Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đồ Ngốc

WARNING: TÁC PHẨM LẤY BỐI CẢNH FORK VÀ CAKE NÊN CÓ YẾU TỐ ĂN THỊT NGƯỜI, XIN NHẮC LẠI LÀ CÓ YẾU TỐ ĂN THỊT NGƯỜI.

Sau này, Yamaguchi thường hỏi tôi: "Em yêu anh nhất khi nào? Có phải là khi thời tiết mát mẻ hay khi trăng cao, hoặc lúc trời nóng đến nỗi người ta phải thè lưỡi như một con chó, muốn mua dưa hấu ướp lạnh, cắt một miếng nhỏ rồi dùng lực tách nó thành hai nửa, nhặt lấy một nửa và ngấu nghiến ăn không?" Vào những ngày nóng bức, Yamaguchi cũng nhiệt tình như thời tiết, còn vào những ngày lạnh, anh lại lạnh lùng như một mảnh băng. Khi anh hỏi tôi như vậy, tôi liền hỏi ngược lại: "Vậy anh có yêu em không?" Anh chỉ cười, rít lấy một điếu thuốc, rồi dùng đôi môi ướt át, đượm vị khói đắng của mình chạm vào môi tôi: "Anh hỏi em điều gì, còn em lại hỏi anh điều gì? Câu hỏi của chúng ta không công bằng. Em làm sao có thể đòi hỏi tình yêu của anh?" Mái tóc của anh cũng ướt, thấm đẫm mồ hôi, cùng với chất lỏng cơ thể của chúng tôi, hoặc có thể là máu. Tôi chỉ đáp: "Em yêu máu của anh." Yamaguchi biết câu trả lời của tôi, miệng giữ nguyên nụ cười, tiến lại gần. Anh nhét điếu thuốc vào miệng tôi, rồi giơ cổ tay hoặc cổ của anh đầy vết bầm xanh tím lên, hỏi: "Đã no chưa? Ăn thêm chút nữa đi."

Tôi từng nói với Yamaguchi rằng anh khiến tôi có cảm giác như một người mẹ. Lúc đó, chúng tôi vừa bắt đầu với nhau, nhưng tôi đã ăn mất một ngón tay của anh và khoảng tám ly máu, mỗi ly 50ml. "Vậy sao?" Anh chậm rãi lau sạch tinh dịch trên bụng mình, không hỏi tại sao, trong mắt tôi anh giống như một người mẹ đang mang thai tháng thứ sáu, điềm tĩnh nuôi dưỡng một phôi thai hư hỏng đang gào thét. Tôi chơi đùa với tóc anh, nói: "Đúng vậy, khi anh cho em ăn, nét mặt anh trông như một người mẹ đang nhìn con trai mình." Anh lười biếng nằm ngửa trên gối, nhẹ nhàng chửi: "Đồ ngốc." "Mẹ em không phải đã bỏ rơi em ngay từ khi em sinh ra sao? Bà ấy có cho em một giọt sữa nào không, làm sao em có cảm giác đó được." Anh nói đúng, thực ra tôi chưa bao giờ nhận được tình mẫu tử. Tôi sống với chị gái và em trai trong ngôi nhà chỉ có ba chúng tôi. Cha tôi là một kẻ nghiện rượu, còn mẹ tôi chỉ gặp cha tôi một cách ngẫu nhiên khi ông ấy say xỉn và không nhận ra nhau, rồi mười tháng sau, bà sinh ra một đứa con và bỏ nó ở trước cửa nhà. Cho đến hôm nay, chúng tôi vẫn không biết liệu có một ngày nào đó khi mở cửa, sẽ thấy một cái bọc đen bẩn thỉu, đầy ruồi muỗi và giòi, bên trong có thể là một đứa em trai hoặc em gái nhỏ đến mức chưa mở mắt.

Tôi coi việc tìm thấy những đứa trẻ bị bỏ rơi là một niềm vui. Thực ra, tôi miêu tả cái bọc bao quanh đứa bé bị ruồi vây quanh bởi vì chị gái đã từng chửi tôi như vậy. Chị ấy dùng ngón tay non nớt của mình gỡ từng con giòi từ miệng và mắt tôi ra, cứu tôi khỏi nguy cơ bị giòi ăn và nhiễm viêm não. Khi em trai tôi bị bỏ rơi trở lại, tôi đang đi học, nên chỉ nghe chị tôi kể lại. Cái bọc của thằng nhóc đó là một chiếc áo lót rách và một nửa chiếc tất, bên trong không có giòi, nhưng có một mảng thịt đỏ rỉ máu, dính vào làn da xanh xao của đứa bé khiến ai nhìn cũng phải kinh hoàng. Chị tôi chỉ cho tôi thấy, nó giống như một ngọn núi lệch lạc, nằm trong bát cơm của tôi. Chị ấy dạy tôi, lúc đó còn học tiểu học, rằng cái thứ đó gọi là nhau thai, bám vào tử cung, cung cấp dinh dưỡng cho thai nhi. Khi sinh con, bác sĩ sẽ không nương tay mà xé nó ra khỏi cơ thể người mẹ, tổn thương cả mô và nội tạng đầy máu me. Tất nhiên, mẹ chúng tôi không có tiền đi bệnh viện, nên phần lớn có lẽ bà tự mình hoặc nhờ người khác xé nó ra. Nghĩ đến việc có một nắm tay chui vào lối đi tôi từng đi qua khi sinh ra, tôi không thể không cảm thấy buồn nôn. Tôi không biết đứa bé bất hạnh tiếp theo được sinh ra trong nhà tôi sẽ bị bọc trong thứ gì, vì điều tôi biết chắc chắn là tôi là đứa khốn khổ nhất. Tôi đã kể câu chuyện về tuổi thơ tôi lớn lên cùng giòi cho Yamaguchi nghe, anh ấy cười ha hả bốn lần, rồi im lặng, vuốt ve gáy tôi mà không nói gì, đợi đến khi sự nhạy cảm ở gáy tôi dần thích nghi. Tôi không mong Yamaguchi thông cảm cho tôi, anh ta trông như người đa tình với tất cả mọi người. Nếu mổ xẻ nội tâm anh, mở từng gian phòng, bên trong cũng không có tình cảm nào để lưu giữ. Yamaguchi giỏi nhất việc làm ánh mắt lạc lõng, biểu hiện mệt mỏi, nhưng thực chất tinh thần luôn tỉnh táo, có thể sẵn sàng cắt động mạch bất cứ lúc nào.

Vuốt gáy người khác là một hành động rất mờ ám, anh có biết không? Tôi hỏi anh ấy.

Anh rút tay lại, nói: "Anh biết chứ. Nhưng Tsukki, mẹ của anh cũng đã vuốt ve anh như thế."

Tôi không nói gì nữa. Nuốt nước bọt đọng trong miệng, rồi quay đầu sang, nhấc tay anh lên hôn: "Mẹ thân yêu của em, người mẹ ruột duy nhất của em đã vội vã khoác lên người em một chiếc khăn tắm đầy trứng ruồi khi em vừa mới sinh ra, đó là lý do tại sao em không thể hiểu được cảm giác vuốt ve của một người mẹ. Anh đúng là ngốc."

Anh ấy cười, cúi đầu xuống. "Anh không phải ngốc, anh là thức ăn của em, là tình nhân của em. Nếu em muốn, anh có thể là người yêu của em."

Tôi chạm nhẹ vào trán anh. "Thức ăn thì ăn vào bụng, tình nhân thì thỏa mãn dục vọng. Nhưng người yêu thì chẳng có ích gì. Em cần nó để làm gì?"

Ông chủ bước lại gần giúp tôi, khi tôi đang xếp bia lên kệ. Bà chủ là một tín đồ tôn giáo nóng tính, còn ông chủ là một người đàn ông trung niên không thành công trong cuộc sống hôn nhân, đổ dồn mọi niềm tin cuộc đời vào những học sinh tuổi dậy thì trạc tuổi tôi. Trong công việc, ông ta chỉ thêm rắc rối, chẳng giúp được gì hữu ích. Sự hiện diện duy nhất của ông ta trong cửa hàng tiện lợi này là cung cấp nửa sau của tên cửa hàng—một cái tên nghe còn khá hay nhưng hoàn toàn không phù hợp với con người ông ta: Don Kihōte . Tôi chắc chắn ông vừa mới lang thang đâu đó, trên người nồng nặc mùi thuốc lá và rượu rẻ tiền, chỉ có khi say ông mới dám lại gần tôi. Tôi thành thạo tránh né những động chạm không mong muốn từ ông ta; so với cha tôi, người chỉ về nhà khi cần tiền và luôn cầm theo chai rượu, mức say của ông ta thật chẳng đáng gì.

Chuông cửa kính vang lên đinh đinh khi bà chủ bước vào, gọi lớn tên ông chủ. Ông ta co rúm lại liếc nhìn tôi. Người đàn ông này thực sự không xứng với cái tên mạnh mẽ của mình, nhút nhát như chuột, vừa bẩn vừa ghê tởm, bề ngoài đóng vai kẻ trung thành với tín ngưỡng, nhưng sau lưng lại phản bội tổ tiên. Bà chủ sau khi trải qua một thời gian tuyệt vọng, cuối cùng đã ép buộc ông ta theo lịch trình đã định mỗi tháng một lần quan hệ với bà để sinh con, thỏa mãn ước mơ có hai đứa con, sau đó bà không còn quan tâm đến ông ta nữa. Miễn là không phạm pháp mà phải vào tù khiến cửa hàng phải đóng cửa, bà cũng chẳng màng đến đời tư của ông. Bà dồn hết tâm trí vào hai đứa con—một cô con gái lớn mười bốn tuổi và một cậu con trai nhỏ tám tháng tuổi. Bà chủ còn thuê tôi kèm con gái bà làm bài tập, mỗi tháng tôi có thể kiếm thêm vài giờ dạy kèm để tăng thu nhập. Lương cơ bản tôi nộp cho chị gái để trả tiền thuê nhà và các khoản chi phí sinh hoạt, còn tiền dạy thêm tôi giữ làm tiền tiêu vặt. Trước kia tôi thường tiết kiệm số tiền này, vì không có nhiều ham muốn vật chất, cùng lắm thì mua qua mạng từ những phần thân thể người bị bỏ đi khi đói "cake". Nhưng sau khi gặp Yamaguchi, tôi dùng hết số tiền đó để mua bao cao su.

Tôi không rõ mình bắt đầu biến thành "fork" từ khi nào. Khi có ý thức, tôi gần như mất hoàn toàn vị giác, chỉ còn cảm nhận được mùi sắt gỉ từ ngón tay khi cắn rách lớp da chết. Lúc đó, tôi chỉ mới mười tuổi, còn em trai vừa tròn một tuổi, bị suy dinh dưỡng vừa phải, phát triển không kịp với bọn trẻ hàng xóm, trông như một đứa bé tám tháng. Nhờ sự suy dinh dưỡng của nó, tôi và chị tôi đã lĩnh thêm ba tháng tiền trợ cấp. Ba tháng sau, nhân viên phát tiền trợ cấp phát hiện chúng tôi gian lận và cho bảo vệ đuổi chúng tôi đi. Chị tôi bế em, không có thời gian để ý tôi, tôi ngã trên đường rồi lại đứng dậy, miệng cắn rách niêm mạc môi. Tôi hút máu từ kẽ răng và nhận ra máu của mình thậm chí còn nhạt hơn cả nước. Tôi biết rồi, hoặc là tôi bị bệnh, hoặc tôi sắp chết.

Sau bốn tháng ăn uống chẳng có vị gì, tôi dần phát điên. Một đứa trẻ mà chịu đựng được bốn tháng bệnh tật cũng thật đáng khen. Chị tôi phát hiện tôi càng ngày càng ăn ít đi, cơ thể gầy đi trông thấy, cánh tay chỉ còn da bọc xương, trông như mắc chứng biếng ăn. Tôi bảo chị rằng tôi không bị biếng ăn, nhà nghèo làm sao có cơ hội bị thứ bệnh quý tộc đó. Tôi chỉ là đã quá lâu rồi không được ăn no, tôi không còn cảm nhận được mùi vị. Thức ăn không thể trôi qua cổ họng tôi, chỉ có thể nuốt xuống một ít, phần lớn bị trào ngược lên, cùng với dịch dạ dày ăn mòn răng tôi. Chị kiểm tra miệng tôi, bốn phía đều loét đầy những vết loét miệng lớn bằng đồng xu. Chúng tôi đến bệnh viện cộng đồng, bác sĩ qua loa kiểm tra rồi kê thuốc hỗ trợ tiêu hóa và vitamin cho tôi uống, nhưng tôi thậm chí không nuốt nổi thuốc. Để sống sót, tôi ép mình ăn thức ăn, cố tìm kiếm niềm vui từ việc nhai, ví dụ như kẹp bánh mì thì giống như cắn vải bố và ni lông, còn mì thì như nhai dây thừng lẫn đinh vít.

Một ngày nọ, trên đường từ trường về nhà như thường lệ, tôi mệt đến mức không thể mang cặp, chỉ có thể đi ba bước rồi nghỉ một lát. Góc phố quen thuộc có thêm một tấm đệm bẩn thỉu, nằm trên đó là một kẻ vô gia cư mới đến khu phố, nhưng tôi ngửi thấy từ người hắn một mùi hương kỳ lạ chưa từng biết, như lớp vỏ kẹo bông cháy sém, bên trong là sợi đường mềm ngọt. Tôi lao tới, lật hắn lại, mùi hương càng trở nên đậm đặc hơn, biến thành một bữa tiệc Lễ Tạ Ơn. Tôi thấy cánh tay hắn chi chít những vết thương lõm vào, viền vết thương không giống bị dao cắt mà giống dấu răng cắn. Sự thèm ăn thúc đẩy bản năng của tôi cắn vào một chỗ bị cắn dở, một cục thịt nát. Cả cánh tay hắn không còn chỗ nào lành lặn. Tôi không nhả ra, tên vô gia cư phát ra tiếng hét đau đớn, tôi chưa từng biết răng mình lại sắc đến thế, có thể cắn đứt cơ, mạch máu, và dây thần kinh của một con người như chó sói xé thịt, rồi liếm sạch máu ngọt như nước táo từ vết thương mới.

Tôi kể với chị là tôi tìm thấy thứ mình có thể ăn. Máu trên môi tôi vẫn chưa được lau sạch. Chị tôi sợ hãi lau đi nhưng không như tôi nghĩ, chị không phát điên mà chửi tôi là quái vật. Chị giải thích rằng chị không muốn tin điều này, nhưng trong lòng chị đã nghĩ đến khả năng đó, vì chị không muốn tin em trai mình đã biến thành kẻ ăn thịt người, nên không đưa tôi đi kiểm tra. Tôi hỏi khả năng gì? Chị tôi quỳ xuống trước mặt tôi, đôi mắt đen sâu hoắm giống hệt như của tôi mà mọi người hay nói, ánh lên những tia đỏ vì mệt mỏi, vô hồn và tuyệt vọng, nói không chút cảm xúc: "Tsukki, em là một fork." Một kẻ chỉ có thể sống bằng cách ăn thịt người, chỉ có thể ăn những kẻ được gọi là cake. Tôi thầm nghĩ, hóa ra là vậy, tôi ăn thịt người để sống, vậy mà tôi vẫn được coi là con người.

Đôi khi, tôi mơ rằng mình không phải là một con quái vật ăn thịt người, mà chỉ mắc chứng rối loạn cảm giác. Lúc thì tôi không thể nhìn thấy, lúc thì không nghe được, có lúc mọi thứ quay cuồng, và rồi tôi tỉnh dậy trong một căn phòng chật hẹp. Trên cửa sổ dán những tờ báo cũ ghi lại các vụ giết người, đã ngả vàng và giòn rụm sau nhiều năm phơi nắng, mép báo cong lên, từ khoảng hở tôi có thể nhìn thấy mặt trăng lớn và vàng đến đáng sợ. Khi đó, tôi không hiểu ý nghĩa của giấc mơ, cũng không hiểu tại sao lại mơ. Cuốn sách của Freud thì dày cộp, dài dòng và khó hiểu, còn một cuốn sách khác nói rằng giấc mơ là do hoạt động điện của các dây thần kinh não, điều này tôi tin chắc là đúng. Bây giờ, nhìn lại, tôi nghĩ rằng giấc mơ đó có lẽ là một lời cảnh báo ban ngày: những gì tôi nghĩ là mình đang giả vờ đóng chặt các giác quan và mất đi vị giác không phải là sự thật; và tình cảm mà tôi tưởng là vĩ đại đến mức có thể gọi là tình yêu thế kỷ chỉ là một bông hồng mong manh, dễ dàng tan biến thành bùn lầy sau một chút giằng co. Lúc đó tôi còn quá trẻ, cuộc đời đã quăng tôi từ độ cao vạn trượng xuống tận đáy, nhưng tôi vẫn hy vọng vào cuộc sống tẻ nhạt, như một con cá chết lật bụng, có thể hồi sinh trong làn nước hỗn loạn. Yamaguchi thường nói tôi ngây thơ, và tôi đồng ý, vì tôi vẫn còn nuôi chút hy vọng đáng thương cho số phận của mình. "Thế còn anh thì sao?" tôi hỏi lại anh ta. "Chỉ vì anh lớn hơn tôi vài tuổi, anh nghĩ mình là người chín chắn và trưởng thành sao? Anh có biết đôi khi anh cũng ngây thơ không?" Anh ta chỉ lắc đầu, rồi lại gật đầu, cười khẩy mà thốt ra câu nói nhẹ dạ: "Khi lên giường với em à? Đúng là tôi có cảm giác mình trở lại thời trung học." Tôi lắc đầu, bỏ qua sự thờ ơ của anh ta, đáp: "Không phải, mà là khi anh yêu em."

Không ai trong khu phố này hiểu tại sao Yamaguchi lại đến dạy mỹ thuật tại một trường tiểu học nhỏ ở đây. Khi anh ta dọn vào căn nhà cũ đã từng có người chết, mọi người đều nói anh ta không bình thường. Khi tin tức Yamaguchi không phải thuê mà mua đứt toàn bộ căn nhà lan ra, dân ở quán rượu cười nhạo anh ta là một kẻ ngốc bị lừa đảo bởi môi giới, trong lúc họ nốc những ly rượu mạnh rẻ tiền, tàn phá dạ dày đầy vết thương của mình. Khi ấy, tôi vẫn chưa biết tên anh ta là Yamaguchi Tadashi, chỉ biết người đàn ông lạ mặt tóc xanh, thường xuyên đến mua hàng ở siêu thị gần đây, là trung tâm của sự bàn tán. Lần đầu Yamaguchi đến siêu thị, anh ta chỉ mua một chai nước, và dĩ nhiên anh không thể nhận ra tôi đang khô khốc cổ họng. Khi anh đẩy cửa bước vào, chiếc chuông từ Giáng sinh năm ngoái rung nhẹ, khiến tôi như trở lại những ngày lễ cuối cùng khi ánh nến đã lụi tàn. Tôi không chú ý, chỉ nói "Chào mừng quý khách", rồi bất ngờ nhận ra mùi hoa cam ngọt ngào như xông thẳng vào đầu, và tôi ngẩng lên đụng ngay lưng anh ta.

Yamaguchi thích mặc áo sơ mi trắng, và trong nhà anh ta có đủ loại áo trắng xếp thành đống như tổ ong. Anh ta không cố giấu diện mạo của mình, khi thanh toán ở quầy, tôi nhìn rõ gương mặt anh ta và ngay lập tức nhận ra người đàn ông này sẽ gây náo loạn ở khu phố nhỏ bé đầy tội lỗi này. Một người đẹp trai với thân hình rắn chắc, ngực nở, cánh tay gân guốc, và vai áo kéo căng bởi đôi xương đòn. Khi anh di chuyển, đi lại, hay với tay, cơ lưng dưới lớp vải áo sơ mi tạo thành những nếp gấp như hình cơn gió. Yamaguchi đã sống ngần ấy năm mà không hề hay biết thân phận thực sự của mình là thức ăn cho ai đó, cũng không hề biết một ngày kia anh sẽ chết dưới miệng một con người, cơ thể bị chia nhỏ, các cơ quan bị hòa tan bởi axit dạ dày; đôi mắt đẹp của anh sẽ được giữ lại, như chiếc đầu hươu trang trí trên tường của thợ săn, với cặp sừng nâu được đánh bóng lấp lánh. Đôi mắt của anh sau khi được làm sạch sẽ được đặt ở trung tâm tủ kính, qua đó có thể nhìn thấy biển ngọc bích xa xăm.

Đó là món ngon mà chỉ mình tôi biết. Tôi không hỏi quanh đây có bao nhiêu fork, tôi không quan tâm họ có phát hiện ra người đàn ông mới đến là một cake quý giá hay không. Yamaguchi là một chiếc bánh chỉ mình tôi có thể nếm được vị ngon. Sau khi nhìn vào mắt anh ta, tôi biết ngay: đầu tiên sẽ thu nhận tiền mà anh ta đưa, bỏ vào ngăn kéo quầy, rồi thừa dịp trả lại tiền lẻ để quan sát lông mày, hình dáng mắt, và đôi môi dưới hơi dày của anh. Mặc dù khao khát ăn anh ta ngay lập tức đến mức phát điên, điều mà từ khi trở thành fork tôi chưa từng có cảm giác này, tôi vẫn giữ nụ cười, đáp lại bằng cung cách lịch sự chân thành, và vụng về bắt chuyện: "Anh là thầy giáo mỹ thuật mới đến à? Ồ, em trai tôi học ở trường đó, có thể anh đã dạy nó. Nó nói về anh suốt." "Anh hỏi nó nói gì à? Nó nói rằng nó rất thích anh."

Mây che khuất ánh trăng, cách đó hai con phố có người đang bắn pháo hoa. Trong tiếng nổ vang, tôi lẻn vào căn nhà cũ kĩ đang sụp đổ, mảnh kính vỡ trên khung cửa sổ rách nát cứa vào da tôi. Tôi bò dọc theo tường, trong nhà ngoài một cái bàn và một cái ghế, không còn đồ đạc gì. Tôi bước vào phòng ngủ, không có cửa. Trong phòng, chỉ có một chiếc đèn đứng phát ra ánh sáng mờ nhạt, trên sàn gỗ đầy bụi là một tấm đệm lớn, ga trải giường được trải sơ sài, và một giá vẽ. Tôi thấy cake đang ngả lưng trên đệm, uống rượu, cạnh chân là một chai rượu vang trắng. Anh ta để mặc cho chất lỏng chảy từ khóe miệng, len qua má rồi nghẹn lại ở mi mắt. Nhận ra tôi, anh ta nheo mắt nhìn từ trên xuống: "Em đến đây làm gì?"

Tôi giơ con dao trong tay lên và nói: "Tôi đến để ăn anh."

Anh ta cười trong tiếng pháo hoa, tiếng cười nhẹ nhàng như đá rơi vào một chiếc hồ đầy nước, những giọt bắn lên rồi rơi xuống đám cỏ dại. Anh ta không hề sợ hãi, không báo cảnh sát, không bận tâm đến ý định hay động cơ giết anh của tôi, chỉ nói: "Gì vậy? Nhóc, tôi tưởng em đến đây để lên giường với tôi chứ." Tôi đáp: "Không phải." Anh ta nhướn mày tỏ vẻ không tin, nét mặt lả lơi đầy quyến rũ. "Được thôi," anh ta ngoắc tay, "vậy thì chúng ta lên giường trước, rồi em có thể ăn tôi sau."

Vậy là chúng tôi hôn nhau trong căn phòng thỉnh thoảng được chiếu sáng bởi ánh sáng của pháo hoa. Yamaguchi cởi áo ra, lộ rõ một lớp da mỏng ôm lấy những chiếc xương sườn. Tôi chợt nhớ đến mình khi vừa trở thành fork, gầy gò trơ xương, không thể tìm được cake để thỏa mãn cơn đói. Cơ thể trong gương lúc ấy thật xa lạ, chẳng chút gì là đẹp. Vẻ đẹp dường như là một tiêu chuẩn nghiêm ngặt gắn liền với mỡ. Tôi đã từng thấy thân thể mà mình cho là đẹp nhất trong phòng ngủ của cha, một người phụ nữ có bộ ngực đồ sộ và vòng hông đầy đặn, như thể chứa đầy sữa, đủ để nuôi lớn cả một đất nước. Nhưng người đàn ông trước mặt, nằm dưới thân tôi, gầy đến mức lộ cả xương sườn. Tôi biết rằng cơ thể như vậy khi va chạm sẽ không tạo ra những đợt sóng trắng. Anh chỉ có một màu trắng nhợt nhạt, xương chậu và xương hông có thể xuyên qua lớp da mỏng và đâm vào tôi. Nhưng anh vẫn đẹp, mái tóc dài xõa dưới gáy như một con rắn đang giãy giụa sau khi bị tẩy trắng quá mức.

Khi pháo hoa kết thúc, tai tôi vẫn còn vang vọng tiếng ngân dài của sự trống rỗng. Trong sự im lặng chết người, tôi cắn vào hõm xương đòn của anh, máu đặc quánh tràn ra, nhưng tiểu cầu nhanh chóng làm lành vết thương. Tôi liếm sạch chỗ máu bằng lưỡi, vị của anh khiến từng tế bào trong tôi sôi sục, xung thần kinh truyền đi nhanh chóng, và tôi không thể kiểm soát việc để lại dấu răng trên khắp cơ thể anh, giải phóng máu cho đến khi tôi đã no nê. Anh không kêu đau, suốt quá trình anh không nói gì, và tôi hiểu đó như một sự ngầm đồng ý. Khi tôi ăn uống thỏa mãn, anh đã gần như bất tỉnh. Tôi lật mí mắt anh lên, không còn chút đỏ nào, chạm vào ngón tay của anh, đầu ngón tay lạnh ngắt. Tôi lục lọi khắp nhà anh, tìm được vài lát bánh mì đã mốc, và dùng rượu vang trắng để làm mềm phần còn ăn được, rồi đút cho anh. Tôi nhặt tấm lụa bị nhuộm đen bởi dịch cơ thể của chúng tôi và đắp lên người anh cho ấm.

Sau vài tiếng ho khan, anh tỉnh lại chậm rãi, mắt anh đảo quanh như chiếc bánh xe quay, và khi nhìn thấy tôi ôm anh, câu đầu tiên anh thốt ra là: "Nếu em nhất định phải ôm tôi, ít nhất hãy che cơ thể trần truồng của em lại trước đã?" Rồi anh cười, nói tiếp: "Gì chứ, tôi tưởng em sẽ ăn tôi cơ mà. Một cơ hội tuyệt vời như vậy, tại sao không giết tôi đi?"

Tôi đáp: "Tôi đã ăn no rồi, còn núi xanh, không sợ không có củi để đốt. Nên tôi đã cứu anh." Tôi tự hỏi liệu anh có đang bệnh không thì anh đặt tay lên mắt tôi, nói: "Đừng nhìn."

"Đừng nhìn gì?" Tôi hỏi lại. Bàn tay anh lạnh ngắt, hồng cầu vẫn chưa kịp mang glucose và oxy đến các đầu ngón tay. Khi anh buông tay xuống, dưới ánh đèn vàng, những vết thương do tôi cắn đã nhanh chóng tụ máu bầm, và các vết răng ở ngực và đùi bắt đầu rỉ máu trở lại, như tấm vải nhung đỏ quấn quanh làn da trắng kỳ quái của anh. Anh nói với tôi rằng anh mắc một chứng bệnh rối loạn đông máu nghiêm trọng, nếu muốn cầm máu, cần phải uống thuốc đặc trị. Tôi mặc lại quần áo, lục tìm thuốc cầm máu trong nhà anh, rồi bỏ chúng vào túi đựng họa cụ của anh, mà vỏ thuốc đã bị dính đầy màu vẽ. Anh bảo là điều không thể tránh khi để chúng trong túi đựng đồ.

Bất chợt, pháo hoa nổ tung bên ngoài cửa sổ, từng chùm từng chùm, khiến hàng xóm bắt đầu chửi rủa. Đôi môi tái nhợt của anh mấp máy, ánh sáng tím của pháo hoa chiếu qua lớp kính, phản chiếu trên môi dưới của anh như một bóng mờ tím nhạt. Tiếng pháo hoa vang trời át cả giọng nói của anh, nhưng tôi cố gắng đoán hình dạng đôi môi của anh, các chữ cái dần hình thành trong đầu, rồi ghép lại thành một câu hoàn chỉnh:

"Thật ra, tôi sắp chết rồi."

"Anh nói gì?" Tôi giả vờ như không nghe thấy, dùng kỹ năng diễn xuất mà tôi đã từng dùng để lừa lấy tiền trợ cấp, làm bộ như mình vô tội và điếc. Anh ngẩn ra một lúc, đôi lông mi khẽ rung động khi anh suy nghĩ. Khi tôi đếm đến mười bốn, anh nói trong tiếng tai ù:

"Tôi biết em là fork, điều đó có nghĩa tôi là một cake sẽ gặp bất hạnh. Nhưng nếu em có thể khiến tôi yêu em, tôi sẽ dâng tất cả, từ thân thể, tứ chi, nội tạng cho đến linh hồn của tôi, tất cả đều thuộc về em. Em có thể cân nhắc, đây không phải là một vụ mua bán lỗ vốn đâu. Nếu tôi yêu em, tôi sẽ sẵn sàng chết. Còn nếu tôi không yêu em, ít nhất em cũng sẽ có toàn bộ máu của tôi."

Tôi nghiến chặt răng, dạ dày đột nhiên đau rát sau khi ăn no. Trước bữa ăn này, tôi đã nhịn đói ba ngày, giống như người đã đói ba ngày uống một ngụm cháo nóng, dạ dày phản ứng lại bằng những cơn co thắt vì kích thích của thức ăn. Đó là cảm giác rất đau đớn. Tôi vô thức run rẩy. Nhiều năm qua tôi đã quen với việc giữ cơ thể trong tình trạng đói, nhưng sau khi ăn lại, cảm giác đói thậm chí càng mạnh hơn, như thể tôi đã mắc phải chứng hạ đường huyết khởi phát chậm. Dù chưa từng tự tay giết người, tôi thường mua thức ăn trên dark web, những phần cơ thể bị cắt từ xác người. Nhưng tôi không bao giờ cho rằng mình đã tự tay giết họ. Chỉ có những đêm muộn, khi tôi thức dậy với đôi mắt thâm quầng, cảm giác như những hệ thống mà tôi đã ăn cứ mọc tay chân và nhảy nhót trên cơ thể bất động của tôi, tạo ra một bản nhạc thối rữa trong mộng mị. Ban ngày, tôi tự vấn bản thân, nhưng không thể chống lại cơn thèm khát tàn nhẫn, lại đưa tay tìm kiếm thêm thức ăn từ dark web.

Ý của anh là cho phép tôi giết anh không chút áy náy, trở thành kẻ sát nhân, điều mà từ tận xương tủy loài người đều khao khát. Đó là bản năng săn bắn cổ xưa. Tôi nói đồng ý, nhưng trước hết, anh cần cho tôi biết tên của mình.

Anh suy nghĩ một lát, rồi rót nửa ly rượu vang, từ từ uống cạn. "Tôi tên là Yamaguchi Tadashi. Hoặc, em cũng có thể gọi tôi bằng một cái tên khác, Jareth. Thiên tài nhưng số phận bất hạnh, tùy em thôi."

Tôi nhẩm lại tên anh, "Jareth? Nghe như tên của một nghệ sĩ kiêu ngạo, thích sử dụng những từ ngữ hoa mỹ." Anh nắm lấy cánh tay tôi, móng tay bấm sâu vào vết thương do mảnh kính vỡ đã cứa khi tôi vào đây, chạm đến lớp da dưới cùng, khiến tôi đau đến mức trán lấm tấm mồ hôi. Yamaguchi lơ mơ cười: "Đúng vậy, tôi là một nghệ sĩ kiêu ngạo. Nếu em muốn tôi yêu em, hãy học cách sử dụng chút thủ đoạn đi." Tôi đùa: "Có khi nào việc anh sẵn lòng để tôi chạm vào mình nghĩa là anh đã có chút cảm tình với tôi rồi không?" Anh khẽ đánh vào sườn tôi, nói: "Biến đi! Khi tôi đang vui vẻ trên giường với người khác, có lẽ em vẫn chỉ là một quả trứng chưa phát triển đầy đủ trong cơ thể mẹ mình đấy!"

Tôi định phản bác thì bị anh bịt miệng. Ngón tay anh đặt lên môi ra hiệu im lặng. "Suỵt," anh nói, "em nghe thấy không? Có ai đó đang bắn pháo hoa ở đằng xa." Tôi lắng nghe, không khí không phải là chất dẫn truyền âm thanh tốt, nhưng thực sự có những tiếng nổ lác đác. "Hôm nay là ngày gì mà người ta lại bắn pháo hoa?" Anh nhìn tôi, mong rằng tôi, người sống ở đây lâu, có thể trả lời.

Tôi chỉ lắc đầu. "Ai mà biết được? Chắc cũng không phải là ngày lễ gì hay ho, có khi là Giáng Sinh giữa mùa hè? Hoặc cũng có thể là có người chết," tôi nói. "Ở đây mỗi ngày đều có người chết, những người nghèo không sống nổi nữa thì mua một chai rượu mạnh đổ vào bụng, rồi lao mình vào đường ray xe lửa. Anh có biết cách đây ba ngã tư, nhà ông Smith nằm ngay dưới tuyến tàu điện ngầm không? Cứ ba tiếng một lần, lại có một xác chết ngoài cửa nhà ông ấy. Vào những buổi sáng mùa đông, khi người ta quét tuyết, những xác chết cứng đơ có thể được xếp thành hàng để chơi nhảy lò cò." Tôi giật lấy ly rượu của anh và hỏi: "Này, anh thực sự muốn yêu tôi sao? Làm gì phải vậy? Tôi là loại người không có tương lai đâu. Còn anh, nhìn anh là biết một người ở đẳng cấp cao, khác xa tôi cả nghìn dặm."

Yamaguchi mặc áo sơ mi trắng, lại một chiếc sơ mi trắng khác. Cái nơ chưa thắt đúng cách rơi vào lòng bàn tay tôi, tôi giúp anh cài từng chiếc cúc áo, để ngực anh không bị lạnh. Chúng tôi bắt đầu trao đổi những câu hỏi từ lúc đó. Giọng nói thấm đầy rượu vang của anh vang đến tai tôi: "Vậy rốt cuộc là em trai em thích tôi hay là em thích tôi? Có tương lai hay không cũng chẳng sao." Anh xoa đầu tôi và nói: "Trong thế giới u ám này, ai có tư cách nói về tương lai chứ? Em chỉ cần nhớ: đừng yêu tôi là được."

Yamaguchi thực sự là một người đầy mâu thuẫn. Có lẽ bởi cái tên Jareth? Thiên tài và số phận bất hạnh, hai từ vốn đối lập, lại tồn tại song song. Kết quả cuối cùng sẽ quyết định cuộc đời một người sẽ lặng lẽ hay cháy bỏng, cô đơn hay rõ ràng; khao khát sống hay đứng bên lề con đường không đổ máu, ngưỡng mộ cái chết nhẹ nhàng. Anh luôn bảo tôi đừng yêu anh, nhưng lại thích hỏi về tình yêu. Anh là một người không có cảm giác an toàn, sợ bóng tối nên phải ngủ với đèn sáng, sợ cô đơn nhưng lại sống một mình trong căn nhà không có đồ đạc ở đất khách. Cái giá vẽ trong phòng ngủ của anh chưa bao giờ được phủ vải hay giấy, màu vẽ trên bảng pha màu đã khô cứng, nứt nẻ như đất đai khô hạn. Tôi tò mò hỏi: "Anh thật sự là họa sĩ sao?" Anh giơ ngón tay chai sần và biến dạng vì cầm bảng màu cho tôi xem. Đúng là họa sĩ thật. Nhưng tôi ở nhà anh bao lâu rồi, chưa một lần thấy anh vẽ.

Sau khi siêu thị đóng cửa, tôi thường đến nhà anh trước, chích đầu kim vào ngón tay, hút lấy những giọt máu nhỏ, nhờ đó mà vượt qua cơn đói khát khi không có đồ ăn rẻ tiền. Khi đó chúng tôi chỉ mới hứa hẹn với nhau được một thời gian ngắn, tôi nhẹ nhàng trèo vào nhà và phát hiện anh đang quỳ rạp dưới sàn, khóc. Ban đầu tôi không nhận ra anh đang khóc, chỉ nghĩ rằng đó là một hành động nghệ thuật kỳ quặc của một nghệ sĩ đương đại. Chỉ đến khi tôi kéo rèm cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên sàn nhà, tôi mới thấy vai anh đang run rẩy. Tôi chạm vào sinh vật khóc lần cuối là em trai tôi nhiều năm trước, khi nó khóc lóc vì không được bú mẹ hay thay tã. Yamaguchi khóc không ra tiếng, bằng trực giác tôi cảm nhận anh đang buồn bã. Tôi vốn không biết cách an ủi người khác, lúng túng ôm lấy anh, tiếng khóc của anh chuyển thành tiếng nức nở. Tóc anh bết lại trên khuôn mặt, tôi dỗ dành anh bằng cách chải gọn tóc lại và đùa: "Người lớn thế này rồi mà còn khóc à? Đừng khóc nữa, được không, anh trai?"

Quần áo của anh ta đã bị nước mắt làm ướt, tôi bế anh vào phòng tắm để rửa sạch. Yamaguchi lảo đảo định ngồi xuống bồn tắm, nhưng tôi cản lại: “Anh có biết trong bồn tắm này từng có người chết không? Khi người chủ trước, ông Wang Lee, được phát hiện, xác ông ta đã thối rữa đến mức chỉ còn bộ xương trắng, mùi hôi thối lan ra khắp năm con phố. Đừng bước vào đó." Yamaguchi tùy tiện buộc tóc bằng một sợi dây, nhưng vẫn quyết tâm bước vào, ngồi xuống, và bật nước. Nước trong bồn bắt đầu tràn lên chân anh, anh kéo áo tôi, muốn tôi cũng ngồi vào. Da đầu tôi tê cứng, dường như ngửi thấy mùi dầu xác chết chưa phai. Yamaguchi bật cười chế nhạo: “Sợ gì chứ? Bồn tắm tôi đã thay rồi. Tôi sạch sẽ như vậy, làm sao có thể tắm trong quan tài?” Nhưng khi nhìn thấy gương mặt không vui của tôi, anh cũng trở nên lạnh lùng và nói: “Vào đi.” Tôi lắc đầu từ chối. Móng tay sắc nhọn của anh đâm sâu vào da thịt tôi. “Vào.”

"Tsukki?" Anh kéo giọng, "Nếu em chịu vào, tôi sẽ trả em gấp ba lần lương một tuần ở siêu thị. Không phải con số nhỏ đâu." Tim tôi đập mạnh, và anh lại thúc giục: “Vào đi.” Tôi không phản kháng, cố lấy can đảm bước chân vào bồn tắm sứ trắng. Sau đó, anh yêu cầu tôi cởi áo, để cơ thể trần trụi. Chúng tôi ngồi đối diện nhau, những vết cắn trên người anh hiện rõ, màu sắc đậm đến mức trông như những hình xăm lâu năm.

Nước nóng bỏng rát, phòng tắm giống như một phòng xông hơi. Anh thích hút thuốc khi ngâm mình, khói thuốc hòa quyện vào không khí nóng ngột ngạt, oxy dần trở nên khan hiếm, khiến tôi phải thở sâu. Hơi nóng làm mặt tôi đỏ bừng, còn Yamaguchi thì vẫn tái nhợt như không có sinh khí. Tôi nhớ đến màng mắt trắng bệch của anh và nhắc anh nên bổ sung sắt và vitamin. Anh khẽ khàng khuấy nước và nói rằng việc uống sắt không giúp được gì, vấn đề của anh nằm ở đây. Anh chỉ vào ngực trái, vị trí của tim, và phía sau lưng cùng vị trí đó. “Lá lách, có thể là cả gan nữa. Vấn đề là do gene.” Yamaguchi hít một hơi thuốc và phả ra làn khói mờ. “Nói chung là do di truyền. Tôi nhớ em từng nói học sinh học rất giỏi, chắc em hiểu chứ?” Anh nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi đáp: “Đúng, em học sinh học khá giỏi. Vậy… anh có thể khỏe lại không?”

Anh không trả lời, chỉ hôn tôi trong làn khói thuốc. Tôi chợt nhớ lại anh từng nói rằng anh không sống lâu. Nụ hôn này không mang lại cảm giác ngọt ngào, ngược lại, trong từng hơi thở, nuốt lấy nước bọt của anh giống như tôi đang dùng một con dao vô hình để từng bước, từng miếng giết chết một sinh mạng. Sau nụ hôn, Yamaguchi thô bạo bóp lấy lưỡi tôi, và đưa ra một yêu cầu: “Tôi cũng nhớ em từng nói em đã mổ xẻ một con ếch. Vậy, giúp tôi một việc được không?”

Việc mà anh nhờ là cắt đứt tay phải của anh. Tôi không đồng ý. “Nếu họa sĩ mất đi tay thuận thì làm sao còn vẽ được nữa?” Nước mắt Yamaguchi chảy ròng ròng. “Làm ơn, Tsukki. Nếu em giúp tôi, tôi sẽ yêu em thêm một chút, và em có thể ăn phần mà em chặt ra. Đó là điều chúng ta đã hứa với nhau.”

Tôi yêu cầu anh cho tôi một lý do: “Tại sao?” Tôi thừa nhận mình muốn hiểu rõ hơn về anh. Nhưng một giọng nói vang lên trong đầu tôi, cảnh báo rằng điều này là không nên: muốn hiểu anh nhiều hơn nghĩa là tôi đang kéo anh vào thế giới riêng của mình, như có một sợi xích sắt buộc vào cổ tay cả hai, ngăn chúng tôi tiến xa hơn. Càng hiểu rõ anh, sợi xích càng bám sâu, cho đến khi nó hòa vào tế bào. Để thoát khỏi xiềng xích này, chỉ có cách cắt bỏ bàn tay. Cố gắng gỡ ra chỉ khiến da thịt rách toạc, máu me đầy mình. Nhưng sợi xích của anh luôn lỏng lẻo, anh đến khi muốn và đi khi thích. Tôi nghĩ về chuyện nam nữ, yêu ghét, nhưng bánh ngọt của tôi muốn chạy trốn khỏi tôi? Tôi sẽ nung nóng sợi xích và buộc nó quanh cổ anh, ngay trên xương quai xanh tôi đã cắn, nơi máu đen tụ lại.

"Không có lý do." Yamaguchi nhìn tôi tha thiết, "Không có lý do. Tôi chỉ muốn thế. Em có thể coi tôi như một kẻ điên, được không? Tôi không thể vẽ nữa." Anh kéo ra từ đâu đó một chiếc hộp, bên trong là những bức tranh đầy màu sắc tươi sáng. Tôi thẳng thắn nói: “Em không hiểu nghệ thuật, nhưng màu sắc này rất dễ chịu.” Yamaguchi che mặt: “Đúng vậy, đó là những bức tranh từ những năm trước. Từ khi tôi mắc bệnh, tôi không thể vẽ được nữa. Tôi là nghệ sĩ gì chứ? Thật nực cười.” Anh lôi từ dưới gối ra một vật gì đó, ánh lên ánh kim loại. Đó là con dao mà tôi đã để quên ở nhà anh. Anh ấn cán dao vào tay tôi, nắm chặt lại và ướm thử lên cổ tay. Tôi buông con dao ra, đá nó đi xa, cắn lấy vết cắt mà lưỡi dao để lại, rồi với hàm răng dính máu, tôi cười với anh: "Anh là nghệ sĩ. Tôi không muốn làm chuyện tàn nhẫn này."

“Nhưng anh nói nếu điều đó giúp anh yêu tôi thêm một chút, tôi có thể chỉ lấy một ngón tay của anh thôi.”

Tôi siết chặt tay anh, xác nhận lại lần nữa: “Anh có tỉnh táo không?” Anh gật đầu.

“Tôi sẽ ăn một ngón tay của anh, được chứ?” Anh gật đầu.

“Có thể anh sẽ mất máu mà chết. Anh chấp nhận không?” Anh gật đầu, đôi mắt mờ mịt, hôn tôi và nói: “Tôi sẵn sàng.” Giống như một lễ cưới mộng mơ trong giấc mơ.

“Vậy anh có yêu tôi không?”

Anh do dự một lúc, không gật đầu. Anh cười. “Thức ăn làm sao có thể yêu được?”

Ngay khi tôi chuẩn bị nuốt trọn ngón tay út bên phải của anh, Yamaguchi đột nhiên thay đổi sắc mặt, nước mắt còn chưa khô trên má, và nói: “Vừa nãy tôi lừa em đấy, cái bồn tắm này, tôi chưa thay đâu.”

Tôi hôn dọc theo các khớp ngón tay của anh, từ từ nhìn xuống: “Tôi biết mà. Anh trai, anh nghĩ sao khi cho rằng anh có thể lừa được một học sinh trung học thông minh như tôi?”

Tôi cắn ngón tay út của anh ấy, nhai sống từng khớp cho đến khi chúng tan thành những mảnh vụn như sao rơi trong miệng. Tôi lo rằng một chút sơ suất, sụn mềm có thể làm tắc nghẽn khí quản của mình. Yamaguchi ngất đi vì đau đớn, tôi cẩn thận băng bó vết thương, khâu lại da bằng kim chỉ đã được khử trùng, cầm máu, và cho anh uống thuốc cầm máu. Một ngày sau, tôi gặp lại anh trong siêu thị, tay anh vẫn quấn băng bằng chính những dải băng mà tôi đã băng bó. Anh không đi bệnh viện, chỉ đến để mua đồ, một đống đồ đổ xuống quầy thanh toán. Ông chủ cửa hàng tiến tới, định giúp tính tiền, nhưng thực ra là muốn tìm cơ hội nói chuyện với Yamaguchi, mong rằng sau này có thể lấy lòng và chiếm được anh.

Dù trông rất yếu, Yamaguchi vẫn toát lên sự đe dọa. Một cái lườm đủ để ông chủ im lặng ngay lập tức. Anh đưa tôi ánh mắt và tôi đi theo anh ra ngoài. Anh châm một điếu thuốc, khói và tàn thuốc rơi trên lớp băng đang dính máu. Tôi đỡ lấy tay anh kiểm tra, máu đã ngừng chảy, nhưng anh nhợt nhạt như màu tóc, dấu hiệu cho thấy mất một ngón tay đã gần như lấy mạng anh.

“Anh cần đi bệnh viện,” tôi nói. Anh không nhìn tôi, chỉ rít thuốc, hút xong nửa điếu thì dụi tắt dưới chân, hỏi về kế hoạch của tôi trong phần còn lại của ngày. Tôi nói tôi cần về nhà, vì mỗi tháng có vài ngày cảnh sát sẽ truy lùng những kẻ trên dark web, và tôi đã bị theo dõi từ lâu, cần phải xử lý bằng chứng.

“Được thôi. Nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải nói với anh.” Anh nói khi tôi nhìn thấy động mạch cổ của anh đang đập. Tôi đáp: “Tất nhiên rồi, chẳng phải anh là một nhân vật lớn sao.”

Đang nói chuyện thì ông chủ gọi lớn: “Tsukishima! Có người tìm em!” Tôi quay lại và nghe điện thoại. Hàng xóm báo tin rằng chị gái tôi vừa bị bắt và đang ở đồn cảnh sát, trong khi em trai tôi, nhờ còn quá nhỏ, đã được chị ấy bảo vệ nên tạm thời an toàn. Tôi nhờ họ chăm sóc em trai rồi vội vã chạy đến đồn cảnh sát. Yamaguchi có xe, anh đưa tôi đến đó. Tôi chỉ có thể nghĩ đến một khả năng cho việc bắt giữ này: cuộc điều tra về dark web đã được đẩy nhanh. Ngày trước, chính chị tôi là người đầu tiên đăng nhập vào đó bằng thông tin của mình, nên hiển nhiên chị ấy bị bắt.

Tới đồn, tôi yêu cầu được gặp chị, nhưng sau nhiều tranh cãi, tôi chỉ được nhìn thoáng qua chị từ bên ngoài cửa. Chị tôi là một người phụ nữ kiên cường, đã gánh vác gia đình gần như mất cha mẹ này, nuôi lớn tôi và em trai. Khuôn mặt mệt mỏi và quầng thâm mắt đầy vết bầm của chị làm tôi suy sụp. Tôi hét lên trong đồn: "Tại sao các người lại đánh chị ấy?" Viên cảnh sát phụ trách đã quá quen với những cảnh này, thản nhiên đưa cho tôi tài liệu: “Em nói em là tội phạm? Nhưng chúng tôi chỉ dựa trên bằng chứng rành rành thôi. Chị của em khó mà thoát được… Đợt này, chiến dịch mạnh tay lắm, em biết mà? Dù gì thì chuyện liên quan đến mạng sống con người. Nhớ chú ý thời gian nộp tiền bảo lãnh, tôi khuyên em nên tìm luật sư đi. Tôi thấy em vào trại thiếu niên cũng không ít lần rồi, phải không, Tsukishima?”

Tôi muốn yêu cầu làm rõ về việc chị bị hành hung, anh ta trả lời một cách lạnh nhạt: “Làm sao tôi biết được? Tôi không chịu trách nhiệm về việc bắt giữ. Em nên hỏi những kẻ đó, đừng hét vào mặt tôi.”

Yamaguchi đang đợi tôi trong sảnh. Khi tôi quay lại với tập tài liệu, anh đang chăm chú nhìn vào màn hình TV. Tôi nghĩ anh đã mất quá nhiều máu và chưa hồi phục tinh thần, nên khuyên anh về nhà trước. Anh nhìn TV một lúc rồi quay lại, dẫn tôi ra ngoài, và trong một góc tối không có ánh sáng, anh ôm tôi, nói: “Em có thể khóc.”

Tôi bật cười, “Ai bảo em phải khóc chứ?” Yamaguchi chậm rãi nói: “Không phải lỗi của em, Tsukki. Em cũng không muốn biến thành fork, phải không? Không ai muốn trở thành fork hay cake, không thể làm người bình thường nữa. Hoặc ăn người, hoặc bị người ăn. Định mệnh đã được ghi sẵn trong gene từ khi sinh ra, giống như tôi không thể chống lại gene của mình, và bệnh tâm thần di truyền trong gia đình.”

“Chúng ta đều là kẻ giết người. Trên thế giới này, hiện tại có người giết người, quá khứ cũng vậy. Những kẻ giết nhiều nhất được gọi là thần. Tsukki, chúng ta cũng như vậy, giết chết bản thân trong quá khứ, và trong tương lai sẽ giết chết chính mình của hiện tại. Còn trong tương lai của em, em sẽ giết chết tương lai của tôi. Tôi sẽ giao con dao cho em. Vậy nên đừng sợ. Tình yêu của em dành cho chị mình là một tình yêu mang tính thần thánh, sẽ giúp chị ấy vượt qua khổ nạn. Tình yêu gia đình không bao giờ là gánh nặng.”

Tôi thì thầm: “Vậy nếu em yêu anh thì sao?” Yamaguchi rất bình tĩnh, vỗ nhẹ lên lưng tôi, cười không thành tiếng: “Anh đã bảo em đừng yêu anh mà. Nếu em yêu anh, đó sẽ là một sai lầm chết người. Nên không thể yêu. Giờ hãy về nhà, sáng mai, chị của em sẽ nguyên vẹn trở về bên em. Nhiệm vụ của em bây giờ là học tốt, vào một trường tốt, rồi ăn thịt anh mà sống tiếp.”

Đêm nay, đối với chúng tôi, mãi mãi sẽ là một viên ngọc quý, những giọt nước mắt tôi nuốt ngược vào trong sẽ lại hòa tan thành hạt cát, và khi tôi thở, nó sẽ trôi về biển. Yamaguchi gói mình trong lớp vỏ của một thiên thần và một đấng cứu thế, khuôn mặt đáng sợ nhưng lặng lẽ xoay ngược chiếc đồng hồ, khiến thời gian bắt đầu đảo ngược, câu chuyện cũng vậy, cho đến khi mùa xuân đến, đêm đen qua đi, ông Wang Lee không chết đuối trong bồn tắm, và tôi chưa từng biết sẽ có một người đàn ông tóc dài chuyển đến khu phố này, hay rằng một tuần sau khi gặp anh, tôi sẽ cắn đứt ngón tay út của anh.

Thì ra, dòng chảy của cuộc sống chính là dòng ngược không ngừng, trong trục thời gian hỗn loạn ấy, có hai từ dần trở nên không thể tách rời nhau. Khi tôi cố sắp xếp lại, nhận ra chúng đã gắn kết chặt chẽ, và khi nhìn kỹ, tôi phát hiện ra đó chỉ là hai chữ: "tôi" và "anh".

Tôi và Yamaguchi đã hẹn mỗi tháng sẽ ăn một ngón tay của anh, sau đó là xương cổ tay, xương quay, xương trụ, dần dần tiến lên. Chúng tôi vẫn không ngừng quan hệ, trong khi đó, cơ thể anh suy yếu nhanh chóng trong tầm nhận thức của tôi. Da anh bắt đầu xuất hiện những điểm xuất huyết, như những cành hoa mai nở trên nền tuyết trắng. Tinh thần anh ngày càng bất ổn, các cơn bùng phát bệnh tâm thần xuất hiện nhiều hơn, và thời gian tỉnh táo của anh dần bị rút ngắn. Anh thậm chí quên rằng việc mất đi những ngón tay đã khiến anh không thể vẽ nữa, và sau khi kiên trì qua một học kỳ, anh đã từ chức.

Một buổi chiều có gió, tôi nhận được một kiện hàng. Mở ra, tôi thấy đó là máy thở mà Yamaguchi đã mua cho mình. Chứng mất ngủ nặng khiến anh chỉ có thể ngủ nhờ oxy tinh khiết và thuốc ngủ. Tôi vừa thương anh, vừa tiếp tục đòi hỏi anh. Những ngày bình thường, chúng tôi cắt động mạch quay để lấy máu uống. Còn vào những ngày tôi ăn ngón tay anh, khi đạt đến cao trào, tôi sẽ cắn đứt công cụ vẽ quý giá của anh. Lúc đó, anh mơ màng, và cơn đau không rõ rệt như lúc tỉnh táo. Nhưng lượng máu mất ngày càng khó kiểm soát, dù đã ép chặt các mạch máu, và ngay cả thuốc cầm máu tốt nhất cũng không thể ngăn dòng máu phun trào. Anh là thuốc giảm đau của tôi, còn tôi là thần chết của riêng anh, một thần chết chậm rãi, mài giũa chiếc liềm dưới ánh hoàng hôn để tra tấn anh, và cả chính tôi.

Tôi rất muốn, khi anh còn tỉnh táo, để anh nói dối rằng anh đã yêu tôi. Chúng tôi sẽ ngừng trò cá cược vô nghĩa này. Tôi không thể hứa hẹn gì, tôi đã lấy đủ máu thịt của anh. Linh hồn anh tôi không cần, tôi sẽ thả nó ra. Mưa rơi trên má tôi như những con cá bơi ngang qua. Tôi nhìn theo linh hồn anh bay đi, mong nó sẽ bay vào thiên đường, nơi mà anh thuộc về.

Ngày hôm đó, tôi không gặp anh ở căn nhà đó. Đó là thứ Năm, tôi vừa thi xong môn áp chót trước khi tốt nghiệp, đến nơi trễ hơn thường lệ khoảng nửa tiếng. Tôi tìm khắp nhà nhưng không thấy Yamaguchi đâu. Hoảng loạn, tôi chạy ra ngoài và gặp hàng xóm đang tưới hoa trong vườn. "Yamaguchi đâu rồi?" Bà ấy cũng không biết, chỉ nói rằng đã thấy một người đàn ông lái xe sang trọng và vài người mặc vest, có vẻ là vệ sĩ, vào nhà và đưa Yamaguchi đang mê man ra xe. Bà không biết xe đi về đâu.

Tôi mơ màng hoàn thành môn thi cuối cùng của mình, môn sinh học mà tôi giỏi nhất. Ba ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện trung tâm của quận, từ phòng VIP. Chị tôi mượn xe của một gã đàn ông mờ ám trong quán bar, lái xe mất hai tiếng rưỡi để đưa tôi đến bệnh viện. Trên đường đi, chị hỏi: “Là người đã giúp bảo lãnh em?” Tôi gật đầu. Chị cúi đầu, rồi vò mạnh mái tóc rối bời của tôi, bảo: "Đi đi, dù kết quả ra sao cũng đừng hối hận. Được không?"

Đến trước cửa phòng bệnh mà cuộc gọi đã nhắc đến, tôi thở không nổi. Nhiều lần tôi chạm vào tay nắm cửa kim loại, nhưng rồi lại rụt tay về. Cánh cửa đột ngột mở ra, một y tá đẩy xe thuốc bước ra. Tôi thoáng thấy Yamaguchi đang ngủ trên giường, đeo máy thở, và trong lòng không hề dấy lên chút cảm xúc nào.

Thật bình thường thôi, tôi tự nhủ. Làm sao tôi có thể bắt đầu cảm thấy điều gì đó cho anh ấy được? Adrenaline bùng nổ, lúc đó tôi không phân biệt được đó là tình yêu hay thứ gì khác. Sau khi bình tĩnh lại, tôi mới nhận ra rằng cảm giác này không khác gì khi bị hạ đường huyết và được thỏa mãn bằng một bữa ăn no nê. Cái gọi là tình yêu cũng chỉ giống như cảm giác hạ đường huyết mà thôi.

Một người đàn ông trung niên lịch lãm gọi tôi có phải là Tsukishima Kei không, rồi mời tôi trò chuyện. Chúng tôi đi đến phòng nghỉ bên cạnh phòng bệnh, và trên đường đi, tôi không ngừng nghĩ tại sao ông ta trông lại quen thuộc đến vậy. Khi ngồi đối diện và nhìn kỹ hơn, tôi nhớ ra ông ta chính là người mà Yamaguchi đã nhìn chằm chằm vào TV trong đêm ở đồn cảnh sát. Lãnh đạo của một đảng mới kêu gọi cải cách, khuôn mặt giống hệt người đàn ông trước mặt tôi. Tôi nghĩ, đúng là nhân vật lớn mà. Cuộc đời đã dạy cho ông ta những bài học khắc nghiệt, bị một con chuột nhỏ nhen như tôi bám lấy, phải chịu đựng sự xảo trá và tàn nhẫn suốt cả năm trời như những bánh răng kêu rền rĩ.

Ông ta kể cho tôi nghe về cuộc đời nửa đầu của Yamaguchi, sinh ra đã mắc bệnh, mẹ chết thảm, bạn bè trở mặt, giáo viên ăn cắp tác phẩm của anh để công bố, và bản gốc bị coi là đạo văn. Một câu chuyện rất bình thường, một diễn biến rất bình thường. Nhưng nếu điều đó xảy ra với ai, thì ít ai có thể chịu đựng được. Yamaguchi đã nhặt lên trái tim bị đập tan tành của mình, dùng dòng máu rối loạn và cuồn cuộn để đứng vững trên mặt đất. Ai bảo anh phải yêu tôi chứ? Thực ra chỉ là một lớp xi măng lấp đầy những lỗ hổng trong trái tim anh. Nếu không phải là tôi, cũng sẽ có John, Jonny, hoặc Philips, Martin. Ai biết được chứ? Thật tình cờ, khi anh đang mất hết hy vọng và định đến một môi trường mới để thay máu và sống nốt những ngày cuối cùng, tôi đã cản anh lại, giam cầm anh trong chiếc lồng tình cảm nhỏ bé và đầy ảo tưởng của mình. Tôi không biết phải đối mặt với anh thế nào, cảm giác tội lỗi cứ dày vò tôi.

Khi tôi vào lại phòng bệnh, Yamaguchi đã tỉnh. Ánh mắt anh trong trẻo, anh vừa uống thuốc kháng loạn thần nên lúc này rất tỉnh táo. Tôi đứng cách giường bệnh năm bước, hít một hơi thật sâu, má phồng lên rồi lại xẹp xuống. Tôi cười gượng: “Anh làm em phải tìm khổ sở đấy, Yamaguchi.”

Giọng anh qua lớp mặt nạ thở oxy như có làn mưa mờ mờ phủ quanh: “Lại đây nào.” Anh gõ nhẹ vào thành giường. Tôi tiến thêm hai bước. Người đàn ông kia đã nói với tôi rằng bây giờ anh ấy rất yếu, chỉ cần một va chạm nhẹ cũng có thể khiến mạch máu vỡ ra và mất máu nghiêm trọng.

Tôi không biết nên nói gì, mà cũng chẳng có gì để nói. Tôi đã nói tôi không biết cách an ủi người khác, huống chi là an ủi người bệnh. Cuối cùng, tôi bối rối lắp bắp, từ cổ họng nghẹn ngào thốt ra một câu: “Xin lỗi… nhưng chính tôi cũng không biết mình đang xin lỗi vì điều gì.”

“Tsukki,” anh kéo dài âm cuối khi gọi tên tôi. “Sao lại phải xin lỗi? Nếu là vì ngón tay út đầu tiên, em không cần phải xin lỗi. Đó là tự nguyện, được chứ?”

Tôi siết chặt tay sau lưng, nắm chặt đến mức đau nhói. Tôi đáp: “Vâng, chẳng phải em đã hỏi trước rồi sao?”

“Đúng thế,” Yamaguchi nói. “Người khởi đầu mọi chuyện chẳng phải là em sao? Thực ra, anh biết hết rồi. Ngày em lục lọi hộp đựng tranh của anh, anh đã về nhà sớm và thấy toàn bộ từ phía sau. Nhưng anh vẫn chiều theo ý em mà.”

Tôi đứng đó ngơ ngác, đúng vậy, chính tôi đã bày ra kế hoạch khiến anh phát bệnh, tiện cho việc ăn sạch ngón tay út đầu tiên của anh. Vậy kết quả là gì? Tôi tiến lại gần, lật tấm chăn đắp trên người anh ra, rồi từ từ cởi từng chiếc cúc áo bệnh nhân, giống như hành động tôi từng cài cúc áo sơ mi cho anh nhưng giờ là ngược lại. Yamaguchi lúc này trông giống như chiếc "bánh" đầu tiên trong ký ức của tôi, một người vô gia cư ngất xỉu ở góc phố, cũng không có làn da khỏe mạnh nào. Nội tạng bị hỏng của anh lộ rõ qua lớp da ngày càng mỏng, không thể phân biệt được liệu đó là các vết bầm tím do giảm tiểu cầu hay là sự phình to bệnh hoạn của các cơ quan nội tạng. Trên cơ thể nát bươm của anh đầy những vết sẹo, như quỹ đạo của các hành tinh xoay quanh khung xương sườn, bao quanh trái tim. Khi nào tôi có thể ăn được trái tim của anh, hút cạn máu anh để giải phóng linh hồn của anh, trong khi tôi đã sớm rơi vào địa ngục khô cằn, u tối không lối thoát.

"Anh có đẹp không?" Yamaguchi vẫn luôn quan tâm đến ngoại hình của mình. "Anh sắp chết rồi, anh muốn chết thật đẹp."

Tôi trả lời: "Anh đẹp lắm, là cơ thể đẹp nhất mà em từng thấy." Đẹp, tỏa ra hương vị ngọt ngào, hơi giống như chiếc bánh chiffon khổng lồ mà tôi và chị từng bỏ cả buổi chiều để nướng khi tôi còn có thể cảm nhận hương vị.

Anh gắng sức nhấc nửa thân trên, muốn gần gũi với tôi hơn. Tôi cúi xuống, qua lớp mặt nạ thở bằng nhựa, hôn lên môi anh.

Trước khi rời đi, Yamaguchi hỏi tôi: "Em có yêu anh không?" Tôi như mọi lần hỏi ngược lại: "Anh nghĩ sao? Anh nghĩ mình có yêu em không?" Anh bối rối chớp mắt, rồi nước mắt lăn dài ở khóe mắt. Tôi cẩn thận dùng tăm bông tẩm cồn lau đi cho anh.

"Hãy là người thành thật đi. Người thành thật lại nói dối. Anh đã nỗ lực không yêu em, nhưng điều đó cũng khó khăn chẳng kém việc yêu anh. Vì vậy anh không biết, và em cũng không biết."

"Thế kỳ thi tốt nghiệp của em thế nào rồi? Môn sinh học? Em có làm tốt không?"

"Tốt lắm." Tôi bảo anh nhắm mắt nghỉ ngơi, "Em là một học sinh thông minh, anh đừng nghi ngờ điều đó nhé?"

Về nhà một tuần sau, tôi nhận được một kiện hàng lớn được đóng gói kỹ càng. Tim tôi đập thình thịch, tôi biết rõ bên trong là gì. Cùng với kiện hàng có một lá thư, tôi xé bao bì và thấy trên phong bì có viết: "Hãy giải quyết mọi thứ trong kiện hàng rồi mới mở thư ra. Tsukki, em là đứa trẻ ngoan nhất mà, đúng không?"

Tôi từng bước một kéo kiện hàng về phòng mình. Vừa nặng lại vừa nhẹ. Yamaguchi trước khi chết, cơ thể đã mất hết nước, chỉ còn lại trọng lượng của xương và da. Linh hồn thánh thiện của anh quá nặng, đè chặt lên tim tôi, khiến trái tim tôi đau đớn như bị sét đánh.

Tôi quỳ xuống bên cạnh kiện hàng và ngủ suốt một đêm. Trong giấc mơ, tôi hoàn thành cuộc ân ái cuối cùng với anh. Trong giấc mơ, có ai đó khóc nức nở đến xé lòng, ban đầu tôi tưởng đó là anh, nhưng sau này tôi mới nhận ra đó là chính mình. Trong giấc mơ, thứ tôi phóng ra không phải tinh dịch, mà là máu thiếu oxy từng tuần hoàn trong cơ thể Yamaguchi. Tôi tiêu thụ các tế bào máu của anh, cuối cùng hòa làm một với anh, và cuộc tình thê lương này giờ đã trở thành chất độc mạnh nhất.

Khi trời vừa rạng sáng, tôi mở kiện hàng, tháo từng lớp giấy bóng bọc, từng cơ quan dần hiện ra trước mắt tôi. Chiếc "bánh" của tôi đã tự phân mình thành vô số mảnh, gói lại và cột nơ tặng tôi. Hương vị mà tôi vẫn hằng khao khát giờ không còn chỉ là trong giấc mơ. Tôi tìm thấy trái tim anh, trên đó cắm một con dao, và tôi hiểu, cuối cùng tôi đã giết chết anh. Đồng thời, trong cơn khóc lóc thổn thức, tôi cũng đã giết chết chính mình.

Tôi nhìn vào trái tim anh và thì thầm: "Yamaguchi Tadashi, anh có thể hỏi em lại một lần nữa không? 'Em yêu anh nhất là lúc nào?' Lúc đó, em sẽ trả lời rằng là khi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tim em như ngừng đập, và thế giới của em trở nên méo mó. Theo lẽ thường, người ta gọi đó là tình yêu sét đánh. Theo ý kiến chủ quan của những người yêu bánh như em, đó là gặp được chiếc bánh định mệnh của đời mình. Theo suy nghĩ của Tsukishima Kei, anh chỉ đơn giản là bị mê hoặc, không phải bởi hương vị, cũng không phải bởi vẻ đẹp. Mà bởi hình ảnh hai người yêu nhau vật vã qua bao nhiêu năm, cùng nhau chết trước khi bình minh ló dạng, một người từng miếng, từng miếng một tự tay phân chia trái tim mình, nghiền nát trên con đường rộng thênh thang dẫn đến hạnh phúc nửa đời còn lại của người kia. Còn người kia không quay đầu lại, không chút do dự bước lên và nuốt trọn mọi thứ của người đó. Còn linh hồn? Anh không hối hận vì đã thả nó ra. Khi tất cả đã kết thúc, anh sẽ hỏi lại: 'Đồ ngốc, em vẫn còn muốn giả vờ mạnh mẽ sao? Em nhìn lại quá khứ đi, chẳng phải em yêu anh rồi sao?'"

Tôi đã ăn trái tim đẫm máu của Yamaguchi, con dao đó dùng để đào từng huyệt mộ nhỏ ở sân sau, chôn cất các phần cơ thể rải rác khác của anh.

Sau khi làm xong, cuối cùng tôi cũng có thời gian ngồi xuống uống một ly nước. Chị tôi sốt sắng muốn tôi thay đổi, chị làm cho tôi một chiếc bánh ngọt. Tôi cắn thử một miếng, kem quá ngấy, bánh quá ngọt. Yamaguchi không có hương vị như thế. Nhưng tại sao nó lại không khác gì so với chiếc bánh trong ký ức của tôi.

Trong khi chị xúc động khóc lóc, tôi mở phong thư. Lúc đó tôi hiểu rằng việc ăn trái tim người yêu cũng là một liều thuốc hiệu nghiệm. Tôi đã lấy lại được vị giác và có thể sống tiếp mà không còn gánh nặng, tất cả đều nhờ một người.

Lá thư không có nhiều chữ, những dòng chữ nguệch ngoạc, nét bút yếu ớt, có thể thấy người viết đã không còn nhiều thời gian. Nhưng lời chúc tuyệt vời nhất lại là những lời chân thành chưa từng có:

"Tsukki, có vị giác lại rồi, cảm giác thế nào? Có cảm thấy hạnh phúc không? Nếu em có thể hạnh phúc, thì đó thật sự là điều tuyệt vời nhất."

End.

24.10.2024
Mr. Black Crow

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro