Hồi 1: Cỏ Hoang - Chương 4
Cảm thấy bộ phận sinh dục của mình lại đâm vào cổ họng hẹp, Tsukishima phát ra một tiếng rên rỉ đầy thoải mái không thể kìm nén. Gã cử động ngón tay, dùng chút lý trí còn lại rút dương vật ra khỏi khoang miệng ẩm ướt của Yamaguchi.
Với động tác của Tsukishima Kei, khi bộ phận sinh dục vẫn chưa thỏa mãn thì lại bị rút ra ngay lập tức đập vào má của Yamaguchi làm cậu không kịp tránh. Khuôn mặt luôn hiền lành ấy hiện ra đầy nước mắt, đôi môi bị đỏ lên, cậu ngơ ngác ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn gã.
“Đủ rồi.” Tsukishima theo phản xạ tránh đi ánh mắt của Yamaguchi, gã khó phân biệt được đâu là nhịp thở gấp gáp hay đó chỉ là nhịp tim của mình. Quả thực, đây là phản ứng sinh lý bình thường trong thời kỳ động dục nhưng bây giờ gã dường như không thể đối diện với ánh mắt của đối phương. Những nghi vấn trong lòng vẫn chưa được giải quyết trước đó, ngay lúc này đã lên đến đỉnh cao mới, bây giờ gã đặc biệt tò mò về bí mật trong lòng Yamaguchi.
Vị linh mục luôn tỏ ra không quan tâm đến vật chất này có thể hy sinh bản thân đến mức này, rốt cuộc bí mật liên quan gì mà ảnh hưởng đến gã sâu sắc đến mức nào? Vì ham muốn mà đầu óc gã mờ mịt không thể diễn tả được bằng lời, Tsukishima mở miệng ra nhưng không nói gì, ánh mắt liếc qua khuôn mặt đỏ bừng của Yamaguchi. “Không sao đâu, Tsukki…” gã nhìn thấy tai của Yamaguchi đỏ hơn nữa, “Tôi tự nguyện giúp anh mà.”
Tsukishima chưa kịp phản bác lại lời nói của Yamaguchi thì khuôn mặt của đối phương đã biến mất khỏi tầm nhìn của gã, thay vào đó là bờ mông được bao phủ bởi lớp vải mỏng. Màu vải đen vì trọng lực mà rủ xuống, mọi đường nét gồ ghề đều hiện rõ lên. Tsukishima hít một hơi thật sâu, phần dưới của gã lại bị đối phương ngậm vào miệng, khoang miệng ẩm ướt vừa ngậm vừa mút lấy đầu dương vật của gã, dẫn dắt từng đợt ham muốn mãnh liệt quét qua chút lý trí vừa hồi phục. Gã bắt đầu vô thức đẩy hông để nhét dương vật vào nơi hẹp và nóng hơn, bên tai nghe thấy tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của Yamaguchi, Tsukishima đưa tay ra bóp lấy eo cậu, muốn kéo cả người lên nhưng dường như đã chạm vào điểm nhạy cảm ở eo của cậu.
Mông của Yamaguchi vốn đang nâng lên giờ đè xuống khuôn mặt của Tsukishima Kei một cách vô thức. Dù còn cách một lớp vải nhưng Tsukishima vẫn rõ ràng thấy mông tròn trịa của Yamaguchi bị ép bởi kẽ vải, tạo thành những vệt thịt đều đặn. Dù không chạm tay vào, gã cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại và cảm giác thịt đầy đặn ấy.
Dương vật của Tsukishima Kei cương cứng thêm, vị ngọt và mùi tanh còn lại trên môi dù chỉ thỏa mãn khẩu vị nhưng không thể ngăn chặn dục vọng. Tầm nhìn bị che khuất khiến cảm giác của phần thân dưới càng thêm kích thích và rõ ràng, đầu lưỡi mềm mại của Yamaguchi đang cố gắng cuốn quanh gốc dương vật của gã, miệng không thể nuốt được nên nước miếng chảy ra khiến phần dưới của gã dính đầy chất lỏng.
Nhiệt độ trong miệng của Yamaguchi quá vừa vặn cùng với lưỡi mềm nóng ở dưới, mỗi khi yết hầu co thắt chống cự thì lại nhả toàn bộ dương vật ra rồi nuốt vào lại, sự khác biệt giữa nuốt và liếm giống như móng vuốt mèo cào vào lòng Tsukishima, khiến cho gã không thể kìm nén một tiếng thở dài thoải mái, đầu óc nhanh chóng bị dục vọng chiếm lấy.
Trên cổ tay của Tsukishima vẫn còn quấn lấy nửa đoạn xích sắt bị đứt, tiếng động phát ra khi gã cử động trong căn hầm nhỏ hẹp vang vọng lạ thường. Tay gã vừa đặt lên mông của Yamaguchi, đối phương đã co rúm lại như một con thỏ bị giật mình, "Tsukki, không cần..." giọng nói ngập ngừng vừa liếm dương vật vừa từ chối không hề có chút thuyết phục nào.
"Im đi, tiếp tục." Chỉ vài lời nói của Tsukishima đã khiến Yamaguchi ngoan ngoãn im lặng, ngay lập tức trong căn hầm chỉ còn lại âm thanh của dương vật khuấy động trong miệng. Áo dài của Yamaguchi bị vén lên, chiếc quần kém chất lượng liền bị xé rách một cách dễ dàng, tay của Tsukishima vừa chạm vào đã tạo nên những đợt sóng thịt nhỏ. Gã thản nhiên kéo quần lót sang một bên, đầu ngón tay khô khốc không nói lời nào chọc vào lỗ, khiến Yamaguchi hoảng hốt nhả dương vật ra để ngăn lại.
"Đợi đã, Tsukki... để tôi tự làm..." Tsukishima không nhìn thấy động tác của Yamaguchi, nhưng gã nghe thấy tiếng liếm láp. Sau một lúc, bàn tay của đối phương thò tới, ngón tay thon dài đầy nước sáng, đầu ngón tay ấn nhẹ lên lỗ rồi cẩn thận chọc vào.
“Ư...” Yamaguchi trông rất khổ sở, một tay ở phía sau tự mở rộng cho mình, tay kia và miệng vẫn hầu hạ dương vật của Tsukishima mãi chưa xuất tinh. Ánh mắt của Tsukishima chăm chú nhìn ngón tay bị lỗ nuốt vào, thần kinh và thị giác bị kích thích bởi thịt non hồng hào ẩn hiện khiến gã không thể rời mắt. Nhìn động tác thuần thục gần trong gang tấc của cậu, cảm giác khó chịu đột ngột bóp nghẹt tim Tsukishima, sự bực bội vô cớ khiến gã nhíu mày chặt hơn, gã đưa tay nắm lấy dương vật đã ướt của Yamaguchi, lập tức khiến cậu ngửa cổ lên, yết hầu phát ra vài tiếng thở dốc ám muội.
“Tsukki...” Điểm nhạy cảm trên thân dương vật bị vuốt ve lên xuống, dù gã đã nhanh chóng buông ra, nhưng Yamaguchi vẫn ngay lập tức mềm nhũn, đùi không ngừng run rẩy, toàn thân dán vào bụng dưới của Tsukishima, giờ không còn chút sức lực nào. Ngón tay dính đầy chất dịch của Tsukishima đã thay thế ngón tay của Yamaguchi Tadashi chọc vào lỗ mềm mại, con đường vừa được mở rộng không còn quá khô khan, gã nhanh chóng chọc vào ngón thứ hai, hai ngón tay khép lại ép lên vách thịt mềm mại.
Có lẽ làm tình chắc chắn là một món quà dành cho sinh vật đang trong giai đoạn động dục. Tsukishima nhanh chóng tìm được điểm nhạy cảm khiến cho Yamaguchi càng thêm kích động, gã xoay cổ tay ép lên đó, cảm giác khoái cảm quá mức mãnh liệt lại khiến cậu mềm nhũn cả người. Yamaguchi chưa kịp thẳng lưng, tay còn lại của Tsukishima đã lần nữa nắm lấy dương vật của cậu. Cảm giác khoái cảm bị kiểm soát khiến tiếng rên rỉ của Yamaguchi mang theo âm điệu nức nở, yết hầu không tự chủ co thắt nuốt lấy dương vật, âm thanh nhầy nhụa bị chặn lại trong cổ họng, cảm giác buồn nôn dâng lên khiến cậu khó chịu đến gần như mất ý thức, nhưng phần dưới thoải mái đến muốn xuất tinh lại kéo căng bụng dưới và đầu óc của cậu.
"Ah...," Yamaguchi khó phân biệt được đâu là những giọt chất lỏng ẩm ướt trên mặt mình, lỗ hậu co rút lại chặt chẽ quấn quanh ngón tay của Tsukishima, tiếng nước phát ra từ đó xâm chiếm thần kinh thính giác của cậu. Những cú nhấn nhá không theo quy tắc của Tsukishima khiến cậu run rẩy toàn thân, lưng và hông của Yamaguchi lúc này không còn sức để cong lên nữa, đôi chân mở rộng trong vô thức, chỉ còn lại bờ mông căng chặt bị nhấc lên, cảnh tượng dâm loạn của phần dưới hoàn toàn phơi bày trong mắt đỏ rực như máu.
Thực ra Yamaguchi bình thường rất ít khi tự thỏa mãn, hơn nữa kỹ thuật vụng về của cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác kích thích như thế này, ánh mắt cậu nhanh chóng trở nên mờ mịt, lỗ nhỏ co rút và mở ra. Năm giác quan của Yamaguchi đã bị Tsukishima chiếm lĩnh, tai của cậu vì thiếu oxy mà trở nên nóng rát. Khả năng cương cứng lâu dài của ma cà rồng sau khi bị tiêm thuốc an thần vẫn như vậy, cậu mơ màng muốn nhả thứ trong miệng ra, nhưng ngay giây tiếp theo tuyến tiền liệt bị nhấn mạnh khiến cơ thể cậu không kiểm soát được run lên hai cái. Đỉnh điểm khiến dương vật của cậu cuối cùng không chịu nổi mà phun ra, chất lỏng bắn ra nhìn như người phụ nữ trào ra dâm thủy, làm ướt đẫm bụng dưới của Tsukishima.
“Ư...” chỉ cần Tsukishima chạm tay vào eo cũng khiến Yamaguchi run rẩy bắn ra thêm một lần nữa, cơ thể không còn sức lực nhanh chóng bị Tsukishima đặt vào tư thế quỳ gối.
Lượng thuốc an thần... Đôi má của Yamaguchi bị ép lên tấm ván cứng, miệng mở ra một cách ngớ ngẩn để lộ đầu lưỡi, lơ đễnh để tay của Tsukishima đẩy eo lên khiến cho mông cậu nâng lên cao hơn. Rõ ràng đó là liều thuốc có thể làm cho một con voi bất tỉnh nhưng cậu không hiểu Tsukishima lấy đâu ra sức mạnh, eo của cậu vẫn đang run rẩy, không còn chút sức lực để chống cự. Thực ra tình huống này tốt hơn nhiều so với dự đoán ban đầu của cậu, ít nhất là Tsukishima đã tự tay giúp cậu mở rộng. Cậu không thể phân biệt được liệu trong khoảnh khắc này Tsukishima có còn tỉnh táo hay không, nhưng cuộc làm tình bất ngờ này đã không còn đường lui nữa rồi.
Lỗ hậu môn vừa bị thâm nhập liền mềm nhũn bám vào đầu dương vật đang đẩy vào, phản ứng sinh lý này đã tiếp thêm lửa dục vọng. Eo của Yamaguchi bị giữ chặt, bộ phận sinh dục đã được làm ướt bắt đầu liền đâm vào cơ thể cậu một cách dã man, cảm giác bị rách toạc hoàn toàn khác biệt so với hai ngón tay khiến cậu cảm giác đau đớn đến mức muốn mất đi ý thức. Cậu vô thức muốn tránh né, nhưng toàn bộ sức lực đã dồn lên cánh tay của Tsukishima đang ôm lấy cậu, những đường cơ bắp sâu hoắm siết chặt cánh tay cậu, lưng và eo hai người dính chặt nhau nóng đến mức như muốn tan chảy.
Đây là tư thế giao hợp nguyên thủy nhất của loài dã thú, Yamaguchi bị vòng tay ôm chặt không thể trốn thoát. Cậu không biết liệu toàn bộ dương vật của Tsukishima có đâm vào hết hay không nhưng phía sau của cậu đã bị chặn kín không còn chỗ trống, trái đào chín mọng đang bị lưỡi dao thịt nóng rực ép chặt và dày vò, chất lỏng nhớp nháp tràn ra theo vách thịt, khiến thân dương vật vốn đã ẩm ướt càng thêm dơ bẩn, “Ah...” cậu không còn sức để đẩy tay về phía sau, đầu ngón tay run rẩy chạm nhẹ vào vòng eo đang bị đè lên cũng khiến toàn thân cậu run rẩy.
Thật sự là đâm quá sâu rồi, cảm giác dị vật phía sau Yamaguchi cảm thấy rất rõ ràng, nhưng Tsukishima đã bắt đầu đẩy hông và ra vào.
Tiếng nước phát ra từ cú nhấp mạnh mẽ và nhanh chóng, không một chút thương xót, lực mạnh đến mức gần như đâm xuyên qua cơ thể Yamaguchi. Bị làm đến cho tâm trí mờ mịt, Yamaguchi nhẹ nhàng đỡ bụng, toàn thân co giật phun ra chất lỏng, vùng bụng nhỏ bị va đập liên tục vừa nóng vừa tê, mọi cảm giác đều tập trung ở đó. Mỗi cú thúc của Tsukishima đều nhanh và sâu, Yamaguchi không thể đếm được bao nhiêu lần mình đã lên đỉnh, toàn bộ cơ thể bị ghim chặt vào lòng đối phương, sự đau đớn nhẹ nhàng và khoái cảm lan tỏa khiến cậu cắn rách môi dưới. Đầu mông của cậu bị va đập nóng lên, lỗ hậu không còn căng chặt như ban đầu, cái lỗ nhỏ ẩm ướt bị thúc ép cho co lại, khối thịt cứng rắn của Tsukishima một lần nữa đâm sâu vào trong.
“Ư... đau, Ah...,” Yamaguchi đau đớn kêu lên, bây giờ cậu có thể cảm nhận rõ ràng trong lòng bàn tay của cậu đang có cái gì đang đụng lên bụng nhỏ của mình, vách thịt chật chội hoàn toàn bị biến thành hình dáng của dương vật, dương vật của cậu run rẩy dán vào mu bàn tay phun ra chất lỏng, cảm giác ướt át đến thảm hại. Cái eo và hông của Tsukishima dường như hoàn toàn hoạt động theo bản năng, nhưng tay thì lại nhào nặn lấy mông của Yamaguchi, lực mạnh nhưng chậm rãi, chỗ bị bóp nhanh chóng trở nên đỏ và nóng. Yamaguchi co vai lại, cậu cảm thấy bụng dưới đau nhói, lỗ hậu phía sau không kiểm soát được co chặt lại, khối thịt chưa từng xuất tinh của Tsukishima cuối cùng cũng giật giật, tinh dịch nóng bỏng phun ra liên tiếp, làm căng phồng cái lỗ ấm áp ẩm ướt đó. Dư vị của đỉnh điểm khiến ngay cả sợi tóc quét qua gáy cũng làm eo bụng Yamaguchi co giật, cậu không thể phân biệt được là đau hay sướng, chất lỏng phun ra liên tục trên mu bàn tay.
Dù đầu óc vẫn trống rỗng nhưng Tsukishima không cho cậu thời gian nghỉ ngơi, khối thịt vẫn cứng nhắc tiếp tục đâm sâu vào, Yamaguchi thei bản năng muốn trốn chạy nhưng lại bị giữ chặt trong lòng gã, không còn nơi nào để trốn ngoài việc run rẩy trong khoái cảm và đau đớn. Cuộc làm tình thuần túy để giao phối không có bất kỳ trao đổi nào, nhưng nhiệt độ in trên lưng và eo cậu lại vô cùng quen thuộc.
Trong cơn mơ màng, trái tim Yamaguchi tràn ngập một dòng cảm xúc chua xót, nhẹ nhàng và mơ hồ gãi vào chút lý trí còn sót lại của cậu. Cậu muốn gọi tên Tsukishima Kei, nhưng khi mở miệng chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở và rên rỉ đứt quãng—thậm chí không đủ sức quay đầu lại, Yamaguchi khóc nức nở, những giọt nước mắt không kiểm soát được rơi xuống giường gỗ, lan rộng thành vệt nước sẫm màu. Vị máu nhạt từ môi dưới bị cắn nát lan tỏa, Yamaguchi cố gắng điều chỉnh nhịp thở rối loạn của mình, "Ưm...". Sau đó, cậu cảm thấy chóng mặt, cuối cùng đối diện với đôi mắt đỏ rực kia, hình ảnh bản thân khóc lóc thảm hại phản chiếu mờ mờ trong đó. Qua khe hở của rọ mõm, Yamaguchi thấy những chiếc răng nanh của Tsukishima lộ ra vì hưng phấn.
Thì ra là mùi máu... thứ thu hút sự chú ý của Tsukishima. Không phải vì nước mắt của cậu, mà là bản năng sinh lý của ma cà rồng. Đồ lừa đảo... Yamaguchi run rẩy đưa tay ra, nhưng nhanh chóng bị Tsukishima đè xuống giường, lực không quá mạnh nhưng đủ để làm vai cậu đau đớn. Tsukishima thật sự quên hết mọi chuyện rồi sao? Nỗi tủi thân bị dồn nén suốt nhiều ngày bùng nổ trong khoảnh khắc này, cậu không thể giả vờ bình tĩnh được nữa. Yamaguchi cố gắng điều chỉnh nhịp thở, "Kei..." Cậu không biết liệu lời cầu xin này có tác dụng không. Rọ mõm chạm vào rồi rời ra, kim loại lạnh lẽo bị nhiệt độ cơ thể làm ấm. Động tác thụt ra vào phía dưới chậm lại, "Chỉ lần này thôi, được không?" Yamaguchi chớp mắt, những giọt nước mắt ướt đẫm chảy vào tóc.
Cậu thấy trong mắt Tsukishima lóe lên sự do dự và khó hiểu, hóa ra lý trí của Kei vẫn còn đó, tim Yamaguchi đập nhanh hơn trong khoảnh khắc. Vậy cậu có thể cho rằng trong ký ức sâu thẳm của Kei, Yamaguchi vẫn là người đặc biệt nhất? Cậu cúi thấp hàng mi, giọng nói yếu ớt như muốn tan vào ánh nến mờ ảo, "Tôi nói hôn." Yamaguchi không chắc liệu Tsukishima có nghe rõ lời thì thầm nhẹ như tiếng muỗi của mình hay không, nhưng lúc này gã quả thật không còn kiên quyết kiềm chế tay lấy cậu nữa. Tay còn lại của cậu được tự do nâng lên, ngón tay vuốt ve vòng sắt trên mặt đối phương.
Nếu không có chiếc rọ mõm... Yamaguchi lơ đãng nghĩ. Vậy thì nụ hôn này sẽ như thế nào? Nhẹ nhàng như cánh bướm, hay say đắm quấn lấy nhau không rời? Dù là kiểu nào, đó cũng là điều cậu từng có hàng ngày từ rất lâu về trước. Yamaguchi cảm thấy mình như một kẻ nghiện, duy nhất liều thuốc giải là gương mặt trước mắt không thay đổi nhiều qua năm tháng. Nhưng cậu biết rõ bản thân Tsukishima - một ma cà rồng, vốn không phải là liều thuốc giải mà cậu có thể tuỳ ý đòi hỏi. Nếu không có rọ mõm, thì nụ hôn không thể tìm lại này e rằng sẽ chỉ là một cuộc tàn sát đẫm máu và đầy chiếm đoạt.
Tuy nhiên, cậu khó mà không nhớ nhung gã.
Dù cho đối phương đã quên hết mọi thứ, Yamaguchi vẫn không thể ngừng nghĩ về điều đó. Cậu chăm chú nhìn đường nét hoàn hảo của đôi môi Tsukishima, thấy sự ngạc nhiên và mơ hồ trong mắt gã. Dù có cách xa bởi chiếc rọ mõm, cậu vẫn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của gã, là sự kết hợp gần gũi giữa lạnh và nóng.
Cậu đã tìm lại được Kei, vì vậy không sao cả, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.
Yamaguchi từ từ nhắm mắt lại, dáng vẻ thành kính và cẩn trọng, như thể chỉ còn thiếu một nụ hôn thật sự trên môi Tsukishima. Đôi môi cậu nhẹ nhàng chạm vào mặt sắt mát lạnh.
27.07.2024
Mr. Black Crow
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro