
Chương 10
Khang Kế không nghỉ học, trừ bỏ em gái có chút buồn bực, những người khác đều là vui mừng. Khang Kế sống lại, đến trường, chơi bóng, bán cá, yêu đương vụng trộm, một cái cũng không thể thiếu.
Sau khi hai người hòa hảo, một cái cuối tuần Thiệu Chuẩn lập tức thu được bảy tám phong thư tình. Một phong một phong theo đúng kì hạn mà đọc hết. Liên tưởng đến cuộc sống của Khang Kế và cảm tình hắn dành cho mình, Thiệu Chuẩn cảm động cơ hồ muốn đổ lệ, trong lòng thầm mắng tiểu tử này càng ngày càng phiến tình.
Trong trường học điên cuồng truyền đi thông tin Thiệu Chuẩn vương tử cùng bạn gái ngửa bài, mà vị bạn gái cũ này của Thiệu Chuẩn liền lấy vận tốc ánh sáng đầu nhập vào ôm ấp của người khác, mấy tin tức bát quái như vậy quả thực là nguồn suối khoái hoạt của vườn trường. Các nữ sinh khoa trương líu ríu, các nam sinh mịt mờ trêu chọc. May mà ba vị đương sự đối với việc này giữ kín như bưng, mang theo một bộ dáng không bị thương tổn gì. Bạn gái cũ Thiệu Chuẩn hạnh phúc cùng bạn trai mới, Thiệu Chuẩn trước sau như một lễ phép lãnh đạm, làm cho nhân vật Thiệu Chuẩn bi tình càng thêm sáng chói trong cảm nhận của nữ sinh, Thiệu Chuẩn thật sự là một hảo nam nhân a.
" Hứ, xì." – đây là cái nhìn nhất quán của Khang Kế đối việc này. Thời điểm nói như vậy Khang Kế chỉ có thể hung hăng liếc mắt cái tên đang ngồi một bên cười đến thực ác liệt Thiệu Chuẩn. Cái thế đạo gì đây, tên này gian ác như vậy còn có thể trở thành thần tượng?! Khang Kế tức giận bất bình rất nhiều, càng ra sức đi chơi bóng rổ. Đã có thần tượng Thiệu Chuẩn, mình chỉ có theo phương diện khác xuất đầu lộ diện, aiz...
Mắt thấy sau sự kiện này càng có nhiều nữ sinh hướng Thiệu Chuẩn thổ lộ, Thiệu Chuẩn đều lấy tư thái vu sơn tư vân* dịu dàng cự tuyệt, cũng không ngờ càng tăng thêm mị lực cho cậu ta. Đối với các nữ sinh ngu muội, Khang Kế cảm giác bất đắc dĩ sâu sắc.
Mỗi ngày, hai người ở trong phòng dụng cụ "diễn luyện" xong, Khang Kế mệt mỏi hay nói giỡn: " Thực hẳn là để cho các nữ sinh nhìn xem bộ dáng cậu vừa rồi, xem các nàng có còn nhận biết nổi không vương tử cậu."
" Vương tử? " Thiệu Chuẩn hừ một tiếng nói: " Ngây thơ! Các nàng nghĩ như thế nào, tôi mới không cần." Đột nhiên Thiệu Chuẩn quay đầu đối Khang Kế cười cười nói: " Hắc hắc, ta chỉ cần làm lão công của ngươi liền thỏa mãn."
" Lão công? " Khang Kế nhất thời không phản ứng lại, quay đầu nhìn thấy Thiệu Chuẩn cười đến thực tà ác, không khỏi buồn bực nói: " Hai ta đều là nam, còn có thể kêu lão công lão bà sao? "
" Ngu ngốc." Thiệu Chuẩn đảo mắt trợn trắng, ngay cả câu thân mật tình tự đều nghe không hiểu, cứ người như vậy còn viết thư tình? Còn có thể viết thư tình khiến chính mình cảm động? Thật sự là quỷ dị.
" Chờ đi, tiếp qua một tháng lại đến nghỉ hè, đến lúc đó tôi sẽ hảo hảo giáo giáo cậu cái gì kêu lão công." Thiệu Chuẩn có tính tò mò, từ sau khi nhận định Khang Kế liền tra tìm tư liệu về phương diện này, phải biết rằng so với này ngốc tiểu tử, cậu ta rành nhiều lắm nhiều lắm. Cũng biết mình cùng Khang Kế như bây giờ coi như không bằng chân chính làm tình đi. Chân chính làm tình... Thiệu Chuẩn nghĩ đến là lại hưng phấn cũng vừa xấu hổ, vô luận như thế nào hay là nếm thử một chút. Cho nên, Thiệu Chuẩn luôn luôn hy vọng kì nghỉ hè đến.
Thiệu Chuẩn này lại đang nói mấy lời mình nghe không hiểu, chính mình kỳ thật căn bản một chút cũng không hiểu biết Thiệu Chuẩn nha. Trong đầu Khang Kế thổi qua một cái ý niệm như vậy rồi mơ mơ màng màng ngủ.
Trời nóng lên rất nhanh. Làn da Khang Kế che đậy nguyên mùa đông, chẳng vài ngày bóng rổ lại biến thành màu đen như chân gà nướng, mỗi lần Thiệu Chuẩn nhìn thấy đều muốn chảy nước miếng.
Trước kì nghỉ Khang Kế nói với Thiệu Chuẩn: " Mình về sau sẽ cố gắng chơi bóng rổ, muốn thật sự chú tâm chuyện này."
" A? Vì sao? " Thiệu Chuẩn thấy kỳ quái, Khang Kế trước kia mỗi ngày đều chơi còn không gọi là thật sự chú tâm sao?
" Đội trưởng bọn mình năm nay lấy thân phận Thể dục tinh thông sinh* để thông qua kì tuyển chọn đại học. Mình cũng muốn đi đường này." Khang Kế phát lời thề son sắt.
" Lên đại học? " Ừ nhỉ, sang năm liền năm hai, rất nhanh, chính là đại học. Thiệu Chuẩn nghĩ khó có khi tiểu tử này so với mình nghĩ được xa vậy. Chỉ biết đoạn ngày này quá đỗi hạnh phúc, đem tương lai đều quên hết. Vì thế cười tủm tỉm gật đầu nói: " Cũng tốt, đến lúc đó chúng ta sẽ không phải tách ra."
Nghe được lời không cần tách ra này, Khang Kế đột nhiên xoay người lại hỏi: " Thiệu Chuẩn, cậu thích mình sao? "
" Thích." Thiệu Chuẩn không rõ vì cái gì Khang Kế đột nhiên điên.
" Kia, vậy cậu yêu mình sao? " Lúc Khang Kế hỏi ra câu này, mặt hắn có chút hồng.
" Cậu cảm thấy sao? " Thiệu Chuẩn buồn cười nhìn Khang Kế, tuy rằng không biết hắn muốn cái gì, nhưng nhìn hắn mặt đỏ khẩn trương, mình liền nhịn không được khoái hoạt, thật là...
" Mình hỏi cậu, cậu hỏi lại mình làm gì?! Cậu rốt cuộc yêu không yêu mình? " Khang Kế bị Thiệu Chuẩn hỏi ngược lại vấn đề, không bằng nói đây là thói quen trốn tránh vấn đề, hắn phi thường không hài lòng.
" Mình yêu cậu." Thiệu Chuẩn thanh âm thấp nhu, nghiêng đầu đi qua hôn môi Khang Kế.
Khang Kế vốn đang có cảm xúc bực bội, bị Thiệu Chuẩn làm như vậy liền khẩn trương thành nhu tình. Mặt đỏ hồng, trong lòng thầm mắng Thiệu Chuẩn, người này như thế nào, như thế nào, như thế nào có thể lợi hại như vậy? Làm cho người ta không thể không động tâm.
" Kia... Vậy cậu chỉ yêu mình một người sao? " Khang Kế nhanh kéo tinh thần trở về, thiếu chút nữa bị Thiệu Chuẩn xóa não.
" Đương nhiên! " Thiệu Chuẩn trong lòng có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn là vì thấy Khang Kế khó được một lần biểu hiện mất cảm giác an toàn, mà buộc lòng phải kiên nhẫn, cười tủm tỉm đáp.
" A?! " Khang Kế trong lòng bốc lên tư vị nói không rõ là cái gì. Cậu ấy chỉ yêu một mình ta, ta đương nhiên hẳn là vui vẻ. Có điều chính mình viết ba năm thư tình, thế nhưng một chút tác dụng đều không có sao? Thiệu Chuẩn đối với người viết thư tình vô danh kia... một chút cảm giác cũng không có sao? Khang Kế nhịn không được dùng một thân phận khác tự ăn dấm chua của chính mình.
Thiệu Chuẩn thấy Khang Kế cúi đầu một hồi ảo não một hồi thở dài, trong chốc lát lại có điểm ngọt ngào, một hồi lại có điểm ưu thương. Không biết tiểu tử này đang nghĩ cái gì. Lần này đến phiên Thiệu Chuẩn không hiểu Khang Kế. Đi qua dùng sức lắc lắc vai Khang Kế nói: " Ây, cậu như thế nào rồi?! Nói nói."
Khang Kế trong lòng không nín được, suy nghĩ nửa ngày, vẫn là hỏi: " Thiệu Chuẩn, cậu có nhớ hay không, kì nghỉ hè đầu tiên hồi sơ nhị, có một lần, buổi sáng cậu nói mình muốn trộm thư nhà cậu. Chuyện lần đó cậu có nhớ hay không? "
Thiệu Chuẩn đương nhiên nhớ rõ, ngày đó là Thiệu Chuẩn lần đầu tiên nhận được thư tình, là mình cùng Khang Kế vận mệnh tương liên chân chính bắt đầu, như thế nào không nhớ rõ. Thiệu Chuẩn con mắt vòng vo chuyển, đại khái hiểu được Khang Kế suy nghĩ cái gì, không khỏi buồn cười, gật gật đầu, cố tình thoải mái nói: " Nhớ rõ, đại để buổi sáng cậu không ngủ được chạy đến ngốc trước cửa nhà mình, sẽ không là khi đó trở đi liền yêu đi? "
" Ách... thời điểm đó, mình..." Khang Kế đang nghĩ trả lời như thế nào, lại đột nhiên nghĩ như thế nào lại bị người này kéo đi, vì thế vội lắc lắc đầu nói: " Ai nha, không cần nhắc tới vấn đề đó. Mình là muốn hỏi, cậu có còn nhớ hay không, khi đó trong hộp thư còn có phong thư tình gửi cho cậu?
" Ân, nhớ rõ, mình còn đọc mà." Thiệu Chuẩn nhìn chằm chằm Khang Kế, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, trừng đến mức Khang Kế không dám nhìn lại hắn mới thôi.
" Kia, cậu đối cái người viết thư tình... có cảm giác gì? " Khang Kế hỏi xong, trong lòng cũng không biết mình chờ đợi là cái đáp án gì, đành phải cúi đầu chờ kết quả.
" Ây da, hành văn có vẻ kém, còn có lỗi chính tả." Thiệu Chuẩn buồn cười nhìn Khang Kế, cố ý nghiêm túc gằn từng tiếng đáp.
Nghe đánh giá ác liệt, Khang Kế có chút buồn bực, đầu cúi càng thấp, ngay cả thắt lưng cũng không thẳng. Trong lòng thầm nghĩ, có lẽ chính mình hẳn là đình chỉ hành vi viết thư tình ngu xuẩn kia đi.
" Chẳng qua, viết thật ra rất tình thâm ý thiết, mình thực thích." Thiệu Chuẩn nói tiếp, chờ xem Khang Kế biến sắc mặt ra sao.
Khang Kế nhãn tình sáng lên, ngẩng đầu lên giống như con chó nhỏ nhìn Thiệu Chuẩn: " Vậy cậu thích hắn sao? "
" Thích."
" Vậy cậu còn hy vọng nhận được thư tình của hắn sao? "
" Ân."
" Kia, kia, vậy cậu thương hắn sao? " Khang Kế không biết chính mình như thế nào lại hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như vậy: " Cậu yêu cái người viết thư tình cho cậu sao? "
Thiệu Chuẩn buồn cười nhìn Khang Kế, gợi lên khóe miệng, muốn cười không cười nói: " Yêu, mình thực thương hắn."
Khang Kế bị câu trả lời như vậy khiến cho đầu óc mênh mông, không biết nên phản ứng như thế nào, lúng ta lúng túng nửa ngày mới thấp giọng lầu bầu: " Nhưng, nhưng cậu còn nói chỉ yêu mỗi mình..."
" Ân, không xung đột." Thiệu Chuẩn vỗ vỗ lên đầu Khang Kế đang cúi thật sự thấp, cười cười nói: " Đi nào, nên trở về nhà, tiểu hài tử ngoan sẽ không muốn nhiều như vậy.", nói xong, đi trước ra khỏi chỗ ẩn mật. Khang Kế chỉ nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Thiệu Chuẩn hòa vào sự đón tiếp vui vẻ của mọi người trong vườn trường.
Aiz, hỏi đến cuối cùng, thì ra khó xử chính là mình thôi. Khang Kế vỗ vỗ bụi trên người, đứng dậy, chậm rãi thong thả đi ra ngoài.
Khang Kế không thích hợp tâm tư trăm chuyển ngàn hồi, phiền não làm cho người ta khó giải như vậy, không bao lâu đã bị ném ra sau đầu. Ngày nóng theo mồ hôi cùng nhau bốc hơi lên, nghỉ hè rốt cục đã đến.
Nghỉ hè đến vốn hẳn là khoái hoạt, nhưng Khang Kế vẫn là có chút buồn bực. Nghỉ hè đến đây, thuyết minh một cái vấn đề thật to, hắn cùng với Thiệu Chuẩn không có nơi yêu đương vụng trộm, phòng dụng cụ thể thao trong trường học cứ nghỉ hè là đóng cửa .
Nhưng nghỉ hè vẫn là có chuyện vui vẻ. Qua một đống kì thi, Khang gia lại thu được giấy thông báo Khang Hồng cũng thi đậu Nhị Trung, lại thành Khang Kế học muội. Một nhà có hai hài tử đều không chịu thua kém ai như vậy, làm cho ba Khang mẹ Khang ở chợ hãnh diện rất nhiều, ngay cả lượng cá tiêu thụ cũng tăng không ít, ba Khang mẹ Khang mừng rỡ cười toe toét.
Trải qua cổ vũ như vậy, đối với những người không được học tập đến nơi như ba Khang mẹ Khang, đã xem nó như tiếng sấm trong nhà, đều nói: " Các con cứ việc học, học được đến chỗ nào, cha mẹ sẽ đưa các con học đến chỗ đó.". Sau đó còn dùng một lời thô tục dân quốc thường dùng, làm như câu tổng kết, cảm thấy mỹ mãn a, thần thanh khí sảng a.
Khang Hồng làm một câu đáp ứng, loại việc nhỏ này căn bản không đặt trong mắt nàng, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ nói: " Ba mẹ, hai người cứ chờ là được rồi, anh hai mặc kệ hắn học không học, dù sao, nếu ba mẹ nguyện ý, con liền lại ở trong trường học không đi đâu. Hừ, vẫn học thư thả xong rồi nói sau."
Ba Khang cảm thấy vui mừng gật gật đầu, mẹ Khang hoảng sợ nói: " Hồng Hồng, nghe nói, nghe nói cái kia... học cao quá gả chồng không được, con cũng đừng học quá cao. A..."
Chết, sự tình còn không có đến mức đó đâu, mẹ Khang lo lắng cái này dư thừa. Khang Kế buồn cười lắc lắc đầu, thở dài vì hai cái bảo bối trong nhà.
" Không có việc gì, gả không đi, bảo anh hai giới thiệu, anh hai nhận thức tốt hơn.". Kẻ làm muội muội này nửa phần cũng không xấu hổ, còn hướng Khang Kế liếc mắt một cái.
" Cũng được, cũng được.", mẹ Khang vừa nghe liền vui vẻ, vỗ vỗ vai con nói: " Tiểu Kế, về sau Hồng Hồng chung thân đại sự liền giao cho con."
Khang Kế đảo cặp mắt trắng dã, rõ ràng trong lòng cảm thấy hai nàng đang nổi điên, nhưng kỳ quái là, chính mình thật sự bắt đầu ở trong lòng sàng lọc chọn người. Người dễ nhìn? Kia chỉ có Thiệu Chuẩn, nhưng, nhưng, Thiệu Chuẩn không được, Thiệu Chuẩn là của mình, cho dù là em gái cũng không thể cho. Nếu không, đội trưởng đi? Nhưng đội trưởng dường như có bạn gái? Kia Tiểu Hoàng? Tiểu Hoàng hắn... Chờ thời điểm phát hiện bản thân thần kinh có vấn đề, hắn đã muốn tiến vào nửa giờ minh tưởng. Thật muốn đòi mạng, thế nhưng bị mẹ và em gái tố chất thần kinh có vấn đề lây bệnh. Lé mắt trừng hai vị nữ nhân đang nổi điên, Khang Kế quyết định vẫn là đi ra ngoài một chút thôi.
Này vừa đi, thói quen lại bước đi đến dưới lầu nhà Thiệu Chuẩn. Lấy đá xao cửa sổ. Mới gõ một chút đã thấy Thiệu Chuẩn mở cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn hắn, vẫy vẫy tay nói: " Đi lên, nhà mình giờ không người."
Không người?! Lời này là thuốc kích thích rất mạnh nha. Ánh mắt Khang Kế chốc lát liền sáng lên, dùng hết tốc độ vọt vào trong nhà. Lên lầu, thấy Thiệu Chuẩn thư thư phục phục ngã vào trên giường cười tủm tỉm nhìn mình.
Hơn một tuần không gặp, đối với hai cái nhiệt huyết thiếu niên mà nói, đều là cấm kỵ lâu lắm. Khang Kế nhìn thấy Thiệu Chuẩn, trong nháy mắt hạ thân liền ngạnh lên, nhưng vẫn là cẩn thận hỏi hỏi: " Ba mẹ cậu khi nào thì trở về? "
Thiệu Chuẩn một phen kéo Khang Kế qua, bắt đầu thoát quần áo hắn, nói: " Bọn họ hôm nay quyết định xuất môn du lịch, muốn đi nửa tháng đi, còn chưa kịp báo cho cậu, cậu đã tới rồi, thực ngoan."
Nói xong, đã muốn đem Khang Kế cùng chính mình đều bóc đến tinh quang, đây là lần đầu tiên Khang Kế cùng Thiệu Chuẩn chân chính "lỏa trình" gặp lại. Khang Kế ngây ngốc nhìn hạ thân Thiệu Chuẩn đứng thẳng, tiến lên cầm, nửa quỳ xuống dưới nhìn thẳng, thì thào: " Thật là đẹp mắt."
" Ân..." Thiệu Chuẩn rên rỉ một tiếng, ngã ngồi ở trên giường, thanh âm trầm xuống, nói đứt quãng: " Được, đẹp mắt sao? Khang Kế, vậy cậu liếm nó một chút, ngoan, nó cần cậu."
Khang Kế đã muốn choáng váng, trong đầu tất cả đều là dục vọng, chỉ biết phục tùng. Vươn đầu lưỡi đến dạo qua một vòng, chợt nghe thấy Thiệu Chuẩn rên rỉ đột nhiên lớn lên, cái loại thanh âm dồn dập thoát phá này càng làm động lực của Khang Kế lớn thêm, Khang Kế đơn giản liền đem nơi đó của Thiệu Chuẩn hàm vào trong miệng, liếm qua lại giống như ăn kem.
" A... a... chính là nơi đó, đúng, Khang Kế, nhanh lên..." lung tung hô, Thiệu Chuẩn kéo tóc Khang Kế, không biết là nên đem đầu của hắn ấn đi xuống hay là kéo lên.
Khang Kế thấy Thiệu Chuẩn hưng phấn không khỏi càng thêm cố gắng, thích xem bộ dáng Thiệu Chuẩn vì mình mà hưng phấn. Một bên liếm, một bên giương mắt nhìn Thiệu Chuẩn nhắm mắt lại, miệng hơi hơi mở ra, vẻ mặt đà hồng say mê. Cho tới bây giờ chưa thấy qua cậu ấy biểu tình liêu nhân như vậy, hạ thân Khang Kế càng ngày càng cứng rắn, động tác miệng cũng không ngừng càng lúc càng nhanh. Thiệu Chuẩn bị kích tình chồng chất đến quá nhanh, xem ra lập tức sẽ nhịn không được, một phen hất đầu Khang Kế ra, cuối cùng trong một khắc run run bắn đến mặt Khang Kế.
Thiệu Chuẩn chậm rãi mở đôi mắt tràn đầy thủy quang, nhìn thấy Khang Kế đen đen mà nay trên mặt một mảnh màu trắng đang từng chút một giọt xuống, Khang Kế còn đem vẻ mặt si ngốc nhìn chính mình, thực tình sắc. Thiệu Chuẩn xấu hổ mặt càng hồng, lấy giấy vội vàng một chút một chút lau cho Khang Kế.
" Thiệu Chuẩn..." Khang Kế ủy khuất đem hạ thân còn đang đứng thẳng hướng trên người Thiệu Chuẩn cọ cọ. Thiệu Chuẩn nhìn nhìn, thở dài, từ đầu giường lấy ra này nọ, đưa cho Khang Kế nói: " Vốn là chuẩn bị cho mình, ai biết... Quên đi, tiện nghi cậu, đến đây đi."
Khang Kế cầm cái hủ, ngây ngốc nhìn Thiệu Chuẩn, không biết làm sao: " Cái gì... Cái gì vậy? "
Thiệu Chuẩn đã phát tiết qua, vốn là không vội. Nhàn nhàn nhìn Khang Kế rõ ràng dục hỏa đốt người lại vẻ mặt mê man mà bất lực nhìn mình, vẫn là nhịn không được động lòng. Tiểu tử này chính là dùng loại vẻ mặt cực đả động người. Nhẹ nhàng thở dài, ôm Khang Kế nói: " Ngoan, đến, mình dạy cho cậu."
Khang Kế chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ làm loại sự tình này. Khi ngón tay bôi thuốc tham tiến phía sau Thiệu Chuẩn, nội vách tường ôn nhuận mềm mại gây cảm giác kỳ dị nơi ngón tay làm cho Khang Kế hết hồn, vừa hưng phấn vừa khẩn trương, thậm chí so với Thiệu Chuẩn còn cảm giác thẹn thùng hơn. Một ngón, hai ngón, ba ngón, Khang Kế không dám dùng sức, chậm rãi, vụng trộm giương mắt nhìn mặt Thiệu Chuẩn. Thiệu Chuẩn bộ dạng đẹp mắt Khang Kế đã sớm biết, nhưng Thiệu Chuẩn hôm nay như vậy vẫn là làm cho Khang Kế không thở nổi, cái loại cảm giác chịu đựng ngượng ngùng đem bản thân giao cho chính mình, rất mỹ diệu.
Ngón tay ở bên trong chậm rãi nong, chậm rãi xoay tròn, chậm rãi trừu sáp, chậm rãi tìm kiếm làm cho Thiệu Chuẩn hô hấp biến loạn. Loại cảm giác nắm trong tay này rất tuyệt, cao hứng cơ hồ làm cho Khang Kế đã quên dục vọng, loại thỏa mãn tâm lý này là Khang Kế từ lâu như vậy tới nay chưa bao giờ từng có.
" Thiệu Chuẩn, làm sao bây giờ, mình dường như càng ngày càng thích cậu." Khang Kế một bên tiếp tục trên tay công kích, một bên nghe tiếng thở dốc của Thiệu Chuẩn, thì thào tự nói.
Vốn ánh mắt đã muốn có chút hoảng, Thiệu Chuẩn nghe câu này, dừng một chút, tựa hồ là thanh minh sáng ngời, một lần nữa nhắm mắt lại, ngoéo khóe miệng, cúi đầu nói: " Khang Kế, vào đi."
Nghe lời động thân, Khang Kế vốn tưởng từ từ sẽ đến, lại không nghĩ rằng Thiệu Chuẩn còn có thể cho mình được khoái cảm lớn như vậy, khoái cảm tính sự trước kia chưa bao giờ từng có, nóng bỏng nhanh bao trùm thực dễ dàng khiến cho Khang Kế không khống chế được. Dục vọng như đại hồng thủy từng chút một bao phủ Khang Kế. Khang Kế quên ôn nhu, theo bản năng bắt đầu vận động.
Có điểm đau. Thiệu Chuẩn hít vào một hơi, chịu đựng đau, cau mày, cố gắng cho chính mình thả lỏng, có thể cất chứa càng nhiều Khang Kế. Nhìn khuôn mặt Khang Kế bị kích tình vặn vẹo, Thiệu Chuẩn muốn thở dài, chính mình thật sự là cái đứa ngốc, không nề hà, vô lực tự kềm chế. Nếu buông tay không được, liền đem hắn nắm càng chặt đi. Thiệu Chuẩn tự giễu cười cười, lại bị Khang Kế đột nhiên va chạm đến nơi nào đó, " A... Chính là nơi này, Khang Kế... Ân..." Thiệu Chuẩn không khỏi tinh thần bay ra, nắm chặt cánh tay Khang Kế, hoàn toàn đắm chìm giữa vô biên vô hạn khoái cảm.
" Thiệu Chuẩn, Thiệu Chuẩn..." Khang Kế trợn tròn mắt nhìn người trước mắt, miệng rốt cuộc phun không ra từ ngữ nào khác. Tên của Thiệu Chuẩn ở đầu lưỡi hồng nhẩm một lần lại một lần, quấn quanh tâm Khang Kế. Động thân lại động thân, một chút, một chút, một loại cảm thụ xa lạ tùy khoái cảm mà đến, một loại cùng loại với sự nắm giữ, cùng loại với cảm giác hạnh phúc.
Thiệu Chuẩn trầm vào con kênh dục vọng di động chìm nổi, lòng tràn đầy thỏa mãn nhìn Khang Kế. Khang Kế dùng tay cùng đầu lưỡi châm hỏa làm cho người ta một tầng một tầng mồ hôi chồng chất đi ra. Ôm Khang Kế hôn sâu, có tư vị thoang thoảng, hảo kích thích.
Mùa hè thực nóng, trên cỏ côn trùng kêu vang từng trận. Gió đêm ôn nhu thổi qua cửa sổ, nâng lên bức màn, cũng an ủi hai cái tâm bạo động.
Khang Kế động tác chậm rãi mềm nhẹ đi, mở mắt ra tỉ mỉ ở nhập nhoạng bóng đêm thấy được Thiệu Chuẩn. Như vậy Thiệu Chuẩn có sự toàn mỹ không hiểu nổi, hoàn hoàn toàn toàn khảm vào linh hồn hắn.
" Thiệu Chuẩn, cậu nói, nếu chúng ta có thể như vậy vẫn làm, vẫn làm, vĩnh viễn không ngừng, thật là tốt biết bao."
" Kia, không phải cậu tử vong thì chính là mình mất mạng." Thiệu Chuẩn nheo mắt lại, chậm rãi hưởng thụ ôn nhu gợi cảm: " Làm tình biến thành trò chơi sinh tử, còn có cái gì vui mà chơi? "
" Vậy đồng sinh cộng tử tốt lắm. Ân, đồng sinh cộng tử, rất tốt." Khang Kế lầm bầm lầu bầu, còn tự mình làm cái kết luận.
Thiệu Chuẩn trát trát nhãn tình. Tiểu tử này luôn có thể dễ dàng nói ra lời như vậy, khinh địch như vậy, làm cho người ta không thể tin được là thật .
" Nghĩ theo mình cùng chết? " Thiệu Chuẩn bĩu môi hỏi.
" Không phải." Khang Kế nói, hạ thân có một chút phấn chấn, không thấy được ánh mắt Thiệu Chuẩn ảm xuống dưới, qua nửa ngày mới nói tiếp: " Mình muốn nhất là, cùng với cậu bên nhau sống."
" Chết là chuyện không có biện pháp." Khang Kế cảm giác nhanh đến, tốc độ nhanh hơn, căn bản muốn nói cũng không nói ra được, thân thủ phủ trụ hạ thân Thiệu Chuẩn một phen bộ lộng, đồng thời hạ thân mãnh liệt trừu sáp hơn mười cái, cùng Thiệu Chuẩn một trận run run, đều tự nhuyễn qua một bên. Mới thở nói: " Chủ yếu là cậu đã chết mình khẳng định sống không nổi, cho nên, đành phải cộng tử. Thiệu Chuẩn, cậu phải sống dài chút, mình muốn ở thế giới này ngốc lâu chút."
" Hảo, mình cố gắng sống lâu chút." Thiệu Chuẩn cười đến ngọt ngào.
" Đây là cảm giác làm lão công sao? " Khang Kế nhớ lại một chút tư vị mất hồn vừa rồi, không khỏi cảm thán: " Thật thoải mái, Thiệu Chuẩn, cậu giỏi quá. Chúng ta sẽ vĩnh viễn như vậy, được không? "
" Giỏi cái mông! " Thiệu Chuẩn thấy bộ dáng Khang Kế chí đắc ý mãn, vạn phần buồn bực. Đã biết tại sao một cái người ích kỷ vậy, như thế nào có thể vì tên hắc tiểu tử mà làm được đến bước này? Ngẫm lại đều cảm thấy bất khả tư nghị. Thiệu Chuẩn chụp mặt Khang Kế tươi cười nói: " Hôm nay là tôi cho cậu. Lần sau liền đến phiên tôi tiến vào cậu , hừ, cậu đừng nghĩ vĩnh viễn giống như hôm nay."
" Nha, đều tốt, cùng cậu ở một chỗ, thế nào đều tốt. Lại nói, mình thấy cậu vừa rồi cũng thích dã man." Khang Kế không thấy được Thiệu Chuẩn đen mặt, càng nói thanh âm càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng, đảo mắt đã ngủ say đi.
" Ngu ngốc." Thiệu Chuẩn nhẹ nhàng nói. Chậm rãi đứng dậy, chống thắt lưng đau nhức đi vào phòng tắm.
Khang Kế mới ngủ khoảng nửa giờ đã bị Thiệu Chuẩn thô lỗ lay tỉnh.
" Làm gì? " Khang Kế phất phất tay ý đồ né ra người trước mắt, ôm chăn, nghiêng đầu chôn ở bên trong, tiếp tục ngủ.
" Khang Kế, cậu hôm nay không trở về nhà sao? " Thiệu Chuẩn dù sao cũng không sao cả, ngày mai ai mắng hắn là chuyện hắn, mình hết nghĩa vụ , tùy tiện đá Khang Kế một cước, cũng ngã vào bên cạnh ngủ luôn.
" Về nhà? " Khang Kế núp trong chăn nửa ngày, đột nhiên nhảy dựng lên một cái, lớn tiếng nói: " Về nhà! " khiến cho Thiệu Chuẩn đang chuẩn bị ngủ phải tỉnh lại. Nhưng không để ý phản ứng trì độn của Khang Kế, thanh thoát nghiêng thân tiếp tục ngủ.
Khang Kế phủ phục trên thân Thiệu Chuẩn, giống như con chó nhỏ đưa mũi ngửi, cắn cắn lỗ tai Thiệu Chuẩn nói: " Thiệu Chuẩn, cậu thực thơm nha. Mình không thể rời đi cậu. Không muốn về nhà."
" Ưm, tùy tiện cậu. " Thiệu Chuẩn hôm nay phát tiết hai lần, hiện tại mệt không chịu nổi, căn bản không có khí lực để ý đến vị nào đó tính trí dạt dào, thuận miệng lầu bầu một câu.
Khang Kế gọi điện thoại về nhà, tìm cái lý do ngoại túc. Lên giường lại bổ nhào vào người Thiệu Chuẩn, cọ đến cọ đi, chẳng qua lần này còn xuống tay đi vuốt ve cái chỗ hôm nay làm cho hắn vô vàn khoái hoạt.
" Đừng náo loạn, Khang Kế. Mình thực mệt." Thiệu Chuẩn nghiêng người qua một bên, muốn tách rời khỏi "sắc thủ".
" Nhưng là, mình rất muốn..." Khang Kế trên tay không ngừng, trên mặt lại xuất ra kỹ năng vô địch – giả đáng thương.
Thiệu Chuẩn bị quấy rầy đến mức không có biện pháp ngủ, đành phải xoay người lại, chân khóa một cái, đem Khang Kế quay người đặt ở dưới thân, nhe răng cười nói: " Nghĩ muốn thế sao ? Ân? "
" Ân, muốn." Khang Kế chớp chớp con mắt long lanh nước, còn đem tay Thiệu Chuẩn ấn xuống hạ thân cứng rắn của mình, biểu hiện chính mình thật sự muốn.
" Được, tôi, cho, cậu." Thiệu Chuẩn một chữ một chữ. Cầm lấy ky, quẹt dưới thân Khang Kế.
" A ~~ không phải như vậy mà ~~ " Khang Kế bị cảm giác khác thường dọa sợ, kêu thảm thiết.
" Quả thật... không chỉ là như thế này..." Thiệu Chuẩn nhe răng cười trả lời, một chút một chút, cho đến khi Khang Kế kêu thảm thiết biến thành rên rỉ, mới động thân đi vào, chậm rãi nói: " Khang Kế lão bà, anh sẽ vẫn cho em, tùy thời muốn đều có thể."
Một đêm nay, Khang Kế quá thật sự ủy khuất, trở thành đại biểu điển hình cho vụ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Dưới tình huống nửa ép nửa dụ bị biến thành 0 không nói, còn bị Thiệu Chuẩn lần đầu tiên làm 1 nửa đường thể lực chống đỡ hết nổi bắt áp dụng tư thế cơ thể 0 thượng 1 khiến hắn siêu buồn bực. Đương nhiên, đương nhiên rồi, Khang Kế của chúng ta cuối cùng vẫn là có thích đấy, nhưng sau này nhớ tới vẫn làm hắn trăm tư không thể lí giải là, vì cái gì vô luận làm bên nào, chính mình đều là bên chịu vất vả nhất?
Cùng Thiệu Chuẩn chung một chỗ, chuyện tự hỏi không ra đáp án thì nhiều lắm, chín lần mười lượt, Khang Kế cũng thành thói quen. Ai kêu chính mình thích chi? Nghỉ hè, ngày qua ngày như hồ dính cùng một chỗ, ba Thiệu mẹ Thiệu không ở nhà, liền dính vào phòng Thiệu Chuẩn, ba Thiệu mẹ Thiệu ở nhà, liền dính vào nóc gara Thiệu gia. Hơn nữa chỉ cần cùng một chỗ, hai người cũng không cần mặc quần áo. Tiểu hài tử lần đầu có được món đồ chơi lạc thú vô cùng như vậy, làm sao có khả năng không đùa cho đủ?
Hai người chậm rãi ma hợp (masat và kết hợp), cũng càng ngày càng phù hợp, càng ngày càng thuần thục, càng ngày đa dạng, càng nhiều. Đoạn ngày kia, chỉ cần ánh mắt đụng tới một cái, chính là một đoạn pháo bông, không đem hai người đốt sạch không bỏ qua. Trò chơi tình ái vẫn ngoạn đến khai giảng, lên năm hai, một cái nghỉ hè khoái nhạc đã xong.
Năm hai, trường học bắt đầu khẩn trương, càng không ngừng học bù, các sư phụ càng không ngừng ra đề làm cuộc thi. Thời gian hai người có thể ở cùng nhau chợt giảm, mỗi tuần chỉ có một cơ hội cuối tuần gặp gỡ trên nóc gara. Gặp gỡ lúc này đây, là điên cuồng tình ái, là nói liên miên cằn nhằn tưởng niệm, là cảm hoài với tương lai không xác định, hết thảy hết thảy thiếu niên sầu tư vị đều phải trong vài tiếng đồng hồ này mà phát tiết.
Không thấy được Thiệu Chuẩn cuộc sống trôi đi thực khổ sở. Khang Kế cảm thấy bán cá cũng trong vui như trước đây. Khang Kế cũng không lo lắng thành tích và cuộc thi. Hắn đã hạ quyết tâm phải đi con đường Thể dục tinh thông sinh, hơn nữa thành tích kỳ thật cũng không tính kém. Có em gái hỗ trợ, đi học lại không có Thiệu Chuẩn làm cho phân tâm, thành tích Khang Kế vẫn được bảo đảm. Cứ đà này tiếp tục, cho dù dựa vào chính mình đi thi hai, ba cái đại học cũng là có thể. Nhưng nghĩ đến Thiệu Chuẩn khẳng định là đại học hạng nhất, Khang Kế liền chặt đứt ý tưởng dựa vào thành tích chính mình. Cùng với Thiệu Chuẩn chung một chỗ, cùng với cậu ấy chung một chỗ, thật là có nhiều lắm chướng ngại.
Có một số người không phải không biết sợ hãi không biết lo lắng, mà là trời sinh sẽ không dùng ánh mắt nhìn thế giới, tỷ như Thiệu Chuẩn. Thiệu Chuẩn trước sau như một vẫn là đệ tử tốt. Cậu ta không có nhiều phiền não như Khang Kế. Trong quan niệm của Thiệu Chuẩn, chỉ cần chính mình đủ cố gắng đủ mạnh, tất cả chướng ngại đều tự động bất thành chướng ngại. Cá tính Thiệu Chuẩn vừa kiêu ngạo vừa lãnh đạm, cho tới bây giờ đều là không nhìn chúng sinh, chưa bao giờ cho rằng chuyện gì có thể thực sự làm khó chính mình, đương nhiên, này đó nhận định đều phải bài trừ Khang Kế ra, Khang Kế thuộc loại khác. Khang Kế trong thế giới của Thiệu Chuẩn, là người đồng hành duy nhất cùng cậu ta gắn bó kề cận bên nhau. Những người khác đều chính là tảng đá ven đường, nhiều lắm là tảng lớn một chút, còn khác đều là tảng nhỏ.
Một cái u buồn, một cái bừa bãi, năm hai liền như vậy đi qua.
Khang gia đối với biến hóa lớn của Khang Kế đều tỏ thái độ mở một con mắt nhắm một con mắt, ai làm cho thằng nhóc trưởng thành? Trước đây không quản, hiện tại mới quản thì đã có chút không nổi. Khang Kế trong lo lắng lo lắng lại nghênh đón nghỉ hè thứ hai rồi.
Hiện tại Khang Kế, ở dưới ánh trăng, nhìn Thiệu Chuẩn quang lõa đứng giữa nóc nhà ngắm ánh trăng, thực tự nhiên, thực kiêu ngạo, tuyệt sẽ không bởi vì ánh mắt sáng quắc của Khang Kế mà có nửa phần không được tự nhiên. Thiệu Chuẩn chính là một loại người như vậy, bên trong thực khiêu khích, bên ngoài lại rất cao quý. Hơn nữa loại cao quý này không thể lấy mất, cho dù là thời điểm dâm đãng nhất hạ lưu nhất, cậu ta vẫn có vẻ rất cao quý thực sự. Khang Kế không biết đây là đến từ bản năng của chính Thiệu Chuẩn hay là ngày qua ngày học được, dù sao rất lợi hại là được, loại khí chất này thường làm cho Khang Kế vừa mê luyến lại vừa quẫn bách.
Không giống như Khang Kế, hắn tuy rằng vóc người cao lớn, ngăm đen cường tráng, tóc ngắn ngủn, nhìn qua có chút như dạng thiếu niên phản động, nhưng kỳ thật trong lòng cũng là nhu thuận, là chân thành, là dạng thiện lương không thể cướp đoạt. Khang Kế uống một ngụm bia lạnh, thầm than, mình cũng không hiểu được như thế nào sẽ cùng Thiệu Chuẩn đi đến bước này. Thời điểm viết phong thư tình thứ nhất, cái gì cũng chưa mơ tưởng, chỉ là muốn phát tiết cảm tình không chỗ phóng thích, nay lại cùng người mình ngưỡng mộ hoàn hoàn toàn toàn dung hợp chung một chỗ, trở thành một cái phân thân chi nhất*.
" Khang Kế, mình không học đại học trong nước. Tốt nghiệp Trung học xong sẽ đi." Thiệu Chuẩn lấy bia của Khang Kế uống một ngụm, thường thường thản nhiên nói.
" A?! Cái gì, có ý tứ gì?! " Khang Kế căn bản phản ứng không được, nếu là tình huống như vậy thì mình u buồn lâu như vậy vì cái gì? Dù sao không thể chung một chỗ.
" Ý tứ trên mặt chữ." Thiệu Chuẩn không có nhìn Khang Kế, lại uống một ngụm bia nói: " Ba mình quyết định, tối hôm qua nói cho mình biết."
" Cậu, cậu, cậu như thế nào không..." phản kháng, hai chữ Khang Kế cũng không nói ra miệng, hắn biết Thiệu Chuẩn hiểu được ý hắn. Với tính cách Thiệu Chuẩn, nếu cậu ấy thật sự không muốn xuất ngoại, cậu ấy hoàn toàn có thể làm được. Nhưng hôm nay Thiệu Chuẩn bình yên tiếp nhận rồi, kia chỉ có thể nói rằng cậu ấy là nguyện ý xuất ngoại, nguyện ý rời đi mình. Nghĩ như vậy, Khang Kế rốt cuộc nói không nên một câu.
Thiệu Chuẩn quay đầu cẩn thận nhìn đứa ngốc dưới ánh trăng, đứa ngốc yêu mình, nhìn hắn càng ngày càng khổ sở, không khỏi buồn cười. Đi qua vỗ nhẹ nhẹ, chụp đầu hắn, nói: " Đứa ngốc, cậu nghĩ đến nơi đâu rồi? Mình không phải rời khỏi cậu, cậu vĩnh viễn chỉ có thể là của mình, Khang Kế."
" Kia, vậy cậu..." ánh mắt Khang Kế lóe lóe, vạn phần không rõ.
" Muốn vĩnh viễn chung một chỗ, sẽ vì vĩnh viễn mà trả giá đại giới." Thiệu Chuẩn lại ôm lấy Khang Kế: " Chúng ta hiện tại thế yếu như vậy, có năng lực bên nhau bao lâu đây? Cậu chờ mình đi, chờ mình trở nên đủ mạnh. Mạnh đến có thể bảo hộ cậu và mình."
" Nhưng là, nhưng là... mình vẫn tưởng là mình đến bảo vệ cậu." càng nói đầu Khang Kế càng thấp, tâm tình có chút uể oải.
" Cậu là bảo hộ mình." Thiệu Chuẩn nâng cằm Khang Kế lên hôn một cái, cười tủm tỉm nói: " Chỉ là chính cậu không biết."
Khang Kế mang theo ưu thương và khó hiểu cùng Thiệu Chuẩn lại triền miên trong chốc lát, nghe được giọng Thiệu Chuẩn ở bên tai sâu kín vang lên: " Mình xuất ngoại, vẫn là viết thư tình cho mình đi, một tháng một phong."
Khang Kế cứng đờ, mạnh quay đầu, liền nhìn thấy Thiệu Chuẩn cười tủm tỉm nhìn mình. Run lên nửa ngày, Khang Kế mới nói: " Cậu... cậu có biết? "
Thiệu Chuẩn gật đầu, nhéo nhéo cái mũi Khang Kế nói: " Đã sớm biết."
Khang Kế thoáng cái liền đỏ mặt, nghiêng đầu chuyển hướng một bên, phát ra một thân ảo não thở dài. Chính mình rõ thật sự là cái đứa ngốc từ đầu đến đuôi. Rất xấu hổ, mỗi tuần làm cho thần bí như vậy, kết quả đều bị người xem ở trong mắt. Nha, quá khó khăn tiếp nhận.
" Mình không phải từng nói với cậu sao? Mình yêu cái người viết thư tình kia, cũng yêu cậu, không xung đột. Nhớ rõ không? " Thiệu Chuẩn cắn vành tai Khang Kế thì thào hỏi.
Nhớ rõ, như thế nào không nhớ rõ? Hóa ra chuyện tưởng như không thể, hiện tại tất cả đều hiểu được. Khang Kế quay đầu qua nghênh đón Thiệu Chuẩn hôn, thì thào: " Ân... Mình cảm thấy bản thân là cái ngu ngốc... mới không thoải mái."
" Ân, cậu một người ngu ngốc." Thiệu Chuẩn gật đầu, đột nhiên ha ha cười hai tiếng, nói: " Nhưng trong mắt fan đội bóng rổ cậu là anh hùng, cậu không cần uổng công tự ti, mỗi người đều có một mảnh thiên không của mình. Bảo mình đi chơi bóng rổ, mình làm không được."
Thấy Khang Kế còn không nói chuyện, Thiệu Chuẩn nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: " Nhưng là, Khang Kế, cậu vì cái gì sẽ có hai loại bút tích? Mình như thế nào cũng nghĩ không ra."
Khang Kế cười hắc hắc, không có trả lời, để cho ta cũng có một bí mật đi.
Qua một lúc lâu, Khang Kế vẻ mặt đau khổ đột nhiên nói: " Nhưng là... bưu phí quốc tế rất đắt..."
" Cái gì? " Thiệu Chuẩn không phản ứng kịp.
" Một tháng một phong, rất mắc đó. Không bằng mình viết, chờ cậu trở về, một lượt giao cho cậu đi? " Khang Kế đề nghị.
" Như vậy sao được?! Không có thư mình như thế nào sống sót?! " Thiệu Chuẩn theo bản năng nói ra câu như vậy, cũng như yêu ngữ, làm cho mắt Khang Kế sáng rực lên ngời ngời, cười ngoác mồm.
Thiệu Chuẩn chờ Khang Kế cười xong, cũng cười cười nói: " Cũng biết, nguyên kiện lưu trữ, chờ mình trở lại giao cho mình. Sao chép một bức dùng email gửi cho mình, không cần tiền, sao? "
" Được, cậu hồi âm cho mình, mình mới viết. "
" Cậu chừng nào biết yêu cầu nhiều như vậy?! " Thiệu Chuẩn kêu to.
" Ân, mình với cậu giống nhau, cũng tưởng nhớ thư tình a, thực bình thường thôi." Khang Kế phản đối.
" Được rồi, mình viết, thư tình mà thôi." Thiệu Chuẩn chớp chớp mi: " Vẫn viết đến ngày nào đó chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau."
" Ân, viết đến chết đi."
" Cậu nói từ chết để làm gì? "
" Ách... Nếu không thì dục tiên dục tử? " nói xong, Khang Kế cười tủm tỉm hôn qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro