jealousy ; (2)
chuyện kageyama và tsukishima yêu nhau chỉ có trong nội bộ karasuno biết.
thực ra cả hai cũng không cố tình che giấu gì, chỉ là tsukishima lẫn kageyama không phải tuýp người thể hiện tình cảm quá nhiều trước mặt người khác, huống hồ phần lớn thời gian luyện tập đều tị nạnh nhau tóe khói, thế nên chẳng ai có thể nghĩ được hai đứa ngốc xem nhau như kẻ thù này vừa kỷ niệm hai năm yêu nhau vào tuần trước.
“tsukishima.” kageyama nằm dài trên giường, đưa chân đạp đạp vào lưng người đang ngồi ở một góc xa bên kia. tsukishima chẳng hề đáp lại, headphone vẫn đeo trên tai, hoàn toàn không thèm đặt kageyama vào mắt.
“tsukishima.” cậu kêu thêm tiếng nữa, trèo lên vai hắn, dụi dụi tóc mềm vào cổ tsukishima. bình thường kageyama cũng chỉ có ngần ấy trò làm nũng: tròn mắt, bĩu môi, cọ cọ lấy lòng. theo lời hinata là mấy chiêu con nít, vậy mà vẫn đủ để quay tsukishima mòng mòng như chong chóng.
nhưng lần này chặn giữa nhà cậu vẫn im thin thít, mặc kệ kageyama như con mèo nhỏ ngả ngớn trong ngực vẫn chẳng chịu liếc đến cậu một lần.
kageyama bị quẳng lại chỗ cũ, tức giận trừng mắt với hắn một hồi, sau đó duỗi dài chân luồn vào áo tsukishima, móc cạp quần của hắn kéo xuống.
tsukishima: “!”
tsukishima xoay người tóm chặt cổ chân mảnh mai kia giật về phía mình, mắt sắc lẻm nhìn cậu: “làm cái gì?”
“phải như vậy bạn mới nhìn em.” kageyama bĩu môi cong cớn. “bạn đang giận cái gì?”
“không giận.” tsukishima lạnh mặt đáp.
“nhìn mặt bạn là em biết thừa.” kageyama bò đến ngồi vào lòng tsukishima, dùng hai tay nâng mặt hắn rồi hôn hôn liên tục. “bạn bực mình em. cả buổi tập không chuyền bóng cho em. nãy giờ em vào phòng không thèm nhìn em một cái.” mỗi một lời trách cứ được nói ra là khuôn mặt tsukishima lại thêm một dấu răng tròn trĩnh.
đâu phải chỉ có mỗi tsukishima biết giận hờn, nhóc mèo con bị ngó lơ cũng bực mình lắm đó, vậy nên hắn đành phải chịu đựng để em người yêu gặm cắn cho thỏa thích.
“nói cho em biết rồi em làm được gì?” tsukishima thở dài ngán ngẩm, ôm kageyama ngã xuống giường. bọn họ ở rất gần nhau, hơi thở nóng rẫy thổi bên gò má, kageyama mở to mắt một lúc sau đó chậm rãi tiến đến ngậm lấy môi hắn. kageyama hôn không giỏi, liếm láp từng chút như đang ăn kẹo mút, lông mi dài cọ vào mặt tsukishima ngưa ngứa.
“em dỗ bạn.” cậu dịu dàng nói khi môi vẫn chưa rời môi.
“dỗ thế nào?” tsukishima vẫn còn rất tức giận, nhưng vẫn không kiềm được đuổi theo chiếc lưỡi nhỏ kia. đỏ đỏ, mềm mềm, ngọt ngào hết sức.
kageyama không đáp, đôi mắt xinh đẹp cong cong với hắn, nghiêng đầu dán dính lấy môi tsukishima lần nữa.
cậu hơi nâng đầu gối, chẳng biết vô tình hay cố ý cọ cọ vào vị trí giữa hai chân tsukishima, ý đồ rất rõ ràng: gọi thằng nhóc này dậy ngay cho tui.
tsukishima phản xạ ngay lập tức, kẹp chặt chân kageyama lại, cắn một cái thật mạnh ở môi cậu như trừng phạt.
“đau em.”
kageyama liếm qua chỗ bị cắn, nước mắt sinh lý lập tức tràn ngập, ngẩng đôi mắt ướt át nhìn hắn trông tủi thân đến tội.
cặp mắt hoa đào này từ trước đến nay luôn là điểm yếu chí mạng của tsukishima. hắn bị nhìn mà uất nghẹn, lửa giận vừa nguôi được một nửa lại hừng hực bùng lên. hắn nắm lấy hông cậu, lật nhanh người đè kageyama xuống dưới. chuyển động đột ngột khiến kageyama mất phương hướng nhưng cậu không chống cự, chậm rãi ôm vai tsukishima, cảm nhận tay hắn trườn vào áo ngủ, vuốt ve eo cậu rồi trượt sâu hơn vào bên dưới.
“là em đòi đó.” tsukishima lạnh nhạt nói. “đừng có trách tôi.”
kageyama ngoài mặt ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: xạo chó, anh cũng cương từ nãy rồi còn gì.
từ lúc hinata khai sạch sành sanh mọi chuyện, kageyama đã suy nghĩ rất lâu, đau hết cả đầu mà vẫn không biết làm sao để vừa giải oan cho mình vừa khiến tsukishima hết giận. tên xấu xa đó rất cố chấp, đã ghen tuông rồi thì sẽ không nghe giải thích, huống hồ kageyama nói chuyện không xuôi tai, có khi chẳng giải quyết được gì mà còn khiến mọi việc tệ hơn.
vậy nên cậu quyết định đưa ra quyết định cuối cùng. người xưa có câu đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa. làm xong trận này chắc là tsukishima sẽ không buồn bực nữa.
nhưng kageyama có vẻ đánh giá hơi thấp quỷ xấu tính nhà mình.
“đưa tay lên.” tsukishima thấp giọng ra lệnh. kageyama nghe lời, đặt hai tay lên đỉnh đầu, duỗi người cong eo. trong ký túc xá lúc nào cũng có người, kageyama không thể mặc đồ theo kiểu tsukishima thích được, nhưng một chiếc áo thun mỏng tang cùng quần đùi ngắn cũn ôm sát cũng đủ để anh người yêu hóa điên, theo nhiều nghĩa.
tsukishima xốc vạt áo kageyama lên cao. cả cơ thể trần trụi, nhẵn bóng được phô bày trước mắt. “đây là cái trắng xinh mướt mát mà atsumu nói đến đấy hả?” hắn rủa thầm trong đầu, vùi mình vào vai kageyama, hôn dần từ cổ cao đến eo nhỏ. kageyama đã tắm trước khi đến đây rồi, sữa tắm thoang thoảng mùi dâu tây, như một chiếc bánh kem xốp mềm ngọt nước được dâng đến tận miệng, chỉ chờ hắn nhấm nháp từng ngụm bơ sữa mềm tan.
tsukishima kéo quần cậu xuống đến mắt cá. kể từ khi kageyama mặc chiếc quần này bước vào phòng, tsukishima đã tức đến đỏ mắt rồi. hắn chẳng hiểu được ý nghĩa của loại quần cũn cỡn không che được cả viền mông là gì. có phải lúc không có mặt hắn, kageyama cũng ăn mặc thế này, qua lại đong đưa trước mặt mấy tên khốn khác?
hắn nhìn chằm chằm vào cái mông tròn trĩnh xinh tươi của em yêu, trong đầu chỉ còn có cuộc hội thoại đêm qua, tức giận đét mạnh vào mông kageyama.
kageyama ré lên một tiếng rồi vội vàng cắn chặt môi, tròn xoe mắt như con nai nhỏ. tsukishima cười khẩy với cậu, quan sát cặp mông trắng nõn giờ đã in hằn dấu vết đỏ ửng, không hề có chút hối lỗi nào mà vẫn tiếp tục xoa nắn thật mạnh. “phòng cách âm kém lắm.” hắn nhắc nhở. “ai mà nghe được em rên thì tự chịu đi.”
kageyama thẹn quá hóa giận đưa chân muốn đạp hắn. nhưng tsukishima đã nhanh hơn một bước, tóm chân cậu lật ngược người lại, sau đó chôn mặt vào rãnh mông, vừa liếm vừa cắn từng ngụm như đang ngấu nghiến.
“xinh nhỉ?” tsukishima cảm nhận độ đàn hồi của da thịt trong tay mình. “hinata nói là ghiền vãi đái. sao mà nó biết được? hinata có bao giờ làm vậy với em chưa?”
“bạn bị ngu hả, đương nhiên là chưa.” kageyama hít một hơi thật sâu. tsukishima chưa dùng gel bôi trơn, nhưng chỉ cần nước bọt cũng đã khiến phía sau của cậu ướt mèm, trơn trượt. đầu lưỡi hắn luồn vào sâu hơn, mỗi lần lướt qua là lại khiến kageyama giật bắn người, hậu huyệt co rút trong vô thức.
ngón tay tsukishima mân mê thân dưới cậu, trượt từ hõm lưng xuống xương cụt, sau đó với xuống lỗ nhỏ chật hẹp.
kageyama thoải mái ngâm nga một tiếng. cậu muốn lắm, đẩy người về phía hắn, âm thanh ư ử phát ra đầy vẻ cầu xin.
“không cần mở rộng cũng được đó chứ, cái miệng nhỏ của em mở sẵn đây rồi.” tsukishima cười nhạt, ấn một ngón tay vào bên trong mà không báo trước. kageyama rùng mình, siết chặt drap giường khi ngón tay tsukishima hơi cong lại, di chuyển nhẹ nhàng.
bọn họ đã quá quen thuộc với chuyện này. tsukishima chẳng tốn mấy thời gian để chèn vào đến ngón thứ ba. kageyama thở dốc, cúi đầu nhìn xuống cảnh tượng bên dưới.
tsukishima có bàn tay rất đẹp, từng ngón đều thon dài, trắng và mảnh mai như sứ.
giờ phút này nhìn những ngón tay đẹp đẽ ấy thấm đẫm gel trong suốt rồi đâm ngập vào trong cơ thể mình, vết chai ở đầu ngón tay do cầm bút nhẹ nhàng cọ xát vào thành vách, thực sự mang một phong vị thanh tao mà nhục dục khác thường.
“tsuki…” kageyama rên thật nhỏ, bàn chân luồn vào quần ngủ của hắn, kêu khe khẽ: “em muốn.”
“em muốn cái gì?” tsukishima hạ giọng, bàn tay còn lại giữ chặt hông kageyama, không cho cậu nhúc nhích. ngón tay hắn ra vào thêm lần nữa, đè lên lỗ nhỏ đỏ hồng mẫn cảm, chuyển động nhanh hơn, giống như muốn khuấy bên trong tan ra thành nước. “nói rõ ra xem, em muốn cái gì?”
kageyama thở dốc, toàn thân run rẩy. “em muốn bạn…” giọng cậu nghẹn ngào, hơi khó để nghe rõ. “muốn bạn làm em.”
“nói lớn hơn.” tsukishima ra lệnh, ngón tay vẫn cắm trong kageyama, buộc cậu phải khổ sở vặn vẹo cả người.
“em muốn bạn làm em.” kageyama nức nở, kéo dài ngân nga sau mỗi từ. cậu bồn chồn không chịu nổi, bắp đùi ngứa râm ran, chỉ muốn tsukishima mau mau lấp đầy mình.
“bé ngoan.” tsukishima mỉm cười, rút ngón tay ra khỏi hậu huyệt. tiếng kéo khóa vang lên mạnh mẽ như một lời cảnh báo sau cùng. ngay giây tiếp theo tsukishima chồm đến áp sát vào cơ thể kageyama, dương vật trượt vào giữa hai đùi cậu một cách dễ dàng. “vào đấy nhé.” hắn ấn mạnh vào hậu huyệt thêm lần nữa để chắc chắn là kageyama không đau.
awwwwwwwww.
kageyama bịt kín miệng mình nhưng vẫn không thể ngăn tiếng rên nức nở. dương vật chôn sâu vào người cậu, lấp đầy cậu hoàn toàn. phần dưới kageyama dường như bị chèn ép phải mở rộng, nuốt trọn vật lạ đâm xuyên qua cơ thể, vừa trướng đau vừa thỏa mãn lạ lùng.
“chặt quá.” tsukishima bóp hai cánh mông kageyama tách ra, ép sâu đến tận gốc. “đã làm đến vậy rồi. em muốn bóp chết tôi đó hả?”
kageyama không còn hơi sức đâu mà đáp trả. cậu vươn tay chạm phần bụng nhỏ hơi gồ lên, ớn lạnh cả người. tên vàng choé này, trông bên ngoài thì gầy gò yếu ớt mà chẳng hiểu sao mỗi lần cởi ra lại to phải biết.
cảm thấy người phía sau bắt đầu di chuyển chầm chậm, kageyama vội vàng lần tay xuống sàn nhà, túm lấy thắt lưng của tsukishima, gấp lại qua loa rồi cắn chặt.
tsukima nhướn mày, có vẻ hơi bất ngờ. “bé cưng biết tự giác vậy là ngoan.” hắn hài lòng hôn lên gáy cậu, bàn tay vẫn không buông tha cặp mông nảy nở. “nhưng mà nếu em muốn thì rên cũng được. rên cho to càng tốt. để cả cái trại tập huấn này biết rằng kageyama tobio mà họ tưởng còn trong sáng ấy, mỗi lần bị tôi làm sẽ kêu khóc đến độ nào.”
ưm.
kageyama cảm thấy cơ thể mình run rẩy theo từng cú thúc của người bên trên. một tay tsukishima giữ chặt cổ tay kageyama, trụ trên đỉnh đầu, tay kia bấu vào eo cậu, kéo hông duỗi ra ở độ cao vừa phải trong khi vẫn đảm bảo nhịp đưa đẩy không ngừng. lần thúc sau lại sâu hơn lần trước, như muốn đâm đến nơi sâu nhất trong cơ thể kageyama.
cậu bị ép duỗi căng người, cần cổ thon dài ngửa ra sau, yết hầu chuyển động lên xuống theo nhịp độ. xương bướm xinh đẹp theo độ cong của thắt lưng cũng hiện rõ ra. chiếc thắt lưng treo ngang miệng không còn ngăn nổi cậu nữa, từ từ rơi ra, tiếng rên rỉ vỡ vụn ở môi, âm thanh nghẹn ngào nức nở hơn mọi lần.
“có thích không?” tsukishima thừa lúc đẩy người về phía trước, chặn lấy miệng kageyama, môi lưỡi dây dưa, triền miên không ngớt. “em có thích thế này không?”
“em thích…thích lắm” kageyama có một tật xấu là mỗi lần làm tình sẽ rơi nước mắt sinh lý. vậy nên lúc này cậu như con mèo nhỏ nằm trong tay tsukishima, bị hắn trêu chọc mềm người mà chỉ biết tủi thân khóc chít chít.
“em thích làm thế nào, nhanh mạnh ra sao, thích hôn ở đâu, đâm bao nhiêu lần sẽ bắn, tôi đều biết hết.” tsukishima vừa ngậm lấy vành tai kageyama vừa nói. “đám người kia làm sao mà biết được, đúng không đức vua?”
“đúng…”
“em là của ai? tobio?”
cả môi trên và môi dưới của kageyama đều bị lấp đầy, đến chuyện hít thở còn khó khăn, nhưng vẫn phải vừa thở dốc vừa run rẩy đáp lại hắn: “của kei… em là của kei, của kei hết.”
“em là của tôi.” tsukishima lầm bầm trong miệng, buông lỏng cổ tay đã ửng đỏ của kageyama ra, cầm lấy dương vật cậu đã ngẩng cao đầu từ nãy đến giờ, tuốt từ phần đỉnh đến gốc. “rõ ràng em là của tôi, tại sao bọn họ vẫn dám nhìn em? tại sao vẫn còn nghĩ đến em?”
“kuuro bảo eo em nhỏ.” tsukishima hạ giọng, đưa lưỡi liếm theo rãnh bụng kageyama, cảm nhận sự co giật mạnh mẽ của từng thớ cơ.
“bokuto khen em xinh đẹp.” hắn rũ mắt, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của người yêu, đôi mắt xanh biếc ngơ ngác ướt mèm, đôi môi hồng nhuận, làn da trắng mềm ngậm nước, đúng là đẹp đến rung động lòng người.
“bọn họ nói mông em vừa tròn vừa vểnh.” tsukishima quan sát cặp mông căng nẩy đã in hằn vô số dấu răng và vết hôn đỏ lựng, đột nhiên nảy sinh khao khát muốn làm kageyama đến tan vỡ, sau đó nuốt chửng cậu vào trong bụng, miễn có tên khốn nạn xấu xa nào dám liếc nhìn người yêu của hắn.
“atsumu còn nói em giờ đã là trẻ vị thành niên. ngay từ đầu tôi đã nói rồi, anh ta thích em, anh ta muốn làm tình với em nữa.”
"đúng là bệ hạ cao quý, đi đến đâu cũng có người sẵn lòng cung phụng."
tất cả những gì tsukishima nói, kageyama chỉ nghe chữ được chữ mất. tsukishima hiểu cơ thể cậu quá rõ ràng, kích thích từ phía trước và sau khiến cậu hoàn toàn buông mình chìm đắm, để khoái cảm quấn lấy cơ thể. cứ mỗi lần tsukishima thúc mạnh vào trong là lại có một luồng điện chạy thẳng từ thân dưới đến đại não.
kageyama nóng như có lửa đốt. thành ruột ẩm ướt chật hẹp không ngừng hút chặt tsukishima, để thứ đồ kia nghiền nát thịt non mềm mại bên trong.
tsukishima ghìm chặt eo cậu xuống giường. lực tay hắn rất mạnh, đè kageyama không di chuyển được, bên dưới đẩy càng lúc càng nhanh,
“em…” kageyama quờ quạng đưa tay chặn miệng hắn lại. “...em, em sắp ra.”
cậu rõ ràng đã gần đến lắm rồi, chỉ cần tsukishima kéo dài thêm một chút nữa sẽ bắn ngay lập tức, chỉ là ngay thời điểm đó, người kia đột nhiên dừng lại.
tuy mỗi cú thúc vẫn chạm vào điểm sâu thẳm bên trong, có điều tốc độ lại rất chậm, mỗi lần đâm vào rút ra mang đến một loại cảm giác dày vò kỳ cục.
kageyama giống như bị mắc kẹt ở giữa, chỉ cách trạng thái kia chừng một bước chân, nhưng tsukishima nhất quyết không chịu để cho cậu bắn. mồ hôi lạnh ướt đẫm hết cả trán, kageyama lắc lắc cái mông, nức nở gọi tên hắn: “kei, làm sao thế…”
tsukishima không đáp, thẳng lưng đâm mạnh vào.
kageyama rên rỉ thở dốc. cảm giác vật lạ cứ chôn sâu trong cơ thể không thèm di chuyển khiến cậu khó chịu muốn điên người. cậu mở to mắt nhìn tsukishima tràn đầy tủi thân, vươn tay ôm cổ hắn kéo xuống hôn môi.
“bạn bắt nạt em.” nụ hôn này hơi khó khăn. kageyama nức nở, nước mắt chảy không ngừng, xem chừng vô cùng oan ức.
tsukishima vẫn không nói chuyện, chỉ đưa tay gạt phần tóc mái ướt sũng bám trước trán kageyama, nhìn chằm chằm mặt cậu.
hắn cảm thấy em yêu của mình thực sự quá đẹp. bình thường đã nhìn hút mắt, khi ở trên giường lại quyến rũ hơn nhiều lần. mũi cao, môi mỏng, đôi mắt xếch đầy nước như cánh hoa anh đào ngậm sương. thân hình dẻo dai mềm mại, eo thon gầy nhưng rắn rỏi, còn cặp mông vểnh xinh thì chẳng cần bàn đến nữa.
có một em người yêu ngon nghẻ nhưng không biết giữ mình, tsukishima kei đúng là vô cùng sầu muộn.
tsukishima càng nghĩ càng thấy tức ngực, giống như bị nghẹn một hơi không thở ra được. hắn muốn ấp kageyama trong lòng bàn tay, giấu cậu đi không cho ai nhìn thấy; nhưng một phần khác lại muốn phô bày cảnh tượng này ra trước mắt mọi người, để những kẻ ngoài kia biết được kageyama tobio cứng rắn, kiên cường, kiêu hãnh trên sân bóng, đến cuối cùng vẫn sẽ bị hắn xoa nát đến mức này.
vừa muốn nâng niu em, vừa muốn hủy hoại em, khiến cho tất cả đều biết đây là bảo bối độc nhất vô nhị chỉ thuộc về riêng hắn.
“sao ushijima lại biết mông em mềm?” tsukishima nhất quyết cắn chặt không buông việc hôm qua, lôi ra tính với kageyama từng chuyện một. “anh ta và atsumu để ý em từ năm nhất, mỗi lần đi trại tập huấn đều gặp nhau, bọn họ có làm gì em không? có chạm vào em không?”
“không có.” kageyama thỏ thẻ đáp. “em không cho ai chạm vào em hết, em chỉ có một mình bạn thôi.”
“còn oikawa thì sao?” tsukishima hé miệng ngậm lấy một bên đầu ngực sưng đỏ, răng nanh tì cắn thật nhẹ, nâng mắt nhìn kageyama, ý đồ chỉ cần trả lời sai một câu sẽ lập tức lãnh đủ. “anh ta là tình đầu của em đúng không? hai người dây dưa mập mờ bao lâu? em có còn thích anh ta không?”
“em thích kei nhất.” kageyama mềm mại vòng tay ôm vai hắn. “em thích kei nhất mà.”
“thích cái gì của tôi nhất?”
“bạn cao ráo, đẹp trai, học giỏi, chơi bóng chuyền hay.” cậu đan lồng mười ngón tay với tsukishima, kéo tay hắn đặt lên eo, cố tình ấn vào chỗ bụng nhỏ hơi phình ra bên dưới, giọng ngọt ngào như rót mật: “chỗ này cũng to ơi là to nữa.”
hắn bật cười thành tiếng, chạm tay lên môi kageyama, nựng nịu cái lưỡi đỏ hồng dẻo ngọt kia.
cậu nhân cơ hội đó nghiêng đầu trịnh trọng hôn lên từng đầu ngón tay đẫm dịch.
“to như thế làm em có sướng không?”
“em sướng lắm.” kageyama quấn chân quanh eo hắn, mặc dù xấu hổ đến mức da đầu tê dại nhưng vẫn phải cắn răng nói ra những lời buồn nôn hết sức. “bạn cho em bắn đi.”
biết làm sao được, mặc dù tsukishima kei lúc ghen tuông đúng là thần kinh nhưng vẫn là đồ thần kinh của cậu, kageyama đành phải dốc sức lực dỗ dành thôi.
tsukishima dường như đã thỏa mãn một chút, kề môi đến hôn hôn cậu, nhịp đâm mạnh mẽ dần quay lại quỹ đạo ban đầu.
“cục cưng” môi hắn trượt một đường dài từ cổ đến ngực, vô số vết hôn rơi xuống làn da trắng nõn, từng vệt đỏ rõ ràng như vẫy mực. “ cục cưng ngoan, muốn gì cũng chiều em hết.”
cổ họng kageyama phát ra tiếng nức nở, cơ thể lại bắt đầu run lên, một lúc sau giọng nói ngắt quãng vang lên giữa những lần va chạm: “kei, kei ơi…”
vừa nói dứt câu, cơn co thắt mạnh mẽ kéo đến, ngay lập tức tinh dịch trắng đục bắn ra, trào qua kẽ tay tsukishima rồi nhỏ đầy lên bụng.
gò má kageyama đỏ như phát sốt, chóp mũi cũng ửng hồng, cả người mướt mát mồ hôi, đẫm mùi tình dục. cậu chẳng khác nào một người trôi nổi giữa biển, bị hết đợt sóng này đến đợt sóng khác đánh ập, đầu óc mịt mờ như phủ sương.
sướng muốn chết.
tsukishima vẫn không dừng lại chuyển động, mạnh mẽ khống chế cơ thể cậu, vừa đưa đẩy vừa chiêm ngưỡng bộ dạng hỗn loạn của người bên dưới. chẳng biết bao lâu sau, tsukishima đột nhiên gọi cậu: “bé ngoan.”
“em phải nhớ cho kỹ” hắn nói một câu lại thúc mạnh một lần. “người làm em sung sướng thế này chính là tôi. chỉ có một mình tôi.”
hắn ghì chặt eo kageyama kéo về phía mình, cùng lúc đó cong lưng, gầm nhẹ một tiếng ở cổ họng. tinh dịch được bơm thẳng vào bên trong cậu, chảy trào qua kẽ mông rồi thấm ướt cả drap giường.
kageyama lúc này đã mềm tan thành nước, chỉ biết nghẹn ngào nuốt lấy mọi thứ của tsukishima.
đêm đó bọn họ làm rất nhiều lần.
kageyama yêu tsukishima hai năm, đến giờ mới lĩnh ngộ được con người bình thường luôn điềm tĩnh lạnh lùng, đến lúc thực sự nổi điên sẽ đáng sợ đến mức nào.
đúng là bên ngoài đàng hoàng, bên trong bại hoại.
suốt quá trình, động tác của tsukishima tàn nhẫn không thương tiếc. hắn ngoài miệng gọi cậu là cục cưng, khen cậu ngoan ngoãn xinh đẹp, nhưng ra tay không chút lưu tình. từng tấc da thịt trên cơ thể kageyama không chỗ nào là hắn chưa từng cắn qua, hậu huyệt mềm mại bị đâm chẳng biết bao nhiêu lần, cuối cùng kageyama rên cũng không ra hơi nữa.
đáng giận nhất là kageyama nhận ra mình rất thích tsukishima như vậy.
bình thường bọn họ làm tình cùng nhau, tsukishima đều vô cùng mềm mỏng. dịu dàng dạo đầu, dịu dàng hôn môi cậu, dịu dàng hỏi cậu có đau không, chỉ có những lúc gần đạt cao trào mới trở nên mạnh mẽ hơn một chút.
kageyama chưa từng biết được khi tsukishima thô bạo xâm lược sẽ vui sướng đến mức này. cậu một bên rơi nước mắt xin hắn dừng lại, một bên hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm, cơ thể đáp lại hắn rất rõ ràng.
tsukishima dường như cũng nhận ra chuyện này, bật cười mắng cậu “nhóc hư hỏng”, ấn vào càng lúc càng mạnh hơn.
kageyama nửa tỉnh nửa mê, mơ màng khóc nấc. nếu như còn tỉnh táo, hắn cậu cũng cảm thấy mình thật đáng xấu hổ. nhưng đáng tiếc chỉ số thông minh của kageyama lúc này đã rơi xuống âm vô cực, hoàn toàn không biết sợ mà khàn giọng xin hắn: “kei bắn, bắn cho em đi…”
“thường dân xin tuân lệnh.” tsukishima dường như đã trút hết ấm ức trong lòng, quay trở về dáng vẻ tao nhã dịu dàng như cũ, vòng tay ôm mông cậu nâng lên rồi rót đầy dịch trắng vào trong đó.
kageyama không còn chút sức lực nào, hai chân mềm nhũn, eo mỏi rã rời, vừa được đặt xuống nệm êm là lập tức rơi vào trạng thái mê man. cậu cảm nhận được tsukishima vuốt ve cổ chân mình rồi dịu dàng hôn lên, còn những chuyện về sau hoàn toàn không biết nữa.
cậu không nghe được tsukishima nói, bên trong em ngọt ngào nhiều nước đến thế nào, cũng chỉ một mình tôi được biết.
chiều hôm đó nhóm yamaguchi đến thăm người bệnh. kageyama nằm sấp trên giường, vừa trông thấy yachi đã nhào vào lòng cô chít chít meo meo mách tội.
yamaguchi trừng mắt với tsukishima đang đứng một bên. hắn bất đắc dĩ nhún vai, trông không có chút gì là biết nhận lỗi.
hinata nhìn hai người bọn họ mà ngứa mắt quá chừng, duỗi móng vuốt ra ấn lên mông kageyama mấy cái.
"check hàng xem còn ngon nghẻ không."
kageyama đau đến xù lông, tsukishima mặt mũi tối sầm, túm cổ áo nhóc con quẳng thẳng ra ngoài không thương tiếc.
"chết mẹ mày đi hinata!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro