Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ko co giay vs nua

Không có giấy vệ sinh nữa?

(Tên gốc: Một thủ chỉ liễu? –

没手

纸了

?)

Tác giả: Ngư Thích Thủy –

鱼释水

Nguồn: Tấn Giang

Thể loại: đô thị hiện đại, 1×1, hài, đoản văn moe, xấu hổ,

nhân

Tình trạng bản gốc: Hoàn 5 chương và 1 phiên ngoại

Tình trạng edit: Hoàn

Biên tập: Sài Đao (saidao.wordpress.com)

***

Văn án

Chuyện bi thảm nhất đời người là chuyện gì? Còn gì hơn đi vệ sinh không giấy! Sau đi vệ sinh không giấy thì sao? Bị cùng một người gặp phải hết lần này đến lần khác!

Tiểu manh văn cực ngắn.

Chương 1: Quán hải sản không có giấy vệ sinh

Đào Từ ăn hải sản nhiều lại bị đau bụng, không có giấy làm sao giờ?

Chuyện thống khổ nhất đời người là chuyện gì? Còn gì hơn đi nhà vệ sinh không có giấy!

Hiện giờ Đào Từ đang mang vẻ mặt khổ sở ngồi trên bồn cầu ở nhà vệ sinh, cái hộp trên tay phải rỗng tuếch, điện thoại di động lại để ở chỗ tụi bạn cùng phòng, cái tình cảnh không có cửa cầu cứu hiện giờ lẽ nào chỉ là vì trừng phạt việc cậu làm một người có bụng yếu lại cứ khăng khăng là một tên ăn hàng.

Sắp tốt nghiệp rồi nên mọi người quyết định đến quán hải sản xa xỉ làm một bữa cơm chia tay ngon lành, làm một kẻ ăn hàng lại càng hân hoan, từ sớm đã bỏ bụng đói dạ dày trống không mất hai bữa chỉ chờ một bữa thịnh yến hải sản này. Thế nhưng ai biết được cái dạ dày tệ hại khổ sở của cậu, mới bạo ăn bạo uống hải sản dầu mỡ một cái thì sẽ tiêu chảy a! Vừa mới bắt đầu ăn chưa bao lâu Đào Từ đã đau bụng như cắt xông thẳng vào nhà vệ sinh trong quán. Đến khi giải quyết xong đại sự của đời người mới phát hiện má ơi nhà vệ sinh không có miếng giấy nào! Điện thoại không mang theo, thổ hào một phen lấy Mao gia gia* ra giữ gìn tôn nghiêm nhân loại chút vậy… Nào ngờ, ai đó đã đói tới muốn xỉu kia vậy mà ra ngoài không mang ví tiền! [thổ hào: chỉ mấy người thiếu não tiêu xài hoang phí | Mao gia gia ý chỉ Mao Trạch Đông trên tờ... tiền =.= em nó định lấy tiền ra chùi... ass, thổ cmn hào =.=]

“A! Trời muốn diệt ta! ! ! !” Đương lúc Đào Từ thiên nhân giao chiến xoắn xuýt xem có nên sử dụng bàn tay phải thần thánh hay không thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của đàn ông.

“Sát, trời không tuyệt đường người! ! Người anh em bên ngoài ơi! Có thể qua bên cạnh lấy chút giấy cho tôi không… Tôi không có giấy… Cám ơn! ! Người tốt! !” Nghe kỹ hình như không còn động tĩnh gì thoáng cái quýnh lên: “Van đấy… Chỉ qua bên cạnh lấy một cái! Xin anh đấy! Coi như làm một việc thiện có được hay không! Tôi trả thù lao có được hay không ~~ còn chờ nữa chắc bị trĩ luôn quá! !” Bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân càng lúc càng xa, trong nháy mắt Đào Từ như bị sét đánh! Đệch! Tố chất cái quái gì! Chuyền chút giấy thôi chứ có phải bắt chú chùi đít giúp tôi đâu! Mất miếng thịt nào hả!

Vài phút sau, trên cánh cửa đột nhiên xuất hiện tiếng “cộc cộc”: “Vẫn còn bên trong sao?” Âm thanh rất từ tính, nghe thập phần trầm ổn.

“A! Còn nè còn nè! Tôi… tôi tưởng anh đi mất rồi! Người tốt! (

д

)”

Tôi chuyền ở phía dưới.” Ngón tay thon dài từ giữa khe hở bên dưới chuyền đến một bịch khăn giấy, vừa nãy chắc là hai bên cũng không có nên mới đặc biệt mượn từ mấy bạn nữ rồi, trên bao còn có gấu con đáng yêu, hẳn là không phải một đại nam nhân dùng.

Ào ào —–” tiếng nước vang lên, Đào Từ rốt cuộc được giải cứu ra từ trong WC, mở cửa đi ra thì thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen đang rửa tay. Ngũ quan mạnh mẽ, mang mắt kính gọng vàng, liếc mắt một cái liền cảm giác là tinh anh xã hội.

Cái đó…” Đào Từ có hơi không xác định được có phải là vị nam tinh anh trước mắt này không, có phần không biết nên mở miệng thế nào, vốn đi vệ sinh không có giấy là đã nhục lắm rồi, nếu như còn nhận sai người nữa đời này chắc là đi nhà máy thuộc da làm luôn cho rồi, da dùng không hết mà.

Cậu khỏi trả thù lao cho tôi, tôi trở ra ăn cơm đây.” Nói xong anh ta liền lau khô tay rồi đi mất.

Hể? !” Sát! Vừa nãy còn tưởng lỡ hứa cái gì kì quái, còn có —- bố đây còn chưa nói cám ơn á! Chưa nói lời cám ơn ngay mặt á! Cách cánh cửa WC không tính à! Còn có! Lúc sắp đi cái kiểu nín cười kia là thế nào hả! Quần mặc đàng hoàng lắm à nha! Nội tâm Đào Từ như có ngàn vạn con ngựa chạy qua.

Lê lết trở lại ngồi giữa đám bạn học, đứa nào cũng giễu cợt cậu: “Tao nói à tiểu Tứ, nãy giờ mày rớt trong bồn cầu hả?”

Trưởng phòng ngủ xỉa một con tôm nhào tới một phen ôm chầm lấy cổ cậu: “Tụi này vừa mới cá độ nà, chú em là bị nước cuốn trôi đi nà hay là được nước cuốn trôi đi nà ~ há há.”

Lẽ nào là cùng ăn xin đàm chuyện yêu đương trong nhà xí?”

Ha ha ha ha ha…” Đào Từ liếc cho mỗi đứa một cái, cố gắng nhào vào bữa thịnh yến hải sản vừa nãy chỉ mới bắt đầu. Bất kể tụi nó nói cái gì, nếu không phải sắp tốt nghiệp rồi đảm bảo có thể làm tụi nó mỗi đứa không có cầu tiêu mà đi!

Lúc Trần Nam trở lại đám đội ngũ công ty đang tụ tập rốt cuộc nhịn hết nổi kéo căng khóe miệng, nếu như anh không vừa vặn đi nhà vệ sinh có phải đứa nhỏ kia sẽ ngồi xổm ở đó tới khi bạn bè phát hiện cậu mất tích mới thôi? Đi vệ sinh không giấy, còn là nhà vệ sinh nam cái nơi mà xác suất dùng giấy cực thấp lại bị anh gặp phải cả cái nhà vệ sinh không giấy, quá troll rồi!

Quản lý Trần, anh cười cái gì á? Đi vệ sinh một chuyến mà gặp người đẹp?” Nữ đồng nghiệp vừa cho anh mượn khăn giấy thấy anh cười thì nhịn không được bà tám một hồi.

Không có gì, mọi người cứ ăn, tôi đi trước, còn có công việc chưa làm xong.”

Ế? Quản lý Trần đi sớm vậy?

Uống vài chung nữa đi!” Mấy đồng nghiệp nam giơ chung rượu lên giữ lại, “Còn sớm chán, mới tám giờ rưỡi, công việc cứ để mai đi, dù sao cũng đâu có vội! Tới tới tới!” Nói xong liền kéo anh trở lại.

“Thật sự là phải đi chỉnh lý cho xong mấy cái tư liệu còn lại, ngày mai còn có việc khác phải làm, tuần này còn muốn nghỉ ngơi một chút kìa, mọi người cứ uống đi, kì nghỉ sau tôi nhất định cùng mọi người uống thả ga.”

Trần Nam đã nói đến mức này, mọi người cũng không ép ở lại, nữ đồng nghiệp đành phải lưu luyến không rời mà dõi mắt theo người đàn ông độc thân vàng rời đi.

Lúc đi ngang qua lô ghế đối diện vừa vặn gặp Đào Từ lại đang muốn xông vào nhà vệ sinh, trong tay nhóc con kia con cầm bọc khăn giấy lúc nãy một bộ biểu tình sắp nhịn không nổi nữa.

Bây giờ Đào Từ lại muốn chết rồi, hết lần này tới lần khác hễ muốn đi vệ sinh là gặp “ân nhân”, nói thêm vài câu ngộ nhỡ mình nhịn không được thì làm sao đây, chỉ có thể dùng một gương mặt nghẹn ‘shit’ khổ sở so với khóc còn khó coi hơn mà cười cười với Trần Nam, ngay sau đó vọt vào nhà vệ sinh. Sát! Vừa rồi tên đàn ông kia hình như lại đang nín cười! Có thể đừng tự bêu xấu trước mặt nam tinh anh ưu tú hơn mình hay không hả! Mình thiệt là tự ti mà!

Bữa hải sản thịnh soạn cuối cùng với phương thức xuất hiện luân phiên giữa WC và bàn ăn của Đào Từ mà kết thúc. Tuy rằng quá trình có chút khúc chiết, nhưng mà liếm liếm đôi môi vẫn còn dư vị, cậu vẫn thỏa mãn cười thành một đóa hoa. Chỉ có điều những đêm cuối cùng mấy thằng bạn cùng phòng đã giễu cợt cậu bị trừng phạt. Nửa đêm đang ngủ ngon lành sẽ bị tiếng xả nước bồn cầu vang dội đánh thức. Đào Từ còn đắc ý dùng sức mà đóng mở cửa: “Cho tụi bây cảm thụ một chút lực trùng kích của việc cùng ăn xin đàm chuyện yêu đương!”

Cuối cùng vẫn là lão Tam chịu không nổi nữa, ai oán kéo cậu đi bệnh viện: “Tao nói mày tiểu Tứ… mày có thể vì mục đích trả thù tụi tao nửa đêm đi vệ sinh, thế nhưng không thể để cái quỷ dạng gầy như que củi thế này mà không chịu khám bác sĩ, tụi tao không muốn ngày nào đó phát hiện thi thể của mày trong nhà vệ sinh đâu nha! Cái này còn để mặt mũi 602 tụi mình vào đâu nữa hả! [602 chắc là phòng ký túc của các anh]

Đến khoa tràng vị của bệnh viện, Đào Từ chán muốn chết chơi di động chuyền nước biển, Lục Kỳ tay thọt trong túi chạy tới thăm hỏi Đào Từ một phen: “Ai yo anh nói, tháng này chú tới bệnh viện bọn anh mấy lần rồi? Mấy em y tá khoa tràng vị còn tới báo cho anh là khách cũ tới rồi. Bây giờ hết ca làm ngày hôm nay biết tin tức liền tới chiêm ngưỡng quý ngài đây một phát.” [Vầng, em nó là khách hàng thân thiết của bệnh viện _ __']

“Miệng chó.”

“Ha ha! Vậy chứ chú là miệng gì, đã dặn chú cái gì nên cái gì không nên ăn lại cứ cố ý cái gì cũng ăn! Miệng lỗ đen!” [khụ, nguyên văn là miệng khiếm, khiếm: mắc nợ, khiếm khuyết, cái gì cũng không đủ nhét làm ta liên tưởng tới cái lỗ đen ^^']

Đào Từ là khách quen của khoa tràng vị, đương nhiên từ sớm đã quá quen với bác sĩ của khoa tràng vị, cái vị trước mắt này chính là “bác sĩ riêng” của cậu, bởi vì Lục Kỳ chưa từng gặp qua ai miệng bỉ thế này, thà đau chết cũng không nguyện ý ăn ít lại. Trị bệnh rồi trị bệnh riết thành bạn bè chí cốt luôn.

____________________

Tác giả:

Hey, dấu chấm câu có trật gì hay không ha?

Hết chương 1

Chương 2: Công ty rách nát cũng không có giấy vệ sinh!

Công ty làm ăn kiểu gì vậy hả!

Đừng có như vậy chứ, nhà vệ sinh không có giấy a!

Đầu hạ khí trời đã có chút hơi nóng âm ỉ như muốn chưng hấp người ta, Đào Từ buồn bực ngồi xổm trong phòng ngủ tay cầm viết từng phần từng phần tự giám định, một đống luận văn ngổn ngang. Máy điều hòa trong phòng đã bị hư hồi tháng năm, lúc đó quạt điện còn có thể cầm cự qua ngày hạ, thế mà gần đây càng ngày càng nóng, mà lại sắp tốt nghiệp nữa ai cũng không khoái tốn tiền vì chuyện như vậy.

Móc di động ra bấm số gọi cho lão đại: “Ê, lão đại! Cho nửa thùng kem! Kêu ông chủ gói kỹ chút!”

“Muốn chết hả! Không mua!”

“Lão đại ~~ vậy năm cây được không? Nóng muốn chết, phòng ngủ rách nát không có điều hòa, đám tụi bây đều đi chiếm chỗ thư viện từ sáng sớm, cũng không rủ tao!”

“Sát! Ai không rủ mày hả! Đứa nào ngủ như con heo chết bảo tụi tao đi trước lát theo sau hả! Sau cái rắm!”

“A a a a a, được rồi, tại tự tao không theo kịp, tụi bây cứ tiếp tục tiếp tục, cúp máy đây!” Quả quyết ngắt điện thoại móc bóp ra chạy thẳng xuống lầu. Bên ngoài mặt trời nóng phừng phừng. Vừa ngay giờ cơm trưa. Thực sự không chịu đựng được cái nóng ngày hè, đành phải đi mua đồ lạnh kế bên quán mì thịt bò trước, hả họng quất sáu cây kem cuối cùng cũng cảm thấy mát lạnh sảng khoái, thế là chạy vào tiệm mì thịt bò nhàn nhã chờ mì tới.

Lúc mì được bưng lên hơi nóng bốc nghi ngút bay ra trận trận mùi hương, cầm lấy chén tương ớt trên bàn liền múc hai muỗng cho vào trong mì, thổi phù phù ăn vạn phần thỏa mãn. Đương lúc chỉ còn lại một hớp mì thì di động đổ chuông.

Nhìn qua một cái phát hiện là người hướng dẫn của lớp, chợt nhớ tới chuyện thời gian sắp tới phải đi thực tập ở công ty phụ tùng xe hơi Hưng Siêu, quệt miệng tiếp điện thoại, truyền đến là tiếng phổ thông không chuẩn của lão hướng dẫn: “Đào Từ hả! Cái giờ kia bị đổi rồi, sao điện thoại cậu điện hoài không ai nghe, hôm nay phải đi báo danh, họ sẽ thông báo giờ làm việc cụ thể. Cậu tranh thủ nha, hai giờ chiều phải đến đó.”

“Không phải chứ, gấp dữ vậy! Được rồi, gặp lại sau. Cám ơn đã cho biết ~” Cúp điện thoại húp sạch ngụm mì cuối cùng, trả tiền rồi vội vàng trở về phòng ngủ. Chắc là hồi sáng ngủ như chết nên không nghe được rồi, nếu không thì cũng không gấp như hiện giờ a! Ngồi xe buýt đi Hưng Siêu cũng phải mất cả tiếng á! Bây giờ đã qua mười một giờ rưỡi rồi.

Vội vội vàng vàng thay quần áo cầm tài liệu, nhét thêm di động liền bắt xe buýt lên đường, ở cái đại học chim không thèm ị này cũng khó đón xe buýt lắm. Đứng ở trạm có mái che với trạm không mái che cũng chả khác biệt mấy chợt nghe bụng mình ộc ộc một tiếng, nếu giờ chạy về đi vệ sinh phỏng chừng không kịp nữa, tới bên kia mất hơn một giờ, ừm, không có vấn đề gì, dù sao cũng không đặc biệt nghiêm trọng lắm, nói không chừng chỉ là trời quang sét đánh chứ không đổ mưa*. [ý chỉ chắc đau một hồi rồi hết chứ không... từa lưa =v= ]

Lúc Đào Từ lòng đầy mong ngóng xuống được xe thì đã nghẹn tới không còn huyết sắc, đến Hưng Siêu chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Không gì hối hận bằng tối qua chơi game quá muộn làm cho sáng ngủ như con heo, nếu biết trước hôm nay phải đi báo danh có chết cũng không ăn nhiều đồ lạnh như vậy, chết cũng không vừa ăn đồ lạnh xong lập tức ăn mì thịt bò thêm cả đống tương ớt!

Thân thể vừa nhẹ nhõm, xem giờ giấc một phát, một giờ rưỡi, cũng không tệ, sớm gần cả tiếng, vẫn là hiểu quá rõ lễ nghi chức trách mà. Vươn tay muốn lấy giấy, sờ một cái! Hình như không có?! Lại sờ cái nữa —- lập tức sụp đổ! Cái công ty rách nát gì mà không có giấy vệ sinh!!

Cũng may, lần này có mang theo điện thoại đó nha!

Móc di động ra lướt qua danh bạ một lượt thì bi đát phát hiện, mấy đứa bạn học đều ở nơi cách cậu cả quãng đường hơn một tiếng đồng hồ mới chết! Lẽ nào phải như mấy truyện cười trên mạng gọi cho 10086 hả ~ lệ dâng ~ [10086 là một dạng tin nhắn do robot tự động trả lời bên TQ]

Kỹ càng nhớ lại một lượt! Mắt bỗng sáng lên, nhục thì nhục chứ, dù sao mình cũng đâu có ăn KKC* ở đây, “Bách khoa toàn thư khi không có giấy đi cầu”: Gọi giao hàng! [là KFC đấy, biến tướng một chút khi vào truyện =.=]

Bấm số gọi cho đường dây giao hàng KKC.

“Kính chào, đây là KKC, xin hỏi anh chị cần gì ạ?”

“A, cho một phần gà popcorn.”

“Còn thêm gì không ạ…”

“Không có.”

“Anh ơi, gà popcorn ăn không no đâu, xác định là không cần thêm gì nữa sao…”

“Không cần nữa, xác định và khẳng định!”

“Vậy được ạ, xin anh cho biết địa chỉ.”

“Phòng thứ ba nhà vệ sinh nam lầu hai công ty thương mại xuất nhập khẩu phụ tùng xe hơi Hưng Siêu số 545 đường Tú Thủy, tôi tên Đào Từ, cho giấy nhiều chút, cám ơn.”

“Ặc… Anh ơi, thật xin lỗi, đây không phải là… phá rối sao?”

Đào Từ khóc, trên mạng đều là gạt người mà, rõ ràng gọi giao hàng đến nhà vệ sinh sẽ bị xem là tâm thần! “Đây là địa chỉ thật đó! Mang đến cho tôi đi! Ở ngay sát bên! Cám ơn anh bạn nhiều!!”

“Vậy… được rồi, xin chờ chút.”

Gì? Đây là? Thành công rồi? Sau khi mừng rỡ xong lập tức cảm thấy mình không muốn gặp bất kì ai nữa! Nhục quá hà!

Qua chừng mười phút bên ngoài nhà vệ sinh có tiếng bước chân xuất hiện, Đào Từ hưng phấn rống to một tiếng: “Anh bạn KKC! Tôi ở đây nè! Mau mau đưa giấy cho tôi trước!”

“Xin hỏi… là cậu nhỏ ở quán hải sản lần trước đó sao?” Không ngờ bên ngoài vang lên một âm thanh rất có từ tính, nghe khẩu khí dường như đã gặp qua? Ể? Cái âm thanh này hơi quen tai nha! Nam tinh anh! Đào Từ kinh ngạc, lần trước nhục như vậy cũng không để ý làm gì, dù sao trái đất lớn như thế, gặp một lần ai mà còn nhớ được ai a, nhưng phải là không qua đoạn thời gian ngắn như vậy lại trong cái loại tình cảnh lúng túng này mà gặp nhau! Mới có một tuần á!

“Ặc… Anh ơi, lần trước cám ơn anh nhiều lắm… Có thể lại giúp tôi một lần không ha… Nhà vệ sinh ở đây không có giấy… hơ hơ… hơ…” Đào Từ cũng sắp khóc rồi.

“Bên cạnh cũng không có —–“

“Xin hỏi… Anh Đào Từ có ở đây không?”

Nghe tiếng anh bạn giao hàng Đào Từ với Trần Nam đều kinh ngạc. Đào Từ không còn hy vọng: cái loại sự tình ngu xuẩn này bại lộ rồi, cư nhiên bị một người đã thấy mình mất mặt lại một lần nữa bắt gặp ở cấp độ cao hơn!

Trần Nam sau khi kinh ngạc thì là nín cười nín tới muốn nội thương luôn, học đâu ra cái biện pháp ngu xuẩn vậy hả, còn có người thật sự làm như vậy hả, đứa nhóc này quá hài rồi nha!

“E hèm, ơ, có đây, cái đó, làm phiền cậu đưa giấy cho tôi trước… cám ơn…”

Anh bạn giao hàng ngại không dám cười nhạo khách hàng trước mặt người khác, run rẩy đưa giấy chuyền vào: “Gà popcorn của anh mười đồng rưỡi cảm ơn.”

“Đây, cậu trở về đi.” Trần Nam không nhẫn tâm trông thấy biểu tình khổ sở của nhóc con nên trước tiên đuổi anh bạn giao hàng ra về.

Quả nhiên vừa bước ra Đào Từ đã trưng một gương mặt cả thế giới đều đâm chọt tôi: “Cái kia, tôi trả tiền lại cho anh…”

“Khụ, không cần đâu, lần sau nhớ mang khăn giấy theo bên người đó…”

“Tiền, nhất định phải trả lại! Còn có, anh muốn cười thì cười đi, đừng coi tôi như thằng ngốc… Tôi thấy hết rồi! Anh muốn cười tôi!” Nhìn Đào Từ vẻ mặt phá quán tử phá suất*, Trần Nam liều mạng nhịn xuống. [phá quán tử phá suất: bình đã nát thì cũng chẳng còn gì giữ gìn, ý chỉ chẳng còn (mặt mũi) gì nữa]

“Đâu có, đâu muốn cười cậu đâu, chỉ là cảm thấy cậu rất hài thôi, tên là gì nà?”

“Đào Từ ——–” Rửa tay xong móc ra hai mươi đồng tiền ấn vào trong tay Trần Nam rồi chạy đi như bị rượt.

Chạy một mạch tới phòng tiếp khách, ở đó đã có hai người cùng một nhóm người đến nộp đơn thực tập. Lên tiếng chào hỏi rồi đỏ mặt uể oải ngồi một bên.

Trần Nam đi vệ sinh xong thảnh thơi tiến vào phòng phỏng vấn nhỏ, nhóc con vừa rồi tám phần mười là đến nộp đơn thực tập đây. Lần này đến chắc là sinh viên khoa tài chính của đại học L rồi, kéo khóe miệng cười cười, nhân phẩm như vậy đến tột cùng là làm sao mà sống đến lớn được thế này chứ. Gặp ngay hôm nay trong nhà thím trực vệ sinh có việc xin nghỉ phép không đến làm, mà lại cứ ngay hôm nay nhóc con tiêu chảy, quả thực là cực phẩm mà.

Tác giả:

Hình như dấu câu có vấn đề… đặt không ra — —!

Hết chương 2

Chương 3: Phỏng vấn

Quản lý Trần là vệ sĩ đó nha.

Bởi vì chỉ là thực tập, công ty mới mở một cuộc phỏng vấn mang tính tượng trưng để gặp mặt ứng viên, cho nên rất nhanh đã đến phiên Đào Từ. Đợi được nửa giờ hai vị trước mặt cũng đã thu thập đồ đạc chuẩn bị đi. Cậu sửa sang lại quần áo hít sâu một hơi tạm thời quên đi chuyện xấu hổ ban nãy đẩy cửa bước vào.

“Chào buổi chiều các vị giám khảo —-” Nụ cười trên mặt Đào Từ cứng ngắt, mắt kính gọng vàng! Gương mặt kia không phải là tinh anh khăn giấy sao!! Má ơi, thế nào mà còn là một trong các giám khảo hả!

“Chào em, chớ khẩn trương, anh là Trần Nam quản lý bộ phận nghiệp vụ. Giới thiệu một chút về mình đi.”

Nhìn cái mặt nghẹn cười kia của Trần Nam thật sự là thả lỏng không nổi, vất vả biết bao mới quên vụ nhục nhã lúc nãy bây giờ lại nhớ đến, ngượng ngùng cười cười: “Em là Đào Từ khoa thương mại đại học L—-“

“Ùng ục —-” Dạ dày xoắn lại chưa vang lên nhưng lại làm Đào Từ đỏ mặt, đừng có đau bụng vào lúc này nha…

“Ộc ộc —-” Cuối cùng cậu tuyệt vọng mặt muốn khóc tới nơi yếu ớt mở miệng: “Thật ngại quá… kia… em bị tiêu chảy… xin lỗi em…” Thực sự nói không nổi nữa cũng không quản mấy giám khảo ra sao, không lấy được cơ hội thực tập ở công ty này cũng không sao, hiện giờ cậu chỉ muốn thống thống khoái khoái mà đi vệ sinh thôi!

Chạy ào tới nhà vệ sinh vào khoảnh khắc cởi sạch quần đột nhiên cậu nhớ tới — cái phòng này hình như không có giấy thì phải! Vì cớ gì thế giới của cậu chỉ là không có giấy! !

“Đào Từ, có ở bên trong không?”

“Á? Ơ… Có đây, xin lỗi… em…” Hiện giờ Đào Từ sợ nhất chính là Trần Nam, mỗi một lần bẽ mặt đều là trước mặt anh ấy. Vô luận là ai hết lần này tới lần khác bẽ mặt ở trước mặt một người xa lạ, hơn nữa lại còn là người có khả năng trở thành cấp trên thiệt là vạn phần xấu hổ, bây giờ Đào Từ nghĩ tới một người dọn vệ sinh cũng được, gọi giao hàng tới lần nữa cũng được chứ không muốn gặp lại Trần Nam.

“Hôm nay thím dọn vệ sinh không đến làm, chắc là em không có giấy rồi, anh chuyền vào nè, bắt lấy.” Dứt lời Trần Nam chuyền giấy vào giải thích là giấy lấy từ phòng làm việc, thấy mấy cái móng vuốt non mềm kia thò ra nhận lấy thì yên tâm đi ra bên ngoài, anh biết nhóc con kia nhất định là xấu hổ tới muốn khóc rồi.

Xem ra cuống họng mềm mềm lại to ra, đầu tóc phỏng chừng lại dài thêm cũng che mất lỗ tai rồi, may mà sợi tóc rất mềm nhìn qua cũng không thấy lếch thếch. Chắc là nữ sinh ngày nay thích loại tươi mới, mà lại nói ra những lời có chút ngố. Không phủ nhận, anh thích loại nhóc con như vậy, thoạt nhìn hòa đồng hoạt bát, nhìn cậu liền cảm thấy như trở lại thời đại học của mình, ngẫm lại hiện giờ đã 32 tuổi, cũng có thể bị kêu là ông chú rồi.

Nghe tiếng bước chân không còn nữa Đào Từ mới thở phào một hơi, giấy nhận được phát huy tác dụng của nó sau đó được cậu chiêm ngưỡng thật lâu. Vẫn là phải cảm ơn anh ấy, kỳ thực khi bị bắt gặp chuyện xấu hổ đồng thời anh cũng là chúa cứu thế của mình, nếu không thật sự là phải áp dụng các loại biện pháp kỳ quặc trên mạng nữa.

Đi ra rửa tay rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh thở dài một hơi, cơ hội thật vất vả mới tranh thủ có được cứ như vậy ra đi, oán hận phát thệ không bao giờ ăn đồ lạnh và mì thịt bò nữa. Lúc đi tới chỗ khúc quanh bịch một cái đụng vào một bộ ngực rắn chắc, ngẩng đầu trông lên, Trần Nam!

“Cái đó… Thật có lỗi quản lý Trần… Ơ, cám ơn khăn giấy của anh…” Tâm lý rối loạn, công tinh anh, là loại hình mình thích nhất đó nha, với lại loại chuyện tư mật như vậy cũng cùng nhau trải qua nhiều lần thế rồi, e thẹn tự mình đa tình* một chút chẳng lẽ bị sét đánh sao ~ [tự mình đa tình: tự nghĩ ai cũng mê mình =w= ]

“Đi thôi, anh đưa em đến bệnh viện.” Kéo tay nhóc con Trần Nam thầm nghĩ trong lòng: quả nhiên rất mềm! Cảm giác rõ ràng của xương cốt nam sinh thật không tệ!

“Hể? Không cần đâu không cần đâu, trong phòng ngủ có thuốc rồi.” Đi bệnh viện? Giỡn gì vậy, hôm nay chắc là Lục Kỳ có ở bệnh viện rồi! Một tuần trước mới vừa ghé á! Sẽ bị cười nhạo á!

Trần Nam mặc kệ nhóc con nói gì, có bệnh phải khám là quan niệm của anh, cương quyết lôi kéo đến bên xe ấn cậu vào, khóa cửa khởi động xe.

Đào Từ chỉ đành hậm hực ngoảnh đầu làm bộ ngắm cảnh, đây là tinh anh bá đạo công sao?! Hể, hẳn là cong rồi, làm gì có trai thẳng nào đi chiếu cố một nam sinh như vậy ha! Còn là giám khảo thả bồ câu á! Xem trọng mình rồi? Bậy nè, tự mình đa tình gì chứ… Chỉ tiếc cho cơ hội thực tập của mình a, trong kịch đều là vẫn trúng tuyển như cũ à nha, cái tiết tấu khám bệnh này lẽ nào trúng tuyển thiệt hả ta (Д').

“Đào Từ, bị bệnh mà thôi, không cần xấu hổ như vậy, các giám khảo khác cũng hiểu cho, hơn nữa, kỳ thực hôm nay phỏng vấn chỉ là để xem tình hình, tuần sau có thể đến bộ phận nghiệp vụ làm việc rồi, cho nên… không cần dùng ánh mắt đó nhìn anh nữa…” Trần Nam có phần ngại toát mồ hôi, nhóc con này dọc đường đi biểu tình phong phú, từ xấu hổ đến khổ sở rồi đến không biết gọi là gì tiếp theo chính là một bộ mặt tiếc nuối đến cuối cùng là ai oán.

“Thật sao?!” Đào Từ quả thực không thể tin được, quả là tiết tấu của vai chính a!

“Thật mà thật mà…”

“Áu ~ quá tốt rồi ~ hại em lo lắng mém chút nữa dùng quy tắc ngầm rồi ~” [quy tắc ngầm: dùng thân trao đổi, đọc minh tinh văn chắc cũng biết hết òy =v= ]

“…”

Tới bệnh viện Đào Từ quen đường quen xá chạy thẳng vào khoa tràng vị, ngồi xuống trước bàn của Lục Kỳ. Lục Kỳ liền cười toe: “Ai yo, khách VIP khoa tràng vị, xin hỏi lần này lại ăn cái gì ha, nghiêm trọng không ha ~”

“6 cây kem một tô mì thịt bò thêm tương ớt mà thôi, chuyện nhỏ, không nghiêm trọng, cho chút thuốc đi, đúng rồi [nói nhỏ] không cần đâu, còn có nà ~”

“Được rùi, chờ chút bắt số lấy thuốc, ý, vị này là ai ha?” Lục Kỳ nhiều chuyện hướng về phía Trần Nam đứng ở đó ý vị thâm trường cười một cái.

“Éo liên quan tới anh!” Đào Từ xù lông, đồ nhiều chuyện! Không nói chú nghe đâu!

“Trần Nam, bạn của Đào Từ.” Trần Nam gật gật đầu với Lục Kỳ, thoạt nhìn có vẻ rất thân thiết với nhóc con, quả nhiên mình vẫn là nên kiềm lòng một chút sao? Bọn họ xem ra rất là ăn ý. Dù sao mình cũng không tin cái gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên, chỉ là nhất thời cảm thấy nhóc con thật hài, muốn buông tay vẫn là nên buông tay sớm chút thôi, thừa dịp hiện giờ chỉ mới cảm thấy hứng thú.

Mặc dù trong lòng có chút mất mát, thế nhưng sống 32 năm rồi có một số việc cứ thấy hoài, nhóc con chính là phải vĩnh viễn đơn thuần chút mới tốt, bị cuốn vào tình tay ba phiền phức gì đó có chút không nỡ lòng.

“Tôi là Lục Kỳ, ờ, bác sĩ riêng của cậu ta, còn là miễn phí đó o(

︶︿︶

)o o(

︶︿︶

)o aizzz”

“Đừng nói như thể tôi tới khám bệnh không tốn tiền vậy… Trong lương của anh có một phần công lao của tôi đó! Quản lý Trần là cấp trên của tôi, tuần sau tôi phải đi làm rồi ~ thế nào ~” Cậu cũng không muốn Lục Kỳ hỏi tới mấy vụ làm sao mà quen biết này nọ, chuyện ngu xuẩn như vậy không thể để người thứ ba biết được!

“Cấp trên? Không phải chú tiêu chảy ở công ty rồi còn bắt cấp trên đưa đến bệnh viện chứ? Đào gia quả nhiên khí phách, vừa có bác sĩ riêng vừa có vệ sĩ cấp trên nữa…” Lục Kỳ cũng đã cười thành tiếng, cái loại chuyện đau bụng ở công ty tới mệt lả rồi tiếp đó được cấp trên đưa đến bệnh viện này, gã và thân ái nhà gã tuyệt đối chỉ gặp qua trong tiểu thuyết thôi.

“Cười cái gì mà cười, cả ngày cũng không biết nói tiếng người thế nào…” Đào Từ đỏ mặt nhíu nhíu mày, xía, vốn biết sẽ bị cười nhạo, cũng may là bị hiểu nhầm, nếu không phỏng chừng một tháng trời khỏi cần gặp ai luôn.

“Đi lấy thuốc đi rồi anh đưa em về phòng ngủ, đã trễ giờ rồi này.” Trần Nam nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, ba giờ rưỡi chờ xếp hàng lấy thuốc lại trở về đại học của nhóc con vừa vặn đúng giờ cơm chiều, bất quá tốt nhất là đừng ăn.

“Ớ, đúng rồi, ngại quá làm trễ nãi giờ giấc của anh, hơ hơ, cái đó… Lục Kỳ, tui có thể ăn cơm không?” Đây mới là trọng điểm của vấn đề a, mặc dù đã có kinh nghiệm là không thể ăn, nhưng mà hôm nay có vẻ không nghiêm trọng lắm.

“Có thể ~” Trông thấy ánh mắt lóe sáng của Đào Từ, đầu óc xấu xa của Lục Kỳ đem nửa câu sau phun ra: “Cháo trắng dưa cải ~”

Nhất thời Đào Từ như quả bóng xì hơi, cháo trắng dưa cải không mùi vị, không bằng khỏi ăn luôn đi.

Thấy ánh mắt mất mát của nhóc con Trần Nam vẫn là có chút không đành lòng: “Anh biết có một tiệm cháo rất ngon, dẫn em đi ăn vậy, cũng không xa lắm, ngay bên trường em.”

“Hả? Vậy làm sao được! Quản lý Trần còn có việc mà, tự em ngồi xe buýt về là được rồi!” Tiệm cháo, có vẻ không tệ lắm, chờ lát nữa mình tìm thử xem.

“Không sao, đi thôi, đi xếp hàng lấy thuốc.”

Nhìn tay mình lại bị kéo đi Đào Từ bĩu bĩu môi, nếu người ta đã nhiệt tình như vậy, cũng không tiện già mồm chối từ nữa đúng hem ~

Tác giả:

Hình như hổng có ai xem….

Hết chương 3

Chương 4: Cuộc đời bị nô dịch

Các loại khổ sở của thực tập sinh a.

Trần Nam nói muốn mời Đào Từ ăn cháo, cậu cũng sẽ không già mồm từ chối nữa.

Tiệm cháo nhà đó quả thật cách trường mình rất gần, làm một đứa ăn hàng Đào Từ có phần trách cứ bản thân sao mà cứ như vậy coi thường cháo cho nên chẳng bao giờ thèm ghé qua. Lúc cháo trứng gà rau xanh được bưng lên cậu có phần run rẩy, sau này khi đau bụng có hy vọng rồi, không cần bỏ bụng đói nữa!

Trần Nam tự gọi một phần cháo hải sản cho mình, thấy nhóc con có chút óa niệm nhìn mình trong lòng vẫn là thật đắc ý.

Húp sùm sụp một tô cháo vào bụng, Đào Từ thỏa mãn vỗ vỗ bụng bắt đầu giả tạo đứng lên: “Ai nha, em cái đứa này thiệt là, cứ làm phiền anh đây hoài.”

“Em có thể gọi tên anh, dùng “anh đây” nghe có chút kỳ quái.” Trần Nam thật tình không muốn nói cái tên nhóc con vuốt đuôi ngựa này, ăn no uống đủ mới nhớ tới trò chuyện hàn huyên.

“Quản lý Trần như vậy sao mà được chứ, gọi tên thì không lễ phép lắm, a đúng rồi, để báo đáp anh cứ an bài công việc cho em nhiều chút ha, em không ngại đâu.” Tốt nhất là nhiều tới nỗi không có thời gian rãnh rỗi mà ăn bậy bạ, sẽ không gặp anh ở nhà vệ sinh với xác suất cao như vậy.

“Thực tập sinh không có nhiều công việc như vậy cho em đâu, ăn xong còn muốn đi đâu ngồi một chút không?” Trần Nam tuy không ôm hy vọng nhưng vẫn hỏi một câu, quả nhiên nhóc con từ chối nói phải về trường.

Vừa về tới phòng Đào Từ lập tức mở máy tính.

Tiêu đề: Hôm nay lại gặp cái anh đó ở nhà vệ sinh nữa.

Chủ thớt rất khổ sở á, hôm nay ăn bậy đau bụng nữa, chạy đi đơn vị thực tập mượn nhà vệ sinh trổ hết tài năng một phen kết quả phát hiện không có giấy thấy khổ ghê chưa! Mà đỉnh điểm lọt hố chính là lại gặp phải nam tinh anh ở nhà vệ sinh lần trước mới ác! Hoàn toàn là tui ngáo ộp a! Nàm thao đây, để bảo trì khoảng cách tui chỉ ăn của ảnh một bữa cháo thôi còn thiệt tiểu nhân thiệt giả tạo mà hàn huyên một hồi nữa, a, chủ thớt buồn khổ quá hà, vừa yêu vừa hận a, vừa muốn gặp ảnh, vừa sợ gặp rồi lại xấu hổ nữa a.

Lầu 1 Nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ: Vuốt vuốt, cúc hoa bảo trọng.

Lầu 2 Trời mênh mênh dịch mang mang: Chủ thớt nhân phẩm kiểu gì vậy hả, mỗi lần gặp nam chính đều trong tình cảnh có duyên phận đặc thù như nhau, đánh giá hoàn tất.

Lầu 3 Làm cái gì á: Chủ thớt, tin rằng các anh là tình yêu đích thực, tuy hơi mắc cỡ, nhưng mà thật có duyên thật lãng mạn áu ~~~~(/ω\)

Lầu 4 Yêm

のの

rất bận: LSNC hả, toilet mà lạng mạn cái P. [sub: Lầu trên não tàn hả, toilet mà lãng mạn cái rắm.]

Đào Từ chuyển từng trang từng trang nhìn từng đôi người nháo tới nháo lui trên bào post, dù sao thì trên mạng cũng không ai biết mình, chuyện

như vậy có truyền ra ngoài cũng không quan hệ.

Sang tuần mới lúc Đào Từ hân hoan đi làm thì phát hiện, thực tập sinh quả nhiên là bị nô dịch mà. Là chân chạy vặt làm cái này làm cái kia cho mấy con ma cũ.

“Đào Từ, giúp chị đem cái này đưa cho quản lý Trần của bộ phận nghiệp vụ!”

“——-! ! ! ! ! Cái đó… bây giờ em phải đi photo tài liệu có thể kêu Tiểu Hạ đi mà ~” cứ đùa, vất vả biết bao cả tuần rồi không có gặp nam thần tinh anh nhà vệ sinh, đừng nói mới ngày đầu đi làm đã phải gặp a, quả nhiên là tiết tấu trong tiểu thuyết đam mỹ mà.

“Hiện giờ bọn họ không rảnh, photo nhanh như vậy, em chỉ việc đưa qua đó là xong rồi cũng có bắt em làm gì đâu, mau lên.”

“Được rồi…” Hừ! Chờ ông đây tốt nghiệp làm lão bản rồi cướp đoạt công ty mấy người hành mấy người khiến cho mấy người quỳ xuống mà cầu xin tha thứ! Đào Từ chỉ có thể tự thỏa mãn tâm lý ủy khuất của mình một chút ảo tưởng về viễn cảnh sau này đem những ma cũ đã nô dịch cậu mà tạp dưới chân.

Ôm tài liệu đến của phòng làm việc của Trần Nam hít sâu mấy hơi cau mày đang chuẩn bị gõ cửa, cửa đã bị người bên trong mở ra.

“Đào Từ? Tới đưa tài liệu hả, sao mà có biểu tình này? Lại ăn bậy nữa? Để tài liệu đó đi, em mau đi đi!” Trần Nam thấy Đào Từ cả gương mặt mang vẻ khổ sở cho rằng cậu lại đang tiêu chảy nữa, vội vàng rút lấy tài liệu trong tay cậu, thuận tiện sờ một phát, vẫn là thủy nộn như vậy.

“Không —-“

Chưa chờ Đào Từ nói xong Trần Nam làm ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ: “Không có giấy đúng không, anh đi lấy cho em.”

“Không phải mà!” Đào Từ quýnh quáng kéo lại Trần Nam quả thật đang muốn trở vào phòng làm việc lấy giấy, ý thức được âm thanh của mình quá lớn liền lập tức giảm âm lượng xuống một chút: “Đừng có liên tưởng em với cái nhà vệ sinh cùng một chỗ, em chỉ đơn thuần tới đưa tài liệu thôi.”

“À, vậy đó hả, xin lỗi, muốn vào ngồi chơi chút không? Thực tập chắc khổ lắm ha, phải làm chân chạy vặt.”

“Nó đó, anh cũng từng chạy rồi sao?” Có thời gian bắt cá Đào Từ đương nhiên không thể bỏ qua, mặc dù không muốn gặp Trần Nam, nhưng so với gặp mấy chủ nô kia thì thích hơn nhiều, dù sao cũng đẹp mắt hơn a.

“Muốn ăn chút bánh ga-tô không, hồi nãy được người ta cho, anh không thích ăn đồ ngọt.”

“Ai yo ~ cô em xinh đẹp nào tặng sao?”

“Ha ha, không phải, là Lâm tiểu thư tự tay làm đều đem tặng hết một vòng ở đây. Em tới thật đúng lúc.” Trần Nam nghe được ngữ khí chua lòe của Đào Từ thì rất là hưởng thụ, dù là bản thân tự mình đa tình.

“Được rồi, không thể lãng phí đồ ăn em giúp anh ăn vậy.” Đào Từ vừa thấy có thức ăn ngon cũng không khách khí mà bắt đầu tiến vào.

Lúc ra khỏi phòng làm việc cũng không biết là do cái miệng quạ đen của Trần Nam nói trúng hay sao, quả thật là có chút đau bụng. Khi đi ngang qua nhà vệ sinh cảm giác như đang bị mời gọi, chỉ có thể ngoặt một cái rẽ vào.

Thời khắc ngồi xổm xuống kia cậu đã muốn khóc tới nơi, không có giấy a, mọe nó lại là không có giấy a…

Có nên chờ chút nữa lấy quần lót chùi rồi lộn trái lại mà mặc hay không a!

Người ta nói cái thứ như là hào quang vai chính mỗi nhân vật chính đều sẽ có, một khắc Đào Từ nghe được tiếng bước chân kia cậu đã nghi ngờ mình đang trong một vở kịch.

“Anh bạn bên ngoài ơi, có thể giúp tôi sang bên cạnh lấy chút giấy không ~ cám ơn nhiều.” Hiện tại cậu đã rèn luyện được không mặt không da rồi, bình tĩnh cầu cứu mà mặt không đổi sắc tim không đập mạnh không gì sánh được.

“À, em chờ chút.”

Thời điểm nghe thấy âm thanh đó vẫn là không nhịn được mà đỡ trán, đừng có mỗi lần như vậy chỉ có hai nhân vật a, lại là nam thần tinh anh nhà vệ sinh.

Giải quyết xong vấn đề toilet Đào Từ chạy trở về bên mình đi photo tài liệu. Trần Nam đẩy đẩy mắt kính, anh cố ý mỗi ngày đều để giấy ở bên phải, bởi vì Đào Từ luôn luôn chọn đi vào bên trái trước tiên, cái loại quan sát phân tích bỉ ổi này chính anh cũng không muốn hồi tưởng nhiều.

“Hôm nay chỗ anh có quả đào mật em có muốn ăn không? Anh có ăn rồi cái này mà để lâu sẽ hư mất.”

“Hôm nay không để ý mua macaron, lỡ mua trật rồi, anh không thích ăn đồ ngọt em ăn giúp anh nhá!”

“Ai nha, sao anh lại mua thịt bò khô hương này chứ, vậy em ăn đi, anh lỡ mua trật!”

Mỗi ngày Đào Từ đều vui tươi hớn hở chờ mấy món ăn vặt mà Trần Nam “không thích ăn” “mua trật rồi”, cười như một đóa hoa. Mặc dù số lần ước hẹn trong nhà vệ sinh cũng dần dần tăng lên, nhưng mà trong giờ làm việc có thể thỏa mãn cái miệng của mình thì vẫn là hết sức vui vẻ.

Làm việc liên tục một tuần lễ Đào Từ chạy vặt chạy riết thành thói quen luôn, mỗi ngày đến ổ Trần Nam ăn chút đỉnh, bị chọc ghẹo một chút, sau đó về nhà post bài lên mạng một hồi, cuộc sống trôi qua cũng thư thả. Vất vả lắm mới đến cuối tuần, mới đi vệ sinh xong trở lại đang chuẩn bị ngủ tới chiều thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Nhìn thấy số lạ liền nhấn tắt không thèm nghe, kết quả nhận được một tin nhắn ngắn: Anh là Trần Nam, nghe điện thoại

Vừa thấy là nam thần, Đào Từ lập tức trả lời điện thoại.

“Uy… quản lý Trần, tìm em có chuyện gì ha.”

“À, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là có chút tài liệu quên bảo em điền, em xuống đây đi, sẵn ăn trưa luôn.”

“Tài liệu?”

“Ừa ừa, tóm lại em cứ đến quán lẩu khô trên đường Túng Hà đi.”

“Được… được rồi, em sẽ tới ngay.” Đào Từ thấy có chút kỳ quái, tài liệu gì ta, mới thực tập có một tuần lễ mà. Hoài nghi thì hoài nghi, vẫn là nhanh nhảu mặc quần áo chuẩn bị chạy đến điểm hẹn.

Hết chương 4

Đao: cái món lẩu khô là món này:

kiền (khô) oa (lẩu, cái nồi): là một trong những món cay Tứ Xuyên nổi tiếng, có thể so sánh với lẩu và canh, ít nước canh hơn nhưng vị càng đậm hơn (dịch từ Baike), hình ảnh bên dưới, ta thật sự không rõ nó có tên gì khác hay không, nếu ai biết thì vui lòng chỉ giáo nhe ~ ^^~

Chương 5: Kết thúc

Bình bình đạm đạm rồi HE luôn.

Đào Từ đi đến quán lẩu khô nọ, trên bàn đã bày sẵn món lẩu tôm he mà cậu yêu thích nhất đang vang tiếng lốp bốp, trong lòng âm thầm mắng Trần Nam thổ tào, muốn mời mình đi ăn thì nói huỵt toẹt ra đi, còn rầy rà ngượng ngùng quái đản thế này.

“Nhìn xem, còn muốn ăn gì nữa nè, trước mắt anh chỉ biết em thích ăn tôm.” Trần Nam cầm thực đơn đưa đến tận tay cậu, gọi người phục vụ tới.

Đào Từ xem một hồi rồi ba ba ba chọn ba bốn món xong mới nhớ tới là người ta mời mình ăn cơm, khiếp khiếp nhìn sang Trần Nam một cái, phát hiện anh ấy chỉ cười nhìn mình liền nổi lòng tham gọi thêm con gà.

“Quản lý Trần, anh gọi em tới là có tài liệu gì chưa điền ha?” Đào Từ biết là chả có tài liệu nào chưa điền, là một tên thường xuyên trà trộn vào đám hủ nữ và tiểu thuyết đam mỹ cậu làm sao lại không rõ ràng chuyện anh cấp trên dùng đồ ăn dụ dỗ mình chứ. Chỉ là, cả hai bên đều chưa dám tiến đến một bước kia mà thôi.

“Hả? Tài liệu… đúng… tài liệu, chết, anh để quên ở phòng làm việc rồi. Thôi thì hôm nay tụi mình ăn chút cơm đi, món cũng gọi hết rồi.”

Cấp trên à anh có cần viện cái cớ thối nát như vậy không hả, tiểu nữ sinh trung học cũng không còn tin cái kiểu mượn cớ này nữa rồi có biết hay không, là chỉ số thông mình của chính anh thấp hay là anh cho rằng chỉ số thông mình của ông đây thấp chứ! Trong lòng Đào Từ lại ngạo kiều mà thổ tào một hơi, sâu sắc nghĩ đến về sau dù cho hai người có cơ hội đến với nhau cũng sẽ vì trí thông minh của sinh vật ở hai địa cầu mà cuối cùng dẫn đến ly biệt a.

“À ờ, không sao, ngày mai em đến phòng làm việc của anh lấy tài liệu là được rồi.” Trên miệng thì nói như vậy chứ trong lòng thì vẫn phỉ nhổ mình một hơi. Đạo đức giả!

“Việc kia, quan hệ của em với bác sĩ Lục lần trước tốt quá ha?” Trần Nam dè dặt cẩn thận hỏi, đang nghĩ làm sao để vào đề.

“Hở? Rất tốt thì sao?”

Hỏi cái quỷ này làm chi ta?

“Vậy anh ta có bạn gái chưa?”

“! ! !” Cái gì? Lẽ nào chàng cấp trên vẫn luôn lấy lòng mình như vậy kỳ thực là muốn lôi kéo làm quen với mình kỳ thực là muốn dụ dỗ cha bác sĩ biến thái kia! ! ! !

“Không có.” Đào Từ không vui vẻ gì mà trả lời.

Trần Nam nghe được giọng điệu này thì cho rằng gần đây bọn họ cãi nhau, chẵng lẽ suy đoán của mình đều là thật sao? “Cái kia, hai hôm trước anh dạo phố có thấy anh ta.”

Sau đó thì sao, phát hiện kỳ thực là đối thằng chả nhất kiến chung tình? Đào Từ đột nhiên phát hiện tôm cũng không ngon lành gì, hóa ra cảm giác tự mình đa tình tệ như vậy, còn tưởng là mình tốt lắm chứ, có người cách yêu thích không được tự nhiên, “Ờ, thấy rồi sao, sau đó thế nào?”

“Sau đó anh trông thấy… anh ta cùng một người đàn ông khác đi cùng nhau có vẻ rất thân mật, em cũng đừng đau lòng quá, nói không chừng là bạn tốt của anh ta.” Trần Nam thấy mình có chút xấu xa, cố ý chia rẽ hai người bọn họ, nhưng mà trong kịch thường đều là như vậy mà, Đào Từ mà phát hiện bản thân bị lừa dối nhất định sẽ tìm nơi an ủi, đến lúc đó mình mạnh mẽ tấn công thì mỹ nhân sẽ nhào vào vòng tay thôi!

“Giề? Em làm gì phải đau lòng?”

“Hể? Anh ta đi cùng người đàn ông khác đó?” Cái tình huống gì vậy, hình như Đào Từ có vẻ không quan tâm, lẽ nào là tiện thụ? ?

“Vậy khẳng định là bạn trai của ổng á, thằng chả lúc nào cũng rêu rao cả mà.” Ách, cấp trên sẽ không cho rằng mình với cha bác sĩ có một chân chứ, xem cái bộ mặt tính bậy lại táo bón kia chắc là không sai rồi. Dù có một chân với đứa nào cũng sẽ không với cha biến thái kia đâu! Nhìn kiểu nào cũng là thụ thụ gặp nhau không có tính phúc đâu ha!

“Bạn… bạn trai? Không phải em sao?” Trần Nam vui mừng, mình nghĩ bậy rồi? !

“Ông đây sao có thể tìm cái loại biến thái đó chứ, thôi khỏi đi! Lại nói, hôm nay anh đặc biệt hẹn em ra đây chỉ để quanh co lòng vòng nhắc nhở em bị bổ giò hở?”

“Khụ khụ…”

“Quản lý Trần… anh vừa mới em ăn này nọ vừa giúp em bắt gian, cũng ngại quá, bữa cơm này em mời vậy.”

“A, động cơ của anh không đơn giản.”

“— —! Anh giải thích ra coi.”

Trần Nam do dự một hồi, dè dặt hỏi: “Em thích đàn ông chứ?”

Bộ không phải là nên đưa ra vấn đề này ở quán cà phê lãng mạn hoặc là nhà hàng Tây sao, cớ gì lại ở quán lẩu khô ồn ào kiểu này hả! Đào Từ tiếp tực ăn trứng tôm trầm mặc không nói gì. Trả lời là thích?? Hình như có chút ngốc nghếch, trả lời không thích?? Hình như là rất giả dối, thôi thì cứ ăn không nói vậy.

“Đến với anh đi.” Bất thình lình Trần Nam kéo tay Đào Từ thâm tình nói.

Đào Từ vội vàng rút tay lại nhìn nhìn xung quanh, cũng may không ai chú ý: “Dựa vào cái gì hả.”

“Dựa vào việc chỉ có anh có thể cứu em lúc em đi vệ sinh không có giấy!” [=.= lời tỏ tình của năm *vỗ tay bẹp bẹp*]

Thôi đi! Loại lý do khỉ gì vậy! ! Nam thần anh đừng có nhị như vậy a! Đào Từ cảm thấy quen biết Trần Nam càng lâu thì hình tượng sụp đổ càng nhanh, trước là không tự nhiên mà dùng đồ ăn để lấy lòng, tiếp theo là não tàn mà tỏ tình, nhưng cũng là thức ăn của anh ấy, cùng nhau bị nhị thì cũng nên đồng ý thôi!

“Đồng ý liền với anh thì hình như rất là mất giá.”

“Không sao, anh có thể theo đuổi em thêm mấy ngày nữa em cứ giả bộ cảm động tiếp.”

“…”

Ăn cơm xong ngồi trên xe của Trần Nam, Đào Từ đột nhiên có chút thấp thỏm, bọn họ sao mà tốt đẹp một cách mạc danh kỳ diệu vậy, tình tiết tiểu thuyết không phải là nên yêu nhau giết nhau trầm bổng lên xuống máu chó đầy trời cuối cùng HE sao! Thế nào mà chỉ ăn có bữa lẩu khô đã bên nhau rồi hả hả hả! !

Xe chậm rãi chạy bon bon trong bóng đêm, Đào Từ ngắm cảnh sắc ngoài cửa cảm thấy có phần không đúng lắm: “Ê ê ê, đây không phải đường về phòng em! Anh đi sai rồi!”

“Không có sai, là về nhà anh.”

“Nhà anh?! Cái tình tiết này không đúng a!”

“Đúng mà, chúng ta đã bên nhau thì anh cũng không khách khí nữa.”

“Anh đừng có đột nhiên phúc hắc thế a!”

Dừng xe lại trong gara, Đào Từ liền bị ôm vào nhà Trần Nam, nản chí sau khi giãy dụa vô ích thì cảm thấy kỳ thực Trần Nam chỉ là muốn cùng mình làm cái gì gì đó thôi, hiếm khi thấy Trần Nam theo đuổi dữ dội, rút cuộc người ta xem trọng chính là thân thể mi mà thôi, thất vọng tràn trề.

“Đừng nháo nữa! Giỡn thôi mà, anh chỉ là muốn mang em đến xem một chút, trước khi em chưa đồng ý anh nào dám cường bạo em đây.” Trần Nam thấy nhóc con bị anh ghẹo tới bốc hỏa liền vội vàng dỗ dành.

“Thật chứ? Không có ý nghĩ không an phận với em?”

“Có chớ, bất quá anh tôn trọng em.”

Đào Từ nghe vậy thì vui vẻ ngay, nào có nhiều tra công như vậy chớ, mặc dù thời gian không bao lâu, nhưng mà thật lòng hay không vẫn nhìn ra được, nếu người ta đã nhận lỗi thì mình cũng đại lượng mà bỏ qua vậy.

Căn nhà không phải là rất lớn nhưng cũng rất ngăn nắp, Đào Từ đi thăm một vòng nhất thời có loại cảm giác, à, sau này là một nửa chủ nhân đó. Kỳ thực chỉ cần nắm chặt cơ hội thì chuyện yêu đương đâu cần bảy tám năm ngược thân lại ngược tâm rồi mới HE, cứ như hiện tại không phải rất tốt sao!

“Anh vừa ý em ở đâu ha, chúng ta mới quen biết chưa bao lâu mà.”

“Anh tin vào duyên phận, từ từ hiểu về em, từ từ tiếp nhận em. Ngộ nhỡ anh không nắm chặt lấy em, sau này em đi vệ sinh không có giấy thì biết làm sao đây ~” Trần Nam nhẹ nhàng ôm chặt Đào Từ, đặt cằm trên đỉnh đầu cậu.

“Em có thể lấy quần lót chùi rồi lộn trái ra mặc!”

“Vậy lần sau em thử xem.”

“Chúng ta… Đây xem như là đang ở cùng nhau?”

“Sao lại không tin tưởng chứ, nếu không thì yêu nhau giết nhau một hồi?”

“Ơ… em muốn…”

“Cái gì cũng không cần nghĩ, chúng ta tuy chưa hiểu rõ nhau, nhưng phải cho đôi bên cơ hội không phải sao! Anh rất là vừa ý em, còn em?”

“Khoan, thật ra em muốn…”

“Ngoan, đừng có nghĩ bậy, anh là thật sự thích em!”

“Em thì rất là vui rồi, bất quá em muốn đi vệ sinh! Anh có thể buông em ra không!”

Trần Nam đơ một hồi, đừng có mỗi lần khó lắm mới có được thâm tình lại bị cái nhà vệ sinh quấy rối sát phong cảnh a!

“Trần Nam —– toilet nhà anh không có giấy!”

Tác giả:

Truyện thật ngắn, chỉ là thổ tào một hồi, kỳ thực mình đi vệ sinh lúc nào cũng không có giấy, bất quá sẽ không quên điện thoại. Truyện có phần quá bình thường, bất quá mỗi ngày cho dù chỉ thấy một điểm kích, cũng muốn viết nó xong, cám ơn nhiều.

Hết chương 5

Đao: Hoàn chính văn hị hị, truyện đơn giản ấm áp vậy thôi, hì hì, đọc giải trí lấy tiếng cười là chính ha ha… *rờ cằm* tớ đang nghi ngờ tác giả nghĩ ra truyện này khi đang chờ bạn mang giấy cho mình!

Phiên ngoại

SEX không hài hòa làm sao ở bên nhau đây!

Các câu chuyện cổ tích đều luôn kết thúc bằng cuộc sống hạnh phúc về sau của hoàng tử và công chúa. Đương nhiên, truyện cổ tích đều là gạt người thôi. Đào Từ là một quỷ xui xẻo điều này Trần Nam biết, anh vẫn cho rằng chỉ cần ở cùng với mình thì có thể hảo hảo mà chiếu cố tốt tên tiểu quỷ này, cho nên nhân phẩm sẽ không tệ đến mức như hồi bọn họ gặp nhau.

Thế nhưng hiện thực cùng lý tưởng luôn cách biệt nhau.

Mười giờ tối Trần Nam nới cà vạt đi đến phòng ngủ, vừa thấy Đào Từ quả nhiên vẫn đang hăng hái chơi game.

“Còn chưa ngủ? Hở?”

Cảm giác được trên lưng đang có một con chó lớn nằm úp lên, Đào Từ lập tức ném con chuột xoay người ôm lấy Trần Nam: “Quản lý ~ chúng ta tới H đi ~”

Nghe câu này Trần Nam tựa hồ nghĩ đến gì đó, nhíu mày hôn hôn mắt cậu: “Ngoan, đêm này thôi đi, tăng ca mệt lắm, mình tắm một chút rồi ngủ?”

“Chàng không muốn em sao? Quản lý ~~~”

“Nói tiếng người!”

“Trần Nam… Anh không chịu bính em, em chuẩn bị tâm lý xong hết rồi, đảm bảo không gạt anh đâu! Thiệt đó!”

“Em xác định là hôm nay em không có chịu kích động gì chứ? Thấy em là lạ, ngoan, tắm chút rồi ngủ.” Trần Nam đỡ trán, lần trước cũng nói đã chuẩn bị xong, cũng là không có bị gạt đâu, đời này cũng không muốn nhớ lại cái loại hồi ức thống khổ đó nữa, chờ nhóc con thật sự hoàn toàn tiếp nhận anh thì cái loại chuyện này cũng sẽ tự nhiên mà đến thôi, dù sao thì anh biết nhóc con thật sự ngiêm túc ở bên anh vậy cũng đủ hài lòng rồi.

Đào Từ nhìn anh cởi âu phục đi thẳng và phòng tắm tắm rửa, nhe nhe nanh tỏ ý bực mình, xem ra kiến nghị của mấy cô em trong bài post kia phải cẩn thận cân nhắc một phen.

Hôm nay là thứ bảy, làm một thanh niên nhỏ vừa mới tốt nghiệp đang thực tập kiếm việc làm vẫn có một loại ngày gọi là ngày xả hơi. Thế là thanh niên nhỏ nhàm chán quá bỗng nghĩ đến mình cùng tinh anh nhà vệ sinh tính ra cũng chính thức qua lại được ba tháng rồi, mở ra trang web đã lâu không đăng nhập lại một lần nữa vui vẻ mà đăng bài khoe chuyện ân ái.

“Chủ thớt cùng nam tinh anh nhà vệ sinh chính thức bên nhau được ba tháng! Cám ơn nhà vệ sinh! Cám ơn giấy vệ sinh!”

Lầu 1 Hung khí: Sát? Khẩu vị thật nặng! Nam tinh anh nhà vệ sinh?!

Lầu 2 Làm cái gì á: Ý! Chủ thớt mất tích bấy lâu nay mang tới tin tốt khắp chốn vui mừng? Tui đã nói tin rằng các anh là tình yêu đích thực mờ ~ nhà vệ sinh hảo manh o(∩_∩)o

Lầu 3 Thống kê số từ: LS hình như đã xem qua bài post khác của chủ thớt, cầu link!

Lầu 4 Ổi* nương: Cầu chủ thớt trực tiếp cảnh H! ! ! ! HHHHHHHHH! ! ! ! ! ! ! [ổi trong bỉ ổi chứ không phải trái ổi nha]

Lầu 5 [Chủ lâu] [Lựa nước mà ngụ] trả lời [Ổi nương]: – -! Còn chưa có H…

Lầu 6 Thả trái cây thả cho ai: ! ! Chưa có H! Quá gia gia hay là bách lạp đồ hay là bán hủ vậy hả*! Thẳng nam mới không để ý tới! [quá gia gia: trò chơi đóng giả gia đình của trẻ con | bách lạp đồ hay tình yêu kiểu bách lạp đồ: ý chỉ tình yêu thuần khiết lấy tâm linh tương thông làm gốc, bài xích nhục dục | bán hủ: giả bộ hủ]

Lầu 7 Hung khí: Còn sống chớ? Tui thích chữ ký của lầu trên.

Đào Từ xem từng trang từng trang hồi đáp cuối cùng cũng nhìn ra chút đầu mối, hình như ba tháng rồi vẫn chưa H có chút không bình thường, dù sao thì hai người cũng là đàn ông kiểu “dã thú” mà. Thế nhưng vừa nhớ lại buổi tối đó khi mà bọn họ đã qua lại được một tháng thì liền hối hận tới muốn nhảy lầu.

Còn nhớ hôm ấy nguyệt hắc phong cao… được rồi, chỉ là hai người hôn tới hôn lui thì có chút đọ súng cướp cò không phù hợp cho thiếu nhi, tiến hành đến thời điểm mấu chốt nhất Đào Từ lại sợ sệt, đột nhiên cứng ngắc làm Trần Nam do dự một hồi còn nhẹ nhàng hôn ở bên tai một cái rồi chạy vào phòng tắm xối nước lạnh. Một tháng sau đó Đào Từ có đôi ba lần bảo đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi, kết quả cuối cùng chính là hai người lần lượt chạy vào phòng tắm giội nước lạnh mà giải quyết, thế cho nên hiện giờ Trần Nam vừa nghe thấy Đào Từ muốn hiến thân thì sợ tới nhíu mày… Còn tiếp tục hành hạ thế này, không biến thành YW* thì sẽ biến thành lang đói. [YW: bệnh liệt dương, phiên âm /yángwěi/]

Đào Từ sau nhiều lần cầu hoan không kết quả bắt đầu cân nhắc đến biện pháp của mấy cô em, hoặc là quá yêu mình, hoặc là không yêu mình. Hôm này hình như cau mày thì phải, còn hình như lấy tăng ca làm lý do, đây hết thảy không phải là biểu hiện của thất niên chi dương* sao? Nhưng mà hai người bên nhau mới có ba tháng a! Quả nhiên tình yêu không có H thì không thể đi đến cuối cùng sao… [thất niên chi dương: chỉ cuộc sống sau 7 năm hôn nhân, thường nhạt nhẽo không còn thú vị. Dương (ngứa, nhột) ý chỉ khó chịu]

Trần Nam tắm xong đi ra thấy Đào Từ đã tắt vi tính nằm trên giường chơi di động, cười một cái đi tới nhẹ nhàng ôm lấy sau đó sau đó gõ đầu mình lên đỉnh đầu cậu: “Đừng chơi nữa, ngủ hen?”

“Éo.”

“Giận rồi?”

“Không có.”

“Rõ ràng là em giận rồi, Đào Từ? Không nói? Có nhắm mắt anh cũng biết là em chưa ngủ.” Trần Nam nhìn nhóc con giả bộ ngủ thì cảm thấy thật là bó tay, giận rồi a, thiệt khó dỗ.

Đào Từ nhắm mắt giả vờ ngủ, chính là rất giận, hiện giờ ngay cả một cơ hội cũng không cho mình sao? Đây xem như là đổi lấy một đoạn thời gian qua lại hay xem như là một đời sống kiểu bách lạp đồ?

Đương lúc cậu chuẩn bị xoay lưng về phía Trần Nam thì cảm thấy trên môi ươn ướt.

Trần Nam ôm đầu cậu ôn nhu hôn hít lấy lòng, chầm chậm mở từng cái từng cái cúc áo của Đào Từ xoa lên làn da mình mong nhớ đã lâu, xúc cảm trơn mềm khiến anh tâm viên ý mã, cảm giác được đáp lại của nhóc con càng làm cho nụ hôn thêm sâu sắc, dần dần hôn lên vầng trán ánh mắt… rồi đến vòm ngực, Trần Nam suýt chết chìm trong tiếng thở dốc của Đào Từ, không thể nhẫn nhịn nữa! Còn nhịn nữa thì phải nghi ngờ xem bản thân có là một người đàn ông hay không.

Đào Từ cảm thấy mình sắp tan chảy ra, nụ hôn tỉ tỉ mỉ mỉ của Trần Nam làm cậu không ngừng run rẩy, nỗ lực thả lỏng bản thân, thấy đã có thể rồi liền ôm lấy cổ Trần Nam, khẽ thở dốc nói: “Ưm… có thể rồi…”

Lúc nghe được câu này Trần Nam cảm thấy như thiên đường đã gần ngay trước mắt, Đào Từ ở dưới thân cũng không có cứng ngắc căng thẳng, xem ra là thật sự nỗ lực muốn tiếp nhận mình.

Bất quá… là một vai chính có thể chất xui xẻo làm sao mà cứ như vậy toại nguyện được chứ?

Cảm giác trong bụng nhúc nhích “ục ục” một tiếng, ý nghĩ muốn đi cầu đột nhiên xuất hiện làm cả khuôn mặt Đào Từ đều biến sắc —- loại thời điểm này?!!!!

“Trần… Trần Nam… em… em không nhịn được nữa!”

“Ngoan, lập tức khiến em thoải mái ngay!” Nghe Đào Từ khiêu gợi nói không nhịn được nữa Trần Nam càng thêm kích động không thôi, khẩn trương run tay tìm kiếm này nọ trong ngăn kéo.

“Không —- không phải! Anh mau buông em ra! Em muốn đi vệ sinh!”

“?”

“Mau buông ra!”

Trần Nam ngây đơ buông Đào Từ ra, đây là… một lần nữa thất bại? Cúi đầu nhìn bản thân một cái quả nhiên là bị vứt bỏ mà vẫn còn che kín chăn. Lẽ nào cùng chung hoạn nạn trong truyền thuyết chính là như vậy?

Mãi đến hai giờ sáng Đào Từ vẫn còn chạy vào nhà vệ sinh hết lượt này tới lượt khác, cậu hận chết việc hồi trưa do lười biếng mà ăn hai gói mì tôm, cái bụng được Trần Nam nuôi nấng nuông chiều riết không qua nổi tàn phá của mì gói luôn rồi sao?

Thấy nhóc con chạy ra chạy vào nhà vệ sinh uống thuốc cũng không tác dụng, liền không thèm để ý lời phản đối của cậu khiêng người lên chạy ra gara.

Dọc đường đi Đào Từ suy yếu rúc trong ghế nhìn Trần Nam đau lòng từng hồi: “Đào Từ, còn đau hay không? Muốn đi vệ sinh sao? Phía trước có một nhà vệ sinh công cộng.”

Đào Từ lắc lắc đầu, hiện giờ cũng không có khí lực trả lời nữa, vừa mệt vừa yếu: “Nam… xin lỗi anh…”

“Đừng nói nữa, sắp tới rồi, thật đó, chỉ cần em khỏe mạnh so với cái gì cũng đều tốt hơn, thật sự không biết bây giờ anh có bao nhiêu đau lòng đâu, đã lâu rồi không có bị dày vò như vậy a.” Từ khi hai người ở bên nhau anh luôn nghiêm ngặt khống chế chuyện ăn uống của Đào Từ, thế cho nên loại tình huống này cũng hết sức xa lạ, không ngờ một lần đến lại hung hãn như vậy.

Đến bệnh viện Trần Nam vác Đào Từ chạy vào khoa tràng vị, ghi tên mua thuốc truyền nước biển, bận bịu nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng có thể ngồi trên ghế mà bồi cậu.

Đêm nay vừa lúc Lục Kỳ có một ca phẫu thuật khẩn cấp, lúc đi ra đang loanh quanh trông thấy Đào Từ đã lâu không xuất hiện thì liền vui vẻ lên, tưng tưng tưng chạy qua: “Ây yo đại gia, ngọn gió nào thổi ngài đến đây ha~”

Đào Từ nguýt gã một phát, vầy còn chưa rõ ràng sao!

“Bác sĩ Lục, chào buổi tố—– sáng.”

“Phốc —“

“Trần Nam, anh chọc thằng chả không được a, nhìn anh nói cái câu chào buổi sáng có bao nhiêu nghiến răng nghiến lợi kìa.”

“Không phải.” Trần Nam xấu hổ, anh quả thật không muốn người khác trêu ghẹo nhóc con nhà mình, nhưng mà ban nãy nghiến răng nghiến lợi chỉ là do nói trật câu chào hỏi thôi.

“Được rồi không giỡn với hai người nữa, tôi phải về nhà tắm rửa đi ngủ, mười hai giờ đêm bị kêu tới thiệt là, hồi nãy lăn lộn trên giường cùng vị nọ nhà tôi mới lăn được có một nửa hà.”

“! ! !” Đào Từ nghe gã nói lăn lộn trên giường thì nghĩ đến vô số phương thức làm chết gã, cho cái đầu anh mà nói lăn lộn trên giường! Ông đây bây giờ vẫn còn là một thằng xử! Có bạn trai ba tháng rồi vẫn còn là một thằng xử!

“Hẹn gặp lại.”

“Bai ~~~~~~~~~~~~~ thật là, cũng không thèm nói chuyện với mình, đã đi rồi.” Lục Kỳ trông thấy ánh mắt óan hận của cậu thì biết rằng mình khoe chuyện ân ái đã kích động tới cậu, trong lòng vui vẻ nở hoa, ai bảo chú nguýt anh!

Đến khi trời tờ mờ sáng, hai người cuối cùng cũng về tới nhà, nhiệt độ sáng sớm có chút thấp, khi rời nhà hai người đều mặc không nhiều lúc này Đào Từ đã vô nước biển thấy có chút lạnh, Trần Nam lập tức lấy từ trong xe một kiện áo dự phòng phủ lên cho cậu: “Sau này không cho ăn mì gói!”

“Không ăn nữa! ~~o(>_<)o “

“Ha ha, quả là một con quỷ xui xẻo.”

“…”

Vào trong nhà, hai người nằm trở lại chiếc giường êm ái đều thoải mái mà rên một tiếng, quả nhiên vẫn là về nhà tốt nhất. Đào Từ nhìn Trần Nam một cái cọ cọ tiến vào lòng anh: “Xin lỗi… em sẽ không bao giờ dày vò anh nữa.”

Trần Nam hôn hôn đỉnh đầu cậu: “Được rồi được rồi, thuận theo tự nhiên, em chỉ cần nhớ rằng —– anh yêu em.”

“Nổi da gà quá! Ngủ thôi!”

Trần Nam buồn cười ôm cậu chặt thêm nữa rồi cũng say sưa tiến vào mộng đẹp.

Tác giả:

Ha, đột nhiên muốn viết cái phiên ngoại, nói xem nơi nào viết thịt mà an toàn ha… sẽ không bị khóa bỏ ha. Mà, mấy em gái nói muốn đem giấy vệ sinh làm kịch truyền thanh, vui quá trời ha ha, hạnh phúc đong đầy!

= TOÀN VĂN HOÀN =

Đao: *khóc* hoàn rồi!

.

.

.

Đùa chớ… *tung bông* sao mà tớ thích làm truyện ngắn vầy nè trời Ọ Ọ

- Chút cảm nhận: Chuyện tình của hai anh quá mức

rồi, nhưng cũng rất đơn giản và ấm áp kaka, hồi nãy lúc đánh câu “… em sẽ không bao giờ dày vò anh nữa.” tớ rớm rơm đó, trái tim pha lê dễ vỡ, chính là êm.

Nói chớ, tớ cũng khoái đọc ngược thân, ngược tâm nữa đó, hơ hơ, ăn tạp, chính là êm.

- Mà, nói nghe, H văn, tớ đang ôm một bộ nhỏ, cơ mà 1 chương rất là dài, tớ mới làm được có 2 chương hà, hứng thú hôn? Đừng lo, hổng hứng tớ cũng post, mà muốn làm hoàn mới post cơ, nên chắc còn lâu Ọ Ọ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammei