Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.

Nước trà đã pha trong ấm, Tsukuyomi nhìn màu sắc của nước và dùng đầu ngón tay chấm một chút đưa lên mũi.

Masato nhàm chán nằm chơi điện thoại, chân dài hờ hững gác lên mặt bàn, hơi hít mũi hỏi: "Ochazuke?" 

*Ochazuke: Cơm chan trà xanh, là một bữa ăn nhanh hoàn hảo để giảm bớt cơn đói nửa đêm mà không sợ tăng cân.

Tsukiyomi ngước mắt lên, gật đầu nói: "Phải. Cơm gạo Niigata, trà Long Tỉnh, và cá hồi nướng muối. Nếu pha trà nhạt quá, món ăn sẽ bị mùi thịt lấn át, như vậy sẽ không thể cảm nhận được mùi thơm của trà, coi như là thất bại. Masato-san, hôm nay anh đã không ăn nhiều món chính phải không?"

Masato nhướn hai hàng lông mày xinh đẹp, thờ ơ gật đầu: "Host cũng phải giữ dáng."

Tsukuyomi nhìn anh một cái: "Nhưng mà anh gầy quá."

"Đây có phải là cách cậu nói chuyện với Saki-chan trong khi nấu ăn không?" Masato nói, "Nó không hiệu quả với tôi đâu."

Yuuga mím môi dưới và ngừng trả lời. Cậu ấy không hề nói chuyện trong khi nấu ăn cho khách hàng bình thường, chỉ là Masato thôi.

Nhưng mà Tsukuyomi cũng không giải thích. Cậu bắt đầu chế biến cá hồi, đổ rượu gạo vào, thêm muối biển thô và nướng trong lò nửa giờ. Từ những hành động tiêu chuẩn và trơn tru, có thể thấy Tsukuyomi không hề nói dối về chuyện nấu ăn, tất cả các quy trình và kỹ thuật đều có phương pháp riêng. Cậu ấy không ba hoa về những công thức nấu ăn cao siêu, cũng không cần phô diễn những kỹ thuật cầu kỳ, không có con đường tắt nào trong việc nấu ăn, đôi khi những thứ đơn giản nhất lại là những thứ phức tạp nhất.

Bạn cần phải chân thành trong nấu nướng cũng như trong cách cư xử với mọi người.

Lấy lá trà, đổ nước sôi ở 90 độ và ngâm trong một phút. Đây được gọi là súp bong bóng. Món canh đầu tiên và món canh thứ hai được cho vào từng mẻ gạo và cá, cuối cùng được trang trí bằng gừng non và mù tạt. Những cuộn bắp cải trong nồi hấp vừa rồi đã trở thành một món ăn phụ, và chúng được bày lên bàn cùng với nhau trên một chiếc đĩa.

Chiếc đèn chùm treo trên đầu sáng lên với tiếng xèo xèo, và một làn khói trắng bốc lên từ món súp nóng hổi. Masato dường như sững sờ trong giây lát. Mùi này rất phổ biến, nhưng anh ấy không có trải nghiệm nhiều về nó trong trí nhớ của mình.

Những đêm của anh ấy không bao giờ mang lại bất kỳ màu sắc ấm áp nào, vô số tháp sâm panh tuôn trào tinh túy của dục vọng, mùi hương từ những cơ thể xa lạ và nụ cười giả tạo như một chiếc mặt nạ hoàn mỹ luôn treo trên khuôn mặt anh ấy. Masato không khỏi ấn xuống bụng mình, nó trống rỗng, và trái tim anh cũng vậy. Khoảng thời gian yên tĩnh trước mặt hoàn toàn không phù hợp với anh ta, kể cả người thanh niên đột nhiên xuất hiện ở đây đêm nay.

“Cậu đã trưởng thành chưa?" Masato uể oải đi tới, “Tôi không muốn vô cớ mắc tội bắt cóc trẻ vị thành niên."

“23 tuổi.” Tsukuyomi nhấn mạnh, "Trên hợp đồng có ghi."

Tsukuyomi sẽ không ăn tối với Masato, cậu ấy quay lại bàn nấu ăn để rửa dụng cụ. Masato nhìn cậu, rồi nhìn xuống cái bát, chiếc đũa trong tay phải của anh gắp những cuộn bắp cải đẹp mắt.

Ochazuke rất nóng, Masato ăn như một con mèo, tránh tất cả các món súp có thể sẽ đốt cháy lưỡi anh ấy. Có một âm thanh rõ ràng khi anh ấy nuốt, phong cách ăn uống của Masato nhẹ nhàng một cách đáng kinh ngạc, phản ứng của anh ấy với thức ăn rất chân thực và sống động. Được một lát, Masato dường như chú ý đến ánh mắt của Yuuga, anh kìm chế cảm xúc bị chinh phục bởi đồ ăn ngon, dùng thìa thọc mạnh vào đáy bát hai cái.

Tsukuyomi khẽ mỉm cười nói: "Anh có thể tiếp tục gọi món cho đến khi no."

"Cậu có định mở một nhà hàng trong tương lai không?"

“Hả?” Yuuga sửng sốt một chút, “Tôi không biết.”

"Không phải mục tiêu cuối cùng của một đầu bếp luôn là mở một nhà hàng sao?"

"Không hẳn, cũng có nhiều đầu bếp tự do quay video ngắn để truyền đạt cách nấu nướng, giống như việc em gái của anh thích viết đánh giá về những món ăn trên mạng xã hội".

"Đương nhiên là có khác biệt. Đồ ăn hẳn là phải tự tay nấu, sau đó để người thật thưởng thức mới phải."

Thật khó tin khi nghe được những lời triết lý từ miệng một người đàn ông làm host, nhưng Yuuga đã thực sự lắng nghe nó.

Cậu gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng."

Bữa ăn diễn ra nhanh và ngắn. Masato xới đến hạt cơm cuối cùng trong bát, và sau khi ăn hết đống thức ăn tràn đầy, anh như được sống lại. Đêm nay đã không còn nhục dục, không còn các công chúa tung hoành ở đây. Anh đứng dậy, cúi người nhặt chiếc ví trên ghế sô pha, đếm một lát, lấy ra năm tờ 10.000 yên đặt lên bàn: “Đủ chưa?”

Sắc mặt Tsukuyomi biến đổi, cậu cúi đầu đứng im không nhúc nhích.

“Không đủ à?” Masato lấy thêm ba tờ nữa, “Bữa ăn của cậu đắt hơn cả Ginza đấy.”

*Ginza: Khu mua sắm đắt đỏ bậc nhất Tokyo.

"Không cần." Tsukiyomi nói, "Hợp đồng đã ghi rõ, và tôi chỉ cần được trả tiền nguyên liệu. Tôi đã xác nhận số tiền mua nguyên liệu với cô Saki."

Masato nói: "Cho nên bây giờ tôi đang nói với cậu về phí chấm dứt hợp đồng." 

Tsukuyomi nhìn chằm chằm vào mắt Masato, "Tôi..."

"Cậu không muốn hủy hợp đồng sao?"

Tsukuyomi không trả lời câu hỏi của anh, mà thẳng thắn thừa nhận: "Tôi rất vui khi được nấu ăn cho Masato-san."

"Cái gì?"

"Nếu anh vẫn cần, tôi có thể..."

"Tôi quá bận để thuê một đầu bếp."

“Không nhất thiết phải là đầu bếp.” Tsukuyomi rụt rè nói: “Những việc khác…cũng được.”

Lời nói này có ý ám chỉ rất rõ ràng.

Masato bật cười thành tiếng: "Bạn nhỏ, tôi rất đắt hàng."

Tsukuyomi trầm mặc, cậu lặng lẽ thu dọn dụng cụ của mình, tóc mái trước trán che đi lông mày, và Masato phát hiện ra rằng cậu ấy đang đeo một chiếc khuyên tai nhỏ ở vành tai trái.

Lúc tay cậu làm việc, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân sắc nhọn, đôi bàn tay này đủ để ôm trọn một người. Cậu ấy cũng đẹp trai nhưng khí chất lạnh lùng, lúc không nói chuyện sẽ toát ra cảm giác khó gần, đôi mắt đen láy sâu thẳm khiến người ta không khỏi thắc mắc: Nếu cậu ấy cởi bỏ lớp áo giáp bảo vệ bên ngoài, sẽ có thứ hấp dẫn nào được giấu bên trong đây? 

“Vậy thì lại đây.” Masato nói.

Tsukiyomi ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Cậu lau tay, cởi tạp dề, bước ra khỏi quầy bếp.

Khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa mét, chênh lệch chiều cao cũng không lớn lắm, Masato đột nhiên ghé sát gần mặt Tsukuyomi để nhìn kỹ hơn, ngữ khí thản nhiên nói: “Cậu thật sự không thích phụ nữ à?"

Vành tai của Tsukuyomi thoắt cái đỏ bừng, cổ họng phát ra tiếng "ừm" khe khẽ, hầu kết trượt lên trượt xuống phơi bày sự lo lắng của cậu.

Masato nghiêng đầu cười khẽ, giọng khàn khàn như dụ dỗ.

"Vậy thì chứng minh cho tôi xem đi."

"Chứng minh?"

Masato đặt khuỷu tay lên vai Tsukiyomi và nói, "Cậu có hai lựa chọn. Hoặc là ở lại và chứng minh những gì cậu đã nói, hoặc là rời khỏi đây và không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và Saki-chan nữa. Không có lựa chọn thứ ba, tôi sẽ cho cậu một phút."

Tsukiyomi cụp mắt xuống, cậu ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người Masato, không phải mùi nước hoa mà là mùi của anh, rất thoải mái, hấp dẫn hơn nhiều so với đồ ăn. Cậu lúng túng liếm môi dưới, nhiệt độ từ khuỷu tay Masato được truyền qua lớp vải mỏng, và làn da lộ ra trên ngực anh bị ánh sáng mơ hồ làm tan chảy thành màu mật ong quyến rũ.

Bản năng của con người là yêu thích cái đẹp, đêm nay không có mưa gió, nhưng lại có ánh trăng. Tsukuyomi thầm nghĩ: Làm thế nào mới có thể giữ được ánh trăng đây?

Masato thấy Tsukiyomi không nhúc nhích, thất vọng vẫy tay: "Nhóc con mau về đi, sau này đừng có đi giả gay lừa gạt người ta nữa, như vậy rất nguy hiểm đó, biết chưa?"

Anh còn chưa nói xong, cả người đột nhiên bị mắc kẹt trong một cái ôm. Tsukuyomi nắm lấy cánh tay của Masato, siết chặt vòng tay và thô bạo ôm lấy anh từ phía sau.

"Làm thế nào để tôi chứng minh điều đó?"

Tsukiyomi ngửi mùi hương trên cần cổ thanh tao của anh, và vòng tay của cậu ấy càng lúc càng chặt hơn.

"Nói cho tôi biết, làm thế nào để tôi có thể chứng minh điều đó?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro