Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap15 part 2

Part 2

Không thể tin và cũng không muốn tin! Đấy là toàn bộ suy nghĩ trong đầu Yunho khi quay lại nhìn thấy gương mặt cười chói chang còn hơn ông mặt trời trên đầu mình.

- Cậu…cậu…cậu – Lưỡi anh bị nhai nuốt đâu mất rồi

Chớp mắt nhìn sắc mặt biến đổi của anh từ trắng bệch sang xanh tái trong vòng vài giây. Hắn hoảng hốt móc ra cái khăn, xắng lại gần vừa chậm chậm mồ hôi nhiễu giọt trên trán anh vừa lo lắng hỏi

- Yunho, anh bị cảm nắng à? Nhanh vào chổ mát đứng nào.

Cảm nắng là còn nhẹ đấy, anh đang nhồi máu cơ tim đây. Yunho muốn gào vào hắn như vậy nhưng lại sợ đánh động người nhà bèn vội vàng trấn tỉnh, nắm cánh tay đang lau mặt mình lôi đi.

- Ơ…Yunho, còn muốn đi đâu nữa, phải vào nhà chứ? – Trụ hai chân chống lại sức kéo của anh, hắn giả ngây hỏi.

- Vào gì mà vào, cậu rời khỏi đây ngay cho tôi – Anh giật mạnh tay thêm nữa, cố kéo cho được một tên trùm tội phạm xa khỏi căn nhà của dòng họ ba đời làm cảnh sát của anh.

Có điều anh là thanh niên trai tráng mà hắn cũng chẳng già cỏi gì cho nên kéo một lúc cũng chỉ đi được vài ba bước. Trong lúc kẻ níu người kéo thì cánh cửa đã phủ màu năm tháng của họ Jung cót két mở ra

- Ơ…Yunho! – Tiếng nói dịu dàng mang theo ngạc nhiên – Về rồi sao lại còn đứng đây?

Cả hai dừng kéo co cùng ngó về phía cửa. Vừa thấy người phụ nữ mảnh khảnh đứng trên ngưỡng cửa, mặt Yunho nhăn nhúm lại chẳng khác tội phạm đang đào hầm vượt ngục thì bị quản giáo bắt quả tang. Trái lại, người bên cạnh cười rạng ngời, nghiêng qua hỏi nhỏ anh mà âm lượng chẳng nhỏ chút nào

- Yunho, sao anh không nói chị gái anh xinh đẹp đến thế này hả?

- Umma – Mắt không chớp, anh hụt hơi gọi.

Vâng, người đẹp mảnh khảnh, có khuôn mặt trái xoan phúc hậu này là Jung Mina - Jung phu nhân, mẹ của đặc vụ Jung Yunho. Bà mừng rỡ chạy tới nắm tay anh, giọng trách móc

- Con nói về nên umma chờ từ sáng, đã đến cửa rồi còn định chạy đi đâu thế hả?

- Dạ…con..con – Nắm bàn tay gầy của umma, anh ấp úng.

- Con chào bác – Không cần anh phải giới thiệu hắn đã đi trước, bước ra chào hỏi – Con là bạn của Yunho, thật xin lỗi vì vừa rồi con đã thất lễ.

Jung phu nhân bỏ tay con trai ra, quay qua ngắm nghía chàng trai xinh đẹp đang ngại ngùng, cười với mình.

Có những thất lễ khiến cho người khác khó chịu, nhưng lại có những câu nói lỡ lời lại đem đến sự vui thích. Trong trường hợp này hiểu lầm rất đáng yêu huống hồ người hiểu lầm nhìn sao cũng không thể nổi giận cho được nên Jung phu nhân cười đôn hậu

- Chèn ơi, Yunho dẫn bạn về chơi mà không báo cho bác trước. Trời nắng đổ lửa như vậy, vào nhà nhanh đi cháu

- Dạ bác – Hắn xách giỏ lên, cười đến híp mắt.

- Cái thằng! Ai lại để bạn trắng trẻo đứng nắng thế kia, nó đen rồi muốn ai cũng đen như nó chắc – Jung phu nhân vừa đi vừa càu nhàu thằng con

Hai người dắt nhau đi vào nhà đề lại một khúc gỗ trơ ra trước cửa, cái mồm há to nhét vừa trái cam (cam chịu). Đặc vụ Jung đau khổ vì bị umma bỏ quên.

Xảo quyệt, đúng là quá xảo quyệt mà!

- Yunho, con dẫn Jaejoong ra giếng rửa mặt cho mát đi.

Chỉ sau vài chục phút gặp nhau đã từ “bạn Yunho” trở thành “Jaejoong” rồi cơ đấy

- Dạ - Cậu con đáp cực kỳ thiểu não

Nghe lệnh umma Yunho làm như mời hắn ra sau nhà, trên thực tế vừa khuất tầm nghe của Jung phu nhân, anh liền chụp tay áo kéo hắn lại gần sát mặt mình

- Cậu bây giờ ra khỏi nhà tôi ngay – Trừng mắt, anh gầm gừ

- Lạ quá! Hình như anh đang có ý định đuổi khách phải không? – Trước vẻ dữ tợn của anh, hắn không những không sợ mà còn tưng tửng hỏi.

- Ai bảo cậu là khách hả? – Là tai họa có tính năng của keo dán sắt thì có – Tôi không có mời cậu về nhà tôi.

- Đúng là anh không có biểu tôi theo anh đến trước cửa nhà thật – Hắn gật gù đồng ý nhưng câu tiếp theo lại làm anh tức muốn nhảy giếng – Cơ mà tôi vào nhà là do bác gái mời nha.

- Umma tôi nghĩ cậu là bạn của tôi mới mời cậu vào thôi – Anh suýt chút nữa đã gào lên.

- Vậy ra anh không xem tôi là bạn hả? – Khuôn mặt xinh đẹp trầm xuống, nét buồn vương trên khóe môi hơi trễ. Tuy nhiên biểu hiện đó nhanh biến mất tựa bóng nhạn, hắn búng tay cái chóc – Mà đúng ha. Quan hệ chúng mình đâu dừng ở mức bạn bè, những việc chúng ta đã làm hoàn toàn tiến xa hơn như thế nhiều. Tôi phải vào đính chính với bác gái mới được.

Mang bộ dạng hí ha hí hửng, hắn quay đầu định đi rạch rõ quan hệ với người nhà anh. Dĩ nhiên Yunho để cho hắn làm thế thì não anh có mà bị sâu nó gặm hết và lá gan thì đã thay bằng gan…tê giác rồi. Anh vội nắm cổ áo kéo hắn giật lùi lại.

- Cậu thôi ngay cái kiểu tùy tiện làm theo ý riêng đi – Trợn trừng mắt, Yunho gần như phát hỏa với con người ngang ngược này – Những hành động thiếu suy nghĩ của cậu có biết làm người khác khó xử đến thế nào hay không? Nơi khác cậu có muốn càn quấy thế nào tôi không chấp nhưng riêng nơi này, trước mặt họ… - Quất tay chỉ về phía trong nhà, hơi thở anh càng lúc càng nặng – tôi nhất định không cho phép.

Phải nói rằng, anh cấm chính bản thân mình làm những việc sai trái mới đúng. Cho dù anh có lòng dối trá với hết thảy người trên thế gian thì với những người anh hết mực yêu thương, tôn kính kia anh không thể nào trơ mặt lừa dối.

Anh đã phá hết gia quy, đánh đổ kỳ vọng của gia đình khi bắt đầu quen biết với hắn, khi buông thả theo dục vọng đáng xấu hổ của bản thân. Nơi này là nơi duy nhất anh có thể tìm chút tĩnh tâm, để rửa tội. Thế mà hắn cứ sòng sọc bước vào, đến lúc nào hắn mới hiểu cho nổi khổ của anh đây chứ.

Thấy sắc mặt u ám của anh, hắn biết mình đùa hơi quá đà. Vẫn đoán được theo anh về đây sẽ khiến anh hết sức khó chịu, và nếu anh biết trước chắc chắn sẽ không cho phép hắn tiến một bước vào làng nói chi vào nhà, nhưng hắn cứ phải chai mặt bám lấy. Có những việc đầu thì nghĩ không nên nhưng đến lúc hành động lại trái ngược hoàn toàn, phải chăng máu đều phải chảy qua con tim?

- Yunho, tôi chỉ đùa tí thôi – Lấy lại vẻ nghiêm túc, hắn hứa - Tôi sẽ không để người nhà anh biết đâu.

- Tốt nhất cậu hãy rời khỏi đây đi – Anh cương quyết

- Nếu tôi đột nhiên rời đi Umma anh sẽ nghi ngờ - Giọng hắn nhỏ xuống - Vả lại tôi muốn ở lại.

- Không được – Lắc đầu từ chối, anh không muốn mạo hiếm – Umma tôi thắc mắc chút cũng không sao – Tuy nói cứng nhưng giọng anh không chắn chắc cho lắm – Mà cậu theo tôi làm gì cơ chứ hả?

- Vì đây là nơi anh sinh ra và họ là những người yêu thương anh nhất – Thanh âm bỗng chốc mềm mại, chẳng lớn hơn tiếng đập cánh của chú ong mật đang đậu trên cánh cúc trên bờ giậu bao nhiêu – --

- Yunho! Ba ngày thôi, anh có thể xem tôi như một người bạn bình thường. Ba ngày để tôi làm Kim Jaejoong, không phải Hero Dan mà là Kim JaeJoong.

Hắn nhìn sâu vào mắt anh, tìm kiếm sự ưng thuận trong đôi ngươi màu ấm áp. Vì yêu mà muốn hiểu thêm về anh, cho dù sự hiểu biết đó chỉ đem lại sự thật khắc nghiệt. Vì họ là người anh yêu nhất nên hắn cũng muốn được họ yêu quí cho dù đó là tạm bợ. Mỏng manh như vậy nhưng hắn vẫn muốn một lần nếm trải.

Muốn tránh nhưng tránh không được, sự bướng bỉnh lại thêm chút đáng thương trên khuôn mắt mỹ miều đến khó tin làm lòng anh đã mềm nhũng ra. Liếc lên đôi má trắng mịn đã đỏ gay vì nắng, anh vẫn cố giữ cho mặt mình lạnh tanh.

- Đi theo tôi từ lúc nào?

- Lúc anh bước lên tàu ấy

- Thật rỗi hơi quá – Anh cằn nhằn thế nhưng giọng nói đã ít nhiều dịu lại

Xách thau và khăn mặt ra, anh đưa cho hắn cái khăn rồi đi lại giếng múc nước đổ vào thau. Mạch nước ngầm ở đây từ trên núi chảy xuống chưa hề chịu sự ô nhiễm nào, trong vắt và mát lành.

- Rửa mặt đi

Cười toét miệng hắn chạy lại vung nước lên mặt, cảm nhận dòng mát rượi thấm vào da, xoa dịu cơn bỏng rát bởi tia tử ngoại. Mà không chỉ mát bên ngoài đâu, trong lòng còn mát hơn nữa kìa.

Như đứa trẻ nghịch nước, hắn nào hay những giọt trong trẻo không ngừng lăn trên làn da nõn hồng chẳng khác phiếm ngọc dầm mình trong sương làm cho ai đó phải quay mặt đi, trong khi tim bắt đầu nổi loạn.

- Nhanh lên – Anh giục

- Yunho, vậy chúng ta ngủ chung phòng nhé. Phòng anh ở đâu? – Hắn vừa lau mặt vừa hỏi đầy mong đợi

- Ai cho cậu ngủ chung mà hỏi hả? – Anh trợn ngược. Chuông báo động vì câu vừa rồi của hắn đã được bật lên – Này nhé, nhớ cho kĩ tôi cho ở lại không có nghĩa cậu muốn làm gì thì làm. Mọi cử chỉ phải chú ý, đừng có phóng túng càng phải tránh xa tôi ra một chút. Nên nhớ chúng ta hiện giờ đang là bạn

Yunho cẩn thận lùi xa hắn hai bước, căn dặn kĩ càng. Nói xong thì thấy có gì không hợp lý cho lắm nhưng không biết là chổ nào. Tuy nhiên anh phải hết sức đề phòng cái thói phóng đãng của tên này.

Hắn muốn phì cười trước vẻ đáng yêu của anh. Anh nói làm bạn mà không cho đến gần, tránh như tránh tà chẳng khác nào gây chú ý cho người ta. Thỉnh thoảng hắn cảm thấy anh như một cậu bé ngây ngô khi dính vào chuyện tình cảm

- Anh làm như tôi là sói đói không bằng – Hắn bỉu môi nói, còn khoa trương liếm liếm môi

Cậu đâu phải là sói, là hồ ly mới đúng! – Anh bực tức nghĩ.

Vậy là hắn được phép ở lại ăn giỗ nhà cảnh sát Jung, lần lượt “diện kiến” từng thành viên còn lại của gia đình anh

- Yunho - Tiếng gọi sấm rền xuất phát từ người đàn ông có cơ bắp vạm vỡ, gương mặt chữ điền đầy râu ria - Thằng nhóc này, mày về sao không gọi điện chú ra rướt hả?

- Dạ, đường cũng không xa lắm, đi bộ tí thôi ạ - Yunho lắc đầu cười lém lỉnh – Với lại con phơi nắng tí cho nó đen kẻo chú lại không nhận cháu.

Chẳng là khi tiễn anh lên Seoul, chú ba đã nói dân trên ấy toàn như trét phấn, Yunho về mà trắng trạch là chú đây không nhận.

- Thằng này hiểu ý chú – Ông chú cười khà khà, lấy bàn tay to bè vỗ vỗ lên vai anh.

Bị vỗ thân ái mấy cái, vai Yunho mới lành liền nhói lên, thế nhưng anh vẫn cứ căng cơ mặt cười đùa với người chú có tính chất phát của mình - Jung Dongsuk.

- Xin lỗi chú, vai Yunho vừa mới khỏi chú có thể nhẹ tay được không? - Hắn đứng sau lưng anh, miệng thì cười giọng nói lại không che được sự sốt ruột

- Á chết! Chú quên mất – Chú ba giật tay ra khỏi anh, luống cuống xăm soi chổ chú vừa “vỗ về”. Chợt nhớ ra trong nhà xuất hiện người lạ, chú ngó qua - Ủa, chú nhóc người tây này là ai?

- Dạ là nửa tây nửa ta thưa chú – Hắn bấy giờ mới thực tâm cười rộng miệng chào – Cháu là Kim JaeJoong, bạn Yunho. Nghe anh ấy bảo quê mình đẹp nên khăn gói đi theo.

- Chà, bây nói tiếng Hàn khá à nghen – Chú ba gật gù, thoải mái thể hiện luôn tinh thần yêu quê của mình – Hà hà, ở đây đẹp thì có thể chứ không khí trong lành hơn trên thành phố là cái chắc rồi.

- Vâng, lần này cháu phải lọc sạch phổi mình rồi mới về.

Yunho đứng bên ngơ ngác nhìn hai người vừa gặp mặt đã có thể trò chuyện thoải mái như vậy. Tính tình chú ba của anh chân chất, thẳng thắn, ghét ai màu mè, làm dáng. Hiện giờ sở dĩ ông nhanh chóng làm quen với hắn là vì hắn đã dùng một thái độ giản dị nhất, đơn thuần nhất để tiếp chuyện với ông.

Thế là trước mắt anh diễn ra cái cảnh ông chú gặp côn đồ quyết không tha của anh cùng cười ha ha vui vẻ, vô cùng ăn ý với thủ lĩnh của băng đảng khét tiếng Châu Mỹ.

Chuyện đời thiệt cái gì cũng có thể xảy ra

Ngay lúc ấy, một người kéo cửa sau bước ra. Ông dong dỏng cao, bộ quân phục cảnh sát nghiêm trang không làm mất đi sự thân thiện trên người ông.

- Chú ba để hai cháu nó nghĩ ngơi chút đi - Thấy em trai cứ mãi hi hi ha ha với cậu bạn của cháu, ông lên tiếng giải vây – Yunho, vai con thế nào?

- Dạ, nó chỉ trật xương nhẹ thôi nên lành lặn hết trơn rồi. Chú hai đừng lo - Anh xoay vòng cánh tay để chứng minh rồi tíu tít hỏi thăm sức khỏe của ông.

Nhìn anh bây giờ hoàn toàn không có vẻ nghiêm nghị lúc nào cũng cố khoác lên khi trước mắt hắn. Jung Yunha luôn giữ nụ cười trên môi lúc nói chuyện vời anh, thỉnh thoảng còn đưa tay xoa đầu cháu. Yunho cũng thân thiết với chú chẳng kém. Vẻ ngoài của anh và chú ba cực kỳ giống nhau, nói đúng hơn chú là một khuôn mẫu già hơn của anh. Nếu nói hai người là cha con thì chẳng ai nghi ngờ đâu.

Không như những người khác sẽ bị hiểu lầm hay ngạc nhiên khi biết rõ quan hệ của hai người, hắn sau khi gật đầu chào hỏi với Jung Yunha chỉ yên lặng ngồi một bên uống trà. Trên khuôn mặt mang ý cười bình thản của hắn khó ai nhận thấy một chút thương tiếc âm thầm kéo đến rồi vụt tắt.

Bữa cơm đầu tiên của Hero Dan à không bây giờ là Kim Jaejoong ở nhà Yunho diễn ra trong không khí vui vẻ. Do appa của anh bận việc đến tối mới về nên tạm thời chủ nhân của gia đình cảnh sát chưa biết trong nhà mình mọc ra một ông trùm.

- Jaejoong, cháu ăn nhiều một chút, cứ tự nhiên nhé cháu

Jung phu nhân hoàn toàn ưu ái cho cậu bạn của con trai, bà dành cho hắn con cá bự nhất, không ngừng mời ăn món này, gắp món kia vào bát hắn. Trùm của chúng ta cũng không khách khí, ăn rất hăng say khiến cho bà cười đến híp mắt

- Giờ thì cháu biết tài nấu ăn của Yunho được thừa hưởng từ ai rồi – Miệng đầy thức ăn, hắn giơ ngón tay cái lên.

- Aigoo, thằng bé này thiệt ngọt miệng mà – Bà lườm hắn một cái, miệng thì tủm tỉm – Chắn chắn được người yêu cưng lắm đây

- Dạ, được như bác nói thì hay biết mấy. Người yêu cháu cứ suốt ngày kêu ca là cháu phiền phức – Hắn than thở, mặt xịu xuống trông rất thê thảm làm ba người nhà họ Jung cười ồ lên.

Duy chỉ có một người là phải kiềm lắm mới không bị sặc cơm.

- Cháu cũng công tác trong đội của Yunho luôn sao Jaejoong-shi – Chú hai quan tâm

- Dạ không, cháu không phải cảnh sát – Hắn lắc đầu nhìn cả nhà tròn mắt – Nhưng nghề của cháu lại có quan hệ mất thiết với cảnh sát lắm ạ.

Cũng phải! Nếu không có những nghề như bọn hắn thì cảnh sát thất nghiệp hết rồi. Quan hệ của họ là cung-cầu đấy, vô cùng gắn bó.

- Là ngành gì? – Chú ba không chút kiên nhẫn

- Là…

- Chuyên gia mở khóa – Yunho nhảy bổ vào, cắt ngang lời hắn. Mồ hôi rịn đầy trán anh – cậu ấy làm công tác thâm nhập vào hệ thống của những tổ chức tội phạm

Lần đầu tiên trong đời, Yunho nói dối với người nhà mình. Anh thầm kinh ngạc vì sao anh có thể nói trơn tru thế kia chứ. Anh đã hoàn toàn bị hắn lây nhiễm rồi

- Vâng, cháu chỉ có chút tài vặt đó để...để giúp ích cho xã hội mà thôi – Dáng vẻ cực kỳ khiêm tốn, hắn nói không quên đá mắt qua anh – Một lần cháu giúp Yunho trong một vụ án, từ đó chúng cháu thân nhau hơn.

Cũng không hẳn đây là những lời nói dối, quả thực hắn có giúp anh và biệt tài mở các loại thiết bị bảo mật của hắn e rằng khó ai bì. Nhưng mà cái “thân” đó cũng đâu cần phải nói ra với ánh mắt ướt át khi nhìn anh như vậy.

Rõ ràng hắn cố ý làm anh nhớ lại cái sự tình đột biến lúc ấy mà! Yunho bặm môi trừng mắt với hắn rồi cặm cụi với chén cơm của mình.

Hồi nãy đi trời nắng mà da mặt của anh bình thường mà bây giờ sao nóng thế này!

Sau vô vàng khổ ải, Yunho cũng ăn hết bữa cơm. Lòng vừa mừng vừa lo, mừng vì không bị nghi ngờ, lo vì xem ra người nhà anh có năm người mà đã hết bốn người bị hắn đưa vào mê lộ ngọt ngào của hắn rồi.

Nhưng cái anh sợ nhất chính là…

Rồi đây, khi gặp mặt appa anh còn có dũng khí mà diễn hay không mà thôi.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yunjae