Chương 11 - 15
Chương 11. Mèo trông nhà
Edit: Koliz
Kết quả ngày hôm sau tỉnh lại, Úc Lâm Phi lại bị dọa đến kinh hách.
Hắn nhỡ rõ ràng trước khi ngủ, Văn Trình bị hắn đặt an ổn ở phía bên phải giường, nhưng tình huống hiện tại là như thế nào? Nhìn Văn Trình đang ghé vào ngực mình ngủ say, Úc Lâm Phi mơ hồ cảm thấy một trận đau đầu.
"... May mà không có chảy nước miếng." Đem mèo con còn đang híp mắt ngủ nhẹ nhàng di chuyển tới giường, Úc Lâm Phi rời giường, bắt đầu mặc quần áo.
Hôm nay hắn có việc rất quan trọng bắt buộc phải đi làm, có khả năng sẽ khiến mèo con ở nhà ngây ngốc một ngày, bất quá... Hẳn sẽ không phải vấn đề quá lớn đi? Do dự nhìn thoáng qua Văn Trình, Úc Lâm Phi thắt chặt caravat, lực phá hoại của mèo con... hẳn là sẽ không quá mạnh mẽ đi? Nghĩ như vậy, Úc Lâm Phi liền rời đi, đương nhiên, trước khi rời nhà, hắn đã chuẩn bị sẵn một bàn thức cho mèo cùng với nước và rau quả, còn đặt một chiếc ghế cạnh giường để thuận tiện cho mèo con tỉnh ngủ trèo xuống giường.
Trong lúc mơ ngủ Văn Trình không biết chủ nhân của cậu đã đi mất, biến thành mèo chưa được mấy ngày, nhưng cậu ở hình dạng này chưa từng thực sự có một ngày ngủ tốt, linh hồn cậu trước đây là của người, sao có thể an ổn ngủ như một con mèo ở miêu oa?
Nay thật vất vả mới có thể ngủ trên giường lần nữa, lại trở lại với tấm nệm mềm mại, không hưởng thụ cho tốt thì quả là có lỗi với chính bản thân. Văn Trình khò khè ngủ, trong lúc ngủ còn mơ thấy vô số giấc mộng khiến cậu hoa cả mắt, đợi đến khi cậu thực sự tỉnh lại... Đã là giữa trưa.
Giống Chinchilla khi còn nhỏ thường hoạt bát, cũng rất thích bám người, sau theo tuổi dần dần trở nên dè dặt hơn, vì thế tỉnh lại sau khi ngủ một giấc thật tốt, Văn Trình dùng móng vuốt lau mặt, liền bắt đầu dùng tinh lực dư thừa đánh giá căn phòng... Ân, là phòng ngủ của Úc Lâm Phi.
Thấy được bảng điện tử trên tường, lại thấy chính mình đã đói đến độ cái bụng phải biểu tình, Văn Trình kinh ngạc phát hiện mình cư nhiên đã ngủ tới mười hai giờ trưa.
Thật đói a... Theo cái ghế Úc Lâm Phi để lại chậm rãi nhảy xuống sàn, Văn Trình vặn vẹo thân thể nhỏ bé của mình, bắt đầu ý đồ đi tìm kiếm đồ ăn, cậu nghĩ Úc Lâm Phi có lẽ không tàn nhẫn đến mức không để lại cơm ăn cho cậu.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Văn Trình, cậu tìm thấy bàn thức ăn của mình ở một góc phòng bếp, nhìn bên trên có cá và thức ăn cho mèo, còn có một đĩa sữa. Văn Trình cảm thấy... cực độ khinh bỉ.
Khẳng định là Úc Lâm Phi có ý trả thù việc mình chiếm giường của hắn nên mới để lại toàn những đồ ăn thừa thãi vớ vẩn này! Trong lòng hạ quyết tâm, Văn Trình đem ánh mắt hướng về phía chiếc tử lạnh hai cánh trong phòng bếp...
Là một con mèo tốt, nhất định phải lên phòng khách, xuống phòng bếp, khai phá tủ lạnh, nhảy lên lầu phòng! Trong đầu đột nhiên nhớ tới lời dặn dò của mèo mẹ nhà mình, trong mắt Văn Trình lóe lên thần sắc kiên nghị, sau đó vững vàng đi đến... tủ lạnh.
"Úc Lâm Phi, cậu lại thất thần rồi."Trọng giọng nói Đằng Phong Vũ tràn ngập bất đắc dĩ: "Cậu rốt cuộc làm sao vậy? Cả sáng nay thấy cậu không ngừng thất thần."
"Tôi đang suy nghĩ về con mèo của tôi." Xoay xoay bút viết trong tay, Úc Lâm Phi cảm thấy trong lòng có điểm bất an: "Cậu nói tôi thả rông nó một mình trong nhà sẽ không có việc gì đi?"
"Xin người!! Kia chỉ là một con mèo, hơn nữa lại chỉ là mèo con." Đối với loại tư duy này của giám đốc thật không biết nói gì cho đúng, Đằng Phong Vũ trực tiếp đưa cho Úc Lâm Phi một quyển tư liệu: "Thay vì lo lắng cho con mèo kia, chi bằng cậu xử lí mấy tư liệu này đi."
"Ngô." Tựa hồ cũng thấy mình có điểm không thích hợp, Úc Lâm Phi tiếp nhận tự liệu: "Tốt."
Văn Trình đương nhiên không biết Úc Lâm Phi đang nảy sinh lo lắng với cậu... Nếu cậu biết... Phỏng chừng sẽ càng vui vẻ, bởi vì không có lo lắng tới tôn nghiêm của mèo, cậu sau khi trải qua ngàn vạn cực khổ... Cuối cùng cũng đem được cửa tủ lạnh vừa chặt vừa nặng kia kéo ra.
Một luồng khí lạnh đập vào mặt cũng không tiêu diệt được tâm tình kích động của Văn Trình, cậu tại tủ lạnh đã bị hé mở một chút kia lại càng ra sức đem cửa tủ lạnh mở hẳn ra.
Tiếp, Văn Trình liền đem cái đầu của mình ngó vào tham quan không gian dị thường khổng lồ trong tủ lạnh... Ngô, rốt cuộc là có cái gì có thể ăn?
Ánh mắt nhìn ngó đánh giá xung quanh, Văn Trình rất nhanh liền phát hiện thấy mục tiêu của mình... Đặt ở tầng cao nhất của tủ lạnh là mực và sữa chua... Mặc dù có chút kỳ quái vì sao trong nhà Úc Lâm Phi có mấy thứ này, nhưng Văn Trình cũng không suy nghĩ quá nhiều, cái bụng đã muốn đói sắp chết khiến cậu nhìn chằm chằm đống thực vật màu xanh lá cây trước mắt.
Chậm rãi từ dưới cùng bắt đầu leo lên, Văn Trình từng tầng từng tầng, lợi dụng móng vuốt của mình, sau khi tiêu phí một lượng thời gian vất vả để leo tới tầng cao nhất, rốt cuộc mãn nguyện nhỏ lệ cắn một miếng mực khô còn chưa nướng lên, bởi vì trong tủ lạnh nhiệt độ thấp, Văn Trình đầu tiên dùng răng nanh cắn đem cá mực thân yêu ném ra ngoài, đụng đổ thêm một hộp sữa chua, sau đó mới nhàn nhã theo kệ tủ lạnh leo xuống dưới mặt đất.
"Meow meow ~" Nhìn chiến lợi phẩm của mình, Văn Trình không để ý tới tủ lạnh vẫn còn đang mở, liền dùng răng nanh cắn mở gói cá mực khô, bắt đầu từng miếng từng miếng ăn bữa trưa mỹ vị.
Kỳ thật Văn Trình rất thích ăn cái này, khi vẫn còn là người thường mua những gói lớn ở siêu thị mang về nhà, hiện tại biến thành mèo, lòng yêu thích đối với cá mực một chút cũng không thay đổi, thậm chí có thể nói là... tăng lên.
Cá mực ngon lành sau đó tiếp tục là sữa chua, quả thực giống như đang nằm mơ bình thường hưởng thụ, Văn Trình ăn xong cái này cái nọ, ợ nhỏ một tiếng, sau đó xoay người bắt đầu suy nghĩ hủy diệt chứng cớ.
Nhưng không đợi cậu trèo lên trên tủ lạnh, cậu nghe thấy tiếng bước chân.
Phản xạ có điều kiện, Văn Trình nhanh chóng trốn vào khe hở phía sau tủ lạnh...
Sự thật chứng mình, trực giác của Văn Trinh là đúng, bởi vì người tới không phải Úc Lâm Phi, mà là... Mạnh Bạch Tình.
Mặc một chiếc áo sơ mi trắng, sắc mặt Mạnh Bạch Tình phi thường khó coi, trong tay gã cầm một chùm chìa khóa, nhìn cánh cửa tủ lạnh đang mở, cùng với cá mực vương vãi trên mặt đất, ánh mắt kiểm tra xung quanh phòng bếp, giống như muốn kiểm tra rốt cuộc là cái gì đã tạo thành cảnh tượng trước mặt.
Văn Trình tự nhiên không dám khiến Mạnh Bạch Tình phát hiện ra mình, ai biết thiếu nhiên nhìn qua vô cùng hiền hòa nhưng cũng rất bất thường này nếu phát hiện ra cậu sẽ làm chuyện gì.
Bất quá vì sao gã lại có chìa khóa nhà Úc Lâm Phi? Trong lòng toát ra cảm giác không thoải mái, Văn Trình nhìn Mạnh Bạch Tình đóng cửa tủ lạnh sau đó giúp cậu thu dọn những mảnh vụn rơi dưới đất.
"Cái quái gì thế này." Miệng không hài lòng làu bàu, Mạnh Bạch Tình đối với ngôi nhà của Úc Lâm Phi vừa mới đến Phi thường bất mãn: "Mới có vài ngày không trở lại trong nhà đã thất loạn bát tao như thế này, Úc Lâm Phi anh cũng thật sự là." (Phát hiện nghi vấn ngoại tình!)
... Vài ngày không trở lại? Nghe được lời làu bàu của Mạnh Bạch Tình, Văn Trình sửng sốt, chẳng lẽ Mạnh Bạch Tình vẫn luôn cùng Úc Lâm Phi sống chung? Bọn họ vẫn không chia tay? Không đúng a... Đột nhiên nhớ tới ngữ khí cùng biểu tình của Úc Lâm Phi khi nhận được điện thoại của Mạnh Bạch Tình hôm qua, Văn Trình đột nhiên suy đoán, nên mỗi khi Mạnh Bạch Tình đến Úc Lâm Phi đều không phát hiện... Úc Lâm Phi đã nói chia tay, nhưng Mạnh Bạch Tình lại sống chết muốn ở lại bên Úc Lâm Phi?
Bất quá lấy tính cách của Mạnh Bạch Tình tuyệt đối có thể làm như vậy, càng nghĩ càng thấy có khả năng, Văn Trình nhịn không được lặng lẽ hoặt động tứ chi hướng tới phòng khách, trước đó quay đầu lại nhìn Mạnh Bạch Tình.
Nhưng mục tiêu của Mạch Bạch Tình tựa hồ không phải là phòng khách, mà là thư phòng của Úc Lâm Phi.
Chỉ thấy gã vài bước liền đi vào thư phòng, trực tiếp mở máy tính của Úc Lâm Phi lên.
... Gã sao có thể tùy tiện động vào đồ của Úc Lâm Phi? Văn Trình xoay hẳn đầu lại, im lặng quan sát hành động có vẻ là xấu của Mạnh Bạch Tình... Tư thế này... Tựa hồ là Mạnh Bạch Tình muốn tìm cái gì đó a?
Nhưng là tìm cái gì cũng không phải là điều tốt, tự tiện mở máy tính cá nhân của Úc Lâm Phi đã là xúc phạn tới điểm mấu chốt của Úc Lâm Phi, Mạnh Bạch Tình tựa hồ cũng có chút khẩn trương, động tác bắt đầu nhanh hơn.
Gã... Đang làm cái gì... Nhìn hành động của Mạnh Bạch Tình, Văn Trình cắn chặt răng, tuy rằng Úc Lâm Phi là kẻ thù của cậu, nhưng cậu cũng không muốn nhìn Úc Lâm Phi bị Mạnh Bạch Tình mưu hại theo cách như vậy.
Nhưng cậu hiện tại chỉ là một con mèo a, việc làm được cũng chỉ có thể làm bộ đáng thương, suy nghĩ trong đầu nữa ngày, Văn Trình rốt cuộc nghĩ ra một biện pháp...
Nhanh chóng chạy tới chỗ điện thoại trong phòng khách, Văn Trình khẽ nhảy lên bàn trà, đẩy ống nghe ra, sau đó lấy hết can đảm dùng bàn chân của mình bấm một dãy số.
Lúc này Văn Trình không suy nghĩ quá nhiều về việc Úc Lâm Phi nhận được cuộc điện thoại này sẽ có suy nghĩ như thế nào, cũng không lo lắng Úc Lâm Phi sẽ hoài nghi... Dù sao cậu cũng sẽ không kêu meo meo, thân phận này chính là màng che tốt nhất, có ai lại đi nghi ngờ con mèo nhà mình gọi điện thoại chứ?
Nghe điện thoại tút tút vài tiếng liền thông, đầu kia vang lên giọng nói của Úc Lâm Phi, hắn tựa hồ nghi hoặc trong nhà như thế nào lại có người gọi điện thoại cho hắn, uy uy vài tiếng xong liền ngắt máy.
Văn Trình hướng thư phòng phía sau liếc mắt một cái, lập tức lại gọi vào di động Úc Lâm Phi... Cậu sợ chỉ gọi một lần, Úc Lâm Phi lại tưởng đó chỉ là sự cố.
Lại nhận được điện thoại, Úc Lâm Phi cũng cảm thấy có điểm không thích hợp, hắn trầm mặc một lát rồi nói, tôi lập tức quay về.
Quá tốt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Văn Trình nghĩ, cái này tính là báo đáp Úc Lâm Phi ân tình đã cho cậu một gói cá mực đi.
"Di, tại sao nơi này lại có một con mèo?" Âm thanh nghi hoặc chợt vang lên phía sau, Văn Trình toàn thân cứng ngắc xoay qua, phát hiện không biết từ khi nào, Mạnh Bạch Tình cầm trong tay một cái đĩa dữ liệu lập lòe ánh sáng, đã xuất hiện phía sau cậu!
Hết chương 11.
Chương 12. Mèo con sinh bệnh
Edit: Koliz
Mạnh Bạch Tình chưa bao giờ nghĩ tới Úc Lâm Phi lại đi làm cái việc như nuôi mèo.
Y thấy Úc Lâm Phi bận rộn như vậy, sao có thể có thời gian cùng sức lực để nuôi thú cưng, trọng yếu hơn là, y đã từng nghe Úc Lâm Phi nói qua về sau trong nhà hắn chỉ có thể nuôi chó.
Bởi vì nguyên nhân đó, phản ứng đầu tiên của Mạnh Bạch Tình khi nhìn thấy Văn Trình là, đây là một con mèo hoang sao? Đương nhiên, y rất nhanh liền đánh mất ý tưởng này, bởi vì y nhớ tới đống thức ăn đặt ở trong góc phòng bếp.
"... Thật đúng là nuôi mèo." Khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh, Mạnh Bạch Tình bước đi về phía Văn Trình, muốn bắt lấy cậu.
Nhưng Văn Trình sao có thể để cho Mạnh Bạch Tình dễ dàng đạt được mục đích, những việc Tần Tâm làm với cậu đã khiến cậu đối với người xung quanh Úc Lâm Phi tràn ngập đề phòng, lại càng không nói tới gặp phải Mạnh Bạch Tình có tính cách thật sự không thể tính là tốt này.
Đương nhiên mèo cũng không phải là giống loài có thể dễ dàng đụng đến, tứ chi linh hoạt cử động vài cái đã tránh được thân thủ của Mạnh Bạch Tình, thoải mái chui xuống dưới sô pha.
Mạnh Bạch Tình đối với cái này không có cách, y cũng không có hứng thú cùng với một con mèo rối rắm lâu như vậy, nhưng con mèo liền phóng qua nhanh như vậy? Ánh mắt đột nhiên đưa tới ống nghe điện thoại đã bị đẩy ra ở trên bàn, sắc mặt Mạnh Bạch Tình trắng nhợt.
Cầm lấy ống nghe, Mạnh Bạch Tình hít sâu một hơi cẩn thận ấn nút phát lại lịch sử cuộc gọi, nhìn mà hình điện thoại hiện ra một dãy số, Mạnh Bạch Tình trong tâm lạnh đi một nửa... Con mèo này cư nhiên gọi điện thoại cho Úc Lâm Phi?? Đây là mèo hay là quái vật vậy??
Ở dưới sô pha chỉ có thể nhìn thấy chân Mạnh Bạch Tình, Văn Trình không biết việc làm của mình đã bị người khác phát hiện, Văn Trình còn chú ý tới chân của Mạnh Bạch Tình để biết hướng đi, chỉ thấy Mạnh Bạch Tình có vẻ buông tha cho Văn Trình, hướng đi nơi khác.
itsukahikari.wordpress.com
Ngay khi Văn Trình nghĩ rằng Mạnh Bạch Tình đã rời đi, khẽ thở dài nhẹ nhõm, một dòng nước lạnh băng đột nhiên theo gầm sô pha chảy về phía Văn Trình.
"Meo!" Bị dòng nước lạnh lẽo lập tức chảy tới người, Văn Trình thê thảm kêu một tiếng, bên ngoài đang có tuyết rơi, hệ thống quản lí cung cấp nước không có độ ấm cao lắm, cho nên Văn Trình lập tức bị dòng nước lạnh lẽo này kích thích nhảy dựng lên.
"Ha ha ha, tử miêu, ngươi không phải là gọi điện thoại cho Úc Lâm Phi sao? Ngươi cho là trốn ở dưới sô pha thì ta liền không có biện pháp? Nực cười! Ta đi đây, ngươi ở dưới sô pha chờ chết đi!!" Trong giọng nói tràn ngập lời oán độc khó tả, Mạnh Bạch Tình tựa hồ muốn đem hết tất cả buồn bực với Úc Lâm Phi phát tiết trên người Văn Trình, thanh âm của gã vô cùng sắc bén, hoàn toàn không thoải mái ôn nhu giống ngày xưa.
... Đại khái cái này chính là bộ mặt thật của Mạnh Bạch Tình đi, Văn Trình cả người không ngừng phát run, trong đầu lại nghĩ mắt nhìn của Úc Lâm Phi quả là sai lầm, người như vậy cũng có thể nhìn tới? Thật sự là mù mắt chó a...
Mạnh Bạch Tình tựa hồ cũng không tính toán làm gì nhiều, y biết nếu Úc Lâm Phi trở lại thấy y ở trong này nhất định sẽ không cho y sắc mặt hòa nhã, nhưng Úc Lâm Phi đâu có năng lực làm gì y? Mạnh Bạch Tình cười lạnh, dùng khăn lau sạch sẽ nước chảy ra ngoài sô pha, y tin tưởng Úc Lâm Phi sẽ trở lại bên cạnh y, chẳng qua là nhất thời buồn bực mà thôi, có khả năng duy trì được bao lâu?
Mang theo ý nghĩ như vậy, Mạnh Bạch Tình trước khi Úc Lâm Phi về tới nhà liền rời đi, lưu lại Văn Trình đang lui tại khe hở sô pha lạnh run.
Bởi vì Úc Lâm Phi sợ nhiệt độ thấp đối với thân thể mèo con không tốt, cho nên trước khi đi đã đem máy sưởi bật lên, khiến Văn Trình cũng không cảm thấy quá lạnh, nhưng thời điểm rời đi, Mạnh Bạch Tình còn thuận tay tắt máy sưởi, đem cửa sổ đang đóng chặt mở ra, gã cũng không quá chán ghét con mèo kia, nhưng nếu đã làm, thì phải làm cho tốt nhất, đây là chuẩn mực của y.
Vì thế Văn Trình đáng thương không chỉ bị dính nước lạnh đóng băng, mà trong phòng máy sưởi cũng đã bị tắt đi, nếu cậu không thông minh lúc trước gọi điện thoại cho Úc Lâm Phi, chỉ sợ cứ như vậy chết ở dưới sô pha cũng nên.
Thật nhiều sự cố a... Khái niệm về thời gian của Văn Trình dưới đó dừng lại, cũng không biết đã qua bao lâu, ngay tại thời điểm Văn Trình cảm thấy cậu sắp lạnh tới mức như vậy chết đi, trong phòng truyền đến một tiếng gọi quen thuộc.
"Tiểu Hắc? Tiểu Hắc, ngươi ở đâu?" Sau một hồi Úc Lâm Phi đã về tới nhà, trong nháy mắt mở cánh cửa ra không cảm thấy được một tia ấm áp, toàn bộ nhiệt độ trong phòng đều dị thường lạnh lẽo, Úc Lâm Phi cau mày nhìn máy sưởi đã bị tắt đi cũng với bông tuyết bay vào phòng qua cửa sổ mở, còn có nhìn qua thấy một vài... giọt nước... Ân? Giọt nước? Úc Lâm Phi nhất thời đen mặt, mặc kệ bụi bẩn có thể dính vào quần áo trên người, vội vàng quỳ gối ngó xuống dưới gầm sô pha.
"Tiểu Hắc!!!" Theo khe hở dưới sô pha chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một phần Văn Tình, nhưng cũng đủ khiến tâm trí Úc Lâm Phi hoàn toàn dựng lên, hắn vội vàng kêu: "Tiểu Hắc, mau ra đây!! Tiểu Hắc!!"
Anh ta là đang gọi tôi...? Thần chí đã có phần không thanh tỉnh, Văn Trình lảo đảo bò ra ngoài, thật vất vả ra khỏi gầm sô pha, một đôi tay ấm áp liền nhanh chóng ôm lấy Văn Trình đã muốn đông cứng, đem cậu ôm thật chặt vào trong lòng.
"Mẹ nó!!" Rất ít phát ra một câu chửi thề, Úc Lâm Phi nhìn mèo con nhà mình nguyên bản một thân vui vẻ sau một hồi không thấy mặt liền biến thành như vậy, dường như sắp nổi điên.
Bất quá hắn cũng không vội vã đi tìm hiểu rốt cuộc là ai đã vào nhà hắn, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất là... mang Tiểu Hắc đi sưởi ấm.
Vội vàng bận rộn tìm trong phòng tắm được một cái khăn mặt sạch sẽ, Úc Lâm Phi một bên lau khô thân thể ướt nhẹp của Văn Trình, một bên mở máy sưởi, hắn nhìn bộ dáng suy yếu của Văn Trình, tâm tình phức tạp tới cực điểm, để ở trong nhà cũng có thể gặp được sự tình như vậy... Hắn quá không xứng chức chủ nhân.
"Meow..." Hơi lấy lại được một chút sức sống, Văn Trình mới bắt đầu có chút thần trí, cậu mỏng mạnh meo một tiếng, lại bị Úc Lâm Phi ôm chặt vào ngực, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Úc Lâm Phi qua áo sơ mi mỏng truyền đến người cậu.
"Tiểu Hắc, là ai khi dễ ngươi?" Tuy biết rằng mèo con sẽ không trả lời, nhưng vẫn không nhịn được buột miệng hỏi ra, Úc Lâm Phi nhanh chóng cau mày, ngữ khí lạnh tới cực điểm: "Đợi ca ca tìm được người kia rồi giúp ngươi trả thù được không?"
Văn Trình hiện tại cũng không có sức lực đáp lại Úc Lâm Phi, cậu ngây ngốc dưới sô pha một hồi vừa rồi, quả thực chính là lạnh đến tận xương tủy, lạnh tới mức cậu đã nghĩ chính mình sẽ rất nhanh chết dưới sô pha... Lại không nghĩ tới, ngay tại thời điểm cậu nghĩ mình sắp chết, Úc Lâm Phi đã trở lại.
Một khắc bị hắn ôm chặt vào trong lòng kia Văn Trình ủy khuất quả thực muốn khóc, đều là do Úc Lâm Phi tên vương bát đản này cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không phải vì hắn, chính mình cũng sẽ không chết, cũng sẽ không gặp được sự tình như vậy!! Thật sự rất quá đáng!
Từ trong con mắt màu vàng của Văn Trình nhìn ra ủy khuất cùng thần sắc khổ sở, tâm Úc Lâm Phi nhuyễn ra, hắn không ngừng an ủi Văn Trình, đem cậu ôm vào trong ngực, sau đó đi đến phòng bếp chuẩn bị cho cậu sữa ấm để uống.
Văn Trình nằm trong lòng Úc Lâm Phi vẫn không nhúc nhích, thẳng đến khi mùi hương của sữa bay vào mũi cậu, mới meo một tiếng.
Đem sữa đã đủ ấm đổ vào trong bát, Úc Lâm Phi trực tiếp cầm bát đưa đến bên mặt Văn Trình.
'Sụp soạt sụp soạt' liếm đĩa sữa, dòng nước ấm áp dường như hâm nóng lại thân thể đã cứng ngắc, thần kinh Văn Trình vốn buộc chặt hơi lơi lỏng ra, cậu phẫn hận đem sữa dính trên miệng chùi vào áo Úc Lâm Phi, sau đó mới vừa lòng lảo đảo ngủ đi.
Dở khóc dở cười nhìn động tác đầy tính đùa giỡn của Văn Trình, Úc Lâm Phi nhẹ nhàng bước đi đem Văn Trình đang tiến vào giấc ngủ đặt lên giường, đương nhiên, trước khi đặt lên đã làm ấm giường trước.
itsukahikari.wordpress.com
Sau khi dàn xếp mọi việc ổn thỏa, Úc Lâm Phi mới đem lực chú ý đặt lên người đã xâm nhập vào nhà hắn, hắn bước tới thư phòng mở máy tính ra, sau đó bật một chương trình...
Thực ra, trong nhà Úc Lâm Phi có thiết bị giám sát.
Không thể nói hắn biến thái, bởi vì có một đoạn thời gian, hắn ném này ném nọ lung tung, tuy rằng bị mất không phải là những văn kiện quan trọng, nhưng cũng đủ để cho Úc Lâm Phi tăng cao cảnh giác... Nhưng sau một hồi quan sát video giám thị trên màn hình, không thấy được kẻ đột nhập, ngược lại ngoài ý muốn thấy được Mạnh Bạch Tình.
Nhìn gã nằm chính giường mình bị người khác thao, phát ra âm thanh rên rỉ, Úc Lâm Phi thật sự khó có thể miêu tả được tâm trạng của mình... Hắn kì thật nghĩ muốn nói với Mạnh Bạch Tình, nếu đã muốn vụng trộm ngoại tình, vậy chuyên nghiệp một chút không tốt sao...
Mở ra video của hôm nay, Úc Lâm Phi bắt đầu cẩn thận nhìn chăm chú.
... Được rồi, nhìn thấy trước tiên không phải là có người khi dễ Văn Trình, mà là thân ảnh nghịch ngợm của mèo con nhà mình, nhìn cậu lao lực muôn vàn gian khổ mở cánh cửa tủ lạnh ăn trộm đồ ăn, Úc Lâm Phi thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, bực là do mèo con thật sự không phải nghịch ngợm bình thường, còn buồn cười là... Cậu rõ ràng là đang làm chuyện xấu mà còn có bộ dáng mặt đầy giảo hoạt.
itsukahikari.wordpress.com
Xem ra mèo con nhà mình thật sự chính là yêu quái, trên mặt mang theo biểu tình cổ quái, Úc Lâm Phi thấy có người mở cửa chính nhà mình ra... Quả nhiên là Mạnh Bạch Tình.
Đem quá trình tiến vào thư phòng chính của hắn sao chép này nọ thu vào trong mắt, Úc Lâm Phi đột nhiên bị dọa hoảng sợ... Đương nhiên, thứ dọa hắn không phải hành động của Mạnh Bạch Tình, mà là... mèo con nhà hắn đang gọi điện thoại.
Mèo đi gọi điện thoại? Lặp lại đoạn phim một lần nữa phát hiện mình không có gặp ảo giác, Úc Lâm Phi rất khó hình dung được tâm tình phức tạp trong lòng, ngươi nói một con mèo mà lại đi gọi điện thoại... Nhưng tại sao nó lại biết số điện thoại của mình?
Nhưng loại tâm tình cổ quái này đã rất nhanh bị chuyện tiếp theo làm lu mờ, Úc Lâm Phi nhìn Mạnh Bạch Tình dội nước lã về phía Văn Trình trốn dưới sô pha, nhìn gã đem máy sưởi tắt đi, nhìn gã mở cánh cửa sổ vốn đóng chặt khiến cho gió lạnh thổi vào trong, sắc mặt Úc Lâm Phi thật bình tĩnh, quả không sai... Không tự giác được mình đang siết chặt cây bút trong tay, hắn cười lạnh, Mạnh Bạch Tình, chõ mũi vào loại sự tình này, cũng chỉ có ngươi không tự biết giới hạn mới có thể làm được.
Bất quá điều này cũng đã đánh tan một băn khoăn của Úc Lâm Phi... Xem ra mèo con cũng không phải là quỷ mèo đi, nếu thấy sự là yêu quái, còn có thể để cho Mạnh Bạch Tình khi dễ như vậy? Đã sớm một tay đem cậu ta đập chết!
Ai, nếu là yêu quái... Thật ra cũng không sai a... Không biết suy nghĩ của mình lại lâm vào một vòng luẩn quẩn... Úc Lâm Phi chống cằm nghĩ, có một tình nhân ngây ngây ngốc ngốc nhưng cũng rất ngạo kiều như Tiểu Hắc, tựa hồ... Cũng rất tốt? (Ố ồ ~~)
Nhưng không đợi hắn nghĩ lại, Úc Lâm Phi đã bị tiếng meo meo từ phòng ngủ truyền tới quấy rầy tâm trí, hắn bước tới phòng ngủ, nhìn thấy Văn Trình không biết tỉnh từ khi nào đang đứng trên giường, thân thể nhỏ bé khẽ run run, từng ngụm từng ngụm, đem sữa vừa uống lúc nãy, toàn bộ nôn ra!
Hết chương 12.
Chương 13: Hôn mê
Edit: Koliz
Tại thời điểm Úc Lâm Phi mang Tiểu Hắc về nuôi, Hà Dịch đã dặn qua Úc Lâm Phi, bởi vì Văn Trình còn chưa được hơn ba tháng, thể chất còn yếu ớt, nên không thể cho cậu tắm rửa, tốt nhất cũng đừng để cậu bị lạnh.
Úc Lâm Phi tuy chưa từng nuôi qua mèo, nhưng cũng biết rõ lời dặn dò của Hà Dịch hoàn toàn không phải là nói đùa, lại nghĩ tới Mạnh Bạch Tình đã đối đãi như thế nào với Văn Trình, lại thấy bộ dáng bị bệnh không nhẹ này của Văn Trình liền lập tức nổi nóng, hắn vội vàng đi đến muốn ôm lấy cậu, nhưng lại sợ trực tiếp ôm lấy như vậy sẽ khiến cậu tiếp tục nôn ra sữa.
"Uy, Hà Dịch, Tiểu Hắc giống như sinh bệnh, vừa rồi nó đem tất cả sữa uống vào đều nôn ra." Nhìn thấy Văn Trình tựa hồ như đã muốn nôn sạch sẽ sữa trong bụng ra, Úc Lâm Phi mới đem mèo con lạnh run kia kéo vào lòng, để cậu ghé vàn nằm trên đùi mình, một bàn tay trấn an Văn Trình, tay còn lại trực tiếp gọi cho Hà Dịch.
"Cái gì?" Thanh âm của Hà Dịch nghe phi thường kinh ngạc,anh đối với việc Úc Lâm Phi thường xuyên gọi điện tới cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: "Cậu mới mang nó về bao lâu? Tại sao đã có thể xảy ra chuyện?"
"..." Úc Lâm Phi trầm mặc một lát, vẫn là đem toàn bộ việc làm của Mạnh Bạch Tình đối với Văn Trình buổi chiều nói hết cho Hà Dịch, đương nhiên, hắn tự động đem đoạn Văn Trình gọi điện thoại kia giấu đi.
Nghe xong lời Úc Lâm Phi, Hà Dịch xem như triệt để xù lông, giọng nói của anh gằn mạnh một cách dọa người: "Mạnh Bạch Tình tên tiện nhân kia dám làm thế kia với Nhị mao nhà ta! Còn cậu, Úc Lâm Phi, cậu liền như vậy nhìn con tôi bị khi dễ? Tôi nói cho cậu biết! Nếu cậu không đòi lại công bằng tôi liền đem Nhị mao mang về! Nhị mao vẫn còn nhỏ như vậy mà đã gặp chuyện! Nếu nó có việc gì, tôi liền liều mạng với cậu! Này, cậu có đang nghe hay không?? Úc Lâm Phi!"
Sự bùng nổ tức giận của người cuồng mèo quả thực là đáng sợ, Úc Lâm Phi không ngoan lựa chọn không có chọc vào nỗi tức giận của Hà Dịch, hắn bất động thanh sắc dời đề tài: "Cậu đợi lát nữa sinh khí sau đi, trước nói cho tôi biết Tiểu Hắc phải làm thế nào?"
Hà Dịch thực ra cũng muốn chưa mắng đủ Úc Lâm Phi thì chưa buông tha, anh suy nghĩ một hồi, hỏi: "Cậu cho nó uống sữa?"
"Ân." Úc Lâm Phi nhìn bộ dáng đáng thường hề hề của Văn Trình nói: "Sữa không được sao?"
"Đương nhiên là không được!" Ngữ khí Hà Dịch đối với Úc Lâm Phi tràn đầy bất mãn: "Đại bộ phận của một mèo không tiêu hóa lactoza, trong bụng chúng không có enzim lactaza, không thể tiêu hóa lactoza có trong sữa, cho nên khi uống sữa rất dễ bị tiêu chảy, mèo con thì càng không cần phải nói, tràng vị của chúng càng yếu ớt hơn, một lần không cẩn thận chính là tổn thất một cái mạng a... Tôi nói, Úc Lâm Phi, cậu rốt cuộc là có ý định nuôi mèo hay không?" (Thật à?? T tưởng mèo toàn uống sữa chứ??)
"..." Úc Lâm Phi tự biết đuối lý, không cãi lại Hà Dịch... Xác thực, là hắn quá sơ suất, một loạt hành động giống như người của Tiểu Hắc nhà mình đã khiến hắn sinh ra ảo giác... Đem Tiểu Hắc... Đặt ngang hàng với bản thân mình.
Nhưng đợi đến sau khi Úc Lâm Phi đối đãi với Tiểu Hắc giống như với một con người mới phát hiện, Tiểu Hắc dù thông minh đến mấy cuối cùng vẫn chỉ là một con mèo mà thôi, bất quá... Tiểu Hắc rốt cuộc là vì sao lại biết số điện thoại của hắn... ngược lại lại là điều khiến Úc Lâm Phi tò mò nhất.
Không để cho Úc Lâm Phi nhiều thời gian, Hà Dịch tiếp tục nói: "Cậu còn cho Tiểu Hắc ăn cái gì không nên ăn không?"
"... Không..." Từ ngữ vẫn chưa thoát ra khỏi miệng, Úc Lâm Phi liền ngậm miệng lại, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới thân ảnh vụng trộm trèo vào tủ lạnh tìm đồ ăn trong máy giám sát, lại nhìn Văn Trình nằm thu lại một cách đáng thương trong lòng mình, Úc Lâm Phi thật sự là vừa tức giận lại vừa buồn cười: "Cậu đợi một lát, để tôi đi xem thùng rác."
... Đi xem thùng rác? Hà Dịch ở đầu kia điện thoại sửng sốt, càng cảm thấy Úc Lâm Phi không đáng tin, cho Tiểu Hắc ăn cái gì cũng không nhớ, còn cần phải đi nhìn lại thùng rác mới biết được...
Úc Lâm Phi hiển nhiên không rõ mình lại bị Hà Dịch kí thượng nhất bút (cần giải nghĩa a!), hắn đang nhìn hộp sữa chua đã bị ăn sạch sẽ và vỏ gói cá mực khô trong thùng rác, có điểm lo lắng: "Nó hình như ăn cá mực với sữa chua, có nghiêm trọng không?"
"Sữa chua và cá mực ngược lại không sao..." Hà Dịch nhíu mày: "Bất quá cậu vẫn nên mang Tiểu Hắc đi bệnh viện kiểm tra đi, Tiểu Hắc vẫn còn nhỏ như vậy không thể tắm rửa, huống hồ Mạnh Bạch Tình còn đổ lên người Tiểu Hắc nước lạnh... Còn bị lạnh cóng như vậy trong thời gian dài..."
"Được, bệnh viện thú y gần đây nhất là ở đâu?" Nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, Úc Lâm Phi thở dài nói: "Tôi trực tiếp lái xe qua."
"Ân, tôi sẽ nhắn tin cho cậu sau." Hà Dịch nói: "Đợi Tiểu Hắc hết bệnh rồi tiêm vacxin phòng bệnh cho nó đi."
"Được." Úc Lâm Phi đáp, sau đó hắn ngắt điện thoại.
Mặc áo khoác, Úc Lâm Phi tìm được cái giỏ Hà Dịch trước kia đưa hắn để mang Văn Trình về, đem tấm thảm mềm mại lót vào giỏ, sau đó Úc Lâm Phi nhẹ nhàng đem Văn Trình đặt vào.
Vừa mới nôn ra toàn sữa, Văn Trình ngay cả một chút khí lực cũng không có, cậu vô lực dựa vào giỏ, nhìn Úc Lâm Phi mang bộ mặt đầy nôn nóng đem hắn đi ra ngoài cửa.
Văn Trình đương nhiên biết Úc Lâm Phi muốn mang hắn đi đâu, thông qua cuộc đối thoại giữa Úc Lâm Phi và Hà Dịch vừa rồi có thể thấy rõ đây là muốn dẫn cậu đi bệnh viện, trong lòng cậu có chút bất an... Nói lại buồn cười, cậu kì thực phi thường lo lắng Úc Lâm Phi phát hiện chuyện cậu ăn vụng... (Đã biết từ lâu rồi cưng ~)
Nếu con mèo nhà mình biết sử dụng tủ lạnh nhất định là rất cổ quái đi, đem móng vuốt dụi lên đôi mắt, Văn Trình khổ sở khịt khịt cái mũi, vừa đến nhà Úc Lâm Phi đã thiếu chút nữa bị Tần Tâm xử lí, thật vất vả mới thoát được khỏi móng vuốt thì lại găp được tên biến thái Mạnh Bạch Tình, thật đúng là liên quan tới Úc Lâm Phi liền không có gì tốt đẹp mà!!!
Nghe tiếng Úc Lâm Phi mở cửa xe, Văn Trình bị thảm quây kín lắc lư trong giỏ, lại mơ mơ màng màng ngủ mất.
Mà Úc Lâm Phi vừa mới chuẩn bị khởi động ô tô, động tác đã bị cuộc gọi tới của Hà Dịch đánh gãy.
"Làm sao?" Úc Lâm Phi còn tưởng Hà Dịch vẫn lo lắng cho Tiểu Hắc, an ủi nói: "Tại sao lại không gửi địa chỉ qua đây? Bây giờ tôi sẽ mang nó đi bệnh viện đây."
"Tôi vừa mới nhớ ra Tô Duy Hi có mở một phòng khám thú y là gần nhất, cậu đến đó đi." Trong giọng nói Hà Dịch mang theo một tia do dự: "Thuận tiện cậu cũng gặp anh ta một lần đi, đều đã là bằng hữu lâu như vậy, có sao đâu."
"..." Úc Lâm Phi trầm mặc, hắn không nghĩ sau khi cãi nhau, Tô Duy Hi lại đột nhiên xuất hiện tại thời điểm này.
"Nếu... Cậu không muốn thì coi như tôi chưa nói gì đi." Dường như nở nụ cười tự giễu, Hà Dịch ngoài ý muốn cảm thấy mình có điểm nhiều chuyện... Kỳ thật anh vốn không có ý định tham gia vào sự tình giữa Úc Lâm Phi và Tô Duy Hi, nhưng lại vừa vặn thấy Tô Duy Hi trở về nước hai ngày trước, thấy bộ dáng anh ta vô cùng tiều tụy, hôm nay lại gặp việc như vậy, tự nhiên nghĩ tới thuận tiện giúp Tô Duy Hi một tay.
Bất quá Hà Dịch cũng không có sử dụng thủ đoạn để lừa gạt Úc Lâm Phi đi gặp Tô Duy Hi, dù sao anh cũng quá rõ tính tình Úc Lâm Phi, nếu anh thật sự làm như vậy, có khả năng về sau hai người bọn họ ngay cả bằng hữu cũng không thể trở thành.
"Nói đi." Trong mắt Úc Lâm Phi chợt lóe lên một tia khó chịu, hắn một tay khoát lên tay lái một tay cầm điện thoại, mặt không chút thay đổi nói với Hà Dịch ở đầu bên kia: "Địa chỉ là gì?"
"Ngô... Chính là ở phố C, gần cái siêu thị lớn, rất gần... Lâm Phi, cậu sẽ không trách tôi nhiều chuyện chứ?" Hà Dịch cảm thấy trạng thái của Úc Lâm Phi có điển không quá thích hợp.
"Không sao, dù gì sớm muộn chúng tôi cũng phải nói rõ ràng." Trên mặt Úc Lâm Phi một mảng hờ hững: "Tôi đi trước, đợi lát nữa gọi lại cho cậu."
"Ân." Hà Dịch đáp lại, lập tức nghe được âm báo bận truyền ra từ điện thoại, anh đem Bánh bao vô cùng hiếu động nhà mình ôm vào trong ngực, nhìn bộ dáng dị thường hoạt bát của nó, khẽ cất tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy: "Nói rõ ràng được thì tốt rồi, có vấn đề gì đâu..."
Văn Trình không biết mình đã ngủ được bao lâu, nhưng khi cậu tỉnh lại, mơ hồ nghe thấy âm thanh đối thoại.
Cậu vừa mới tỉnh nên đầu còn có điểm choáng váng, vì thế lắc lắc người đứng lên, chuẩn bị đem đầu vươn ra khỏi rổ hít thở không khí.
Nhưng không đợi cậu xốc thảm lên, liền nghe thấy một âm thanh khiến cho cậu khiếp sợ.
Văn Trình cho dù chết đi cũng không thể quên được âm thanh gọi tên Úc Lâm Phi này: "Lâm Phi."
(Cái đoạn này trên gúc gờ nó dịch 'Lâm Phi' thành 'Tôi đang bay', giật cả mình...)
Một khắc nghe thấy âm thanh kia, Văn Trình triệt để choáng váng, sau đó thời điểm cậu dùng móng vuốt nhỏ đang run cầm cập của mình xốc tấm thảm lên, nhìn thấy người trước mặt, Văn Trình cảm thấy chính cậu đã bị điên rồi - Cậu nhìn thấy một người vốn dĩ đã chết đi, Tô Duy Hi. (Đã đoán ra cái gì chưa ~)
Tô Duy Hi là cái tên mà ai cũng không muốn đề cập tới.
Úc Lâm Phi không muốn nhắc tới, bởi vì Tô Duy Hi là người mà hắn cảm thấy có lỗi nhất, Văn Trình không muốn nhắc tới, bởi vì cậu đối với Tô Duy Hi không hiểu nhiều lắm, cũng không dám khiến cho sự đau đớn trong trái tim Úc Lâm Phi tăng thêm.
Từ sau khi sự việc kia phát sinh, cái tên này trở thành từ cấm kỵ giữa Văn Trình cùng Úc Lâm Phi, họ đối với cái này, đều ngậm miệng không đề cập tới.
Nhưng vì sao người đã chết đi ngay trước mắt mình lại có thể ở chỗ này nói chuyện với Úc Lâm Phi? Văn Trình trợn mắt, há hốc mồm nhìn, trong mắt để lộ ra tia nghi hoặc cùng... sợ hãi.
Đúng vậy, sợ hãi.
Thời điểm vừa mới biến thành mèo cậu còn có thể miễn cưỡng an ủi mình cho dù là mèo cũng có thể an ổn sống sót, sau khi bị Úc Lâm Phi nhận nuôi cũng cậu còn có thể nói với chính mình cậu đang cố gắng tìm ra nguyên nhân cái chết của mình.
Nhưng hiện tại thì sao? Người nguyên bản đã chết từ lâu lại một lần nữa xuất hiện rõ ràng trước mặt mình? Điều này nghĩa là sao? Văn Trình cảm thấy nhiệt độ cơ thể bắt đầu dần dần giảm xuống, giờ phút này cậu rốt cuộc đã hiểu được, vì sao trong nhà Úc Lâm Phi không có chút dấu vết của cậu, vì sao Mạnh Bạch Tình lại có thể tìm tới Úc Lâm Phi, vì sao Tô Duy Hi lại có thể đứng trước mặt cậu - nguyên nhân rất đơn giản, cái thế giới mà cậu biến thành mèo này, căn bản không phải là thế giới mà cậu đã chết đi kia.
Trong thế giới này, có lẽ căn bản không tồn tại người tên là Văn Trình, Úc Lâm Phi lại càng không có giết chết cậu, như vậy, cậu rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ từ đầu tới cuối cậu chỉ là một con mèo? Chẳng lẽ giống như Trang Chu mộng hồ điệp¹ mơ thấy một giấc mơ kỳ quái? Đối với sự tồn tại của bản thân sinh ra hoài nghi nghiêm trọng, thân thể Văn Trình vốn đã suy yếu trở nên vô lực mà run rẩy... Cuối cùng chân mềm nhũn ngã xuống giỏ.
Kỳ thật nói trắng ra... Nếu như sự tồn tại liên tục bị phủ nhận, một người còn cần thiết gì phải sống? Nghĩ như vậy, Văn Trình mờ mịt nhắm mắt lại.
Hết chương 13.
Chương 14: Úc Lâm Phi và Tô Duy Hi
Edit: Koliz
Úc Lâm Phi tại thời điểm nhìn thấy Tô Duy Hi không biết phải nói cái gì.
Hắn đem giỏ đặt lên bàn, sau đó liền như vậy trầm mặc nhìn Tô Duy Hi. (Cứ nhìn đi cho bé mèo chết trong rổ a!)
Đột nhiên nhìn thấy Úc Lâm Phi, Tô Duy Hi hiển nhiên gặp áp lực với cảm xúc kịch liệt của chính mình, tuy rằng ngoài mặt làm như không chút thay đổi, nhưng hai tay run rẩy lầm bại lộ nội tâm bất an của y.
Úc Lâm Phi và Tô Duy Hi là thanh mai trúc mã.
Có thể nói ngay từ khi còn mặc quần thủng đã ở bên cạnh nhau, cho nên trước kho phát sinh sự tình khiến bọn họ khó chịu kia, Tô Duy Hi có thể nói chính là bằng hữu tốt nhất của Úc Lâm Phi.
Mà sự tình không thoải mái kia, đã đem quan hệ giữa Úc Lâm Phi và Tô Duy Hi hủy diệt hầu như không còn.
Ngọn nguồn dẫn tới việc này là Mạnh Bạch Tình.
Từ khi biết tính hướng của mình, Úc Lâm Phi liền trực tiếp nói cho Tô Duy Hi, hắn biết cho dù Tô Duy Hi ngay lập tức không thể tiếp thu được, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ đá xuống giếng*, nói không chừng tại thời điểm mấu chốt còn có thể giúp hắn một phen, dù sao ở bên cạnh nhau đã nhiều năm như vậy, hắn đối với tính cách của bạn thân hắn có thể thấu triệt lý giải.
(*: hiểu đơn giản nhất là ném đá xuống người dưới giếng, ý là gây hại tới người không thể chống cự, thay đổi.)
Không giống với hắn tươi cười để ngụy trang, Tô Duy Hi có thể nói là một người thực sự hiền lành.
Y ôn nhu, thiện lương, đối xử với tất cả mọi người vô cùng lịch thiệp, cho dù người khác làm cái gì quá phận đối với y, chỉ cần giải thích, y nhất định sẽ cố gắng tha thứ.
Không thể không nói tính tình như vậy ở xã hội hiện tại sẽ gặp không ít khó khăn, nhưng Úc Lâm Phi biết rõ Tô Duy Hi không quan tâm, bởi vì theo quan niệm của Tô Duy Hi, chỉ cần không thẹn với lương tâm chính mình là được.
itsukahikari.wordpress.com
Vui vẻ sáng sủa như vậy, nam nhân giống như ánh mặt trời khiến cho người người cảm thấy ấm áp lại tự sát? Chỉ sợ hiện tại nếu nói cho Úc Lâm Phi hắn sẽ đem những lời này trở thành trò đùa.
Nhưng Văn Trình đang lâm vào mê man lại biết, cái này không phải là trò đùa.
Tô Duy Hi chết, chết ngay trước mặt Úc Lâm Phi.
Y né tránh đôi tay vươn ra cứu viện hướng về phía mình của Úc Lâm Phi, từ trên tầng cao rơi xuống, tựa như một cánh chim, sắc đỏ thê lương khiến Úc Lâm Phi cũng suýt nữa trực tiếp từ trên tầng nhảy theo Tô Duy Hi xuống dưới.
Văn Trình lúc ấy chỉ vừa mới quen biết Úc Lâm Phi, đối với sự kiện bằng hữu của Úc Lâm Phi không lý giải được, cậu sau đó mới biết, Tô Duy Hi là bởi vì một người nam nhân mà chết.
Đáng cười cỡ nào, tại thời điểm Úc Lâm Phi vẫn đang rối rắm với vấn đề của mình, bằng hữu tốt nhất của hắn lại một lần trải qua, không thể vượt qua kiếp nạn lớn này, cuối cùng buông tha cho sinh mệnh.
Văn Trình đại khái đoán ra được Tô Duy hi đã trải qua việc gì, nhưng cậu không dám đi hỏi Úc Lâm Phi, bởi vì ở đoạn thời gian Tôi Duy Hi chết đi, Úc Lâm Phi thậm chí còn có khuynh hướng mặc kệ bản thân.
Hiện tại Văn Trình không cần phải lo lắng về việc này, bởi vì cậu đã hôn mê bất tỉnh, mà Tô Duy Hi cùng Úc Lâm Phi, vấn đang vướng vào một vấn đề nhỏ... Mạnh Bạch Tình.
Đúng vậy, Mạnh Bạch Tình Tô Duy Hi và Úc Lâm Phi đã bởi vì thiếu niên này mà xung đột một trận lớn, Tô Duy Hi rất ít khi thất thố lại trực tiếp hỏi Úc Lâm Phi lựa chọn coi y là bằng hữu hay là Mạnh Bạch Tình.
Úc Lâm Phi lại thấy Tô Duy Hi chính là cố ý gây sự, hắn và Mạnh Bạch Tình đang ở trong một tình yêu cuồng nhiệt, nghĩ tới ánh mắt nôn nóng cùng thống khổ của người hảo hữu này, hắn chống cằm, biểu tình vô cùng bình tĩnh: "Tô Duy Hi, cậu có biết cái bộ dạng này rất giống nữ nhân đang ghen tuông không?" Sau đó bọn họ liền đánh nhau.
Tô Duy Hi ngay sau khi nghe thấy câu vui đùa này của Úc Lâm Phi liền đánh hắn một quyền, tự dưng bị đánh, Úc Lâm Phi cũng phát hỏa, hắn xem ra, Tô Duy Hi không có nghe ra ngữ khí trêu đùa trong lời nói của hắn, huống hồ nếu Tô Duy Hi bình tĩnh một chút nói với hắn sự tình của Mạnh Bạch Tình, Úc Lâm Phi tuyệt đối sẽ không có thái độ này.
Kết quả cuối cùng của cuộc chiến vẫn là Úc Lâm Phi thắng, khóe mội hắn bị rách, mắt còn bầm xanh một mảng, hắn đem Tô Duy Hi gắt gao đặt dưới thân mình, nhìn bộ dáng vô lực thở hổn hển của y mà hỏi, Tô Duy Hi, cậu CMN rốt cuộc là làm sao?
Tô Duy Hi không đáp lại, chỉ là đôi mắt đỏ lên.
Úc Lâm Phi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra được, vì thế hắn chỉ có thể buông người hảo hữu đột nhiên phản bội lại mình ra, nhìn y trầm mặc xử lý lại quần áo trên người, mặt không chút đổi sắc rời đi.
itsukahikari.wordpress.com
Sau đó, Tô Duy Hi liền xuất ngoại.
Không để lại cho Úc Lâm Phi một lời nhắn nào, Tô Duy Hi quả thực giống như né tránh hắn, không nói một tiếng bỏ ra nước ngoài gần một năm, đôi lúc Úc Lâm Phi cũng có ý định liên lạc với y, nhưng lại không tìm được chút tin tức nào.
Gặp phải loại tình huống này, Úc Lâm Phi cũng phát hỏa, ngay từ đầu là Tô Duy Hi thần kinh trước mặt hắn, cùng hắn đánh một trận xong cái gì cũng không nói mà ly khai đất nước, thậm chí không để lại cho hắn bất cứ cách thức liên lạc nào, một loạt hành vi như vậy, trong mắt Úc Lâm Phi quả thực chính là muốn đoạn tuyệt với hắn.
Hà Dịch cũng biết rõ tính tình Úc Lâm Phi, tuy rằng anh vẫn không biết Tôi Duy Hi và Úc Lâm Phi rốt cuộc đã nháo cái gì để thành cục diện hôm này, nhưng anh cũng lý giải được tính cách của Tô Duy Hi, nếu không phải là vấn đề gì lớn, Tô Duy Hi sẽ tuyệt đối không làm ra sự tình như vậy.
Cho nên đoạn thời gian trước vô tình nghe được từ người khác tin tức Tô Duy Hi về nước, lại thừa cơ hội mèo con sinh bệnh này, Hà Dịch liền gọi cho Úc Lâm Phi nói, còn về phần có đi hay không, là chuyện của Úc Lâm Phi.
"Giúp tôi xem xem con mèo bị làm sao." Đến phòng khám không tính là lớn này, cũng không cùng Tô Duy Hi ôn chuyện, Úc Lâm Phi đem cái giỏ trước mặt chuyển qua.
"Ân." Thản nhiên lên tiếng, Tô Duy Hi che giấu cảm xúc kích động trong mắt, tiếp nhận chiếc giỏ trong tay Úc Lâm Phi.
"Chinchilla?" Xốc tấm thảm lên. Tô Duy Hi đem con mèo đang ngủ mơ ôm ra: "Bao nhiêu tuổi?"
"Vừa cai sữa, vẫn chưa thay răng, cụ thể mấy tháng thì hỏi Hà Dịch." Úc Lâm Phi bình tĩnh nói, nhìn qua không có chút chuẩn bị cùng với Tô Duy Hi ôn chuyện.
"Nga, có triệu chứng gì?" Tô Duy Hi nguyên bản muốn mở miệng, lại nhìn tới biểu tình lạnh nhạt của Úc Lâm Phi thì hơi mím môi, y đem đề tài chuyển hướng về con mèo.
"Nôn ra sữa, bị dính nước, còn bị lạnh, tôi không cẩn thận cho nó uống sữa." Úc Lâm Phi có chút phiền não muốn hút một điếu thuốc, nhưng lại nhìn tới mèo con trong tay Tô Duy Hi mà nhịn xuống.
Tô Duy Hi cẩn thận kiểm tra toàn bộ thân thể Văn Trình một lượt, sau đó lấy cái bút trong túi áo, bắt đầu khai đơn thuốc: "Tại sao lại không cẩn thận như vậy, mèo con sức đề kháng rất yếu, hiện tại còn không thể tắm rửa, hơn nữa cũng không thể uống sữa."
"Ân." Úc Lâm Phi đem ánh mắt dừng trên người Văn Trình, ngữ khí nghe phi thường có lệ.
"Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy!" Có chút bất mãn với thần sắc mở hồ của Úc Lâm Phi, Tô Duy Hi dùng bút gõ xuống mặt bàn: "Mèo không phải dễ nuôi, nếu cậu cứ có loại thái độ này không chừng còn có thể tiếp tục xảy ra chuyện, hiện tại nó chỉ phát sốt không có vấn đề gì, nhưng tiếp theo có chuyện gì ai biết được!"
"Uy, Tô Duy Hi." Nghe được lời nói mang theo bất mãn, Úc Lâm Phi lộ ra nụ cười kinh điển của hắn: "Tôi còn nghĩ cậu ra nước ngoài có khả năng sẽ có thảy đổi lớn, kết quả cuối cùng vẫn lải nhải như vậy, thế nào, ra nước ngoài lâu như vậy cũng không có điểm tiến bộ?"
Sắc mặt Tô Duy Hi lập tức đen lại: "Úc Lâm Phi, cậu đừng có đùa với tôi, cười cái gì mà cười, có chuyện thì nói ra đi."
"Mạnh Bạch Tình rốt cuộc đã làm gì cậu khiến cho cậu nháo tôi như vậy?" Úc Lâm Phi rốt cuộc cũng hỏi ra vấn đề mấu chốt.
"Cậu và cậu ta vẫn đang ở cùng một chỗ?" Tô Duy Hi không đáp lại lời nói của Úc Lâm Phi, ngược lại đưa ra một vấn đề.
"Đã bỏ." Úc Lâm Phi bất đắc dĩ nói: "Cậu có thể yên tâm nói."
"Bối cảnh của cậu ta không sạch sẽ." Tô Duy Hi châm chước từ ngữ của mình: "Hơn nữa còn ở sau lưng cậu..."
"Sau lưng ta quan hệ với người khác đúng không?" Úc Lâm Phi đem lời nói kế tiếp của Tô Duy Hi nói ra, hắn bình tĩnh nói: "Cậu ngay từ đầu đã biết?"
"Ân." Tô Duy Hi nói: "Tôi trong lúc đi quán bar vô tình nhìn thấy."
"Vậy vì sao cậu không trực tiếp nói cho tôi?" Úc Lâm Phi nhăn mày: "Nếu lức trước cậu nói rõ cho tôi biết, chúng ta đã không cãi nhau?"
itsukahikari.wordpress.com
Bởi vì tôi không thể nói, Tô Duy Hi trong lòng âm thầm trả lời câu hỏi của Úc Lâm Phi, ngoài mặt lại miễn cưỡng cười: "Lúc ấy không phải cậu vẫn đang trong giai đoạn đầu của tình yêu sao?"
"Vậy vì sao cậu lại xuất ngoại?" Cũng không tính toán cùng Tô Duy Hi tiếp tục rối rắm vấn đề này, Úc Lâm Phi tiếp tục hỏi điều khiến hắn quan tâm nhất: "Cậu gặp phải chuyện gì?"
"Không có." Tô Duy hi lạnh đạm trả lời: "Chỉ tính toán xuất ngoại để giải sầu mà thôi."
"Được rồi, đến khi nào muốn nói thì hãy nói cho tôi biết." Úc Lâm Phi lý giải hảo hữu của mình đang không nói thật, hắn cũng không tiếp tục hỏi thêm, tính tình Tô Duy Hi tuy không nóng không lạnh, nhưng nếu nổi nóng lên thật sự so với hắn còn đáng sợ hơn.
"Như thế nào cậu lại nghĩ tới nuôi mèo?" Tô Duy Hi nghi hoặc nhìn Úc Lâm Phi, theo như y biết, Úc Lâm Phi không giống như vẻ bề ngoài của hắn có kiên nhẫn như vậy.
"Duyên phận đi, mèo nhà Hà Dịch sinh ra một ổ mèo con, nuôi không xuể, đưa cho tôi một con, bất quá... Dùng thuốc đó như thế nào? Cho nó ăn?" Úc Lâm Phi nhìn Tô Duy Hi viết đơn thuốc mà hỏi.
"Dựa vào cách sử dụng ấy. Sau này trăm ngàn lần đừng để nó dính nước vào mùa đông, phát sốt đối với thú nuôi mà nói đôi khi rất trí mạng, hơn nữa thuốc ăn vào đối với thận có sinh ra ảnh hưởng, nếu cậu muốn nuôi mèo, vậy nuôi cho tốt vào." Tô Duy Hi dặn dò nói.
"Nó vẫn đang ngủ thế kia là không có vấn đề gì đi?" Úc Lâm Phi ngược lại đối với trạng thái tinh thần của mèo con có điểm lo lắng.
"Tôi vừa rồi đã nhìn qua, hẳn là không phải vấn đề lớn, nếu uốn thuốc không có hiệu quả cậu lại mang qua đây cho tôi xem đi." Tô Duy Hi suy nghĩ rồi nói.
"Được." Úc Lâm Phi đáp lại: "Hôm nay mang theo mèo không tiện, lần sau đi uống với tôi một chén, tôi mời."
"Ân." Rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười, Tô Duy Hi gật gật đầu.
Hết chương 14.
Chương 15: Khỏi bệnh
Edit: Koliz
Thời điểm Úc Lâm Phi lái xe tới tìm Tô Duy Hi đã nghĩ nhất định sẽ truy hỏi hảo hữu này kĩ càng sự việc trước kia, nhưng một khắc nhìn thấy Tô Duy Hi, Úc Lâm Phi lập tức thu hồi lại ý niệm trong đầu hắn.
Nguyên nhân không có gì khác, Tô Duy Hi nhìn qua rất tiều tụy.
Y vốn mang thần thái sáng láng không biết vì sao lại trở nên gầy yếu một cách dị thường, nhìn qua tựa như bị cái gì đó rất khủng bố tra tấn, thật vất vả mới tìm được đường sống trong chỗ chết.
itsukahikari.wordpress.com
Úc Lâm Phi là một người biết điều, cũng biết đào bới vết thương của người khác là điều không nên làm, tuy rằng nếu hắn ép buộc Tô Duy Hi phải cho hắn một đáp án, lấy giao tình giữa hai người bọn họ, Tô Duy Hi tuyệt đối sẽ không lừa hắn, nhưng nếu đáp án này lại chính là nguyên nhân đã gây ra thương tổn cho Tô Duy Hi, vậy thì Úc Lâm Phi tình nguyện không cần, dù sao cách để hắn tìm ra đáp án này, không chỉ có một.
Mạnh Bạch Tình... Tay nắm chặt lấy tay lái, Úc Lâm Phi lại thấp giọng đọc ra cái tên này.
Mình cũng thật xem thường gã a, chẳng những dám ra tay với mèo nhà mình, hơn nữa dường như sự việc Tô Duy Hi gặp phải cùng gã cũng có không ít quan hệ, thật thú vị, lộ ra tươi cười, Úc Lâm Phi nghĩ, xem ra đã đến lúc hắn phải tìm thời gian nói chuyện với gã.
Bất quá hiện tại việc quan trọng nhất đương nhiên là đem mèo con nhà mình dưỡng bệnh thật tốt. Hơi hơi nghiêng đầu nhìn Văn Trình ngủ trong giỏ, chân mày Úc Lâm Phi cau lại.
Lúc nãy là vì lo lắng mèo con gặp chuyện không may nên mới xem nhẹ hành động bất thường của nó, hiện tại nghĩ lại, vẫn là thấy... kỳ quái. Có thể không kỳ quái được sao? Mèo bình thường ở nhà thời điểm nhìn thấy người lạ tiến vào nhà sẽ nghĩ tới gọi điện thoại cho chủ nhân? Huống hồ nó tốt cuộc là vì sao lại biết số điện thoại của hắn? Tuy rằng có cảm giác chân tướng đang ở ngay trước mắt, Úc Lâm Phi vẫn khó mà tin được... Quỷ mèo này nọ... Trên thế giới này thực sự tồn tại sao?
Cho dù năng lực chấp nhận của Úc Lâm phi có lớn tới mức nào đi nữa... Trong tiềm thức cũng vô pháp thừa nhận, hắn đang nuôi một con quỷ mèo biết gọi điện thoại cho mình.
"Ai, nếu là quỷ mèo, như thế nào lại ngu ngốc như vậy." Đem xe dừng lại, Úc Lâm Phi tại thời điểm đem giỏ ra ngoài không tự chủ được thở dài, hắn nhìn tiểu đoàn Văn Trình, khẽ mềm lòng.
Văn Trình ngủ say không viết được tình cảm phức tạp của Úc Lâm Phi, tại giờ phút này, cậu bước vào một giấc mộng thần kỳ.
Trong mộng cậu đã chết.
Ở ngực cắm một con dao, nam nhân giết chết cậu từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng mang theo một nụ cười khinh thường, gương mặt vốn ôn nhu lúc này lại trông như ác ma, nam nhân hung hăng đem con dao căm ở ngực Văn Trình rút ra, sau đó... Khóc.
Đúng vậy, khóc.
Tuy rằng gương mặt không chút thay đổi, cũng không phát ra tiếng nức nở, nhưng từng giọt nước mắt trong suốt tràn ra từ hốc mắt, theo hai gò má lăn xuống. Nam nhân vẫn không nhúc nhích, nhìn như không hề có chút tình cảm nào, nhưng khi những giọt nước mắt chảy xuống, lại đem tất cả cảm xúc thống khổ lộ ra.
Văn Trình cũng rất đau, trong mộng cậu cảm thấy ở ngực từng trận đau đớn tới chảy nước mắt, cậu thậm chí còn không biết cảm giác đau đơn này là do con dao lại một lần nữa đâm vào cơ thể mình, vẫn là bởi vì cảm xúc kịch liệt, cậu muốn hỏi, Úc Lâm Phi, ngươi vì cái gì lại khóc, rõ ràng là ngươi giết ta, nhưng vì cái gì ngươi lại khóc?
Nhưng Văn Trình không hỏi được, bởi vì cậu đang nằm mơ, hơn nữa trong mộng cậu đã chết đi.
Đoạn mơ phía sau Văn Trình không nhớ rõ lắm, chỉ mơ hồ biết... Úc Lâm Phi ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, ôm cậu vào trong lòng, sau đó ghé vào tai cậu không ngừng nỉ non... Văn Trình không nghe rõ được lời nói của Úc Lâm Phi, nhưng có thể cảm nhận được nỗi bi ai khắc sâu vào tận trong tủy.
Trong giấc mộng, trong lòng Văn Trình không có một tia oán hận, cậu tựa hồ biết chuyện gì đã xảy ra, biết... vì sao Úc Lâm Phi lại giết cậu.
itsukahikari.wordpress.com
Sau đó Văn Trình tỉnh lại. Đầu đau đến mức như muốn nổ tung, cậu không tự chủ được muốn dùng tay xoa đầu, nhưng đến khi đưa tay lên lại phát hiện nó đã biến thành một đôi bàn chân đầy mao nhung... Cậu quên mất... Cậu đã biến thành một con mèo.
Lắc lắc cái đầu có chút choáng váng, Văn Trình lúc này mới phát hiện, Úc Lâm Phi đã mang cậu trở về nhà, lúc này cậu đang nằm trên chiếc giường lớn của Úc Lâm Phi, miệng còn có chút đắng, a, có lẽ là Úc Lâm phi đã cho cậu uống thuốc?
Cảm thấy thân thể trĩu nặng đã thoải mái hơn một chút, Văn Trình vẫn quyết định trước nghỉ ngơi cho tốt, không nên ép buộc chính mình... Thuận tiện còn có thể suy nghĩ kĩ lại về tình huống hiện tại là như thế nào.
Đã không còn kích động khi nhìn vừa nhìn thấy Tô Duy Hi, Văn Trình tỉnh táo lại, nghiêm túc nghĩ về tình cảnh của mình. Đầu tiên, cậu thật sự đã biến thành một con mèo, không phải là nằm mơ cũng không phải ảo giác, cậu, Văn Trình, hiện tại là một con mèo. Tiếo theo, cậu có ký ức về những kỉ niệm với Úc Lâm Phi, sau khi quen biết, tìm hiểu liền yêu mến nhau, mỗi một sự kiện, mỗi một chi tiết Văn Trình đều nhớ rõ rành mạch, nếu như nói đây là ảo tưởng của cậu, Văn Trình tuyệt đối không tin. Cuối cùng, cậu thấy được Úc Lâm Phi chia tay Mạnh Bạch Tình và Tô Duy Hi vốn đã chết đi... Điều này chứng minh thời điểm cậu trọng sinh và thời điểm cậu chết đi là hoàn toàn bất đồng.
Tóm lại, Văn Trình đưa ra một kết luận vớ vẩn, cậu có lẽ đã về tới vài năm trước, tới ngày còn chưa quen biết Úc Lâm Phi.
Mơ hồ nhớ rõ Úc Lâm Phi hình như đã từng nuôi mèo, Văn Trình lại không nhớ nổi bộ dáng của con mèo kia, thời điểm cậu còn là người đối với lông mèo rất mẫn cảm, tuy rằng không chán ghét loài động vật nhỏ đó, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói là thích. Hơn nữa trong trí nhớ của cậu, đoạn thời gian Úc Lâm Phi nuôi mèo dường như rất ngắn... (chính là con mèo đã được nhắc tới ở chương 5 ấy)
Nhưng nếu suy đoán của Văn Trình là chính xác, cậu thực sự biến thành mèo của Úc Lâm Phi, như vậy nói lên... Úc Lâm Phi còn có thể gặp được một 'Văn Trình', cậu có lẽ sẽ có cơ hội... Nhìn chính mình cùng với Úc Lâm Phi yêu thương nhau.
Quá khoa học viễn tưởng đi, càng ngày càng thấy ý nghĩ của mình vô cùng hoang đường, nhưng thời điểm lại nhìn tới thân thể mao nhung nhung của mình, cũng không đến mức không thể thừa nhận, giấc mộng vô lý ấy cũng có thể thành sự thực một ngày nào đó.
"Tiểu Hắc, tỉnh?" Thanh âm ôn nhu đánh gãy suy nghĩ của Văn Trình, cậu xoay qua, thấy Úc Lâm Phi đang bê trên tay một cái bát nhỏ, vẻ mặt của hắn mang theo một tia lo lắng, nhưng chính bộ dáng ôn nhu này, lại khiến cho Văn Trình phải rùng mình.
Cậu sẽ không quên trong ba năm Úc Lâm Phi và cậu trở thành người yêu, Úc Lâm Phi đã ôn nhu với cậu như thế nào, lại càng không thể quên, tại thời điểm giết chết cậu, biểu tình của Úc Lâm Phi có bao nhiêu lạnh lùng. Hiện tại nhìn Úc Lâm Phi như thế này, khiến cậu không hiểu sao lại nhớ tới chính mình đã được sủng nịch không biên.
Con mồi bị ôn nhu che mắt, để đến cuối cùng sẽ trở nên lơi lỏng, cho dù đó là động vật ăn thịt đẫm máu?
"Phát ngốc cái gì?" Nhìn ánh mắt màu vàng của mèo con vẫn không nhúc nhích trừng hắn, Úc Lâm Phi bất đắc dĩ vươn tay gõ nhẹ vào đầu Văn Trình: "Lần sau nếu nhìn thấy người lạ vào nhà, nhớ rõ không được để bị phát hiện, ca ca không sợ bọn họ lấy đi này nọ, chỉ sợ Tiểu Hắc gặp chuyện không may."
"Meo."Âm meo ôn nhu không có nội dung gì chính xác, Văn Trình chỉ là thuận miệng đáp lại Úc Lâm Phi.
itsukahikari.wordpress.com
"Sinh bệnh hẳn là không thoải mái đi, đến, ăn một chút gì đó." Đợi Úc Lâm Phi tới gần, Văn Trình mới biết cái bát hắn cầm trong tay có cái gì, mùi hương của cháo cùng với sữa vẫn còn ấm nóng, một khắc hương thơm nồng đậm kia bay vào trong mũi Văn Trình... Văn Trình liền... sa ngã.
Ai quan tâm báo thù phòng bị cái gì chứ, hiện tại ăn no chính là vương đạo!! Huống hồ mình đã biết được bộ mặt của Úc Lâm Phi, nói thế nào đi nữa cậu cũng sẽ không bị hắn hại lần thứ hai đi, thật đói a, thật đói a... Khóe môi nhếch lên, nước miếng Văn Trình theo chân nhỏ cử động đã tự động đem Úc Lâm Phi tạm thời trở thành quá khứ, nếu như cậu là một con chó, phỏng chừng... có thể tính là phủi đuôi bỏ đi.
"Đừng nóng vội." Úc Lâm Phi nhìn bộ dáng gấp gáp rống rống này của Văn Trình mà dở khóc dở cười, ban đầu vốn nghĩ rằng thức ăn cho mèo ốm rất cầu kì, đặc biệt là làm thức ăn lỏng thích hợp cho nó, nhưng hiện tại xem ra... Úc Lâm Phi thậm chí có ảo giác nếu như hắn tùy tiện nấu cái gì đó, Văn Trình cũng sẽ điên cuồng chạy tới.
Ăn thật tốt a... Bị Úc Lâm Phi ôm vào ngực, từng thìa từng thìa đút cháo pho mát¹ nóng vừa đủ, cháo được nấu chín, còn bỏ thêm pho mát thích hợp cho mèo ăn, ngửi mùi rất thơm, hương vị ăn cũng khá tốt.
Từng chút một đem bát cháo ăn sạch sẽ, Văn Trình đối với cái bụng đầy của mình vừa lòng mà đứng trên đùi Úc Lâm Phi lười biếng duỗi eo, sau đó đem cằm cọ cọ vào tay Úc Lâm Phi, muốn Úc Lâm Phi gãi ngứa cho cậu.
Được rồi, nói trắng ra là, sau khi biến thành mèo, Văn Trình cũng không có suy nghĩ nhiều mà sửa đổi mấy hành vi sai lệch kia, hơn nữa thoạt nhìn qua còn vô cùng lợi hại.
Nhìn thấy bộ dáng này của Văn Trình, Úc Lâm Phi coi như triệt để yên tâm, vừa về đến nhà hắn đã sử dụng ống tiêm* để cho Văn Trình uống thuốc một lần, thấy mèo con ngoan ngoãn nằm trong lòng không có chút sinh khí, Úc Lâm Phi thực sự lo lắng, còn nhỏ như vậy, không chú ý một chút đã bị khi dễ thảm đến thế, xem ra... hắn nên đổi lại khóa cửa nhà.
(*: Úc Lâm Phi dùng kim tiêm đã bỏ đi phần nhọn ở đầu rồi bơm vào mồm mèo ấy.)
Uy thuốc xong, Úc Lâm Phi mới đem Văn Trình đặt lên trên giường mình, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị thêm thức ăn cho mèo con. Trong lúc cẩn thận nấu cháo, hắn không khỏi đem ánh mắt hướng về phía tủ lạnh, sau đó nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ nên đổi một cái khác nhỏ hơn... Trong video giám sát nhìn thấy mèo con nhỏ bé leo lên tủ lạnh, thật sự là muốn thử thách trái tim người khác mà.
"A." Đột nhiên phát hiện suy nghĩ của mình ngày càng theo hướng thiên vị mèo con mà suy xét, Úc Lâm Phi bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không biết nuôi Tiểu Hắc rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu nữa.
Sau đó, ngồi ở bàn còn chưa làm xong công việc, Úc Lâm Phi đã nhìn thấy Văn Trình tỉnh lại, vội vàng vào phòng bếp hâm nóng cháo lên, thời điểm bê tới chỗ Văn Trình còn nghĩ làm thế nào để lừa mèo nhà mình ăn đi...
Bất quá không khiến cho Úc Lâm Phi có nhiều vấn đề lo lắng như vậy, Văn Trình ngoan ngoan nuốt cháo, tinh thần dường như cũng tốt lên nhiều.
"Ngươi a, thật sự quá được chiều chuộng." Nhìn Văn Trình được mình gãi cằm mà thoải mái nheo mắt lại, biểu tình của Úc Lâm Phi cũng không khá hơn, bởi vì giờ phút này hắn đang nghĩ tới việc... nên cùng với Mạnh Bạch Tình nói chuyện rõ ràng một lần.
Hết chương 15.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro