hai
hinata shoyo đang uống nước - nhóc ấy sẽ uống nước sau mỗi buổi tập. điều này là bình thường và không có gì sai trái, nhưng nhóc sẽ sớm hối hận về quyết định của mình - tương tự, yamaguchi tadashi nhìn chằm chằm vào việc mình bị nước phun lên một vùng rộng lớn trên quần áo, và ngay lập tức hối hận vì quyết định đứng trước mặt hinata shoyou.
"cậu, cậu, vừa rồi nói ai vậy? ai đang hẹn hò với ai??" nhóc lè lưỡi, giọng nói không rõ ràng.
yamaguchi tadashi: "tớ nói kei và kageyama..."
"tsukishima đang hẹn hò với ai?"
"...kageyama."
"ai đang hẹn hò với kageyama?"
"..." yamaguchi tadashi đặt tay lên mái tóc màu cam, hít một hơi thật sâu rồi nói một cách nghiêm túc. "hinata, tớ biết cậu khó chấp nhận, nhưng đây là sự thật và tất cả chúng ta đều phải học cách đối mặt với nó. tớ hoàn toàn hiểu cảm giác mất đi người bạn tốt của cậu, bởi vì tớ vừa mất đi đứa con bé bỏng của mình. tớ thậm chí còn cảm thấy đau lòng hơn..."
"tớ bảo chứ..." yachi không đành lòng nghe nữa, ở bên cạnh ngắt lời. "chỉ là yêu nhau thôi mà, sao lại nói nghe như tsukishima và kageyama đã không còn nữa..."
hinata shoyou cảm thấy thế giới quay cuồng trong chốc lát, đầu choáng váng, ngã thẳng lên vai yamaguchi tadashi.
"á! shoyou sao vậy? lúc nãy còn tỉnh táo mà!" nishinoya nhảy đến, vỗ vỗ vào người shouyou đang bất động. "kageyama và tsukishima đi đâu rồi? mà hai đứa nó này dạo gần đây phối hợp với nhau thật sự rất ăn ý, đúng là lên một năm lớp nên trưởng thành hơn rồi phải không?"
shouyou tỉnh lại một chút, nhớ lại những pha tấn công kỳ quặc của kageyama và những quả chuyền bóng mượt mà giữa kageyama và tsukishima, hét lên đầy phẫn uất: "chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu?!"
nishinoya nhạy bén bắt được từ khóa: "cái gì? tình yêu gì? ai trong đội đã thoát khỏi tình trạng độc thân rồi?! ai phản bội tổ chức??!!"
yamaguchi vội vã che miệng shouyou, nhưng đã muộn, chỉ trong một giây, số người nằm bất động trên đất đã tăng lên một người. tanaka vừa lúc từ nhà vệ sinh trở lại, thấy cảnh này thì vô cùng thắc mắc: "nishinoya, shoyou, hai người sao vậy? bị say nắng à?"
nishinoya tuyệt vọng ngước mặt lên trời, hai dòng nước mắt lăn dài trên má: "a... hậu bối... hậu bối đã thoát khỏi tình trạng độc thân trước chúng ta rồi!"
tanaka như bị sét đánh.
lúc này, kageyama và tsukishima vừa từ phòng thay đồ bước ra, nhìn thấy ba người nằm ngay ngắn trên đất. tsukishima lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh, rồi gửi vào nhóm của đội bóng chuyền karasuno: "đây là cuộc thi ngủ hay sao?"
kageyama cầm bóng chuyền trong tay, tóc mái ướt đẫm mồ hôi, thò đầu ra từ phía sau tsukishima: "có vẻ hôm nay mọi người thật sự rất mệt."
suga, dù đã tốt nghiệp, vẫn giữ liên lạc chặt chẽ với họ, trả lời ngay lập tức: "tuyệt vời, mọi người vẫn hết mình như xưa! [cười][cười][cười]"
daichi: "cậu làm sao mà đưa ra kết luận này?"
"yamaguchi, hôm nay cậu sẽ đi tập phát bóng ở siêu thị shimada phải không?" tsukishima nhìn yamaguchi đang đổ mồ hôi lạnh, "vậy tớ và kageyama sẽ về trước."
"được, được, được," yamaguchi tadashi liên tục gật đầu, "hai cậu trên đường về nhớ cẩn thận nhé."
sau khi kỳ thi spring high kết thúc, nhóm bốn người năm nhất đã bắt đầu về nhà cùng nhau, và kageyama phát hiện ra nhà mình và nhà tsukishima thực ra rất gần nhau, gần như ở cùng một khu phố. thêm vào đó, vì thường xuyên cần học thêm riêng, cậu bắt đầu qua nhà tsukishima khá thường xuyên, nhưng việc ở lại lâu dài như hôm nay là lần đầu tiên.
hai người đi bên nhau, khoảng cách chưa đến nửa mét, một người đi trước, một người đi sau. đi được một lúc, tsukishima dừng lại một chút, chờ kageyama đi kịp: "hôm nay yamamoto lại đến làm phiền cậu à?"
kageyama "ừ" một tiếng, gật đầu nói: "sáng nay trong giờ đọc sách, cậu ta chạy đến hỏi tại sao mấy hôm nay tớ không về nhà, tớ nói... tớ nói... tớ đang ở nhà bạn trai, cậu ta bắt đầu la hét om sòm, nói tớ chắc chắn đang lừa gạt, sao có thể đột nhiên có bạn trai gì đó..."
"cũng dễ hiểu thôi, dù sao thì trước đây bệ hạ đã nói rõ với cậu ta là cậu không thích con trai mà." tsukishima nhướng mày, liếc nhìn người bên cạnh. "nhưng mà bệ hạ thật sự không giỏi nói dối, nói dối một câu mà tai đã đỏ rồi."
"vậy phải làm sao? có phải để hắn thấy chúng ta ở cùng nhau thì mới được không?" kageyama hiếm khi không phản bác điểm yếu của mình — đúng là cậu không biết cách nói dối.
"đó là điều tự nhiên, nhưng mà nếu cố tình đi trước mặt cậu ta thì lại quá giả tạo, tốt nhất là vô tình để cậu ta bắt gặp." tsukishima suy nghĩ một chút rồi nói: "như vậy, vẫn phải phiền bệ hạ tìm cơ hội ở bên thường dân dân nhiều hơn."
kageyama vô thức nói ra: "nhưng mà chúng ta ở cùng nhau nhiều lắm rồi, mấy ngày nay thậm chí bữa trưa cũng ăn chung."
"có thể vẫn chưa đủ, trong giờ nghỉ trưa trường ít người; nếu cậu không có việc gì trong giờ nghỉ thì đừng ngủ gục trên bàn nữa, đến lớp tôi chơi một chút đi." tsukishima nhẹ nhàng đẩy chiếc kính đang trượt xuống mũi, nói một cách không hề thay đổi.
"cũng không khó, dù sao cũng ở bên cạnh, mà tớ cũng định hỏi cậu bài tập mà." kageyama thuận miệng đáp.
tsukishima lại cười lạnh một tiếng, khoanh tay nói: "nói về bài tập — trừ khi trước kỳ kiểm tra phải vội vàng ôn lại, bệ hạ dường như rất ít khi nghĩ đến lợi ích của người dân."
kageyama nghe xong liền nhíu mày, miệng vô thức mím lại — cậu là người khá đơn giản, cảm xúc đều hiện rõ trên mặt: "cậu đừng lúc nào cũng đào bới chuyện cũ được không? tớ cũng đã mua đồ ăn cho cậu rồi mà? nếu cậu thật sự không muốn dạy, thì tớ đi tìm người khác hỏi."
"tìm ai? hinata hay yamaguchi? ai trong bọn họ có thành tích tiếng anh đáng nể? các anh chị lớp ba thì khỏi nói, chỉ có anh ennoshita là đáng tin cậy; nhưng đội trưởng của chúng ta thì bận tối mắt tối mũi, làm sao có thời gian lo mấy chuyện này?" tsukishima phản bác lại, "cậu không thể mong anh sugawara vừa bận với việc học đại học vừa dành thời gian dạy kèm cho học sinh trung học đâu nhỉ?"
"......" kageyama thua cuộc một lần nữa trong cuộc tranh cãi với tsukishima. cậu trừng mắt nhìn đối phương, trông như một con cá nóc đang phồng to đầy tức giận.
"nhưng thôi, cứ coi như là chuyện mà dân thường phải làm vậy—dù sao thì bệ hạ vừa giúp tôi chuyền bóng, thường dân trả lại chút ân tình cũng là lẽ đương nhiên."
tsukishima nói xong thì không tiếp tục truy đuổi nữa—thực ra cậu chỉ muốn xem kageyama đỏ mặt, không thể phản bác gì. "nhưng nhìn phản ứng của họ hôm nay, có lẽ họ đã biết chuyện của chúng ta rồi."
kageyama lập tức bị cuốn theo: "hả? họ làm sao mà biết được?"
"chắc là yamaguchi lỡ miệng rồi," tsukishima nhún vai, nói qua loa. "nhưng cũng không sao, có thể để hinata truyền tin về chuyện chúng ta đang hẹn hò; nếu người trong đội bóng chuyền biết rồi, thì mấy người trong trường, kể cả yamamoto, cũng sẽ biết nhanh thôi."
kageyama nghe vậy thì dừng lại, có chút do dự mở miệng: "như vậy không tốt lắm đâu."
"sao vậy?"
"chỉ làm vì một người nhìn thôi, sao phải tốn công truyền ra ngoài để mọi người đều biết?" kageyama bày tỏ lo ngại, "chuyện chúng ta hẹn hò vốn là giả, sau này thoát khỏi yamamoto, chẳng phải lại phải giải thích lại với tất cả những người hiểu nhầm sao? không phải làm thêm một việc vô ích à?"
kageyama thấy tsukishima im lặng, nghĩ rằng mình đã quá rõ ràng trong việc muốn cắt đứt quan hệ, liền vội vàng giải thích: "nói đi cũng phải nói lại, điều này cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu mà—yamaguchi nói cậu hay bị người khác tỏ tình, nếu hiểu lầm lớn lên, thì những cô gái đó chẳng dám nói chuyện với cậu nữa thì sao?"
tsukishima vẫn không nói gì. mặt trời dần lặn, ánh sáng cuối ngày kéo bóng hai người đổ ra rất xa; quấn lấy nhau trên mặt đất, nhưng khi đứng đối diện, lại như thể cách nhau cả dải ngân hà.
tsukishima dường như không nghe thấy lời kageyama, nâng chân tiếp tục đi về phía trước; kageyama bất giác hoảng hốt, liền vươn tay nắm lấy hắn: "này, đợi một chút..."
"dân thường hiểu ý của quốc vương rồi." kageyama chỉ kịp để tay vuốt qua góc áo đối phương, đã nghe tsukishima bình thản nói.
"tôi cứ tự cho là mình đúng."
kageyama ngẩn ra, không hiểu câu này có ý gì.
khi về đến nhà tsukishima, kageyama bất ngờ gặp được cha mẹ của tsukishima. suốt mấy ngày ở nhờ, cậu chỉ gặp anh akiteru, còn đây lần đầu gặp các thành viên khác trong gia đình.
cha của tsukishima cũng đeo kính gọng đen rất lịch lãm, mặc dù tuổi đã cao, nhưng toát lên vẻ chín chắn, trưởng thành từ bên trong; mẹ của tsukishima là một người phụ nữ thanh lịch, có vẻ đẹp trí thức, mái tóc vàng và đôi mắt khi cười cong như vầng trăng khuyết, không lạnh lùng như tsukishima, khiến người khác cảm thấy gần gũi và dễ chịu.
"về muộn thế nhỉ, lúc nãy akiteru còn nói sẽ ra ngoài tìm hai đứa đấy." mẹ của tsukishima mỉm cười chào kageyama, "cháu là kageyama phải không? chào cháu, dì là mẹ của tsukishima."
"à... chào dì...!" kageyama bối rối đứng thẳng người—cậu không giỏi giao tiếp với người lớn, huống chi lại là cha mẹ của tsukishima, người mà chính hắn còn không hợp lắm. "xin lỗi vì đã làm phiền, mong dì chiếu cố!"
"không có gì đâu, đừng khách sáo, dì rất vui khi cậu đến nhà chơi với tsukishima—dì và bố nó đều bận, không thể quan tâm nó thường xuyên được." mẹ của tsukishima nắm tay kageyama và nhẹ nhàng vỗ vỗ, "ngoài yamaguchi ra, đây là lần đầu tsukishima đưa bạn bè về nhà đấy."
"dù là yamaguchi, cậu ấy cũng chưa từng ở nhà anh." tsukishima akiteru từ trong bếp bước ra với một cái nồi, nói một cách hối hả, "nên khi nghe nói kageyama sẽ đến ở vài ngày, anh thật sự rất bất ngờ."
tsukishima thả ba lô xuống, bước ra từ phòng: "anh, ít nói mấy chuyện không nên nói đi."
"cái này..." kageyama khựng lại, không biết có nên chủ động sửa lại lời gọi "bạn bè" hay không, nhưng cuối cùng cậu vẫn không phản bác. "cảm ơn rất nhiều... thật tốt vì không gây phiền phức cho mọi người."
"làm sao lại phiền phức? cháu thường xuyên đến chơi nhé." mẹ của tsukishima hạ giọng, thì thầm bên tai kageyama. "kei là đứa trẻ có tính cách khá độc lập, không thích chủ động mở lòng với người khác, nên từ nhỏ nó chẳng có nhiều bạn bè. hy vọng cháu có thời gian thì có thể đến chơi với nó nhiều hơn, nói chuyện với nó nhiều hơn."
"cháu hiểu rồi, dì yên tâm." kageyama gật đầu, không biết sao, bình thường cậu vốn thẳng thắn nhưng lần này lại vô thức nói vòng vo. "cháu sẽ cố gắng hòa hợp với kei... à, với...tsukishima."
cậu suýt nữa cắn phải lưỡi, còn tsukishima nghe thấy cách gọi này thì suýt nữa bị sặc canh nóng.
sau đó, tsukishima không nhắc lại chuyện tình cảm, kageyama cũng không chủ động hỏi lại, chỉ tiếp tục theo kế hoạch ban đầu, thỉnh thoảng đến lớp tsukishima nhiều hơn, tần suất đã cao đến mức học sinh lớp bốn không còn cảm thấy lạ khi thấy cậu, thậm chí còn chủ động báo cho tsukishima:
"ê, tsukishima, kageyama từ lớp ba lại đến tìm cậu rồi!"
"không phải là kageyama đã là người của lớp bốn chúng ta rồi sao?" một cô gái gần đó thì thầm. "ban đầu thầy kimura nói chỗ ngồi trống bên cạnh tsukishima sẽ dành cho học sinh chuyển trường mới, nhưng giờ đã bị kageyama chiếm mất rồi."
"chậc— tiếc quá, tớ còn muốn chuyển đến ngồi bên cạnh tsukishima cơ!"
ngay cả giáo viên chủ nhiệm lớp bốn cũng không nhịn được mà trêu: "kageyama lại đến rồi à, học sinh lớp chúng ta có sức hút thế sao?"
cả lớp liền cười ầm lên. kageyama xấu hổ đến đỏ mặt, chỉ còn cách đấm mạnh vào bàn dưới, trút giận lên tsukishima, người không giúp đỡ mà còn tiếp tay cho mọi người trêu chọc.
"bệ hạ đến thăm chăm chỉ thật, ngay cả lúc nghỉ giải lao cũng không thể nằm xuống nghỉ ngơi vài phút." tsukishima dựa vào cửa sổ, vừa điêu luyện xoay bút trong tay vừa lắc đầu nhìn vào cuốn vở mà kageyama đưa. "dân thường đúng là sinh ra để phục vụ cho quốc vương."
kageyama nghe vậy thì nổi cáu: "không phải cậu bảo tớ đến lớp cậu nhiều hơn sao? sao giờ lại thấy phiền vậy!"
"tôi nói cậu nghe sao?" tsukishima chống tay lên đầu nhìn cậu, giả vờ ngạc nhiên. "quốc vương lúc nào lại nghe lời dân thường vậy?"
"......" kageyama im lặng siết chặt tay, giữa việc đánh tsukishima ngay tại chỗ hay là giữ thể diện cho cậu ấy trước bạn bè trong lớp, cậu chọn phương án thứ hai.
một tuần trôi qua, vào chiều thứ sáu, đội bóng chuyền kết thúc buổi tập sớm vì kỳ thi giữa kỳ, nhóm năm người hiếm khi có cơ hội về nhà cùng nhau. hinata shouyou vừa đấm đầu vừa nói rằng lần này chắc chắn môn văn sẽ bị trượt, yamaguchi vỗ vai cậu an ủi rằng ít nhất môn toán cậu đã tiến bộ; tanaka cười nói rằng kageyama năm nay có tiến bộ lớn trong học tập, bị hinata than vãn trách móc, nhưng không phải vì cậu ấy có gia sư riêng giỏi hay sao.
— còn hai người ở trung tâm câu chuyện, vẫn đang cãi nhau vui vẻ cách đó vài bước.
họ ra khỏi cổng trường, mới nhận thấy có một bóng dáng khả nghi đang ngồi gần đó; kageyama nhìn thấy người đó, con mắt co lại, vô thức kéo vạt áo tsukishima. tsukishima cũng khựng lại, nhìn theo ánh mắt của cậu, ánh mắt mang chút ý cười chợt lạnh đi.
yamaguchi nhận thấy người kia có vẻ không thân thiện, liền lặng lẽ đứng chắn trước mặt tanaka; người kia chỉ nhìn kageyama, mở miệng với giọng trầm: "ai là bạn trai của cậu?"
hinata ngạc nhiên: "cậu là ai?"
"liên quan gì đến cậu?" kageyama mất kiên nhẫn đáp lại, "tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng đến làm phiền tôi nữa, cậu không hiểu tiếng nhật sao?"
"là cái tên lùn này à, hay là hắn?" yamamoto ánh mắt sắc bén, chỉ tay giữa hinata và yamaguchi. "hay là—"
hinata tức giận đến mức không kiềm chế được: "cậu nói ai là lùn hả?!"
"là yamamoto sao," tsukishima nhướn cằm, nhìn xuống từ trên cao. "cậu đúng là một người vô hình, suốt một năm học cùng lớp tôi còn không nhớ nổi mặt cậu. nếu cậu muốn quấy rối bạn trai tôi để tăng sự chú ý, tôi khuyên cậu nên dừng lại sớm đi—nếu không, tôi không thể đảm bảo cậu sẽ vẫn đứng yên ở đây lần sau đâu."
mọi người lần đầu tiên nghe thấy tsukishima thừa nhận chuyện này, tất cả đều ngây ra tại chỗ; yamamoto dường như bị sốc nặng, nghiến răng gào lên: "không thể nào! tôi đã theo dõi các cậu từ năm ngoái rồi, quan hệ giữa cậu và kageyama rõ ràng là tệ nhất trong đội, suốt ngày cãi nhau, kageyama không thể yêu ai mà lại yêu cậu được!"
"không tin hả?" tsukishima cười lạnh một tiếng, "vậy thì mở mắt ra mà nhìn cho rõ đi."
dưới ánh mắt của mọi người, tsukishima nắm lấy tay kageyama đang buông thõng bên người, hơi nghiêng đầu, rồi hôn lên môi cậu ấy.
____
huhu tsukishima là đồ tâm cơ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro