chap18 part1+2
Chap 18
Part 1
Yunho cựa mình thức giấc. Mí mắt nặng trĩu, anh có cảm giác mình chỉ vừa kịp nhắm hờ mắt mà thôi. Ngước đầu nhìn ra cửa sổ, bầu trời còn nhấp nháy sao, có vẻ đúng là anh chỉ ngủ được tí xíu thật.
Nhích người một tí, cảm giác tê cứng khiến anh chau mày. Nhìn xuống, thì ra cánh tay trái tạm thời không còn thuộc sở hữu của anh nữa, nó đang được “bạn phòng” của anh trưng dụng làm gối kê đầu mất rồi. Lạ nhỉ! Anh nhớ tối qua rõ ràng nằm hai cái nệm, sao bây giờ trở nên dính xát vào thế này.
Khuôn mặt đang tìm cách rúc vào lòng anh vẫn êm đềm trong cõi mộng. Cái miệng nhỏ do nằm nghiêng nên chu ra một chút, từ khóe miệng còn lấp lánh chất dịch trong suốt. Chắc vì cảm giác được cái nhìn của người khác mà hàng mi dài cong vút khẽ lay động.
Cứ như thế, từ nhìn chuyển sang ngắm, đôi mày chau tít của ai kia dần dần giãn ra. Không khí ban mai se lạnh bỗng ý tứ dừng chân nơi thềm cửa. Hơi thở của đôi bên hòa quyện vừa ấm nồng lại trong trẻo
Con gà sau nhà gáy vang, kéo anh về thực tại. Yunho khẽ khàng rút tay ra, động tác nhẹ nhàng nhất có thể để không đánh thức người đang ngủ. Lấy cái áo khoác trên móc định ra ngoài, anh bỗng nhớ gì đấy bèn bước tới kéo cánh cửa số gài lại, rồi cúi xuống lấy cái chăn bị ai đó đạp tung đắp ngay ngắn.
Xong đâu đấy, anh mới nhón chân đi ra khỏi phòng.
…
Gian bếp nhỏ ấm cúng ánh đèn. Bên chạn bếp, người phụ nữ cao gầy lui cui chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Đôi tay xương xương thoăn thoắt nhặt những cọng rau xanh mượt. Yunho thu hình ảnh bình dị ấy vào mắt, nghe lòng mình thanh thản lạ. Bóng dáng umma bên bếp lửa là một phần thơ ấu của anh. Anh đã từng có một ước muốn đó là sẽ gặp một cô gái cũng hiền dịu, cũng đảm đang hệt umma và anh sẽ lấy cô gái ấy làm vợ…
Đúng vậy, anh đã từng có suy nghĩ như thế…
- Umma – Anh cất tiếng gọi
Jung phu nhân hơi giật mình, quay lại thấy đứa con lâu ngày mới về nhà vẫn giữ cái thói quen cũ thì cười hiền hậu
- Còn sớm mà sao con không ngủ thêm chút nữa.
- Con ngủ đủ giấc rồi, cố thế nào cũng không thêm được
Anh vừa nói liến thoắng vừa nhanh nhẹn tròng cái tạp dề vào người. Rồi lờ đi phản đối trong mắt bà, anh chen chân vào giải quyết triệt để mớ rau cải dùng làm thức ăn trong bữa giỗ. Bị tranh việc một cách trắng trợn, bà Jung đành an phận ngồi xuống ghế lấy khăn ra lau chén.
Đứa con trai này của bà có một thói quen đặc biệt là rất thích cùng bà làm việc nhà. Bảo nó thích nhưng bà biết nó sợ bà làm việc mệt nên cái gì cũng muốn giúp. Đến lớn tướng thế này, đàn ông con trai mà rành rẻ “nữ công gia chánh” còn hơn khối cô trong làng. Yunho trở thành mẫu đàn ông hoàn mỹ, đẹp trai, tốt bụng, giỏi giang lại bản lĩnh. Tự hào lắm chứ, có một đứa con trai như vậy bà mẹ nào mà không đến lúc ngủ cũng phải cười.
Để được vậy, những nổ lực mà anh phải bỏ ra nhiều thế nào bà cũng hiểu hết. Từ học tập, các thành tích thể thao, cho đến ước vọng làm cảnh sát của gia đình con bà đều cố gắng hoàn thành thật tốt. Một người cùng một lúc gánh vác quá nhiều thứ thì nặng nề cỡ nào. Nhiều lúc bà thiệt lo cho anh, sợ rằng vì những thứ phải gánh vác ấy anh đã phải từ bỏ bao nhiêu ước muốn của chính bản thân. Và nhất là….
- Yunho ah, đồng sự của con trên đó thế nào? – Bà lân la hỏi chuyện
- Họ tốt lắm ạ. Các anh chị ấy đều là những đặc vụ ưu tú – Anh hào hứng khoe.
- Thế trong đội con có nữ làm đặc vụ không? – Làm như vô tình bà hỏi
- Dạ có một người – Anh thành thật trả lời
- Cô ấy còn trẻ không? – Nghe con nói có, bà lộ sự phấn khích hỏi dồn – Đã có gia đình hay người yêu gì chưa?
Nhận ra điểm lạ trong loạt câu hỏi của bà, Yunho xoay lại nheo mắt nhìn umma mình.
- Umma ah, thực ra umma muốn hỏi con gì thế ạ? – Đôi mắt anh nheo nhưng miệng thì tủm tỉm.
Tẩy bị lật, bà Jung không hề bối rối ngược lại còn liếc anh một cái, giọng hờn dỗi
- Ừ thì umma muốn biết đứa con lù đù của umma có cơ hội lọt vào mắt của cô gái nào đó không thôi – Bà ủ dột chặc lưỡi – Nhìn người ta gả chồng cưới vợ cho con mà umma ham quá, nghĩ lại con trai mình nó cứ như thầy tu mà buồn.
- Con mới ra trường có một năm thôi, còn sớm mà umma – Thầm trách mình khi không tự đâm đầu vào lò lửa, Yunho gãi gãi đầu, viện ra lý do thường thức
- Sớm? Umma có bắt anh cưới ngay đâu nhưng ít nhất cũng phải có bạn gái. Chứ anh chờ cho umma già mới lo tìm hiểu, đến khi umma chống gậy thì cưới, vậy chừng nào tôi mới được thấy mặt cháu của tôi đây hả? – Jung phu nhân bình thường kiệm lời, rất mực dịu dàng thế nhưng đụng tới vấn đề nhạy cảm trên lại trở nên dữ dội vô cùng.
Từ con chuyển sang gọi bằng anh luôn rồi, Yunho biết umma đang giận, cũng thấy rõ sự nôn nóng của bà. Nhưng mà làm sao anh nói với bà hiện tại anh đã không còn có khả năng tìm bạn gái nữa. Qua khóe mắt, anh liếc nhanh về phía phòng mình, trong lòng buông tiếng thở dài não nùng.
- Umma vẫn trẻ trung lắm, còn lâu mới có vết nhăn – Yunho cố gắng đổ mật vào lời nói
- Đừng hòng nịnh để đánh trống lảng – Bà bặm môi với anh.
- Yunho gượng gạo cười, không dám khua môi nữa chỉ cúi đầu vuốt vuốt cọng rau. Trình độ dẻo mồm của anh xem ra còn lâu mới đạt tới đẳng cấp của ai kia.
Bộ dáng đáng thương đó làm bà không đành làm khó anh thêm. Bà có thương mới rầy la, tuy lần nào con bà vẫn chỉ ngoan ngoan đứng nghe chứ không bao giờ phản bác lại dù có lỗi hay không. Vươn ra, bà cầm lấy bàn tay con trai, mới nhận ra nó đã lớn hơn tay bà nhiều lắm.
- Yunho ah, umma biết công việc của một đặc vụ rất bận rộn nhưng con cũng phải biết dành thời gian cho mình nữa, đừng ham công tiếc việc, đắn đo suy nghĩ mà bỏ lỡ nhiều điều tốt đẹp – Bà vuốt lại mái tóc còn rối của anh, giọng nói dịu dàng vang vang trong căn bếp nhỏ - Nếu con ưng bụng cô gái nào thì cứ mạnh dạn theo đuổi. Hễ người ta thương con, con dẫn liền về đây, umma sẽ ủng hộ con tới cùng, nghe không con?
Cho dù một người đã trưởng thành, đã biến đổi như thế nào, là thủ tướng hay chỉ làm công chức bình thường thì trước mẹ vẫn cứ non nớt như chú chim mới mổ vỏ trứng ra ngoài. Cảm giác không thể giấu diếm chuyện gì trước ánh mắt thương yêu của mẹ và lúc ấy họ cũng bộc lộ hết sự mềm yếu trong nội tâm.
Yunho gần như muốn phơi bày ra hết sự giằng xé trong lòng với người phụ nữ anh yêu nhất và cũng tin tưởng nhất. Với tấm lòng bao dung vô bờ, umma sẽ tha thứ cho tất cả lỗi lầm anh đã phạm, với tình thương bao la chắc chắn bà cũng sẽ tôn trọng những quyết định của anh, dù đó là những quyết định sẽ khiến bà đau lòng.
Đau lòng, không phải duy nhất một mình umma mà còn rất nhiều người đã và đang đặt kỳ vọng vào anh sẽ bàng hoàng và đau đớn thế nào khi biết anh đang quan hệ tình cảm với tên con trai chuyên bán súng buôn hàng trắng. Không! Hoàn toàn không có sự dũng cảm nào to lớn đến mức giúp anh thú nhận với umma việc đó.
Yunho nuốt khan nước bọt
- Dạ, con biết.
Nhận được cam kết, Jung phu nhân an tâm, vổ vổ lên lưng bàn tay anh. Có điều bà vẫn cứ không yên dạ chút nào, tính con trai bà, bà biết. Muốn thấy nó chủ động theo đuổi con gái chi bằng chứng kiến cây ở sa mạc bị… ngập úng còn dễ hơn.
- Umma nghĩ kỹ rồi, rằm tháng sau umma phải lên chùa cầu phật trời cho một cô gái nào đó vừa đẹp người đẹp nết, quan trọng là có cá tính dạn dĩ mau mau xuất hiện mới được – Bà lầm bầm như nói với chính mình
Tuy muốn thoát khỏi cuộc “lấy khẩu cung” mềm mỏng như Yunho ngạc nhiên trước chuẩn mực nàng dâu của umma. Tốt nết, tốt người thì còn đúng, vậy thêm bạo dạn để làm gì?
- Umma ah, con gái dạn dĩ thì tốt ạ? – Rốt cuộc tò mò chiến thắng
Jung phu nhân tuy về làm vợ của một ông bảo thủ đệ nhất, khô cứng không ai bì đã hơn hai mươi mấy năm nhưng bà vẫn không đánh mất được tâm hồn thiếu nữ một thời say mê tiểu thuyết lãng mạn
- Nam châm muốn hút nhau thì phải có cộng có trừ. Cũng phải có một đứa đóng vai chủ động chứ - Đưa mắt quét từ trên xuống dưới anh con trai - Haizzz!
Nghe umma nói kèm theo tiếng thở dài của bà, Yunho thật không biết nên khóc hay nên cười đây. Anh đâu đến nổi thụ động như thế chứ, dù gì trong đội bóng trường trung học anh cũng ở hàng…tiền vệ mà.
Nhưng nếu ngẫm kỹ thì quả đúng như người ta nói “hiểu con không ai bằng mẹ” thật.
Đấy là kết luận sau khi Yunho nhớ ra cái người đang còn ngáy o o trong phòng của mình.
…
- Bà Han có khỏe hơn không con?
- Dạ, bà đã ra vườn cho mấy con gà ăn rồi umma.
Sáng sớm, sau khi đã giúp umma vài chuyện vặt xong, Yunho được trao nhiệm vụ đem thuốc xuống cho bà Han. Yunho xăng xái đi, sẵn tiện mang theo bọc cá, quà của Yoochun gửi anh mang về biếu bà nội của nó. Từ đầu làng đến cuối làng không phải là xa nhưng Yunho từ lúc đi đến lúc về mất hơi ba tiếng đồng hồ.
Gia cảnh của bà Han rất đáng thương. Ông Han mất sớm, bà phải tảo tần một mình nuôi người con trai nên người. Sau khi dựng vợ gả chồng cho con, tưởng đâu bà được hưởng phúc bên con cháu thì chú Han bị tử nạn trong một vụ nổ hầm mỏ, nơi chú làm việc. Thương cho cảnh sớm góa bụa của con dâu, bà đã khuyên cô nên nhận lời một người ở Seoul. Vì thế bà sống thui thủi một mình. Từ bé Yunho được bà Han rất thương, cũng giống như mọi người trong làng, không vì anh là con cảnh sát trưởng mà vì “thằng bé Yunho thật ngoan”. Giống như lệ thường trước khi anh đi học xa, Yunho vào vai một quản gia lành nghề. Thế là sau khi sửa xong cái chuồng gà, kê lại chạn bếp, che đi mấy chổ dột ở nhà tắm, Yunho ra về với một cái bánh nếp mà bà dứt khoát nhét vào tay anh.
Tuy mệt đấy nhưng Yunho cảm thấy lòng cứ vui phơi phới ấy, cảm tưởng anh đã trở về những ngày tháng bình thường của mình, quen thuộc. Nhiệm vụ khó trước mắt là phải làm sao phải giấu chuyện Yoochun bị thương trước “phụ huynh” kia. Cũng may với uy tính “ngoan hiền” của mình anh không vất vả lắm để bà nội tin Yoochun vẫn khỏe mạnh và ăn cơm rất nhiều. Hơn nữa, bà còn rất tin cậy nhờ anh trông chừng thằng cháu xác 23 mà đầu thì 16. Yunho cố nín cười tưởng tượng phản ứng của Yoochun nếu nghe những lời ấy vừa vâng dạ đảm bảo.
Ra khỏi nhà Yoochun, trên đoạn đường về sự nổi tiếng và được thương mến của Yunho mới được thể hiện rõ ràng nhất. Cứ khoảng vài bước anh lại được cô Kang rồi chú Choi, bác Gu nắm lại vổ vai, xoa đầu hỏi han, mừng rỡ. Vậy nên anh về đến nhà mặt trời đã lên vài cây sào rồi.
- Các cô bác đã đến rồi hả umma? - Anh vừa hỏi vừa cúi xuống rửa lớp đất trên tay do giúp chú Kang xếp mấy bao phân bón lên xe kéo.
- Ừ, các cô cứ hỏi con suốt đấy.
Vâng, dĩ nhiên là thế rồi! – Anh đảo tròn con mắt
Tuy ở nhà, anh sống trong một khuôn phép nghiêm khắc nhưng trong họ tộc thì anh được coi là quí tử đấy, các cô dì rất cưng cháu đích tôn vừa tài giỏi vừa đẹp trai của họ. Đến giờ Yunho vẫn cảm thấy thần kỳ khi hai gò má anh không xệ vì bị nựng quá nhiều. Gần đây họ lại có thêm cơ hội tụ họp lại với một mục đích hệ trọng khác, đó là tìm ra ứng cử viên cho vị trí cháu dâu. Bữa nay sẽ rất nhộn nhịp cho coi.
- Cháu Jaejoong đã thức rồi - Bà Jung thông báo ngay cả khi anh không hỏi. Cái cổ ngóng vào thế kia thì quá rõ rồi còn gì - Cậu ấy một hai muốn giúp đỡ nấu cỗ dù umma không cho. Thiệt là chàng trai dễ thương.
Câu tiếp theo của umma làm anh mún rụng rời Không đợi bà khen hết câu, bóng anh đã vụt chạy đi.
Nguy to!
Căn nhà của anh là nhà thờ nhé, có tuổi thọ trên trăm năm rồi. Anh lại không muốn vì “bạn” của mình trổ tài bếp núc mà nó sụp trong vòng vài giây được.
Bang!
Cánh cửa nhà bếp do lực xô mạnh mẽ va vô tường.
- Jaejoong-shi ah, cậu thông minh thiệt mới chỉ liền biết rồi. Không khéo tay cũng không sao, có tinh thần học hỏi mới quí
- Con gà này khó bắt thế mà cháu chỉ té vài lần đã chụp được, có tiềm năng
- Mà cháu có biết cách làm gà không?
- Dạ không!
- Phải cắt cổ rồi nhúng nước sôi
- Đúng, đúng. Mà cháu có từng cắt cổ gà chưa?
- Cháu có cắt cổ vài thứ, còn gà thì chưa
- Vậy à! Là thứ gì thế?
Chôn chân tại chổ chính là hình tượng của Yunho bấy giờ. Cảnh tượng trước mắt anh bây giờ rất khó nói được nó là lạ lùng hay buồn cười.
Các bà cô bà dì có độ khó tính chỉ đứng sau appa của anh đang chụm lại, chỉ chỏ dạy dỗ rất khí thế. Với một thái độ hứng thú bừng bừng mà chỉ dành cho anh, họ hường dẫn cách “mần” thịt con gà đang cố giãy giãy khỏi hai bàn tay trắng nõn. Mà bộ dáng cái người giữ gà còn làm anh khó tin hơn. Hai ống quần xăn lên tận đầu gối, còn dính vài bệt đất. Tay túm chặt con gà giơ thẳng ra đàng trước, mặt rất nghiêm túc như một cậu học sinh ngoan ngoãn đang học cách biến sắt thành vàng.
Trùm quốc tế ngồi chồm hổm, nhìn con gà mái tơ như kẻ thù nặng kí khiến Yunho khó khăn lắm mới khép miệng lại được.
- Yunho oppa!
Tiếng reo trong trẻo vang lên bên tai, tiếp theo là một lực ôm không nhỏ vào cánh tay. Yunho qua phút ngỡ ngàng, liền tươi cười
- Hee Jin, em mới qua à?
Cô bé gần như đu cả người vào anh, tếch tóc hai bên trong rất nhí nhảnh. Giương đôi mắt to, cô nũng nịu
- Dạ. Em nghe umma bảo oppa về từ hôm qua nhưng em lại xuống dì tới tối mới về nên không qua gặp oppa được. Sáng qua thì oppa lại đi đâu mất tiêu.
- Anh đi chút việc cho umma – Xoa xoa đầu cô, anh vẫn giữ nụ cười thân mật.
Cô cười híp mắt, tay vẫn khư khư giữ cánh tay anh. Yunho cũng chẳng chú ý rút ra, nói chuyện vui vẻ với bé con hàng xóm của mình. Cho đến khi…
Ét!
- Á!
Phía sau vang lên mấy tiếng động lạ. Hai người quay lại. Tiếng động thứ nhất là lời trăn trối của chú gà, còn tiếng thứ hai là tiếng kêu kinh ngạc của các bà cô.
Vì…
Hắn bây giờ đang đứng thẳng người, mắt u ám nhìn vào chổ tiếp giáp tay anh và cô gái. Còn chính hắn một tay cầm đầu con gà, một tay cầm dao.
Tí tách!
Tí tách!
Tí tách!
Những giọt màu đỏ, nóng ấm nhiễu xuống thân hình vẫn đang giãy giụa của kẻ thế mạng tội nghiệp.
Ực!
Tất cả các cổ họng đều đồng loạt chuyển động
TBC
Chap 18
Part 2
Nhà cảnh sát trưởng vô cùng nhộn nhịp, tiếng cười nói râm ran thỉnh thoảng thêm cả vài âm thanh như hổ rống xuất phát từ chú ba nhà họ Jung.
Thông thường đám giỗ chỉ có bà con thân thuộc mới đến dự nhưng riêng ở một làng nhỏ mộc mạc như làng của Yunho thì người làng chẳng khác người nhà của nhau. Hơn nữa appa của anh còn là vị cảnh sát trưởng được họ yêu mến. Thế nên nhà anh có việc cứ như rằng hơn phân nửa nhân khẩu đổ dồn về căn nhà đầu ngõ, đỡ một chân một tay, khi đi còn mang theo chút “cây nhà lá vườn”.
Vậy mới nói, tình láng giềng quí lắm.
Kết quả, buổi họp mặt gia đình diễn ra vô cùng xôm tụ và đông đúc đến nổi làm một người khách lạ là hắn phải kinh ngạc không ít. Tình cảm chân thành đến từ những dòng máu xa lạ, gắn bó thân thiết.
Có thể như thế được sao? Đối với nhau bằng tấm lòng, không lợi không lộc. Không cần giả tạo mới có được lòng tin, không cần cố gắng ra vẻ để được hòa nhập. Khung cảnh ấy, bầu không khí ấy đơn thuần, tinh khiết đến nổi buồng phổi sớm đã bị ô nhiễm phải bỏng rát.
Sống trong bóng tối lâu ngày đến khi ra ánh sáng sẽ khiến người ta lóa mắt.
Bất giác hắn đưa mắt tìm kiếm, cho đến khi nhận ra dáng hình quen thuộc rồi lại không thể rời đi. Yunho bận rộn tiếp đón các cô bác, điềm đạm đáp trả lời hỏi thăm từ họ, không chú ý có một đôi mắt đang nhìn anh chang chứa yêu thương.
Thì ra đây là thế giới của anh, một thế giới hoàn toàn khác biệt. Quá nhiều tình yêu để sinh dưỡng một tâm hồn nồng ấm nhường ấy. Nhưng liệu nó có đủ nhân từ để dung nạp một người như hắn?
“Hãy trả lời với em là có đi, Yunho”…
- Yunho oppa làm đặc vụ thì sẽ không ai oai phong cho bằng.
Giọng nói rất trong, thân hình nhỏ nhắn đáng yêu thế mà lại có sức phá hoại kinh khủng. Ánh nhìn chuyển sang người từ sáng đã lẽo đẽo theo anh lập tức tối hù, chướng mắt đến khó chịu.
- Jaejoong-shi, sao đứng ngẩn ra vậy. Bánh nếp chín rồi, không phải cậu muốn học cách xếp bánh như thế nào sao, lại đây nhanh lên – Bà dì họ của anh đứng ở cửa bếp, gọi vang cậu học trò mới nhận của mình.
- Dạ, con đến ngay.
Hắn dứt ngay tia mắt bỏng chẳng thua hỏa ngục thay vào vẻ hăm hở lon ton chạy đi học cách…làm dâu.
Đúng lúc hắn quay lưng đã bỏ xót một cái ngước mắt dõi theo cho đến khi bóng hắn khuất sau bức tường.
Nỗi niềm giăng kín đôi mắt sâu thẳm.
- Yunho, con ra sau lấy thêm rượu nếp đi
- Dạ.
…
- Ái cha, ăn no lắm rồi phải làm cái gì cho dễ tiêu hóa đây? - Một người chuộng hành động như chú ba không bỏ lỡ cơ hội muốn thi thố, vỗ bụng nói.
- Đấu vật đi chú – Thằng nhỏ có mái đầu cháy nắng, loắt choắt đề nghị. Nó là em họ xa của Yunho nhưng có tính cách y chang chú ba anh.
- Ha ha, đúng ý chú mày – Chú ba cười sảng khoái xoa mái tóc cứng của nó. Nhìn một lượt trai tráng có mặt xung quanh, chú hỏi – Có ai ra không?
Đáp lại chú là…
- Chú Jung ah, hôm qua con đi đồng bị giẫm gai
- Còn con ngủ dậy tự nhiên trật vai ha ha
- Con bị…bị đứt tay chưa lành chú he he
Đương nhiên là phải chạy cho mau rồi. Thành tích vật của chú ba ai mà không tường tận, mà nếu không biết thì chỉ thấy cơ bắp cuồn cuộn kia thôi đủ để dội ngược rồi. Ai mà đồng ý đấu là ngu không tả nổi. Hồi trước chú thường lôi thằng cháu duy nhất của mình ra thay thế nên luyện riết rồi quen, bây giờ chỉ có Yunho mới có năng lực “tiếp chiêu” của chú thôi.
Cơ mà nó hiện giờ… Chú ba ảo não “ngắm nghía” Yunho, cái người đang ngồi cười ngố bên cạnh.
- Con xin thử sức được chứ ạ?
Thanh âm mềm mỏng, nụ cười làm cong đôi mắt đẹp, chàng trai sáng chói ngay cả khi ngồi trong góc, đưa ra đề nghị khiến mọi người trợn ngược.
Được không đó? Chú lia mắt đánh giá. Nhìn tướng tá xem ra còn mỏng hơn thằng cháu của chú đấy. Chú không muốn làm thương tổn “liễu yếu đào tơ” đâu.
- JaeJoong-shi, chú ba khỏe lắm đấy. Lần trước chú ấy đã làm trật tay thằng bé Jungha nhà cuối làng rồi đó – Jung phu lo lắng nhắc nhở. Dù mới gặp không lâu nhưng bà rất có cảm tình với thằng nhỏ xinh trai, dễ mến này.
- Dạ, con sẽ cẩn thận – Hắn đáp bằng nụ cười trấn an bà.
Có đối thủ dĩ nhiên chú ba hứng chí bừng bừng, miễn xét độ dại dột của đối phương. Chú đứng lên, cởi phăng áo sơ mi phải mặc vào lúc làm lễ khi nãy ra.
- Được đi nào
Hai người ra ngoài khoảng đất mềm trước nhà. Người than đau chân vừa rồi nhanh nhẩu chạy đi vạch một vòng tròn trên đất. Người la ó trật vai thì giơ tay xung phong làm trọng tài. Lâu lắm mới có kẻ ngốc, không liệu sức thách đấu với vua vật, đoán xem mức độ thê thảm của trận thua này tới mức nào.
Khóe miệng nhếch nhẹ, hắn bước ra sân, mắt nhìn thoáng nhanh qua anh, không…
…là vai anh.
Vật đương nhiên phải cởi áo. Ngay khi chiếc áo trắng tinh được vứt lên phản thì đây đó vang lên nhiều tiếng hít vào. Loạt âm thanh đó xuất phát từ bàn của các quí bà quí cô. Rất nhiều đèn pha đồng loạt bật lên.
Trắng quá đi…. (*.*)
- Jaejoong-shi cố gắng lên nhé, đừng để bị thương
- Đúng, đúng! Da đẹp vậy trầy uổng lắm.
- Có đánh thua sớm một chút cũng không sao, đỡ ê ẩm mình mẩy là tốt rồi
- Chú ba nó không được mạnh tay quá nghe không?
Một tràng cổ vũ rơi lộp bộp như mưa rào. Cánh đàn ông trố mắt nhìn qua, không nói nên lời. Xem ra anh bạn của Yunho rất được lòng phái yếu nha, không nghĩ lại bên kia là cảnh sát Jung bà con, hàng xóm của họ nữa. Có điều…
Cổ vũ như vậy hình như có chút kém khí thế thì phải.
Mặt hắn giữ nguyên ý cười nhạt, bình thản bước vào vòng tròn. Đứng trước hắn là chú ba vai u thịt bắp, lắc lắc cổ, xoay xoay hông, chuẩn bị đè bẹp dí bất kỳ đối thủ nào. Nói nào ngay, họ không tin tưởng khả năng thắng cuộc của hắn cũng phải.
Nhìn xem chẳng khác gì một con linh dương thiếu cỏ đứng cạnh con tê giác là mấy.
Sau tiếng ra hiệu, trận đấu bắt đầu!
Hai đấu sĩ cong lưng lại, thủ thế. Con tê giác khí thế phô trương những thế mạnh thể lực, chuẩn bị lao vào mục tiêu. Còn con linh dương bỗng chốc khiến người ta kinh ngạc, hóa ra không phải linh dương mà là báo. Con báo uyển chuyển nhanh nhẹn, âm trầm tìm kiếm sơ hở của con mồi.
Chú ba bổ nhào lại túm lấy phần hông của hắn, dự định một đòn quật ngã đối thủ. Thế rồi chính mình phải kinh ngạc khi hắn trở nên cứng cáp lạ thường.
Bị túm phần yếu, hắn vẫn không rú động. Tiếp theo là một loạt các thế mạnh mẽ từ chú ba dồn dập ập tớ. Hắn rơi vào tình trạng vất vả chống đỡ. Mọi người tập trung nhãn lực quan sát, hít thở hòa theo những động tác của hai đấu thủ, thầm lạ lùng sao hắn có thể cầm cự lâu như vậy. Rõ ràng, chú ba tấn công rất hiểm hóc, đôi tay to lớn như hai cần cẩu khổng lồ nhiều lần quắp được những phần trọng yếu còn chân lực lưỡng tập trung công kích vào phần dưới của hắn cơ mà. Có vẻ hắn không như bề ngoài, có chút tài năng. Chỉ là với tình thế bị áp đảo thế kia chắc chắn sẽ mau chóng bị đo đất thôi.
Chợt…
- Hâyyyya !
Bịch! - Thắng thua đã rõ.
Có hoa mắt không? Câu hỏi ấy nổi bùng trong đầu mọi người. Vì người bị nằm dài trên mặt đất, mặt áp xuống cỏ đang cố nâng người lên nhưng giống như bị một tản núi đè, đã đập tay xuống đất ra hiệu nhận thua, không phải người bọn họ đinh ninh sẽ thua mà là chú ba. Nỗi sửng sốt tồn tại cho đến khi hắn lên đưa tay ra, miệng hiện ra nụ cười hòa nhã. Chú ba sau một giây kinh ngạc qua đi cũng để tay vào tay hắn, đứng lên.
- Giỏi, nhìn không ra cậu có vốn võ khá vậy – Chú ba không vì thua mà nổi cáu, cười to vỗ vào vai hắn khen.
- Dạ, con đã cố hết sức đó chú – Cũng cười tươi không kém, hắn thở phào như vận may mình vừa gặp rất khó tin.
Mọi người vỗ tay, reo hò ầm ĩ. Thiệt hy hữu, hiếm có được trận đấu gay cấn, biến chuyển đột ngột như thế. Anh trọng tài bắt tay với hắn, chúc mừng chiến thắng đầy may mắn.
Đúng, họ nghĩ đó là vận may thôi.
- Quả không tầm thường - Bên cạnh Yunho, chú hai từ nãy giờ im lặng quan sát đột ngột lên tiếng nhận xét.
- Đúng – Cảnh sát trưởng gật nhẹ, ông cũng âm thầm theo dõi diễn biến trận đấu – Chú có nhận ra không?
- Cậu ta đã dùng kĩ thuật đứng tấn của Thiếu lâm để trụ vững, sau đó lại dùng đòn tay trong Quyền Thái vô hiệu hóa các đợt tấn công của Dongsuk – Dùng giọng của một bình luận viên, chú hai trả lời anh cả.
- Cuối cùng thì dùng nhu đạo vật ngã và khống chế đối phương – Appa anh xoa xoa cằm – Sự kết hợp nhuần nhuyễn, tốc độ lại nhanh, rất giỏi
Chú hai im lặng ngầm đồng ý. Đừng nói chàng trai này vất vả chống đỡ, chỉ e có thêm hai Jung Dongsuk cũng bị cậu ta cho đo ván. Có lẽ cậu ta sợ chú ấy mất hứng vì thua quá nhanh mới tự bày ra bộ dáng chật vật mà thôi.
Đoạn trao đổi này lọt vào đôi tai đang vểnh lên. Làm mặt lạnh tanh, Yunho như khúc gỗ ngồi đấy thế nhưng trong bụng lại không ngừng kêu trời. Hỏng rồi! sao có thể sơ suất như vậy được? Appa và chú hai rất am hiểu về quyền thuật. Họ nhận ra hết các mánh lới của hắn, rồi sẽ dễ dàng nghi ngờ đến thân phận.
Không nghi ngờ sao được, một kĩ sư máy tính mà đánh đấm còn siêu hơn cả võ sư.
Không xong!
- Bạn con ngoài đam mê máy tính còn…còn rất có hứng thú với những môn võ thuật. Cậu ấy nói nó giúp rèn luyện sức khỏe mà còn có thể phòng thân
Anh thấy mình đã hết thuốc chữa rồi, lại phải nói dối với appa và chú nhưng không sớm hóa giải nguy cơ thì chắc chắn mọi việc sẽ bại lộ. Không phải là lúc này, còn quá sớm. Cơ mặt anh cứng đờ cũng vì vậy mà che giấu sự bối rối.
- Rất may đấy – Chú nhìn chàng trai đang tươi cười ngoài sân, nhợt nhạt nói
- Sao ạ?
- Cậu ta tuy có chút khúc mắc với ngành cảnh sát nhưng chịu giúp đỡ, chứng tỏ là một thanh niên biết chính nghĩa. Chứ một tài năng như vậy nếu có ý nghĩ nổi loạn hay sa vào con đường xấu thì sẽ trở thành một thảm họa cho giới chức trách.
Ông có thể nhìn ra hắn không phải muốn thể hiện mình mới ra đấu, chắn chắn không. Lý do chính xác thì ông chưa nghĩ ra. Hắn có thể giả bộ thua nhưng không làm, vì với trực giác của Dongsuk sẽ nhận ra hắn đang nhường mình, và đó sẽ là một sự sỉ nhục không thể tha thứ đối với Dongsuk. Hắn đã chọn cách chi bằng tỏ ra mình phải dốc hết sức ra để thắng sẽ khiến người ta thua mà vẫn vui vẻ.
Chỉ một việc nhỏ mà tính toán cặn kẽ như vậy, nhân tài đấy nhưng cũng khiến người khác lo ngại.
Có thể đó là những lời vô tình nhưng cũng khiến cho một người có “tịch” như Yunho phải sốt ruột. Anh thì thế còn cái người gây họa vẫn vô tư cười một cách rạng ngời đến nổi dường như ánh nắng của thái dương cũng nhạt nhòa.
Ai có thể tin được khuôn mặt lẫn khuất nét thơ ngây, dễ gây cảm tình kia là “thảm họa” khiến cho hình cảnh khắp hành tinh xách nón lùng theo gót chân của hắn gần một thập niên qua. Kết quả thế nào? Hắn vẫn đứng đấy trong nhà một hình cảnh vô tư cười nói với người nhà, hàng xóm của cảnh sát ấy.
Không kể tính chất đồng phạm của anh, thì hắn cực kỳ tài ba. Yunho thương tâm thừa nhận lần đụng độ lần đầu cho dù anh không bị thương vẫn chưa chắc có thể làm đối thủ của hắn.
Ốm yếu ư? Có thể không vạm vỡ, thô kệch nhưng không thề dùng từ yếu đuối với hắn. Các bắp cơ phân bố một cách hoàn hảo trên thân hình chuẩn cao, tạo ra những đường cong vừa hàm chứa sức mạnh, đồng thời lại khêu gợi khó cưỡng. Tất cả những chi tiết ưu mĩ đó như được tạc trên khối cẩm thạch trắng quí báu. Giờ đây nhờ ánh sáng dạ quang vào những giọt nước lăn dài trên đó, nó trở nên lấp lánh mê hồn. Lúc Yunho tự sốc tỉnh mình bằng một cú bấm vào lòng bàn tay cũng là lúc anh nhận ra mình đang dán chặt mắt vào hai chấm hồng tươi trên ngực của tên con trai, người đang quay qua nháy mắt với anh.
Nhanh chóng ngoảnh mặt đi, anh thẳng thừng vứt bỏ động tác đấy tình tứ của hắn để nhận ly nước mát từ HeeJin.
Khoan đã! Anh giật mình nhớ ra ngoài hai cái chấm đỏ ấy, trên người hắn còn...rất nhiều vết đỏ khác. Và dù muốn dù không anh cũng phải thừa nhận
Anh biết những chấm đó…là gì!
- Ủa, trên người cậu ở đâu ra nhiều mẩn đỏ thế kia?
Đáng tiếc không phải một mình anh nhận ra, chú ba nhướng mắt chỉ vào mấy cái vết đáng nghi.
- Bị muỗi chích sao? – Umma Jung sốt ruột hỏi rồi bà quay sang con trai – Phòng có muỗi sao con không xịt thuốc trước, lại để bạn bị đốt thế này.
- Bác đừng trách Yunho – hắn vội đỡ khi anh há mồm chứ không tìm đường bào chữa – Con bị đốt từ khi còn ở Seoul lận, tại da không tốt nên còn lưu dấu tới bây giờ.
- Seoul mà cũng lắm muỗi thế sao? – Anh chàng “đứt tay” chen vào
- Có mà còn rất to nữa. Mỗi lần nó đốt là y như rằng hút hết máu mới thôi – Chun miệng, hắn kể nổi khổ muỗi đốt.
- Con ra sau xem lấy thêm trái cây
Yunho mau lẹ xỏ đôi dép lê, đi như chạy ra sau nhà. Đằng sau tiếng đối thoại còn vang vang đuổi theo anh.
- Cậu không có biện pháp phòng tránh sao?
- Vấn đề sống còn của sinh vật không phải muốn thì không thể quản được đâu ạ
…
Cởi phăng cái áo móc lên cây đinh trên cột gỗ, anh bắt đầu bê những lu sành vào góc tường bên hông nhà kho. Bên trong những cái lu cao qua đầu gối này tương lai sẽ là Kim chi, củ cải muối và tương do umma anh tự làm.
Ở quê là vậy, mọi thứ đều tự làm nhưng không vì thế mà chất lượng kém đi. Nhất là những món ăn truyền thống như thế này, mùi vị đặc biệt hơn do cách mỗi người chế biến, nêm nếm có bí quyết riêng. Chẳng là món kim chi của umma có vị cay nồng của ớt tươi và đặc biệt có những lát lê ngòn ngọt tăng thêm vị thanh cho món dưa. Thời gian xa nhà đi học, anh đã không thể ngon miệng vì thiếu món kim chi của umma.
Mặt trời đã lên tới đỉnh, hối hả reo rắt cái nóng bức, nhằm khẳng định đây là thời điểm giữa hè. Chỉ đứng có chút xíu mà cả người anh nhể nhại mồ hôi. Thế nhưng giống như anh không cảm giác. Nóng ư? Hừ, ngay cả độ nóng năng lượng nguyên tử chưa bằng ngọn lửa trong anh bây giờ đâu.
Mấy ngày sẽ giả vờ làm bạn, làm Kim Jaejoong.
Hứa sẽ không gây bất cứ điều gì khiến gia đình anh nghi ngờ.
Vậy mà xem đi, xem đi. Nói chuyện thì đầy ẩn ý, còn làm việc càng không suy nghĩ.
Mắc cái giống gì phải nhào ra đấu cơ chứ. Đâu phải hắn thiếu thông minh không biết những người từng trải như appa và chú hai sẽ đặt nghi vấn vào một thanh niên người nước ngoài, thuộc hàng thần đồng như hắn. Nhất là gần nhất sẽ thông qua Yoochun để hỏi thăm về quan hệ của anh và hắn. Đến lúc đó thì phải làm sao? Chỉ cần vài đặc điểm nhận dạng thôi, Yoochun sẽ dễ dàng nhận ra người dung dăng dung dẻ về quê ăn giỗ với anh là… Hero Dan.
Trời ạ, nếu không vì vai anh còn đau thì anh đã “được” chú ba chọn rồi, đâu tới phiên hắn khoe cái body trắng trẻo của hắn ra.
Kịt!
Cái lu tụt khỏi tay anh, rơi xuống suýt trúng vào bàn chân thế mà Yunho ngẩng người ra.
Không lẽ là thế?
Lý do hắn nhào ra làm trò tưởng chừng như muốn khoe tài, có phải là do…
Yunho nhìn đăm đăm vào khoảng xa, đứng đó hai tay thả ra hai bên, nắm tay dần dần cong lại. Những cơ mặt dùng để biểu hiện cảm xúc hoạt động tích cực, ngỡ ngàng, nghi vấn, khẳng định, rồi lại ngỡ ngàng cuối cùng là xót cay và bất lực.
Cứ thế toàn bộ diễn cảm trên nét mặt của anh được một người đứng cách đó không xa thu hết vào mắt. Không những là nét mặt mà còn cả những nét khác trên toàn cơ thể. Dưới khoảng sáng rực, anh chẳng khác pho tượng đồng chàng David đang trầm tư, không David không thể sánh được nếu so về sức gợi cảm của anh. Tấm lưng, bờ ngực, cánh tay nhấp nhô bởi những cơ bắp không quá phô trương nhưng rắn chắc và đẹp mắt. Đôi mắt tham lam của kẻ đó lần theo xuống vùng bụng có sáu đợt sóng mạnh mẽ, làm tay chính mình cảm thấy ngứa ngáy muốn chạm vào nắn vuốt. Toàn cơ thể ấy chổ nào cũng toát lên sức sống của tuổi trẻ, mạnh mẽ của trai tráng và với anh lại có thêm cảm giác tin cậy, vững vàng. Làn da mật ong dưới tác động của nhiệt độ như tan chảy ra những giọt ngọt ngào, thơm tho.
Ực!
Yết hầu của kẻ đó chuyển động liên tục khi hắn tưởng tượng được liếm láp những giọt mật đó, được nhắm nháp các thớ cơ căng tràn đó.
Không được rồi, một kẻ rất kém trong việc nhịn ăn như hắn mà phải kiêng khem mấy ngày, trong khi “món khoái khẩu” cứ cận kệ thì hắn sẽ bị nổ tung mất. Mặc kệ, cắn một miếng thôi sẽ không bị phát hiện đâu.
Cái đầu ngó ra sau
Chướng ngại vật không có…
Lại ngó qua hai bên
Trống trơn…
Bước chân dợn bước lên, chuẩn bị lao vào “bàn tiệc” thì…
- Yunho oppa, oppa nghĩ tay uống chút nước nè.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro