Chương 21 - 25
Chương 21: Không thể gây rối với mèo
Edit: Koliz
Từ sau khi xảy ra sự kiện Hami, trong nhà Úc Lâm Phi liền bị vây trong một loại tình huống gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Mỗi khi hắn tan tầm về nhà, thời điểm nhìn đến vẻ mặt muốn phí hoài bản thân của Văn Trình nằm ở trên thảm, cùng với con Hami bị xích cách Văn Trình năm thước, liền xuất hiện một loại ảo giác...
Phảng phất Văn Trình như là khuê nữ bị hắn hủy hoại, mà Hami chính là cái tên đáng giận phạm tội cưỡng gian kia.
Đối với việc xuất hiện loại tình huống này, biểu hiện của Úc Lâm Phi dị thường bình tĩnh, , hắn chuẩn bị tốt đồ ăn đưa cho Văn Trình và Hami, sau đó liền bắt đầu ở phòng khách làm công việc của mình, cũng không quản hai cái con kia lại bắt đầu ma sát tóe lửa.
"Meo meo, con chó ngu xuẩn, ngươi ngu xuẩn ngu xuẩn ngu xuẩn! Ta sẽ bảo Úc Lâm Phi đi thiến ngươi!" Văn Trình liều mạng khiêu khích Hami, phát tiết nỗi bất mãn cùng buồn bực trong lòng.
"Thiến? Là có ý gì?" Hami vẻ mặt ngây thơ vô tội như trước nhìn Văn Trình, nhỏ giọng hỏi.
"Chính là đem tiểu đệ đệ của ngươi cắt đi!!" Văn Trình hung tợn nói, hử, cậu mới không tin cái con chó ngu xuẩn sẽ không sợ cái này!
"A." Hami sửng sốt, lập tức lộ ra vẻ hưng phấn: "Thật sao? Có thể cắt sao? Cắt liền sẽ không đứng lên nữa? Thật sự là quá tốt ~~ Mèo Tiểu Hắc đối với ta thật tốt!!" (O.O)
itsukahikari.wordpress.com
"..." Văn Trình nghẹn lời, được rồi, ngay từ đầu cậu không nên đi nói lý với con chó ngu xuẩn này, thật quá ngu xuẩn a a a a!!
Không biết nội tâm Văn Trình đang điên cuồng gào thét, Hami trừng mắt nhìn, sau đó ấp a ấp úng nói: "Mèo Tiểu Hắc... Cái kia..."
"Làm sao?" Ngữ khí Văn Trình thực ác liệt.
"Cái kia... Ta..." Hami nhỏ giọng nói: "Ta, ta... thích... ngươi." (Chính nó! Màn tỏ tình bất chấp cả giới tính lẫn giống loài ^v^)
"..." Văn Trình, cậu nhất định là gặp ảo giác, nhất định như thế! Ai đó mau tới đánh tỉnh cậu đi!
"Trên người ngươi có hương vị rất dễ chịu..."Hami vẫn còn ngượng ngùng tiến hành thổ lộ: "Ngươi có thích ta không?"
"... Hami." Trong giọng nói của Văn Trình tràn ngập cảm giác mơ hồ vô lực, cậu gian nan nói: "Ngươi là chó, ta là mèo."
"Ân." Hami vẫy cái đuôi của mình, vui vẻ nói: "Ta biết nha."
"Ngươi là chó, ta là mèo." Văn Trình lặp lại một lần nữa.
"Thì sao?" Hami nghiêng đầu, hoàn toàn không rõ trọng điểm của những lời này là ở đâu: "Ngươi là nói ngươi cũng thích ta sao?"
"Ta là mèo." Văn Trình đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc: "Ngươi có bệnh sao! Ta là mèo a! Ta sẽ cào cho mặt ngươi nở hoa, ta còn sẽ đem lông của ngươi trảo mất, hơn nữa ta là mèo a cái muội nhà ngươi! Mèo a a a, ngươi là chó có được không, ngươi hẳn là phải đi tìm chó cái còn tốt không được, ngươi tìm ta làm cái gì! Làm cái gì??"
"Không sao." Hami thực ôn nhu an ủi Văn Trình triệt để phát điên: "Chủ nhân của ta sẽ không không đồng ý, ngươi đừng lo lắng."
"..." Được rồi, coi như cậu cái gì cũng chưa nói thì tốt, Văn Trình mặt không biểu cảm.
"Ta không ngại ngươi là mèo." Hami thực cố gắng đánh nhau với nỗi bất an của Văn Trình [?]: "Ta sẽ thực sự thích ngươi, tuy rằng ngươi thích cào lông ta, kia thực đau, nhưng ta vẫn thực thích ngươi, bởi vì hương vị của ngươi rất dễ chịu nha."
Văn Trình nghe Hami 'thổ lộ', rất tỉnh táo mà nghĩ, có lẽ cậu không nên trao đổi cùng với con chó ngu xuẩn này, việc phải làm là, sớm một chút tìm Úc Lâm Phi đem con chó này đi thiến, mới là phương pháp giải quyết vấn đề chân chính...
"Ta sẽ đem hết thức ăn của ta cho ngươi." Hami hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Văn Trình, chỉ cố gắng hướng Văn Trình bày tỏ: "Còn có khúc xương, thịt gà với đồ chơi đều có thể cho ngươi."
Văn Trình không nói, đem đầu mình vùi vào trong thảm.
"Tiểu Hắc, ngươi tại sao lại không để ý tới ta?" Ngữ khí Hami mang theo ủy khuất: "Ngươi liền như vậy không thích ta sao, mèo Tiểu Hắc?"
Văn Trình vẫn không để ý tới nó.
"Được rồi." Biểu tình ưu thương vô cùng, Hami sụt sịt cái mũi của mình, nó nhìn cái xích chó trên cổ mình, có chút sa sút ngồi xuống, hiện tại chủ nhân thật không tốt... Nó không có biện pháp tiếp xúc gần gũi với Tiểu Hắc.
Không có phát giác được không khí quỷ dị giữa hai con vật nuôi, Úc Lâm Phi còn đang nhìn vào màn hình máy tính, chân mày hắn hơi nhíu lại, tự hồ như gặp phải sự tình phiền toái.
"Văn thị... thực ý tứ." Nhỏ giọng lầm bầm, Úc Lâm Phi mang gọng kính, mặt không biểu tình, ngón tay hắn đánh nhanh tại bàn phím, không ngừng tìm kiếm thông tin mình cần.
itsukahikari.wordpress.com
"Văn Giang Hạo, Văn Hình... Văn Trình." Úc Lâm Phi phun ra ba cái tên khiến Văn Trình đang chôn đầu trong thảm đột nhiên ngẩng đầu lên, cậu khiếp sợ nhìn Úc Lâm Phi gõ bàn phím, thoáng một cái từ trong thảm đứng dậy.
"Thực sự ý tứ." Đem toàn bộ lực chú ý đặt lên tư liệu trước mặt, Úc Lâm Phi không nhìn thấy sự dị thường của mèo con, tay phải hắn chống cằm, tay trái gõ gõ có tiết tấu xuống mặt bàn, ánh mắt bị kính phản quang không nhìn được ra biểu tình.
... Úc Lâm Phi... Gặp cậu không phải là ngẫu nhiên? Văn Trình chậm rãi bò lên sô pha, đứng ở sô pha nhìn về hướng máy tính mở trên bàn, chỉ liếc mắt một cái, cũng khiến cho khắp người cậu phát lạnh.
Chỉ thấy trên màn hình máy tính hiển thị đầy đủ tư liệu về Văn thị, bao gồm cả cha cậu, ca ca, và chính cậu.
Nguyên lai không hề bắt đầu ngâu nhiên không báo trước, giữa cậu và Úc Lâm Phi căn bản không phải là duyên phận... Mà là, âm mưu rõ đầu đuôi. Cái nam nhân mặt cười đầy ôn nhu kia với cậu, ngay từ lúc bắt đầu, vì cậu mà tạo nên một mộng cảnh tuyệt vời, khiến cho cậu sa chân vào trong đó, lại hoàn toàn không phát hiện, cái gọi là mộng cảnh này, cư nhiên lại mang theo kịch độc khiến người ta chết một cách dễ dàng. (Câu này quen quen, ở văn án hay sao ấy nhỉ?)
"Ân, Tiểu Hắc?" Phát hiện Văn Trình đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, chân mày Úc Lâm Phi nhíu lại: "Không cùng Hami cãi nhau nữa?"
Văn Trình lạnh lùng liếc mắt nhìn Úc Lâm Phi một cái, xoay người bỏ chạy, có lẽ Thượng đế để cho cậu biến thành mèo, chính là muốn để cho cậu tận mắt nhìn thấy Úc Lâm Phi lại làm những chuyện như vậy với cậu một lần nữa, khiến cậu triệt để hết hy vọng.
Chấp niệm a, thật là một thứ đáng sợ, Văn Trình chỉ biết cười khổ.
"... Lại không được tự nhiên rồi." Úc Lâm Phi bất đắc dĩ nhìn bóng dáng Văn Trình chạy đi, thời điểm hắn đem ánh mắt hướng về phía màn hình, giống như hạ quyết tâm gì đó, cầm lấy di động gọi cho Đằng Phong Vũ.
"Đằng Phong Vũ." Đeo gọng kính, trên mặt Úc Lâm Phi tao nhã, ngữ khí hắn đều đều nói: "Tôi không muốn nhận án tử của Văn gia này, cậu tìm người khác đi."
"Vì cái gì?" Ngữ khí Đằng Phong Vũ nghe thập phần khó hiểu.
"Phiền." Úc Lâm Phi lười biếng nói: "Tôi muốn nuôi mèo của tôi, không có nhiều thời gian như vậy để theo cha tôi chơi đùa."
"Đại thiếu gia thân ái của tôi... Van cầu anh đừng có cho là tôi nói giỡn được không?" Đằng Phong Vũ cũng bị ngữ khí của Úc Lâm Phi làm cho bật cười: "Vậy anh muốn tôi giải thích với cha anh như thế nào? Chẳng lẽ nói anh muốn dưỡng gia sống tạm? Cho nên quyết định không quản việc nhà anh nữa?"
"Cậu có thể nói như vậy với ông ta." Đem ánh mắt hướng về phía Văn Trình chạy vào phòng ngủ, Úc Lâm Phi tươi cười sáng sủa: "Đương nhiên, cậu đừng quên con trai của cậu còn đang ở trong tay tôi, nó lại có ý đồ uy hiếp bảo bối của tôi, cho nên... Nếu như cậu nói lời nào không có phân lượng kỹ xảo... Đừng trách tôi... vô tình."
"Úc Lâm Phi, anh thật là đồ vương bát đản." Đằng Phong Vũ tức giận.
"Tùy tiện mắng, mắng xong đừng quên đem sự tình của tôi đi xử lý." Úc Lâm Phi gỡ mắt kính xuống, dụi dụi khóe mắt, ngữ khí lại chuyển: "Đằng Phong Vũ cậu rốt cuộc là nuôi con chó nhà cậu như thế nào đấy? Cả mèo đực cũng không buông tha, nó là muốn nghịch thiên à?"
"... Sao tôi biết được." Vừa nhắc tới con của mình, Đằng Phong vũ liền kiên cường không ngóc dậy, tuy rằng y biết Hami có điểm ngu ngốc, nhưng cũng không nghĩ tới Hami cũng có thể mơ hồ đến loại trình độ này...
"... Tôi nói cho cậu biết, nếu Hami lại đối với Tiểu Hắc nhà tôi làm loạn, đừng trách tôi tâm ngoan thủ lạt." Úc Lâm Phi cười lạnh: "Thời điểm trở về tôi đưa cho cậu một đứa con gái..."
"Úc Lâm Phi..." Đằng Phong Vũ lần đầu tiên hối hận lại để cho Úc Lâm Phi nuôi chó giúp y, cái tên bao che cho con hỗn đản! Liền với con chó làm sai so đo như vậy!!
"Ân, cứ như vậy, cố gắng làm tốt a, tôi xem trọng cậu." Úc Lâm Phi đầy mặt tươi cười.
"..." Đằng Phong Vũ trực tiếp ngắt điện thoại.
"Ai nha... Cái này cũng không thể trách tôi." Úc Lâm Phi bất đắc dĩ nhìn Hami vẫn mặt đầy vô tội mà nghĩ, hắn cũng không thể thật sự để cho Hami thượng Văn Trình a...
itsukahikari.wordpress.com
Nghĩ như vậy, Úc Lâm Phi từ sô pha đứng lên, đi về hướng về phòng ngủ, sau đó đem Văn Trình đang chôn mình trong chăn ra.
"Tiểu Hắc, ngươi không thể nhỏ mọn như vậy." Úc Lâm Phi khuyên giải: "Hami cái gì cũng đều không hiểu."
Văn Trình thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, mặc kệ Úc Lâm Phi.
"Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện a." Úc Lâm Phi đem Văn Trình ôm vào trong lòng, ngữ khí ôn nhu nói: "Lúc trước co một con chó nói với một con mèo, ngươi đoán trong tay ta có mấy viên đường? Đoán đúng ta liền cho ngươi ăn. Con mèo nói, ta đoán có năm viên. Con chó nói, được rồi, ta thiếu của ngươi hai viên, nói xong liền đưa mấy viên đường trong tay cho con mèo. Ngươi nói xem, câu chuyện thực ấm áp tới cỡ nào? Điều nàu nói rõ mèo và chó kỳ thật chính là bạn tốt..."
Câu chuyện thực ấm áp? Văn Trình nghe thấy mặt đầy hắc tuyến... Cậu vẫn nhớ rõ, mặt sau nội dung của câu chuyện này là - Viên đường con mèo ăn bên trong có thuốc ngủ, bị chó lừa?
CMN, Úc Lâm Phi, ngươi tên vương bát đản này rốt cuộc muốn ám chỉ nội dung gì?
Úc Lâm Phi đương nhiên không biết Văn Trình trong não đã lôi tới lớp nội dung đằng sau, hắn vẫn còn đang đắm chìm trong hoàn cảnh ấm áp chính mình xây dựng nên, vuốt lông mao mềm mềm của Văn Trình, Úc Lâm Phi nở nụ cười: "Tiểu Hắc, ngày mai ca ca đưa ngươi đi tiêm vacxin phòng bệnh."
Meo ô? Hắn vừa nói cái gì? Vacxin phòng bệnh? Văn Trình sửng sốt.
"Yên tâm." Úc Lâm Phi vuốt cái mông nhỏ của Văn Trình, ngữ khí có phần quỷ dị: "Không đau."(Đảm bảo là sẽ đau!!)
... Úc Lâm Phi ngươi tên hỗn đản này nhanh lên buông tar a a a a a a!!!! Văn Trình phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thanh âm bằng với trình độ bị Hami dâm loạn!
Được rồi, từ một loại trình độ nào đó mà nói, trình độ ngu ngốc của thú nuôi vĩnh viên có quan hệ trực tiếp với trình độ ngu ngốc của chủ nhân, một cái chủ nhân không đứng đắn... Như thế nào lại có thể cứu vớt được một cái thú nuôi không đứng đắn...
Hết chương 21.
Chương 22: Mèo bị chích, đầy mặt tử tướng*.
(*: muốn chết?)
Edit: Koliz
Đó là một buổi chiều rét lạnh.
Trên bầu trời dày đặc các tầng mây, từng mảng lớn bông tuyết từ trên không trung rơi xuống, gió thổi vù vù lạnh thấu xương, trên đường phố ngoại trừ một vài chiếc xe, cơ hồ không thấy một bóng người đi đường nào.
Văn Trình tại chính cái dạng thời gian này, bị Úc Lâm Phi xách trong tay đi ra ngoài.
Úc Lâm Phi đem Văn Trình nhốt chặt chẽ trong một cái thùng giấy, mặt trên của thùng chỉ khoét thủng một cái lỗ nho nhỏ, khiến Văn Trình có thể nhìn được cảnh sắc bên ngoài, còn Hami được Úc Lâm Phi khiêng trong tay, lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Trong lòng Văn Trình trầm xuống, so với mức độ cao nhất có thể tượng tượng còn thấp hơn, cậu thông qua cái lỗ nhỏ nhìn khung cảnh bên ngoài, trùng trùng điệp điệp thở dài một hơi, xem ra chuyện sắp tới này, vẫn là... Trốn không được a! Đây đều là vận mệnh, vận mệnh tàn khốc!
"... Tiểu Hắc." Trong giọng nói tràn ngập cảm xúc bất đắc dĩ, Úc Lâm Phi đem thùng giấy bỏ lên trên xe, để Hami ngồi tốt phía sau xe rồi mới mở thùng giấy ra, nhưng một khắc mở thùng giấy kia ra, liền thấy được vẻ mặt khám phá hồng trần* của Văn Trình, biểu hiện vô cùng thất vọng: "Về phần cái kia, không phải là đánh để tiêm vacxin phòng bệnh, cũng không phải là muốn mạng của ngươi, vậy nên ngươi có thể hay không đừng trưng ra cái bộ dáng ta sắp chết của ngươi chứ?"
Nhân loại ngu xuẩn như ngươi làm sao có khả năng hiểu được tâm tư cao quý của ta! Văn Trình lạnh lùng nhìn thoáng qua Úc Lâm Phi, quyết định bỏ qua cái tên gia hỏa đứng nói chuyện không đau eo này.
"Không tiêm vacxin phòng bệnh sẽ có vấn đề đấy." Úc Lâm Phi khuyên giải: "Tô Duy Hi và Hà Dịch đều đã nói qua, còn nói nếu không tiêm vacxin, tỉ lệ tử vong ở mèo là rất cao."
"Oẳng." Hami kêu một tiếng, nhìn qua phi thường giống như đón ý nói hùa vào với đề nghị của Úc Lâm Phi.
Thế nhưng mà chỉ có Văn Trình mới biết được, Hami tên chó ngu xuẩn này căn bản không có biết Úc Lâm Phi đang nói cái gì a a a a a! Đừng có đùa! Tiêm vacxin phòng bệnh? Thời điểm cậu là người sợ nhất chính là tiêm, lại càng không nói tới biến thành mèo! Cảm giác lành lạnh lúc bôi thuốc, đau đớn khi cái kia cắm vào da, còn có cảm giác trướng khi dòng thuốc lỏng kia chui vào - đều là cơn ác mộng mà Văn Trình không muốn đề cập tới!!
Nhưng hiện tại Úc Lâm phi tên vương bát đản này dám lôi kéo cậu đi tiêm! Cái này quả thực so với hắn giết người còn khủng bố hơn! Văn Trình tiếp tục bảo trì bảo trì bộ mặt tử tướng.
"... Được rồi." Úc Lâm Phi thấy an ủi của mình không hề có tác dụng, đơn giản cũng lười đi an ủi Văn Trình, hắn khởi động xe, hướng về phía phòng khám của Tô Duy Hi bắt đầu đi.
... Hắn thật sự muốn đi tiêm, Văn Trình núp ở trong thảm ấp áp ở trung tâm thùng giấy trầm mặc không nói, cậu ngẩng đầu lên nhìn biểu tình trên mặt Úc Lâm Phi, rốt cục cũng ý thức được... Úc Lâm Phi lần này là quyết tâm, bất luận cậu có làm nũng bán manh như thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Cái nhận thức này khiến tâm tình của Văn Trình thấp xuống một cách nghiêm trọng, cậu hung tợn trừng mắt liếc nhìn cái đầu của Hami đang thật cẩn thận nhìn lén cậu, phẫn nỗ nghĩ, đều là lỗi của cái con chó ngu xuẩn này, nếu không phải tịa nó Úc Lâm Phi khẳng định sẽ không nhớ tới phải tiêm vacxin phòng bệnh cho cậu, đều là lỗi của con chó ngu xuẩn này a a a a!(Vâng, cái gì cũng là lỗi của con chó ngu xuẩn kia hết đúng k ạ?)
Hami nhìn ánh mắt bùng cháy bất chấp của Văn Trình... Vui vẻ nở nụ cười, được rồi, từ đầu tới đuôi nó đều không hiểu được sự tình bên trong.
itsukahikari.wordpress.com
Đi chừng 20 phút đường xe, cuối cùng đã tới phòng khám của Tô Duy Hi.
Dừng xe tốt rồi, Úc Lâm Phi đem cái thùng mở ra, ôm lấy Văn Trình, dắt Hami hướng về phía phòng khám.
Mùa đông trời tốt đặc biệt nhanh, tuy rằng bây giờ mới chỉ bốn giờ chiều, nhưng trời đã tối đi, Úc Lâm Phi mặc một chiếc áo khoác màu đen, còn đeo một chiếc khăng quàng cổ màu vàng nhạt.
Hắn vốn lớn lên tuấn tú nho nhã, phối hợp như vậy lại càng trưng lên khí chất ôn hòa ở hắn, nhưng chỉ có những người đã quen thuộc hắn mới rõ ràng, dưới nụ cười ôn hòa này rốt cuộc ẩn dấu bao nhiêu dao găm sắc bén.
"Y tá Liễu, Tô Duy Hi ở đâu?" Thời điểm vào cửa, nhìn thấy đầu tiên không phải là Tô Duy Hi mà là một phụ tá làm công tại phòng khám, Úc Lâm Phi đem tuyết trên người Hami phủi xuống, sau đó đem Văn Trình đặt ở trên mặt bàn.
"Ông chủ đang ở bên trong nói chuyện với khách." Tiểu phụ tá họ Liễu lần đầu tiên nhìn thấy Úc Lâm Phi ngay lập tứ đối với hắn đầy hảo cảm, cũng đúng, tại xã hội táo bạo mạnh mẽ hiện nay có thể nhìn thấy nam nhân dịu dàng như ngọc thế này, thật sự là quá ít. (Ai nha... Lại một bé tưởng bở.)
"Có khách?" Úc Lâm Phi sửng sốt, lập tức nói: "Hiện tại đi vào có bất tiện không?"
"A... Có lẽ là không có việc gì." Y tá Liễu nghĩ: "Người nọ hình như là bằng hữu của ông chủ, không phải là mang vật nuôi đến khám bệnh đâu. Úc tiên sinh, có muốn tôi giúp anh hỏi một chút không?"
"..." Bằng hữu của Tô Duy Hi? Trong đầu Úc Lâm Phi đảo qua mấy cái tên, hắn nói: "Không cần, tôi chờ một lát đi."
"Được, anh có muốn uống cái gì không?" Y tá Liễu nói: "Cà phê?"
"Cà phê đi." Úc Lâm Phi cũng không bắt bẻ.
Nâng lên tách cà phê nóng hổi trong tay, Úc Lâm Phi kéo lỏng khăn quàng cổ ra một chút, bắt đầu suy nghĩ ai là người đến tìm Tô Duy Hi, tuy rằng người quan hệ tốt với Tô Duy Hi không thiếu, nhưng cũng không tới mức vừa về trước tiên đã thông báo một tiếng đi? Hơn nữa nhìn Tô Duy Hi lại đóng cửa lại nói chuyện riêng tư thế này...
"Úc tiên sinh? Úc tiên sinh?' Thanh âm đột nhiên xuất hiện đánh gãy suy nghĩ của Úc Lâm Phi, hắn quay đầu nhìn thấy y tá Liễu trên mặt mang theo ý cười gọi hắn.
"Chuyện gì?" Úc Lâm Phi nghi hoặc nói.
"... Mèo của anh muốn chạy ra ngoài, tôi giúp anh bắt được nó." Y tá Liễu để lộ ra Văn Trình mang vẻ mặt tử tướng trong tay, trong giọng nói còn tràn đầy lo lắng: "Trời lạnh như vậy, nếu để nó chạy ra ngoài, nhất định sẽ gặp chuyện không may đấy."
... Cậu chết chắc rồi. Chống lại ánh mắt lạnh lùng của Úc Lâm Phi, Văn Trình không tự chủ được dùng móng vuốt bưng kín mặt. Xong rồi xong rồi, bị Úc Lâm Phi phát hiện ra cậu muốn chạy trốn... Cậu tuyệt đối chết chắc rồi!
"Tôi dẫn nó đến tiêm vacxin phòng bệnh." Ngữ khí Úc Lâm Phi rất ôn hòa, một chút đều không có để lộ nội tâm đang tức giận ầm ầm, hắn tiếp nhận Văn Trình trên tay phụ tá, sau đó dùng lời nói xem thường nhỏ nhẹ nói: "Tiểu Hắc, ngươi vừa rồi định chạy trốn sao?"
"... Meo ô." Mới không có, người nhìn lầm rồi, tuyệt đối tuyệt đối là nhìn lầm rồi, Văn Trình giương đôi mắt vàng kim long lanh lên, tựa hồ có ý đồ dùng biện pháp bán manh lăn lộn qua một kiếp.
Thế nhưng đối tượng mà cậu bán manh là ai? Là Úc Lâm Phi. Người này chỉ cần sinh khí lên thì ngươi coi như xong, cho dù có là manh thần đều không làm nên gì với tên động vật máu lạnh này.
"Ngươi xem Hami nhà người ta kìa." Chỉ chỉ vào Hami khoáii hoạt đi lòng vòng trong phòng: "Nhìn lại chính ngươi xem." Nâng đầu sỏ có ý đồ chạy trốn trước mắt mình lên, Úc Lâm Phi lộ ra nụ cười lạnh lùng: "Ngươi mới vừa rồi là muốn chạy trốn đúng không?"
... Văn Trình tỏ vẻ cậu vẫn tiếp tục vẻ mặt tử tướng thân quen, đậu má cái dạng này của Úc Lâm Phi thật đáng sợ a!!!
"Ta..." Câu nói kế tiếp của Úc Lâm Phi chưa kịp phát ra, đã bị âm thanh cãi lộn kịch liệt truyền từ trong phòng Tô Duy Hi ra cắt đứt. Hắn cau mày quay đầu, nhìn cửa phòng đóng chặt, trong giọng nói mang theo một tia kinh ngạc: "Tô Duy Hi cùng người kia cãi nhau?"
"A." Y tá Liễu tựa hồ cũng rất không minh bạch, nàng chần chờ nói: "Úc tiên sinh, anh là bằng hữu của ông chủ, bằng không đi vào hỏi xem xảy ra chuyện gì đi...?" Tính cách của Tô Duy Hi bọn hắn đều hiểu rõ, có thể cùng với người khác bắt đầu cãi nhau... tuyệt đối là gặp phải cái sự tình gì đó không thể giải quyết một cách đơn giản.
Úc Lâm Phi không có trả lời, hắn trực tiếp đứng lên.
itsukahikari.wordpress.com
Thế nhưng không đợi hắn đi tới bên cạnh cửa, cánh cửa nguyên bản đóng chặt bỗng chốc bị đá văng, chỉ thấy Tô Duy Hi quần áo xộc xệch từ bên trong nổi giận đùng đùng đi ra, dùng ngón tay chỉ vào cửa giận giữ hét: "Bạch Tùng Trạch, ngươi cút đi cho ta! Lần sau nhìn thấy ngươi ta liền giết chết ngươi cái tên vương bản đản, ngươi nhanh lên cút ra ngoài cho ta!"
"Duy Hi." Từ bên trong đi ra một nam nhân so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn một bậc, khuân mặt tươi cười của gã cùng với Tô Duy Hi tức giận hoàn toàn đối lập: "Đừng nóng giận nha, tức giận sẽ không tốt."
"Cút!!" Tô Duy Hi sắp giận điên lên, thậm chí bắt đầu không lựa lời mà mắng: "Ngươi cái đồ đồng tính! Cút ra ngoài cho ta!"
"Hử, vị này là ai?" Lúc này mới chú ý tới Úc Lâm Phi đứng ở một bên, nam nhân tên Bạch Tùng Trạch nhướn lông mày lên, lộ ra biểu lộ đầy mị hoặc: "Bằng hữu của ngươi?"
"Úc Lâm Phi..." Thời điểm nhìn thấy Úc Lâm Phi, ngữ khí của Tô Duy Hi thoáng hòa hoãn lại, y hít sâu một hơi tựa như muốn đè cơn tức giận bành trướng trong nội tâm xuống: "Bạch Tùng Trạch, ngươi mau cút đi a."
"Được, Duy Hi, ta hôm nay đi trước." Đối mặt cùng Úc Lâm Phi thật lâu, Bạch Tùng Trạch rời ánh mắt đi, gã thản nhiên nói: "Qua vào ngày nữa lại tới tìm ngươi."
Duy Hi không trả lời.
Trực giác của Úc Lâm Phi cho biết cái tên Bạch Tùng Trạch này không dễ chọc vào, tuy giống hắn đều thích mang theo nụ cười vô hại, nhưng ánh mắt tại một khắc kia lướt qua hắn mang theo tia âm lãnh lại không có bị Úc Lâm Phi bỏ sót. Hắn trầm mặc đánh giá quần áo lộn xộn của Tô Duy Hi, thẳng tới khi nhìn đến một dấu đỏ không rõ lắm ở cổ Tô Duy Hi mới thu hồi ánh mắt.
"Để cho cậu chê cười rồi." Tô Duy Hi cười khổ một cái, tựa hồ rất xấu hổ: "Hắn chính là người điên."
"Không có việc gì." Úc Lâm Phi không có lộ ra thần sắc dị thường gì, hắn đem đề tài chuyển lên trên người Văn Trình: "Tôi mang Tiểu Hắc đến tiêm vacxin phòng bệnh, hiện tại có thời gian không?"
"Ân, chờ tôi đi chuẩn bị một chút." Tô Duy Hi nói.
Úc Lâm Phi đối thoại cùng với Tô Duy Hi nên không có nhận ra được dị thường của Văn Trình, nếu hiện tại hắn liếc mắt nhìn Văn Trình một cái, nhất định sẽ bị bộ dáng của Văn Trình dọa, trên thực tế, thời điểm nhìn thấy Bạch Tùng Trạch, máu toàn thân Văn Trình liền lạnh.
itsukahikari.wordpress.com
Cậu như thế nào cũng sẽ không quên nam nhân cuối cùng sẽ gây nên cái chết của Tô Duy Hi này, tuy rằng cậu và Bạch Tùng Trạch chỉ có quan hệ thông qua sự tình giữa Tô Duy Hi và Úc Lâm Phi, nhưng điều này cũng không gây cản trở cho cậu khắc sâu ấn tượng với Bạch Tùng Trạch.
Cái nam nhân mặt còn đẹp hơn nữ nhân một bậc này, tuyệt đối chính là một trong những người Văn Trình không muốn gây sự nhất, từ nhỏ Bạch Tùng Trạch đã tiếp thu gia sản hắc đạo nhà gã, thủ đoạn huyết tinh tàn nhẫn tới cực điểm, mặt dù chỉ biết đại khái là gã khiến cho Tô Duy Hi chết, cũng không rõ ràng tình hình cụ thể trong đó, nhưng Văn Trình cũng có thể đoán được, chuyện đã xảy ra với Tô Duy Hi, tuyệt đối không dễ dàng chút nào.
Hiện tại... Tô Duy Hi đã có mâu thuẫn với Bạch Tùng Trạch sao? Văn Trình cua mày nghĩ, hai người bọn họ rốt cuộc vì cái gì mà tạo nên quan hệ? Chẳng lẽ sự tình bên trong còn có Mạnh Bạch Tình...
Trọng sinh trở về ba năm trước, lại phát hiện, cái nhìn thấy được không phải là đáp án, mà là từng câu đố được quấn chặt chẽ với nhau.
Hết chương 22.
Chương 23: Tiêm... đây.
Edit: Koliz
Cùng Bạch Tùng Trạch nháo một hồi, tâm tình Tô Duy Hi tự hồ phi thường không tốt.
Trên mặt y miễn cưỡng treo một nụ cười, nói với Úc Lâm Phi: "Mèo con hết bệnh rồi a?"
"Ổn rồi." Úc Lâm Phi nhìn chằm chằm vào Tô Duy Hi, không biết đang suy nghĩ cái gì: "Tô Duy Hi, hắn là ai?"
"... Một bằng hữu mà thôi." Tô Duy Hi nhìn qua căn bản không muốn nói nhiều, trực tiếp chuyển đề tài: "Tiểu Hắc được hai tháng chưa?"
"Chắc được rồi đi, tôi lấy nó từ nhà Hà Dịch cũng được tầm một tháng rồi." Úc Lâm phi nói: "Bất quá Tô Duy Hi, cậu đừng có lảng sang chuyện khác, người kia rốt cuộc là ai?"
"..." Tô Duy Hi trầm mặc, thật lâu sau dưới ánh mắt sáng quắc của Úc Lâm Phi mới nói ra cái tên của nam nhân kia: "Bạch Tùng Trạch."
"Cậu như thế nào lại chọc đến hắn?" Hiển nhiên đối với cái tên Bạch Tùng Trạch đã từng nghe qua, Úc Lâm Phi khi nghe tới cái tên này trước tiên liền nhíu mày lại, hắn ôm Văn Trình vào trong ngực, đối với tình huống hiện tại của Tô Duy Hi có chút lo lắng: "Tô Duy Hi, cậu rốt cuộc còn gạt tô chuyện gì?"
"Tôi thật sự không có việc gì." Tô Duy Hi mệt mỏi nhắm mắt lại: "Lâm Phi, trước tiên cậu để cho tôi lẳng lặng được không? Qua một thời gian nữa tôi sẽ nói cho cậu biết chuyện gì xảy ra."
"Được rồi." Biết rõ Tô Duy Hi không muốn nhiều lời, Úc Lâm phi cũng không cưỡng cầu nữa, hắn thở dài: "Duy Hi, có chuyện gì cậu cứ nói, tôi nếu có thể giúp tuyệt đối sẽ giúp cậu."
"Được."Tô Duy Hi biết lúc này nói hai chữ cám ơn là dư thừa.
Không khí hơi dịu xuống một chút, Tô Duy Hi lúc này mới đem ánh mắt hướng về phía Văn Trình lui trong lòng Úc Lâm Phi.
"Mèo phải tiêm ba lần, trước tiên tiêm một lần, ba tuần sau đến tiêm lần thứ hai, trong thời gian này không được cho Tiểu Hắc tắm rửa, cũng đừng dẫn nó ra ngoài chơi, sau khi tiêm xong có thể sốt nhẹ, nhớ cho Tiểu Hắc ăn uống bồ bổ tốt."
Thanh âm của Tô Duy Hi rất ôn nhu, thế nhưng thanh âm ôn nhu như vậy nghe tới tai Văn Trình lại giống như âm thanh của ác ma...
"Meo!!" Kêu một tiếng thê lương thảm thiết, Văn Trình chật vật muốn né tránh cánh tay đang vươn tới của Tô Duy Hi, lại vẫn bị Úc Lâm Phi đưa cho Tô Duy Hi.
"Sợ đến vậy?" Nhìn phản ứng quá khích của Văn Trình, Tô Duy Hi có điểm kinh ngạc, y đã từng tim cho rất nhiều thú nuôi, cũng đã gặp qua trường hợp kêu thực thảm, nhưng còn chưa gặp qua con mèo nào còn chưa có tiêm đã kêu tê tâm liệt phế như Tiểu Hắc...
"Nó rất ghét bị tiêm, ở nhà cũng náo loạn với tôi rất lâu." Hiểu rõ nguyên vẹn tiếng kêu thảm thiết của mèo nhà mình có hàm nghĩa gì, Úc Lâm Phi nói, trong giọng mang theo một tia sủng nịch mà chính hắn cũng không có phát hiện ra: "Vừa rồi ở nhà còn kêu thảm đây này."
"... Mèo thông minh." Tô Duy Hi nở nụ cười, y ôm Văn Trình vào trong ngực, sau đó nhìn nhìn Hami ngồi một bên chân y ve vẩy cái đuôi: "Đây là chó của Đằng Phong Vũ?"
"Đúng vậy." Úc Lâm Phi nói: "Đằng Phong Vũ tên kia nuôi chó thật sự là không ổn, thiếu chút nữa thượng Tiểu Hắc nhà tôi, khiến cho tôi thật muốn mang nó đi thiến."
"Kia Đằng Phong Vũ còn không dám tìm cậu liều mạng." Tô Duy Hi nói: "Bất quá chờ Tiểu Hắc nhà cậu trưởng thành, tôi còn đề nghị cậu tìm thời gian tới làm giải phẫu để hạn chế sinh sản."
"Cái gì, giải phẫu để hạn chế sinh sản?" "Meo ô? Meo ô meo ô?" Úc Lâm Phi và Văn Trình đều sửng sốt.
"Nếu là giống lai [Mèo không có huyết thống thuần khiết] không hạn chế sinh sản mà nói có thể sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề." Tô Duy Hi không chú ý tới sự dị thường ở Văn Trình và Úc Lâm Phi mà tiếp tục cấp cho một đôi thú cưng và chủ nhân này kiến thức khoa học phổ cập: "Về sau nó lớn lên, đến kỳ động dục sẽ rất táo bạo, đặc biệt là mèo đực, có thể sẽ đi tiểu khắp nơi trong nhà, hoặc có ý đồ chạy ra ngoài, hơn nữa nếu như mèo không làm giải phẫu hạn chế sinh sản rất có thể dính vào một ít bệnh phiền toái thậm chí là u nang, nó là mèo đực cũng may, nếu là mèo cái, thì càng phải lo lắng sinh bảo bảo nên xư lý như thế nào."
"Cái này không phải rất tàn nhẫn sao?" Úc Lâm Phi tựa hồ rất mâu thuẫn: "Dù sao cũng chỉ là giống đực..."
"Sau khi hạn chế sinh sản tuổi thọ của mèo sẽ được kéo dài, hơn nữa giống Chinchilla không có màu đen, Tiểu Hắc khẳng định là giống lai." Tô Duy Hi nói: "Cậu có thể hảo hảo suy nghĩ một chút."
"..."Văn Trình tỏ vẻ hoàn toàn không rõ sự tình vì cái gì sẽ biến từ vacxin phòng bệnh thành hạn chế sinh sản...
"Tiểu Hắc." Nhìn mặt dại ra của Văn Trình, Úc Lâm Phi nhịn không được nở nụ cười: "Bác sĩ Tô bảo ta đem tiểu đệ đệ của ngươi cắt đi, ngươi nghĩ như thế nào?"
"Meo." Văn Trình vẫn là mặt dại ra.
"..." Được rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hiện tại Tiểu Hắc vẫn còn nhỏ, cũng không cần phải đi lo lắng mấy vấn đề này, Úc Lâm Phi bất đắc dĩ nói: "Đầu tiên đừng làm nhiều như vậy, vẫn là tiêm vacxin trước đi."
"Được." Tô Duy Hi gật đầu.
Trong đầu không ngừng xoay quanh 'Úc Lâm Phi muốn thiến cậu Úc Lâm Phi muốn thiến cậu', ý thức của Văn Trình bị vứt sang một bên, chờ tới khi cậu kịp phản ứng lại đến cùng chuyện gì đang xảy ra... Tô Duy Hi đã đẩy kim tiêm nhọn vào trong da cậu.
"MEO!!" Âm thanh mèo kêu thê thảm tới cực điểm khiến Úc Lâm Phi sửng sốt trong giây lát, bất quá hắn vẫn không có buông lỏng lực đè lại Văn Trình... Nghe tiếng kêu thảm thiết của mèo nhà mình kia giống như là bị lột da, Úc Lâm Phi chỉ sợ ngay khi hắn buông tay ra, Văn Trình sẽ trực tiếp lao ra ngoài cửa...
Đau quá a a a a! Cậu cư nhiên bị tiêm a! A a a a a, Văn Trình không ngừng hô meo ô meo ô, dùng ánh mắt tràn ngập huyết lệ oán hận nhìn chằm chằm vào Úc Lâm Phi đang chặn cậu lại.
"... Đừng nhìn ta, một chút nữa là tốt rồi." Nhìn ánh mắt thống khổ kia của Văn Trình, Úc Lâm Phi không hiểu sao lại cảm thấy... chột dạ.
"Tốt rồi, tốt rồi, không đau không đau." Chỉ có mấy phút mà thôi, Tô Duy Hi dở khóc dở cười nhìn chủ sủng* hai người, y đúng thật là lần đầu tiên nhìn thấy một con mèo dùng ánh mắt khiển trách chủ nhân.
(*: Chủ nhân + sủng vật)
Úc Lâm Phi... Vẫn là phản bội cậu. Giống như đã gặp phải khổ hình cực đoan, tâm tình Văn Trình hạ thấp tới cực điểm, thời gian tiêm trong mắt cậu kéo dài gấp mấy lần, nghe thấy âm thanh dường như vui đùa của Tô Duy Hi vang lên, cậu mới cảm thấy Úc Lâm Phi hơi buông lỏng ra.
"Meo meo meo meo." Úc Lâm Phi ta không bao giờ tin tưởng ngươi, âm thanh meo ô rất nhỏ nói lên nội tâm thống khổ của Văn Trình, cậu dùng mông đối diện với Úc Lâm Phi, dùng móng vuốt bưng kín mặt mình.
"..." Úc Lâm Phi đội nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.
"Uy, tôi nói Úc Lâm Phi, mèo nhà cậu cũng quá có linh tính đi." Nhìn động tác nhân tính hóa của Văn Trình, Tô Duy Hi cũng không biết nói cái gì cho phải, y nghĩ nghĩ, từ ngăn tủ bên người lấy ra mọt nắm bột phấn gì đó, đưa tới trước mặt Văn Trình.
... Thứ gì, ngửi thấy hương vị mát lạnh này, Văn Trình không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm một cái.
Sau đó cậu liền choáng váng.
Ai yo, trên đầu thật nhiều vòng vòng a... Văn Trình thấy chính mình còn chưa từng được hạnh phúc tới vậy, cậu nhìn con cá nhỏ thất sắc nổi lơ lửng trên đầu [...] nhịn không được vươn móng vuốt bắt lấy, miệng cũng không trụ được phát ra âm thanh meo meo...
"Đây là cái gì?" Nhìn Văn Trình mặt dại ra kêu meo ô meo ô, không ngừng ở bàn dưới thân cọ cọ chính mình, một bộ giống như bộ dáng mèo bị bỏ thuốc, Úc Lâm Phi sửng sốt.
"Bạc hà mèo." Tô Duy Hi nhún vai: "Một loại bột phấn được chắt lọc từ thức ăn vô cùng yêu thích của mèo, có thể khiến cho mèo đắm chìm trong ảo giác 5-10 phút. (Giống thuốc phiện ghê...)
"Sẽ không nghiện chứ?" Úc Lâm Phi tuy thất bộ dáng ngớ ngẩn của Văn Trình phi thường đáng yêu, nhưng vẫn có chút lo lắng.
"Sẽ không." Tô Duy Hi nói: "Cho cậu một chút này, có thể dùng để xúc tiến mèo con thèm ăn, cũng có thể khiến nó nhổ lông mao ra, bất quá đừng dùng nhiều, dùng hơn liền không có tác dụng nữa."
"... Được." Úc Lâm Phi vừa lòng gật đầu.
Vì thế cảm xúc bi thương vừa mới nổi lên của Văn Trình liền chết trong tay bạc hà mèo của Tô Duy Hi, đợi đến lúc cậu có vài phần tỉnh táo lại, đã ngồi ở trong xe Úc Lâm Phi rồi, Hami cáo con chó ngu xuẩn kia ở ngay bên cạnh cậu thè lưỡi.
"..." Tô Duy Hi đến cùng đã cho cậu ăn cái gì?! Đối với bộ dáng ngớ ngẩn vừa rồi của mình còn có chút ấn tượng, Văn Trình mặt đen muốn chết, bọn họ cư nhiên dám đối xử với cậu như vậy!! Đồ nhân loại ngu xuẩn đó cư nhiên dám làm như vậy với cậu!!
"Tiểu Hắc, ngoan, đừng nóng giận." Nhìn bộ dáng ngồi nghiêm túc của Văn Trình ở ghế phó lái, Úc Lâm Phi vẫn là nhịn không được nở nụ cười: "Là bạc hà mèo, Tiểu Hắc thích không?"
Thích cái rắm! Đó là cái quỷ gì chứ, cư nhiên khiến cậu cao quý như thế cũng mất đi lý trí, con người chính là thích dùng... mấy cái đồ vật kỳ quái gì đó mang tai họa tới người hành tinh mèo! Văn Trình khinh thường meo ô một tiếng.
"..." Được rồi, mèo nhà hắn vĩnh viễn ngạo kiều như vậy. Úc Lâm Phi vô lực nghĩ, hắn vươn tay vỗ vỗ đầu Văn Trình, bật thốt lên: "Ba tuần sau còn phải đi tiêm một lần nữa, Tiểu Hắc, ngươi sẽ không còn sợ đi?"
Cái gì? Văn Trình trong nháy mắt trừng lớn con mắt hình cầu của câu, Úc Lâm Phi đang nói cái gì?
"Ân, ta biết Tiểu Hắc là đáng yêu nhất mà." Theo nụ cươi của Úc Lâm Phi thấy được hương vị giảo hoạt, Văn Trình nghe Úc Lâm phi vui vẻ lầm bầm: "Lần sau sẽ không sợ nữa đúng không?"
Đúng cái rắm a! Dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía cửa sổ xe, Văn Trình phản xạ có điều kiện duỗi móng vuốt của bản thân ra bắt đầu cào.
"... Của ta là thủy tinh..." Úc Lâm Phi bất đắc dĩ nói: "Tiểu Hắc ngươi đừng cào..."
Văn Trình không để ý tới hắn, tiếp tục cào!
"... Còn cào nữa sẽ không có cá nhỏ để ăn." Úc Lâm Phi tiếp tục uy hiếp.
Hừ, nghĩ chỉ cần cá nhỏ là có thể mua chuộc được ta sao, nằm mơ! Văn Trình cào càng hăng say.
"... Cũng không có gan gà để ăn." Úc Lâm Phi bình tĩnh.
Ờ... Gan gà nha... Động tác của Văn Trình hơi chậm lại một chút.
"Sữa chua hiện tại của ngươi cũng không có nữa." Úc Lâm Phi xuất ra đòn sát thủ.
"... Meo ô." Lỗ tai Văn Trình không vui cụp xuống dưới, ngồi lại về chỗ.
... Thủy tinh đáng thương của hắn, Úc Lâm Phi nhìn vết cào của Văn Trình lưu lại trên tấm thủy tinh, trong lòng tràn ngập bi thương, không phải chỉ là tiêm thôi sao! Khi dễ Hami đều có thể thực hiện vui sướng như vậy, Tiểu Hắc lại có thể biết sợ?
"Ngao... ô." Không biết vì cái gì Úc Lâm Phi lại liếc mắt một cái nhìn cái đuôi còn đang khoái hoạt lay động của Hami.
"..." Được rồi, hắn đã hiểu, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Hami, Úc Lâm Phi lập tức ngộ ra, mèo nhà hắn chính là tên tiểu hỗn đản mềm nắn rắn buông...
Hết chương 23.
Chương 24. Bắt đầu gợn sóng* và Hami rời đi
(*Chắc là sắp có sóng gió gì đó a)
Edit: Koliz
Tâm tình Tần Tâm gần đây phi thường không tốt.
Sự tình có thể khiến cho tâm tình nàng không tốt tới vậy chính là một hai sự kiện này nọ, mà trong đó sự kiện có phân lượng nặng nhất, đương nhiên là Úc Lâm Phi cự hôn.
Trên thực tế, Tần Tâm vẫn không rõ Úc Lâm Phi vì cái gì lại cự tuyệt cùng nàng kết hôn, tuy rằng nàng biết Úc Lâm Phi cùng một vài nam nhân có chút quan hệ không minh bạch, nhưng nàng cũng biết, lấy thân phận Úc Lâm Phi muốn cùng một nam nhân quang minh chính đại đến với nhau, cái kia quả thực là không có khả năng.
Đầu tiên cha hắn sẽ tuyệt đối không cho phép loại chuyện này, cái nam nhân cổ hủ mà nghiêm túc kia, sao có khả năng dễ dàng tha thứ cho việc trong nhà xuất hiện đồng tính luyến ái. Tiếp theo nếu Úc Lâm Phi thật sự come out, hình tượng công chúng của hắn cũng triệt để xong, lại càng không nói tới con đường phát triển về sau, tuy rằng đầu óc Tần Tâm đôi khi có điểm mơ hồ, nhưng cũng không tính là quá ngốc, nàng hiểu rõ được Úc Lâm Phi cần một nhân vật làm bạn gái bên ngoài của hắn, mà nàng, trước mắt chính là lựa chọn tốt nhất.
Gia cảnh Tần Tâm tuy so ra kém hơn Úc Lâm Phi, nhưng tuyệt đối không tính là sai, diện mạo của nàng cũng đủ tiêu chuẩn, trường hợp Úc Lâm Phi mang nàng ra ngoài cũng đủ được gọi là tốt, không mất mặt mũi được.
Thế nhưng vì cái gì Úc Lâm Phi lại không muốn điều này? Tần Tâm cắn đôi môi đỏ mọng, đem hoa hồng trong tay xé thành từng mảnh từng mảnh, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được nguyên do.
itsukahikari.wordpress.com
Kỳ thật ngay từ đầu Tần Tâm đã hoài nghi có phải hay không Úc Lâm Phi quá chuyên chú tới bạn trai của hắn mà không để mắt tới nàng, thế nhưng không đợi nàng thành lập kết luận, đã nghe được tin tức Úc Lâm Phi và Mạnh Bạch Tình chia tay, nếu nói Tần Tâm khi nghe được tin không vui chính là giả, nhưng còn không đợi nàng cao hứng, liền thất vọng phát hiện, Úc Lâm Phi đối với nàng vẫn không có một chút hứng thú, thậm chia đã nói sẽ hảo tụ hội tại Anh quốc cũng là phái Đằng Phong Vũ đến.
Chẳng lẽ Úc Lâm Phi một chút cũng không thích nàng? Nhận định này khiến Tần Tâm cảm thấy khủng hoảng, nàng từ tận sâu trong tâm cũng không hiểu được vì sao nàng đối với Úc Lâm Phi lại để bụng như vậy, nhưng chính người khiến nàng để bụng đến vậy, lại từ đầu tới cuối đối xử lạnh lùng với nàng tới cực điểm.
Úc Lâm Phi vốn chính là không thích lộ cảm xúc ra bên ngoài, vô luận là thích hay chán ghét, biểu tình bình thường đều là mặt bình tĩnh tươi cười, khác biệt duy nhất đại khái là độ cong thay đổi rất nhỏ ở khoé miệng, một người như vậy, thời điểm đối đãi với Tần Tâm lại dị thường không kiên nhẫn.
Tần Tâm suy nghĩ thật lâu cũng không hiểu được vì sao Úc Lâm Phi lại chán ghét nàng như vậy, không hiểu cũng là bình thường, bởi vì theo thực chất mà nói, Úc Lâm Phi không phải là chán ghét Tần Tâm.
Nữ nhân này tuy là điển hình của loại ngực to không có não, nhưng có não hay không có não, đối với Úc Lâm Phi mà nói đều không có khác biệt, trong mắt Úc Lâm Phi, Tần Tâm chỉ giống như một người qua đường nào đó.
Ngươi sẽ vì nhìn thấy một người qua đường mà tức giận sao? Ngươi sẽ bở vì nói chuyện với một người qua đường mà tâm tình trở nên bực bội sao? Sẽ không - đương nhiên sẽ không, nhưng khi người qua đường đó có ý đồ đứng sau lưng thao túng ngươi, ngươi lại không thể công khai vạch mặt hắn, thái độ đối đãi với người qua đường này chỉ sợ sẽ không được thân mật như vậy rồi.
Không sai, Úc Lâm Phi xác thực không phải chán ghét Tần Tâm, mà là phe phái sau lưng không ngừng ủng hộ duy trì nàng, có ý đồ nhúng tay vào sự nghiệp của Úc Lâm Phi và cuộc sống của cha hắn, Úc Bình Dục.
Nam nhân đã gần 50 tuổi này tính cách tuyệt đối chính là duy ngã độc tôn*, khi Úc Lâm Phi còn nhỏ ông vẫn luôn ở nước ngoài dốc sức làm việc, không có thời gian gần gũi với đứa con trai duy nhất của mình.
(*: kẻ tự đề cao, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý.)
Với nguyên nhân như vậy, quan hệ của Úc Lâm Phi và cha hắn, tuy không nói là căng thẳng, nhưng cũng tuyệt đối không thể gọi là tốt.
Vốn cha Úc Lâm Phi, Úc Bình Dục cũng không tính toán nhúng tay vào hôn sự của con trai, thế nhưng thời điểm một hôm nào đó về nhà vô tình nhìn thấy Úc Lâm Phi cùng một nam nhân khác ăn nằm với nhau, tính tình Úc Bình Dục trong nháy mắt liền dâng cao.
Người cổ hủ như ông tuyệt đối không cho phép trong gia môn của mình xuất hiện đồng tính luyến ái, nói chuyện với Úc Lâm Phi thật nhiều lần, mỗi lần đều là huých nhuyễn đinh tử (nằm vùng), một khi cùng Úc Lâm Phi nhắc tới vấn đề tính hướng, Úc Lâm Phi đều sẽ dùng phương thức nói đùa để lừa gạt cho qua.
Một lần hai lần còn được, nhiều lần về sau, Úc Bình Dục cũng giận, ông nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra một biện pháp không tính là phương pháp xử lý cao minh lắm, mặt kệ Úc Lâm Phi có là đồng tính hay không, hắn vẫn phải kết hôn với nữ nhân, một khi đã như vậy, chi bằng để chính hắn chọn một người thuận mắt.
Nghĩ như vậy, bị sự thật con trai là đồng tính luyến ái này làm choáng váng đầu óc, Úc Bình Dục quyết định đem suy nghĩ biến thành thực tế.
Nói thật, dùng quan hệ rộng rãi của Úc Bình Dục, muốn tìm nữ nhân cho Úc Lâm Phi không tính là việc khó, nhưng Úc Bình Dục lại có tính toán của mình, ông phải tìm đối tượng nhất định không thể quá thông minh, nữ nhân quá thông minh gần đây đều là kẻ gây tại họa, tướng mạo cũng phải tuyệt đối đủ chuẩn, nếu ngay cả mắt ông cũng không có biện pháp lọt vào, sao có thể đi câu dẫn Úc Lâm Phi?
Dựa theo tiêu chuẩn này để tìm con dâu cho Úc Bình Dục, trải qua nhiều lần tìm hiểu, rốt cuộc cũng tìm được mục tiêu của ông, nữ nhân kia họ Tần, gọi Tần Tâm.
itsukahikari.wordpress.com
Diện mạo không sai, đầu óc lại như khuyết thiếu cái gì đó, Úc Bình Dục đối với nữ nhân rất dễ khống chế này vô cùng vừa lòng, vì thế bản thân cho rằng Úc Lâm phi cũng sẽ thực vừa lòng Tần Tâm.
Cái này đương nhiên là tưởng tượng của bản thân Úc phụ, đại khái là vì tưởng tượng quá mức tốt đẹp, cho nên khi hiện thực đánh cho ông một đòn cảnh cáo, ông không có kịp phản ứng.
Lần đầu tiên gặp gỡ của Úc Lâm Phi và Tần Tâm tuyệt đối có thể nói là vô cùng xấu hổ, đầu tiên, Úc Lâm Phi đến trễ một giờ.
Bình thường từ trước tới nay, Úc Bình Dục là một người luôn đúng giờ, mà hắn vừa đến đã cho ông một đòn, khoan khoái đến chậm đã không nói, thậm chí cả trang phục tử tế cũng không có, chỉ mặc một bộ quần áo vô cùng bình thường.
Biểu tình Tần Tâm ngay lúc đó cùng Úc Bình Dục đồng dạng khó coi, lần đầu tiên nàng trông thấy Úc Lâm Phi, tự nhiên ngay từ đầu đã hiểu được nguyên nhân Úc Bình Dục tìm nàng, nói trắng ra chính là, loại chuyện này không phải quan hệ yêu đương, chẳng qua chỉ là dựa theo nhu cầu mà thôi.
Úc Bình Dục nhìn Úc Lâm Phi mặt đầy tươi cười, thật là có sinh khí cũng không thể phát được, ông là không có khả năng phát hỏa trước mặt Tần Tâm đi?
Coi như là nhìn đúng cố kỵ của Úc phụ, Úc Lâm Phi càng thêm không chút kiêng kỵ, hắn ngay tại lần gặp mặt đầu tiên trực tiếp tìm tới WC lấy cớ rời đi, lưu lại Úc Bình Dục và Tần Tâm hai mặt nhìn nhau.
Như chỉ một lần suy sụp sẽ khiến Úc Bình Dục mất hết hi vọng sao? Làm sao có thể... Trên thực tế, đây không tính là một khởi đầu vui sướng gì nhưng lại khơi dậy tâm lý phản nghịch trong Úc Bình Dục, với lòng tự trong quá độ cường hãn của ông, đã làm ra một quyết định khiến Úc Lâm Phi phải buồn bực một thời gian dài... Tần Tâm dám chắc là con dâu nhà hắn rồi.
Được rồi, theo điểm này mà nói, tâm tính của Úc phụ, vẫn có một hai điểm giống với trẻ con, ngươi càng không làm, ta càng nhất định muốn ngươi làm!
Kế tiếp đương nhiên là Úc phụ có mặt gây rối ở khắp nơi rồi, điện thoại coi như vẫn còn thoải mái, điều phiền phức nhất với Úc Lâm Phi, là Tần Tâm tìm tới cửa.
Nếu nói đuổi đi, lại đả thương quá mức mặt mũi con gái nhà người ta, bảo nàng đợi đi, lại trông thấy nàng làm chút sự tình khiến mình phiền lòng, ví dụ như cái loại sự việc lần trước có ý đồ giết chết Văn Trình, Tần Tâm đúng là đã làm không ít.
Những điều này kỳ thật không khiến cho Úc Lâm Phi cảm thấy mâu thuẫn, khiến hắn mâu thuẫn chính là thái độ của cha, giống như cố tình để Tần Tâm không được bình thường, thật sự không biết cái nữ nhân không đầu óc này rốt cuộc lọt vào mắt lão gia hỏa kia chỗ nào!
Từ nhiều phương diện xem ra, Tần Tâm thật đúng là người vô tội. Nàng chỉ là muốn vì mình có được một hôn nhân tốt đẹp mà thôi, lại mạc danh kỳ diệu trở thành môi giới cho cuộc chiến của hai cha con Úc Lâm Phi, Úc Bình Dục.
Nằm cũng trúng đạn, đại khái chính là minh họa cho tình huống của Tần Tâm.
itsukahikari.wordpress.com
Bất quá so với tâm tình phiền toái của Úc phụ hay Tần Tâm rối rắm tự hỏi, Úc Lâm phi vẫn còn may mắn hơn.
Chuyện tốt đầu tiên là hắn đã thành công dùng thức ăn được chế biến tỉ mỉ để lấy lại được tâm mèo con nhà hắn, rốt cuộc cũng có thể sờ vào đám lông tơ mềm mại màu đen kia. Chuyện tốt thứ hai là Hami sắp rời đi...
Trải qua một tuần tra tấn, suy nghĩ của Úc Lâm Phi là, nếu Hami không rời đi, phỏng chừng ngày hắn phát điên không còn xa.
Chẳng những phải phòng ngừa hành vi phá hoại đồ đạc trong nhà của Hami, càng trọng yếu hơn là ngăn cản hết thảy các hành động có ý đồ dâm loạn của Hami đối với Văn Trình, còn đừng nói tới, bởi vì Hami đến thời kỳ động dục, Úc Lâm Phi nhiều khi một ngày phải hai ba lần cứu vớt Văn Trình, mà Văn Trình thì sao, với tư cách là người bị hại về mặt tinh thần lại càng nhận lấy hậu quả tàn phá nghiêm trọng.
Một nhân vật phiền phức như vậy rốt cuộc cũng đã rời khỏi nhà bọn họ, Úc Lâm phi và Văn Trình đều có suy nghĩ muốn tổ chức tiệc chúc mừng một phát!
Ý nghĩ như vậy lúc nhìn tới sắc mặt đen kịt của Đằng Phong Vũ, liền im lặng biến mất, bất quá cái này không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Úc Lâm Phi, hắn ngâm nga bài hát đi làm bữa tốt cho Văn Trình, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương kỳ quái.
Mùi hương này mang theo một loại tươi mát ý hệt vị chanh, nhưng không có làm cho người ta cảm thấy tỉnh tảo, ngược lại khiến đầu óc Úc Lâm Phi nhất thời không phản ứng.
"Mùi gì vậy?" Nghi hoặc thì thào, Úc Lâm Phi hít hít, phát hiện ra mùi hương kỳ quái này lại càng nồng nặc hơn.
"... Kỳ quái."Buông cái nồi trong tay xuống, Úc Lâm Phi rời khỏi phòng bếp, trông thấy Văn Trình đang ngồi trên ghế sô pha chơi với một quả cầu lông rất hứng thú, nhìn thấy hắn đi tới mới ngồi nghiêm chỉnh lại, mặt nghiêm túc làm bộ như cái gì cũng chưa có làm.
"... Thật sự là không được tự nhiên." Úc Lâm Phi cười cười, không đi vạch trần Văn Trình, hắn nghĩ nghĩ, đi về phía Văn Trình, đúng lúc này, Úc Lâm Phi kinh ngạc phát hiện, cái mùi hương kỳ dị kia cư nhiên càng ngày càng đậm.
"... Tiểu Hắc, ngươi vì sao lại có mùi thơm như vậy?" Đến gần Văn Trình mới phát hiện mùi hương này phát ra từ mèo con nhà mình, Úc Lâm Phi đối với cái này không thể bình tĩnh, hắn vội vàng ôm Văn Trình lên, dùng sức tìm trên người cậu: "Ngươi đi đâu cọ phải thứ này?"
Mùi thơm? Mùi thơm cái gì? Úc Lâm Phi đang nói cái gì? Văn Trình sửng sốt, cậu cái gì cũng không ngửi được a.
"Thơm quá." Trong mắt xuất hiện một tia hoảng hốt, Úc Lâm Phi cảm thấy chính mình có chỗ nào đó không thích hợp.
"... Meo ô?" Nhìn ánh mắt mờ ảo của Úc Lâm Phi, Văn Trình cũng phát hiện có chỗ nào đó không đúng rồi, cậu dùng móng vuốt gãi gãi nhẹ vào tau Úc Lâm Phi, muốn biết Úc Lâm Phi rốt cuộc làm sao.
Nhưng không đợi cậu tìm ra đáp án, Úc Lâm Phi cư nhiên... hôn lên môi cậu.
"Meo ô!" Văn Trình lập tức tạc mao!
Hết chương 24.
Chương 25. Mùi hương kỳ quái
Edit: Koliz
Bôi đen dòng dưới ↓ để spoil tí tẹo này...
Thông báo trước cho các bạn nào cầu xôi thịt... Hổng có đâu...
Úc Lâm Phi quả nhiên là một tên biến thái! Đây là suy nghĩ đầu tiên của Văn Trình sau khi bị Úc Lâm Phi hôn, cậu ở trong tay Úc Lâm Phi không ngừng dãy dụa, muốn né tránh nụ hôn của Úc Lâm Phi, nhưng sau một hồi cậu liền phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng... Tới khi nhìn kĩ ánh mắt của Úc Lâm Phi, Văn Trình mới giật mình, Úc Lâm Phi tựa như mất ý thức, hành động này giống như là bản năng.
Ánh mắt của hắn tan rã, khiến cho Văn Trình có một lọai cảm giác không biết mình đang làm cái gì, ngay trong nháy mắt ngây người, Văn Trình cư nhiên cũng ngửi thấy được một mùi hương kỳ quái.
Mùi hương mang theo vị chanh khiến đầu óc Văn Trình trở nên hỗn độn, cậu đột nhiên cảm thấy thân thể mình sinh ra một loại đau đớn kịch liệt, cái loại đau đớn này phảng phất như từ tận trong xương tủy tràn ra, khiến Văn Trình không tự chủ được phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết: "A!!"
Trong nháy mắt tiếng kêu kia phát ra, Văn Trình choáng váng - vì cái gì cậu lại nghe được tiếng kêu của con người?
Bị Úc Lâm Phi ôm ở trong ngực, chậm rãi cúi đầu, thấy được một đôi tay trắng nõn, cùng hai cái chân thon dài. (Cái này là so sánh với Tiểu Hắc nhá, hổng phải thân hình em í trắng nõn thon dài như siêu mẫu đâu ~)
itsukahikari.wordpress.com
"Tôi biến thành người?" Âm thanh thanh thúy của thiếu niên như là xa lạ, Văn Trình từ trong lòng Úc Lâm Phi dãy dụa đi ra, sau đó thất tha thất thểu chạy tới WC.
Trong nháy mắt bước vào WC, Văn Trình liền ngây ngẩn cả người, cậu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong gương, là gương mặt của Văn Trình.
Trên mặt thiếu niên trẻ ngây ngô mang theo biểu tình kinh ngạc, trong gương là một người toàn thân trần trụi, trên thân thể giống nhân loại như đúc lại có một vài điểm không thuộc về nhân loại là lỗ tai lông mao nhung nhung và cái đuôi.
"Tôi biến thành người rồi?" Văn Trình trong thời gian ngắn vẫn không thể chấp nhận sự thật này, cậu dại ra nhìn chính mình trong gương, sau đó cứng ngắc xoay người, thấy được Úc Lâm Phi đang đứng ở phía sau cậu.
"Lâm Phi..." Không biết phản ứng thế nào, Văn Trình ngây ngốc gọi tên Úc Lâm Phi, cậu cư nhiên biến thành người, chẳng lẽ ngay từ đầu cậu đã không phải là mèo bình thường, mà là quỷ mèo??
Úc Lâm Phi không đáp lại Văn Trình, vẻ mặt của hắn vẫn dại ra, nhìn qua căn bản vẫn chưa khôi phục lại ý thức, đúng lúc này, mùi hương bị Văn Trình xem nhẹ lại càng phát ra nồng đậm.
"Ngươi bị làm sao vậy Úc Lâm Phi?" Trong lòng đột nhiên xuất hiện dự cảm xấu, Văn Trình nhớ tới lời nói vài ngày trước Hami nói với cậu 'Tiểu Hắc, ta rất thích ngươi... Ngươi rất thơm.' Rất thơm? Chẳng lẽ tác dụng của mùi hương này là...
Văn Trình quả thực đúng, ngay khi cậu tính ra kết luận kia, Úc Lâm Phi trực tiếp ôm cậu lên, mặt không đổi đi về hướng sô pha trong phòng khách.
"Ngươi tỉnh lại a Lâm Phi!" Văn Trình trong lòng Úc Lâm Phi không ngừng dãy dụa, lại phát hiện mình căn bản không phải là đối thủ của Úc Lâm Phi, chỉ có thể để hắn gắt gao ôm trong ngực, sau đó trùng trùng điệp điệp ngã lên ghế sô pha.
"Úc Lâm Phi tên vương bát đản này! Buông ra! Buông tay ra cho ta!" Thấy Úc Lâm Phi vẫn một bộ dáng thờ ơ, Văn Trình triệt để nóng nảy, chẳng lẽ kết cục hôm nay của cậu chính là bị Úc Lâm Phi thượng không minh bạch như vậy??
Văn Trình dãy dụa, tuy chỉ có chút ít nhưng còn hơn không, thế nhưng lại khơi dậy bất mãn của Úc Lâm Phi, chỉ thấy hắn cau mày tiện tay kéo tấm chăn bên cạnh lên ghế sô pha, đem Văn Trình đang dãy dụa dưới tay khóa chặt chẽ ở bên trong chăn.
"Cứu mạng a!" Văn Trình rất nhanh liền khóc, cậu mới không muốn bị tên Úc Lâm Phi vương bát đản này cường thượng đâu, cậu mới không cần hôn môi với tên nhân loại ngu xuẩn này đâu! [囧...]
"Úc Lâm Phi ngươi không thể bắt ép ta! Cường bạo là phạm tội! Ngươi sẽ bị cào đấy!!" Văn Trình đáng thương hô to, ý đồ kéo thần trí của Úc Lâm Phi về, nhưng lúc này cậu lại nghĩ đến một vấn đề, cường bạo người khác là phạm tội, vậy động vật thì sao... Trong nước hình như không có giống nước ngoài có cơ cấu luật pháp bảo vệ động vật như vậy a a a, cho dù cậu có thất thủ trinh tiết cũng không có biện pháp chống án Úc Lâm Phi a a a a! Được rồi, từ điểm này mà nói, khả năng tư suy của Văn Trình là năng lực mà không người nào có thể địch được. (Công nhận...( _ _)ノ)
Úc Lâm Phi không để cho Văn Trình có nhiều thời gian vô nghĩa như vậy, trực tiếp hôn lên môi Văn Trình đang kêu thảm, mùi hương nồng đậm có lẽ đã hoàn toàn tước đi thần trí Úc Lâm Phi, động tác của hắn đơn giản mà thô bạo, không bao lâu sau liền cắn môi Văn Trình chảy máu.
Văn Trình đáng thương chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô, động tác phản kháng lại đã bị Úc Lâm Phi dễ dàng áp chế.
Ngay tại thời điểm Úc Lâm Phi buông tha cho đôi môi của Văn Trình, tay bắt đầu trượt xuống lồng ngực tìm kiếm, hai cái tai lông mao nhung nhung trên đỉnh đầu Văn Trình đã bị Úc Lâm Phi chú ý tới.
itsukahikari.wordpress.com
"Ai nha." Cảm giác lỗ tai mẫn cảm bị nắm lấy khiến Văn Trình không tự chủ được kêu thảm một tiếng, cậu giống như con trùng đồng dạng vặn vẹo không ngừng dưới thân Úc Lâm Phi, nhưng lại không phát hiện hành vi này quả thực chính là đốt lửa cho Úc Lâm Phi.
Úc Lâm Phi nhìn cái tai mao nhung nhung của mèo trong tay, thần sắc có chút hoảng hốt, tựa hồ đang đấu tranh lại mùi hương nồng đậm, Văn Trình thấy thế liền cao hứng hô to: "Úc Lâm Phi ngươi mau tỉnh lại!! Úc Lâm Phi!!"
Nghe được tiếng gọi của Văn Trình, Úc Lâm Phi hơi hơi nhíu mày, sau đó cúi người xuống - một ngụm ngậm lấy vành tai mao nhung nhung của Văn Trình.
"A nha!" Bị động tác đột ngột của Úc Lâm Phi làm cho kêu lên một cái, trong giọng Văn Trình mang theo nức nở, cậu lạnh run nhỏ giọng nói: "Không cần cắn ta, ta không thể ăn, Úc Lâm Phi ngươi đừng cắn ta a."
Lỗ tai mẫn cảm như vậy nếu bị cắn một cái, quỷ mới biết đau tới mức nào!
Úc Lâm Phi đơn giản không có tàn bạo đến cái mức độ kia, chỉ thấy sau khi hắn ngậm cái tai của Văn Trình vào trong miệng, liền dùng răng nhẹ nhàng ma sát cái vành tai mèo mềm mại, mà tay phải đã muốn đụng tới một vị trí đủ để khiến cho Văn Trình phát điên.
"Không được cắn ta, ô ô, Úc Lâm Phi ngươi tên hỗn đản này." Nức nở nghẹn ngào khóc lên, lúc này Văn Trình tựa như một con mèo con bị khi dễ đến cực điểm, chỉ có thể phát ra tiếng khóc đáng thương, ngay cả khí lực để giơ móng vuột cào tội phạm đều không có.
"Đừng khóc." Âm thanh khàn khàn, Úc Lâm Phi đang bị mùi hương mê hoặc lại an ủi Văn Trình thút thít nỉ non, hắn dùng tay lau sạch sẽ nước mắt Văn Trình, rốt cuộc buông tha cho cái tai mèo đã bị hắn ngậm ướt sũng.
"Ta ghét ngươi." Văn Trình được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: "Úc Lâm Phi ngươi chính là tên đại biến thái!"
Úc Lâm Phi tự nhiên sẽ không phản bác Văn Trình.
Không nghe thấy thanh âm phản bác, Văn Trình càng hưng phấn: "Ngươi không trả lời ta chính là thừa nhận ngươi là tên đại biến thái! Hừ, đại biến thái, a!"
Vui quá hóa buồn, lần này gặp nạn không phải là lỗ tai Văn Trình, mà là cái đuôi mao nhung nhung phía sau cậu...
Úc Lâm Phi niết cái đuôi Văn Trình ở trong tay, ánh mắt hoảng hốt tựa hồ muốn phân biệt thứ ở trong tay là cái gì, vì thế cứ đông xoa bóp tây xoa bóp, niết đến mức Văn Trình thiếu chút nữa lại khóc lên.
"Ngươi đồ đại ngốc, đại biến thái!!" Văn Trình sợ hãi kêu.
"..." Úc Lâm Phi không cãi lại Văn Trình.
"Ta muốn xử lý ngươi!" Rốt cục cũng dãy dụa thoát được khỏi tấm chăn, không chút do dự nắm lấy vật cứng có thể đụng tới xung quanh, sau đó Văn Trình cầm trong tay vật cứng 'binh' một cái vào đầu Úc Lâm Phi.
"... Úc Lâm Phi?" Văn Trình cảm thấy có điểm không ổn. (......)
"Úc Lâm Phi?" Chọc chọc vào Úc Lâm Phi ngã trên người cậu, Văn Trình bị dọa: "Ngươi chết rồi? Ngươi liền như vậy mà chết?"
Một dòng máu tươi chảy xuống mặt Úc Lâm Phi, đau nhức trên đầu rốt cục cũng khiến cho thần trí của hắn chiếm được một tia thanh tỉnh, hắn xoa xoa khóe mắt, muốn xác định rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, cho nên thời điểm một thiếu niên mèo mặt đầy đáng thương lọt vào mắt hắn, hắn triệt để xửng sốt: "Ngươi!"
Úc Lâm Phi không có cơ hội nói câu nối tiếp theo, bởi vì dưới sự kích động, Văn Trình lại đem gạt tàn nện vào đầu Úc Lâm Phi...
"Nhìn qua đau quá a... Úc Lâm Phi ngươi sẽ không chết như vậy đi?" Hai tay đáng thương cầm chặt cái đuôi của mình, Văn Trình cẩn thận sờ sờ Úc Lâm Phi: "Muốn ta gọi 120 cho ngươi không?"
Úc Lâm Phi đang hôn mê: "..."
"Ai nha, không cần?" Văn Trình đẩy Úc Lâm Phi đang nằm đè trên người cậu xuống: "Vậy được rồi..."
Úc Lâm Phi tỏ vẻ cái gì hắn cũng chưa nói.
"A, tại sao lại bắt đầu đau..." Đau đớn quen thuộc đột nhiên lại trùng kích thân thể Văn Trình, sau khi hét thảm một tiếng, Văn Trình nhìn Úc Lâm Phi biến lớn trước mặt cậu, ủy khuất khóc.
Vì cái gì lại biến trở lại rồi? Chẳng lẽ biến thành người cũng có hạn chế thời gian? Cái này cũng quá gạt người đi??
itsukahikari.wordpress.com
Vì thế cứ như vậy, Văn Trình chỉ có thể lấy hành dáng mèo con canh giữ Úc Lâm Phi đang hôn mê bên người, thỉnh thoảng lấy tiểu móng vuốt cào cào vào quần áo Úc Lâm Phi, đương nhiên, nếu ngươi cho là cậu muốn đánh thức Úc Lâm Phi, ngươi liền sai rồi, trên thực tế, Văn Trình chỉ là thấy móng vuốt của mình có điểm ngứa mà thôi...
Bất tỉnh vài giờ, thời điểm Úc Lâm Phi tỉnh ngồi dậy trên ghế sô pha rất không hiểu được chuyện gì đã xảy ra, đợi đến khi hắn cảm nhận được đau đớn trên đầu, phản ứng đầu tiên chính là hắn đã bị người cướp bóc, thế nhưng nhìn xung quanh trong phòng, cũng không có giống đã có người khác tới a, kia cái đầu của hắn tại sao lại đau như vậy, đau giống như bị cái gì đó nện vào...
"Tiểu Hắc, ta bị làm sao vậy?" Ôm lấy con mèo vẫn luôn ghé vào bên cạnh hắn, trong giọng nói Úc Lâm Phi tràn ngập buồn bực cùng hoang mang: "Vừa rồi ta ngửi thấy mùi gì đó rất kì quái... Sau đó thì sao?"
"Meo ô." Văn Trình lười đi trả lời Úc Lâm Phi.
"... Đầu đau quá..." Đi vào WC, Úc Lâm Phi nhìn khuân mặt đầy máu của chính mình trong gương, kinh sợ: "Khi nào thì ta bị người đánh?"
"Meo ô." Ngươi không có bị người đánh, là tự mình ngã một phát. Văn Trình lui trong lòng Úc Lâm Phi lầm bầm.
"... Thật sự là kỳ quái." Úc Lâm Phi cảm thấy quỷ dị một cách dị thường: "Tiểu Hắc, sẽ không phải là ngươi đánh ta đi?" (*vỗ tay* anh giỏi quá a~)
Lần này Văn Trình không dám meo ô.
"... Thật sự là bị đánh đến choáng váng mới đi hỏi ngươi vấn đề này." Lắc đầu cười khổ, Úc Lâm Phi nói: "May mắn trong nhà ta có lắp camera."
Ừm, đúng vậy, may mắn trong nhà ngươi có lắp camera... Cái gì?? Văn Trình hoảng sợ trừng mắt lớn - Trong nhà Úc Lâm Phi có lắp camera?? Đậu má cái này không khoa học!!!
Hết chương 25.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro