21-25
Chương 21
Hạ Thuốc. Thất Sách
Xem phòng xong, vừa mới bước ra ngoài đã thấy Mạch Sương đi ngang qua.
Viên Ngọc Chi cứ nhìn thấy cậu là khó chịu: "Đây không phải là Doãn công tử sao, trùng hợp thật đấy, ở đây mà cũng gặp ngươi."
Đông Linh ở phía sau nói thầm trong lòng: Công tử nhà ta là Thái tử phi, đây là phủ Thái tử, có gì kỳ lạ chứ.
Mạch Sương chỉ nhẹ nhàng nói: "Hóa ra là Viên cô nương, hạnh ngộ."
Viên Ngọc Chi khinh thường, phát tác tính tình của một thiên kim tiểu thư: "Lần trước Doãn công tử vội vàng rời khỏi phủ Thái tử, ta cứ tưởng ngươi không chịu nổi sự lạnh lùng của Mục Cẩm ca ca nên về nhà chứ. Không ngờ ngươi còn quay lại."
Không để Mạch Sương có cơ hội nói gì, nàng tiếp tục: "Mục Cẩm ca ca chính là như vậy đấy, yêu hận rõ ràng, với người mình yêu thì chu đáo hết mức, còn với kẻ mình hận thì lạnh lùng ra mặt. Sau này Doãn công tử sống trong phủ phải quen dần mới được."
Mạch Sương dửng dưng, cậu không đến nỗi đi tức giận vì lời châm chọc của một nữ tử.
Nhưng Đông Linh đứng đằng sau cậu thì không nhịn nổi cục tức này, nói: "Viên tiểu thư lo lắng nhiều quá. Mấy hôm trước công tử nhà ta không ăn uống được gì, điện hạ còn đích thân sai người nấu cháo cho công tử đó. Viên cô nương nói điện hạ chu đáo hết mức với người mình yêu, là như thế đúng không?"
Lại là nha đầu thối không biết lớn nhỏ kia, Viên Ngọc Chi trừng mắt với Đông Linh một cái: "Tự mình đa tình ít thôi, Mục Cẩm ca ca đối đãu với ai thế nào chẳng lẽ ta không biết rõ?"
"Ngọc Chi!"
Bên cạnh có một giọng nói vang lên, Viên Ngọc Chi nhìn sang, ánh mắt hung dữ ngay lập tức trở nên hiền lành, bước tới đó: "Mục Cẩm ca ca." Ôm lấy cánh tay hắn. "Muội đang định đi tìm huynh."
Mục Cẩm liếc sang nàng một cái, lại nhìn Mạch Sương. "Đi ăn cơm trước."
"Vâng." Viên Ngọc Chi gật đầu. "Vừa nói muội đã thấy đói rồi."
Mục Cẩm đi về phía phòng ăn, Viên Ngọc Chi dính sát vào hắn như ruồi nhặng, Mạch Sương đi phía sau hai người."
Không khí trong phòng ăn hơi kỳ quái, Mục Cẩm vẫn ngồi ở thượng tịch, Mạch Sương ngồi ở tả tịch. Viên Ngọc Chi cũng ngồi trên thượng tịch cùng Mục Cẩm.
Những món ăn trên bàn được đặt quy luật như thế, Viên Ngọc Chi chỉ cần nhìn qua là nhận ra. Trong lòng thì tưởng Mục Cẩm ghét Mạch Sương nên mới cố ý dặn hạ nhân chỉ làm món chay cho cậu.
Vì thế, tự cho là đúng rồi cười tươi: "Mục Cẩm ca ca, huynh cũng hư hỏng thật đấy."
Đột nhiên Viên Ngọc Chi nói vậy, mọi người trong phòng ăn đều im lặng, bao gồm cả Mục Cẩm.
"Dù gì người ta cũng là Thái tử phi do Hoàng thượng khâm điểm, huynh bắt nạt người ta một cách lộ liễu như thế, cả thịt cũng không cho ăn, không biết người thân của người ta biết được sẽ đau lòng thế nào đây."
Mục Cẩm đen mặt: "Muội nói linh tinh gì đấy?"
Viên Ngọc Chi tưởng Mục Cẩm chỉ làm ra vẻ, nên vẫn tiếp tục: "Là muội sai rồi, sao Mục Cẩm ca ca lại không cho Thái tử phi ăn thịt được?" Rồi gắp một miếng thịt vào bát Mạch Sương. "Doãn công tử, món này để hơi xa, ngươi đừng khách khí đó, ăn nhiều một chút. Không thì, người ngoài hiểu lầm sẽ không hay đâu."
Mục Cẩm hơi quát lên: "Ngọc Chi, đủ rồi!"
Viên Ngọc Chi bị Mục Cẩm quát, hoảng sợ: "Muội..."
Mục Cẩm nhìn miếng thịt trong bát cơm của Mạch Sương, nhớ tới chuyện cậu không ăn được thức ăn mặn, bèn sai bảo hạ nhân: "Lấy bát cơm khác cho Thái tử phi."
Viên Ngọc Chi hoàn toàn không hiểu gì: "Mục Cẩm ca ca..."
Còn chưa nói xong, Mục Cẩm đã cắt ngang trước: "Tập trung ăn cơm."
Viên Ngọc Chi thấy Mục Cẩm lạnh mặt, không dám nói nữa: "Vâng."
Ăn xong, trời vẫn mưa rất to. Mạch Sương đi tắm, Mục Cẩm đến thư phòng xem công văn, Viên Ngọc Chi thì về sương phòng, thực hiện kế sách của mình.
Mỗi buổi tối Mục Cẩm xem công văn đều phải uống trà nóng, Viên Ngọc Chi tìm hiểu được thói quen này của hắn, rồi quyết định hạ thuốc vào trà.
Thấy sắp đến giờ, Viên Ngọc Chi tự pha một bình trà, bỏ chút thuốc bột vào nước trà. Thuốc bột hòa tan vào nước trà xong trở nên vô sắc vô vị, nhất định Mục Cẩm sẽ không phát hiện ra.
Phải đợi một khoảng thời gian là một nén hương thì loại thuốc này mới có tác dụng, Viên Ngọc Chi gọi một nha hoàn trong phủ đến, bảo nàng mang đến thư phòng cho Mục Cẩm, còn mình thì chờ đến giờ mới qua đó.
Nha hoàn đi vào sương phòng của Viên Ngọc Chi: "Tiểu thư có gì dặn dò?"
Viên Ngọc Chi bưng chiếc khay đựng bình trà, nói: "Ta có lòng pha trà cho Mục Cẩm ca ca, ngươi mang đến đó giúp ta."
"Vâng." Nha hoàn không hề nghi ngờ nhận lấy khay.
Viên Ngọc Chi dặn dò: "Đừng nói là ta pha trà, còn nữa, mang trà vào xong ngươi phải ra ngoài ngay, không được ở lại thư phòng, hiểu chưa?"
Nha hoàn gật đầu: "Nô tỳ hiểu."
"Đi đi."
Nha hoàn bưng khay ra ngoài, nụ cười bên môi Viên Ngọc Chi càng lúc càng rõ ràng, chỉ cần qua đêm nay, nàng sẽ trở thành người của Mục Cẩm ca ca, tất cả mọi chuyện đều dễ giải quyết thôi.
Nha hoàn bưng trà vào giống như thường lệ, nên Mục Cẩm cũng không nghĩ gì, bưng chén trà vẫn còn tỏa khói nghi ngút lên, dùng nắp trà gạt qua một chút để lá trà đọng lên thành chén, uống một hớp, rồi tiếp tục xem công văn.
Bên ngoài trời vẫn mưa to, không thấy có dấu hiệu dừng lại, tiếng mưa rơi quá ồn, thấy hơi phiền một chút. Mục Cẩm đặt bút xuống bàn, tựa lưng vào lưng ghế, cảm thấy hơi mỏi vai, bèn tự bóp một chút.
Giống như nhớ ra một chuyện thú vị nào đó, bỏ hết công văn ở đấy, đứng dậy ra khỏi thư phòng.
Vào phòng ngủ, Mạch Sương vừa thấy hắn đã đứng lên vấn an như bình thường. Mục Cẩm đóng cửa rồi đi vào, ngồi xuống cạnh bàn, đặt nắm tay lên miệng ho nhẹ một tiếng: "Bản cung mỏi vai, đến đây xoa bóp cho bản cung."
Mạch Sương đặt quyển sách trên tay xuống, đi đến sau lưng hắn: "Thần không có kỹ thuật tốt, điện hạ đừng chê."
Mục Cẩm nói: "Được rồi, ít nói suông đi."
Mạch Sương không nói gì nữa, đầu tiên là cho hết tóc của Mục Cẩm đang xõa xuống vai ra sau lưng, rồi hai tay xoa bóp với lực đạo rất vừa phải. Ngay lập tức, Mục Cẩm cảm thấy kinh mạch toàn thân đều thông thuận, bèn nhắm mắt lại hưởng thụ.
Không lâu sau, cảm thấy khô miệng, tự rót chén trà cho mình. Bình trà này đã được pha từ một canh giờ trước, uống vào thấy mát cả họng. Uống một chén vẫn thấy khát, nên lại rót chén nữa.
Uống hai chén trà liên tục vẫn thấy khô miệng, cơ thể cũng dần dần nóng lên. Mục Cẩm thấy bất thường, mỗi một nơi trên thân thể đều như đang kêu gào, một thứ gì đó không ngừng lan khắp tứ chi bách hài.
Đôi tay đang xoa bóp vai vô cùng thoải mái, Mục Cẩm hận không thể làm đôi tay đó mơn trớn toàn thân, trong lòng rục rịch nhộn nhạo, thân thể cũng có phản ứng, Mục Cẩm càng thấy kỳ quái hơn.
Bất chợt giữ chặt tay Mạch Sương, đứng lên quay người lại nhìn cậu, hung dữ nói: "Ngươi hạ thuốc cho bản cung?"
Hành động đột ngột của Mục Cẩm, khiến cho trên mặt Mạch Sương cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc, nhưng lại bình tĩnh lập tức: "Điện hạ hiểu lầm, thần chưa từng hạ thuốc gì cho điện hạ."
"Nhưng..." Mục Cẩm nhìn cậu, bất giác nuốt nước miếng, hơi thở dồn dập hơn: "Ngươi còn không thừa nhận? Nếu không phải ngươi hạ thuốc, sao bản cung lại..."
"Điện hạ cứ nói thần hạ thuốc, không biết là thuốc gì?"
Mục Cẩm thở gấp: "Là thuốc gì chính ngươi biết rõ!"
"Nhưng mà không biết rõ mới muốn hỏi điện hạ!"
"Ngươi..." Mặt mũi Mục Cẩm dần đỏ ửng, thân thể nóng bừng, khát vọng kia trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt, nhìn vào môi Mạch Sương, hận không thể hôn nó ngay lập tức, rồi nhào nặn cậu trong ngực mình.
Mục Cẩm cố gắng giữ tỉnh táo: "Ngươi, ngươi còn dám nói dối! Trong phòng chỉ có ta và ngươi, không phải ngươi thì là ai?"
Hắn bước đến từng bước từng bước, Mạch Sương lùi lại từng bước từng bước: "Thần không làm chuyện này, xin điện hạ minh xét."
Cả người Mục Cẩm nóng rực, cực kỳ khó chịu, giữ chặt tay Mạch Sương không buông: "Chẳng lẽ, ngươi muốn bản cung phải xấu mặt trước mặt ngươi?"
"Thần không có ý này." Nhiệt độ của bàn tay nắm lấy cổ tay mình nóng đến mức dọa người, lại nhìn phản ứng của Mục Cẩm, đại khái Mạch Sương đã hiểu ra là có chuyện gì.
Mục Cẩm mạnh tay hơn, kéo Mạch Sương vào hẳn trong ngực mình, hạ giọng xuống: "Nếu không phải không muốn thấy bản cung xấu mặt, thì chính là muốn bản cung muốn ngươi?"
Mạch Sương muốn thoát ra khỏi ngực hắn, Mục Cẩm lại siết chặt hai tay giam cầm Mạch Sương, giọng nói trầm xuống: "Đừng động đậy!"
Hơi thở gấp gáp của Mục Cẩm phả hết vào mặt Mạch Sương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu ngươi không chịu nổi tịch mịch, bản cung thành toàn cho ngươi!"
Nói xong, bế ngang Mạch Sương lên, đi vào giường bên trong, ném Mạch Sương lên giường thật mạnh, rồi lao đến. Hai tay vừa mới chống xuống giường, thân thể đã cứng đờ, không động đậy được.
Mạch Sương nhanh chóng điểm huyệt hắn. Lúc này Mục Cẩm không thể động đậy, vẫn giữ nguyên tư thế chống tay hai bên Mạch Sương.
"Ngươi làm gì đấy?" Mục Cẩm khẽ quát lên một tiếng, miệng thở hổn hển, giận dữ trừng mắt với người bên dưới.
"Chuyện hạ thuốc không liên quan đến thần, mong điện hạ điều tra rõ rồi hẵng quyết định."
Cơ thể Mục Cẩm đã nóng đến mức sắp tan chảy ra, lồng ngực phập phồng kịch liệt: "Ngươi luôn miệng nói không phải ngươi, ngươi muốn chứng minh thế nào?"
"Điện hạ không phải trúng thuốc độc, đợi thuốc phát huy tác dụng cũng không phải ngay lập tức. Điện hạ về phòng chưa được nửa khắc, dù thần hạ thuốc cũng không thể phản ứng nhanh như vậy được."
Mục Cẩm đâu còn tâm tư để nghĩ xem mình bị hạ thuốc từ khi nào, trời đang mát mẻ mà trán hắn lấm tấm mồ hôi, hai má đỏ ửng như say rượu, thân thể như bị thiêu cháy. Hắn cắn chặt răng, cố gắng vãn hồi một chút tỉnh táo: "Dù không phải ngươi thì đã sao. Ngươi là Thái tử phi mà bản cung cưới về, bản cung muốn làm gì ngươi không phải rất bình thường sao?"
Mạch Sương sững sờ.
Bởi vì tác dụng của thuốc, Mục Cẩm dần mất đi lý trí: "Sao nào, đã vào phủ Thái tử rồi, ngươi còn muốn thuần khiết trong trắng cả đời?
Vẻ mặt Mạch Sương buồn buồn, do dự một lúc, nâng tay lên, điểm nhẹ vào vai hắn, giải huyệt đạo cho hắn.
Mục Cẩm được giải huyệt đạo xong tựa như sắp hỏng mất, ngọn lửa trong lòng càng cháy càng vượng. Nhưng giờ khắc này, đối mặt với khuôn mặt không chút gợn sóng của Mạch Sương, tự nhiên hắn thấy bình tĩnh lại, nhìn người nằm bên dưới, cẩn thận lướt qua đôi mắt ánh nước, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi căng mịn.
Hầu kết di chuyển, chậm rãi cúi xuống, chạm vào bằng môi. Mạch Sương nhắm mắt, để mặc hắn đến.
Chương 22
Băng Cơ. Ngọc Cốt
Người nằm dưới như một khối hàn ngọc nghìn năm, lạnh buốt thấu xương, thân thể Mục Cẩm dán chặt vào cậu, tựa như băng gặp hỏa, dung hòa chặt chẽ vào nhau.
Đôi môi chạm vào môi cậu bất mãn mà mút mát, cắn nhẹ, muốn chiếm lấy mỗi một tấc của cậu, muốn hòa tan cậu vào tận trong xương.
Trong lúc quấn quýt, cảm giác chặt khít suýt thì khiến hắn không thở nổi, cảm giác thỏa mãn đó như đưa hắn thăng hoa lên trời. Ánh nến vụt tắt, hắn không thấy rõ thần sắc của người bên dưới, nhưng hắn nghe được những tiếng thở gấp gáp nặng nề của người nọ, nơi cổ họng thi thoảng còn có mấy tiếng kêu.
Có lẽ, thứ phát huy tác dụng không chỉ là thuốc, còn có cả trái tim của hắn, trong tiềm thức muốn chiếm đoạt hoàn toàn.
Cơn mưa to đã tạnh hẳn từ nửa đêm, mây đen tản hết, trên bầu trời đen như mực đầy những vì sao nho nhỏ, chiếu sáng cả một vùng trời.
Hôm sau, trời trong quang đãng, mấy tia nắng ban mai xuyên qua ô giấy dán cửa, rơi trên sàn nhã bằng gỗ.
Mục Cẩm mở mắt, nhớ lại đêm qua, quay đầu với động tác cứng ngắc, phần giường bên trong trống rỗng.
Người kia, đã dậy rồi?
Chống hai tay ngồi dậy, tấm chăn rơi xuống từ ngực hắn, phần thân trên không mặc gì đều lộ rõ ra ngoài. Mục Cẩm nhớ lại hình ảnh đêm qua triền miên cùng cậu, tự nhiên tim đập thình thịch.
Quần áo bị vứt lung tung xuống giường đã được thu dọn gọn gàng, đặt ở cuối giường, Mục Cẩm chỉ cần vươn tay là lấy được.
Mục Cẩm mặc quần áo ra khỏi phòng, lúc đi trên hành lang thì thấy Viên Ngọc Chi đi tới từ đằng trước. Vẻ mặt nàng đầy tâm sự nặng nề, hôm qua đã canh đúng giờ để xuất hiện, ngờ đâu Mục Cẩm lại không có trong thư phòng.
Hỏi hạ nhân, mới biết đêm qua hắn về chủ phòng. Nàng cũng vội vàng chạy tới chủ phòng, nhưng từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng Mục Cẩm hung dữ chất vấn Mạch Sương, chột dạ chạy mất.
"Mục Cẩm ca ca, không phải huynh không về chủ phòng sao? Sao tối qua..."
Mục Cẩm nói: "Bản cung về phòng ngủ của mình, lẽ nào không được?"
"Nhưng mà, rõ ràng Mục Cẩm ca ca đã nói không thích nam nhân, không muốn ở cùng phòng với tên họ Doãn kia."
Mục Cẩm nghẹn lời, đúng là hắn không thích nam nhân, đúng là hắn không thích ngủ cùng nam nhân, nhưng, đó là trước kia, hình như hiện giờ hắn đã thay đổi.
Viên Ngọc Chi thấy Mục Cẩm trầm tư, cố ý châm ngòi: "Đúng rồi, Mục Cẩm ca ca, hôm qua muội thấy tên họ Doãn kia bỏ thứ gì đó vào trong trà của huynh, huynh, không sao chứ."
Nghe Viên Ngọc Chi nói vậy, Mục Cẩm hiểu ngay lập tức, đêm qua Viên Ngọc Chi ngủ lại trong phủ, đúng lúc xảy ra chuyện hạ thuốc này, nếu là nàng âm thầm làm sẽ càng hợp lý hơn.
Viên Ngọc Chi lắc lắc cánh tay Mục Cẩm: "Mục Cẩm ca ca, hắn vô pháp vô thiên như vậy, huynh không thể để hắn tiếp tục kiêu ngạo được..."
"Đủ rồi!" Mục Cẩm tức giận quát lên, rút tay ra khỏi tay nàng, lạnh lùng nói. "Muội có thể tự nhận mình thông minh thanh khiết, nhưng đừng coi những người khác đều là kẻ ngốc!"
Trong lòng Viên Ngọc Chi nhảy dựng lên, ngây người ra: "Mục Cẩm ca ca, muội..."
Mục Cẩm quay đi: "Người đâu, đưa Viên tiểu thư về phủ Thượng thư!"
Viên Ngọc Chi cắn môi, hai mắt đỏ lên: "Mục Cẩm ca ca, huynh đuổi muội đi!"
Mục Cẩm không để ý tới, nhấc chân rời đi. Thị vệ bên cạnh Mục Cẩm làm thành tư thế mời: "Viên cô nương, mời!"
Đi được mấy bước, Mục Cẩm dặn dò Trần bá: "Lát nữa bản cung muốn tắm, ngươi đi chuẩn bị trước."
"Lão nô đi ngay."
Mục Cẩm đi về phía phòng tắm, đúng lúc Mạch Sương vừa đi từ phòng tắm ra, hai người gặp nhau.
Mục Cẩm nhìn cậu, tim đập nhanh một cách khó hiểu, thậm chí còn hơi bối rối, giống như một thiếu niên chìm đắm trong mối tình đầu. Mạch Sương lên tiếng trước, chắp tay: "Tham kiến điện hạ."
Mục Cẩm liếc thấy mấy vết đỏ ở cổ cậu, là do đêm qua hắn lưu lại, trong lòng cuống lên, vội vàng rời tầm mắt đi, lại nhìn thấy sắc mặt cậu tái nhợt. Quả thật tối qua mình đòi hỏi hơi thái quá, Mục Cẩm trầm ngâm một lúc mới nói: "Sắc mặt ngươi, không tốt."
Mạch Sương đạm nhiên nói: "Không sao cả."
Mục Cẩm hơi mím môi không biết phải nói gì, Mạch Sương chắp tay: "Thần cáo lui trước."
"Đợi đã." Mục Cẩm giữ tay cậu.
Mạch Sương dừng lại: "Điện hạ có việc?"
Mục Cẩm quay sang nhìn cậu: "Chuyện hạ thuốc, bản cung đã điều tra ra là ai. Hôm qua, bản cung trách nhầm ngươi."
Mạch Sương thản nhiên nói: "Đa tạ điện hạ trả lại trong sạch cho thần."
"Có điều, dù không phải ngươi hạ thuốc, bản cung chỉ có một thê thiếp là ngươi, chẳng lẽ..." Câu tiếp theo khó nói thành lời, ngay cả chính hắn cũng không biết mình muốn bày tỏ điều gì.
Mạch Sương nói: "Sự việc đã qua, vừa rồi điện hạ còn trả lại trong sạch cho thần, nên thần cũng không nghĩ nhiều."
"Vậy sao?" Nghe thấy Mạch Sương nói không nghĩ nhiều, trong lòng Mục Cẩm rõ ràng là mất mát, buông cổ tay cậu ra, nói: "Vậy cũng tốt."
Nói xong, đi vào trong phòng tắm, Mạch Sương đi về phía ngược lại.
Đông Linh vừa nhìn thấy công tử nhà mình một cái đã thấy bất thường: "Công tử, sắc mặt cậu không tốt, cơ thể khó chịu à?"
Mạch Sương nói: "Không phải."
Đi đến cạnh bàn, Đông Linh rót một chén trà, nói: "Mấy hôm nay thời tiết hơi lạnh, cậu phải chú ý sức khỏe nhiều hơn."
"Ừ." Mạch Sương đồng ý một tiếng, bưng chén trà, uống một hớp.
Nha hoàn với lực quan sát vô cùng tốt này không cẩn thận nhìn thấy mấy nốt đỏ trên cổ Mạch Sương, kinh hãi: "Công tử, trên cổ cậu có nhiều nốt chấm đỏ lắm!"
Sắc mặt Mạch Sương cứng lại, sáng nay không soi gương nên không biết trên cổ có dấu vết. Tiểu nha hoàn đứng một bên kêu to: "Sao lại như vậy, có cần mời đại phu đến khám không?"
"Không cần đâu."
"Công tử, mời đại phu đến khám vẫn tốt hơn, nếu không chẳng may mắc phải bệnh lạ gì thì phải làm sao?" Nói xong, Đông Linh lập tức tự tát vào miệng mình. "Không đúng không đúng, là em lắm miệng, công tử sẽ không mắc bệnh lạ đâu."
Mạch Sương nói: "Mới sáng sớm đừng hô to gọi nhỏ, ta không sao."
"Vậy nốt chấm đỏ trên cổ là sao?"
Vẻ mặt Mạch Sương vẫn như bình thường nói: "Bị muỗi đốt, để mấy ngày là hết."
Đông Linh hiểu ra: "Thì ra là thế."
Trong Ngự hoa viên, Hoàng hậu mặc phượng bào rực rỡ đang cùng Thái tử mặc kỳ lân phục đi trên con đường nhỏ trải đầy đá. Mục Cẩm hạ triều xong thì thuận đường đến thỉnh an, Hoàng hậu muốn tản bộ ở Ngự hoa viên nên cùng đi.
Trong Ngự hoa viên có rất nhiều loại cây cỏ quý giá, bốn mùa trong năm đều có hoa nở. Giờ đang là những ngày thu, hoa hải đường và hoa cúc đang nở đẹp nhất.
Hoàng hậu vừa đi vừa hỏi: "Nghe nói hôn sự của con và Ngọc Chi bị hoãn lại, có chuyện này thật không?"
Mục Cẩm đáp: "Thật sự có chuyện này."
"Lần trước là bản cung sơ ý, quyết định sai ngày, nhưng lần này là vì sao?"
Mục Cẩm nói: "Nhi thần bận rộn công vụ, không rảnh rỗi để quan tâm đến tư tình nhi nữ."
"Mấy năm nay thiên hạ cũng coi như thái bình, có công vụ gì quan trọng hơn đại sự đời người?"
Mục Cẩm trầm ngâm một lúc, cũng biết cứ kéo dài thế này thật sự không phải cách giải quyết: "Mẫu hậu, nhi thần có một chuyện muốn bàn bạc với người."
"Chuyện gì? Nói đi!"
Mục Cẩm chần chừ, rồi nghiêm túc nói: "Nhi thần muốn hủy bỏ hôn ước với Ngọc Chi."
Hoàng hậu dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc: "Con vừa nói gì?"
Mục Cẩm nói lại lần nữa: "Nhi thần muốn hủy bỏ hôn ước với Ngọc Chi."
"Chẳng lẽ, con thấy nó không tốt?"
"Không phải." Mục Cẩm nói. "Nhiều năm qua, nhi thần chỉ coi Ngọc Chi như muội muội, thật sự không thể kết thành phu thê cùng Ngọc Chi."
"Vậy thì có sao, có rất nhiều biểu huynh muội không phải cuối cùng cũng thành phu thê sao?"
"Không giống vậy."
"Có gì không giống?"
"Nhi thần chỉ coi Ngọc Chi như muội muội, nếu cứ ép buộc kết thành phu thê, nhi thần có thể cho cô ấy danh phận nhưng không thể thực sự trở thành phu thê."
Hoàng hậu cũng hiểu ý của Mục Cẩm. Viên Ngọc Chi gả đến đó, Mục Cẩm lại chỉ coi nàng như muội muội, sẽ khiến nàng lầm lỡ cả đời. Hoàng hậu thở dài một hơi: "Con thật sự đã nghĩ rõ rồi?"
"Nhi thần đã suy nghĩ rất rõ."
Chương 23
Hủy Bỏ. Hôn Ước
"Những lời này, sao trước đây con không nói sớm? Hiện giờ nha đầu Ngọc Chi kia khăng khăng muốn gả cho con, sao con có thể vào lúc quan trọng này..."
Mục Cẩm áy náy nói: "Là lỗi của nhi thần, nhi thần sẽ gánh vác tất cả hậu quả."
Hoàng hậu nhíu mày: "Vậy con định làm thế nào?"
"Nhi thần sẽ đến phủ Thượng thư giải thích rõ nguyên nhân với cữu cữu, hủy bỏ hôn ước."
"Còn nha đầu Ngọc Chi thì sao? Nó phải làm sao đây?"
"Nhi thần sẽ nói rõ với cô ấy."
Hoàng hậu cứ thấy hơi bất an, dựa theo tính tình của Viên Ngọc Chi, sợ rằng sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện này. Nhưng Mục Cẩm đã nói chỉ coi Viên Ngọc Chi là muội muội, dù có thành thân cũng không thể thực sự thành phu thê, lúc đó sẽ tạo thành bi kịch.
Hoàng hậu ngẫm nghĩ mãi, nói: "Hoàng nhi, thú thê nạp thiếp là chuyện riêng của con, bản cung không tiện xen vào nhiều. Hiện giờ con muốn một mình gánh vác, thì phải tự giải quyết cho tốt, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì."
"Nhi thần hiểu."
Hoàng hậu đi tiếp, Mục Cẩm đuổi kịp phía sau. Hoàng hậu đi đến một bụi hoa, vươn tay vuốt ve một đóa hải đường màu vàng mới nở.
"Phải rồi, dạo này con có thích ai à?" Hoàng hậu thuận miệng hỏi.
Đột nhiên Hoàng hậu hỏi vậy, trên mặt Mục Cẩm lộ vẻ kinh ngạc: "Sao mẫu hậu hỏi vậy?"
"Thấy dạo này khí sắc con hồng hào, chắc là có chuyện gì tốt, bản cung tùy tiện hỏi thôi." Nói xong, nhìn Mục Cẩm. "Sao, bản cung đoán đúng rồi?"
Mục Cẩm hơi ngẩn ra, không hiểu sao lại nghĩ đến Mạch Sương. Tầm mắt rơi trên bông hoa bên cạnh, hắn nói: "Không phải, khí sắc nhi thần hồng hào, đại khái là mấy hôm nay ăn uống nhiều thứ bổ dưỡng."
Lúc này mới lừa gạt được.
Trở về phủ, nghe thấy tiếng đàn, trong lòng Mục Cẩm động đậy, tìm đến nơi phát ra tiếng đàn.
Mạch Sương đang ngồi đánh đàn trong chòi nghỉ mát, quần áo trắng hơn tuyết, đôi môi mỏng mím nhẹ, mặt mày tựa tranh vẽ, hệt như tiên giáng trần. Mục Cẩm đứng nhìn từ xa, trái tim bị mê hoặc, dòng suy nghĩ cũng không còn thuộc về mình, nhìn nam tử đánh đàn kia không hề chớp mắt, trong lúc ngẩn ngơ, tưởng mình đang ở trong Bồng Lai tiên cảnh.
Khúc nhạc kết thúc, tiếng đàn dừng lại, một nha hoàn đi vào chòi nghỉ mát, nói với nam tử áo trắng mấy câu. Sau đó, nam tử áo trắng rời đi, nha hoàn ôm cây đàn đi phía sau, rời khỏi chòi nghỉ mát.
Mục Cẩm vẫn đứng đó một lúc, rồi mới quay người rời đi.
Trung thu qua đi, thời tiết càng mát mẻ hơn, một chiếc chăn gấm, một chiếc gối mềm, thêm cả một chiếc giường nhỏ ở gian ngoài chính là giường ngủ của Mạch Sương.
Khi Mục Cẩm về phòng, Mạch Sương đang cúi xuống sửa soạn giường ngủ cho mình.
"Đêm nay, bản cung muốn ngủ ngoài này, ngươi vào trong." Mục Cẩm nói.
Mạch Sương dừng lại: "Tùy điện hạ thích."
Sửa soạn giường xong, Mạch Sương đứng thẳng dậy quay người lại, đúng lúc Mục Cẩm đi về phía giường. Mạch Sương tránh sang bên trái, Mục Cẩm cũng vừa vặn tránh sang bên trái, nhìn nhau thoáng qua, rồi lại cùng tránh sang bên phải.
Hai người đồng thời đứng lại, chỉ cách nhau một bước chân, Muc Cẩm hơi mím môi nhìn cậu, Mạch Sương cũng ngẩng đầu nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau. Dường như không khí ngưng đọng vào giờ khắc này, hai người đứng nhìn nhau không ai nhúc nhích, chỉ có ánh nến trong phòng đang chiếu sáng.
"Công tử, em mang nước nóng đến đây." Đúng lúc này Đông Linh đi vào nói.
Mạch Sương rời tầm mắt trước, bước sang đi lướt qua hắn. Đông Linh đứng ngây ra ở cửa, cứ cảm thấy hình như mình vừa làm sai chuyện gì đó.
Mạch Sương nhìn nàng: "Ngây ra làm gì?"
Đông Linh lấy lại tinh thần, bê chậu nước đặt lên giá đựng, rồi lại đưa khăn mặt. Chờ Mạch Sương lau mặt xong, Đông Linh lại bê nước đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Mục Cẩm cởi áo muốn ngủ, Mạch Sương đi vào gian trong.
Hôm sau, Mục Cẩm ngồi xe ngựa đến phủ Thượng thư một chuyến, chính là vì chuyện hủy bỏ hôn ước.
"Thái tử điện hạ đại giá quang lâm, thần không đón tiếp từ xa, xin điện hạ lượng thứ." Viên Canh chắp tay nói.
"Cữu cữu không cần đa lễ."
Viên Canh làm động tác mời: "Mời điện hạ vào trong ngồi."
Mục Cẩm vào chính sảnh, ngồi xuống, hạ nhân nhanh nhẹn đến dâng trà.
Uống một hớp trà xong, Mục Cẩm nói: "Hôm nay đến phủ, là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với cữu cữu."
"Ồ, không biết là chuyện gì?"
Mục Cẩm đặt chén trà xuống: "Là về hôn ước của bản cung và Ngọc Chi."
Viên Canh cũng đã có dự cảm không hay: "Xin điện hạ nói thẳng."
"Thật không dám giấu, cho đến mấy hôm nay mới phát hiện, bản cung chỉ coi Ngọc Chi như muội muội, thực sự không có một chút tình yêu nam nữ. Nếu kết thành phu thê, bản cung cũng không thể thực sự thành phu thê với cô ấy. Nếu vậy, sẽ khiến cô ấy lầm lỡ cả đời."
"Chuyện này..." Sắc mặt Viên Canh biến đổi. "Là tiểu nữ tùy hứng điêu ngoa, không xứng với điện hạ. Điều này, trong lòng thần cũng hiểu."
"Cữu cữu nghĩ nhiều, bản cung không có ý này. Chuyện này là lỗi do bản cung, nếu phát hiện sớm, chắc chắn trước đây sẽ không tùy tiện quyết định hôn ước." Trong lòng Mục Cẩm khá áy náy. "Bây giờ đến từ hôn, bản cung cũng thấy có lỗi với Ngọc Chi, có lỗi với cữu cữu. Đau dài không bằng đau ngắn, bản cung thật sự không muốn hủy hoại cả đời Ngọc Chi."
Viên Canh thở dài một hơi, trầm giọng xuống: "Lời điện hạ, thần cũng hiểu, quả thật có nhiều thứ không thể ép buộc được."
Mục Cẩm day dứt, hơi mím môi: "Sau này nhất định sẽ có người tốt hơn bản cung yêu thương Ngọc Chi."
Vẻ mặt Viên Canh tái đi, cố cười nói: "Thần cũng trông mong có một ngày như vậy."
Bầu không khí trở nên hơi xấu hổ, ngoài mặt thì Viên Canh vẫn cười, còn trong lòng thì không vui vẻ nổi. Mục Cẩm trầm ngâm hồi lâu, nói: "Chuyện hủy bỏ hôn ước, bản cung sẽ tự nói rõ với Ngọc Chi."
"Không cần làm phiền điện hạ, cứ để thần giải quyết chuyện này là được rồi."
"Đa tạ cữu cữu."
Mục Cẩm ra khỏi phủ Thượng thư, tuy trong lòng đã nhẹ nhõm hơn, nhưng nỗi áy náy thì vẫn không xua đi được, tâm tình cũng không tốt hơn là bao.
Về phủ, Mạch Sương đang cầm kéo cắt tỉa hoa lá trong sân. Mục Cẩm đứng trên hành lang nhìn thấy cậu, vừa nhìn một cái đã không rời đi được, giống như là mê mẩn.
Mạch Sương ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy hắn. Bị phát hiện rồi, Mục Cẩm do dự một chút, nhấc chân đi đến, nhìn thoáng qua chút cành là vừa bị cắt xuống rơi trên mặt đất: "Sao phải tự làm, không phải còn có hạ nhân sao?"
"Dù sao cũng rảnh rỗi, tự tìm chút việc để làm cũng tốt."
"Nếu rảnh rỗi, luyện kiếm cùng bản cung, thế nào?"
Mỗi lần bị thua Mục Cẩm đều giở mấy trò vô lại nho nhỏ, cố ý bỏ thêm thức ăn mặn vào cơm để trêu cậu, không biết lần này hắn sẽ làm gì nữa. Mạch Sương không từ chối, bảo Đông Linh đi lấy kiếm.
Mục Cẩm cầm kiếm, nói: "Kiếm thuật của bản cung kém xa ngươi, ngươi phải thủ hạ lưu tình."
Mạch Sương nói: "Tư chất của điện hạ ở trên thần, chẳng qua bình thường ít luyện tập thôi."
"Vậy thì đúng lúc, có thể nhân cơ hội để luyện một chút." Nói xong, lao người đến.
Trong mảnh sân hoa quế nở đầy thoang thoảng hương hoa, ánh nắng mặt trời ấm áp của mùa thu trải khắp mặt sân trống, hai bóng người một trắng một xanh so kiếm trong sân, vạt áo tung bay hệt như một bức tranh.
Mạch Sương chỉ dùng sáu phần sức lực để ứng phó với hắn, hai người luận bàn được thời gian một nén hương mà vẫn bất phân thắng bại. Thể lực của Mục Cẩm không chống đỡ được, dù Mạch Sương không dùng hết sức lực mà hắn vẫn dần dần rơi vào thế hạ phong. Lúc kiếm của Mạch Sương đâm tới, hắn nghiêng người tránh đi, trong khi vội vàng quá thì tung một chưởng về phía cậu.
Vai Mạch Sương bị trúng một chưởng, cơ thể bị đánh văng ra ngoài. Do Mục Cẩm nóng lòng quá nên đã dốc hết toàn lực, thấy Mạch Sương như vậy thì giật mình, phản ứng kịp lúc liền vội sải chân mấy bước, vươn hai tay ra, ôm Mạch Sương vào ngực.
Thân thể hai người kề sát nhau, lúc Mạch Sương ngước mắt lên, khuôn mặt Mục Cẩm gần trong gang tấc, có thể nghe rõ hơi thở. Cánh tay quấn quanh hông siết chặt hơn, cơ thể càng dính sát vào nhau.
Mục Cẩm nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia mà không chớp mắt, bất giác ngừng thở. Lần trước ôm cậu là vì bị hạ thuốc, nhưng lần này thì không có gì hết, mà tim vẫn đập thình thịch như cũ. Hơi động đậy môi, đưa mặt đến gần, mũi chạm vào mũi, cuối cùng chạm vào đôi môi mềm mại.
Bàn tay cầm kiếm buông lỏng ra, kiếm rơi xuống đất, tay còn lại của Muc Cẩm cũng vòng ra sau lưng Mạch Sương.
Bốn môi dán chặt, Mục Cẩm há miệng ngậm lấy môi cậu, đầu lưỡi lướt qua đôi môi. Mạch Sương khẽ mở miệng ra, Mục Cẩm nhanh chóng xông vào, nụ hôn nhẹ dần dần sâu hơn.
Chương 24
Ngủ Cùng. Làm Ấm Giường
Ở cách đó không xa, Đông Linh đang đứng ôm vỏ kiếm mà miệng há hốc, hai tròng mắt trừng lớn tưởng như sắp rơi ra ngoài. Đây đây đây... Đây là chuyện gì vậy, sao Thái tử điện hạ, đột nhiên lại... như vậy...
Hôn đến mức suýt không thở nổi, Mục Cẩm đành phải buông ra, hơi thở dồn dập, phả hết vào khuôn mặt Mạch Sương. Đôi môi được làm trơn lại càng hồng nhuận hơn trước.
"Ngươi đang làm gì đấy?"
Viên Ngọc Chi thở hổn hển chạy về phía này, ánh mắt như muốn giết người.
Mục Cẩm buông Mạch Sương ra, Viên Ngọc Chi chạy tới trước mặt: "Đồ không biết xấu hổ, ngươi dám quyến rũ Mục Cẩm ca ca của ta!" Vừa nói vừa giơ tay muốn tát Mạch Sương.
Tay nàng vừa giơ lên đã bị Mục Cẩm giữ lại: "Muội phát điên cái gì?"
Viên Ngọc Chi tức tối đỏ mắt: "Mục Cẩm ca ca, huynh buông muội ra! Hắn dám quyến rũ huynh, muội sẽ thay huynh dạy dỗ hắn một trận!"
Mục Cẩm cầm cổ tay nàng hất ra: "Muội có chừng mực cho ta!"
Viên Ngọc Chi bị Mục Cẩm quát, vẻ mặt ủy khuất.
Đông Linh sợ Viên Ngọc Chi lại làm ra chuyện gì khác, vội chạy ngay tới, nói nhỏ với Mạch Sương: "Công tử, đi trước thôi."
Mạch Sương gật đầu, nhìn sang Mục Cẩm một cái, quay người rời đi.
Mục Cẩm hít sâu một hơi, nhìn Viên Ngọc Chi: "Muội ra đây cùng bản cung."
Vào thư phòng, Viên Ngọc Chi căm giận nói: "Tên họ Doãn kia dám ôm huynh, sao huynh còn ngăn cản muội dạy dỗ hắn!"
Mục Cẩm đặt hai tay sau lưng nói: "Muội nhìn lầm rồi, là bản cung ôm hắn."
Viên Ngọc Chi cũng nhìn thấy là Mục Cẩm ôm cậu, chỉ là không muốn thừa nhận thôi. Không ngờ Mục Cẩm lại chính miệng thừa nhận, Viên Ngọc Chi cắn chặt môi: "Tại sao?"
"Không tại sao cả."
"Tại sao lại là hắn?"
"Hắn là Thái tử phi của bản cung, bản cung ôm hắn thì đã sao?"
"Nhưng mà, nhưng mà huynh đã nói huynh không thích nam nhân!"
Ánh mắt Mục Cẩm phức tạp, đúng là hắn từng nói hắn không thích nam nhân. "Đó là trước kia!"
Viên Ngọc Chi lã chã rơi lệ, không thể tin nổi: "Tức là, huynh thừa nhận huynh thích hắn?"
"Không phải." Ban đầu thì Mục Cẩm phủ định hoàn toàn, nhưng ngay lập tức lại hạ giọng. "Bản cung cũng không biết."
Viên Ngọc Chi vòng đến trước mặt hắn, lắc nhẹ cánh tay hắn: "Mục Cẩm ca ca, huynh tỉnh táo lại đi. Hắn chính là nhi tử của con cáo già Doãn Thăng kia, trước đây Doãn Thăng đã âm thầm hãm hại huynh như thế nào, chẳng lẽ huynh quên hết rồi sao?"
"Đây là hai chuyện khác nhau."
"Sao lại là hai chuyện khác nhau. Hắn là gian tế do Doãn Thăng sắp xếp bên cạnh huynh, chỉ cần huynh buông lỏng đề phòng, hắn sẽ cắn lại huynh như con rắn độc, sao huynh có thể hồ đồ như vậy?"
"Đây là chuyện của ta, không cần muội quan tâm!"
Viên Ngọc Chi khóc lóc nhìn hắn: "Mục Cẩm ca ca, có phải huynh đã, bắt đầu chán ghét muội rồi?"
Mục Cẩm trầm mặc không nói.
Nước mắt chảy khắp khuôn mặt, nhưng Viên Ngọc Chi không quan tâm, chỉ biết ngây ngốc nhìn Mục Cẩm, giọng nói khàn khàn vang lên: "Cha muội nói, huynh muốn hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta, đây là sự thật?"
"Phải."
"Là vì tên họ Doãn kia?"
"Không phải." Mục Cẩm nhìn nàng, nói: "Bản cung chỉ coi muội như muội muội, cho nên, không thể thành thân cùng muội."
Viên Ngọc Chi như bị đả kích, vô cùng kích động: "Không, không phải, muội gọi huynh là Mục Cẩm ca ca, nhưng muội rất thích huynh! Muội không coi huynh là ca ca, nếu huynh không thích, sau này muội sẽ gọi huynh là Mục Cẩm, không gọi là ca ca nữa!"
Mục Cẩm giữ chặt vai nàng: "Ngọc Chi, muội nghe ta nói!"
Viên Ngọc Chi bịt tai ra sức lắc đầu: "Không! Muội không muốn nghe! Muội đã nói rồi, nhất định muội sẽ gả cho Mục Cẩm ca ca! Ngoại trừ Mục Cẩm ca ca ra, muội không gả cho ai hết!"
"Muội bình tĩnh đã." Mục Cẩm hơi đau đầu. Hắn vượt qua được cửa ải của Hoàng hậu và Thượng thư lệnh, nhưng cửa ải chỗ Viên Ngọc Chi mới là khó nhất.
"Ngọc Chi, muội phải hiểu rõ, ta chỉ coi muội như muội muội, dù muội gả đến đây, chúng ta cũng không thể thực sự thành phu thê!"
Viên Ngọc Chi vùi đầu vào trong ngực Mục Cẩm, ôm chặt lấy hắn: "Không, muội mặc kệ, muội chỉ muốn ở bên huynh!"
Mục Cẩm gạt tay nàng ra, tạo thành khoảng cách với nàng: "Muội bình tĩnh trước đi, suy nghĩ nhiều thêm nữa, ta không muốn hại muội."
Quay người rời đi.
Để lại một mình Viên Ngọc Chi trong thư phòng khóc không thành tiếng.
"Công tử, cậu nói xem có phải nữ nhân họ Viên kia phát điên rồi không, con mắt nào của cô ta thấy cậu quyến rũ Thái tử điện hạ chứ, rõ ràng Thái tử điện hạ mới là... người chủ động."
Đông Linh vừa về tới phòng đã bênh vực cho công tử nhà mình.
Mạch Sương cầm sách lên đọc: "Ta muốn đọc sách, em im lặng chút."
Đông Linh yếu ớt liếc nhìn công tử nhà mình một cái, thuận theo: "Vâng."
Mạch Sương giở một trang sách. Vừa rồi xảy ra chuyện như thế, mệt cho cậu vẫn còn im lặng đọc sách được.
Đông Linh đang không có việc gì làm bèn nhớ lại hình ảnh Mục Cẩm hôn Mạch Sương vừa rồi, thật sự không tưởng tượng nổi Thái tử điện hạ luôn luôn lạnh lùng mà lại làm ra hành động như vậy.
Ý đồ muốn bát quái cực kỳ mãnh liệt, kết quả là cười gập cả lưng, nói nhỏ: "Công tử, hình như Thái tử điện hạ đối đãi với cậu khác hẳn rồi đấy."
Mạch Sương tiếp tục đọc sách, nha hoàn tinh quái bên cạnh cười toét miệng: "Em thấy, điện hạ bắt đầu thích cậu rồi."
Mạch Sương dùng quyển sách trên tay đập nhẹ vào đầu nàng: "Đừng nói linh tinh."
"Không phải nói linh tinh đâu, nếu Thái tử điện hạ không thích, sao đột nhiên lại, lại thế kia, thế kia với cậu chứ. Vừa rồi em thấy rất rõ mà."
Mạch Sương nhìn nha hoàn đang sán đến gần: "Ờ? Em thấy rất rõ?"
Đông Linh cứng người, cười trừ một tiếng: "Không phải, em chỉ không cẩn thận nhìn thấy thôi, chỉ nhìn thoáng qua thôi."
Mạch Sương không so đo với nàng nữa, nói: "Nhanh đi pha một chén trà mang đến đây."
Phản ứng đầu tiên của Đông Linh là công tử vừa hôn xong, nên bây giờ rất khát nước: "Em đi ngay đây."
Đến đêm, Mạch Sương rửa mặt xong thì cởi áo lên giường. Mấy hôm nay Mục Cẩm đều muốn ngủ ở gian ngoài, cậu thì ngủ bên trong.
Mới nằm xuống chưa được bao lâu, nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Tấm màn bị đẩy ra, Mạch Sương mở mắt, nhìn thấy một nam tử chỉ mặc tiết y đứng cạnh giường.
Mục Cẩm đặt nắm tay lên miệng ho nhẹ mấy tiếng: "Bên ngoài hơi lạnh."
Mạch Sương hiểu ý, ngồi dậy: "Vậy điện hạ ngủ trong này đi."
Đang định xuống giường, Mục Cẩm giơ tay ngăn cản: "Ngươi, ở lại làm ấm giường cho bản cung."
Mạch Sương: "..."
Mạch Sương dịch người vào bên trong, Mục Cẩm nằm xuống. Hai người dùng chung một chiếc gối dài, đắp chung một chiếc chăn gấm. Đây là lần thứ hai mà hai người ngủ cùng giường.
Trong chăn hơi lạnh, giờ Mục Cẩm mới nhớ ra, thể chất Mạch Sương thiên về lạnh, nhiệt độ cơ thể thấp hơn người bình thường. Nếu thật sự để cậu làm ấm giường, có lẽ làm ấm cả đêm cũng chẳng có biến đổi rõ ràng.
Lúc mới ngủ, giữa hai người còn cách nhau một khoảng, nhưng đến khi thức dậy, vị trí của Mạch Sương không thay đổi, còn Mục Cẩm thì dịch hẳn người vào trong, cơ thể dán vào cơ thể.
Sợ làm hắn tỉnh giấc, Mạch Sương lại nhắm mắt lại, cho đến khi Mục Cẩm dậy, mới xuống giường thay quần áo.
Tâm tình Mục Cẩm cực kỳ tốt. Tới triều đình, chỉ cần là những quan viên hơi tỉ mỉ một chút đều nhận ra, Thái tử điện hạ vẫn luôn mang nụ cười nhẹ trên mặt, chắc là có chuyện vui nào đó.
Hạ triều, Mục Cẩm đuổi kịp bước chân của Thượng thư lệnh Viên Canh, hỏi về chuyện của Viên Ngọc Chi.
"Cữu cữu, Ngọc Chi đã tốt hơn chút nào chưa?"
"Nó hả, aizzz..." Vẻ mặt Viên Canh buồn rầu. "Từ nhỏ nó đã bị nuông chiều quen rồi, chỉ hơi không vừa lòng một chút là nóng nảy cáu kỉnh, qua một thời gian sẽ tốt hơn thôi."
Mục Cẩm nghe xong, trong lòng bứt rứt: "Là bản cung có lỗi với cô ấy trước, mắc nợ cô ấy rất nhiều. Nếu sau này cô ấy có gì cần bản cung giúp, chắc chắn bản cung sẽ dốc hết sức."
"Thần thay mặt tiểu nữ tạ ơn điện hạ." Nét mặt Viên Canh vẫn rầu rĩ không vui, hiển nhiên trong lòng vẫn còn khúc mắc.
Chương 25
Lần Đầu Tặng Quà
Mục Cẩm trở về phủ Thái tử, đầu tiên là đến nơi mà ngày thường Mạch Sương hay luyện kiếm đánh đàn để xem thử, không thấy cậu đâu, lại đến thư phòng của cậu tìm, cũng không thấy, chủ phòng cũng không có ai.
Vi thế, hỏi quản gia: "Thái tử phi đâu?"
Quản gia Trần bá cung kính nói: "Thưa Thái tử điện hạ, Thái tử phi đã ra ngoài." Hơi ngạc nhiên vì bình thường Thái tử điện hạ không hề hỏi đến Thái tử phi sao đột nhiên hôm nay lại hỏi vậy.
"Có nói đi đâu không?"
"Chuyện này thì không nói."
Mục Cẩm không hỏi nữa, thay một bộ quần áo thường ngày, ngồi xe ngựa ra khỏi phủ.
Số người đến hiệu sách trong con ngõ nhỏ hẻo lánh này không nhiều lắm, nhưng phàm là người đến đây đều là những người thích đọc sách.
Lão bản hiệu sách thấy khách quen đến, cười tươi đón chào, trong tay vẫn còn một chồng sách vừa mới sửa soạn lại: "Mời công tử vào trong, xin hỏi muốn mua sách hay đọc sách?"
Mục Cẩm ngẩng đầu nhìn thoáng qua tầng hai, vươn tay lấy quyển sách nằm trên cùng ở chồng sách trong tay lão bản: "Đọc trước một chút."
Đi lên cầu thang bằng gỗ, trên tầng hai có năm, sáu cái bàn, lác đác bốn, năm người ngồi đọc sách. Ánh mắt lập tức dừng ở hai bóng người đang ngồi cạnh cửa sổ.
Bóng người áo trắng là người mà hắn không thể quen thuộc hơn được nữa, còn bóng người áo xanh ngồi cùng bàn với cậu, Mục Cẩm vẫn nhớ, mấy tháng trước đã từng thấy hắn đi cùng Mạch Sương trên đường, còn nói chuyện rất say sưa.
Trong lòng bùng lên một ngọn lửa không biết tên, chẳng lẽ cậu thật sự đến đây hẹn hò với tình lang?
Tiểu nhị của hiệu sách mang một bình trà đến, nói với Mục Cẩm vẫn đang đứng: "Khách quan, mời ngồi vào bàn."
Mục Cẩm nghe thấy tiểu nhị nói, tùy tiện tìm một bàn không có ai ngồi xuống, tiểu nhị đặt bình trà xuống: "Khách quan dùng từ từ."
Mục Cẩm cầm quyển sách, ánh mắt thì không đặt vào sách mà vẫn chăm chú vào cái bàn gần cửa sổ kia. Hai người ngồi đó lẳng lặng đọc sách, dường như không có gì quá giới hạn.
Nhưng ngọn lửa trong lòng Mục Cẩm vẫn không hạ xuống, rõ ràng ở trong phủ cũng đọc sách được, tại sao cứ nhất định phải tới đây, hay là vì được ở bên người khác?
Đột nhiên, nam tử áo xanh có động tĩnh, hắn gọi nhỏ: "Doãn huynh."
Mạch Sương nhìn hắn: "Sao vậy?"
Cảnh Lan Châu giơ quyển sách trên tay đến trước mặt Mạch Sương, rồi sáp đến gần chỉ vào một đoạn trong sách: "Ta có chỗ không hiểu, ở đây viết: Khúc năng hữu thành, thành tắc hình, hình tắc trứ, trứ tắc minh, minh tắc động..."
Cảnh Lan Châu còn chưa nói xong, bên cạnh đã có thêm một người, dùng ngữ khí ra lệnh nói: "Đi về."
Cảnh Lan Châu và Mạch Sương cùng ngẩng đầu lên nhìn người đang đứng bên cạnh khoanh tay nghiêm mặt.
Mạch Sương không hỏi tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, chỉ nói: "Nha đầu Đông Linh vẫn chưa về, ta chờ cô ấy, người về trước đi."
"Nếu ngươi lo lắng, một mình ta chờ ở đây."
Mạch Sương hơi khó xử, hắn nói như vậy thì nhất định mình phải đi rồi.
Cảnh Lan Châu cũng hiểu ý, thu sách lại: "Nếu Doãn huynh có việc, để lần sau ta sẽ thỉnh giáo vậy."
Mạch Sương đứng lên, áy náy nói: "Thật không phải, Doãn mỗ xin đi trước."
Mục Cẩm quay người xuống tầng, Mạch Sương đuổi kịp.
Ra khỏi hiệu sách, đi trong con ngõ thanh lãnh vắng vẻ, Mạch Sương hỏi: "Sao điện hạ lại có hứng đến đây?"
Mục Cẩm không hề chột dạ: "Chỉ là thấy sách ở đây rất hay, nên muốn đến đọc."
Mạch Sương không nói gì nữa, Mục Cẩm liếc cậu một cái: "Người vừa rồi là ai?"
"Là một vị tri kỷ của thần."
"Tri kỷ?" Giọng điệu Mục Cẩm hơi chua. "Trong mắt bản cung, lam nhan tri kỷ là tri kỷ, hồng nhan tri kỷ cũng được coi là tri kỷ."
"Thần và hắn chỉ là tri kỷ có hứng thú hợp nhau thôi."
"Vậy sao?" Mục Cẩm đầy vẻ coi nhẹ. "Đừng trách bản cung không nhắc nhở ngươi. Thân phận hiện tại của ngươi là Thái tử phi, nếu quá gần gũi với người khác, bất kể nam nữ, thế nào cũng bị truyền ra mấy lời đồn linh tinh. Bị ngôn luận thị phi là chuyện nhỏ, phá hỏng danh dự của hoàng thất mới là chuyện lớn."
"Điện hạ yên tâm, thần và Cảnh huynh trong sạch thuần khiết, không có gì đi quá giới hạn, người ngoài không thể đồn thổi gì."
"Đó cũng chỉ là tự ngươi thấy trong sạch thôi."
Mạch Sương mím môi không nói, không tranh luận với hắn nữa, bước nhanh hơn.
Đi đến một ngã rẽ đằng trước, Mạch Sương đi thẳng, Mục Cẩm cầm cổ tay cậu giữ lại, tỏ vẻ muốn đi sang bên trái: "Đi hướng này."
Con đường thông qua lối rẽ này là một khu chợ sầm uất, còn đi thẳng tiếp là đến cuối đường, xe ngựa đang chờ ở đó. Mạch Sương thắc mắc: "Không phải muốn về à?"
"Bản cung muốn mua mấy thứ."
Mục Cẩm buông tay cậu ra đi tiếp, Mạch Sương đi theo sau hắn. Ra khỏi lối rẽ này, chính là khu phố với rất nhiều người qua lại. Hai bên đường là các quầy hàng, những tiếng rao hàng và tiếng mặc cả hòa trộn vào nhau, tương đối ồn ào.
Mạch Sương vẫn đi sau hắn, hòa chung vào đám người.
Mục Cẩm dừng lại trước một quầy hàng nặn tượng đất. Lão hủ bán tượng đất có khuôn mặt hàm hậu: "Công tử, một tượng đất là ba văn tiền, mua một cái đi."
Mục Cẩm cúi xuống chọn một cái trên giá đựng, tiện tay đưa cho Mạch Sương đang đứng bên cạnh, ở phía sau có tiểu tư đến trả tiền. Mục Cẩm đi tiếp đến đằng trước, Mạch Sương cúi đầu nhìn tượng đất với dáng vẻ kỳ quặc trong tay, đi theo.
Đứng trước một quầy hàng bán túi thơm suốt một lúc, Mục Cẩm nhìn lướt qua mấy lần, chọn một túi màu tím, lại tiện tay đưa cho Mạch Sương. Một tay Mạch Sương cầm tượng đất, một tay cầm túi thơm, không phàn nàn một câu.
"Ngươi có gì muốn mua không?" Đột nhiên, Mục Cẩm quay lại hỏi.
"Không có gì muốn mua." Mạch Sương nói.
"Vậy về thôi."
Mạch Sương giơ hai thứ trên tay ra: "Người mua mấy thứ này để tặng Viên cô nương. Nếu để cô ấy biết đã qua tay thần, e rằng sẽ không vui."
"Ta nói mua cho cô ấy bao giờ."
Mạch Sương hơi bất ngờ nhìn Mục Cẩm, trên mặt Mục Cẩm có chút xấu hổ: "Ngươi cứ nhận là được." Quay người đi ngay.
Ngụ ý chính là, mấy thứ này đều là mua cho Mạch Sương?
Từ sau khi Viên Ngọc Chi bị Mục Cẩm từ hôn, cả ngày cứ buồn rầu không vui, uất ức lo lắng, còn không ăn không uống, tính tình cực kỳ ngang bướng. Cha mẹ đều nôn nóng vây quanh nàng, thật sự không còn cách nào với nàng cả, chỉ biết đau lòng.
Một buổi sáng nọ, cuối cùng Viên Ngọc Chi cũng chịu ăn một bát canh, nhưng đến tối hôm đó lại có nha hoàn bẩm báo, tiểu thư thắt cổ tự vẫn. Nghe thấy vậy, Viên phu nhân suýt thì ngất xỉu, vội vàng đến phòng nàng.
Viên Ngọc Chi được tiểu tư trong phủ cứu xuống, trên xà ngang vẫn còn một dải lụa trắng treo ở đó. Viên phu nhân tới nơi, khóc lóc y như lệ nhân: "Sao con lại nghĩ quẩn như vậy, nếu con có chuyện gì không may, con bảo cha mẹ phải làm sao đây?"
Sắc mặt Viên Ngọc Chi tím tái, trên cổ vẫn còn một vết dây nhàn nhạt, ho mấy cái liên tục, nước mắt rơi xuống: "Mục Cẩm ca ca không cần con nữa, con còn sống làm gì?"
"Hắn không cần con, sau này vẫn còn người tốt hơn mà, sao con phải ngốc nghếch như thế, chỉ biết đến một mình hắn?"
"Nhưng con chỉ thích Mục Cẩm ca ca, ngoại trừ huynh ấy ra, con không cần ai hết."
Phu thê Viên thị thật sự không còn cách nào, đành phải sai tiểu tư đến phủ Thái tử một chuyến.
Mục Cẩm nghe tin Viên Ngọc Chi thắt cổ tự vẫn, trong lòng hoảng sợ, vội vã đến phủ Thượng thư.
Lúc tới nơi, Viên phu nhân ra nghênh đón, còn chưa nói gì đã quỳ xuống, Mục Cẩm đến đỡ ngay: "Cữu mẫu, người làm gì vậy..."
Hai mắt Viên phu nhân đẫm lệ, nói: "Điện hạ, Ngọc Chi một lòng muốn gả cho người, sau khi biết chuyện từ hôn, hai hôm nay đều không ăn không uống, giờ còn nghĩ quẩn muốn tự vẫn, may mà người trong phủ cứu kịp thời, nếu không thần phụ thực sự phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mất!"
Viên phu nhân quỳ trên đất nhìn Mục Cẩm: "Thái tử điện hạ, coi như thần phụ cầu xin người, cầu xin người ngàn vạn lần đừng nhắc đến chuyện từ hôn trước mặt Ngọc Chi, thần phụ sợ nó lại dại dột nghĩ quẩn."
Mục Cẩm nhíu chặt mi: "Cữu mẫu đứng lên trước đã."
"Không, xin Thái tử điện hạ đáp ứng thần phụ trước."
"Được, bản cung đáp ứng người, lát nữa chắc chắn sẽ khuyên bảo cô ấy, tuyệt đối không nhắc đến chuyện từ hôn."
"Đa tạ điện hạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro