Hồi 3: Sấm Xuân - Chương 5 + 6
Chương 5
Thuốc giải với tác dụng kéo dài đã bắt đầu phát huy hiệu quả, còn chất độc được gửi từ giáo hội đã bị bỏ lại gọn gàng ở góc ngăn kéo. Thời gian cũng đã bước sang đầu xuân. Trong không khí lạnh khô thoang thoảng hương hoa, Tsukishima không biết Yamaguchi kiếm thấy chiếc chìa khóa của chiếc rọ mõm từ đâu. Gã đã nghĩ rằng sẽ phải sống với thứ này cả đời. Khi nghe thấy tiếng "cạch", nửa dưới khuôn mặt của gã cuối cùng cũng lại được nhìn thấy ánh sáng sau một thời gian dài. “Tsukki, thật tuyệt vời! Cuối cùng cũng tháo được cái này rồi!”
Yamaguchi trông cực kỳ phấn khởi, cái còng dày cộm rơi xuống đất rồi lăn đi một vòng. Đây là một khoảnh khắc vô cùng đáng nhớ, nhưng sự chú ý của Tsukishima hiếm khi lại lơ đãng như lúc này.
Chính lúc đó, gã mới nhận ra sự chênh lệch chiều cao giữa hai người thật lớn. Môi của gã vừa vặn ở ngay phía trên trán Yamaguchi, nếu cúi xuống thì sẽ dễ dàng hôn được. Ở khoảng cách gần thế này, Tsukishima tự nhiên nhớ lại việc Yamaguchi từng vòng tay qua cổ gã, ngẩng đầu nhìn gã với ánh mắt ngây ngô, đầy lưu luyến, rồi hôn lấy gã.
Bởi vì đó là những việc mà các cặp đôi thường làm. Không biết từ lúc nào, Tsukishima bắt đầu quan tâm rất nhiều đến từng hành động của Yamaguchi.
Yamaguchi luôn để ý đến những vết sẹo trên người gã, đặc biệt là trên cánh tay để trần trong không khí, đôi mắt buồn bã như muốn khóc. Nếu vẫn còn là người yêu, có lẽ Tadashi sẽ cẩn thận và thành kính hôn lên những vết sẹo đã lành từ lâu. Cảm giác chắc sẽ nhột nhột, thậm chí nhịp tim đập chậm cũng có thể bị ảnh hưởng.
Yamaguchi rất thích khuôn mặt của gã, hoặc nói chính xác hơn là rất thích gã. Chỉ cần không chú ý một chút, ánh mắt của Tadashi sẽ trở nên đắm đuối. Có vẻ chính cậu ấy cũng không nhận ra điều đó, mỗi lần nhìn chăm chú đến mức khiến Tsukishima muốn soi gương xem khuôn mặt gã có gì mà lại hấp dẫn đến thế. Tsukishima không thể tưởng tượng nổi bản thân đã phản ứng như thế nào khi còn là người yêu, chắc chắn là không phải kiểu lãng mạn gì đâu, có lẽ chỉ đơn giản là miệng lưỡi sắc bén bảo rằng ánh mắt của đối phương làm gã cảm thấy phiền phức mà thôi.
Càng nhớ về những kỷ niệm “khi còn là người yêu”, trong mắt Tsukishima, Yamaguchi càng ngày trở nên đặc biệt. Gã dường như bắt đầu chấp nhận điều này, rằng Yamaguchi không giống những người khác, không giả tạo, độc ác hay phức tạp, mà luôn nhìn gã bằng ánh mắt thuần khiết và đầy tập trung.
Giống như một cái cây nhỏ mà Tsukishima tự tay trồng, ban đầu chẳng có gì nổi bật, nhưng trong lúc gã không để ý, nó đã từng bước phát triển thành một hình ảnh mới vững chãi và độc lập, nhưng vẫn luôn gắn bó với người đã gieo mầm từ thuở xa xưa.
Có lẽ trước đây gã đã từng chứng kiến sự lớn lên của cái cây nhỏ này, Tsukishima tiếc nuối nghĩ.
Chuyện này thật sự không công bằng chút nào. Gã giờ đã quên mất đi khuôn mặt và tên của đối phương, quên đi ánh mắt nóng bỏng, sự ghen tuông mãnh liệt, cũng như cảm giác của những cái ôm và tần suất của chúng. Nhưng mỗi khi ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, gã vẫn có thể thấy dư âm của tình yêu lấp ló trong đôi mắt ấy.
Đầu của Tsukishima bắt đầu cúi xuống, khi khoảng cách dần rút ngắn, gã cảm nhận được hơi thở của đối phương cũng trở nên gấp gáp, Yamaguchi vì hành động của gã mà tim đập nhanh hơn.
Đúng như dự đoán, đôi môi của Yamaguchi thật sự rất mềm, còn mềm hơn so với trong giấc mơ của gã. Tsukishima ngậm lấy môi dưới của đối phương, đầu lưỡi tự ý liếm lên hàm răng. Gã đưa tay kéo vị linh mục đang định lùi lại vào trong vòng tay gã, cảm nhận rõ ràng cơ thể đối phương đang run rẩy. Những cử động từ chối nhỏ bé nhanh chóng bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, Yamaguchi ngồi một nửa trên bàn, để mặc Tsukishima hôn cậu.
Nụ hôn này đáng lẽ đã bị trì hoãn quá lâu rồi.
Có dòng chất lỏng ấm nóng chảy vào miệng Tsukishima, vị mặn nhè nhẹ nhanh chóng thấm vào mọi ngóc ngách trong miệng họ. Dáng vẻ rơi nước mắt của Yamaguchi rất yên tĩnh, những giọt nước mắt rơi xuống giống như băng tan thành tuyết, nhưng ngọn núi băng đó chính là Tsukishima.
Chiếc áo choàng đen đã chỉnh tề giờ bị vứt xuống đất một cách lộn xộn. Tsukishima nắm lấy tay Yamaguchi, đan chặt mười ngón tay vào nhau, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc ngắn. Sự ra vào của dục vọng vừa thô bạo vừa mãnh liệt, mỗi lần đều thâm nhập vào những nơi sâu thẳm khó tưởng tượng, khiến người trong vòng tay cậu mềm nhũn.
Ngày càng nhiều tiếng rên rỉ thoát ra từ khe răng của Yamaguchi, đầu cậu ngửa ra sau, lông mi ướt đẫm nước mắt, vòng tay ôm lấy Tsukishima siết chặt hơn. Đôi chân kẹp chặt lấy eo của Tsukishima, nơi chật hẹp bị đâm xuyên liên tục, đôi mắt đẫm lệ vì khoái cảm mà mất đi tiêu cự, đầu lưỡi hơi thò ra từ đôi môi hé mở cũng nhanh chóng bị ngậm lấy. Những ham muốn bị kìm nén trào ra cùng với nhiệt độ cơ thể tăng cao, trận mưa ân ái kéo dài rất lâu cho đến khi thế giới trở nên tĩnh lặng.
Nhưng Yamaguchi không nói gì, chỉ trong cơn mê man, run rẩy hoặc khi đạt đến đỉnh điểm, cậu vẫn dịu dàng gọi tên Tsukishima, ướt át và nhớp nháp hơn rất nhiều so với những giấc mơ mà Tsukishima từng có.
Dư âm của tình yêu vẫn còn ẩm ướt, dương vật của Tsukishima vẫn nằm sâu trong cơ thể đối phương, nhưng Yamaguchi trong vòng tay gã đã mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ sâu. Tsukishima cúi xuống nhìn khuôn mặt đang say ngủ ấy, gã nhớ lại lời của người bạn đồng hành không may mắn đã bị bắt cùng gã, rằng tình yêu có tính lặp lại, vì vậy gã không sợ sự lãng quên, sẽ lại yêu cùng một người vì những lý do tương tự.
Chỉ là Tsukishima vẫn không thể nhớ nổi trước đây gã đã thích Yamaguchi vì điều gì.
Nhưng có vẻ như đó không phải là điều quá quan trọng. Gã nghĩ, có lẽ ngày mai cả hai sẽ cùng nhau trốn thoát khỏi nơi này.
Chương 6
Chỉ là khác với những gì Tsukishima đã nghĩ, Yamaguchi lại không có ý định đi cùng gã.
Lý do rất thuần túy: cậu thực sự không thể thản nhiên mà làm gánh nặng cho dân làng. Thực lòng mà nói, Tsukishima trong lòng Yamaguchi luôn vượt lên trên tất cả mọi thứ trên đời, vì thế cậu nhất định phải cứu Tsukki. Nhưng đối với bản thân, Yamaguchi lại không thể tự tay đẩy những người đã luôn kính trọng và đối xử tốt với cậu xuống bùn lầy.
“Xin lỗi, Tsukki…” Yamaguchi né tránh ánh mắt của đối phương, như một con đà điểu muốn vùi đầu vào lòng đất.
Tsukishima khó mà diễn tả được tâm trạng của gã ngay lúc này, nhưng gã lại không cảm thấy bất ngờ chút nào. Dù đã quên mất quá khứ, chỉ cần nhìn vào khoảng thời gian gần đây, ngoài việc che giấu sự thật với giáo hội, Yamaguchi luôn là một linh mục tận tụy. Dù trọng tâm cuộc sống của cậu ấy có thiên về Tsukishima, nhưng mỗi ngày vẫn dành ra một khoảng thời gian để lắng nghe lời cầu nguyện của người dân với một sự nghiêm túc. Đôi khi, Yamaguchi kể lại cho Tsukishima nghe về những nỗi đau của người khác, nói rằng chúng khiến cậu cảm thấy buồn và bất lực. Yamaguchi luôn đồng cảm sâu sắc, đôi mày nhíu lại, bộc lộ một trái tim mềm yếu đến mức vụng về.
Yamaguchi rất vụng về. Cậu chưa bao giờ chủ động nhắc đến quá khứ, nhưng từ ánh mắt, Tsukishima có thể đoán ra phần nào. Quá trình chia tay của họ chắc hẳn đã rất tàn nhẫn và bất đắc dĩ. Dù vậy, Yamaguchi vẫn âm thầm gánh vác tất cả với sự dịu dàng của cậu.
Giống như bây giờ, lại muốn một mình gánh chịu tội lỗi của vương quốc.
Thay vì nổi giận và bảo đối phương im lặng, hay cố gắng thuyết phục hoặc cưỡng ép, Tsukishima cảm thấy Yamaguchi thực sự có quyền lựa chọn. Môi gã mấp máy, nhiều lần định nói rồi lại nuốt lời vào trong. Trong sự im lặng kéo dài, Yamaguchi ngẩng đầu nhìn phản ứng của gã, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, hơi thở nhẹ nhàng như hòa vào làn gió đêm.
Cuối cùng, Tsukishima cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán Yamaguchi.
Yamaguchi đưa tay giúp Tsukishima đội lên chiếc mũ đen. Dưới bầu trời đêm không sao, không trăng, bóng dáng của ma cà rồng biến mất vào sâu trong khu rừng.
21.10.2024
Mr. Black Crow
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro