Chương 10
Yamaguchi vẫn hoàn toàn không hay biết gì về tất cả những chuyện này.
Ban đêm ở thôn quê rất tĩnh lặng, thỉnh thoảng mới nghe tiếng ve kêu, từ căn phòng của Tsukishima, ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ, màn xung quanh giường đã được hạ xuống, lớp voan mỏng bên ngoài bị gió thổi lay động, lộ ra bóng người bên trong.
Yamaguchi đang nằm trên giường, mặt vùi trong chiếc gối mềm mại, trên người đắp chăn, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm như thể ngủ không yên.
Tsukishima từng gửi thư nói nếu giường ở viện nhỏ không thoải mái thì Yamaguchi có thể sang phòng gã ngủ, giường bên đó to và mềm hơn.
Thực ra, đó là tâm tư của Yamaguchi. Gần đây, cơ thể cậu dường như có vấn đề, ban đêm mơ thấy cảnh Tsukishima và cậu làm chuyện đó. Ánh đèn mờ ảo và cảm giác chân thực trong mơ khiến Yamaguchi chìm đắm. Khi tỉnh dậy, cậu lại bị cô đơn của thực tại bao trùm.
Dưới thân đã ướt nhẹp. Quần trong dính chặt vào người khiến cậu rất khó chịu. Sự khao khát này càng rõ rệt hơn khi bụng ngày càng to.
Cậu khao khát sự đụng chạm của Tsukishima.
Tối nay cũng không ngoại lệ. Yamaguchi nằm trên giường, không yên mà cọ quậy, hai chân kẹp chăn, mắt nhắm nhưng thân dưới không ngừng chuyển động. Áo trong bị kéo lên, để lộ phần eo trắng nõn và một phần mông mờ mờ.
Lại là giấc mơ quen thuộc, Tsukishima vuốt ve cậu, nói những lời không đứng đắn, khiến cậu ướt đẫm nhưng không bao giờ đạt đến cuối cùng.
Yamaguchi khó chịu tỉnh dậy, cảm giác ngứa ngáy dưới thân khiến cậu không còn quan tâm đến liêm sỉ. Đây lại là giường của Tsukishima, khắp nơi đều có mùi của gã, dưới thân lại rỉ ra một dòng nước. Chỉ chạm vào phía trước đã vô dụng, Yamaguchi đưa tay ra phía sau.
Ngón tay chạm vào lỗ nhỏ lạnh buốt, làm Yamaguchi rùng mình.
Cậu không dám làm nhưng lại khao khát, tưởng tượng cái cách Tsukishima sẽ làm nhưng lại không đúng cách, giống như gãi ngứa bên ngoài, càng làm càng thấy ngứa ngáy khó chịu.
Càng làm dục vọng càng dâng cao, tiếng rên rỉ càng ngày càng lớn, mặt cậu đỏ bừng, trán đẫm mồ hôi, tóc dính vào mặt, có một vẻ đẹp đặc biệt, ai nhìn thấy cũng khó mà kiềm chế được.
Yamaguchi sợ tiếng rên rỉ lọt ra ngoài, cắn lấy góc chăn, chỉ phát ra tiếng hừ hừ.
“Ưm… hừ… ư…! Ưm…! Ha…!”
Cậu không thể kìm lại, góc chăn rơi ra khỏi miệng, lý trí cuối cùng cũng tan biến. Ngón tay đi vào, bị thịt mềm ấm áp bao quanh, lung tung bấm tìm điểm khiến cậu không thể kiềm chế.
Quá sâu, ngón tay cậu không tới, chẳng mấy chốc đã cảm thấy mỏi mệt, chỉ có thể nằm mềm oặt trên giường thở hổn hển.
“Ưm… khó chịu…”
Yamaguchi nhìn về phía bàn không xa, trên đó có cây bút lông Tsukishima thường dùng.
Dường như đã quyết tâm, Yamaguchi cố đứng dậy cầm lấy cây bút rồi chui vào chăn. Chăn khẽ lay động, tiếng rên rỉ mơ hồ từ trong chăn phát ra.
“Ưm… sâu quá… a…! Ha…! Không… không…”
Miệng nói không, nhưng thân dưới lại càng đẩy sâu hơn. Tuy không dày bằng Tsukishima, cũng không có nhiệt độ, nhưng tạm thời giải tỏa được sự khó chịu của Yamaguchi.
Nước chảy ra làm ướt cả giường.
Đều tại Tsukishima làm cậu thành ra thế này. Yamaguchi càng nghĩ về những ngày tháng Tsukishima chơi đùa cơ thể cậu, lại càng có cảm giác. Nước không ngừng chảy, cây bút mô phỏng ngón tay của Tsukishima kích thích thịt mềm nhạy cảm.
“Đến… sắp đến rồi…! Ưm!”
Trước sau cùng lúc lên đỉnh, Yamaguchi run rẩy rút bút ra, vứt sang một bên. Trên đó lấp lánh nước nhắc nhở cậu vừa làm gì.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gọi.
“Thiếu gia Yamaguchi! Ngài không sao chứ!”
Yamaguchi Tadashi run lên, lại đạt một lần cao trào nhỏ. Cậu thở dốc, giọng run rẩy không nói nên lời, người kia gọi thêm lần nữa cậu mới miễn cưỡng lên tiếng.
“Không sao! Chỉ là không cẩn thận đá vào ghế thôi.”
Mặt Yamaguchi vẫn đỏ bừng vì dục vọng chưa tan. Cậu được nuôi dưỡng tốt hơn trước, nhìn vào chỉ thấy tròn trịa mịn màng. Sự ngọt ngào gần như bao trùm lấy Yamaguchi.
Cậu gần như nín thở, trong lòng vẫn trách móc Tsukishima, gần như là làm nũng nhưng cậu lại không cảm thấy như vậy.
Bên ngoài không còn tiếng động. Yamaguchi mới hoàn toàn thả lỏng nằm trên giường, sau một lúc lại như nhớ ra gì đó, ngồi dậy mặc quần áo mở cửa hé ra.
“Hôm nay người của đại nhân có gửi thư đến không?”
“Chưa có thưa thiếu gia, có lẽ đang trên đường, ngày mai hoặc ngày kia sẽ đến. Ngài nghỉ sớm đi.”
Người hầu lập tức trả lời.
Vẫn chưa có thư, gần đây Tsukishima gửi thư về chậm hơn trước, Yamaguchi lại gửi đi vài lá, cũng không có hồi âm.
Ở kinh thành, Tsukishima đang đấu tranh với những lão thần đầy mưu mô, có chút mệt mỏi. Ngoài việc viết thư cho Yamaguchi khiến lòng mềm lại, nhưng anh gã dám gửi đi, hoàng đế đang theo dõi chặt chẽ.
Gã sợ vị trí của Yamaguchi bị hoàng đế biết rồi sẽ dùng cậu làm con tin. Gã chỉ hy vọng có thể sớm trở về.
Nhưng mọi việc không như ý muốn, hoàng đế hiển nhiên không định buông tha cho gã, không chỉ mượn chuyện cũ để bóng gió, đôi khi còn xúi giục những lão cận thần gây khó dễ cho Tsukishima.
May mà Tsukishima nhanh chóng tiêu diệt vài tên, mới tạm yên ổn được vài ngày. Triều đình cũng vì vị Hiền Vương mới trở về mà nổi sóng gió.
Họ tưởng gã giống tên hoàng đế bất tài kia, nhưng không biết gã là người tàn nhẫn. Tsukishima vốn không muốn đối phó họ, nhưng trời không chiều lòng người.
Những lão cận thần luôn coi Tsukishima là cái gai trong mắt, hận không thể trừ khử lấy gã, chỉ muốn còn lại hoàng đế bù nhìn để dễ dàng thao túng.
Chuyện ban hôn cũng là do bọn họ sắp đặt, nói khích hoàng đế, làm hoàng đế phát điên lên.
Tên hoàng đế vô dụng này chỉ biết làm mấy trò nhảm nhí. Dựa vào thế lực của các lão thần nhưng bản thân thì không có chút tài năng nào. Cung đình bị ngoại quan và hoạn quan thao túng.
Nếu Tsukishima không quá để ý đến Yamaguchi và đứa bé trong bụng, thì đã thay người đó mà ngồi lên ngai vàng rồi.
Ở phía nam kinh thành, trong một ngôi biệt phủ gần núi gần sông, một nữ tử mặc quan bào tể tướng đang nghiêng người dựa vào lan can uống rượu, không trang điểm, tóc xõa, mặt hơi đỏ. Rõ ràng là đã say.
“Tiểu thư.”
“Gì vậy?”
“Đại nhân.”
Người hầu lập tức đổi cách xưng hô.
“Hiền Vương đã trở về, nghe nói hoàng thượng đang vội vã ban hôn cho ngài ấy, gần đây đang tìm kiếm con gái các quan viên.”
“Ban hôn sao? Vị Hiền vương phóng khoáng của chúng ta ở thôn quê chẳng phải đang có một người...”
“Đúng vậy, nghe nói là một góa phụ.”
Nữ tử nhướn mày đầy hứng thú, rồi đặt chén rượu xuống.
"Nếu hắn tiếp tục từ chối, hoàng đế liệu có ra tay với người góa phụ kia không?"
"Có lẽ là vậy."
Nữ tử trầm ngâm một lúc, khóe miệng nhếch lên như nghĩ ra một kế sách tuyệt diệu.
"Ngươi đi đón cậu ta về đây, phải nhanh và phải khéo. Đừng làm cậu ta tổn thương, cứ nói là Hiền Vương bảo đến đón, dụ dỗ mà đưa về. Phải đến trước hoàng đế. Chúng ta cần cơ hội để nói chuyện với Hiền Vương."
"Vâng."
Người hầu quay người rời đi, dưới ánh trăng chỉ còn lại nữ tử tiếp tục uống chén rượu chưa cạn.
02.08.2024
Mr. Black Crow
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro