12. Vết thương
Jimin đã ra về sau đó, và trong giấc mơ của mình, Jungkook trông thấy anh đang đứng đợi cậu ở một ngọn đồi đầy gió, trong tà áo trắng phất phơ như một thiên thần, nụ cười xinh đẹp hiền hòa ngự trị trên hai cánh môi đầy đặn của anh. Anh vẫy tay với cậu, ra hiệu cho cậu lại gần, nhưng khi cậu chạy tới, hình bóng chàng trai ấy bỗng vụt tan biến, để lại mình cậu bơ vơ giữa nơi xa lạ, cũng thành công làm cậu thức giấc, xóa tan hết những ảo ảnh cậu tự mình đa tình vẽ ra.
Rồi cậu chợt nhận ra, mình chưa nói lời cảm ơn với anh ấy, sau khi Jimin đã chăm sóc cho cậu. Có lẽ đó mới là lời mà anh ấy muốn nghe từ cậu, chứ không phải là lời xin lỗi lặp lại hàng chục lần.
Thời gian trôi qua, sau hai ngày nằm lì trên giường, Jungkook thấy mình khỏe hơn bao giờ hết, trong những ngày đó, tiếng chuông điện thoại reo lên liên tục, dù cậu biết đó là mẹ mình nhưng quả thật sự xuất hiện của nó đã làm phiền giấc ngủ ngắn ngủi của cậu.
-Thật mà, con khỏe hẳn rồi. Thôi nhé mẹ, con phải đi đây.
Jungkook cười khì khì rồi tắt máy, không quên trao tặng người đầu dây bên kia một nụ hôn, việc đầu tiên mà cậu làm sau khi khỏi bệnh chính là gọi điện báo cáo tình hình sức khỏe của mình với mẹ cho bà yên tâm phần nào. Mặc dù đã liên tục khẳng định rằng mình đã ổn, nhưng mẹ cậu vẫn nhất quyết không chịu tin một lời nào của đứa con trai.
Hôm nay đã là thứ 5, đồng nghĩa với việc cậu sẽ có hai tiết học ở trường, một tiết phụ đạo âm nhạc của cô Park và một tiết giáo dục thể chất của thầy Han. Nhanh chóng mặc lên người chiếc áo sơ mi trắng tươm tất lấy từ tiệm giặt ủi, cài cúc áo lại, chàng trai trẻ khoác ba lô và ra khỏi nhà.
Đúng như người ta nói, thời tiết mùa thu là dễ chịu nhất, cũng là mùa mà bạn có thể dễ dàng bắt gặp trên đường những cặp đôi mới hẹn hò, khuôn mặt họ rạng rỡ, tay trong tay và không ngừng cười cười nói nói.
Đột nhiên lại nhớ đến anh, người đã bước vào cuộc sống của cậu và đảo lộn nó, làm trái tim non dại của cậu trở nên loạn nhịp. Sự xuất hiện của anh như một lối mòn, dù biết nó có nhiều chông gai và khó khăn, vẫn khiến Jungkook tự nguyện dấn thân vào. Vì có lẽ ở cuối con đường mòn nhỏ bé ấy, biết đâu lại có ánh hào quang rực rỡ tựa cầu vồng dành cho cậu.
Jungkook vuốt nhẹ mái tóc, đôi chân bước nhanh hơn một chút, nạm vào lề đường từng tiếng mạnh mẽ. Nhìn thấy đám bạn cùng lớp đang tụ tập ở cổng trường, cậu vội vã chạy tới. Đúng lúc đó, Kangwoo - thằng bạn thân nhất của cậu trong đám cũng quay qua, và hai ánh mắt bắt gặp nhau trong sự vui mừng không tả nổi.
-Hey Jungkook, khỏe hẳn rồi chứ hả?
Kangwoo đập vai cậu, cậu ta là một tay chơi bóng rổ cừ khôi, nhưng chẳng hiểu sao lại thi vào trường này với số điểm vừa đủ đỗ. Ngay từ lúc nhập học, Kangwoo đã chủ động tới làm quen và kết bạn với cậu, cậu ta khá thân thiện và dễ gần, nhờ vậy mà họ mau chóng thân thiết.
-Tất nhiên, mày nghĩ tao là ai?
Jungkook rất nhanh trả lời, hất cằm đầy vẻ kiêu ngạo, nhưng đôi mắt thỏ lại tít lên đầy hiền lành, họ cứ như vậy trò chuyện và vào lớp, không dám trễ một phút nào vì cô Park là người cực kì khó tính.
-Hey, nghe nói mày đang là thành viên của đội A do Park Jimin đảm nhiệm hả?
Cái tên quen thuộc được nhắc tới trong lúc Jungkook đang cẩn thận ghi chép bài một cách tỉ mỉ, điều mà trước đây cậu chẳng bao giờ làm. Jungkook là một người không giỏi trong khoản chăm chú lắng nghe và ghi bài cẩn thận, vì cậu rất lười. Nhưng có lẽ hai ngày nghỉ học là quá đủ để cậu nhận ra rằng, việc này dễ chịu hơn việc phải nằm lì một chỗ như một xác chết Ai Cập.
Quay trở lại vấn đề chính nào, Kangwoo vừa nhắc tới Jimin đúng chứ? Việc cậu ở cùng đội với anh ấy đâu có gì quá mới mẻ đâu? Nhưng Jungkook vẫn gật đầu chắc nịch và không quên tiếp tục nghe bài giảng.
Khi có người nhắc đến anh ấy, đây không phải điều quá bất ngờ, vì trong ngôi trường này ai mà chả biết đến anh và hay đưa anh ra làm vấn đề bàn luận. Jimin quá nổi tiếng, đẹp trai, nhà giàu và còn tài giỏi, quá hoàn hảo để làm đối tượng mọi người dồn hết sự chú ý đến.
Jungkook không phải người nhiều chuyện, cậu không có hứng thú để tìm hiểu và dành sự quan tâm của mình cho những chuyện vô bổ không liên quan tới cậu. Nhưng với Jimin thì khác, anh ấy luôn là ngoại lệ với Jungkook. Qua vài lần "vô tình" nghe đám bạn đực rựa của mình nói chuyện, cậu biết Jimin thực sự tuyệt vời trong mắt họ. Rằng anh ấy luôn khiến người khác phải quỳ gối để tỏ tình, ruốt cuộc chỉ nhận lại ánh nhìn thờ ơ và lạnh nhạt. Là một người lạnh lùng nhưng đầy quyến rũ, và một số thằng fuckboy trong trường còn mặt dày nhiều lần gạ gẫm anh.
Jungkook thậm chí muốn đấm cho chúng một phát,đá vào bụng chúng và lăn chúng như lăn bột khi biết điều đấy. Đơn giản vì chúng không xứng với anh, một thứ quá bẩn thỉu và kinh tởm thì làm sao có quyền được ở bên cạnh một điều đẹp đẽ và vĩ đại được.
-Nghe nói sắp tới anh ấy sẽ biểu diễn ở lễ hội mùa thu đó, mày có tới xem không?
Ờ phải rồi, cậu đã quên mất lễ hội mùa thu mà người bạn nhắc tới. Nó là một lễ hội khá quan trọng với trường cậu, là thời gian mọi sinh viên được thoải mái vui chơi ăn uống trong trường, giao lưu kết bạn bốn phương, nghe thật hấp dẫn. Nhưng điểm nhấn của nó, thứ mọi người mong chờ nhất phải nói đến cuộc thi tìm kiếm tài năng, mục đích tìm ra người vừa đủ năng khiếu như ca hát, nhảy múa, vừa có nhan sắc vượt trội. Mỗi khoa của từng khối sẽ bầu ra một người mà họ cho là xứng đáng nhất để tham gia cuộc thi, và lễ hội sẽ diễn ra vỏn vẹn trong một ngày, buổi sáng và chiều cho cuộc thi, buổi tối cho tiệc tùng thâu đêm.
Nghe nói rằng, khi Jimin còn là sinh viên năm nhất, dù cho khoa anh theo học chính là nhảy đương đại, anh ấy vẫn dễ dàng dành giải nhất liên tiếp hai năm liền. Điều đó quá là xứng đáng với anh. Jungkook cảm thấy có chút tự hào, khi cậu biết mình thích một người vẹn toàn như vậy.
Kangwoo biết thừa là cậu sẽ đồng ý, vì chả bao giờ Jungkook từ chối tới các buổi biểu diễn cả. Cậu yêu sân khấu, yêu ánh đèn và nguyện sống vì nó, nhưng quan trọng hơn, lần này cậu sẽ được tận mắt ngắm nhìn anh từ hàng ghế khán giả.
Vì thế mà một lần nữa, Kangwoo nhận lại cái gật đầu của thằng bạn. Và câu chuyện của họ cũng kết thúc ở đó khi cô Park gọi Kangwoo đứng lên trả lời câu hỏi về bản nhạc đang chiếu trên màn hình.
____
Buổi chiều hôm đó, Jungkook đến câu lạc bộ và gần như ngay lập tức, cậu bất động khi thấy Jimin đã ở đó từ bao giờ, trong tà áo đen huyền bí ẩn, cổ áo khoét rộng hình chữ V đầy gợi cảm, đeo một tấm dải lụa đen ngang mắt, che đi tầm nhìn và đang mải mê đuổi theo giai điệu không lời của bản nhạc Lie.
Jungkook lặng lẽ bước vào phòng, cố gắng không gây ra một tiếng động nào làm anh mất tập trung, ánh mắt vẫn dán lên thân ảnh gầy gò mảnh mai giữa phòng.
Thời gian cứ vậy lặng lẽ trôi qua, bản nhạc cuối cùng cũng đến hồi kết, và Jimin cũng mệt mỏi thở dốc. Đôi tay nhỏ nhắn luồn ra sau, tháo gỡ dải lụa đen và rút nó ra đầy nghệ thuật. Mái tóc đen hơi xõa xuống, đôi mắt lấy lại ánh sáng đột ngột có chút hơi mơ màng cùng hoảng loạn.
Anh lia mắt xung quanh phòng, chợt bắt gặp Jungkook đang đứng chình ình, đực mặt ra đó lặng lẽ chăm chú dõi theo anh.
-Cậu đến từ lúc nào?
Jungkook giật mình khi được hỏi, ngại ngùng gãi đầu bối rối và lo lắng. Chủ yếu đến sớm như vậy, là muốn gửi tới anh lời cảm ơn vì hôm trước, nhưng đâu ngờ lại nhìn phải cảnh riêng tư.
-Em mới đến thôi, không làm phiền anh chứ?
Jungkook đan chặt lấy các ngón tay vào nhau, khẽ liếc nhẹ mắt quan sát người kia đang bật mở nắp chai nước, rồi đưa lên miệng uống chậm rãi.
Thấy Jimin không có dấu hiệu trả lời, Jungkook vội vã lên tiếng, xua tan đi cái bầu không khí đầy ngượng nghịu
-Jimin hyung, cảm ơn anh vì hôm đó đã chăm sóc em.
Jungkook muốn dụi mắt, muốn tát thật mạnh vào mặt mình để nhìn kĩ lại xem có đúng là Jimin đang mỉm cười hay không. Dù cho anh đứng nghiêng người, và cậu chỉ có thể trông thấy mảng mặt phải của anh, cậu vẫn chú ý thấy khóe môi anh cong lên dịu dàng khe khẽ, như một lời khen cho sự hiểu chuyện của cậu vậy.
-Mà, anh đang luyện tập cho cuộc thi sắp tới ở trường sao?
Cậu tự thấy bản thân hôm nay nói thật nhiều, nhưng có lẽ nụ cười hài lòng vừa rồi của anh, chính là động lực để cậu tin rằng, hai người đã thân thiết hơn một chút.
-Ừm.
Jimin khẽ nói, đôi tay xoa bóp cái cổ trắng ngần đang mỏi, mồ hôi lăn dài từ trán xuống và anh lấy chiếc khăn vắt ngang vai lau nó đi. Ước gì Jungkook mang theo máy ảnh bên mình, để cậu có thể ghi lại khoảnh khắc xinh đẹp này.
-Khoa cậu là nhảy hiện đại đúng không, đã bầu ra ai vậy?
Jungkook khẽ hoang mang, Jimin biết khoa cậu theo học sao? Ôi thánh thần thiên địa ơi, anh ấy quan tâm đến cậu một cách thầm lặng đúng chứ? Jungkook cười thích thú, lộ ra hai cái răng cửa như một chú thỏ nhỏ.
-Sáng mai chúng em mới bầu, vì phải đợi cả giáo viên chính đồng ý nữa.
Jungkook tiến lại gần anh, và đôi mắt cậu khẽ đỏ au lên khi nhìn thấy cổ chân người kia có dấu hiệu đang sưng đỏ thấy rõ, được quấn quanh sơ sài bằng mảnh vải trắng mỏng tang, nhìn kĩ còn thấy có chút máu đang âm ỉ rỉ ra, thấm qua lớp vải đến chói cả mắt. Cậu vội vàng hỏi han
-Jimin hyung, cổ chân của anh bị sao vậy?
Jimin quay hẳn người, lộ ra cổ áo trễ rộng, khiến Jungkook vô tình nhìn thấy hai thứ đỏ đỏ nhô lên giữa hai vòm ngực được che đậy, hương mồ hôi quyện với mùi sữa tắm tỏa nhẹ trong không khí nhưng thơm đến lạ thường, có lẽ anh ấy đã tắm trước khi đến đây.
-Không sao, chỉ là vết thương nhẹ. Cậu đi thay đồ đi, chúng ta sẽ tập trước.
Jungkook cau mày, thực lòng muốn lại gần xem xét vết thương cho anh, nhưng lại sợ bị anh đẩy ra không thương tiếc. Vả lại hai người mới nói chuyện nhiều hơn gần đây, cậu lấy quyền gì mà bắt người ta ngồi im cho mình quan tâm chăm sóc. Vì vậy mà cậu âm thầm chịu đựng, kìm xuống cảm giác tức tối trong người và bắt mình phải tin rằng đó chỉ là vết thương nhẹ, nó sẽ không ảnh hưởng nhiều tới anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro