng xuống.
Long Ngữ Lan thấy Lý ma ma thần sắc do dự, không tiếp tổ yến, sắc mặt không khỏi trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói
“Lý ma ma, Bổn cung ban thưởng ngươi tổ yến, ngươi vì sao không nhận?”
Lý ma ma cả người run lên, cắn chặt răng, tay run rẩy vươn ra tiếp nhận chén tổ yến kia giống như nặng tựa nghìn cân, bởi vì tay cầm không vững nên tổ yến trong chén cơ hồ bị mụ đổ hơn phân nửa, làm dơ tấm thảm lông trắng muốt 1 mảng lớn.
Long Ngữ Lan trong mắt hiện lên một chút tàn nhẫn, vỗ mạnh lên giường, đứng lên, tức giận quát
“Lý ma ma! Ngươi thật to gan! Bổn cung có ý tốt, niệm tình ngươi hầu hạ Bổn cung nhiều năm, cố ý ban thưởng ngươi tổ yến, ngươi cư nhiên dám cô phụ một mảnh tâm ý của Bổn cung ?”
Lý ma ma sắc mặt trắng bệch, tay cầm tổ yến không ngừng mà run rẩy, cả người xụi lơ trên mặt đất, hai mắt nhìn thẳng vào nửa bát tổ yến kia, trong đầu lại không tự chủ được mà nghĩ tới một màn năm đó Ngọc phi bị mụ bức tử.
Năm đó, mụ mang theo vài cung nữ, phụng mệnh lão thái gia, mang theo một chén tổ yến hạ kịch độc , đi tới trước Ngọc Hàn cung của Ngọc phi, mà năm đó Ngọc phi cũng bởi vì hoàng thượng vừa mới đăng cơ, mà sắc mặt vui mừng, biết được Thái Hậu vì nàng đưa tới tổ yến, cũng là sắc mặt trắng bệch, toàn thân run run.
Mụ vẫn nhớ rõ, Ngọc phi cuối cùng là bị vài cung nữ mạnh mẽ đè lại, là mụ tự tay đem chén tổ yến kia mạnh mẽ rót vào miệng Ngọc phi, lúc ấy, ánh mắt Ngọc phi kia oán hận không cam lòng, gắt gao nhìn thẳng mụ, thậm chí, đến khi Ngọc phi tắt thở, hai mắt vẫn không cam lòng trợn lên, chết không nhắm mắt.
Lý ma ma đắm chìm trong chuyện cũ, sắc mặt từng chút tái xám lại như tro, thật sự là báo ứng a, năm đó mụ tàn nhẫn hại chết Ngọc phi, mà nay, mụ gặp đúng chuyện này, thật sự nhân quả báo ứng!
Long Ngữ Lan thấy Lý ma ma vẫn đang do dự, không khỏi sắc mặt trở nên cực kì khó coi, nàng hung tợn nhìn Lý ma ma, thanh âm lạnh lùng nói
“Lý ma ma, ngươi vẫn là chính mình uống đi! Ngươi dù sao hầu hạ Bổn cung nhiều năm, Bổn cung cũng không muốn đối với ngươi làm cái gì có chuyện mất mặt!”
Lý ma ma cười lộ vẻ sầu thảm, mụ bỗng nhiên dùng sức cầm bát tổ yến trong tay ném xuống, sau đó biểu tình bình tĩnh nhìn Long Ngữ Lan, nói
” Đa tạ Hoàng hậu nương nương ban ân, nô tỳ đã uống rồi!”
Chương 75.2
Edit: Tiểu Miêu
Long Ngữ Lan nhìn hành động của Lý ma ma, đầu tiên là hơi sững người, sau đó cất tiếng cười to, trong mắt nàng lộ ra hung quang, phút chốc chỉ vào Lý ma ma cười lạnh nói
“Quả nhiên không hổ là lão nô tài hầu hạ Bổn cung nhiều năm! Dám can đảm đối đầu với bổn cung như thế, ngươi là người đầu tiên!”
Lý ma ma hít một hơi thật sâu, biểu tình bình tĩnh nhìn Long Ngữ Lan, nói
” Hoàng hậu nương nương nếu muốn nô tỳ chết, nô tỳ đương nhiên không dám kháng chỉ, chỉ là, nô tỳ tiến cung đã hơn nửa đời người rồi, chén tổ yến kia có cái gì, nô tỳ tự nhiên rõ ràng, nô tỳ không dám phản bội nương nương, nô tỳ chỉ cầu nương nương cho nô tỳ một con đường sống!”
Long Ngữ Lan nhìn Lý ma ma, lạnh lùng nói
“Lý ma ma, Bổn cung đã nói rằng sẽ để ngươi cùng người nhà ngươi đoàn tụ, Bổn cung đương nhiên không nuốt lời, ngươi vừa mới hỏi tại sao bổn cung lại ban tổ yến cho ngươi ư? Uống vào, ngươi có thể cùng người nhà ngươi đoàn tụ rồi!”
Lý ma ma nghe vậy sắc mặt đại biến, mụ quỳ xuống , bò đến dưới chân Long Ngữ Lan, run giọng nói
“Nương nương. . . . . Người đem. . . Người đem người nhà nô tỳ làm gì rồi. . . Người đem người nhà nô tỳ làm gì rồi?”
Long Ngữ Lan một cước đá Lý ma ma ngã trên mặt đất, cười tàn nhẫn nói
” Lý ma ma, ngươi đừng nghĩ rằng Bổn cung không biết, ngươi cùng nhi tử ngươi ở trong bóng tối vụng trộm thư từ qua lại, ngươi biết nhiều bí mật của Bổn cung như vậy , Bổn cung làm sao có thể yên tâm cho ngươi rời đi? Ngươi không phải vẫn muốn cùng người nhà ngươi đoàn tụ hay sao? Ngươi nên xuống hoàng tuyền cùng người nhà ngươi đoàn tụ đi thôi!”
Lý ma ma xụi lơ trên mặt đất, không dám tin nhìn Long Ngữ Lan, khàn giọng nói
” Ngươi thật độc ác! Ta hầu hạ ngươi nhiều năm như vậy, ngươi vì sao ngay cả người nhà của ta cũng không buông tha? Ta tuy rằng thường thường cùng con ta thư từ qua lại, nhưng ta không hề hé răng nói nửa câu trong cung cho con biết, ngươi vì sao phải tàn nhẫn như thế, sát hại người nhà của ta?”
Long Ngữ Lan không thèm nhìn Lý ma ma liếc mắt một cái, lãnh khốc vô tình nói
” Bổn cung giết vài tiện dân, giống như bóp chết vài con kiến, có đáng kể gi đâu? Ngươi muốn trách, thì trách trong đầu ngươi không nên có ý niệm rời khỏi Bổn cung, Bổn cung tuyệt đối sẽ không lưu lại người có khả năng uy hiếp bổn cung trên đời này!”
Nói xong, Long Ngữ Lan dừng một chút, lại cười lạnh nói
“Vốn, Bổn cung niệm tình ngươi hầu hạ Bổn cung nhiều năm như vậy, muốn cho ngươi chết thống khoái một chút, nhưng không có nghĩ đến, ngươi cư nhiên không biết tốt xấu như thế, đem tổ yến Bổn cung ban cho ngươi ném đi, Bổn cung cũng không cần đối với ngươi niệm tình cũ rồi!”
Nói xong, Long Ngữ Lan quay đầu hướng ngoài cửa quát
“Người đâu!”
Theo tiếng gọi của Long Ngữ Lan, ngoài cửa đi vào vài cung nữ.
Lý ma ma vẻ mặt oán hận nhìn Long Ngữ Lan, nàng cả người run run, chỉ vào Long Ngữ Lan kêu lên
“Long Ngữ Lan, đồ nữ nhân độc ác, ngươi sẽ không có kết cục tốt ! Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Long Ngữ Lan biến sắc, tức giận quát
“Bắt giữ tiện nhân này cho bổn cung!”
Vài cung nữ lên tiếng trả lời tiến lên, đem Lý ma ma giữ chặt, Lý ma ma không ngừng mà giãy dụa, lại bất đắc dĩ người già sức yếu, căn bản là đánh không lại vài cung nữ tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng , lập tức bị người gắt gao giữ chặt, không thể động đậy.
Long Ngữ Lan sắc mặt dữ tợn, rót nửa chén thuốc trên bàn, sau đó đi đến trước người Lý ma ma, mạnh mẽ cầm chén thuốc đổ vào miệng Lý ma ma.
Lý ma ma biểu tình tràn đầy tuyệt vọng, mụ dùng ánh mắt vô cùng oán độc cừu hận gắt gao nhìn thẳng Long Ngữ Lan, bỗng nhiên phát ra tiếng cười
“Long Ngữ Lan, ngươi sẽ có báo ứng , ngươi nhất định sẽ có báo ứng , ta sẽ ở trên đường hoàng tuyền chờ ngươi. . . . . . Chờ ngươi. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, miệng Lý ma ma liền sùi bọt mép, đầu dần dần gục xuống, người hơi hơi co giật một cái, cuối cùng nằm im không nhúc nhích!
Long Ngữ Lan đi ra phía trước, đẩy thân thể Lý ma ma lại, chỉ thấy thất khiếu Lý ma ma toàn bộ chảy ra máu tươi, sớm đã đoạn khí, chỉ là một ánh mắt mở thật to , bên trong tràn ngập oán hận cùng không cam lòng.
Chương 76.1: Núi Thiên Hoa
Edit: Tiểu Miêu
Miếu cầu phúc hoàng gia của Tây Lương quốc tọa lạc trên đỉnh Hoa Sơn cách kinh thành ba mươi dặm, vốn là một miếu thờ có lịch sử lâu đời, được biết đến với tên Mẫu tổ miếu – miếu Thiên Thủ Quan Âm.
Điều đáng nói ở đây là, thời điểm khai quốc nước Tây Lương, trước khi hoàng đế Tử Hoa đăng cơ đã từng được chủ trì của miếu này cứu. Cho nên sau khi Tử Hoa đăng cơ hoàng đế, đã ban tên cho miếu này là Hộ Quốc tự – miếu cầu phúc hoàng gia của Tây Lương quốc.
Núi Thiên Hoa, vốn là 1 ngọn núi không có tên, độ cao so với mặt nước biển rất sâu, quanh năm mây mù bao phủ, người bình thường rất khó có thể nhìn thấy toàn cảnh núi. Chỉ biết là, trên núi Thiên Hoa đường xá cực kỳ hiểm ác, khắp nơi bên đường là vách núi sâu không thấy đáy, cùng dã thú cực kỳ hung mãnh.
Mãi cho đến khi Tử Hoa xưng đế, mới ban tên cho núi Thiên Hoa, mà Hộ Quốc tự của nước Tây Lương đúng là đặt ở trên đỉnh núi Thiên Hoa. Để tiện cho việc hoàng đế lên núi cầu phúc, hoàng đế liền sai người tạo ra một con đường bằng phẳng lên núi Thiên Hoa, nhưng bởi vì thế núi Thiên Hoa quả thật quá mức hung hiểm, cho nên con đường lên núi cũng không thể làm rộng, chỉ đủ cho tầm vài ba người cùng sánh bước đi, xa mã thật sự là không thích hợp lên núi.
Lại nói, hoàng đế khai quốc nước Tây Lương từng hạ chỉ, con cháu họ Tử đến cầu phúc, phải đi bộ lên núi để thành tâm.
Cho nên, con cháu dòng dõi hoàng thất nhà họ Tử tiến đến Thiên Hoa núi cầu phúc, bắt buộc phải đi bộ lên núi.
Tử Dạ thân là thái tử, đương nhiên cũng không ngoại lệ, đến chân núi Thiên Hoa, liền xuống xe ngựa, sau đó cùng Diệp Linh đi bộ lên núi. Bởi vì sơn đạo nhỏ hẹp, cho nên, phần đông thị vệ hắn mang theo cũng chỉ có thể hạ trại ở chân núi Thiên Hoa, chờ thái tử cầu phúc xong xuống núi.
Bởi vì thời điểm đoàn người Tử Dạ tới núi Thiên Hoa đã muộn, hơn nữa trời đang có tuyết rơi, cho nên bọn họ cũng không lập tức lên núi, mà là đang nghỉ tạm 1 đêm dưới chân núi, buổi sáng hôm sau tuyết ngừng rơi mới lên núi.
Tuy rằng tuyết đã ngừng rơi, hơn nữa khí trời cũng sáng rõ, nhưng là, trên đường lên núi vẫn có lớp tuyết đọng thật dày, người đi đường rất dễ bị trượt chân, hơn nữa thời tiết cực kỳ rét lạnh, thân thể Diệp Linh nhu nhược, lại không thể dễ dàng lên núi.
Tử Dạ chọn lựa hơn mười người thị vệ đi theo lên núi, lại sai người dọn sạch lớp tuyết trên đường đi, rồi mới ôm lấy Diệp Linh chậm rãi hướng trên núi đi đến.
Diệp Linh trên người khoác áo choàng da hồ thật dày, nép chặt trong lòng Tử Dạ, cái lạnh sơn dã làm thân thể nàng vốn suy yếu nay càng yếu hơn, thời điểm lên núi Thiên Hoa nàng liền hối hận, nàng thật không ngờ, đến núi Thiên Hoa cầu phúc, tình cảnh lại gian nan như thế, hơn nữa, vẫn không thể ngồi kiệu lên núi, đây đối với người luôn được chiều chuộng mà nói, khó tránh khỏi có điểm khó có thể thích ứng.
Chính là, chuyện cho tới bây giờ, nàng hối hận cũng đã muộn, thân phận thái tử tôn quý như thế, đều nghe theo tổ huấn xưa đi bộ lên núi, huống chi là nàng? Ở một khắc này, trong lòng nàng không khỏi oán hận tổ huấn kia!
Bất quá, trong lòng nàng mặc dù âm thầm kêu khổ không chịu nổi, ở ngoài mặt cũng không dám lộ ra nửa phần hờn giận, bởi vì, tiến đến núi Thiên Hoa cầu phúc cầu con, là nàng nói ra, bây giờ cách thời điểm nàng xảy thai, đã qua ba tháng, trong lòng của nàng vẫn rất không yên, cơ hồ hàng đêm đều mơ thấy một tiểu hài tử huyết nhục mơ hồ ở trong mộng hướng nàng lấy mạng, cho nên, nàng cực kỳ nôn nóng , liền muốn đi lên Hộ Quốc tự Tây Lương nước ở trên núi Thiên Hoa.
Thời điểm nàng tiến cung, từng nghe nói qua, mẫu tổ miếu trên núi Thiên Hoa cực kỳ linh nghiệm, phi tử hoàng cung lên đây cầu con, sau khi hồi cung, đều thuận lợi mang thai, vì vừa mới mất con, cho nên, nàng liền cầu xin Tử Dạ mang nàng tiến đến núi Thiên Hoa.
Chương 76.2: Núi Thiên Hoa
Edit: Tiểu Miêu
Lần trước mang thai, nàng vì hãm hại Diệp Lạc, mà tự mình uống thuốc hoa hồng đế phá thai, nhưng bởi Ứng Vương cùng hoàng thượng nên cũng không có đả thương đến nửa sợi lông của Diệp Lạc, nàng tuy rằng trong lòng oán hận không cam lòng, nhưng là, mấy ngày nay gặp ác mộng lại làm nàng hối hận chính mình nhất thời xúc động, đánh mất đi lợi thế hữu hiệu của mình!
Nàng hiện tại nghĩ thông suốt, Tử Dạ là thái tử, hiện tại hoàng thượng lại bệnh nặng, cho nên, chàng sớm muộn cũng sẽ lên ngôi vị hoàng đế, chỉ cần nàng sinh hạ một hài nam, như vậy, lấy sủng ái của Tử Dạ với nàng, thời điểm Tử Dạ đăng cơ hoàng đế, nàng nhất định sẽ được phong làm hoàng hậu!
Tuy rằng nàng hận Diệp Lạc, nhưng là, ngồi lên vị trí hoàng hậu xem ra quan trọng hơn, nếu về sau Tử Dạ là hoàng đế nước Tây Lương , như vậy cho dù hắn sủng ái nàng, về sau cũng tránh không được giống các đời hoàng đế trước, sẽ có tam cung lục viện Tần phi, cho nên, nàng chỉ có ngồi trên vị trí hoàng hậu , thành người đứng đầu hậu cung, mới không sợ Tử Dạ bị nữ nhân khác cướp đi!
Thời tiết lạnh giá, Diệp Linh tuy rằng mặc quần áo chống lạnh thật dày, còn choàng áo choàng da hồ, nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, nàng cắn chặt lấy răng, tựa vào trên người Tử Dạ, từng bước một hướng trên núi đi đến, mỗi lần qua một đoạn cầu thang, nàng đã cảm thấy giống như muốn ngã gục rồi, tựa trên người Tử Dạ thở dốc không thôi.
Tử Dạ ôm Diệp Linh thật chặt, ngẩng đầu nhìn về phía trước, chìm vào khoảng mây mù sương lạnh, nhíu nhíu mày, hướng một người thị vệ bên cạnh hỏi
“Chỗ nghỉ chân có còn xa không?”
Người thị vệ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó trả lời
“Bẩm thái tử gia, phía trước cách đó không xa là một vách núi đen, bất quá, chỗ đó coi như cũng rộng lớn, có thể tạm thời nghỉ tạm. Nhưng bởi vì cách vách núi đen không xa có một rừng cây rậm rạp, chỉ sợ sẽ có mãnh thú, phải vạn phần cẩn thận.”
Diệp Linh sớm mệt mỏi không chịu được, nghe được phía trước có nơi nghỉ tạm, mừng rỡ trong lòng, lại nghe đến người thị vệ kia nói trong núi có mãnh thú, nàng sợ Tử Dạ sẽ thay đổi chủ ý, không dừng lại nghỉ tạm, không đợi Tử Dạ nói tiếp, liền giận tái mặt đối vị kia thị vệ quát
“Bọn thị vệ các ngươi, vốn bảo hộ thái tử gia chính là chức trách của các ngươi, chẳng lẽ mãnh thú các ngươi không đối phó nổi sao?”
Thị vệ kia bị Diệp Linh quát, tuy rằng biểu tình xẹt qua một tia bất mãn, nhưng cũng cúi đầu, không đáp lại.
Chương 77.1: Bị tập kích
Edit: Tiểu Miêu
Diệp Linh không hiểu nhưng Tử Dạ cũng biết là nơi này đầy rẫy nguy hiểm, hiện tại trên núi tuyết lớn , mãnh thú trong núi căn bản là không tìm được đồ ăn, cho nên, dưới tình huống như vậy mãnh thú sẽ tìm cách tấn công người qua lại.
Hơn nữa, mọi người mặc dù có mang vũ khí phòng thân, nhưng nơi đây tuyết đọng từng lớp dày, rất khó thi triển võ nghệ, hơn nữa đất tuyết trơn trợt, không cẩn thậnlà sẽ trượt chân, so sánh với mãnh thú sinh sống trong núi, khó tránh khỏi chịu thiệt không ít.
Tử Dạ nghĩ đến đây, lại quay đầu nhìn Diệp Linh đang thở dốc không thôi, trầm ngâm trong chốc lát, sau đó quay ra thị vệ bên cạnh phân phó
“Truyền lệnh xuống, dừng phía trước nghỉ tạm, đốt lửa lên, phòng ngừa mãnh thú tập kích.”
Thị vệ kia lĩnh mệnh, hướng phía trước truyền lời đi, ở trên Tuyết Sơn, bởi vì sợ băng tuyết rơi, cho nên, tuy rằng bọn họ khoảng cách người phía trước không phải rất xa, nhưng cũng không dám lớn tiếng kêu gọi.
Diệp Linh lấy tay bọc áo choàng da hồ vây kín toàn thân, co lại trong lòng Tử Dạ, ngửa đầu dịu dàng nói
“Dạ ca, Linh nhi mệt mỏi quá, chúng ta nghỉ ngơi lâu một chút được không? Linh nhi sắp đông cứng lại rồi!”
Tử Dạ trầm mặc một hồi, nhíu mày, nói
” Linh Nhi! Đừng làm loạn nữa, ngọn núi mãnh thú nhiều, vì tránh sinh thêm sự cố, nhanh chút lên núi!”
Diệp Linh lần đầu tiên bị Tử Dạ mắng như thế trước mặt mọi người , trong lòng khó tránh khỏi có điều bất mãn, trên mặt nàng hiện lên một tia hờn giận, bất mãn nói
” Nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ mãnh thú sao?”
Tử Dạ nén giận nói
” Linh Nhi! Đủ rồi! Nếu nàng còn nhiều lời, bản thái tử liền sai người mang nàng xuống núi!”
Nói xong, không hề để ý tới Diệp Linh, có điểm lo lắng nhìn về phía giữa sườn núi tuyết đọng thật dày.
Diệp Linh trong lòng cảm thấy cực kỳ ủy khuất, bất quá, nàng lại thông minh ngậm miệng lại, không đôi co tiếp. Đồng thời, trong lòng của nàng lại dâng lên một cỗ oán hận, nàng vẫn cho là Tử Dạ là vì bồi nàng, mới đến núi Thiên Hoa, nhưng là, trong lời nói vừa rồi, nàng lại nghe ra,Tử Dạ lên núi Thiên Hoa là sớm có chuẩn bị, cũng không phải bởi vì nàng. Mà đề nghị của nàng, chẳng qua là trùng hợp thôi!
Nghĩ đến đây, Diệp Linh sắc mặt khó coi hơn, nàng muốn phát giận, nhưng lại không dám, đành phải đem tất cả oán khí trút lên đầu Diệp Lạc , nếu không phải người quái dị kia, nàng như thế nào lại ở nơi băng thiên tuyết địa này, chạy đến nơi đây chịu khổ? Nếu không phải người quái dị kia, hiện tại trong bụng của nàng hài tử sẽ sắp ra đời, nàng còn cầu con làm gì? Hết thảy đều là bởi vì nữ nhân xấu xí kia! Đều là nàng làm hại!
Diệp Linh ở trong lòng tính toán, đến lúc đó hồi cung, như thế nào giáo huấn Diệp Lạc, bất tri bất giác, cũng đã đến nơi nghỉ chân.
Chương 77.2: Bị tập kích
Edit: Tiểu Miêu
Nơi này, đối với những chỗ khác rộng rãi hơn, nhưng thoạt nhìn lại hiểm trở hơn. Con đường lên núi một bên là vực sâu vạn trượng không thấy đáy, mà bên kia cũng là núi rừng rậm rạp , trên cây đều có tuyết đọng thật dày, mặc dù đang là ban ngày , nhưng trong rừng lại một mảnh tối đen, căn bản là thấy không rõ bên trong có cái gì.
Sau khi Diệp Linh cùng Tử Dạ tiến đến, đám thị vệ đã đốt lên một đống lửa, nhưng bởi thời tiết ẩm ướt, nhánh cây có vẻ mủn, cho nên đống lửa kia đốt lên cũng không đủ lớn, nhưng đốt lửa không phải để sửa ấm mà là đe dọa mãnh thú tránh tới gần, cho nên, lửa tuy rằng không lớn, nhưng mọi người cũng không quan tâm tới.
Thị vệ trên người đều mang theo lều, cho nên, đã sớm dựng lên một trại để Tử Dạ cùng Diệp Linh nghỉ tạm.
Diệp Linh vừa đến nơi, liền nhanh chóng chui vào trong lều, mới đi vào, lại bỗng nhiên hét lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch lui đi ra.
Tử Dạ thấy nàng kêu to, vội vươn tay che miệng nàng che lại, tức giận trầm giọng nói
“Sao?Có chuyện gì?”
Diệp Linh cả người run run, hai tay gắt gao bắt lấy ống tay áo Tử Dạ, qua nửa ngày, mới run giọng nói
“Dạ ca, bên trong. . . . Bên trong. . . . Có xà. . . .”
“Xà?”
Tử Dạ không khỏi nghi ngờ nhìn lều trại liếc mắt một cái, hiện tại băng thiên tuyết địa, làm sao có thể có xà? Tuy rằng hắn không rõ lắm, nhưng là, hiện tại xà hẳn là nên tránh ở trong động mới đúng, làm sao có thể đi ra?
Một bên thị vệ sắc mặt đại biến, không đợi Tử Dạ phân phó, liền bước chui vào trong lều, qua một hồi lâu, người thị vệ kia mới chui ra, đối Tử Dạ nói
” Bẩm thái tử gia, bên trong không có xà.”
Diệp Linh phẫn nộ chỉ vào tên thị vệ, cả khuôn mặtđỏ bừng tức giận nói
“Ngươi nói bậy! Ta vừa mới nhìn thấy rõ ràng có xà!”
Người thị vệ kia biểu tình bình tĩnh nhìn Diệp Linh nói
” Linh sườn phi nhìn lầm rồi, kia bất quá là dây thừng dùng để chăng lều trại thôi, nơi này gió lớn, vì cố định lều trại, từng cái lều trại bốn góc đều đã có dây thừng hợp với đinh gỗ đóng chặt trong đất, như vậy mới có thể giữ vững lều trại không bị gió núi thổi đổ!”
Tử Dạ khẽ gật đầu, đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên người thị vệ kia kinh hô một tiếng
“Thái tử gia cẩn thận!”
Ngay tại nháy mắt, trong rừng g bay ra vô số ám tiễn giống như tia chớp , trong đó một mũi tên đang hướng hắn phóng tới.
Hắn hai mắt nhíu lại, đang muốn bứt ra né tránh, thân thể lại trầm xuống, nháy mắt cảm thấy cánh tay phải đau xót, ám tiễn đã thật sâu bắn vào cánh tay hắn.
Nguyên lai, Diệp Linh vẫn đang tựa trong lòng hắn, gặp vô số ám tiễn phóng tới, không khỏi thất kinh, theo bản năng nắm chặt ống tay áo của hắn, cứ như vậy vừa vung vừa kéo, làm hắn mất đi cơ hội tránh né.
[ TM: ta đạp, ta đạp #$%^&*() ]
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, theo mưa tên bắn đi, ở trong rừng rậm bỗng nhiên hiện ra mười mấy hắc y nhân bịt mặt, trong đó một người lạnh lùng nhìn Tử Dạ liếc mắt một cái, vung tay lên, lạnh giọng quát
“Toàn bộ giết hết cho ta, một người cũng không lưu!”
Nói xong, liền huy động đao trong tay, hướng Tử Dạ đánh tới.
Diệp Linh luôn được nuông chiều từ bé, được mọi người chăm bẵm trong lòng bàn tay, nào đã gặp qua tình cảnh này? Lập tức sợ tới mức hoa dung thất sắc, hai tay gắt gao giữ chặt ống tay áo Tử Dạ, không hề bận tâm hắn trên cánh tay phải có vết thương, run rẩy nói
” Dạ ca, thiếp không muốn chết, chàng cứu thiếp, cứu thiếp. . . . . . .”
Hai hàng lông mày Tử Dạ nhíu chặt, hắn cảm giác cánh tay phải của mình đã tê mất cảm giác, hơn nữa đầu có điểm mê muội, biết là địch nhân ở tên hạ kịch độc, mắt thấy hắc y nhân sẽ bổ nhào vào trước mặt hắn, hắn không khỏi theo bản năng mà đẩy Diệp Linh ra, nhưng không ngờ, Diệp Linh kinh hãi quá độ,thấy Tử Dạ đẩy nàng, cho rằng hắn muốn đem nàng đẩy hướng địch nhân, không khỏi thất thanh khóc rống, cả người giống như bạch tuộc gắt gao ôm chặt Tử Dạ.
[ Đấy, ta đã bảo là e Linh rất chi là ăn hại rồi mà =)))~ coi như cũng trả thù đc cho fan của bé Lạc nhi nha;))~ ]
Chương 78.1: Rơi xuống vách núi
Edit: Tiểu Miêu
Ngay trong nháy mắt này, người áo đen kia đã lao tới trước mặt, bọn thị vệ mặc dù có tâm bảo hộ Tử Dạ, nhưng bởi đối phương quá đông, bọn họ mỗi khi muốn xông lên đã bị hắc y nhân chặn lại, rơi vào đường cùng, đành phải cùng những hắc y nhân kia giao đấu sinh tử.
Mắt thấy đao của tên hắc y nhân đã gần kề, mà hắn lại bị Diệp Linh gắt gao ôm lấy, rơi vào đường cùng, Tử Dạ đành phải ôm lấy Diệp Linh ngay tại chỗ lăn một vòng, nhằm tránh một đao kia của tên hắc y nhân.
Lăn một vòng như thế, thân thể đụng qua nhánh cây tảng đá, va chạm không ít vào người, nhưng cũng thành công làm cho Diệp Linh buông lỏng tay, Tử Dạ chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng mê muội, hắn bản năng muốn đứng lên, mà hắn không thể tưởng được là, Diệp Linh tuy rằng bởi vì thân thể bị thương đau đớn, thấy Tử Dạ không ôm lấy nàng, lúc này thấy hắn vừa động, lại gắt gao kéo góc áo của hắn.
Hắn không kịp đề phòng, bị Diệp Linh kéo tới lảo đảo ngã xuống, lại hướng lui về phía sau vài bước, mà lúc này đây, người áo đen kia đã muốn ép sát lại đây, nhìn Tử Dạ, trong mắt hiện lên một chút hung quang, hung tợn kêu lên
“Ngươi đi chết đi!”
Nói xong, đao trong tay hung hăng về phía Tử Dạ bổ tới.
Mắt thấy đao hắc y nhân sẽ chém lên đầu Tử Dạ, Diệp Linh sợ hãi thét chói tai, đúng lúc này, trong rừng bỗng nhiên nhảy ra mấy người bịt mặt áo trắng , cầm đầu là một bạch y nhân dáng người nhỏ nhắn mang mặt nạ bạc, chỉ thấy vị nữ tử này thân pháp như điện, cực kỳ nhanh chóng hướng người áo đen kia đánh tới, vung tay lên, một đạo ngân quang nặng nề đánh vào trên đao người áo đen kia .
Người áo đen kia chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, đao trong tay cơ hồ cầm không vững nữa, ngay trong nháy mắt này, bạch y nữ tử đã sắp nhào tới phía sau hắn, huy động kiếm trong tay, hướng hắn đâm tới.
Có lẽ là nhìn ra người tới võ công cao cường, hắc y nhân cũng không dám ham chiến, hắn miễn cưỡng đỡ vài chiêu của bạch y nữ tử, sau đó thối lui.
Không biết vì sao, Tử Dạ nhìn thấy bạch y nữ tử đến, trong lòng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, tâm vừa thả lỏng, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng càng ngày càng kịch liệt, cơ hồ đứng không vững.
Chương 78.2: Rơi xuống vách núi
Edit: Tiểu Miêu
Bạch y nữ tử nhìn Tử Dạ liếc mắt một cái, ánh mắt dừng lại trên cánh tay phải bị thương của hắn , không khỏi nhíu mày, nàng chậm rãi hướng hắn đi đến, đang muốn xem miệng vết thươngtrên cánh tay Tử Dạ, lại bỗng nhiên bị người đẩy ra.
Diệp Linh vẻ mặt không vui nhìn nàng, tức giận nói
“Ngươi định làm gì?”
Bạch y nữ tử lạnh lùng nhìn Diệp Linh liếc mắt một cái, bỗng nhiên xuất kiếm nhanh như chớp, một kiếm đem Diệp Linh đang giữ chặt ống tay áo của Tử Dạ chém xuống, lạnh giọng nói
“Nếu ngươi không muốn chết, liền cút vào trong lều cho ta!”
Diệp Linh hoa dung thất sắc, thét chói tai rút tay trở về, không dám tin mở to mắt nhìn bạch y nữ tử, run rẩy thanh âm nói
“Ngươi. . . . . Ngươi. . . . . Ngươi cư nhiên dám như thế với. . . . . ta. . . . . ?”
Bạch y nữ tử trong mắt hiện lên một tia hàn quang, kiếm trong tay chợt lóe, kề trên cổ Diệp Linh, lạnh lùng thốt
“Nếu ngươi còn dám kêu la nhiều, ta hiện tại liền một kiếm giết ngươi! Nếu không muốn chết, liền cút vào cho ta!”
Diệp Linh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nào còn dám nói nửa câu? Nàng oán hận nhìn bạch y nữ tử liếc mắt một cái, sau đó xoay người chui vào lều trại.
Đợi Diệp Linh đi rồi, bạch y nữ tử thế này mới chuyển mặt nhìn về phía Tử Dạ, lạnh lùng nói
“Ngươi cảm thấy thế nào rồi?”
Tử Dạ thân thể hơi cử động, ánh mắt của hắn đã bắt đầu dần dần mơ hồ, hắn chỉ cảm thấy trong thân thể giống như bị lửa thiêu khó chịu, hắn miễn cưỡng bức mình đứng, mới không ngã xuống, hắn khó khăn mấp máy đôi môi, đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên lại nhìn thấy người áo đen kia vung tay lên, phát ra ám khí, hướng hắn và bạch y nữ tử bắn lại.
Nguyên lai, từ khi bạch y nhân xuất hiện, hắc y nhân thấy không địch lại được, đến bây giờ đã chết bị thương hơn phân nửa, tuy rằng còn lại vẫn đang ương ngạnh chống cự, nhưng là, muốn giết Tử Dạ đã vô vọng, lúc này, người áo đen kia thấy bạch y nữ tử vừa vặn đưa lưng về phía hắn, trong lòng liền nổi lên sát khí, hắn không dám cùng bạch y nữ tử chính diện giao phong, liền tùy tay phát ra một phen ám khí kịch độc bắn lại đó.
Ám khí tốc độ cực nhanh, Tử Dạ chỉ kịp hô một tiếng cẩn thận, sau đó liền mạnh hướng bạch y nữ tử nhào đầu về phía trước, muốn đem nàng ngã xuống, tránh thoát ám khí, nhưng không ngờ, hắn bởi vì thân trúng kịch độc, thân thể sớm đã không nghe lời, trong lúc tình thế cấp bách, bị nhánh cây đẩy hạ xuống, cả người ngã nhào vách núi đen cách đó không xa.
Bạch y nữ tử sớm biết hắc y nhân bắn ra ám khí, chính là nàng cũng không để ý tới, bởi vì, thứ ám khí hạ lưu này, căn bản là không thể gây thương tổn nàng, nhưng là, nàng không có nghĩ đến, Tử Dạ phía sau lại đột nhiên té xuống vách núi đen.
Nhìn thấy thân ảnh Tử Dạ sắp rơi xuống vách núi đen, trong nội tâm nàng khẩn trương, dưới tình thế cấp bách, cũng không nghĩ nhiều, liền mạnh phi thân, cũng hướng vách núi đen nhào xuống.
Giữa không trung vách núi đen, áp lực khí khiến mắt nàng không mở nổi, miễn cưỡng hướng vách núi đen ở chỗ sâu trong nhìn lại, chỉ thấy trong vách núi mây mù thật dày, căn bản là nhìn không thấy đáy, may mắn nàng tới kịp kéo lại áo Tử Dạ, chính là vách núi đen hai bên một mảnh bóng loáng, căn bản cũng không có lối ra, dù là võ công của nàng cao cường, nhưng cũng chút biện pháp cũng nghĩ không ra được.
Thần trí Tử Dạ sớm đã mơ hồ, lại bị không khí rét lạnh dưới vách núi làm thanh tỉnh lại, hắn khó khăn ngẩng đầu, nhìn bạch y nữ tử ở ngay bên, thanh âm vô lực nói
“Buông. . . . . . Bằng không, cùng chết ở trong này. . . . . .”
Bạch y nữ tử nhìn không rõ biểu tình, trong mắt nàng hiện lên một chút chua xót, bỗng nhiên mạnh dùng sức đem Tử Dạ hướng về phía trước nói, sau đó gắt gao ôm lấy hắn, thanh âm kiên quyết
“Đã tới không kịp, ta cứu không được ngươi, ta chỉ có cùng ngươi chết!”
Thanh âm của nàng mang theo một chút chân thật đáng tin cùng quyết tuyệt.
“Không cần!”
Tử Dạ vội la lên, hắn chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, thân thể bị bạch y nữ tử gắt gao ôm lấy, cảm nhận được trên người nàng ấm áp cùng mềm mại, đây hết thảy lại quen thuộc với hắn như vậy, không biết vì sao, hắn lúc này, cảm thấy an tâm vô cùng, dần dần , hắn ngửi trên thân thểbạch y nữ tử tỏa ra mùi thơm, chìm vào một mảnh trong bóng tối.
Chương 79.1: giải độc 1
Edit: Tiểu Miêu
Đau, cả người toàn thân chỗ nào cũng đau ê ẩm, Diệp Lạc nhỏ giọng kêu một tiếng, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra. Ảnh đập vào mắt là một mảnh sương mù, chung quanh phảng phất có một tầng sương bao phủ cảnh vật xung quanh làm người ta thấy không rõ .
Diệp Lạc khó khăn ngồi dậy mới phát hiện, nơi này là một dòng suối nhỏ, mà kỳ quái là, dòng suối nhỏ này nước vẫn là nóng, chung quanh kia hiện lên đám sương, đúng là suối nước nóng.
Chung quanh dòng suối nhỏ là kỳ hoa dị thảotrải dài khắp , tuy rằng bên ngoài đã là trời đông giá rét, nhưng là, nơi này nhiệt độ không khí lại ấm áp như xuân, nàng hiện tại tuy rằng cả người ướt đẫm, lại cũng không cảm thấy rét lạnh.
Diệp Lạc nhìn xuyên qua tầng tầng hơi nước, hướng xa xa nhìn lại, lại phát hiện, đây là một cốc tương đối rộng rãi, chung quanh trăm hoa đua nở, ngẫu nhiên có tiếng chim truyền đến, trong không khí tràn ngập hương hoa, một dòng suối nhỏ theo khe sâu thượng du uốn lượn xuống, giống như tiên cảnh nhân gian.
Đánh giá chung quanh một lát, nàng bỗng nhiên nhớ tới Tử Dạ, nàng nhớ rõ, nàng ôm chặt hắn cùng nhau lao xuống vách núi đen , tại sao không có nhìn thấy hắn?
Nghĩ đến đây, Diệp Lạc bất chấp vết thương trên người còn rỉ máu, hướng dòng suối nhỏ ngọn nguồn đi đến, nàng hai hàng lông mày nhíu chặt, mặt nạ bạc trên mặt rớt lúc nào cũng không hay, hé lộ ra khuôn mặt trắng ngọc toát lên vẻ lo âu.
Nàng lảo đảo đi ra khe sâu, phía trước tầm nhìn trở nên thoáng đãng, một hồ nước phẳng lặng như gương xuất hiện ở trước mắt nàng, trong hồ cây cỏ xanh tươi, hồ nước lại cực kỳ trong suốt, ngưng thần nhìn kỹ, nàng kinh ngạc phát hiện, tại đây mặt i nước ấm trong hồ, cư nhiên du động một đuôi thoạt nhìn giống hệt con cá.
Diệp Lạc quan sát, nàng hai mắt cực kỳ nhanh tìm kiếm, rất nhanh, nàng phát hiện ở bên hồ sau một khối đá , lộ ra một chút góc áo màu tím , nàng hít một hơi thật sâu, sau đó từng bước một hướng khối đá đi đến, đến gần khối đá, nàng Tử Dạ hai mắt nhắm nghiền, vẫn không nhúc nhích nằm sau khối đá lớn đó.
Sắc mặt của hắn tái nhợt không có một tia huyết sắc, quần áo toàn bộ đã ướt đẫm, nửa người dưới ngâm ở trong hồ nước, trên cánh tay phải miệng vết thương đã không còn vết máu, chính là ở miệng vết thương đã hơi biến thành màu đen, ám tiễn nhỏ kia vẫn đang cắm sâu trên cánh tay phải.
Diệp Lạc chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, ngừng thở, vươn tay run run kiếm tra hơi thở của hắn, thấy vẫn còn hơi thở mỏng manh, thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trên mặt biểu tình khẩn trương, cũng chậm rãi hồi phục lại.
Chương 79.2: Giải độc 1
Edit: Tiểu Miêu
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó động thủ giữ chặt áo Tử Dạ, muốn đem hắn kéo dậy , lại chỉ cảm thấy ngực một trận đau nhức, thân thể lảo đảo vài cái, nếu không phải nàng tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy một bên khối đá, nàng thiếu chút nữa liền ngã sấp xuống trên người Tử Dạ.
Nàng thở dốc một hồi, thử vận khí, lại phát hiện trong đan điền, cơ hồ một tia chân lực cũng không có! Nói cách khác, nàng bây giờ, cùng nữ tử yếu đuối bình thường cũng không khác nhau là mấy.
Từ nhỏ luyện võ, đột nhiên trong lúc phát hiện mình mất đi toàn bộ công lực, đả kích như vậy, cơ hồ làm nàng thiếu chút nữa mất đi lý trí, nhưng là, nàng nhìn Tử Dạ hơi thở mỏng manh, đáy lòng lý trí nói cho nàng biết, nếu nàng không cứu hắn, như vậy, người nam nhân này sẽ chết rồi!
Nàng trầm mặc một hồi, cật lực làm cho mình tỉnh táo lại, sau đó cắn chặt răng, dùng hết khí lực toàn thân, đem Tử Dạ tha lên bên hồ, nhìn dưới thân Tử Dạ, nàng đã phát hiện thấy kiếm của nàng, trong túi của hắn còn phát hiện đá lấy lửa, cùng hộp quẹt, đáng tiếc, hộp quẹt sớm đã ướt đẫm, đá lấy lửa đã lạnh, nhưng thật ra còn có thể dùng.
Diệp Lạc thở dốc trong chốc lát, sau đó dùng kiếm cắt ống tay áo của Tử Dạ, sau đó dùng vải cầm ám tiễn, hít một hơithật sâu, sau đó mạnh dùng sức kéo theo ám tiễn bị rút ra, Tử Dạ kêu rên một tiếng, miệng vết thương phụt ra một dòng máu đen.
Diệp Lạc ném đi ám tiễn trong tay, nhíu nhíu mày, bỗng nhiên cúi đầu xuống, dùng sức trên vết thương của hắn hút, mỗi lần hút, nàng liền nhổ ra một ngụm máu đen, mãi cho đến khi trên vết thương máu dần dần khôi phục thành màu đỏ tươi , nàng thế này mới dừng hút lại , than khẽ thở ra một hơi, lấy tay đem vết máu ở khóe miệng lau đi, cũng đang trong lúc lơ đãng, một đôi mắt đen sâu đang nhìn thẳng nàng.
Diệp Lạc thật không ngờ, Tử Dạ sau khi tỉnh lại lại nhìn nàng như vậy, nhìn đôi mắt đen kia, trong nháy mắt, cư nhiên quên mất nói chuyện, hai người cứ như vậy lặng yên đối diện nhau .
Một lát sau, ánh mắt Tử Dạ dần dần nhắm lại, sau đó gục đầu, lại hôn mê rồi .
Nhìn thấy Tử Dạ lại hôn mê, Diệp Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng đến bây giờ, còn không biết đối mặt người nam nhân này như thế nào, may mắn nàng còn mang mặt nạ bach, trong lòng trầm tư, Diệp Lạc vươn tay chậm rãi xoa hai má, cảm giác được 2 má trơn bóng tinh tế thì nàng lại giật mình.
Qua thật lâu sau, Diệp Lạc mới lộ ra chút chua xót tươi cười, nguyên lai, mặt nạ của nàng thời điểm rớt xuống vách núi đen đã không biết rơi ở nơi nào, mà trên mặt dịch dung, bị nước hồ ấm áp kia tẩy sạch, sớm đã lộ ra mặt thật.
Nàng xuất cung vội vàng, vì dịch dung xuất cung, nàng thậm chí ngay cả mặt nạ da người cũng không kịp mang, chính là vội vàng mang theo mặt nạ bạc, mà bây giờ, mặt nạ đã rơi mất, nàng muốn che dấu hình dáng, đã không có khả năng rồi!
Bất quá, may mà Tử Dạ chưa từng thấy qua hình dáng của nàng, lấy hình dáng đối mặt hắn, bất quá đối với hắn nàng cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi, nàng cần gì phải lo lắng?
Nghĩ đến đây, Diệp Lạc không phiền não nữa, nàng đứng lên, đánh giá chung quanh một chút, sau đó hướng bãi cỏ phía xa đi tới, vết thương của Tử Dạ máu độc tuy rằng đã rửa sạch sẽ, nhưng là, miệng vết thương chảy máu, nếu không xử lý thỏa đáng, chỉ sợ hội nhiễm trùng.
Cho nên, hiện tại nàng đi tìm một ít thảo dược, đắp vết thương cho Tử Dạ, còn có, trong cơ thể Tử Dạ vẫn đang có kịch độc, nàng chạy nhanh tìm một địa phương an toàn, vì hắn giải độc.
Chương 80: Giải độc 2 ( H nhẹ )
Edit: Tiểu Miêu
Sắc trời đã dần tối, nơi này vốn là ở dưới vực sâu vạn trượng, ánh mặt trời cũng chỉ có thể chiếu sáng một thời gian nhất định, cho nên khi mặt trời khuất bóng sau vách núi, vách núi đen liền bắt đầu trở tối, hơn nữa chung quanh hơi nước thật dày, nếu không có ánh mặt trời, liền cùng đêm tối không có gì khác nhau.
Bên hồ cách đó không xa, trong một sơn động lóe lên ánh lửa, làm nơi thần bí này tăng thêm một tia hào quang.
Diệp Lạc lặng yên ngồi bên cạnh một đám lửa cháy vượng, mà bên cạnh nàng, chính là Tử Dạ đang nằm hôn mê.
Đây là một động nhũ thạch thiên nhiên, động cũng không sâu, chỉ có thể đủ chứa tầm năm người vào trong đó, trên đỉnh động nhũ thạch thành nhiều hình kì quái, nhưng trong động lại cực kì khô ráo, không hề giống bên ngoài hơi nước thật dày, rất là ẩm ướt.
Đây là động khi Diệp Lạc đi tìm thảo dược tình cờ phát hiện được , nàng cố lấy sức lực của nữ tử bình thường, đem Tử Dạ đang trong hôn mê mang đến trong thạch động này, sau đó dùng đá lửa đốt lên một đám hỏa, nhưng sau khi làm xong hết thảy nàng mới phát hiện một việc quan trọng.
Hiện tại công lực của nàng đã mất hết, như thế nào giúp Tử Dạ bức độc trong người ra?
Lúc nãy cấp bách, nàng không có nghĩ qua vấn đề này, nhưng hiện tại bình tĩnh lại, nàng lại cảm thấy thúc thủ vô sách ( không có phương pháp)!
Nàng từ nhỏ đi theo mẫu thân học võ, trong đó, vì phòng thân, nàng cũng học không ít y dược cùng phương pháp chế độc, Tử Dạ bị trúng độc, cũng không phải là độc gì lợi hại, loại độc chất này kêu xuân phong nhất vượt, người có công lực thâm hậu có thể dùng nội lực bức ra, nếu không có nội lực thâm hậu thì chỉ cần hoan ái cùng xử nữ là có thể bức độc ra.
Nghĩ đến sát thủ này đoán trên núi Thiên Hoa cũng không có nữ tử có thể giải độc, cho nên mới nghĩ ra loại độc kế này, Diệp Linh mặc dù là nữ nhân, nhưng là, nàng sớm đã không còn là xử nữ, giải độc là không thể nào. Kế này bày ra thực độc ác.
Diệp Lạc khẽ cắn môi dưới, ánh mắt phức tạp nhìn Tử Dạ đang trong cơn hôn mê, trong lòng nàng thập phần khó xử, người nam nhân này, từng vô số lần nhục nhã cho nàng, hắn mỗi lần đều là lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt lạnh như băng trào phúng cùng khinh thường, nàng trong mắt hắn chả đáng kể gì.
Mà nay, người nam nhân lạnh như băng không ai bì nổi này lại nằm đây, sắc mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc, đôi môi mỏng hơi biến thành màu đen, nếu trong cơ thể độc chưa trừ hết, không bao lâu nữa hắn sẽ tại…nơi hoang vắng nàylặng yên chết đi, chẳng lẽ, nàng thật sự nên vì báo ân, mà hy sinh trinh tiết của mình hay sao? Nhưng nếu nàng không cứu hắn, chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn ở trước mặt nàng chết hay sao?
“Nước. . . . . . Nước. . . . . . .”
Tử Dạ trong cơn hôn mê bỗng nhiên thì thào, đánh thức Diệp Lạc còn đang trong cơn suy nghĩ.
Diệp Lạc ánh mắt phức tạp nhìn hắn liếc mắt một cái, cắn chặt răng, sau đó chạy đi, dùng tấm vải chứa nước, sau đó nhẹ dùng tay nâng đầu Tử Dạ lên, cẩn thận cho hắn uống vào.
Đã uống vài ngụm nước, hô hấp Tử Dạ bình tĩnh một chút, Diệp Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống, đang muốn xoay người đi ra bên ngoài tiếp tục mang nước, nhưng không ngờ, tay bị người giữ chặt, phút chốc dùng sức kéo lại.
Nàng không kịp đề phòng, một chút ngã sấp xuống trên người Tử Dạ, kinh ngạc ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm, ngay lúc Diệp Lạc còn đang thất thần, nàng đã bị Tử Dạ xoay người đặt ở dưới thân.
Nàng theo bản năng hai tay giãy dụa, nhưng là, nàng đã mất đi công lực , làm sao có thể chống cự lại một nam nhân? Nàng há mồm thở dốc, lại bị đôi môi lạnh lẽo chặn lại, cảm nhận nhiệt khí thở ra cùng tiếng tim đập của đối phương, Diệp Lạc giãy dụa hai tay, chậm rãi buông ra, vô lực ngồi phịch xuống, ánh mắt thu thủy tràn ngập nước, chậm rãi khép lại, khóe mắt chậm rãi chảy xuống một giọt nước mắ trong suốt.
Đối mặt người nam nhân này dần dần bá đạo hôn, Diệp Lạc trong lòng dâng lên một cỗ bi thương không nói nên lời, nàng không nghĩ rằng lại theo bước mẫu thân, nhưng nay nàng không thể không ủy thân cho nam nhân không yêu thương nàng này! Bởi vì, nàng không thể trơ mắt nhìn hắn ở trước mặt nàng chết đi, nàng không thể quên nguyện vọng mẫu thân trước khi lâm chung , nàng làm không được! Thôi! Coi như mình là thay thế mẫu thân báp đáp ân tình nhà họ Tử !
Có lẽ là cảm thấy Diệp Lạc đã buông xuôi, Tử Dạ như càng bất mãn, càng thêm bá đạo cạy mở đôi môi đang mím chặt của Diệp Lạc, sau đó điên cuồng mà cướp đoạt dư vị ngọt ngào trong miệng nàng.
Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong cơ thể như có một ngọn lửa cháy rực đang thiêu đốt lòng nàng, nàng cơ hồ khống chế không nổi, muốn kêu lên thành tiếng, mà lúc này, động tác Tử Dạ lại bỗng nhiên ôn nhu, hắn nhẹ nhàng hôn môi nàng, hai má, sau đó dọc theo cỏ dài trắng noãn thon dài một đường hôn xuống, mỗi một động tác của hắn, từng chi tiết đều là cẩn thận dịu dàng, giống như hắn đang hôn một trân bảo quý hiếm.
Ý thức được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, trên mặt Diệp Lạc ửng đỏ như hoa đào, hai cánh tay của nàng, rốt cục lén lút vòng qua lưng của Tử Dạ, thân thể khi hắn ôn nhu động tác , cũng dần dần mềm mại xuống, nàng thở dài một hơi, nếu nàng cùng hắn nhất định vô duyên, như vậy, khiến cho nàng phóng túng chính mình một lần thôi! Như vậy, nàng không làm thất vọng mọi người, duy chỉ có thực xin lỗi chính mình.
Một bên đám lửa cháy, giống như dục hỏa đang thiêu đốt, trong động một mảnh xuân ý hoà thuận vui vẻ, đang lóe lên trong ngọn lửa, l thân thể dây dưa hòa chung một chỗ, dường như mang thêm vẻ ấm cúng.
Ngoài động, bóng đêm bao phủ, ánh trăng thẹn thùng ló ra, chiếu ánh sáng nhạt trên mặt hồ, giống như một mặt gương trơn bóng.
Bỗng dưng, một tiếng kêu tràn ngập đau đớn vang lên, kinh động chú chim non đang đậu trên cây, khiến chim non vỗ cánh bay, ẩn truyền tới tiếng thở dốc khiến người tim đập mặt đỏ.
Qua thật lâu sau, tiếng thở dốc mới dần dần biến mất, hết thảy lại khôi phục yên tĩnhvốn có , những chú chim non lại bắt đầu ngủ say.
Trong thạch động truyền tới ánh lửa, cũng dần dần yếu đi, mãi cho đến khi hoàn toàn biến mất. Trong lúc nhất thời, vạn vật yên tĩnh, chỉ có con cá trong hồ không chịu cô đơn, ở trong hồ đuổi nhau, ngẫu nhiên tạo lên từng vòng gợn sóng cùng bọt nước.
Chương 81: Mất trí nhớ
Edit: Tiểu Miêu
Sáng sớm, Diệp Lạc kéo thân thể mệt mỏi lặng yên đứng ở trước cửa động, ngoài động trên mặt hồ vẫn đang tràn đầy hơi nước, chung quanh vẫn đang có sương mù mỏng bao quanh, này đáy cốc cũng không lớn, nàng mất gần nửa canh giờ, cũng đã đem toàn bộ khe sâu đi khắp rồi, làm nàng thất vọng là, nơi này liền như một cái ngăn cách thế ngoại đào nguyên, căn bản cũng không có đường ra.
Không có đường ra, nàng liền nghĩ đến việc cùng Tử Dạ tại nơi này sinh sống, vừa nghĩ tới chuyện phát sinh tối hôm qua, trên mặt của nàng không tự chủ nóng lên , nàng quay đầu nhìn thoáng qua, Tử Dạ đang trong lúc ngủ say, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Đã giải độc được cho Tử Dạ, sắc mặt đã khá nhiều, tuy rằng sắc mặt vẫn đang có điểm tái nhợt, nhưng so với hôm qua tốt hơn nhiều rồi, bởi vì thời điểm bọn họ rớt xuống vách núi đen , vừa vặn rớt tại nước ấm trong hồ, cho nên trừ bỏ những xây xước nhỏ trên người cũng không có gì đáng ngại.
Nàng hôm nay thử vận một chút lực , phát hiện công lực của nàng gần khôi phục nửa phần công lực rồi, mặc dù có điểm tiếc nuối, bất quá, khôi phục được nửa phần công lực, nàng ít nhất có thể tự bảo vệ mình .
Sau khi nàng cùng Tử Dạ rớt xuống khe sâu, đều là cả người ướt đẫm, bất quá may mắn trong cốc cũng không rét lạnh, bên ngoài mặc dù là băng thiên tuyết địa, nhưng là trong cốc lại cực kỳ ấm áp, nếu là nơi này băng thiên tuyết địa, chỉ sợ bọn họ không ngã chết cũng là bị đông lạnh mà chết.
Trong thạch động, Tử Dạ đang say ngủ bỗng nhiên chậm rãi mở hai mắt ra, hắn nghi ngờ đánh giá nơi xa lạ, đôi mắt hơi nhíu lại, nơi này là chỗ nào? Hắn tại sao lại ở chỗ này?
Hắn chậm rãi ngồi dậy, quay đầu hướng cái động khẩu nhìn lại, không khỏi kinh diễm mở to hai mắt, đứng bên ngoài động khẩu là một vị bạch y nữ tử, vị nữ tử này quay mặt đối với hắn, ánh mặt trời ở trên người của nàng đã hình thành một cái độ cong trông thật tuyệt diễm. Nữ tử quay mặt độ cong cơ hồ hoàn mỹ, hắn chưa có nhìn rõ mặt nàng, nhưng khi nàng quay mặt lại đã làm hắn kinh diễm.
Vị nữ tử kia như cảm nhận được ánh nhìn của hắn, chậm rãi quay đầu lại, hắn giật mình, hắn khó tin được trên thế gian lại tồn tại một nữ tử như này, mà nay, nữ tử này đang lặng đứng trước động khẩu, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, phảng phất như tiên nữ trên trần gian.
Nữ tử xõa mái tóc dài đen bóng, dưới mái tóc đen là đôi mắt trong sáng, lông mi tinh tế, dưới chiếc mũi khéo léo có đôi môi hồng nhạt đỏ mọng, môi đỏ mọng hơi nhếch lên, tóc đen theo gió tung bay, ánh sáng mặt trời chiếu trên da thịt vô cùng mịn màng của nàng khiến làn da ửng hồng.
Hắn kìm lòng không đậu đứng lên, nhẹ nhàng hướng vị nữ tử kia đi đến, cước bộ cơ hồ không phát ra một tiếng động, không biết vì sao, hắn đang sợ, hắn sợ kinh động nữ tử giống như tiên tử này, hắn sợ nàng lại đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
Hắn chợt nhớ tới mộng đêm qua, ở trong mộng, hắn đúng là cùng vị nữ tử này dây dưa cùng một chỗ, ngọt ngào mà hạnh phúc, chẳng lẽ, đây hết thảy là sự thật sao?
Diệp Lạc lặng yên đánh giá Tử Dạ, nàng bỗng nhiên phát giác, hắn trước mắt cùng quá khứ đã thay đổi. Ánh mắt của hắn, ánh mắt của hắn đã thay đổi, nàng chưa bao giờ biết, nàng có thể nhìn thấy trên người Tử Dạ ánh mắt thuần khiết như thế, nếu không phải nàng tự tay cứu hắn, cùng đêm qua hết thảy đều là thật sự, nàng ít dám tin tưởng người nam nhân trước mắt này chính là Tử Dạ kiêu ngạo, tự đại, bạo ngược.
Tử Dạ chậm rãi tới gần Diệp Lạc, lấy tay cẩn thận, nhẹ nhàng mà xoa mặt của nàng, trong miệng ấp úng nói
“Nàng là ai? Nàng là tiên nữ trên trời sao?”
Diệp Lạc nhất thời giật mình, hắn như nào lại thành ra thế, nàng hai tay gắt gao nắm chặt, móng tay thật sâu đâm vào trong thịt, lợi dụng đau đớn trong nháy mắt đó , làm cho mình tỉnh táo lại, nàng giận tái mặt, lạnh lùng nhìn Tử Dạ, âm thanh lạnh lùng nói
“Tử Dạ, ngươi lại muốn làm gì?”
Tử Dạ hơi sửng sờ, trong mắt hiện lên một tia mê muội, bật thốt lên nói
” Tử Dạ là ai? Nàng là ai? Nàng nhận thức ta ư?”
Diệp Lạc giật mình, nàng kinh ngạc nhìn Tử Dạ, một câu cũng nói không nên lời, đây là Tử Dạ tự cao tự đại hay sao? Vì sao hắn trở nên bất lực như thế , mê mang như thế?
Trên mặt Tử Dạ bỗng lộ ra một chút sợ hãi, hắn phút chốc vươn hai tay, gắt gao ôm lấy Diệp Lạc, ấp úng nói
” Đừng đi. . Đừng rời ta đi. . . . .”
Diệp Lạc hơi cựa người một cái, lại bất đắc dĩ bị Tử Dạ dùng hết khí lực ôm chặt lấy, căn bản là giãy dụa không ra, nàng bỏ mặc không giãy dụa nữa, hít thật sâu một hơi, cưỡng bức chính mình tỉnh táo lại, chậm thanh nói
” Ngươi còn nhớ rõ ngươi là ai sao? Ngươi còn nhớ rõ làm sao ngươi lại ở chỗ này không?”
Tử Dạ thấy Diệp Lạc không giãy dụa nữa, hắn hơi buông lỏng một chút, bất quá vẫn ôm lấy Diệp Lạc, nghe được lời Diệp Lạc nói, trong mắt lại hiện lên một tia mê muội, hắn mở to hai mắt, nhìn Diệp Lạc, kinh ngạc nói
“Ta không phải là ta sao? Ta tại sao lại ở chỗ này? Ta. . . . . . . .”
Trên mặt của hắn bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt thống khổ, buông lỏng tay ôm Diệp Lạc một chút ra , hai tay ôm lấy đầu của mình ngồi xổm xuống, thống khổ nói
“Ta. . . . . Ta là ai. . . . Đầu ta đau quá. . . Ta không nhớ gì cả . . . . . . .”
Diệp Lạc thấy hắn thống khổ không chịu nổi, trong lòng có điểm không đành lòng, nàng một phen kéo hắn, sau đó hai mắt gắt gao nhìn thẳng ánh mắt của hắn, chậm rãi, gằn từng tiếng nói
“Ngươi tên là Tử Dạ, ngươi rớt xuống vách núi đen, là ta cứu ngươi!”
Tử Dạ bị Diệp Lạc hai mắt gắt gao nhìn thẳng, trên mặt cư nhiên hiện một chút đỏ ửng, hắn có điểm thẹn thùng nhìn dưới nền đất , nhỏ giọng nói
“Là nàng đã cứu ta phải không? Nàng là nương tử của ta sao?”
Diệp Lạc bị hắn nói như vậy, không khỏi lại nghĩ tới đêm qua một màn, đỏ mặt lên, mạnh đẩy ra hắn, giận tái mặt quát
“Ai là nương tử của ngươi! Ngươi đã không có việc gì rồi, cũng nên đi tìm gì ăn chút đi , nếu không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí!”
Tử Dạ bị Diệp Lạc đột nhiên quát giận, hắn sợ hãi nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, tiểu tâm dực dực nói
” Nương tử, nàng đừng tức giận , ta đây sẽ đi tìm cái gì đó cho nàng ăn, nàng không cần đi, nàng phải chờ ta a!”
Nói xong, giống như sợ Diệp Lạc không đáp ứng , cực kỳ nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
Diệp Lạc biểu tình phức tạp nhìn bóng lưng Tử Dạ, bỗng nhiên khóe miệng lộ ra mỉm cười: có lẽ, Tử Dạ như vậy ở chung sẽ tốt hơn.
Chương 82.1: Nghi hoặc
Edit: Tiểu Miêu
Hoàng cung, tuyết như lông ngỗng vẫn đang rơi thành từng đợt trong gió lạnh, những bông tuyết nhẹ nhàng bay lơ lưng, rồi chầm chậm hạ xuống mặt đất, dường như muốn nuốt chửng cả không gian quanh nó.
Tử Ảnh đứng trên hành lang hoàng cung, nhìn ra xa, khung cảnh trước mắt đều là màu trắng, toàn bộ hoàng cung trong mắt hắn đã mất đi màu sắc, thế giới này, giống như tâm hắn hiện tại lạnh như băng không có một chút độ ấm.
Bông tuyết xen lẫn gió lạnh, nhẹ nhàng bay xuống trên sợi tóc hắn, sau đó dần dần hòa tan thành giọt nước nhỏ, đọng lại hoặc chậm rãi thấm vào da , mà hắn, lại hồn nhiên bất giác , nhìn phía xa, vẫn không nhúc nhích.
Bây giờ cách thời điểm Lạc cung bị cháy đã hơn một tháng rồi, nạn nhân trong hỏa hoạn đã thống kê xong, trừ bỏ cung nhân Lạc cung ở ngoài, toàn bộ cung nhân trong Lạc cung bị thiêu chết không sót một người nào, trong đó bao gồm chủ tớ Diệp Lạc .
Hắn sau khi tỉnh lại trong cơn hôn mê, tưởng như phát điên chạy đến chỗ đám thi thể, hắn hi vọng có thể tìm được nàng, lại sợ hãi tìm được nàng, sợ hãi thấy nàng bị đại hỏa thiêu đốt, thi thể cháy xém lạnh lẽo nằm đó.
Nhưng là, hắn không tìm được nàng, hắn không biết thi thể nào là của nàng, toàn bộ Lạc cung đã bị hỏa thiêu rụi, thậm chí một chút cơ hội cũng không lưu lại cho hắn, tàn nhẫn tước đoạt tình yêu hắn đối với nàng, còn có cả trái tim của hắn.
Tử Dạ để mặc gió rét điên cuồng mà tàn bạo thổi vào thân người hắn, trên vầng trán hắn, có một nét ưu thương không nói nên lời, đôi mắt sáng như sao ngọc ngày xưa đã mất đi thần thái, còn lại cũng là một mảnh trống rỗng.
Lạc nhi..Lạc nhi…nàng bây giờ vẫn khỏe chứ? Hiện tại thời tiết lạnh như vậy, nàng nhất định là rất lạnh? Nàng có còn nhớ ta không? Nếu nàng còn nhớ ta, vậy nàng vì sao chưa xuất hiện trong giấc mộng của ta? Là ta đối với nàng yêu không đủ, cũng là nàng không muốn yêu ta?
Chương 82.2: Nghi hoặc
Edit: Tiểu Miêu
TM: Hnay 2.9 treo cờ nhoa:x~
Giữa không trung bông tuyết đang xoay tròn , giống như biến hóa thành khuôn mặt tươi cười của Diệp Lạc, nháy mắt, bên tai của hắn giống như lại vang lên giai điệu khúc nhạc kia, hắn nhìn thấy Diệp Lạc giữa không trung , chính là đang đối với hắn cười, nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng mà ôn nhu hờn giận hắn, nàng bất lực nằm trong ngực của hắn khóc rống, nàng chỉ trích hắn không nên trêu chọc nàng. Nàng kiêu ngạo mà kiên cường bắt hắn gọi nàng một tiếng hoàng tẩu!
“Lạc nhi. . . . . . Đừng đi. . . . . .”
Trên khuôn mặt tuấn mĩ như ngọc của Tử Ảnh, nhẹ nhàng rơi xuống hai giọt nước mắt trong suốt , hắn vươn tay ra, muốn vuốt ve khuôn mặt tươi cười giữa không trung , nhưng cảm giác lại là một tia lạnh lẽo, nháy mắt hết thảy lại khôi phục nguyên dạng, giữa không trung Diệp Lạc đã toàn bộ biến mất, giống như nháy mắt theo gió phiêu du giữa không trung , vẫn là những bông tuyết trắng kia đang xoay tròn trong gió.
Tử Ảnh lảo đảo một cái, tim của hắn, nháy mắt đau đến cơ hồ không thể đứng nổi. Diệp Lạc Diệp Lạc, nữ tử sớm đã ngự trị trong lòng hắn, khi làm hắn đem lòng yêu lại tàn nhẫn rời hắn đi , hắn run run đứng trong gió rét, hắn cơ hồ tưởng có thể khóc, nhưng niềm kiêu ngạo của hắn cũng không cho phép hắn rơi lệ, tim của hắn, sớm đã đau đớn giống như ngàn kim châm, hắn bất lực nhìn lên trời, hi vọng trời có thể nghe được đáy lòng hắn đang gào thét, đem Lạc nhi trả lại cho hắn.
Nếu, nếu quả thật là bởi vì tình yêu của hắn khiến nàng lọt vào nguy nan, nếu, nếu hết thảy có thể làm lại, như vậy, hắn tình nguyện vụng trộm trốn ở góc phòng, bị nhớ nhung giày vò, cũng không nguyện ý nàng bởi vì hắn mà bị một chút tia nguy hiểm!
Nhưng là, hiện tại hết thảy đều đã quá muộn, nàng đi rồi, mang theo tim của hắn cùng đi rồi, để lại trong hắn là một cái xác vô hồn , vết thương lòng không thể nào lành.
Một tiểu thái giám thanh tú đứng trước cửa điện cách đó không xa nhìn bóng lưng cô độc của Tử Ảnh, không khỏi lắc đầu thở dài một hơi, hắn là thái giám bên người Ứng Vương gia , từ nhỏ đã theo hầu Ứng Vương, trong ấn tượng của hắn , Ứng Vương diện mạo tuấn mỹ, vẻ ngoài ôn hòa, là một chủ tử tốt hiếm có, bất kể là ai ở trước mặt Ứng Vương gia phạm sai lầm, tuyệt đối không cần lo lắng chính mình sẽ bị trách phạt, Ứng Vương trong mắt mọi người chính là một vị quân tử hoàn mĩ, tất cả mọi điều về ngài đều là tốt đẹp.
Nhưng từ khi Lạc cung bị hỏa thiêu rụi, Ứng Vương gia liền thay đổi, nụ cười ôn hòa nay đã không còn nữa, ngài trở nên trầm mặc, cả người thoạt nhìn u buồn mà tiều tụy, trên vầng trán luôn hiện lên nồng đậm ưu thương.
Hắn không biết Vương gia là vì ai mà ưu thương, nhưng là, hắn cảm thấy, Lạc cung bị hỏa thiêu kia, nhất định có một người quan trọng trong lòng Vương gia không cứu ra được. Hắn nghe cung nhân cứu hỏa ngày đó nói rằng, lúc Lạc cung bị thiêu cháy, Vương gia như phát điên muốn xông vào Lạc cung, hình như là vì Thái Tử Phi kia mới tiến cung không lâu .
Vì chuyện này, hắn còn hung hăng giáo huấn cung nhân này một chút, tại sao có thể là vì Thái Tử Phi? Thái Tử Phi hắn đã gặp qua, bộ dạng còn không có bằng cung nữ trong cung, vóc người xấu xí không tính, tính tình cũng là lãnh lãnh đạm đạm , nghe nói cũng không được Thái tử ưu ái, nữ nhân xấu như vậy, lại có thể xứng đôi với Vương gia như thiên tiên của hắn sao? Ngược lại Linh sườn phi trước đó không lâu mới đại hôn cùng Thái tử bộ dạng cũng không tệ, hơn nữa người cũng rất ôn nhu, cùng Vương gia nhà hắn coi như xứng đôi, chẳng lẽ, Vương gia vụng trộm thích Linh sườn phin hay sao? Nhưng là, thời điểm đó Linh sườn phi không phải đã n đi theo thái tử rời cung, đi tới núi Thiên Hoa cầu phúc hay sao?
Tiểu thái giám nghĩ đến đây, lại lắc đầu, ngay cả hắn cũng biết Linh sườn phi cùng thái tử rời cung, như vậy Vương gia nhất định cũng biết, nói như vậy, người kia cũng không phải Linh sườn phi, hơn nữa, trước đó vài ngày Linh sườn phi đã hồi cung rồi, vẫn ốm đau ở giường, nghe nói là thời điểm lên Hoa Sơn cầu phúc , bị phong hàn, cho nên mới trước thái tử hồi cung tĩnh dưỡng.
Như vậy, rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ thật sự là Thái Tử Phi xấu xí kia? Tiểu thái giám trong lòng nghi hoặc , bỗng nhiên bị tiếng bước chân cắt ngang trầm tư.
hương 83: Lãnh khốc vô tình
Edit: Tiểu Miêu
TM: Các nàng đã từng bị ntn chưa =)~
Tiểu thái giám quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cung nữ quần áo đẹp đẽ quý giá đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn hắn, tiểu thái giám cước bộ đi tới, nhẹ giọng nói
“Tiểu Vân tỷ tỷ Phượng Hoàng cung, có chuyện gì sao?”
Tiểu Vân nhìn thoáng qua Tử Ảnh đứng cách đó không xa, sau đó nhẹ giọng đối tiểu thái giám nói
” Tiểu quý tử, Hoàng hậu nương nương gọi Vương gia đi qua một chuyến, ngươi đi báo Vương gia một tiếng.”
Tiểu quý tử có chút khó khăn nhìn Tiểu Vân liếc mắt một cái, nói
” Vương gia ghét nhất bị quấy rầy, ta thật sự là khó xử, nếu không Tiểu Vân tỷ tỷ trở về một chuyến bẩm báo Hoàng hậu nương nương, một lát Vương gia sẽ tới.”
Tiểu Vân nói
” Tiểu quý tử, không phải ta không muốn, chính là thời điểm ta tới, nương nương đã phân phó, mời Vương gia nhất định phải đi Phượng Hoàng cung một chuyến!”
Tiểu quý tử mặt lộ vẻ khó khăn, thấy Tiểu Vân vẫn không chịu rời đi, đành phải khó xử nói
Được rồi! Bất quá, Tiểu Vân tỷ tỷ, ta sẽ đi trước chuyển lời, nếu Vương gia không muốn đi, ta không có biện pháp rồi!”
Tiểu Vân có điểm không kiên nhẫn nói
“Nếu là Vương gia không muốn đi, nương nương tất nhiên sẽ không trách cứ lên đầu ngươi , ngươi sợ cái gì? Đừng dài dòng nữa, nương nương còn đang chờ, nhanh đi thôi!”
Tiểu quý tử quay đầu lại, nhìn Tử Ảnh vẫn đang đứng ở điện hành lang không nhúc nhích , nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt không tình nguyện đi đến bên cạnh Tử Ảnh, nhẹ giọng nói
“Vương gia, Hoàng hậu nương nương sai người truyền lời, mời người tới Phượng Hoàng cung một chuyến, người xem. . . . . . . .”
Tử Ảnh đang đắm chìm trong chuyện cũ, bị Tiểu quý tử quấy rầy, trong lòng không khỏi giận giữ, hắn lạnh lùng quay đầu, nhìn Tiểu quý tử, lạnh giọng nói
“Cút!”
Tiểu quý tử bị hắn quát, sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần, hắn cơ hồ lập tức xoay người, té chạy trở về trước mặt Tiểu Vân, nói
Tiểu Vân tỷ tỷ, ngươi cũng thấy đấy, Vương gia ngài. . . . . . Tâm tình của ngài không tốt, Phượng Hoàng cung chỉ sợ là đi không được rồi!”
Tiểu Vân nhìn Tiểu quý tử liếc mắt một cái, cắn chặt răng, sau đó không để ý tới tiểu quý tử, chính mình hướng Tử Ảnh đi đến, nàng đi đến trước mặt Tử Ảnh, nhẹ giọng nói
” Nô tỳ bái kiến Vương gia!”
Tử Ảnh trên mặt che kín sương lạnh, hắn không phải đã phân phó Tiểu quý tử, phía sau bất luận kẻ nào cũng không cho quấy rầy hắn sao? Đây là có chuyện gì? Hắn nhíu đôi chân mày, cũng không để ý tới Tiểu Vân, mà là quay đầu đối Tiểu quý tử tức giận quát
“Tiểu quý tử! Ngươi thật to gan, bổn vương không phải đã phân phó ngươi, không cho phép ai quấy rầy bổn vương sao?”
Tiểu quý tử bị Tử Ảnh quát, cả người run lên bần bật, chạy chậm lại quỳ xuống đất, lớn tiếng nói
“Vương gia thứ tội, việc này không liên quan tới nô tài, là vị tỷ tỷ này không nghe tiểu nhân khuyên bảo, một mình quấy rầy Vương gia. . . . . . . .”
Tử Anhe giận tái mặt, tức giận quát
“Đủ rồi! Nếu không muốn chết, mau câm miệng cho bổn vương !”
Nói xong, lại quay đầu lạnh lùng nhìn Tiểu Vân, thanh âm lạnh lùng nói
“Bổn vương mặc kệ ngươi là cung nữ cung nào, ngươi bây giờ mau cút ngay đi cho bổn vương ! Nếu có lần sau nữa, bổn vương sẽ lấy đầu của ngươi!”
Tiểu Vân bị thái độ lạnh như băng của Tử Ảnh làm cho sợ tới mức cả người run run, gần đây trong cung âm thầm đồn đãi, nói Ứng Vương gia tính cách đại biến, nàng tuy rằng cũng có nghe thấy, nhưng là, nàng không có nghĩ nhiều, nay vừa thấy, lại được trải qua, Ứng Vương gia vốn ôn hòa hữu lễ, cư nhiên trở nên bạo ngược vô cùng, thậm chí muốn giết nàng.
Tiểu Vân trong lòng tuy rằng sợ hãi, nhưng là, nàng cũng không dám lùi bước, bởi vì, nàng biết, nếu hôm nay Ứng Vương không đi tới Phượng Hoàng cung, như vậy, nàng sẽ không thấy được mặt trời ngày mai ! Hoàng hậu nương nương xử sự luôn tâm ngoan thủ lạt, đối cung nhân hành sự bất lực, thường không phải đòn hiểm chí tử, chính là ném tới trong địa lao âm u, nhốt cho đến khi chết đói.
Tử Ảnh thấy Tiểu Vân vẫn không nhúc nhích, không khỏi thanh âm lại lạnh vài phần
“Ngươi còn chưa cút? Có phải hay không chờ bổn vương lấy đầu của ngươi mới bằng lòng hử?”
Tiểu Vân cắn chặt răng một cái, quyết định thông suốt, dù sao nếu Ứng Vương không đi, nàng cũng là trốn không thoát tội chết, sớm muộn gì cũng chết, hiện tại chết sớm một chút, cũng cam lòng! Nghĩ đến đây, Tiểu Vân sắc mặt trắng bệch, ngửa đầu nhìn Tử Ảnh, cả gan, lớn tiếng nói
“Nô tỳ cả gan, thỉnh Vương gia đi tới Phượng Hoàng cung một chuyến!”
Tử Ảnh lạnh lùng cười, trong mắt hiện lên một chút tàn nhẫn, trong giọng nói không có một tia độ ấm nói
“Nếu bổn vương nói không đi?”
Tiểu Vân thân thể run nhè nhẹ, vẫn quỳ gập người nói
“Thỉnh Vương gia thương nô tỳđáng thương, nếu Vương gia không đi, đến lúc đó nương nương trách tội xuống dưới, nô tỳ nhất định khó thoát khỏi cái chết! Thỉnh Vương gia cứu nô tỳ!”
“Cứu? Ha ha. . . . . . . . .”
Tử Ảnh bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, thanh âm thê lương mà bi thương, khóe mắt có lóe ra lệ quang
“Bổn vương cứu không được nàng, cho dù cứu mạng chó này của ngươi thì như thế nào? Nàng vĩnh viễn sẽ không trở về bên người bổn vương , cho nên.. ”
Tử Ảnh bỗng nhiên thanh âm trở nên lãnh khốc vô cùng
“Các ngươi toàn bộ đều đáng chết! Đáng chết! Ngươi mau cút cho bổn vương! Nếu không, bổn vương hiện tại sẽ giết ngươi!”
Tiểu Vân thân thể run run , cơ hồ thiếu chút nữa xụi lơ xuống, nàng hoảng sợ, từng bước một lui về sau, giống như Tử Ảnh là độc xà mãnh thú.
Tiểu quý tử không dám tin nhìn Tử Ảnh trước mắt, đây chính là Vương gia tao nhã ôn hòa hay sao? Vì sao, vì sao vừa mới trong nháy mắt, hắn giống như thấy được một ác ma tràn ngập cừu hận? Ngay tại vừa mới một khắc, hắn cơ hồ nghĩ đến Vương gia thật sự sẽ đem hắn giết rồi!
Đúng lúc này, bỗng nhiên một âm thanh lạnh như băng truyền đến
“Nô tỳ chẳng biết quy củ như thế , còn giữ làm chi? Người đâu, đem tiện tỳ này cấp Bổn cung mang xuống loạn côn đánh chết!”
Tiểu Vân nghe thế , rốt cục cũng nhịn không được nữa, bùm một tiếng, nặng nề mà quỳ xuống, thanh âm run rẩy kêu lên
“Hoàng hậu nương nương tha mạng. . . . . . Nô tỳ biết sai rồi. . . . Nô tỳ về sau cũng không dám nữa. . . . . Hoàng hậu nương nương tha mạng a. . . . . . .”
Long Ngữ Lan người mặc áo choàng đẹp đẽ quý giá, chậm rãi dẫn theo vài cung nữ đi lên điện hành lang, cũng không thèm nhìn tới Tiểu Vân đang quỳ trên mặt đất liếc mắt một cái, lãnh khốc vô tình nói
” Tiện tỳ lớn mật, chăng biết quy củ như thế, Bổn cung lưu ngươi còn có tác dụng gì?”
Nói xong, dừng một chút, sau đó tức giận quát
“Còn không mau đem tiện tỳ này mang xuống? Muốn ở lại chỗ này bẩn mắt Bổn cung sao?”
Vài cung nhân nghe xong phân phó của Long Ngữ Lan, không dám chậm trễ, rất nhanh hướng Tiểu Vân xụi lơ trên mặt đất không ngừng kêu oan đi đến.
Tiểu Vân sắc mặt tái nhợt, bỗng nhiên quay đầu đối với Tử Ảnh một bên trầm mặc mạnh dập đầu, trong miệng kêu
“Vương gia, van cầu ngài cứu cứu nô tỳ. . . . . Van cầu ngài. . . . . .”
Tiểu Vân không ngừng dập đầu trên mặt đất, rất nhanh, máu bắn lên những bông tuyết tăng thêm vẻ yêu mị.
Chương 84.1 : Mẫu tử xung đột
Edit: Tiểu Miêu
Hnay là 5.9 ~ ngày các bé khai giảng :))~ chúc các bé tu thành chính qả :*~ Long Ngữ Lan thấy Tiểu Vân đột nhiên hướng Tử Ảnh cầu cứu, sắc mặt trầm xuống, tức giận quát “Phản rồi! Mau lôi xuống cho bổn cung, lăng trì tới chết!” Vài cung nhân lôi Tiểu Vân đứng dậy, sau đó hướng dưới điện hành lang đi đến, Tiểu Vân không ngừng giãy dụa, thê lương kêu lên “Vương gia. . . . . Cứu cứu nô tỳ. . . . . . . .” Từ khi Long Ngữ Lan đến, Tử Ảnh mặt vẫn không chút thay đổi bỗng nhiên quay đầu lạnh lùng nhìn Long Ngữ Lan, âm thanh lạnh lùng nói “Nơi này không phải Phượng Hoàng cung của người! Nếu người thích giết người như vậy, trở về Phượng Hoàng cung của người mà giết!” Long Ngữ Lan nghe xong lời Tử Ảnh nói, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, sắc mặt nàng thay đổi mấy lần, bỗng nhiên lạnh lùng vung tay lên, tức giận quát “Cẩu nô tài vô dụng các ngươi! Các ngươi đều điếc sao? Không nghe thấy Vương gia nói sao? Chẳng lẽ còn muốn Bổn cung đến dạy các ngươi làm như thế nào?” Đám cung nhân tất nhiên nghe rõ lời Tử Ảnh nói, chính là, Long Ngữ Lan không lên tiếng, bọn họ không dám buông Tiểu Vân ra, lúc này nghe được Long Ngữ Lan lên tiếng, đều buông tay, sau đó lui về vị trí của mình đứng yên. Tiểu Vân tìm được đường sống trong chỗ chết, sớm đã sợ tới mức chân nhũn ra, khi cung nhân buông lỏng tay, nàng liền nằm trên đất, nàng không dám đứng lên, quỳ gối bò dưới đất , đối Tử Ảnh cùng Long Ngữ Lan liên tục dập đầu, nói ” Nô tỳ tạ nương nương tha mạng, Tạ vương gia ân cứu mạng. . . . . .” Long Ngữ Lan tiếp nhận áo choàng trên tay cung nữ đứng sau, sau đó không kiên nhẫn quát “Đủ rồi! Cút ngay cho bổn cung!” Nhóm cung nhân nghe được phân phó, nối đuôi nhau rời đi, tiểu quý tử cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng nâng Tiểu Vân đang quỳ trên mặt đất đứng dậy, sau đó lặng yên lui ra. Đợi nhóm cung nhân toàn bộ rời đi, Long Ngữ Lan thế này mới chậm rãi đến gần Tử Ảnh, cầm trên tay áo choàng nhẹ nhàng mà phủ thêm cho hắn, ôn nhu nói “Ảnh nhi, con xem con này, đi ra ngoài cũng không mặc nhiều y phục, vạn nhất nhiễm phong hàn, vậy phải làm thế nào?” Nói xong, lấy tay nhẹ nhàng ôm bả vai Tử Ảnh, nói ” Cùng mẫu hậu quay về trong điện đi, ăn chút gì đó ấm áp. . . . . . .” Tử Ảnh không đợi nàng nói xong, bỗng nhiên đẩy Long Ngữ Lan ra, tiện tay đem áo choàng Long Ngữ Lan vừa mới vì hắn phủ thêm vứt xuống. Long Ngữ Lan không kịp đề phòng, bị Tử Ảnh đẩy một cái liền lảo đảo, nàng thật vất vả mới miễn cưỡng đứng vững mới không bị trượt chân, nàng vươn tay bám vào cây cột trụ ở hành lang, trên khuôn mặt kiều diễm lộ ra tức giận kêu lên “Ảnh nhi! Làm sao con có thể như thế với mẫu hậu?” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tử Ảnh thoáng qua một tia bi thống, đúng vậy a, người này là mẫu hậu hắn, hắn có thể làm gì người? Tuy rằng hắn rõ ràng biết Lạc nhi là bị mẫu hậu giết chết, nhưng là, hắn không cách nào vì nàng báo thù! Bởi vì, người nàylà mẫu hậu! hắn Là người 10 tháng mang thai sinh hạ ra hắn, là người đem hắn nuôi nấng trưởng thành! Tử Ảnh cơ hồ cảm thấy lòng đau như muốn vỡ ra, hắn bỗng nhiên xoay người, hai mắt trừng lớn tràn đầy tơ máu , ánh mắt sắc bén nhìn Long Ngữ Lan, trầm giọng hỏi “Là mẫu hậu làm, đúng hay không? Là mẫu hậu, đúng hay không! ?” Chương 84.2 : Mẫu tử xung đột Edit: Tiểu Miêu TM: hie hie :))~ trời nóng ai ăn kem hem?:”>~ Long Ngữ Lan bị Tử Ảnh thình lình ép hỏi đâm ra hoảng sợ, nàng mất tự nhiên quay mặt đi, không dám đối mặt ánh mắt Tử Ảnh, nói ” Mẫu hậu không biết con đang nói cái gì!” Tử Ảnh cũng không để ý sự trốn tránh của nàng, tiếp tục ép hỏi “Là mẫu hậu sai người phóng hỏa Lạc cung, là mẫu hậu, là mẫu hậu giết nàng, có phải hay không! Mẫu hậu nói cho nhi tử biết! Nói cho nhi tử biết!” Nói xong lời cuối cùng, Tử Ảnh cơ hồ mất đi lý trí, hai tay của hắn gắt gao bắt lấy hai vai Long Ngữ Lan không ngừng lắc mạnh. Long Ngữ Lan mím chặt môi, bỗng nhiên đẩy mạnh Tử Ảnh ra , dương tay đánh hắn một cái cái tát, tức giận quát “Đồ nhi tử bất hiếu! Con mau tỉnh táo lại cho ta!” Tử Ảnh lãnh một cái tát, rốt cục cũng bình tĩnh lại, ánh mắt của hắn trống rỗng chuyển hướng nhìn ra giữa không trung, cả người giống như đã mất đi sinh khí. Long Ngữ Lan chưa hết tức giận, nàng vươn ngón tay được sơn móng tỉ mỉ, phẫn nộ chỉ vào Tử Ảnh, tức giận nói “Bổn cung là vì muốn tốt cho con! Con xem con bây giờ thành bộ dáng gì rồi? Con vẫn là nhi tử hiếu thuận của Bổn cung sao? Con vẫn là Ứng Vương thông minh bình tĩnh sao! Vì một tục nữ tử liền gục ngã không dậy nổi như thế, con căn bản là không xứng làm nhi tử Bổn cung !” Tử Ảnh ánh mắt không định hướng nhìn những bông tuyết trắng rơi, bỗng nhiên thê lương cười, nghẹn ngào nói ” Nếu có thể, ta tình nguyện ta không phải con của mẫu hậu. . . . . Như vậy, Lạc nhi sẽ không phải chết. . . . . Ta cũng sẽ không thống khổ như vậy. . . . . .” [TM: ờm.. đoạn này 2 mẹ con xung đột nên ta thay đổi cách xưng hô nghen ] Long Ngữ Lan phẫn nộ, nàng giơ tay tát mạnh vào Tử Ảnh, tức giận nói “Ngươi mau tỉnh táo lại cho Bổn cung ! Bổn cung nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ngươi vẫn là nhi tử của Bổn cung ! Bổn cung không cho phép ngươi như vậy, ngươi cũng không có tư cách như vậy! Tiện nhân kia đã chết! Nàng chính là do Bổn cung sai người giết! Hừ! Bổn cung vốn cũng không muốn giết nàng, nhưng là, muốn trách thì trách chính nàng không biết liêm sỉ, cư nhiên mưu toan câu dẫn ngươi, cho nên, Bổn cung tuyệt đối không thể dung thứ nàng!” Tử Ảnh bỗng nhiên quay đầu nhìn thẳng Long Ngữ Lan, trong mắt không có một tia biểu tình, hắn thê lương cười, lạnh lùng nói “Mẫu hậu sai lầm rồi! Mẫu hậu cho là nàng câu dẫn ta, mê hoặc ta sao? Nếu ta cho mẫu hậu biết, là ta, là nhi tử mẫu hậu vẫn luôn kiêu ngạo đã yêu nàng trước, đã trêu chọc nàng trước. Như vậy mẫu hậu thấy như thế nào?” Long Ngữ Lan giật mình, nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, ở trong mắt của nàng, nhi tử Long Ngữ Lan nàng là người vĩ đại nhường nào, cao quý nhường nào, làm sao có thể yêu một nữ nhân thô tục xấu xí? Diệp Lạc nàng đã gặp qua , nàng cũng không có cảm thấy Diệp Lạc có gì đặc biệt, trừ bỏ dung mạo xấu xí, làm người ta nhìn thoáng qua, sẽ không muốn gặp mặt lần nữa, không có chút nào xứng đôi với con trai của nàng, chớ đừng nói chi Diệp Lạc là người đã kết hôn, là phi tử của Tử Dạ người mà nàng căm ghét nhất. Cho nên, sau khi biết chuyện con mình cùng Diệp Lạc, cảm giác đầu tiên, chính là Diệp Lạc không biết liêm sỉ đã câu dẫn nhi tử nàng , cho nên, nàng mới không tiếc hết thảy, giết Diệp Lạc, bởi vì, nàng sẽ không để cho bât kỳ bóng người nào ảnh hưởng đến con trai của nàng, con trai của nàng là ưu tú nhất , về sau cũng sẽ là một quân vương ưu tú nhất ! Nghĩ đến đây. Long Ngữ Lan trầm mặt xuống, nàng lạnh lùng nhìn Tử Ảnh, âm thanh lạnh lùng nói “Mặc kệ ngươi yêu nàng cũng thế, nàng câu dẫn ngươi cũng thế! Tóm lại, người đàn bà kia đã tiêu thất rồi! Ngươi từ hôm nay trở đi, mau lên tinh thần cho Bổn cung, quay về chính ngươi như trước! Hiện tại trong cung đúng là thời buổi rối loạn, ngươi nên biết, Bổn cung làm hết thảy cũng là vì ngươi! Chờ long ấn Tây Lương quốc vào tay Bổn cung , ngươi chính là hoàng đế Tây Lương quốc !”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro