Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01

Tiệm trang phục kỳ lạ - Phần 1

Quang, 27 tuổi, hiện là một nhân viên văn phòng như bao người. Công ty anh năm nay quyết định diễn kịch vào bữa tiệc tất niên. Vở kịch lần này kể về triều đình phong kiến Trung Quốc, nên công ty giao cho Quang nhiệm vụ tìm chỗ thuê trang phục với lại anh sẽ đảm nhận vai thái giám. Lúc đầu, anh nhất mực từ chối vì anh thấy mình rất dị ứng với dạng người nam không ra nam, nữ không nữ ấy. Nhưng do anh thua trong lần bốc thăm chọn vai nên anh cũng ngậm ngùi nhận vai diễn.
Sau giờ làm, anh tranh thủ chạy đi tìm cửa hàng thuê trang phục nhưng tìm mãi không xong. Tiệm thì không đủ số lượng trang phục, tiệm thì đã cho chỗ khác thuê vào đúng ngày diễn. Mệt mỏi, anh định bụng về nhà luôn để hôm sau tìm tiếp. Trên đường về, anh chạy ngang qua khu chợ người Hoa quen thuộc. Anh bỗng chợt nghĩ sao mình lại chưa tìm thử ở khu này nhỉ. Thế là anh quyết định đánh xe vài vòng xem sao.
Đi được một chốc cũng không thấy, anh rẽ đại vào con hẻm vắng. Anh nghĩ bụng “ở đây mà có tiệm cho thuê mới lạ.” Tức thì, anh nhìn thấy ở ngay góc hẻm có một cửa tiệm trông khá lụp xụp với tấm biển ‘Cho Thuê Trang Phục’. Quang mừng thầm: ”Kỳ này trời thương mình rồi.” Anh nhanh chóng đậu xe trước cửa tiệm và đưa mắt nhìn vào trong. Trước mắt anh là vô vàn những bộ cổ phục bắt mắt y như anh hay thấy trên mấy bộ phim Trung Quốc. Những bộ trang phục này đều nhìn còn rất mới và tươm tấc, nên anh nghĩ không biết do cửa hàng này ế khách hay chủ tiệm rất biết cách giữ gìn.
Từ trong tiệm, một người đàn ông bước ra khiến anh khá choáng ngợp bởi thân hình của ông ấy. Ông ta cao hơn anh cả một cái đầu cùng một đôi vai vạm vỡ. Sau vài giây ngẩn ngơ, Quang mới hoàn hồn và nói rằng mình cần thuê trang phục diễn kịch cho công ty. Ông ta  nói rằng mình là chủ tiệm này và bắt đầu niềm nở giới thiệu cho Quang các loại trang phục hiện có. Trong lúc tư vấn, ông cũng giới thiệu mình là người gốc Hoa và toàn bộ những bộ cổ phục ở đây đều do ông tự tay may lấy. Cho nên ông bảo quản rất kỹ và thật ra do vị trí của tiệm nên cũng không có nhiều khách lắm.
Quang bắt đầu chọn trang phục cho vai diễn của mọi người trước. Cũng bởi vì anh cảm thấy hơi ngượng miệng nếu nói về vai thái giám. Sau khi chọn xong trang phục, ông chủ bỗng hỏi Quang vở này về triều đình mà không có thái giám à. Lúc này Quang hơi đứng hình, mặt đỏ lên. Anh hơi ngập ngừng và thừa nhận mình là người diễn vai đó. Ông chủ nghe xong cười xoà và nói: - Đúng là nhìn chú đàn ông nhe vậy ai mà ngờ là diễn vai thái giám chứ. Nào qua đây tôi cho coi vài bộ.  Quang hơi bất ngờ khi thấy đến tận vài bộ trang phục thái giám trước mắt mình. Có bộ thì đơn giản, không hoạ tiết, có bộ cầu kỳ hơn có hình rồng và tất nhiên chất vải cũng cao cấp hơn, cảm giác như không phải trang phục để thuê diễn nữa mà dành cho ai đó mặc thiệt vậy. Trước đó anh nghĩ đây chỉ là vai diễn quèn vả lại thân phận thái giám trong cung thời xưa cũng thấp kém, không cần chăm chút đến mức đó.
Ông chủ điềm đạm giải thích các mẫu đơn giản dành cho tiểu thái giám bậc thấp, còn mẫu nhiều hoạ tiết thường dành cho đại thái giám. Nói đoạn, ông hỏi Quang có muốn thử trang phục tại chỗ không. Thấy Quang có vẻ ngần ngại, ông dúi vào tay anh bộ tiểu thái giám và kêu anh mau vào phòng thử đồ, ông thuyết phục anh là nếu không thử bây giờ lỡ sau này không vừa thì không cho đổi đâu. Quang chần chừ bước vào phòng thử. Anh cởi chiếc áo sơ mi sang bên, để lộ cơ bụng sáu múi của mình. Bất giác anh để tay lên các múi cơ của mình và thầm nghĩ, “đàn ông như mình mà phải diễn thái giám sao?”. Nhưng khi anh nhìn sang bộ trang phục treo bên cạnh, một điều gì đó khiến anh bắt đầu đặt tay mình lên đó để cảm nhận lấy chất vải. Quang chầm chậm đưa bàn tay dọc theo lớp áo, anh dường như không để ý thấy tiếng tim mình đang đánh trống liên hồi ở lồng ngực.
Anh loay hoay mặc nó suốt gần mười phút. Cũng đúng thôi vì đây là lần đầu tiên anh mặc loại áo này. Ông chủ bỗng kéo rèm ra làm Quang giật mình. Ông nói để ông giúp anh một tay. Ông kêu Quang cởi quần lót ra vì thời xưa ai mà mặc thứ đó. Anh ngần ngại nghe theo. Quả nhiên, với sự thành thục của ông, chỉ trong chốc lát anh  đã mặc xong bộ cổ phục. Nhìn mình trong gương, anh đứng chưng hững bất động. Còn ông chủ từ phía sau nhẹ nhàng đội bộ tóc giả đuôi sam lên giúp anh. Ông nói:
- Xong. Hợp quá phải không? Nhìn ngươi như một thái giám thứ thiệt.
Câu nói đó làm dương vật vốn hơi cương cứng của anh nhanh chóng dựng lên và lộ hình dưới lớp vải.Ông chủ đặt tay lên vai anh và thì thầm vào tay:
- Nè tiểu thái giám. Ngươi có thấy dâm thuỷ của người làm dơ bộ trang phục của ta rồi không?
Quang nhanh chóng nhìn xuống và thấy quả nhiên có một vết ố nhỏ ngay vị trí đầu khất của anh phía sau lớp vải. Anh rối rít xin lỗi nhưng ông chủ chỉ cười xoà và nói: 
- Không sao đâu. Điều đó chứng tỏ ngươi rất hứng thú với bộ trang phục này thôi. Hay là vì bản thân ngươi muốn trở thành thái giám?
“Mình? Trở thành thái giám? Không, mình là đàn ông mà?” Quang bần thần với suy nghĩ của mình. Quả thật, khi anh nhìn mình trong gương, anh không còn thấy hình ảnh anh nhân viên văn phòng thường ngày nữa mà thay vào đó là một tên tiểu thái giám hèn mọn mà anh hay thấy trên phim.
- Câu hỏi này không dùng lý trí để trả lời được đâu. Bây giờ ngươi thử vén lớp vải bên dưới cho ta xem nào. - Ông chủ lên tiếng. 
Lớp vải được vén lên, Quang nhìn thấy dương vật của mình đang cương cứng chỉa về phía trước. Chốc chốc giật lên giật xuống như thay cho lời đồng ý. Quang lúc này rất bối rối và xấu hổ. Ông chủ chạm bàn tay lên mặt anh: 
- Ta sẽ cho ngươi thời gian về nhà suy nghĩ. Mà nên nhớ nếu cơ thể ngươi hứng thú với bộ y phục này như vậy tức là kiếp trước ngươi cũng là một tiểu thái giám. Lời nói đanh thép đó như ghim sâu vào lòng Quang. Anh ra về và mang theo bộ trang phục.

Tiệm trang phục kỳ lạ - Phần 2
Những ngày sau đó, anh cảm thấy trong người cứ bức rức. Câu nói của vị chủ tiệm cứ xoáy sâu trong đầu Quang. “Kiếp trước mình là thái giám sao?” – Anh tự hỏi. Mỗi đêm, anh cứ nhìn chằm chằm vào bộ y phục thái giám anh treo ở góc tường cùng với câu hỏi đó cho đến khi anh chìm vào giấc ngủ khi nào không hay. Đến đêm thứ ba, anh quyết định mặc thử lại lần nữa. Anh không còn chật vật mặc nó như lần đầu, sau khi mặc xong bộ trang phục, anh vén mái tóc mình lên và đội bộ tóc giả đuôi sam vào. Anh hồi hộp nhìn mình trước gương. Cũng như lần trước, dương vật của anh cương lên cong vút, đầu khất rỉ rỉ nước nhờn. “Trông mình cứ như tiểu thái giám.” – anh bất giác suy nghĩ. “Hay kiếp trước mình thực sự là một thái giám?”. Hai từ “thái giám” cứ vang vọng trong tâm trí anh kèm theo trước mắt là một tên tiểu thái giám trong bộ y phục màu lục nhạt cùng với mái tóc đuôi sam.  Anh cảm thấy rất bối rối vì trước đó anh rất có ác cảm với những tên công công không phải nam cũng chẳng phải nữ. Anh bất giác đặt tay lên khuôn ngực căng cứng của mình, tay còn lại đặt lên cơ bụng săn chắc. “Làm gì có thái giám nào mà cơ bắp như mình chứ? Mình sao mà là thái giám được?”- Anh tự trấn an mình. Nhưng đâu đó bên trong anh, một luồng khoái cảm kỳ lạ cứ len lỏi như một con rắn trực chờ gặm lấy tâm trí anh. Vì khi sờ vào lớp áo, anh cảm thấy một cảm giác thân thuộc kỳ lạ đang vẫy gọi. Cứ thế anh chìm vào giấc ngủ khi nào không hay. Sau đêm hôm đó, mỗi khi về nhà là anh vội thay y phục thái giám vào và cứ nhìn mình trong gương. Anh làm thế vì muốn tin rằng kiếp trước của mình không phải là thái giám. Tất cả chỉ do ông chủ tiệm gieo vào đầu anh suy nghĩ vớ vẩn này thôi. Nhưng ngày qua ngày, càng nhìn thấy hình ảnh của mình như thế trong gương, nước nhờn của anh càng lúc càng rỉ nhiều hơn và kỳ lạ thay là đôi đầu ti của anh càng lúc càng nhạy cảm hơn khi chúng cạ vào lớp vải khiến anh bất giác phát ra những tiếng rên đầy dâm dục. Không chỉ thế, anh cảm giác dường như bộ trang phục càng lúc càng vừa vặn đến mức giống như nó được may riêng cho anh. Vào đêm cuối trước khi anh quay lại cửa tiệm, anh vẫn đứng trước gương cùng bộ trang phục đó. Anh cảm thấy ngứa ngáy ở hai đầu ti của anh dù anh không chạm vào. Anh cứ đứng đấy ngắm mình mà không hề hay biết nhiều giờ đồng hồ đã trôi qua. Khi trời gần sáng, anh thấy phần vải dưới hạ bộ bỗng trở nên vướng víu, vì vậy anh vén nó lên, phơi ra khúc dương vật cứng ngắc cùng dòng nước nhờn đặc sệt trên đầu khất. Bất giác anh nói:
- Mình là Quang công công.
Một dòng tinh đặc quánh phụt ra khi anh vừa dứt lời. Chưa đầy vài giây sau, đầu khất anh giật liên hồi và lại thêm một dòng tinh khác lại nối tiếp. “Mình vừa xuất tinh ư? Mình xuất tinh mà không cần sục luôn sao? Vì mình cuối cùng cũng chịu thừa nhận thân phận của mình sao...”. Do mệt lả nên anh chìm vào giấc ngủ giữa dòng suy nghĩ, và dường như anh thấy mình ngủ ngon hơn mấy đêm trước.
Quang quay lại cửa tiệm sau khi tròn một tuần. Cũng như lần trước, tiệm chỉ có mỗi anh và ông chủ. Anh thú nhận là câu nói của ông chủ ám ảnh anh suốt cả tuần qua, nhưng anh vẫn cảm thấy chuyện kiếp trước thật là vô nghĩa. Ông chủ nghe thế chỉ mỉm cười và nói:
- Không vấn đề gì. Thái giám nào cũng trốn tránh tiền kiếp của mình cả. Có phải trước đây ngươi rất ghét thái giám đúng không?
Quang ngập ngừng thừa nhận.
- Là thế đó. – Ông chủ tiệm nghiêm giọng. – Ngươi ác cảm với họ, cố gắng rèn luyện thể hình để trở nên khác biệt với họ. Tất cả chỉ bởi vì trốn tránh bản thân, trốn tránh con người thật sự của mình thôi. Quang à, người quả thật là một thái giám.
Nghe đến đó, anh không kiềm được nước mắt. Anh thấy mình mếu máo như một đứa trẻ.
- Không sao cả. Ai cũng thấy khó khăn khi chấp nhận mình thôi. Ta tin rằng ngoài xã hội cũng có những kẻ như ngươi. Chỉ là ngươi may mắn hơn chúng, tìm được đến ta. Đây cũng là duyên tiền kiếp. – Ông chủ tiệm trấn an anh. – Cả bộ trang phục này. – Ông chỉ tay vào bộ tiểu thái giám Quang đang cầm. – Cũng chỉ là tìm lại chủ cũ của mình thôi.
Ông dẫn mở cửa phía sau và dẫn anh đi. Quang ngạc nhiên khi thấy cửa tiệm này rộng hơn mình nghĩ, có cả một dãy hành lang khá dài và khá nhiều cửa. Ông chủ giải thích đây là đất do tổ tiên để lại, lúc trước nhiều người trong dòng họ cùng sống ở đây nhưng giờ họ dọn đi mất chỉ còn mình ông. Chợt, ông mở một cánh cửa ra. Trước mặt Quang là một căn phòng nhỏ và có một chiếc bàn hình chữ nhật nằm giữa. Quang ấn tượng chiếc bàn khá dài, bằng chiều cao của một người trưởng thành. Chợt anh nhận ra không gian này khá giống trong một bộ phim anh coi.
- Phòng này mô phỏng lại phòng tịnh thân cho đàn ông thời xưa. – Ông chủ nói
- Tịnh thân...? – Quang thắc mắc
- Đúng rồi. Tức là sẽ để lại bộ phận đàn ông cao quý của mình.
Mắt Quang như dán chặt vào chiếc bàn đó. Anh có thể tưởng tượng ra cảnh mình sẽ nằm ở đó còn chủ tiệm sẽ... Anh vội lắc đầu. Anh không tin là mình lại suy nghĩ như vậy. Nhưng hình ảnh anh trong bộ y phục thái giám lại hiện lên.
- Ta đã nói kiếp trước ngươi là một thái giám. Chẳng phải định mệnh dẫn ngươi tới đây sao. Nếu kiếp này ngươi chịu tịnh thân một lần nữa, thì ta sẽ cho phép ngươi ở lại đây hầu hạ ta.
- Hầu hạ? Ở lại đây? – Quang thầm nghĩ.
Như bắt được suy nghĩ của Quang, ông chủ tiệm nói tiếp:
- Đúng vậy. Sau khi tịnh thân, ngươi sẽ không cần lo lắng về cuộc sống sau này nữa. Ngươi có thể sống thoải mái với thân phận thái giám của mình ở đây. Thoải mái mặc bộ y phục của mình và được hầu hoàng thượng của ngươi.
Quang thấy mình tự động nằm lên chiếc bàn trước mặt. Ông chủ tiệm giúp anh cởi chiếc quần tây của mình ra, để lộ chiếc dương vật cứng ngắc. Ông chủ tiệm dùng ngón tay điêu luyện của mình mơn trớn nó để giúp anh sung sướng lần cuối. Ông chủ tiệm liên tục vuốt lên vuốt xuống chiếc dương vật tầm 15cm của anh, chốc chốc ông lại lấy tay xoa kích thích hai hòn dái đang căng tròn. Sau tầm 10 phút, một dòng tinh dịch trắng phun ra từ dương vật của anh, làm ướt cả tay của ông chủ tiệm.
- Vậy là được sướng lần cuối. – Ông chủ tiệm nói, lấy ra thuốc gây tê và bộ dụng cụ phẫu thuật. – Yên tâm đi, sẽ không đau đâu. Vả lại, bây giờ ngươi mới là tiểu thái giám, nên ta chỉ cắt hai hòn dái của ngươi thôi. Khi nào ta thấy ngươi được việc, phong lên đại thái giám thì ta sẽ cắt con cặc của ngươi.
Nghe vậy, dương vật vừa xìu của Quang lại tiếp tục ngỏng dậy.
- Khà khà, có tố chất của đại thái giám đó. – Ông chủ tiệm cười.
Quang nghe thấy đỏ mặt vì ngượng. Ông chủ tiệm nhanh chóng đổ thuốc tê vào bông gòn và thoa đều lên hai hòn dái của Quang. Cách ông thoa cũng làm anh cảm thấy hung phấn muốn xuất tinh thêm một lần nữa. Ông dùng con dao nhỏ bắt đầu rạch hòn dái bên phải của anh một lỗ vừa đủ rồi dùng tay nặn nó ra. Dù đã gây tê nhưng Quang vẫn cảm nhận được hòn dái của mình không còn được lớp da bao bọc nữa. Cảm giác khi nặn ra khiến Quang vô tình tiếp tục xuất tinh lên bụng mình. Ông chủ tiệm dùng dao cắt đứt ống dẫn tinh để lấy nó ra hẳn.
- Xong một bên. – Ông chủ tiệm đặt nó lên múi cơ của Quang. Anh nhìn chằm chằm quan sát hòn ngọc đã đi theo anh suốt 27 năm giờ đây đã tách rời cơ thể. Ông chủ tiệm hỏi:
- Bây giờ có hối hận không? Vẫn còn kịp chừa lại một bên đó. Tiểu thái giám.
Ba từ tiểu thái giám vang lên làm cho một luồng điện xẹt trong người Quang. Anh nói:
- Dạ, nô tài không hối hận.
- Tốt.
Ông chủ tiệm nhanh chóng cắt đi hòn dái còn lại của Quang và bỏ cả hai vào hủ rượu kế bên.
- Vậy là sắp tới có rượu ngon để uống rồi. – Ông chủ tiệm tâm đắc.
Mất đi hai hòn dái khiến Quang gặp khó khăn trong đi lại thời gian đầu. Nhưng nhờ sự chăm sóc của ông chủ tiệm, anh cũng nhanh chóng hồi phục sau vài ngày. Anh xin phép ông chủ tiệm cho anh quay lại công ty làm trọn trách nhiệm trước khi nghỉ việc, và cũng là để anh có thể diễn nốt vở kịch. Ngày vở kịch diễn ra, không ai ngờ vị tiểu thái giám trên sân khấu lại là một tiểu thái giám thật thụ. Trên trang phục của anh vẫn còn hơi mờ vết ố tinh dịch vào cái ngày định mệnh ấy.
Sau khi chính thức nghỉ việc, Quang dọn hẳn vào tiệm ở và báo với gia đình dưới quê là tìm được một đam mê công việc mới. Vào ngày đầu làm ở tiệm, ông chủ tiệm chính thức trao cho anh bộ y phục tiểu thái giám cùng một chiếc thẻ tên viết bằng tiếng Hoa – Tiểu An Tử. Ông nói rằng từ giờ anh đã có một thân phận mới nên cũng cần một cái tên mới. Quang nhanh chóng mặc bộ trang phục vào và lần này anh cảm thấy thật hoàn chỉnh. Hằng ngày, anh vẫn luôn trong bộ trang phục tiểu thái giám của mình dọn dẹp và trông cửa tiệm giúp ông chủ, nay đã là hoàng thượng của anh. Mỗi đêm khi cửa tiệm đóng cửa, ông chủ tiệm cũng khoác lên mình bộ áo long bào đầy kiêu hãnh, ngồi một cách uy phong trên chiếc ngai cũng do ông một tay đóng lấy và bên cạnh là một tiểu thái giám hết lòng hầu hạ. Vài ba tháng sau, đằng sau lớp vải lụa, các múi cơ đáng tự hào ngày nào của Quang dần biến mất, hai đầu vú của anh cũng trở nên nhọn hơn và dương vật của anh cũng ngắn lại. Như chờ đợi điều đó, ông chủ nói:
- Sắp đến ta sẽ huấn luyện cho ngươi thành một thái giám thực thụ.

Tiệm trang phục kỳ lạ - Phần 3
Hai ba tháng trôi qua từ lúc Quang chính thức trở thành thái giám của cửa tiệm, cơ thể anh bắt đầu có nhiều thay đổi. Râu và ria mép của anh rụng dần khiến gương mặt của anh trở nên nhẵn nhụi, cộng thêm việc anh chủ yếu chỉ ở trong tiệm khiến làn da vốn trắng của anh nay còn trắng hơn, gương mặt lúc này trông như viên chân trâu sáng bóng. Các múi cơ săn chắc của anh cũng dần bị lấp mất bởi lớp mỡ. Đầu vú của anh cũng trở nên nhọn và nhạy cảm hơn, nên trong ngày không biết bao lần anh vô tình phát ra tiếng rên dâm dục mỗi khi đôi đầu ti cạ vào lớp áo. Còn dương vật đáng tự hào của anh dường như có phần rút ngắn lại. Thứ duy nhất của cuộc sống trước kia của anh còn sót lại chính là phong thái đàn ông của mình. Dáng đi của anh vẫn mạnh mẽ và nhanh nhẹn như trước dù cơ thể đã thay đổi. Đây cũng là điều ông chủ tiệm đặc biệt thích ở anh. Cũng có lần anh hỏi ông chủ tiệm liệu có cần tập lại dáng đi để phù hợp với thân phận mới không. Ông nói với anh rằng thái giám không nhất thiết phải ẻo lả, khúm núm vả lại nếu anh trông oai nghi một chút thì dễ sai bảo những tiểu thái giám sau này hơn. Nghe đến đó anh thắc mắc là cửa tiệm sẽ thu nhận thêm thái giám sao. Ông chủ tiệm mới bảo:
- Có thể có, cũng có thể không. Ta đã nói với người là ngoài kia cũng có nhiều kẻ như ngươi,vẫn đang chối bỏ thân phận thật sự của mình. Nếu có duyên, hay đúng hơn là may mắn, thì sẽ tìm thấy chỗ này thôi. Còn bây giờ ta sẽ tập trung huấn luyện ngươi trở thành đại thái giám, nếu không làm được, thì, Tiểu An Tử, ngươi sẽ phải làm tiểu thái giám phục vụ cho một thái giám khác.
Nghe vậy, lồng ngực Quang đánh trống liên hồi. Anh đáp:
- Nô tài nhất định không phụ lòng hoàng thượng.
Ông chủ tiệm mỉm cười hài lòng.
Điều cơ bản mà một thái giám phải làm được đó là dọn dẹp chỗ ở, tương tự như một người giúp việc. Mỗi ngày, Quang phải thức dậy trước ông chủ tiệm vào lúc năm giờ sáng. Anh quét dọn khu vực bán hàng của cửa tiệm rồi chuẩn bị bữa sáng cho ông chủ tiệm. Tất nhiên là mấy ngày đầu anh vẫn chưa quen với việc dậy sớm, trước đây cũng phải đến bảy giờ mới thức dậy để chuẩn bị đi làm. Nên những lần dậy muộn, ông chủ tiệm sẽ kêu anh nằm sấp trên bàn, vén áo lên để lộ ra cặp mông đầy đặn của mình. Xong, ông chủ tiệm dùng chiếc roi mây quất liên hồi vào cặp mông đó, ông bắt anh phải sục dương vật và se đầu vú liên tục trong lúc ông quất để tập có khoái cảm với đau đớn. Không chỉ vậy, khi mỗi nhát roi giáng xuống, anh phải tự thốt lên “Nô tài biết lỗi rồi. Nô tài sẽ không tái phạm nữa.” Cứ như thế, hình phạt sẽ kết thúc mỗi khi cặp mông của anh rướm máu. Sau vài ngày chịu phạt, Quang quen dần với việc dậy sớm. Đồng thời trong anh lại dâng lên một dạng khoái cảm mới, mỗi khi anh ngồi vào ghế sau khi bị phạt, cơn đau rát ở mông ban đầu rất khó chịu nhưng dần chuyển sang có phần kích thích khiến anh vô thức cạ liên hồi vào mặt ghế.
Việc chuẩn bị bữa sáng cũng có chút khó khăn, không phải do anh không biết nấu ăn, nhưng do ông chủ tiệm có khẩu vị của người Hoa nên anh phải học lại cách nêm nếm. Ngoài ra, anh còn phải đi chợ. Nghe như một nhiệm vụ đơn giản nhưng không phải vậy. Ông chủ tiệm may cho anh một bộ áo thun với quần đùi mới, cả hai đều làm bằng loại vải mỏng, làm lộ hai đầu vú ngày một nhọn của anh và chiếc dương vật dưới hạ bộ. Ông còn dặn thái giám không được mặc quần lót, vì vậy khi đi chợ anh canh cánh trong lòng không biết có ai nhìn thấy dương vật của mình không. Có hôm trên đường đi chợ về, anh đi bộ ngang qua lũ nhỏ đang chơi trong hẻm. Bỗng, một đứa chạy lại vỗ vào chiếc dương vật đang treo lủng lẳng sau lớp vải của anh và nói:
- Biến thái kìa bây ơi. Lớn rồi mà không mặc quần lót.
Quang bước vội một mạch về tiệm và ngồi thất thần một hồi lâu. Thấy vậy, ông chủ tiệm mới hỏi chuyện, anh nói anh cảm thấy thật nhục nhã khi bị tụi nhỏ trêu như vậy. Ông chủ tiệm mới nói:
- Đây cũng là một phần trong cuộc sống của thái giám: nhục nhã, tủi hổ. Không trải qua điều này thì ngươi không thể là một thái giám trọn vẹn được.
Nghe tới đó đầu khất của anh bất ngờ ngổng dậy.
- Thấy chưa? Dương vật của ngươi rất trung thực, nó còn khôn hơn ngươi. Rõ ràng là ngươi sung sướng với điều đó, Tiểu An Tử.
Một ngày của Quang ngoài dọn dẹp, đi chợ và chuẩn bị bữa ăn, anh còn phải chuẩn bị nước rửa mặt cho ông chủ tiệm. Ông nói đây cũng là một trong những công việc của thái giám thời xưa. Trước khi ông chủ tiệm rửa mặt, anh phải chuẩn bị nước ấm đổ vào chậu và một chiếc khăn. Ông chủ tiệm không dùng bồn rửa tay mà Quang sẽ đích thân nâng chậu nước rửa mặt lên cho ông rửa. Nếu nâng quá cao hoặc quá thấp, thì anh sẽ bị phạt. Anh cũng phải tự giặt y phục của mình. Thời gian đầu chỉ có một bộ, anh phải lõa thể trong khi đợi bộ y phục được phơi khô chứ không được mặc trang phục khác. Ông chủ tiệm dặn một khi đặt chân vào tiệm thì thái giám chỉ được mặc đồ thái giám. Sau này ông chủ tiệm mới may thêm cho anh hai bộ để mặc thêm. Ông nói may y phục thái giám khá khó vì ông phải đặt riêng bên Trung Quốc loại vải giống với loại thái giám thời xưa mặc nhất. Lúc này anh bỗng cảm thấy cảm động vì cảm nhận được tình cảm ông chủ tiệm dành cho mình. Anh tự nhủ mình phải làm tròn bổn phận của một thái giám hơn nữa.
Tới một ngày, ông chủ tiệm ra lệnh cho anh phải tắm cho ông. Trong lúc tắm, anh không thể rời mắt khỏi dương vật đồ sộ của ông mà anh ước chừng cũng khoảng 18cm. Điều đáng chú ý là không chỉ dài mà chiều ngang cũng gần 4cm. Anh nuốt nước bọt nghĩ thầm dương vật của mình chẳng là gì so với của ông. Chợt, ông ra lệnh cho anh sục cho ông. Anh dùng bàn tay nắm lấy dương vật rồi bắt đầu vọc lên vọc xuống vài lần, dương vật của ông nhanh chóng nhỏm dậy, sừng sững cương lên cong vút.
- Ngậm đi – Ông nói.
Anh hơi ngần ngại vì chưa làm điều này bao giờ. Trước giờ anh cũng chỉ mới quan hệ với con gái vài lần. Vả lại, anh không biết liệu mình có thể nuốt nổi khúc côn thịt đồ sộ này không. Chợt, ông nắm lấy tóc anh và ấn mạnh đầu anh dương vật của mình làm anh không kịp trở tay. Quả thật, chiếc dương vật quá cỡ khiến anh không kiềm được mà úa nước mắt.
- Thái giám ngoài việc nhà còn phải biết làm cho hoàng thượng sướng cặc nữa. Nghe rõ chưa Tiểu An Tử? – Ông nghiêm giọng
Anh không tài nào trả lời được khi mà ông cứ liên tục kéo mạnh đầu anh ra vào khúc dương vật của mình.
- Không được dùng răng! – Ông giáng một cú tát thật mạnh vào anh rồi tiếp tục ấn đầu anh vào để anh bú mút nó. Tầm vài phút sau, dương vật của anh cũng bắt đầu cương lên dù không thể nào cứng bằng của ông. Thấy vậy, ông chủ tiệm liền dùng chân đá vào nó.
- Tiểu An Tử. Ngươi quả là tiểu thái giám dâm dục. Bú cặc hoàng thượng làm ngươi sướng vậy sao?
Anh cứ tiếp tục bú đến gần nửa tiếng sau, cổ họng cảm nhận được một dòng tinh ấm bắn thẳng vào cuống họng khiến anh sặc sụa. Ông chủ tiệm nhanh chóng dùng tay bịt miệng anh lại:
- Nuốt hết đi. Ngươi phải ghi nhớ lần đầu uống tinh hoàng thượng là như thế nào. Cảm nhận dòng tinh mà từ giờ đến hết đời ngươi không thể xuất ra được nữa.
Đấy cũng là lần đầu tiên Quang uống tinh đàn ông. Một vị mặn mặn pha chút ngọt khiến anh không thể nào quên được. Từ hôm đó, anh phải phục vụ và uống tinh của ông chủ tiệm mỗi tuần ba lần.
Không lâu sau, một người đàn ông lạ mặt bước vào tiệm:
- Cho hỏi đây có phải là tiệm thuê trang phục không?

Tiệm trang phục kỳ lạ - Phần 4
Đó là một buổi sáng cuối tuần như thường lệ, một người đàn ông trông trạch tuổi anh, dáng cao và đầy cơ bắp đột nhiên bước vào tiệm. Quang có phần hơi ngạc nhiên vì từ khi anh ở đây, khách của tiệm toàn là khách quen đặt hàng qua điện thoại. Đây là lần đầu tiên anh đón tiếp một vị khách lạ, tất nhiên là trong bộ trang phục thái giám. Vị khách đó cũng trưng ra khuôn mặt đầy sự ngạc nhiên:  - Anh là nhân viên ở đây à?
- Dạ. Anh muốn thuê loại trang phục thế nào? - Quang đáp.
Thay vì trả lời, vị khách ấy khoanh tay, để lộ rõ hai bắp tay to lớn như muốn xé toạt tay áo sơ mi kia, nhìn chằm chằm Quang từ đầu đến chân với vẻ dò xét. Anh ta nhoẻn miệng cười, nói:
- Thú vị nhỉ. Nhân viên của tiệm sẽ mặc như vậy à?
- Dạ, đúng vậy. - Quang hơi lúng túng, anh chưa bao giờ để ai ngoài ông chủ tiệm trông thấy ông như vậy.
- Hình như này là đồ thái giám phải không? Mặc vậy rồi có thiến luôn không? Cho giống trong cung hồi xưa. - Vị khách bật cười, tỏ vẻ châm chọc. Anh ta chỉ có ý đùa nhưng không hề ngờ người đứng trước mặt anh thật sự không còn hai hòn dái. Quang ngượng chín mặt vì không biết phải đáp lời thế nào. Lúc này, ông chủ tiệm từ sau bước ra:  - Quý khách tinh ý thật. Đúng là tên nô tài trước mặt quý khách không còn hai hòn giống nữa.  Cũng như Quang, vị khách kia cũng choáng ngợp trước thân hình bệ vệ của ông chủ tiệm. Thấy chủ tiệm có vẻ nghiêm túc, vị khách ấy đáp:
- Xin lỗi. Tôi chỉ đùa thôi. - Nói thế nhưng trong lòng anh lại nghĩ: - Đùa chút làm gì căng. Thời nay làm như thời xưa mà có thái giám gì nữa.
- Không sao, nếu quý khách muốn, thì tôi kêu tên nô tài này cho quý khách xem. - Ông chủ tiệm từ tốn.
- Thôi. Thôi. - Vị khách đó lắc đầu - Tôi muốn thuê trang phục lính canh. Anh cho tôi xem mẫu đi. - Mặt vị khách đó đỏ như gấc.
- Tiểu An Tử, mau dẫn khách vào xem. - Ông chủ tiệm nghiêm giọng.
- Dạ, hoàng thượng.  Nghe cách xưng hô giữa hai người như vậy. Vị khách kia càng thêm bối rối.
- Gì mà xưng hô như thiệt vậy? - Anh nghĩ.
- Chú em tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? - Câu hỏi của ông chủ tiệm làm cắt mạch suy nghĩ của anh.
- Em tên Tùng. Năm nay 29.
- Vậy là hơn Tiểu An Tử 2 tuổi. Đây, chú em xem mẫu nào hợp. Những bộ trang phục lính canh bày ra trước mắt Tùng. Cũng như trang phục thái giám, trang phục lính cũng khá nhiều loại. Có loại đi kèm với áo giáp sắt, nón sắt nhìn hơi cầu kỳ. Có loại thì cọc tay.  - Em có nghe giới thiệu chỗ trang phục chỗ anh rất đầu tư mà không ngờ làm kỹ tới mức này luôn. - Tùng xuýt xoa.
- Tôi luôn muốn mang cảm giác chân thật nhất cho người mặc mà. - Ông chủ tiệm tự hào.
Tùng giải thích anh cần thuê cho event sắp tới của công ty. Anh với đồng nghiệp được chọn làm vai lính gác cổng do thân hình bệ vệ. Nhưng nay đồng nghiệp anh có việc bận không đến được nên nhờ anh chọn thay.  Ông chủ tiệm chọn giúp anh một bộ lính kèm giáp.
- Thôi nhìn nặng lắm với em không biết mặc kiểu này.  - Tùng từ chối.
- Lính gác cổng phải có giáp mới ra dáng chứ. Tôi kêu Tiểu An Tử mặc giúp cho.  Thấy ông chủ tiệm khăng khăng như vậy anh cũng khó từ chối. Một phần anh cũng nảy sinh sự tò mò với người đàn ông được gọi là Tiểu An Tử kia.
- Vậy phòng thay đồ ở đâu? - Tùng hỏi.
- Không sao. Chú em cứ thay ngay tại đây cho tiện. Giờ này tiệm cũng không có khách, để tôi ra đóng cửa cho chú yên tâm.
Vừa dứt lời, Quang tiến đến trước mặt Tùng và cởi nút quần anh. Nhanh như cắt, chiếc quần tuột xuống, Tùng không ngờ có ngày mình bị loã thể trước một gã đàn ông, anh vẫn chưa biết đó là một thái giám. Quang định cởi nốt chiếc quần lót nhưng Tùng ngăn lại. - Xin quý khách cởi ra để có trải nghiệm tốt nhất. - Quang nói, anh đem ra chiếc quần trắng trông lạ mắt.
- Đây là quần lót thời xưa của binh lính.  - Quang giải thích.
Tùng nghe vậy mới ngần ngại chấp nhận cởi quần lót ra, nhưng anh muốn tự làm. Chiếc quần lót của Tùng cởi xuống, để lộ chiếc dương nhỏ nhắn chỉ tầm 2-3 cm. Thấy Quang nhìn, Tùng mới đỏ mặt nói:
- Nhìn cái gì? Bộ chưa từng thấy ai cu nhỏ sao?
- Dạ, nô tài xin lỗi vì thất lễ. - Quang vội vàng đáp.
Tùng vốn rất tự ti với kích cỡ dương vật của mình. Đó cũng là lí do anh bù đắp bằng cách tập thể hình. Tuy nhiên, những lần anh cố gắng lên giường với các cô gái đều thất bại vì họ chê dương vật của anh quá bé.  Sẵn máu nóng đang nổi lên, Tùng nói:
- Nô tài cái gì mà nô tài. Cặc ngươi đâu cho tao xem.
Quang lúng túng không biết nên làm thế nào. Bất ngờ, chủ tiệm lên tiếng:
- Tiểu An Tử, ngươi còn không mau tuân lệnh.
- Nhưng... - Quang lúng túng.
- Ngoài hoàng thượng, đàn ông trên đời này cũng là chủ nhân của ngươi. Ta nói rồi, chỉ có khi nào ngươi lên tổng quản thì mới ra lệnh cho ngươi khác. Còn không thì chỉ cần là đàn ông là được quyền ra lệnh cho ngươi.
Phần hạ bộ của Quang miễn cương phơi bày ra trước mắt Tùng. Đến giờ anh mới dám tin người trước mặt mình thực sự không còn cặp giống, chỉ là một lớp da nhẵn nhụi cùng với một chiếc dương vật hơi cứng.
- Ra là thái giám thiệt. Vậy mà dám nhìn chằm chằm vào cặc đàn ông. - Tùng mỉa mai.
- Dạ, nô tài xin lỗi. - Quang cúi đầu.
- Lại đây bú cặc tao mau lên. - Tùng cũng không ngờ bản thân mình nói như thế. Anh chỉ biết là cơn giận của anh khiến anh muốn làm như vậy.
- Tiểu An Tử! - Ông chủ tiệm nghiêm giọng khi thấy sự chần chừ của Quang. Anh miễn cưỡng quỳ xuống, ngậm chiếc dương vật bé tẹo của Tùng vào miệng. Đối với Quang, chuyện này cũng có phần may mắn vì dương vật quá to như của ông chủ tiệm dễ làm anh mắc nghẹn.
- Bú mau lên! Thái giám thì cũng như bọn đàn bà thôi. Mày nên thấy may mắn vì còn được bú cặc đàn ông đó. - Tùng thúc giục, thật sự lúc này cơn khoái cảm đã dâng tràn hết mọi ngóc ngách trong cơ thể anh. Trước giờ anh chưa từng nếm trải cảm giác được ai đó ngậm dương vật, điều mà anh khao khát từ lâu.
- Tiểu An Tử, hãy nhớ đây không phải lúc nghe theo lý trí. - Ông chủ tiệm nhắc Quang nhìn vào dương vật của mình, và quả thật nó cương lên như muốn cho Quang biết sự dâm dục lại chiến thắng lý trí. Anh nhanh chóng ngấu nghiến và tận hưởng chiếc dương vật nhỏ bé dù cương cứng trong miệng mình. Những tuần phục vụ cho hoàng thượng dạy cho chiếc lưỡi của anh thêm nhiều kinh nghiệm trong việc "chăm sóc" một chiếc dương vật. Nó nhanh chóng luồng lách không bỏ sót một vị trí nào. Chốc chốc, nó len vào bao quy đầu để làm ướt những gì bên trong một cách vừa mãnh liệt vừa trìu mến. Quang nhẹ nhàng dùng lưỡi tách mép lỗ sáo, rồi liếm nó một cách mê đắm như trân trọng hạnh phúc trời ban.
- Đúng rồi. Giờ mình chỉ là một tên tiểu thái giám. Việc của mình chỉ là chăm sóc và tuân lệnh hoàng thượng. Còn được bú mút đàn ông thế này cũng là một niềm hạnh phúc cho thân phận thấp kém như mình. Đừng nghĩ nhiều nữa, Tiểu An Tử ơi. - Quang chợt suy nghĩ. Anh không nhận ra anh vừa gọi bản thân bằng cái tên Tiểu An Tử thay vì Quang, có lẽ mấy tháng sống chung với chủ tiệm thực sự khiến anh dần thay đổi.
Vài ba phút trôi qua, Tùng rên lên một tiếng lớn rồi bắn tinh hết vào miệng Quang. Anh nhanh chóng nuốt lấy như mọi lần ông chủ tiệm ra lệnh cho anh.
- Đụ má, phê cặc quá! - Tùng thốt lên. - Bộ thái giám nào cũng bú đã vậy hả?
- Chú thấy hài lòng không? - Ông chủ tiệm hỏi.
- Sướng tê cặc luôn. Chưa thấy ai bú đã như vậy. - Tùng nói vậy để giấu sự thật đây là lần đầu tiên anh được ai đó bú dương vật. - Mốt tôi quay lại cho tiểu thái giám bú tiếp được không?
- Tất nhiên là được. Còn bây giờ Tiểu An Tử giúp vị khách này mặc nốt bộ trang phục đi nào.
Quang nhanh chóng giúp Tùng mặc bộ trang phục lính canh vào. Trông Tùng quả là như một vị lính bước ra từ mấy phim cổ trang. Dáng người lực lưỡng, thêm bộ giáp đầy oai nghiêm.
- Haha. Phải vậy chứ! - Tùng cười sảng khoái khi nhìn mình trong gương. - Đàn ông con trai phải oai vệ như vậy chứ đâu có giống bọn thái giám, công công. - Anh nói, tay vỗ vào mông Quang. Khiến Quang bất giác rên lên một tiếng.
- Đừng nói chú mày thích được vỗ mông nhé. - Tùng hơi bất ngờ, tiếp tục nắn bóp cặp mông đầy đặn của Quang dù giờ không còn săn chắc như trước.
- Chà, mà phải nói vải thái giám cũng xịn quá ta. Rờ rất đã tay. - Tùng mê mẩn nắn bóp vòng ba của Quang nhưng anh không nhận ra thứ khiến anh say mê thật ra là lớp vải Quang đang mặt.  Ông chủ tiệm thì được dịp chứng kiến một cảnh tượng đầy dâm dục. Một anh lính lực lưỡng liên tục sờ nắn một tên tiểu thái giám. Cả hai đều rên rỉ vì khoái cảm và dán mắt vào bản thân trong gương. Ngoài trời, mặt trời chầm chậm lên thiên đỉnh. Gần một giờ đồng hồ đã trôi qua.
- Mông mày đã quá, Tiểu An Tử. - Tùng hơi thở dốc.
- Đa tạ ngài đã chiếu cố nô tài. - Dâm thủy của Quang cứ thế nhỏ giọt xuống mặt sàn, hệt như ai đó đang vắt những giọt nước cuối cùng của một quả chanh.
- Ta thấy, hình như thứ chú thích không chỉ là cặp mông của Tiểu An Tử, mà còn là bộ y phục thái giám đó nữa. - Ông chủ tiệm cắt ngang. - Vậy sao không thử mặc vào xem?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: