Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi 2: Lôi Vũ - Chương 3

Yamaguchi hành động trở nên lúng túng khi tự mình phá bỏ những suy nghĩ của cậu. Ví dụ, khi Tsukishima thỉnh thoảng ôm lấy cậu khi ngủ, sự chú ý của cậu bắt đầu tập trung vào những nơi kỳ lạ và rồi nghĩ đi nghĩ lại khiến cho cậu ngượng ngùng và phải khép chặt chân lại.

Khi bị đánh thức, giọng  nói của ma cà rồng khàn khàn: "Yamaguchi, đừng ồn ào." Và rồi Yamaguchi chỉ còn cách ngượng ngùng chạy vào nhà vệ sinh.

Nhưng cậu nghĩ mình đã che giấu khá tự nhiên vì Tsukishima dường như không nhận ra sự thay đổi của cậu.

Khởi đầu thực sự khiến cuộc sống hàng ngày của họ thay đổi là việc vị vua mới lên ngôi.

Để không bị tụt hậu với thế giới bên ngoài, Tsukishima thường dẫn Yamaguchi đi dạo vào ban đêm. Họ trà trộn vào đám đông và những thông tin rối ren nhanh chóng tràn vào tai họ. Khi nghe tin vị vua mới đã thành công trong việc săn bắt ma cà rồng, Yamaguchi cảm thấy hơi lo lắng. Lý do tuyên bố loại trừ mọi mối nguy hiểm nghe có vẻ hợp lý, nhưng Tsukishima Kei rằng vương quốc dường như vẫn để lại những ma cà rồng sống sót. Sự việc không hề đơn giản như những tin đồn lan truyền, Yamaguchi từng nghĩ rằng tin đồn từ thủ đô sẽ không sớm thổi đến vùng quê.

Tiếc thay, sự việc lại không như mong muốn, các lính gác lạ mặt bắt đầu xuất hiện thường xuyên ở các làng dưới chân núi, với các công cụ bằng bạc và cọc gỗ đào sáng lóa trong tay khiến Yamaguchi đặc biệt lo lắng.

So với sự lo lắng của Yamaguchi, phản ứng của Tsukishima có vẻ bình thản hơn nhiều. Nhìn ma cà rồng trước mặt đang nhắm mắt, Yamaguchi không khỏi suy nghĩ miên man.

Vì cậu lo sợ nhiều điều và mỗi điều đều liên quan đến Tsukishima. Cậu sợ Tsukishima vì điều này mà bận tâm, sợ Tsukishima vì điều này mà bị thương, sợ phải xa Tsukishima và thậm chí cậu sợ rằng cậu không có cơ hội nói ra tình cảm của cậu với Tsukishima. Thực ra, cậu không nhất thiết phải bày tỏ, vì từ ngày nhận thức được, điều duy nhất cậu khao khát chỉ là được ở bên cạnh.

Chỉ cần ở bên cạnh Tsukishima là đủ, Yamaguchi nghĩ đến mức mất tập trung, ánh mắt cậu đột nhiên bị thu hút bởi một vệt đỏ mờ mờ lộ ra từ ngực của đối phương. Máu ư? Cậu tự nhiên liên tưởng, và rồi cảm giác khó chịu nắm chặt trái tim anh. "Tsukishima, anh bị..."

"Im lặng nào Yamaguchi, đây là giờ ngủ của ta đó." Tsukishima ngắt lời khi vẫn nhắm mắt, nhưng tay lại kéo lại cổ áo ngủ, Yamaguchi hiếm khi bị ngắt lời mà không thật sự im lặng, "anh bị thương rồi, tại sao vậy? Có phải là gặp phải lính gác không? Khi nào vậy? Anh có đau không?"

Những câu hỏi không dứt, Tsukishima cuối cùng mở mắt, tay nắm lấy tay Yamaguchi đang cố kéo cổ áo anh. "Yamaguchi! quy tắc thứ hai."

Vẫn là giọng điệu lạnh lùng, nhưng sự chú ý và lý trí của Yamaguchi đã không còn hợp nhất. Khi đối phương đưa tay, vệt đỏ mờ mờ đó càng đậm hơn, quả nhiên là máu, cậu đã không nhìn nhầm, vết thương dường như đang chảy máu nhiều hơn, "Bị cọc gỗ đào làm bị thương sao? Tsukishima..."

"Im..."

"Nhưng anh đang bị thương!" Đó dường như là lần đầu tiên Yamaguchi nói lớn tiếng như vậy, sự thờ ơ của ma cà rồng đối với vết thương khiến cậu cảm thấy vừa tức giận vừa hoảng loạn, cậu không biết bây giờ cậu có biểu cảm gì, chỉ biết rằng trái tim bị một bàn tay vô hình vặn chặt khiến máu đắng chảy ra.

Ma cà rồng sẽ không dễ dàng chết, nhưng suy cho cùng chỉ là "không dễ dàng". Nghĩ đến khả năng mất đi Tsukishima, nghĩ đến sự đau đớn tra tấn, cảm xúc của Yamaguchi không thể kiểm soát được nữa.

"Đủ rồi, Yamaguchi." Tay kiểm tra của Yamaguchi bị đẩy ra, nhưng cậu không muốn nghe bất kỳ lời nào của đối phương nữa. Cậu chạy nhỏ lấy hộp thuốc, nhìn bóng lưng Tsukishima nằm xuống lần nữa khiến cảm xúc của cậu dâng trào.

Yamaguchi không hiểu tại sao Tsukishima luôn muốn giữ khoảng cách như vậy.

Như mặt trăng treo trên bầu trời đêm, ánh sáng bao quanh những người đi đường vội vã, nhưng luôn trốn vào đám mây dày đặc khi gió thổi.

Rõ ràng là chấp nhận tất cả mọi thứ của cậu, nhưng luôn lạnh lùng nhấn mạnh không được dựa dẫm.

Rõ ràng đã chìa tay cứu vô số lần, nhưng lại thản nhiên nói đó là lòng thương hại đối với thức ăn.

Nhưng tại sao lại thuần dưỡng thức ăn lâu như vậy, tại sao lại dạy cậu học tập và kiếm sống.

Yamaguchi siết chặt nắm tay, Tsukishima thậm chí còn dạy cậu cách phản kháng, cách tránh đòn và cách tấn công để khiến kẻ thù bất ngờ.

Tại sao lại trao cho thức ăn khả năng phản kháng? Liệu Tsukishima thực sự chỉ coi cậu như là thức ăn? Những suy nghĩ hỗn loạn tích tụ trong đầu Yamaguchi, khiến mắt và mũi cậu cay xè, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn lấy thuốc và băng ra, giọng nói tràn ngập nước mắt, "Tsukishima! để em giúp anh băng bó..."

Nỗi ấm ức theo từng lời nói tuôn trào, nước mắt Yamaguchi rơi ngày càng nhiều, nỗi đắng cay như từ mật đắng chảy ngược lên cổ họng. "Em... Anh," đã lâu rồi cậu mới khóc thảm thiết như vậy, sự bảo bọc của Tsukishima khiến cuộc sống của cậu thuận lợi và bình yên, có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi, cuối cùng Yamaguchi lại hỏi điều ngớ ngẩn nhất, "Khi nào anh mới ăn em vậy?"

Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi trên lưng khiến ma cà rồng ngồi dậy, trong tầm nhìn mờ mờ, Yamaguchi thấy vẻ mặt bất lực của Tsukishima, đôi mắt vàng xinh đẹp chớp chớp, cuối cùng đồng ý với tất cả hành động của Yamaguchi. "Ngốc à, ta sẽ không ăn em đâu." Tsukishima thở dài, giọng nói nhẹ nhàng, anh quay lưng về phía Yamaguchi, để cậu dễ dàng băng bó hơn, "Nếu muốn ăn, ta đã ăn lâu rồi."

May mắn là vết thương không quá sâu, sau khi bôi thuốc, máu chảy ra chậm lại nhiều. Nước mắt Yamaguchi không ngay lập tức dừng lại, dù cho Tsukishima lại nói rằng cậu rất ồn ào.

Cậu quấn băng, nhìn vào tấm lưng quen thuộc trước mắt, theo bản năng liên tưởng đến nhiệt độ khi ngủ cùng và hơi thở đối phương luôn phả vào cổ mình.

Ai lại cùng ngủ với thức ăn chứ? Yamaguchi thấy thật bất công, dường như câu trả lời cho mọi câu hỏi chỉ còn chờ cậu phá vỡ lớp màng cuối cùng.

Cậu không thể tự khẳng định câu trả lời, nhưng thỉnh thoảng cậu cũng muốn tham lam một lần, chỉ lần này thôi.

Đầu Yamaguchi nhẹ nhàng tựa vào lưng Tsukishima, " Anh Tsukishima..." giọng cậu run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà vì mong đợi, "Em có thể vi phạm quy tắc thứ ba được không?" Mặc dù biết rằng, dù câu trả lời ra sao, cậu đã hành động trước rồi.

Lời nói của cậu dường như không làm Tsukishima ngạc nhiên, trong sự im lặng kéo dài, Yamaguchi nhớ lại, Tsukishima vốn rất thông minh. Đối với tình cảm khác thường này, có lẽ không phải là không biết, mà là làm ngơ.

Nghĩ đến đây, sự nghi ngờ trong lòng Yamaguchi càng sâu hơn, rồi cậu bị kéo tay xuống khi đang ôm đối phương, "Yamaguchi, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đâu không?"

"Ở nhà thờ ư?"

"Không phải nhà thờ." Tsukishima quay lại, dưới ánh trăng mờ ảo, ánh mắt nghiêm túc của anh khiến Yamaguchi không thể cãi lại, "Là khi đó em khóc còn xấu hơn nhiều."

Xấu hơn? Yamaguchi chú ý lệch một chút, cậu lúc này mới ngừng khóc hoàn toàn, rõ ràng số lần khóc trước mặt Tsukishima chỉ đếm trên một tay, chắc chắn chỉ là những lần đầu tiên. Hồi tưởng lại, cậu nói chắc nịch, "Là ở nhà thờ, anh Tsukishima, anh nhận nhầm người rồi."

"Ta không ngốc đến mức nhận nhầm người như em." Tsukishima đưa tay chọc vào vết tàn nhang trên mặt cậu, đầu ngón tay lướt qua cằm đến cổ, "Vậy em nghĩ vết này là ai để lại?"

"Vết này?" Sự ma sát từ đầu ngón tay khiến Yamaguchi co rụt cổ, trên cổ cậu thực sự có hai vết sẹo nhỏ không rõ nguồn gốc, khoảng cách rất gần, như bị thứ gì đó cắn. Nhưng cậu đã bị thương rất nhiều lần... nghĩ đến đây, Yamaguchi bất ngờ mở to mắt, cậu nhớ lại mùa đông năm cậu bảy tuổi, cổ cậu thực sự đã băng bó rất dày, cậu nhìn chằm chằm Tsukishima: "Đây là vết cắn sao!?"

"Không thì em nghĩ nó là gì?" Ánh mắt Tsukishima như nhìn kẻ ngốc.

Thế là trong ánh mắt ngỡ ngàng của Yamaguchi, Tsukishima nói về lần đầu gặp nhau không mấy tốt đẹp hơn.

01.08.2024
Mr. Black Crow

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro