7.
"Hắt xìiii"
Ngay sau khi Masato hắt hơi lần thứ ba, Kumiko đi giày cao gót chạy tới, chiếc nhiệt kế trên tay bị cô coi như vũ khí hạng nặng, sau đó nhắm vào trán Masato phát ra một tiếng bíp. Sau khi đọc nhiệt độ, cô cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, "Nếu cậu bị cảm lạnh lần nữa, Majest sẽ nguy mất!"
Masato liếc nhìn club trống rỗng, bệnh cúm đang hoành hành và rất nhiều host đã ngã bệnh, Gaku sợ lây bệnh cho con gái nên đã giao cô bé cho Kumiko chăm sóc. Lúc này cô bé đang ngủ ngon lành trên ghế sofa, hai tay nắm chặt ống tay áo của Masato, vùi đầu vào lòng Masato, hai bím tóc được thắt lại bằng một chiếc nơ tinh xảo.
Masato một tay chơi trò chơi, tay kia dỗ đứa trẻ, đó là một hình ảnh rất kỳ quái. Anh ấy hình như cũng không ghét trẻ con, dù sao Masato có thể một tay nuôi nấng em gái mình, cho nên đều này không quá ngạc nhiên. Anh chưa bao giờ nhìn lại quá khứ, nhưng dáng vẻ khi ngủ của cô bé dường như có hiệu ứng thời gian và không gian trùng lặp, chạm vào những ký ức xám xịt thời thơ ấu không mấy ấm áp của anh. Anh sợ nhất là nghe em gái kêu đói, không ăn là không có ngày mai. Masato cau mày, sau khi tỉnh thần lại thì tắt máy chơi game đi, nhẹ nhàng đắp chăn lên đôi vai gầy của đứa trẻ.
Naxi ngẩng đầu lên: "Cô chủ, tôi phải báo cáo rằng với số lượng thành viên hiện tại của chúng ta, chúng ta không thể đối phó được với lượng khách rất lớn vào tối thứ bảy đâu."
Kumiko chống nạnh: "Thêm cậu nữa còn chưa đủ sao?"
Naxi cau mày: "Thêm mười người như tôi nữa thì may ra mới đủ."
Kumiko phát điên: "Vậy cậu không có bạn bè nào có thể giúp đỡ sao? Yêu cầu cũng không cao lắm, chỉ cần đẹp trai, cao ráo, nói chuyện thú vị, tửu lượng tốt một chút..."
Naxi dang tay: "Nếu có những người bạn như vậy, tôi đã mất việc từ lâu rồi."
Kumiko lần lượt lướt mắt qua các host khác, và nhận được rất nhiều cái lắc đầu, cuối cùng, cô nhìn Masato và thở dài. Nghĩ đi nghĩ lại, chắc không có khả năng đó đâu.
Nhưng cô không ngờ Masato đột nhiên lại ngẩng đầu lên, trong cổ họng phát ra một tiếng "A" nhỏ. Có một cái tên đột nhiên phóng xuống trong đầu anh giống như một ngôi sao băng, vị giác và dạ dày trống rỗng cũng reo lên từng cơn,... Đã gần một tháng rồi, kể từ lần cuối hai người họ gặp nhau.
Tháng này Masato vô cùng bận rộn, host club Caelum đã khai trương thành công, giữa hai club nổ ra một trận chiến doanh số, nghe nói Caelum đã lên kế hoạch dài hạn, hợp tác với một công ty tư vấn đầu tư để mua lại Majest, với tham vọng thống trị Kabukicho và trở thành Host Club hàng đầu. Lúc này cả Naoki và Rui cũng đều bị ốm, Masato dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể gánh vác gánh nặng như vậy một mình.
Trên giao diện Line vẽ một hộp súp hành, những cuộc trò chuyện ngắn ngủi, câu nói cuối cùng là từ ba tuần trước... Nếu anh cần gì thì cứ gọi cho em.
Hai giờ sau, tiếng thang máy vang lên, một người đàn ông mặc đồ đen, xách theo một túi nguyên liệu, nhưng hiển nhiên ở đây không có chỗ để anh ta trổ tài nấu nướng. Một đám host ăn mặc sành điệu, trang điểm đậm cũng bị dọa sợ.
Masato đang ở trong phòng thay quần áo, Naxi dẫn cậu xuyên qua đại sảnh màu xanh tím đậm, khi mở cửa ra, cậu không hiểu tình hình thế nào mà cảm thấy đùi mình nóng lên, một đôi tay nhỏ bé mềm mại ôm chặt lấy cậu.
Cô bé ngẩng đầu lên và hỏi: "Anh là kỵ sĩ ạ?"
Tsukuyomi sửng sốt một chút: "Kỵ sĩ?"
"Vâng ạ." Cô bé chớp chớp đôi mắt ngấn nước, giơ tay nhỏ chỉ vào Masato bên bàn trang điểm, "Kỵ sĩ áo đen đứng bên cạnh Nhà Vua ấy ạ."
Tsukuyomi suy nghĩ một chút, sửa lại lời cô bé, "Anh không phải kỵ sĩ, anh là đầu bếp."
Masato ở trong phòng phá lên cười: "Tôi nói này, em có thể đừng phá hỏng thế giới cổ tích của trẻ con không?"
Tsukuyomi ngước mắt lên, và ánh mắt của hai người chạm nhau. Lần gặp trước, Masato không trang điểm, còn bây giờ anh ấy đang ở chế độ hoạt động hoàn toàn, mái tóc đen ngắn được tạo kiểu gọn gàng, cúc áo sơ mi được cài từ chiếc thứ ba. Làn da trắng nõn như đậu hũ, dáng người xinh đẹp được trang điểm để tôn lên khí chất sang trọng. Anh đứng dậy, giẫm lên cái bóng dưới chân, và anh nhường ghế cho Yuuga. Masato không nói vòng vèo mà đi thẳng vào chủ đề: "Hôm nay tôi muốn nhờ em giúp."
Khi phấn trang điểm áp lên mặt, Yuuga theo bản năng trốn tránh thân thể, lắc đầu nói: "Em không hợp với..."
Masato chỉ khẽ lắc đầu, chỉ vào chính bản thân mình trong gương: "Không phải em nói, vì tôi cái gì cũng có thể làm sao?"
"Nhưng mà chuyện này..."
"Sao hả?" Masato nhướng mày, "Em xem thường host sao?"
"Không." Yuuga nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Masato phản chiếu trong gương, cậu nói, "Mỗi nghề nghiệp đều có ý nghĩa riêng của nó, cho nên em càng không thể tùy tiện làm hỏng thân phận này, dù sao em cũng không có kỹ năng của một host chuyên nghiệp."
"Không khó đâu..." Masato cách Tsukuyomi rất gần, hơi thở nhẹ nhàng phảng phất bên cạnh cậu, ngón tay thon dài gạt đi tóc mái vướng víu, để lộ ra vầng trán nhẵn nhụi, "Chỉ là nói chuyện với khách hàng mà thôi, không cần phải làm việc gì quá phận. Chẳng lẽ em nghĩ là phải bán mình để trở thành host hay sao?"
Tsukuyomi cau mày, cậu ấy bị bột phấn làm cho hơi nhột, nhưng cậu ấy vẫn hỏi: "Tại sao Masato-san lại muốn trở thành host?"
Masato nhìn chằm chằm khuôn mặt Yuuga, biểu cảm bỗng trở nên lạnh lùng: "Trong hợp đồng có yêu cầu không được tìm hiểu bí mật của đối phương, cho nên những chuyện không liên quan thì không cần hỏi."
Yuuga rũ mắt xuống, như một chú cún cụp đôi, "Em xin lỗi."
"Mở miệng một chút."
"Hở?"
Masato mím môi: "Son môi."
Tsukuyomi sửng sốt, cây son này có lẽ đã được Masato sử dụng, bởi vì màu sắc của nó giống với màu đỏ trên môi anh ấy.
Masato cúi xuống, xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo sơ mi, cùng với chiếc vòng cổ treo lủng lẳng.
Trước khi thoa son, anh ấy kẻ viền môi cho cậu trước. Yuuga có một đôi môi hình chữ M, từ đỉnh môi đến khóe môi có một đường vòng cung hướng lên, tô son bắt đầu từ giữa môi rồi thoa dần ra phía ngoài, cho đến khi lấp đầy mọi khoảng trống giữa đôi môi. Tsukuyomi bất động, khoảng cách giữa hai người gần đến mức cậu thậm chí có thể đếm số lông mi của Masato. Những ngón tay của anh rất vững vàng, không hề có một chút run rẩy nào, chứng tỏ rằng anh ấy đã trang điểm quanh năm để có thể đủ tự tin rằng sẽ không bao giờ phạm lỗi trên khuôn mặt của Yuuga. Xong xuôi, Masato nhìn thành quả một lúc, sau đó đột nhiên cuộn ngón tay lại và đặt ngón trỏ vào giữa môi Yuuga.
"Ngậm lấy."
Tsukuyomi kinh ngạc: "Cái...cái gì?"
"Mút ngón tay đi, son sẽ không dính vào răng." Masato nheo mắt cười, than thở: "Cả ngày trong đầu em chỉ biết nghĩ đến mấy thứ 18+ thôi."
Có một cảm giác nhớp nháp đặc trưng của mùa hè trong không khí. Đương nhiên, Yuuga không hiểu nguyên tắc trang điểm, cậu không muốn nghĩ về điều đó, cậu chỉ hé môi ngậm lấy ngón trỏ của Masato, dùng lưỡi quấn lấy nó. Ngón trỏ đi thẳng vào rồi lại rút thẳng ra, tạo thành một tiếng nước mờ ám, nhưng Masato chỉ nheo mắt. Anh ấy không quan tâm lắm, như thể anh ấy vẫn coi Yuuga như một "đứa trẻ" trong mọi lời kể của anh ấy. Tsukuyomi cúi đầu, không biết mình nên có tâm trạng gì, cậu ghen tị với tất cả những người từng được Masato tô son, kể cả khi mình không đủ tư cách để suy nghĩ đến điều đó.
Quần áo cũng nên được thay mới. Masato ném chiếc áo hai dây và chiếc quần da qua, lúc này mới nhìn thấy một thứ, vì vậy anh hỏi: "Cái vòng cổ này là mới mua phải không?"
Tsukuyomi suy nghĩ một chút: "Mấy ngày trước anh trai tặng cho em."
Masato ngạc nhiên: "Em có anh trai à?"
"Vâng, hiện tại em sống với anh trai." Tsukuyomi đột nhiên nhận ra, "Nếu anh không thích, em sẽ tháo nó xuống..."
"Đừng làm vậy." Masato giữ tay cậu, thản nhiên nói: "Là anh trai tặng, nên trân trọng đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro