Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 17

CHAP 17

Điều mà Yunho lo lắng đã không thành sự thật.

Anh không cần phải giải thích hay nói dối gì về thân phận của “bạn” với appa. Thực tế xảy ra là, khi ông về đến và được đứa con trai xa nhà đã lâu đứng thẳng lưng cúi chào mình chẳng khác chào cấp trên

- Thưa appa, con về rồi ạ

Cảnh sát trưởng Jung đưa áo khoát cho vợ, thủng thẳng nhìn anh gật nhẹ rồi quay sang bảo Jung phu nhân nhớ mang thuốc cho bà Han. Bà Han là cụ già sống một mình ở cuối làng, không người thân thích, sống nhờ vào trợ cấp nhà nước và tình thương của hàng xóm láng giềng.

Cảnh sát trưởng là như thế, mối quan tâm hàng đầu của ông luôn luôn là chuyện làng chuyện thôn. Trách nhiệm của một người cảnh sát trong con mắt của ông không chỉ là ngăn chặn tội ác, làm sạch xã hội mà còn phải tìm hiểu và chăm lo đời sống cho mọi người dân. Chính vì thế công việc của một ông cảnh sát trưởng ở thôn quê như ông lại có phần bận rộn hơn cả thị trưởng Seoul. Ông dường như rất ít khi ở nhà, mọi chuyện trong gia đình đều do Jung phu nhân quáng xuyến.

Tuy có vẻ như người nhà ông nhận được rất ít sự quan tâm từ ông nhưng họ vẫn không cảm thấy tủi phận hay trách hờn gì cả. Họ hiểu, thông cảm và ủng hộ ông. Đơn giản vì tinh thần đó cũng chính là di huấn tổ tiên họ Jung, con cháu từ nhỏ đã được dạy dỗ từ cái khung ấy mà ra cả.

Yunho đã quen với sự lãnh đạm của appa anh, cho đến hôm nay lại cảm thấy thật cám ơn tính cách ấy của ông. Đối với người bạn con trai mình dẫn về, ông chào hỏi dăm ba câu xã giao rồi thôi, thái độ chẳng khác đối với Yoochun là mấy.

Yunho thở phào nhẹ nhõm…

- Phòng đơn sơ thôi, không có gì phải nghiên cứu dữ vậy đâu - Anh bỏ túi xách xuống, nhìn hắn vừa vào phòng anh đã ngó đông ngó tây như vừa bước vào viện bảo tàng.

Làm như không nghe, hắn đi lại mở cánh cửa sổ nhỏ. Từ đây có thể nhìn thấy khu vườn yên tĩnh, xanh rì mát dịu phía sau nhà. Gió từ ngoài đồng đưa vào làm lay động chiếc chuông gió nhỏ, phát ra tiếng leng keng vui tai. Gian phòng nhỏ sau thời gian chủ nhân không sử dụng vẫn tươm tất, không một hạt bụi, chứng tỏ umma anh ngày nào cũng vào quét dọn đây mà.

Nội thất quả như Yunho tự nhận: đơn sơ.

Không giường, chỉ có chiếc bàn nhỏ, thấp chân kê sát cửa xố. Trên bàn là chiếc đèn học, bên cạnh có để mấy quyển sách dày, ngả màu thời gian. Cái duy nhất trong phòng này có kích thước lớn là cái tủ đựng quần áo. Trên tường treo khá nhiều bằng khen và huy chương. Tất cả vật dụng đều ngăn nắp, bày biện rất hợp lý.

Hắn đưa tay chạm vào những thành tích của anh, cử chỉ nhẹ nhàng mang theo trân trọng.

Vậy là hắn đang đứng trong căn nhà của tổ tiên anh, nơi đã bảo bọc, thương yêu anh từ thuở bé, trong căn phòng ngủ đã bao đêm dỗ giấc cho anh, được sờ ngắm tất cả đồ vật mang một phần dấu tích cuộc sống của anh. Niềm vui man mác thổi vào lòng, khóe mắt tự giác cong lên.

Yunho của hắn thật giỏi.

Từng biều hiện dù rất nhỏ của hắn, tuy anh tỏ ra đang bận rộn xếp quần áo vào tủ nhưng vẫn thu vào mắt không xót chút nào. Cổ họng bỗng dưng có chút đắng chát…

- Nhà không có giường, cậu có thể ngủ đất được chứ? - Đằng hắng một cái, anh hỏi.

- Không sao, chỉ cần ngủ với anh thì hình thức không quan trọng – Săm soi một chiếc cúp nhỏ trên kệ sách mini, hắn không ngần ngại thốt ra lời tình tứ.

Yunho nín luôn. Tốt hơn anh nên kiểm tra xem chăn trong tủ đủ không, thật muốn biết hắn học ở đâu ra những câu buồn nôn như thế. Mặt khác anh lại lo, hắn cứ nói năng lộ liễu vầy thì thời gian chuyện bị lộ chỉ được tính bằng giây mà thôi. Cái tên này luôn làm anh đau đầu.

- Yunho này, hôm trước ở Survivor anh nhảy rất đẹp. Tôi tưởng anh phải được đào tạo chuyên nghiệp, thế sao trong phòng không có vật dụng nào liên quan đến Dance thế?

Sau một hồi tỉ mỉ quan sát, hắn mới quay sang anh thắc mắc. Ngoài những thành tích về học tập và võ thuật ra, không có tí gì cho thấy chủ nhân căn phòng có trình độ Dance của một vũ sư.

Yunho nghe hắn hỏi liền đứng bật dậy, chạy lại bịt cái miệng nhỏ nhắn mà sao táo tợn lại. Cẩn thận ngó ra ngoài xem xét, anh rít giọng

- Cậu cẩn thận một chút. Ở đây cấm nhắc lại mấy cái đó, càng không được nói đến chuyện tôi biết nhảy nghe không?

Trố mắt nhìn lên gương mặt khẩn trương của anh, hắn gật gật ra hiệu biết rồi để được giải phóng miệng ra khỏi tay anh. Yunho thả hắn ra, nhưng vẫn nhăn nhó, liếc sắc lẻm bộ dáng hắn đang cố nín cười.

Chắc anh chết sớm vì suy tim quá…

- Yunho ah – Tiếng umma gọi anh bên ngoài

Bà kéo cửa, bước vào phòng, tay cầm một đống chăn gối. Yunho vội vàng bước lại đỡ hộ bà.

- Umma đem thêm chăn nệm cho Jaejoong – Bà nói với hai người, hoàn toàn không cảm nhận cái không khí kì lạ bên trong

- Con cám ơn bác gái – Jaejoong nhìn bà thân thiết.

Jung phu nhân mỉm cười hiền từ với hắn rồi quay sang con trai thông báo.

- Appa có chuyện muốn nói với con đấy

Làn khói nhàn nhạt tỏa ra từ chiếc ấm sứ màu đất, đem hương trà nồng nàn đi khắp căn phòng. Thường thì trà có tác dụng an thần, giúp con người ta tĩnh tâm, nhưng giờ phút này dường như công dụng ấy chẳng giúp ích được bao nhiêu cho chàng trai đang ngồi quỳ một cách nghiêm trang.

Khuôn mặt chữ điền của cảnh sát trưởng Jung KwanJin phẳng lặng như có hơi nước đang phủ lấy suy nghĩ trong ông. Con người to lớn dù chỉ ngồi yên, bình thản nhấp ngụm trà thơm nhưng vẫn toát ra uy nghiêm. Đôi mắt đen có cái nhìn xuyên thấu giống như không gì che giấu được nó. Tuy nhiên người ta không cảm nhận ở ông sự bức bách, áp đảo mà thay vào đó là tin cậy, vững vàng của cây cổ thụ.

Vì thế không có gì lạ khi một đặc vụ ưu tú nhất của học viện cảnh sát Hoàng Gia, một tinh anh trong đội hình sự cao cấp Seoul và… siêu anh hùng trong mắt của trùm băng đảng SK giờ bỗng trở thành cậu nhóc nhỏ bé lạ thường, lo âu thấp thỏm trước appa mình.

Appa gọi anh đến làm gì? Chết rồi! Không lẽ bị nghi ngờ gì rồi? Có nhanh vậy không chứ?

Bình tĩnh, bình tĩnh…

“Yunho ah, đừng có thần hồn nát thần tính như vậy. Có lẽ appa muốn hỏi chuyện công tác của mày mà thôi” - Yunho cật lực trấn an mình thế nhưng tay anh vẫn như cũ, lạnh ngắt.

Cái này gọi là “có tịch rụt rịt” nè. Đáng thương cho một con ngoan trò giỏi, hai mươi mấy năm chưa bao giờ nói dối, nay ôm trong bụng một bí mật kinh hoàng ngồi trước appa. Hỏi sao không căng thẳng cơ chứ.

Anh chợt khâm phục những nghi phạm mà mình từng thẩm vấn quá!

- Yunho

Bình một tiếng, vận tốc tim anh con tăng đột biến khi tiếng trầm trầm appa vang lên.

- Dạ appa? – Nuốt nước miếng khó khăn, anh cố làm giọng mình đừng yếu xìu thê thảm.

- Phó phòng kỹ thuật của cục cảnh sát Seoul là bạn lâu năm của appa – Ngài cảnh sát trưởng để chiếc tách xuống, vào đề như đang nói chuyện phiếm – Ông ấy thi thoảng có gọi vài cuộc điện thoại cho appa. Cách đây không lâu, ông ấy có phàn nàn về một nhân viên mới của đội hình sự trong nhiệm vụ đầu tiên đã bị kẻ tình nghi cướp mất khẩu súng của mình.

Rồi! Thế ra không phải bị lộ mà là chuyện bị kỷ luật đợt đó. Yunho cảm thấy nhẹ bớt gánh nặng trong ngực. Mặc kệ là khiển trách gì thì nó vẫn không đáng kể so với chuyện anh có “quan hệ trên mức cho phép” với một ông trùm.

- Người nhân viên đó là con, thưa appa - Yunho cúi đầu thừa nhận.

Dường như ngài cảnh sát trưởng không lạ khi con trai mình thẳng thắn nhận sai phạm.

- Sự việc như thế nào? – Sắc mặt vẫn điềm đạm, ông hỏi.

Yunho khẽ nhìn thần sắc của appa rồi mới thành thành thật thật làm một bản báo cáo vắn tắt quá trình anh mai phục, gặp gỡ và thua hiệp một với tên tội phạm xuyên lục địa. Dĩ nhiên anh đã lượt bớt vài chi tiết trong ấy, chẳng hạn như tên tội phạm trước khi đi có…hôn anh, rồi sau này có trả súng lại nhưng đã khắc lời tỏ tình với anh trên đó.

- Thật lạ lùng – Jung cảnh sát trưởng sau khi nghe con tường thuật lại cuộc chạm trán xẹt lửa với tội phạm nguy hiểm và thoát chết trong…đường tơ kẻ tóc thì nhíu mày khó hiểu – Hắn ta có thể giết con dễ dàng, lý do gì hắn bỏ qua.

Nếu nghe ra câu hỏi của ông có vẻ…vô tình, ai mà muốn con mình bị bắn chết cơ chứ, nhưng nếu ta tư duy một cách hợp lý thì sẽ không thể không nghi vấn điều ấy. Jung KwanJin là một cảnh sát gạo cội dĩ nhiên cũng sẽ phản xạ theo hướng một nhân viên điều tra nên có.

- Dạ, con nghĩ hắn không giết con vì…hắn muốn một thứ khác – anh trả lời nhác gừng

- Thứ gì?

- Có thể hắn muốn hạ uy tín của ngành cảnh sát, chứng tỏ hắn có thể làm được mọi việc – Anh mò mẫm đưa ra suy đoán. Ngập ngừng thêm chút nữa trước khi anh nói tiếp - Vì giết một cảnh sát để thoát thì dễ mà rút đi trước mũi một đặc vụ thì khó ai thực hiện

Anh cố gắng không phải nói dối quá nhiều với ông, chỉ không kể hết mà thôi. Đấy chính là suy nghĩ ban đầu của anh cho hành động quái gỡ lúc ấy, mãi đến sau này anh mới biết, cái hắn muốn là…

Anh!

- Một tên ngông cuồng! – Khóe mắt appa anh nheo mắt lại, sắc lẽm

- Vâng, rất ngông cuồng – Anh phụ họa.

Ngông cuồng đến mức đi yêu một cảnh sát, ngông cuồng đến mức làm nhiều chuyện động trời để làm cảnh sát đó yêu mình, sự ngông cuồng này đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng bình thường. Yunho âm thầm lắc đầu chịu thua.

- Theo con thì việc đơn độc hành động lúc ấy của con là đúng hay sai?

Giọng của ông rất bình thản chẳng khác hỏi con mình đã ăn cơm chưa. Giá trị một hình thức kỷ luật không phải nó có được thi hành nghiêm chỉnh hay không mà là người thi hành từ nó biết mình đã sai những gì.

- Con…con

Trước vẻ ngập ngừng của con trai, ngài cảnh sát trưởng khẽ thở dài. Dù Yunho vẫn chỉ là một thanh niên với đầy đủ tính chất của tuổi trẻ, trong đó sự háo thắng là điển hình nhất.

- Chúng ta đều hiểu trong lúc hành động có những trưởng hợp rất khó xin lệnh từ cấp trên để không bỏ lỡ cơ hội trước mắt – Thanh giọng ông trở nên nghiêm khắc kèm theo đôi mày rậm chau lại uy nghiêm - Tuy nhiên con nên nhớ ngoài con còn có đồng đội nữa, con đang làm việc theo nhóm. Nếu quá tự tin vào khả năng cá nhân của mình thì rất dễ gây nguy hiểm cho các thành viên khác, cũng như chính bản thân và thực tế đã chứng minh điều đó. Appa nói thế con hiểu chứ?

- Vâng thưa appa

Không mấy lúc appa anh nói nhiều như vậy, Yunho có chút ngạc nhiên. Xem ra việc anh bị kỷ luật đã làm ông phiền muộn không ít. Yunho cảm thấy hổ thẹn phình to trong anh hơn, làm cho cả ngẩng đầu lên cũng rất khó khăn.

- Uhm – Ông hài lòng gật đầu rồi nhìn vào vai trái của anh – Vết thương con thế nào rồi?

- Dạ, không còn đau nữa ạ - Yunho nghe cổ họng mình nghèn nghẹn

- Thế thì tốt, con cũng mệt rồi về nghỉ đi

- Dạ, appa cũng nghỉ sớm

Yunho chào appa xong đứng lên đi ra với hai vai rũ thêm vài centimet. Trong phòng umma anh đợi con trai đi khuất mới thở dài nhỏ nhẹ với chồng

- Con nó mới về, mình thư thư rồi nói đến những việc ấy

- Việc gì cần làm thì nên làm sớm - Cảnh sát trưởng vừa đáp vừa uống nốt chén trà.

Jung phu nhân chỉ biết thở dài. Không nói nữa, bà mở tủ lấy quần áo ngủ cho ông. Chợt cảnh sát trưởng lên tiếng dặn dò

- Bỗng dưng tôi muốn ăn canh sườn non với bí đao, ngày mai mình nấu món đó nhé

- Dạ - Jung phu nhân đáp, vẫn quay đi chổ khác với nụ cười tủm tỉm.

Cái gì mà “việc làm của con đúng hay sai” cơ chứ? Ông thì chỉ có che giấu người ngoài mà thôi.

Chẳng phải có ai đó lúc nghe ông bạn già “méc” chuyện con trai bị kỷ luật rồi chê bai anh nghiệp vụ kém cỏi, bề ngoài thì phiền muộn về anh lắm lắm nhưng ông nào biết ban đêm tật nói mớ đã phơi bày hết thảy. Jung phu nhân cứ phải cố nín cười khi ông vừa quơ tay vừa hùng hồn

“Làm tốt lắm con trai!”

Rồi có ai đó biết tin anh bị thương đã ngồi cả đêm, hút hết cả bao thuốc lá chờ tin bình an từ bệnh viện, thế mà sáng hôm sau nghe tin xong còn làm vẻ mặt bình thản chẳng có việc gì.

Jung phu nhân cũng quá quen với tính cách này của chồng. Mà không phải chỉ mình ông là thế, dường như lãnh đạm là cách thể hiện tình thương với người mình quan tâm của tất cả đàn ông nhà họ Jung thì phải. Thật là, Yunho của bà cũng chẳng may thừa hưởng luôn truyền thống đó thì sau này vợ nó có mà cười ra nước mắt.

Thôi, chỉ hi vọng có cô gái nào đó chịu hiểu mà để mắt đến anh, bây giờ bà lo chuẩn bị ngày mai nấu món sườn heo có công dụng bổ xương cho “cái người không thích ăn sườn heo” ăn vậy.

Anh trở lại phòng mình thấy hắn đã dọn sẵn chăn nệm sẵn ngồi chờ.

- Yunho, anh nói chuyện với appa xong rồi à? – Thấy anh về, hắn đứng lên cười tươi

- Uhm – Anh hờ hững gật đầu.

- Appa anh có nghi gì không? – Hắn e dè hỏi

- Không, appa chỉ hỏi vài chuyện thôi - Anh cởi áo ngoài ra, mắc lên móc rồi nắm xuống nệm – Tôi hơi mệt, ngủ trước.

Anh xoay mặt về phía đối diện, bộ dạng vừa nằm xuống đã ngủ ngay. Hắn đứng yên đó một lúc nhìn anh, đi lại tắt đèn, lặng lẽ nằm xuống chổ bên cạnh.

--- Vực thời gian ---

- Jaejoong-shi, cháu chưa ngủ à?

- Dạ, cháu xuống uống nước. Chú hai cũng chưa ngủ sao?

- Già rồi nên khó ngủ - Jung Yunha cười xòa, chỉ chiếc ghế cây kế bên mời khách – Cháu uống trà không?

- Dạ

Hắn ngồi xuống, quan sát chú hai rót nước từ chiếc ấm nhỏ ra. Dòng nước màu xanh nhợt, thơm dịu vỗ về khứu giác nhạy cảm.

- Công việc của cháu giúp rất nhiều cho cảnh sát đấy – Chú hai gợi chuyện – Sao lúc đầu cháu không vào ngành luôn.

- Làm cảnh sát e rằng tính cháu không thích hợp – Trời sinh bản tính của hắn là thủ lĩnh băng đảng mà thôi – Với lại cháu giúp cảnh sát nhưng thực ra không thích cảnh sát chút nào

- Hửm! – Lạ lùng trước câu nói của hắn, chú hai tròn mắt – Vì sao cháu không thích?

- Sống trong khuôn khổ cứng nhắc, tạo dáng vẻ đạo mạo nhưng rất nhiều trong số họ có thực chất có như thế đâu. Nếu nói làm cảnh sát là một nghề nghiệp, những người ấy chỉ như những nhân viên thừa lệnh và giáo điều, luôn được lập trình mà thôi. Hoàn toàn không có chính kiến riêng – Bằng dáng vẻ tự nhiên hắn trình bày quan điểm của mình

- Ha ha ha – Sau một phút ngớ ra, chú hai cười lớn – Cháu rất dũng cảm khi nói những lời như thế trong nhà có ba đời làm cảnh sát đấy.

Tuy lời hắn nói có phần phản động thật nhưng không phải không đúng. Trong lực lượng của ngành cũng tồn tại nhiều hạt sạn như vậy.

- Không phải cháu dũng cảm mà cháu biết nhà ta không giống như thế - Nheo mắt hắn chữa lời ông

- Lý do đâu cháu dám khẳng định? – Ông truy vấn

- Vì nhà ta đã đào tạo ra một Jung Yunho - Nhận thấy vẻ khó hiểu của ông, hắn cười nhẹ nói tiếp – Với Yunho làm cảnh sát không chỉ là một trách nhiệm hay nghề kiếm cơm mà nó xuất phát từ trái tim và khao khát cái thiện. Cách anh ấy nhìn nhận và giải quyết vấn đề cũng do đó mà khác đi. Người khác đánh giá đúng, sai còn anh ấy lại suy nghĩ phải làm sao cho toàn vẹn nhất, có hậu nhất, người ta chỉ biết phán xét riêng anh lại cố tìm ra lối thoát cho kẻ lầm lạc.

Phải chăng khu vườn sau nhà yên tĩnh nên thanh âm của người con trai này mượt mà như thế. Phải chăng ánh trăng đêm nay sáng rõ nên đôi mắt kia mới long lanh, chất đầy yêu thương. Trước mắt Jung Yunha nếu không phải là một chàng trai, rất có thể ông lầm tưởng người này đang nói về cháu ông như một người tình mà mình ngưỡng mộ và yêu say đắm.

Bỗng nhận ra mình đã thả trôi cảm xúc trước người chú của anh, hắn cười tinh quái

- Nhưng tính đó của Yunho đâu phải lúc nào cũng có lợi chú nhỉ?

Chú hai dẹp bỏ ý nghĩ kỳ quặc vừa rồi, nó không thể là sự thật được. Ông phì cười đồng ý với hắn, sẵn tiện kể một chuyện khi anh còn nhỏ. Lúc ấy hình như anh 7 tuổi. Làng chỉ có mỗi tiệm tạp hóa của trưởng thôn là có bán kẹo cao su nhưng rất đắt. Một hôm, anh tung tăng chạy đến đó mua thì bắt gặp một cậu bé khác nhân lúc bà chủ đang bận bán hàng trộm đi một cây kẹo.

Yunho sẽ làm gì? Hô lên tố cáo cậu bé kia?

Không, anh im lặng nhưng lại dùng tiền tiết kiệm hơn nửa tháng của mình trả cho cây kẹo cậu bé kia lấy, còn mình thì…nhịn. Sau đó, anh đã đi theo cậu bé ăn trộm nhằm “làm công tác tư tưởng” với nó. Kết quả là chiều anh về nhà với cái mặt bầm tím và bị appa phạt quì ba tiếng đồng hồ vì tội đánh nhau.

- Mãi sau này mới biết hôm đó nó vì bảo vệ cậu bé kia khỏi một đám bạn xấu đã ép buộc thằng bé trộm kẹo cho chúng nên mới đánh nhau – Nhấp một ngụm trà, chú hai lắc đầu – Nó là một đứa ngốc

- Phải, anh ấy thật ngốc – Hắn mỉm môi tán thành

Họ đều bảo anh ngốc nhưng trong mắt họ lại ánh lên tình thương vô hạn với cái người ngốc ấy. Chỉ khác ở chổ, một người là yêu đương mê muội, một người là niềm tự hào của tình phụ tử.

- Có lúc cháu tự hỏi nếu Yunho không sinh ra trong một gia đình cảnh sát mà có truyền thống bang hội, hay vì hoàn cảnh nào đó mà anh ấy vướng vào hắc đạo thì sẽ như thế nào - Hắn nửa đùa nửa thật – Có lẽ chúng ta sẽ có một đại ca mafia nghĩa hiệp

Chú hai bật cười vì câu hỏi ngộ nghĩnh của hắn. Thế nhưng cũng nhờ màn đêm nên một tia xao động tựa như hòn đá nhỏ rơi xuống vùng nước im lìm trong đáy mắt tinh tường được che giấu.

- Nó sẽ trở thành như thế nào thì không thể đoán. Nhưng thực sự có một ngày, nó buộc phải lựa chọn giữa kỳ vọng của gia đình với một thứ quan trọng khác thì với tính cách đó, chắc chắn nó thà làm tổn hại đến bản thân còn hơn là đi ngược lại tín ngưỡng của mình.

--- Lắp vực thời gian ---

Sao hắn không biết điều đó cơ chứ, hắn biết rất rõ nữa là đằng khác. Một khi dồn anh vào con đường phải lựa chọn thì chẳng khác nào hủy hoại anh. Nhưng hắn không thể dừng được, cứ cho là hắn ích kỷ đi, ích kỷ để được có anh bên mình.

Đã nhìn thấy con đường phía trước là chông gai, cuối đường có thể cũng chỉ là ngõ cụt, nhưng hắn sẽ không nguôi cái hi vọng, dù là mỏng manh. Hi vọng ở cuối đường sẽ có lối thoát.

Mắt hắn tha thiết nhìn tấm lưng vững chãi, đầy nghị lực trước mắt mình. Tay vươn ra nhưng khẽ khàng dừng lại. Muốn chạm nhưng lại sợ, muốn nắm bắt nhưng e rằng chưa đến lúc, không cẩn thận thì nó sẽ vỡ tan.

Anh ở gần bên mà cảm giác rất xa, xa lắm.

Hắn chẳng khác con người chới với giữa biển khơi, cố bấu víu vào cái phao nhỏ bé. Cố gắng bơi, cố sức bơi, dùng toàn bộ sinh mạng của mình để vươn đến bến bờ có anh ở đó. Có điều cái phao của hắn mong manh lắm, không có gì chắn chắc hết. Tình yêu của anh vẫn mịt mùng, hắn không nắm vững được, đó là điều duy nhất hắn sợ

Hắn sợ anh không yêu hắn…

“Yunho, tôi không thể làm khác được. Nhưng anh yên tâm nếu đến cuối cùng anh bị thương tổn, thì tôi cũng sẽ không cho phép mình toàn vẹn”

Thiên đường hay địa ngục, hắn cũng sẽ cùng với anh, không bao giờ buông tay.

Nghe nhịp thở đều đều từ người nắm bên, Yunho nhẹ nhàng xoay người lại. Không kiềm được mắt lại ngắm nhìn khuôn mặt nằm nghiêng nghiêng say ngủ. Vẻ vô hại trên từng đường nét xinh đẹp ấy hoàn toàn không phù hợp với thân phận của người sở hữu.

Yunho ngồi dậy khe khẽ kéo vạt chăn lên, phủ kín lấy bờ vai khỏi cơn gió đêm lành lạnh.

Trong đầu anh lại vang lên câu hỏi của appa “con cho rằng việc đó đúng hay sai?”

Anh không phủ nhận mình đã quá nông nổi, ham muốn thể hiện mình. Nếu anh nhận sai thì sao? Sai đồng nghĩa với phải hối hận. Nhưng anh có hối hận không?

Hối hận đã đuổi theo hắn, hối hận đã mở đầu cho một chuỗi những việc đã xảy ra, hối hận để hắn từng bước, từng bước tiến vào cuộc sống của anh và cắm rễ trong ấy?

Anh không biết! Càng không biết cớ sao anh lại do dự không quyết trước với appa.

Khẽ khàng vén sợi tóc lòa xòa trước vầng trán cao của ai kia. Anh tự hỏi, người ta bảo Hero Dan rất thông minh và xảo quyệt

Thế mà…

Vì sao hắn lại đi yêu một tên cảnh sát như anh, trong khi hắn có nhiều sự lựa chọn tốt hơn anh rất rất nhiều

Vì sao lại bất chấp tất cả để theo đuổi anh, trong khi anh một mực khướt từ.

Vì sao hắn không thể bớt…đáng yêu như thế, bớt làm anh mềm lòng như thế, trong khi hắn là một tên tội phạm và anh là người có nhiệm vụ bắt giữ hắn.

Vì sao?

Vì sao?

Vì sao?

Câu hỏi như những nhát búa không ngừng bổ xuống đầu anh, khiến nó đau đớn khôn cùng.

“Tôi phải làm sao cho tốt đây?” - Lấy tay day day hai thái dương, Yunho cảm thấy mình bất lực quá đỗi. Trước sự hoan hỉ của chú út, tự hào của chú hai, yêu thương của umma và tin tưởng của appa, anh cảm thấy hổ thẹn nhường nào. Nó gào rú sự phản bội của anh với họ. Anh đã đi quá xa rồi chăng?

Đôi mắt nâu nhắm lại mệt mỏi nên không nhận ra bên cạnh, trên gương mặt thanh bình rèm mi ai khẽ run rẫy.

Ngoài vườn dàn giao hưởng đồng quê hòa khúc ca buồn như miên man, như ai oán, ru hờ hai linh hồn lạc lối trong định mệnh oan nghiệt, hi vọng họ sẽ tìm ra nơi chốn của bình yên.

End chap

Ky: sến súa ==|||

EXTRA 1 – YOOSU

- KHÔNG LÀ KHÔNG!!!

Kể từ ngày hôm qua, cư dân xung quanh căn hộ số 666 chung cư cảnh sát đã quen tai với những tiếng rống kinh hoàng, tiếng đổ vỡ rộn ràng. Đến nay nghe lại họ chỉ nhún vai “Lại đến nữa đấy” rồi ai lại làm việc ấy, có lúc rảnh thì cá cược xem trận này kéo dài bao nhiêu phút.

Thông cảm, cuộc sống ở đây buồn tẻ quá mà, lâu lâu nhộn nhịp cũng hay.

Vùng chiến sự: Nhà Yun – Chun

Hiện trường 1: Phòng ngủ

- Sếp đừng có mà lại gần đây – Yoochun rúc tuốt trong góc giường, giữ khư khư cổ áo của mình.

- Tôi không muốn nói nhiều. Anh muốn tự cởi hay tôi cởi giúp – Sếp Kim đứng khoanh tay, mặt lạnh tanh.

- Sếp đừng có mà biến thái như thế - Yoochun rống lên

- Kẻ không bình thường là cậu mới đúng – Anh đáp trả

- Cái gì? – Nó sừng sộ - Cái người một hai đòi cởi đồ tôi là anh chứ bộ, còn nói ngược lại tôi

- Cậu tưởng tôi thích xem cái body xấu xí của cậu lắm ấy hả? – Rất kinh thường, Junsu quắc mắt – Nếu không phải anh hai ngày không chịu tắm và cái mùi khinh khủng ấy đang tra tấn khứu giác của tôi thì có mướn tôi cũng không thèm xem.

Shock tập một nha! Cái gì mà bốc mùi? Yoochun cẩn thận ngửi qua, có hơi chua thôi, chứ làm gì bốc mùi. Nói quá!

- Sếp không chịu được thì về đi, không ai cản à – Yoochun cong cớn cái mặt lên

- Rất tiếc, tôi đã hứa với Yunho ở lại đây c-h-ă-m n-o-m anh nên đành phải tiếp tục hoàn thành nó thôi – Anh chợt nheo mắt nghi ngờ - Anh một hai không chịu cho tôi giúp tắm phải chăng có chổ không muốn cho người ta thấy.

Shock tập hai rồi đấy!

Yoochun trợn ngược. Quê khó quề nha, hết chê xấu rồi lại vu khống nó bị dị tật cơ thể. Cơ bắp của nó từ trên xuống dưới chỉ dùng hai từ hoàn mỹ để miêu tả mà thôi đấy.

- Chưa biết ai hơn ai nhá, body sếp có lẽ còn kém xa tôi à nhe – Máu nóng nổi phừng phừng rồi

- Vậy sao? – Ánh mắt hoàn toàn không tin tưởng được trưng ra

Yoochun thấy thế, không thèm thẹn thùng gì sấc, một phát cởi chiếc T-shirt ra, quăng xuống giường. Còn thấy chưa đủ, nó gồng mình trong những tư thế lực sĩ, khoe khoan con chuột bự đáng tự hào của mình.

Sếp Kim sau một hồi đứng săm soi, miễn phí xem biểu diễn thì xoay người ra khỏi phòng, để lại một câu

- Bảo anh cởi là cởi ở nhà tắm, chứ trong phòng ngủ cởi làm gì. Biến thái!

Yoochun tử trận trong tư thế chết ngồi.

Có thánh thần làm chứng, nó là nó ghét ông sếp Kim Junsu này nhất, nhất, nhất…

Hiện trưởng 2: Phòng tắm

- Này, sếp làm gì thế? - Yoochun nhíu mày khó chịu hỏi

- Đang giúp không để hai cái que của cậu dính nước

Sếp Kim tỉnh rụi đáp trong lúc lúi cui nhấc hai cái chân Yoochun lên chiếc ghế nhỏ. Trong tư thế kẻ ngồi sau, người cúi xuống như thế, dĩ nhiên vòng ba của sếp Kim không tự giác mà phơi bày sự quyến rũ của nó trước một cặp mắt tròn xoe.

Ban đầu có hơi khó chịu, Yoochun nghiêng đầu né tránh. Gớm! Mông đàn ông gì mà đẫy đà thế kia. Tuy nhiên, trong sự ghét cay ghét đắng chủ nhân nó, Yoochun cũng đành phải thừa nhận, cái mông này không chỉ đẫy đà thôi mà còn căng tròn, hình dáng rất bắt mắt.

Thật muốn thử độ đàn hồi của nó quá

Giật mình, Yoochun vội vàng dùng tay còn lại chụp bàn tay nổi loạn đang tiến dần đến…

- Chuyện gì thế? – Anh đứng thẳng lưng lên hỏi.

- Không có gì – Nó cúi thấp đầu. “Trời ơi! Park Yoochun, mày định làm gì thế hả?”

Sếp Kim không chú ý vẻ bất thường của Yoochun, anh làm ướt tóc, đổ dầu gội và bắt đầu xoa bóp da đầu cho nó.

- Nhẹ tay một chút.

- Đàn ông đàn ang mới đau tí đã la inh ỏi

- Sếp để tôi làm sếp coi sếp có la không.

Cứ thế người này một tiếng kẻ kia đáp lại hai tiếng. Cho đến khi tay sếp Kim chạm vào một chổ nhô lên trên da đầu của Yoochun. Nhìn kỹ mới nhận ra nó là một vết sẹo dài, nằm bên mép trái đầu.

- Cái gì đây? – Anh hỏi

- À là chứng tích anh dũng thời niên thiếu của tôi đấy – Rất tự hào, nó khoe

- Chiến tích đánh nhau với bạn học à? – Giọng anh sặc mùi chanh.

- Này, sếp đừng có shock tôi mãi nhé – Yoochun hậm hự - Đấy là vết thương năm tôi 8 tuổi đi lạc trong rừng thì bị té suối đấy

Bàn tay đang cào cào trong tóc chợt khựng lại, có chút run rẫy

- Chuyện… chuyện như thế nào?

Yoochun không nhận ra giọng sếp Kim bỗng dưng khan khan thiếu tự nhiên, nó nhún vai kể

- Năm đó, tôi được gửi đi trại hè. Trong trại có một thằng nhóc nhìn yếu ờ yếu ợt hà. Có hôm tôi và nó trốn thầy cô hướng đạo vào rừng chơi rồi bị lạc. Trời sắp tối mà hai đứa tụi tôi chẳng những không tìm được đường mà thẳng nhỏ đó còn bị vấp bẫy thợ săn. Chân nó chảy máu như điên ấy. Đúng lúc ấy, chúng tôi tìm ra một cái láng bỏ hoang, liền vào đó nghỉ mệt. Nhưng vết thương của nó trở nặng, tôi quyết định đi tìm người giúp

- Và anh đã bỏ rơi cậu bé đó luôn chứ gì? - Màu mắt sạm đen, cắn môi hằn những dấu răng, anh cáo buộc

Vì tự ái, Yoochun đã bỏ qua phản ứng khác lạ của ông sếp.

- Gì chứ, tôi là hạng người ấy sao? Tôi mò mẫm trong rừng tối đen để tìm đường về trại nhưng đã bị rơi xuống suối, va đầu vào đá và bất tỉnh. Mãi đến gần hai tuần sau, tôi mới tỉnh lại trong bệnh viện ấy. Sau đó tôi có đi hỏi thăm cậu bé đi cùng, thì được biết nó cũng an toàn.

Nói một hơi một hồi, Yoochun mới cảm nhận tay của sếp Kim đã rơi khỏi người nó tự lúc nào rồi. Xà phòng đầy đầu, Nó không thể ngẩng lên để xem

- Sếp Kim ah! Sao dừng lại?

Không có tiếng đáp lại, dễ cả lúc lâu. Rồi bỗng dưng…

Rầm!

Tiếng cửa mở ra rồi đóng xầm lại

Chạy…

Chạy mãi…

Cố sức chạy…

Junsu lao ra khỏi phòng, ra khỏi chung cư, anh miệt mài chạy không ngừng, cũng không xác định mình chạy đi đâu. Guồng chân cứ vùn vụt theo cơn cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Không biết đã bao lâu, bao xa, cho đến lúc hơi thở loạn nhịp, bước chân loạng choạng anh mới dừng lại. Ngã lưng vào bức tường cũ kỹ, anh ôm ngực mình. Quả tim hối hả đập những nhịp cuồng loạn, như muốn tách khỏi giá đỡ. Kiệt sức anh ngồi bệt xuống đất, tay vẫn không rời vị trí trái tim.

Chính nó…

Chính trái tim này trong quá khứ đã đọa đày anh. Năm ba tuổi anh bị chẩn đoán mắc bệnh tim, pama anh dồn hết yêu thương cho đứa con yếu ớt. Chính vì quá lo sợ sẽ mất đi đứa con duy nhất, họ đã bảo bọc anh một cách thái quá, không cho anh tham gia bất cứ hoạt động nào của trẻ con bình thường. Anh đã khao khát biết bao, đã van nài thậm chí mắc chứng biến ăn, cuối cùng cũng được phép tham dự trại hè. Dĩ nhiên phải hạn chế tối đa hoạt động mạnh.

Năm ấy, anh 11 tuổi.

Vẻ ngoài còi cọc, anh chẳng khác một thằng nhóc 7 – 8 tuổi là bao. Một thời gian dài thui thủi một mình, không quen kết bạn nên tham gia trại hè rồi anh vẫn bị cô lập. Một đứa bệnh hoạn có vẽ mặt u ám như anh khiến những đứa trẻ khác sợ, từ sợ sang ghét và tránh né. Những ngày ấy có lẽ sẽ cô độc trôi qua nếu không sự xuất hiện của một người.

Đứa con trai ấy kém anh ba tuổi mà cao to hơn anh nhiều, tất cả bạn bè trong trại đều quí mến và tôn sùng theo kiểu con nít cậu trai đó. Và anh có lẽ là người mến mộ nhất, nhưng cũng chỉ thầm lặng mà thôi.

Anh không biết tình cảm lúc ấy của mình là gì, anh chỉ biết mình luôn tìm kiếm dáng hình khỏe khoắn, năng động của người ấy. Mỗi khi nghe tiếng cười giòn tan đó, anh lại bất giác cười ngu theo. Rồi lúc vô tình người đó nhìn anh, quả tim anh lại nhộn nhịp như chưa từng bị ốm.

Thế rồi một lần, anh sơ ý làm chết con cá của thầy hướng đạo, sợ quá anh bèn nghĩ ra cách vào suối bắt cá đền lại con đã chết.

Anh bị lạc…

Trong lúc anh hoảng loạn nhất, người ấy đã xuất hiện, như một vị thần hộ mệnh…

Có điều, hai đứa cũng bị lạc nốt

Vậy mà sao lần này, anh không cảm thấy sợ chút nào. Thật vô dụng, anh lại bị thương, trở thành gánh nặng. Vì vết thương ấy, người ấy mặc kệ nguy hiểm vẫn quyết định đi tìm người giúp. Trước khi đi người ấy đã hứa

“Tôi sẽ quay lại”

Anh tin

Anh đã chờ…

Chờ…

Chờ…

Và không cho phép mình khóc dù rất sợ.

Thế mà người ấy đã không quay lại. Người ta tìm ra anh. Vết thương da thịt được chữa lành nhưng nơi sâu thẳm của con tim có một vết thương vẫn tuôn máu.

Cũng vì thế mà anh đã có nghị lực trải qua cuộc đại phẫu để thành người khỏe mạnh, dùng tuổi trẻ để phấn đấu thành người xuất sắc. Bất chấp phản đối của gia đình anh vào ngành cảnh sát, anh muốn mình xuất hiện trước người ấy với dáng dáp một người đàn ông mạnh mẽ và tài năng.

Trớ trêu thay, ngày trở về anh bẽ bàng khi người ta quên anh, hoàn toàn không nhận ra đứa bé mình đã bỏ rơi.

Tức giận

Căm hờn

Anh càng chán ghét bản thân mình gấp bội. Vì anh chợt nhận ra ngoài cơn đau âm ỉ của sự ám ảnh do người ấy gây ra thì còn một thứ khác tồn tại song song. Nó ngày một lớn dần theo năm tháng, bất chấp nổi hờn giận của anh.

Tình yêu…

Đúng vậy, anh đã yêu người đó, vẫn yêu người đó. Park Yoochun!

Thế nhưng phải làm sao để vượt qua nổi đau trong quá khứ, vượt qua cách nhìn nhận của người đời về tình yêu đồng tính và nhất là Yoochun không yêu anh…

Càng tuyệt vọng anh càng khắc nghiệt, không ngừng gây hấn với Yoochun. Mục đích là làm Yoochun ghét anh để anh có thể dập tắt ngọn lửa âm ỉ trong lòng.

Đến hôm nay, anh mới biết tất cả, tất cả chỉ là sự ngu ngốc của chính anh. Anh đã tự dìm mình vào nỗi đau tưởng tượng mà đánh mất quãng thời gian quí báu.

Junsu thở sâu hơn, đều hơn lấy lại bình tĩnh và sức lực. Anh nhìn về phía đường cũ mà mình vừa chạy qua.

Không muộn chứ nếu anh quay lại, dùng cố gắng cùng cực để chuộc lỗi cho sự xuẩn ngốc của anh?

- Đúng rồi! Dù trễ, tôi cũng sẽ không lạc đường nữa, dù Yoochun không nhớ tôi cũng không sao, miễn tôi nhớ anh là được.

Junsu vững lòng với quyết tâm đó, anh đứng lên và quay đầu chạy trở về căn hộ có người anh yêu

- Yahh! Kim Junsu, đây là cách anh trù dập tôi đấy hả?

Vừa bước vào, Junsu đã giật mình nghe tiếng quát của Yoochun. Thì ra, anh đã bỏ đi để lại nó với cái đầu đầy xà phòng. Bây giờ thì bọt trắng đã lan đầy mặt, ướt đầm cả phần lưng. Junsu lật đật chạy lại xả tóc rồi nhẹ nhàng lau khô người cho nó. Xong đâu đấy anh mới đẩy nó ra phòng khách

- Lần sau sếp muốn trả đũa tôi thì cũng chở tôi lành chân đã nhé. Vậy mới là quân tử - Yoochun gắt gỏng nói. Mắt đỏ ngầu vì bị xà phòng rơi vào mắt.

- Tôi xin lỗi

- Xin lỗi gì mà…

Câu quát khựng ngang. Nó có nghe nhầm không, sếp Kim đang xin lỗi nó đấy. Yoochun trố mắt, ngoáy ngoáy lỗ tai.

- Tôi lấy thuốc cho anh nhỏ mắt nhé – Junsu ngập ngừng xin ý kiến

- Ừa, thuốc để ở tủ đằng kia – Yoochun cũng dịu giọng. Không lẽ người ta chịu nhận lỗi rồi mà mình còn hẹp hòi.

Junsu lấy thuốc, quay trở lại kêu nó ngửa đầu ra sau cho anh giúp. Yoochun không phản đối, ngẩng mặt lên. Trong giây lát, họ nhìn vào nhau

--Chun pov---

Ý! Sao mình không chú ý mắt của ông sếp này có đuôi nhỉ, con ngươi đen lay láy.

--End pov---

---Su Pov---

Không ngờ khuôn mặt Yoochun lớn lên lại có nét lãng tử, rất đàn ông thế này

--End pov---

Thời gian ngưng đọng cho hai kẻ chìm đắm vào nhau. Rồi cùng nhau giật mình tỉnh lại

- Tôi…tôi tự nhỏ được rồi. Sếp đi nấu cơm đi – Yoochun thô bạo giật chai thuốc. Giọng gay gắt để lấp liếm hành động kỳ lạ vừa rồi.

- Ừ - Junsu đi thẳng vào bếp

30 phút sau

- Trời ơi! Cái này đâu phải cho người ăn – Yoochun nhăn nhó chỉ vào mấy đĩa màu đen đen trên bàn – Bộ sếp tính đầu độc tôi hả?

- Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể làm thế này thôi – Cúi thấp mặt, anh áy náy nói

- Tôi không ăn cái này – Dằn mạnh đũa, Yoochun nhất quyết không để mình bị ngộ độc thực phẩm – Anh ra ngoài mua đồ ăn sẵn đi

- Được, chờ tôi một chút nhé

Đi ngay! Không một lời phàn nàn. Yoochun đứng hình tại chổ.

- Sếp Kim, tôi khát

- Tôi lấy nước cho anh, nước cam nhé

- Thật chán quá đi

- Anh buồn sao? Tôi lấy báo đọc nhé, hay anh muốn xem TV

- Ái da, cả người nhức mỏi muốn chết

- Nhức ở đâu? Để tôi xoa bóp giúp anh.

Trời ơi! Hôm nay nhất định là tận thế, Nếu không sao ông sếp lại ngoan ngoãn, ưu ái nó thế này cơ chứ?

Chịu không nổi nữa, Yoochun kéo Junsu lại, đưa tay sờ trán anh

- Sếp Kim, hôm nay anh không khỏe phải không?

Hành động này nhìn vào vô cùng ám muội. Kết quả Yoochun được đáp án còn hú hồn hơn

- Tôi không…không sao – Anh hất mặt mình ra xa tay nó, nói lắp bắp rồi đi như chạy vào WC

Không! Không phải tận thế, cũng không phải sếp Kim bệnh, người có vấn đề là nó mới đúng. Yoochun hãi hùng đưa tay lên trán mình thăm dò, cơ miệng há ra không hẹn ngày khép lại

Nó vừa thấy sếp Kim đỏ mặt nha…

Đêm về vô cùng yên tĩnh

Yoochun ngủ say như bị oánh xỉu. Một người lẵng lặng đứng bên giường, ngẩn ngơ ngắm nhìn cái tướng ngủ xấu miễn chê của nó với ánh mắt tha thiết. Junsu vén nhẹ mép chăn, rồi thuận tiện xoa mái tóc bồng.

- Yoochun, từ nay tôi sẽ đối tốt với anh

Mất thêm một lúc thật lâu, anh mới dứt được mắt ra khỏi nó. Một cách nuối tiếc, anh bước ra khỏi phòng

Cánh cửa vừa đóng…

Đôi mắt đang đóng chặt bỗng mở ra. Nét mặt không hề ngáy ngủ mà chỉ có kinh hoàng. Yoochun luống cuống chụp điện thoại, lính quính bấm số. Bên kia vừa bắt máy, nó nói luôn một tràng

- Yunho! Tao biết lần trước tao bỏ quên mày là sai. Mày đại nhân đại đức tha cho tao nhé, nhanh nhanh về đi mà. Về cứu tao với, mày mà không về thì xem như đây là lời vĩnh biệt của tao đấy nhá

End Extra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yunjae