Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi 2: Lôi Vũ - Chương 2

Thực ra khái niệm về [ thức ăn dự trữ ], đối với Yamaguchi người chỉ ăn một bữa nhịn ăn ba bữa thì không thực sự hiểu được từ này. Tuy nhiên, việc tuân thủ ba quy tắc là rất đơn giản và ma cà rồng đã chỉ cho cậu một con đường bí mật mà không ai có thể tiếp cận, nơi đó có rất nhiều thức ăn. Hơn nữa, ma cà rồng cũng bắt đầu mang về cho cậu nhiều món ăn ngon. Thêm vào đó, thời gian ngủ của hai người hoàn toàn khác nhau, nhờ vậy mà những ngày ở đây cũng khá tự do.

Nhưng phạm vi hoạt động lớn nhất của Yamaguchi chỉ là từ bàn thờ đến con đường nhỏ, cậu không dám đi quá xa vì sợ lại gặp phải dân làng và không có chỗ trốn đi. Vì vậy, khi rảnh rỗi thì cậu thích ngồi trước quan tài và quan sát con ma cà rồng đặc biệt này.

Ai có thể nghĩ rằng có một ngày cậu sẽ sống chung với ma cà rồng.

Yamaguchi chống cằm bằng hai tay, cậu thậm chí còn thở nhẹ, đờ đẫn quan sát khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh đó. Hóa ra ma cà rồng mỗi ngày phải ngủ lâu như vậy, làn da trắng bệch của đối phương, cùng với chiếc quan tài này, trông giống như một người chết. Nhưng bầu không khí không có kinh dị, thậm chí còn có chút bí ẩn. Dù bình thường khí chất lạnh lùng của đối phương làm người khác e ngại, nhưng bây giờ mái tóc vàng mềm mại của anh lại khiến Yamaguchi muốn chạm vào.

Dù sao, đây là lần đầu tiên trong đời cậu gặp ma cà rồng mà đó còn là ma cà rồng đã cứu cậu tận ba lần.

Cậu không biết liệu tất cả các ma cà rồng có đều đẹp như vậy hay không và liệu chúng có là người ngoài lạnh trong nóng như người trước mặt không? Có thể có hoặc có thể không. Nhưng Yamaguchi không tò mò về điều đó vì dù thế nào đi nữa thì trong lòng cậu chỉ có người trước mặt này là đặc biệt nhất. Cậu lại nhớ đến lần gặp gỡ tồi tệ đầu tiên, nhớ đến đôi mắt đẹp đó, nhớ đến chiếc răng nanh sáng lấp lánh đó, một cảm giác rất kỳ lạ đã xâm chiếm trái tim mơ hồ của cậu. Nhưng cậu chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã bị đôi mắt mở ra lúc nào không biết của đối phương làm giật mình.

“Ah…” Yamaguchi bịt miệng mình lại, suýt hét lên, “Xin lỗi! em đánh thức anh à?” Cậu cẩn thận hỏi, giây tiếp theo, cả người cậu bị kéo vào trong quan tài, nhiệt độ lạnh của ma cà rồng bao quanh cậu, Yamaguchi gần như nín thở.

“Ừ.” Âm mũi rất nặng, dường như chưa tỉnh ngủ hẳn. Yamaguchi chớp mắt, “Ánh mắt của nhóc làm ta không ngủ được.”

Không có chuyện đó, làm sao có thể… Yamaguchi thầm phản bác trong lòng, bên tai cậu vang lên tiếng thở đều đặn, cuối cùng cậu mở miệng nhưng không phát ra tiếng. Đây không phải là thời gian ngủ của cậu, Yamaguchi nhìn trần nhà đen kịt, không biết có phải nhiệt độ cơ thể của cậu truyền sang đối phương không mà cái ôm phía sau dần dần trở nên ấm áp, tốc độ chớp mắt của cậu bắt đầu chậm lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Đêm đó Yamaguchi mơ thấy một cơn mưa lớn, cậu mang bó củi bị nước mưa làm ướt sũng khắp người, nhưng mưa mãi không ngớt. Cậu chỉ có thể lang thang trong rừng tìm chỗ trú ẩn thích hợp. Cậu đi bộ rất lâu, bước chân lảo đảo cuối cùng dừng lại dưới một cây lớn um tùm, tán cây kiêu sa và đẹp đẽ, đủ để che chở cho cơ thể mệt mỏi của cậu trong cơn mưa. Cái cây đó không lớn lên vì cậu, nhưng vào lúc đó nó thực sự trở thành cái ô của cậu.

Khi Yamaguchi tỉnh dậy, mưa đã ngừng, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên người cậu, ấm áp. Yamaguchi thật sự mở mắt, khuôn mặt ngủ yên của ma cà rồng hiện ra trước mắt.

Đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy khuôn mặt này gần như vậy, lông mi vàng dài che đôi mắt nhắm nghiền, ma cà rồng khi ngủ không lộ ra răng nanh, đôi môi trông cũng mềm mại như má. Ánh trăng mờ ảo rọi xuống qua khe hở của trần nhà hẹp, Yamaguchi nhìn thấy những sợi lông mỏng trên má của đối phương rung động theo nhịp thở, cậu vô thức đưa tay ra, ngón tay vừa chạm vào da mềm thì bị cái lồng vàng bắt lấy.

“Có gì muốn nói sao?”

Ma cà rồng nhìn cậu, đôi mắt như khẩu súng đã được đánh bóng bằng thuốc nổ, tim Yamaguchi đập nhanh, cậu không rút tay lại ngay cũng không tránh đi ánh mắt đó: “Em có tên là Yamaguchi Tadashi, anh có thể gọi em là Yamaguchi hoặc Tadashi cũng được” xuất phát từ bản năng của kẻ yếu đối đầu với kẻ mạnh, cậu hơi run rẩy, nhưng vẫn dũng cảm mở miệng, “Em vẫn chưa biết tên anh…”

“Biết tên để làm gì?”

“Không thể biết sao?”

Khoảnh khắc im lặng kéo dài, cuối cùng Yamaguchi biết được tên của đối phương là Tsukishima Kei, một cái tên đẹp và sáng như trăng đêm đầu tiên gặp gỡ. Điều duy nhất thiếu sót là lúc đó Yamaguchi không biết viết những chữ đó có đẹp như vậy không, “Có phải là chữ nguyệt [月] của mặt trăng không?”

“Ngốc quá, còn có thể là chữ nguyệt nào khác à?” Tsukishima dường như đã hoàn toàn tỉnh dậy, anh cau mày đẩy Yamaguchi ra khỏi quan tài, rồi đột nhiên gọi cậu lại khi Yamaguchi đã đến cửa với vẻ mặt uể oải, “Lại đây.”

Nếu Yamaguchi có đuôi, thì lúc này chắc nó đang vẫy vẫy rất vui vẻ.

Cậu đứng bên bàn học, nhìn Tsukishima dùng bút lông viết từng nét một. Từ ngày đó, thời gian giao tiếp của họ bắt đầu nhiều hơn.

Tsukishima bắt đầu dạy Yamaguchi đọc chữ, từ tên của hai người họ, rồi đến những thứ trong tầm mắt, những cảnh vật và sinh vật kỳ lạ mà cậu từng thấy hoặc chưa thấy.

Cậu còn bắt đầu học viết, từ miệng Tsukishima, Yamaguchi biết được nhiều kiến thức mà cậu chưa từng tiếp xúc và học hỏi. Tsukishima kiên nhẫn hơn vẻ bề ngoài, chỉ là Yamaguchi đôi khi tò mò, nếu cậu thực sự chỉ là thức ăn, thì tại sao phải học đọc và viết.

Nhưng lúc này Yamaguchi đã thông minh hơn nhiều, cậu học cách im lặng làm dự trữ thức ăn.

Bởi vì câu trả lời cho câu hỏi này, có lẽ cũng chỉ là một hứng thú nhất thời.

Xuân đi thu đến, ngoài bàn thờ lại có tuyết trắng bay bay.

Yamaguchi Tadashi mười lăm tuổi bắt đầu trải qua nỗi đau trưởng thành dài đằng đẵng và vụn vặt của mình, đôi má phúng phính trên khuôn mặt dần biến mất, thân hình nhỏ bé ban đầu vươn cao, nhưng đứng bên cạnh Tsukishima, cậu vẫn thấp hơn nhiều.

Cậu không có nhiều cơ bắp, chỉ có một lớp cơ mỏng bọc lấy bộ xương gầy gò, thân hình mảnh mai trông rất cao khi đứng một mình. Chú chim sẻ từng nhút nhát vô hại giờ đây đã rũ bỏ vẻ non nớt để có thể bay cao, nhưng đối với Yamaguchi Tadashi, cậu chỉ muốn ở bên Tsukishima.

Thời gian ngủ của họ lệch nhau, mỗi khi Tsukishima ra ngoài, chỉ còn một mình cậu nằm trong chiếc giường quen thuộc, cảm giác đau nhức ở xương càng trở nên dữ dội. Yamaguchi khó ngủ nên chỉ có thể tập trung vào mùi hương còn lại của Tsukishima.

Mùi hoa có phần lạnh lùng, có lẽ là hoa hồng, giống như ấn tượng đầu tiên mà cậu mang lại.

Cậu nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên không mấy tốt đẹp, không ngờ rằng từ đó đến nay đã hai năm trôi qua.

Ngày xưa, cậu thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, giờ đây cậu có thể ngày ngày gọi tên anh ấy bằng biệt danh thân mật.

Đối với Yamaguchi, có lẽ Tsukishima Kei xem cậu không chỉ là thức ăn, nhưng cậu không muốn nghĩ quá nhiều về điều đó, dù sao bộ não của cậu dường như không thể kiểm soát được những suy nghĩ ấy.

Khi nghĩ về Tsukishima, những cơn đau tăng trưởng dường như được giảm bớt khá nhiều. Yamaguchi vui vẻ trở mình, nhớ lại hình ảnh gầy gò và trắng trẻo của Tsukishima khi anh ấy cởi bỏ quần áo. Họ tập luyện cùng cường độ, nhưng cơ bắp trên người Tsukishima trông có vẻ mạnh mẽ hơn nhiều.

Tối hôm đó, Yamaguchi mơ một giấc mơ mơ hồ, trong giấc mơ cậu nằm trần truồng trên chiếc giường màu xanh đậm, như một con cá trong biển sâu. Ánh nắng ấm áp từ cửa sổ trên trần mang lại một chút nóng bức, Yamaguchi lẩm bẩm muốn trở mình, nhưng sức nặng phía sau khiến cậu không thể cử động.

Một cảm giác ẩm ướt khó chịu ở bụng dưới lan tỏa theo từng chuyển động của cậu. Cậu nghe thấy vài tiếng rên rỉ mơ hồ từ bản thân và ngửi thấy mùi hoa quen thuộc.

Khi nhận ra người phía sau là ai, dục vọng của Yamaguchi rõ ràng tăng lên. Cậu co một chân lại, làm xao động sóng nước biển sâu.

Cảnh tượng trở nên ám muội, nơi kín đáo bị xuyên qua, tiếp nhận một vật khổng lồ đòi hỏi không ngừng. Họ giao hợp thành thục, mắt Yamaguchi ướt đẫm nước, tầm nhìn mất đi sự tập trung vì khoái cảm. Cậu cảm nhận được những nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên cổ, đầu lưỡi ẩm ướt dường như đang ăn mòn mạch máu qua lớp da mỏng manh. Khi cảm giác ẩm ướt ở phần dưới tăng lên, một cơn đau nhói bất ngờ ở cổ kéo cậu ra khỏi giấc mơ.

Cảnh quen thuộc của chiếc quan tài hiện ra, lưng và trán Yamaguchi đầy mồ hôi. Cơn đau nhói ở cổ thực đến mức cậu bối rối, cậu vô thức đưa tay áp lên cổ, tiếng đập của tim vang dội khắp lồng ngực.

Rõ ràng là trong giấc mơ cậu bị ma cà rồng cắn vào cổ, nhưng cậu không cảm thấy sợ hãi hay hoảng loạn. Thay vào đó, việc dương vật ẩm ướt khiến cậu cảm thấy sốc hơn. Không ngờ rằng mình mơ về việc làm tình với Tsukishima, Yamaguchi đỏ mặt nằm xuống, xấu hổ khép chặt đôi chân, hormone tràn lan không thể ngăn chặn. Cậu vùi mặt vào chiếc gối đầy mùi Tsukishima, và nhanh chóng xuất tinh trong lòng bàn tay của mình.

Cảm giác hư vô từ lần thủ dâm đầu tiên nhanh chóng xâm chiếm, não Yamaguchi dần hạ nhiệt. Cậu nhớ lại những mảnh vụn của giấc mơ, ngón tay vẽ theo đoạn cổ bị cắn trong mơ.

Hai năm qua, Tsukishima đã bảo vệ cậu rất tốt, dù một phần lớn là do Yamaguchi không chạy lung tung. Cậu đã gần như quên đi nỗi hoảng sợ và bối rối khi cận kề cái chết trước đây.

Yamaguchi nhớ lại lần đầu tiên sau khi quy định ba điều luật, cậu đã lén nhìn Tsukishima ngủ ở khoảng cách gần. Khi đó, cậu chưa hiểu được cảm giác mơ hồ nắm giữ trái tim mình, nhưng bây giờ thì mọi thứ đã rõ ràng.

Sự mơ hồ khi nằm trên bàn thờ lúc gần chết đã có câu trả lời từ lâu. Nếu một cuộc sống ngắn ngủi phải chết vì ai đó, thì sói không được, dân làng cũng không được nhưng là Tsukishima Kei thì có thể.

Hai năm trước có thể và hai năm sau lại càng có thể. Đối với Yamaguchi, Tsukishima Kei luôn là người đặc biệt và duy nhất, bất kể thân phận hay chủng tộc.

Lòng bàn tay khô ráo nhắc Yamaguchi về giấc mơ điên rồ vừa rồi, cậu nhớ lại ba điều luật phải tuân thủ khi ở đây, bất lực vùi đầu vào gối phát ra một tiếng rên ngắn ngủi. Cậu đã được che chở quá lâu bởi cái cây to lớn, trong hai năm trời mưa bão bất tận, Yamaguchi tưởng rằng mình đã rõ ràng phân biệt, nhưng không biết rằng những giọt mưa mịn màng đã sớm xuyên qua khe hở thời gian làm ướt đẫm cả tâm hồn và thể xác cậu.

28.07.2024
Mr. Black Crow

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro