Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 - 5

Chương 1: Bởi vì yêu

Edit: Koliz

Văn Trình không nghĩ tới tính mạng của mình sẽ chấm dứt như vậy.

Cậu nhìn con dao cắm trước ngực, không thể tin được mà đưa ánh mắt hướng về phía nam nhân không đổi sắc trước mặt.

"..." Vì cái gì... Câu hỏi bởi vì đau đớn mà không thể nói ra, Văn Trình nhìn Úc Lâm Phi sắc mặt không chút thay đổi, cảm thấy toàn bộ khí lực như đã bay mất...

"Ngươi khiến ta thật ghê tởm." Ngón tay lạnh như băng khẽ vuốt ve đôi môi Văn Trình, khuân mặt tuấn mĩ của Úc Lâm Phi xuất hiện nụ cười tao nhã: "Mau chết đi."

... Úc Lâm Phi... Giết cậu... Nhận thức được điều này hoàn toàn là sự thật, cả người Văn Trình đều ngây dại, trong mắt cậu tràn ngập sự tuyệt vọng, nhìn Úc Lâm Phi tươi cười, cậu cảm thấy chính mình không còn gì để nói nữa.

Vì sao!! Văn Trình nằm trên mặt đất cảm thấy trước mắt ngày càng mơ hồ, nước mắt rốt cục theo hai má chảy xuống... Bất cứ ai cũng được... Nhưng vì sao cậu lại chết trong tay Úc Lâm Phi.

Văn Trình cùng Úc Lâm Phi có quan hệ như thế nào?

Bạn bè quen thuộc của cậu ai cũng biết hai người... Văn Trình cùng Úc Lâm Phi là bạn bè tối trung thành, là đôi anh em quan tâm tới nhau nhất - là cặp tình nhân yêu nhau nhất.

Úc Lâm Phi ôn nhu tao nhã liệu có yêu Văn Trình không? Vấn đề này nếu có người hỏi, nhất định sẽ bị cười nhạo - mọi người đều biết, Úc Lâm Phi đem Văn Trình để vào sâu trong tim mà yêu thương.

Dù hắn có bao nhiêu bận rộn, có bao nhiêu mệt mỏi, đều có thể dành ra thời gian cho Văn Trình. Hắn có thể không ăn cơm một ngày, nhưng lại lo lắng Văn Trình có hay không ăn no, muốn hay không bữa ăn khuya, hắn có thể cả đêm không ngủ để chạy về để nhìn mặt Văn Trình. Suốt ba năm, Úc Lâm Phi đem Văn Trình sủng lên trời.

itsukahikari.wordpress.com

Mọi người, kể cả Văn Trình, đối với sự yêu thương Úc Lâm Phi dành cho mình đều tin tưởng không chút nghi ngờ, tại thời điểm mới quen biết còn có thể hoài nghi hắn quan hệ với mình do quyền thế cùng địa vị, nhưng càng về sau, Úc Lâm Phi đã dùng chính hành động của mình để hóa giải các hoài nghi của Văn Trình.

Tiếp theo, khi đã được Văn Trình hoàn toàn tín nhiệm... Úc Lâm Phi mỉm cười, đem con dao trong tay, đâm vào ngực người yêu mình.

Nụ cười của hắn vẫn tao nhã như vậy, khuân mặt anh tuấn thậm chí còn mang theo một tia ngượng ngùng, tựa như vẫn là con người Văn Trình thích, nam nhân đầy khí thế nhưng lại không mất đi vẻ ngây ngô của thiếu niên.

Nam nhân đó hoàn hảo tới mức nào, sắp mất đi ý thức, Văn Trình suy nghĩ, hóa ra hắn cùng mình diễn ba năm yêu thương, vì mình mà tạo ra sự giả dối... Làm cho người ta sa vào mộng cảnh ấy.

Lượng máu lớn từ ngực chảy ra, Văn Trình nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, ánh mắt ảm đạm dần mất đi tiêu cự mà nhìn trần nhà. Áo sơ mi trắng bị nhuộm thành màu đỏ, tiếng chuông mười hai giờ chậm rãi vang lên trong đêm khuya, Văn Trình hai mắt nhắm nghiền.

Vào ngày đầu tiên của mùa đông năm 2012, cậu bị người yêu của mình tự tay giết chết.

Trời đông giá rét, những mảng tuyết lớn như lông chim từ trên trời rơi xuống.

Chạng vạng tại ngã tư đường đã không còn nhiều bóng người đi đường, trừ bỏ mấy chiếc xe đi lại cùng ánh đèn ấm áp chiếu qua cánh cửa sổ thủy tinh, tựa như không có một tia nhân khí nào.

Tại dạng thời tiết này, Văn Trình tỉnh lại.

Cậu mơ mơ hồ hồ tại thời điểm mở mắt ra, chỉ thấy một mảng trắng, toàn thân có cảm giác vô lưc làm cho cậu trong thời gian ngắn khó có thể thấy rõ rằng trước mắt rốt cục là cái gì. Cậu cẩn thận thử cử động thân thể... sau đó cảm giác được bản thân đang chạm vào một mảng mao nhung.

Mao nhung nhung? Lập tức trừng lớn mắt, Văn Trình phát hiện trước mắt mình hiện ra... khuân mặt thật lớn của một con mèo.

Con mèo thật lớnl!! Lông tơ toàn thân đều lập tức dựng lên, Văn Trình không khỏi kêu lên: "Meo!!"

... Vừa mới nghe âm thanh đó, Văn Trình ngây dại.

Trên mặt đại miêu trước mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Đại miêu toàn thân tuyết trắng nhìn thằng con vừa mới tỉnh ngủ của mình, vươn ra đầu lưỡi hồng nhạt, bắt đầu liếm con mèo nhỏ vẫn đang ngây ra.

"... Meo." Văn Trình cứng ngắc phát ra một tiếng... Cậu nhất định xuất hiện ảo giác. Vì cái gì cậu lại biến thành một con mèo đen!!!

"Meo." Đại miêu dùng đầu khều khều Văn Trình, sau đó qua một bên nằm gục xuống. Nó dùng ánh mắt cổ vũ mèo con, lộ ra cái bụng của chính mình.

Trên cái bụng hồng nhạt... Có tám núm vú...

Văn Trình liền hiểu ra.

itsukahikari.wordpress.com

"Meo?" Thấy Văn Trình vẫn không chịu động đậy, mèo mẹ tựa hồ có chút phát hỏa, nó dùng móng vuốt không nhẹ không nặng vỗ vào đầu Văn Trình, tựa hồ trách cứ Văn Trình vì sao không chịu đến bú sữa mẹ.

"..." Văn Trình đờ đẫn đi lại, vươn đầu ngậm vào một cái... núm vú mềm mại.

Dòng nước ấm áp mang theo mùi sữa làm cho thân thể Văn Trình ấm áp lên.

Cậu từng ngụm từng ngụm uống, trong đầu có chút suy nghĩ tới...

Nếu cậu không bị điên... Cậu nhớ rõ mình đã bị Úc Lâm Phi giết... Sau đó thì sao?

Sau đó cậu biến thành một con mèo mới sinh, hơn nữa bây giờ còn đang uống sữa từ mèo mẹ... Thế giới này điên cuồng rồi sao...?

Rất nhanh liền uống no, Văn Trình phản xạ có điều kiện mà đưa tay lên lau miệng, sau đó liếm liếm mao nhung nhung tại móng vuốt, mềm mại kêu "Meo...".

"Meo~." Mèo mẹ vừa lòng liếc mắt nhìn Văn Trình một cái, bắt đầu dùng đầu lưỡi của mình giúp Văn Trình rửa sạch thân thể. Đầu lưỡi của mèo mặc dù có gai, nhưng khi liếm trên người lúc này lại không có cảm giác khó chịu, ngược lại phi thường thoải mái. Văn Trình bị mèo mẹ ấn vào trong ngực liếm sạch từ đầu đến đuôi, cuối cùng còn liếm sạch cả cái mặt. Nếu Văn Trình lúc này có thể nói tiếng người, hẳn mặt đã đen như đáy nồi. Ngay lúc cậu đang mang vẻ mặt táo bón vì rối rắm, một con vật gì đó không biết từ đâu vươn móng vuốt ôm lấy đuôi cậu.

"Meow!!!" Toàn thân mèo nháy mắt dựng lên, Văn Trình phản xạ có điều kiện quào về phía sau một phát.

"Ô~" Âm thanh nức nở khẽ phát ra, Văn Trình nhìn về phía sau, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con tiểu hoàng miêu (mèo nhỏ lông vàng) cùng mình kích thước không sai biệt lắm, mao nhung trên mặt nóng lòng muốn thử biểu tình... Hiển nhiên là muốn Văn Trình cùng mình chơi đùa.

Văn Trình khoái trá đáp ứng - đó là không có khả năng!!

Làm sao có thể trong thời gian ngắn chấp nhận được sự thật tàn khốc rằng cả đời này biến thành mèo. Văn Trình lười biếng nâng mắt lên liếc tiểu hoàng miêu, chẹp chẹp miệng, rồi ghé vào người mèo mẹ... Cậu cần suy ngẫm lại cho tốt rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

"Meo." Thấy Văn Trình không để ý tới mình, tiểu hoàng miêu hiển nhiên mất hứng, nó vòng quanh Văn Trình vài vòng, không ngừng phát ra tiếng meo meo, tựa như liên tục mời Văn Trình bồi nó chơi.

Văn Trình liếc tiểu hoàng miêu một cái, lập tức nghĩ tới một vấn đề trọng yếu... Cậu ở sâu trong nội tâm hít một hơi, sau đó nâng chi sau của mình lên, quay đầu lại nhìn.

Vạn hạnh a!! Thấy được chân tướng, Văn Trình trong lòng một trận nức nở... Thật may giới tính của cậu không thay đổi giống như giống loài...

Nếu cậu biến thành mèo cái, đại khái có thể trực tiếp chết thêm lần nữa để lần nữa trọng sinh.

"Méo!!" Văn Trình kêu một tiếng thảm thiết, từ trong cõi thần tiên thống khổ tỉnh lại. Cậu phát hiện ngay tại thời điểm mình vẫn đang nghĩ muốn loạn thất bát tao gì đó, tiểu hoàng miêu phía sau cư nhiên cắn một phát vào đuôi cậu!!

Tuy rằng răng nanh của mèo con vẫn còn bú sữa mẹ không có bao nhiêu lực công kích, nhưng cái đuôi của cậu thực sự rất mẫn cảm. Bị tiểu hoàng miêu cắn một phát, Văn Trình thiếu chút nữa trực tiếp nhảy dựng lên.

"Méo méo meo meo!!" [Không được cắn đuôi của ta!! Nhanh buông ra! Ai ui! Đang nói ngươi đấy!] Văn Trình hướng tiểu hoàng miêu mà phát hoả.

"Meo meo..." [Ai bảo ngươi không chơi với ta...] Thật kì quái, Văn Trình có thể hiểu được tiếng 'Meo meo' của tiểu hoàng miêu có ý gì.

"Ta mới không cùng ngươi chơi!" Văn Trình sau khi đem cái đuôi ướt sũng ra khỏi miệng tiểu hoàng miêu lại càng thêm khinh thường nhìn nó. Cậu hừ một tiếng, lui vào phía dưới bụng mèo mẹ.

itsukahikari.wordpress.com

"Ngươi là mèo hư." Tiếng meo meo xuất hiện vài tia nức nở. Tiểu hoàng miêu nhìn Văn Trình tránh duới thân mèo mẹ, khổ sở nói "Lần sau ta không chơi cùng ngươi nữa."

"..." Ta mới không cần. Văn Trình mặt không đổi sắc.

"... Thức ăn mèo ta cũng không cho ngươi." Tiểu hoàng miêu rất nhanh chóng liền khóc lên.

"..." Văn Trình đột nhiên cảm thấy một chút... áy náy.

"Cả sữa mẹ nữa!!!" Bị bộ dáng thờ ơ của Văn Trình kích thích, tiểu hoàng miêu phẫn nộ nói: "Về sau núm vú tốt nhất là của ta!!"

"... Chơi như thế nào?" Văn Trình suy yếu hỏi.

"Meo ~ Ngươi tới bắt ta đi ~~" Tiểu hoàng miêu thực vui vẻ. Cuối cùng Tiểu hắc cũng để ý đến nó a ~

"Chúng ta chơi trốn tìm đi." Văn Trình dùng móng vuốt xoa xoa cái đầu đầy hắc tuyến của mình, bất đắc dĩ nhìn tiểu hoàng miêu đang hưng phấn trước mặt. "Ngươi trốn đi, ta đi tìm ngươi."

"Được rồi được rồi ~" Tiểu hoàng miêu vui vẻ. "Mau lên tới tìm ta đi ~~"

Tiểu hoàng miêu khoái trá chạy đi.

Sau đó... Văn Trình im lặng chui vào dưới bụng mèo mẹ...

Trên thế giới... Thống khổ nhất trong trò trốn tìm chính là, người trốn thì vẫn còn vui vẻ, còn người tìm đã về nhà ăn cơm.

Dùng thủ đoạn hèn hạ đuổi đi tiểu hoàng miêu ầm ĩ, Văn Trình tìm tư thế thoải mái nhất, bắt đầu đánh giá bốn phía... Xem ra điều kiện nuôi dưỡng của bọn họ không tồi, có ổ riêng cho mèo, lại có thức ăn mèo cao cấp, nhìn qua cũng khá tốt. Văn Trình tuy không nuôi mèo, nhưng vẫn có thể nhìn ra mèo mẹ không phải là giống lai, mà có cái gì đó thật thuần chủng. Bộ lông thật dài... Có lẽ là mèo Ba Tư đi? Văn Trình nghĩ, sau khi bị người giết, lại biến thành mèo... Như vậy cũng thật kích thích a.

Hết chương 1.



Chương 2: Chủ nhân mới

Edit: Koliz

Văn Trình suy nghĩ rất lâu vì cái gì Úc Lâm Phi lại giết chết mình.

Cho dù sự tình đã phát sinh, mà Văn Trình lại chính là người bị hại, nhưng cậu vẫn như cũ không thể tin được Úc Lâm Phi giết mình.

Chẳng lẽ sự tao nhã cùng cưng chiều ấy, tất cả đều là ngụy trang? Văn Trình đong đưa cái đuôi, tâm tình thấp tới cực điểm. Cậu hiện tại có thể nhớ rõ được sự đau đớn lúc con dao đâm vào ngực.

Còn có cái cảm giác toàn thân lạnh lẽo dần, trước mắt xuất hiện ngày càng nhiều mảng đen, ngay cả hô hấp cũng vô cùng khó khăn... Văn Trình đột nhiên lạnh sống lưng. Cậu nhớ tới ánh mắt của Úc Lâm Phi ở thời điểm hạ sát mình.

Không giống ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn ẩn chứa ôn nhu ngày xưa, đó là ánh nhìn thực sự lạnh lùng, đem tất cả chán ghét hiện rõ trong mắt.

Nếu chỉ nhìn ánh mắt... Văn Trình tuyệt đối sẽ không tin người giết chết cậu chính là Úc Lâm Phi.

Nhưng sự thật lại là một chuyện khác. Hung thủ giết chết cậu, trừ bỏ Úc Lâm Phi, không còn ai.

Được rồi... Mình đã bị Úc Lâm Phi giết. Vấn đề là, ai đó hãy nói cho cậu biết cái bộ dáng này là do đâu a?? Chẳng lẽ cậu trong lúc chuyển thế trọng sinh đã quên uống Mạnh bà thang* mà biến thành một con mèo có ký ức con người sao?? Có dám hay không tái hãm hại một chút a?? Có dám hay không tái hãm hại một chút a?? Thần tình huyết lệ, Văn Trình giơ móng vuốt lên dùng mao nhung lau mặt.

(*: Canh lãng quên, phải uống trước khi đi đầu thai.)

Nhưng không chờ cậu hồi phục sau tổn thương, phiền toái lại kéo đến...

"Ngươi gạt ta! Gạt ta! Gạt ta!" Mèo con lông vàng không biết từ khi nào phát hiện ra âm mưu của Văn Trình, nó trừng cặp mắt màu lam ngập nước nhìn cậu, hoàn toàn xù lông: "Tiểu Hắc xấu!!!"

"..." Văn Trình vươn móng vuốt sờ sờ đầu tiểu hoàng miêu.

"Không được sờ đầu ta!" Tiểu hoàng miêu ngồi bên cạnh Văn Trình vẫn đang nằm mà căm phẫn: "Ngươi gạt ta!!"

"Ta như thế nào lại lừa ngươi." Văn Trình bình tĩnh hỏi lại.

"Ngươi lừa ta trốn đi! Lại còn không tới tìm ta!!" Tiểu hoàng miêu kêu meo meo, xem ra nếu Văn Trình lại chọc nó, phỏng chừng nó lại không lên.

"Ta không có a." Văn Trình giải thích: "Ta tìm mãi không thấy ngươi, cho nên vừa rồi trở về..."

"Thật sao?" Tiểu hoàng miêu nghiêm túc hỏi: "Mèo nói dối sẽ không được yêu thương đâu."

"Thật sự." Văn Trình trả lời kiên định... Cậu vốn không phải là mèo.

"Meo ~" Khoái trá tiếp nhận lời giải thích của Văn Trình, tiểu hoàng miêu bắt đầu vui vẻ liếm mặt Văn Trình: "Vậy ngươi tìm ta rồi... Đến lượt ta tìm ngươi ~~~"

... Còn chơi tiếp sao? Sắc mặt Văn Trình cứng đờ.

"Nhanh đi nhanh đi ~" Dùng đầu đem Văn Trình từ trong bụng mèo mẹ đi ra, tiểu hoàng miêu vui vẻ nói: "Nhanh lên a ~~"

"..." Văn Trình yên lặng rơi lệ.

itsukahikari.wordpress.com

Xem ra hôm nay nếu không bồi tiểu hoàng miêu này chơi vui vẻ... hắn có lẽ không được nghỉ ngơi... Với suy nghĩ này, Văn Trình rất không tình nguyện bắt đầu cước bộ, chầm chầm hướng ra phòng khách.

"A, Nhị mao, ngươi sao lại chạy ra phòng khách?" Không đợi Văn Trình kịp phản ứng, một bàn tay đưa xuống ôm cậu lên.
"Meow!" Bị ôm chặt vào ngực, Văn Trình ngẩng đầu nhìn người vừa xuất hiện.

"Nhị mao, Nhị mao ~" Dùng một bàn tay vuốt ve lưng Văn Trình, tay còn lại ôm lấy Văn Trình, nam tử trẻ tuổi trưng ra biểu tình vui vẻ: "Tới, gọi một cái ~ ca ca~"

... Gọi cái muội nhà ngươi. Văn Trình nhìn nam nhân xa lạ trước mắt, thái dương nổi gân xanh. Ai nói cho cậu biết nhị mao là thế nào đi!! Vì cái gì tên cậu lại kì quái như vậy... Kể cả Tiểu Hắc cũng còn được hơn Nhị mao a!!

Nam tử ôm lấy Văn Trình hiển nhiên không biết nội tâm bé mèo nhà mình đã nhanh chóng thay đổi. Y thân mật hôn lên cái mũi nhỏ, cười nói: "Không phải đã khẳng định sẽ không ra ngoài rồi sao? Như thế nào lại chạy đến đây?"

"Meo." Văn Trình vẻ mặt thảm cùng.

"Đại mao đã đi rồi nên không vui sao?" Lấy tay ôm chi trước của Văn Trình, giơ cậu lên trước mặt, nam tử lộ ra biểu tình buồn rầu: "Nhị mao ngươi mấy ngày nữa cũng phải đi... Đến lúc đó mụ mụ, Bánh bao tách ra, Nhị mao có thể hay không càng không vui?"

... Ân? Bánh bao? Văn Trình sửng sốt... Lập tức nghĩ đến, vì cái gì em trai nhà mình lại không gọi là tam mao? Chẳng lẽ lại giống trong truyền thuyết "Lý Tĩnh sinh ra ba người con trai, con lớn nhất kêu Kim Tra, con thứ hai kêu Mộc Tra, con thứ ba kêu Lý nhị cẩu là được..." Là đùa sao...

"Đến đây, ca ca mang ngươi đi ăn." Nhìn bộ dáng vô hồn, Hà Dịch bất đắc dĩ nở nụ cười. Mặc dù giống Chinchilla này lớn lên rất ngốc, nhưng đến mức độ này cũng chưa từng thấy qua...

"Meow." Văn Trình yên lặng ghé vào trong ngực Hà Dịch, để mặc y vuốt lông... Tuy rằng không thật sự chấp nhận được việc mình là một con mèo, nhưng mà vuốt lông như thế này... Thật sự... Thật sự thoải mái a a ~~~ Dùng lực một chút ~~ Ân, chính chỗ đó...

Đắm chìm trong sự thoải mái, Văn Trình không phát hiện ra mình đã vô tình khoái trá lộ ra cái cằm, muốn chủ nhân gãi gãi...

"Ha ha..." Nhìn thấy nhị mao (Văn Trình:...) bày ra bộ dáng làm nũng, Hà Dịch tươi cười sáng lạn. Y đặc biệt thích loài sinh vật này, tuy không giống loài chó dính lấy con người, nhưng làm nũng bán manh thì không gì không biết, cho dù làm sai việc gì, cũng có thể dùng đôi mắt ngập nước kia làm cho mình ngay cả mắng một chút cũng luyến tiếc.

Hà Dịch trước kia nuôi một con Chinchilla cái tên là Phỉ Nhi. Chinchilla tính cách phi thường ngoan, thích thân cận với con người, cũng rất yêu sạch sẽ, từ sau khi mua về, Hà Dịch đem Phỉ Nhi nuôi giống như một khuê nữ.

Năm nay, Phỉ Nhi lần đầu tiên sinh con, sinh ra ba chú mèo con, một con trắng đen, một con vàng trắng... còn có một con thuần đen.

Thuần đen... Nhìn Nhị mao trong lòng mình được gãi mà phát ra tiếng ngáy khò khè, Hà Dịch có chút bất đắc dĩ. Huyết thống của Phỉ Nhi coi như thuần khiết, mà giống Chinchilla chỉ có màu vàng kim. Hà Dịch không hiểu được, vì sao lông nhị mao lại biến thành màu này. Chẳng lẽ là biến dị? Quên đi... Dù sao màu đen cũng không có gì xấu... Vẫn rất đáng yêu.

"Tới, Nhị mao, có cá nhỏ này." Xé mở bao, Hà Dịch lấy ra một con cá nhỏ, đung đưa trước mặt mèo con.

"A?" Có chút thắc mắc nhị mao như thế nào lại không như bình thường nhao tới mà ăn cá nhỏ, Hà Dịch vỗ vỗ đầu thú cưng: "Sao lại không ăn?" Chắc là không phải bị bệnh đâu nhỉ?

Lúc này Hà Dịch đâu biết Văn Trình trong lòng khẽ dãy dụa. Văn Trình miễn cưỡng giương ánh mắt kim sắc lên nhìn con cá đang lắc lư, trong lòng xuất hiện mâu thuẫn. Theo lý thuyết, nội tâm con người hẳn sẽ kiên quyết chống lại hành vi vũ nhục người khác kia! Nhưng mà... Con cá kia nhìn thật ngon a... Hay là cứ mặc kệ mà cắn một miếng đi... Cứ cắn đi... "Ngao ô."

Vì vậy cậu quyết tâm cắn một miếng.

Thời điểm Văn Trình đem cá nhỏ cắn trong miệng, toàn thân phát ra hào quang màu hồng. Cậu nhai nhai, tận hưởng hương vị cá ngon lành trong miệng, không chút do dự mà đưa ánh mắt về phía người đang cầm bao cá to bự kia.

"Ha ha ha..." Nhìn ánh mắt Văn Trình lấp loé, Hà Dịch không tự chủ được mà phát ra tiếng cười. Y lại đưa tay lấy thêm một con cá nữa cho Văn Trình.

"Miêu ô ~" Lại một hơi ăn hết cá nhỏ, Văn Trình theo phản xạ bắt đầu liếm ngón tay mang theo hương vị cá.

"Đừng liếm, còn nữa." Rốt cuộc phát hiện mèo con nhà mình đã khôi phục sức sống, Hà Dịch nói: "Nhưng chỉ được ăn hết bao này thôi. Mèo nhỏ không thể ăn nhiều, sẽ phá hư bụng."

Văn Trình không suy nghĩ nhiều, sau khi cậu vui vẻ ăn xong bao cá, tâm tình đột nhiên hạ xuống bậc thấp nhất.

Vừa rồi con mèo liều mạng lấy lòng nam nhân chỉ vì mấy con cá nhỏ kia là mình sao?! Không!! Không có khả năng!! Vì cái gì vừa mới biến thành mèo không bao lâu thì cậu đã không khống chế được chính mình! Lại còn vì một bao cá... Ân... Nhưng mà cá nhỏ...Ăn ngon thật a... (﹃).

itsukahikari.wordpress.com

"Ai nha, đừng làm nũng với ta, không thể ăn nữa." Nhìn ánh mắt Văn Trình lại lấp loé, Hà Dịch chịu không nổi gõ gõ lên mũi cậu: "Chờ Nhị mao trưởng thành, ca ca sẽ mua cho ngươi thật nhiều cá a. Cho nên Nhị mao ngoan ngoãn tới chỗ Úc Lâm Phi ca ca, sẽ có cơm ngon để ăn, bằng không liền không lớn, cũng không có cá nhỏ để ăn!"

Ừm... Phải lớn lên mới có cá ăn... Từ từ!! Nghe được từ mấu chốt, Văn Trình mở to mắt, kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt:

"Meo?"

"Làm sao vậy?" Cư nhiên hiểu ánh mắt nghi hoặc của Văn Trình, Hà Dịch nhìn Văn Trình nói: "Úc Lâm Phi ca ca cũng tốt lắm, bất quá Nhị mao tới đó không thể nghịch ngợm giống ở nhà, sẽ bị đánh!"

... Cậu xuất hiện ảo giác sao? Văn Trình dại ra... Úc Lâm Phi... ca ca? Chủ nhân mới... Bị đưa đi... Cái gì? Rốt cục cũng tiêu hoá xong tin tức, Văn Trình xù lông, meo một tiếng rồi trực tiếp nhảy từ trên người Hà Dịch xuống, thất tha thất thểu chạy về ổ mèo!

Cậu bị đưa cho Úc Lâm Phi!! Nhận thức điều này làm Văn Trình toàn thân lông tơ đều dựng đứng... Đây là số mệnh sao?? Ngay cả chết đi rồi biến thành mèo cũng không thoát khỏi Úc Lâm Phi???

"Nhị mao!!" Bị động tác nhảy lên của Văn Trình làm cho sợ hãi, Hà Dịch vội vàng đuổi theo, nhìn thấy Văn Trình đang chôn đầu dưới bụng mẹ, run run giống như đang sợ hãi.

... Nó sẽ không nghe hiểu lời của mình đúng không? Trong đầu xuất hiện một suy nghĩ kì quái, Hà Dịch nhìn Phỉ Nhi vẫn đang ngủ say, ghé vào bên cạnh Nhị mao, bất đắc dĩ nói: "Nhị mao... Ngươi là không muốn đi đến chỗ chủ nhân mới sao?"

"Meo meo!!" Nghe được lời nói của Hà Dịch, Văn Trình vội vàng vươn đầu ra meo meo vài tiếng.

... Thật đúng là có thể hiểu lời của mình?? Nhìn bộ dáng của Văn Trình, Hà Dịch kinh ngạc mở to mắt: "Nhị mao, ngươi có thể hiểu ta đang nói gì sao?"

... Vô nghĩa. Văn Trình vô lực cúi đầu thấp xuống.

"Tốt lắm, tốt lắm." Nhìn bộ dáng nhị mao nhà mình, Hà Dịch nháy mắt thấy đau lòng, y ôm lấy Văn Trình an ủi: "Ta đưa bánh bao đi là được, không tiễn nhị mao nữa."

"Meo..." Văn Trình lắc lắc cái đuôi tỏ vẻ cao hứng.

Thật là một con mèo kì quái, sờ sờ lưng nhị mao, Hà Dịch nghĩ, đúng là không nên sớm như vậy đi tìm chủ nhân cho con mèo nhà mình.

Hết chương 2.

--o0o--

PS: Sao mới dịch được có hai chương mà t đã bắt đầu thấy lười rồi thế này =.=



Chương 3: Meo ô, con người đều là kẻ lừa gạt.

Edit: Koliz

"Uy, hôm nay anh có rảnh không?" Hà Dịch cầm điện thoại hỏi.

"Chuyện gì?" Đầu kia điện thoại truyền tới một thanh âm thấp trầm, còn mang theo một tia không kiên nhẫn.

"Anh đã đáp ứng giúp tôi nuôi một con!" Hà Dịch cả giận nói: "Anh hẳn sẽ không quên đi?"

Một trận trầm mặc... Sự thật chứng minh, Úc Lâm Phi tên chết tiệt kia đã thật sự đem việc giúp y nuôi mèo quên mất...

"Úc Lâm Phi..." Hà Dịch khóc ra nước mắt: "Nếu anh không muốn nuôi thì cứ việc nói thẳng, tôi sẽ tìm chủ nhân khác cho mèo nhà tôi."

Cũng không biết qua bao lâu, Hà Dịch mới nghe được đầu kia điện thoại trả lời.

Úc Lâm Phi nói: "Được."

Vì thế việc này không thể chậm trễ, Hà Dịch quyết định ngày hôm sau sẽ mời Úc Lâm Phi tới nhà xem mèo. Tuy rằng ban đầu hắn định đưa Nhị mao cho Úc Lâm Phi, nhưng một loạt phản ứng của Nhị mao hôm qua làm y sinh ra do dự... Nhị mao có vẻ thực sự không nghĩ mình sẽ bị đem đi... Nhưng mà y cũng không thể dưỡng đại oa miêu... Tuy rằng y rất muốn đi... Nhưng mà... Hà Dịch bất đắc dĩ bĩu môi, nếu y thật sự dưỡng đại oa miêu, nói không chừng sẽ bị ca ca y ném cả đám ra ngoài......

Không còn biện pháp nào khác, y đành phải đưa cho bằng hữu chung quanh nuôi. Mà trong bất hạnh vẫn có cái may, bằng hữu của y không thiếu, hơn nữa ai đối với thú cưng cũng đều có hứng thú.

"Ai nha, Úc Lâm Phi, anh trăm ngàn lần đừng nhìn trúng Nhị mao a." Gãi gãi đầu, Hà Dịch lẩm bẩm: "Nếu anh mà chọn..." Nếu Úc Lâm Phi coi trọng Nhị mao thì... Đành để Nhị mao tự cầu phúc vậy, tha thứ cho y không có khí chất của chủ nhân đi... Ô ô.

Văn Trình còn đang uống sữa mẹ hiển nhiên không biết mình sắp bị chủ nhân mang bán đi, cậu một ngum lại một ngụm uống sữa, cái đuôi trên mặt đất quơ đi quơ lại, tâm tình thật sự hạ thấp đến cực điểm.

Sau khi biến thành mèo thì cậu sẽ như thế nào? Chẳng lẽ cứ như vậy từ nay về sau sống như một con mèo?... Không, điều này rất tàn nhẫn! Văn Trình buồn bã suy nghĩ, với lốt mèo thế này, quả là thực khó khăn.

Hơn nữa chủ nhân hiện tại hình như có mối quan hệ rất tốt cùng Úc Lâm Phi, nếu không sao co thể đem mình cho Úc Lâm Phi? Thậm chí biến thành mèo mà cũng không thoát được cái vòng luẩn quẩn này... Văn Trình buông núm vú mụ mụ ra, liếm liếm móng vuốt của mình..., bất quá lại nói, cậu đã không chết, có thể sẽ có cơ hội để niết Úc Lâm Phi vì cái gì đã giết chết mình.

Văn Trình liếc mắt về bên phải phía tiểu hoàng miêu đang ngủ say, cậu thật sự rất muốn biết, Úc Lâm Phi rốt cục có phải đều lửa cậu cả ba năm không, ba năm cảm tình, rốt cục bên trong có bao nhiêu tình cảm chân thực.

Nói trắng ra là, cho dù bị Úc Lâm Phi tự tay giết, Văn Trình vẫn không thể chết tâm. Hình tượng nam nhân ôn nhu kia rất khó có thể thay đổi, khiến cho Văn Trình trong lòng vẫn không ngừng lấy cớ cho cái chết của mình. Có lẽ Úc Lâm Phi cũng có khó khăn? Có lẽ người nào đó đã đe dọa anh?

Cho dù Văn Trình không ngừng nghĩ như vậy, nhưng trong tiềm thức lại hiểu được, cậu và Úc Lâm Phi không thể quay lại như trước. Trước hết, hiện giờ cậu đã biến thành một con mèo. Tiếp theo, kể cả nếu có biến thành người, cũng không có khả năng cậu có thể như trước không hề cố kỵ mà sinh hoạt cùng Úc Lâm Phi.

Thật giống một tấm thủy tinh đã có một vết nứt, kể cả có cố gắng khắc phục lại, cái vết kia cũng không có khả năng trở lại hoàn hảo như ban đầu, mà chỉ có càng ngày càng mở rộng và cuối cùng tan vỡ.

Không kiềm chế được mà sa chân vào bi thương, Văn Trình không tự chủ được meo meo vài tiếng, lại không biết rằng, chính vì mình bất ngờ meo meo... Mà đã đẩy bản thân vào một tình huống rất khó xử.

"Có hai con?" Nhìn hai con mèo một vàng một đen nằm bên mèo mẹ, nam nhân mặc âu phục đen biểu tình lãnh đạm.

"Đúng vậy, Đại mao đã bị đưa đi." Hà Dịch nhìn Úc Lâm Phi nói: "Tôi đưa cho cậu Bánh bao."

"Bánh bao?" Úc Lâm Phi nhíu mày. "Là con nào?"

"Con màu vàng." Chỉ vào lão Tam đang ngủ say, Hà Dịch nói: "Nó rất đáng yêu."

"...... Con này tên gọi là gì?" Không đáp lại lời Hà Dịch, Úc Lâm Phi đem ánh mắt hướng về phía con mèo toàn thân màu đen.

"Nhị mao." Khô cằn nói ra hai chữ, Hà Dịch cảm thấy chính mình có điểm xấu hổ: "Bất quá nếu anh mang về có thể sửa lại tên."

"...Nhị mao." Bị bộ dáng xấu hổ kia chọc cười, Úc Lâm Phi nói: "Tính cách nó như thế nào?"

"Rất bám người." Hà Dịch suy nghĩ vẫn là nên nói chi tiết hơn: "So với Bánh bao lười hơn nhiều, rất thích làm nũng. Bất quá, anh bận rộn như vậy, có thể để nó dính vào người sao?"

Cũng đúng... Úc Lâm Phi nghe xong lời Hà Dịch, nghiêm túc suy nghĩ, nuôi thú cưng vốn là trò tiêu khiển của giới nghiệp dư, mà hắn thì không có nhiều thời gian cùng sức lực như vậy mà bồi một con mèo.

Ngay lúc Úc Lâm Phi quyết định chọn Bánh bao, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu mỏng manh.

Mèo chưa cai sữa có tiếng kêu rất nhỏ, nhưng âm thanh ấy... Lại giống như chạm tới tận trong tim Úc Lâm Phi.

"Vì sao nó lại kêu?" Úc Lâm Phi đem ánh mắt đang đặt trên Bánh bao chuyển sang người Nhị mao.

"Nga, đại khái là do nhàm chán?" Hà Dịch nhìn ánh mắt hứng thú của Úc Lâm Phi, ho khan một tiếng: "Nó cái gì cũng tốt, nhưng mà rất bám người... Một ngày không có người chơi cùng sẽ nơi nơi quấy rối."... Úc Lâm Phi, cậu không phải chán ghét sinh vật bám người hay sao? Nhanh lên nói chọn Bánh bao, chọn Bánh bao, chọn Bánh bao đi...

"Bám người?" Không biết nghĩ tới cái gì, Úc Lâm Phi đột nhiên ngồi xổm xuống: "Có thể ôm sao?"

"Đương nhiên có thể..." Hà Dịch vô năng từ chối... Ban đầu chính y muốn đem Nhị mao tống đi... Hiện tại y là không thể nuốt lời đi...

"Meow..." Bị ôm lấy đột ngột, Văn Trình nháy mắt không phục trạng thái, cậu cứng ngắc nhìn khuân mặt quá đỗi thân quen trước mặt, không tự chủ được kêu meo một tiếng.

"Nó đang sợ tôi?" Úc Lâm Phi nhíu mày: "Mèo đều nhút nhát như vậy sao?"

"Ha ha... Đối với người xa lạ hẳn là sẽ nhát gan một chút." Nhìn ánh mắt màu vàng ngập nước của Nhị mao kia, Hà Dịch thật sự là tâm can đều nhuyễn.

"Ân." Vuốt thân thể cứng ngắc của mèo con, Úc Lâm Phi nghĩ nghĩ nói: "Tôi chọn con này đi."

Hà Dịch: "Cái gì?"

Văn Trình: "Meo ô??"

"Cậu giống như không tình nguyện lắm?" Nhìn nụ cười yêu ớt của Hà Dịch, Úc Lam Phi đem mèo nâng lên trước mắt mình, nhìn vào đôi mắt vàng kim của nó... Kỳ quái, vì sao hắn có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt mèo con?

"Meo ô!!" Không đợi Hà Dịch trả lời, Văn Trình liền trực tiếp xù lông. Cậu nhấc móng vuốt cào lên tay Úc Lâm Phi, tại thời điểm hắn ngây người liền không chút do dự theo tay hắn thượng tránh thoát xuống dưới, chạy về phía phòng khách!

"...A." Bị Nhị mao gây khó dễ làm cho kinh ngạc, Hà Dịch vội càng nói: "Tay anh có việc gì không?"

"Không có việc gì." Móng vuốt của mèo con thì có thể có cái gì uy lực, Úc Lâm Phi nhìn vết cào màu hồng trên tay mình, nói với Hà Dịch: "Tôi muốn nó."

"..." Người này không phải là đang đi tìm tự ngược sao? Hà Dịch trong lòng yên lặng thổ tào, quyết định khuyên thêm lần nữa: "Thật sự được sao? Bánh bao so với nhị mao ngoan hơn nhiều, hơn nữa con có thể nghe lời một ít..."

"Không cần." Có chút đăm chiêu nhìn Hà Dịch, Úc Lâm Phi nói: "Chẳng lẽ cậu đặc biệt thích Nhị mao?"

"Ha ha... okay." Hà Dịch xấu hổ nở nụ cười...

"Tôi đem nó về như thế nào?" Úc Lâm Phi nói thẳng.

"... Để tôi chuẩn bị giỏ cho anh." Hà Dịch không nghĩ tới Úc Lâm Phi cấp tính như vậy: "Đồ dùng cho mèo đều đã chuẩn bị tốt sao?"

"Cần những cái gì?" Úc Lâm Phi hỏi.

"... Ổ mèo, cát mèo, thức ăn cho mèo a... Còn có các loại đồ ăn vặt." Hà Dịch đành buông tha Nhị mao...

"Được." Lấy điện thoại ra, Úc Lâm Phi trực tiếp phân phó người đi mua.

... Ta hận chủ nghĩa tư bản xấu xa. Không còn lý do giữ Nhị mao lại, Hà Dịch ủ rũ nói: "Đi thôi, chúng ta đem Nhị mao dụ ra."

Biết chính mình sắp gặp tai vạ, Văn Trình tránh dưới so pha lạnh run. Cậu nghĩ nếu mình bị Úc Lâm Phi nuôi... Cũng không biết có thể hay không điên mất.

"Nhị mao, Nhị mao, mau ra đây." Thanh âm của Hà Dịch truyền đến lỗ tai Văn Trình, cậu trốn vào trong càng sâu.

"Nghe lời, phía trong sô pha rất bẩn." Đối với phản ứng kịch liệt cùa Nhị mao có chút bất đắc dĩ, Hà Dịch nói: "Nếu không ra sẽ bị đánh đấy..."

"..." Không muốn cùng Úc Lâm Phi ở một chỗ... Không muốn!! Hà Dịch ôn nhu khuyên giải cũng không làm Văn Trình lay chuyển, ngược lại, cậu tưởng tượng đến viễn cảnh phải sống cùng Úc Lâm Phi sau này nên càng khẩn trương... Cậu rất sợ, sợ phải biết bộ mặt thật cảu Úc Lâm Phi... Nếu Úc Lâm Phi đã có tình nhân khác.. Nếu Úc Lâm Phi đối với cậu trước giờ đều là ngụy trang...

"Mèo không ngoan." Bỗng dưng bóng tối bị ánh sáng thay thế, Văn Trình không kịp phản ứng lại đã bị Úc Lâm Phi một phen tóm lấy, hắn mỉm cười, hướng Văn Trình toàn thân rét run nói: "Ngươi rốt cuộc là có bao nhiều chán ghét ta? Hử? Mèo con?"

"Meo..." Cúi đầu kêu một tiếng, Văn Trình phát hiện... Là một con mèo, cậu căn bản vô lực chống cự lại hắn, điều duy nhất mà cậu có thể làm... đại khái là cũng chỉ có thể meo meo hai tiếng đi.

"Cái giỏ đâu?" Nhìn về phía Hà Dịch mặt đầy đau lòng, Úc Lâm Phi thản nhiên nói: "Cậu sẽ không đổi ý đấy chứ?"

... Y thật đúng là muốn đổi ý! Hà Dịch bất đắc dĩ, y không nghĩ Nhị mao nhà mình lại bị mang đi như vậy... Cũng sẽ không tùy tiện đến hỏi Úc Lâm Phi có muốn con mèo hay không.

"Vẫn rất khả ái." Như không nhìn thấy bộ dáng lạnh run của Văn Trình, Úc Lâm Phi tâm tình tốt nở nụ cười: "Không được phép chạy loạn, nếu dám chạy..."

... Nếu chạy sẽ thế nào? Văn Trình dựng lỗ tai lên.

"Liền cho ngươi mang vòng ở cổ." Úc Lâm Phi nhoẻn miệng cười.

Văn Trình đột nhiên thấy được tương lai bi thảm của chính mình... Thần a, ai tới nói cho cậu biết này rốt cuộc là có cái gì vui đùa?? Chẳng lẽ cậu trước kia đã làm điều gì độc ác lắm sao??

Hết chương 3.



Chương 4: Nuôi mèo không hề dễ.

Edit: Koliz

Úc Lâm Phi không hiểu được vì cái gì mình lại đối con mèo con hắc sắc tên nhị mao này lại sinh ra hứng thú lớn như vậy, hắn rất ít khi đối với thú nuôi sinh ra hứng thú, bình thường đai khái cũng chỉ cùng bằng hữu đánh golf hoặc ở nhà xem phim phóng sự.

Phí nhiều thời gian như vậy cho một con mèo không hề thích mình?- Đây là chuyện mà Úc Lâm Phi chưa từng nghĩ tới.

Nhưng thời điểm hắn đem con mèo bị đặt trong giỏ gấp đến độ kêu meo meo để vào trong xe, tâm tình ngoài ý muốn lại tốt lên.

"Kêu cái gì." Lấy tay sờ soạng Tiểu Hắc miêu, rồi lại ngay lúc nó vươn móng tay ra thì lập tức thu tay lại, Úc Lâm Phi đùa xù lông nhị mao, ngữ khí tuyệt đối là trêu tức.

"Meow!" Khinh thương nhìn thoáng qua Úc Lâm Phi, Văn Trình trực tiếp dùng mông đối diện với người nam nhân đã khiến cho tâm tình mình phức tạp.

"... Hừ, tính tình còn rất ngoan cố." Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Văn Trình, Úc Lâm Phi lại cười, hắn tươi cười ưu nhã mà ôn nhu, giống như đối với một tình nhân yêu cuồng nhiệt: "Dù có là mèo đực thì vẫn chỉ là một con mèo nhỏ a."

Nói xong, không đợi Văn Trình kịp phản ứng, Úc Lâm Phi đã nhéo cậu mà nhấc tới trước mặt.

"Ai nha, là một 'cậu bé' nha." Nụ cười dị thường ranh mãnh, Úc Lâm Phi nhìn chằm chằm vào bung Văn Trình.

"Meo meo meo!!!" Cậu bé cái muội nhà ngươi!!! Bị động tác của Úc Lâm Phi kích thích nghiêm trọng đến lòng tự trọng, Văn Trình càng xù lông lợi hại hơn, chẳng những kêu meo meo, hơn nữa còn bắt đầu ý đồ dùng móng vuốt của mình gãi vào tay Úc Lâm Phi.

"...Ai, còn thẹn thùng?" Cư nhiên giống như biết Văn Trình có ý tứ gì, nụ cười của Úc Lâm Phi trở nên có chút xấu xa, hắn cư nhiên vươn tay... sờ sờ Văn Trình... tiểu đệ đệ.

"MEOW!!!!" Văn Trình thực sự nổi giận! Cậu đã biết đi theo Úc Lâm Phi hẳn là sẽ không có điều gì tốt mà! Đời trước trực tiếp bị hắn giết, đời này thì sao!! Biến thành mèo xong cư nhiên bị hắn tùy tiện sờ tới sờ lui! Tôn nghiêm đâu! Tiết tháo đâu! Cậu cần phải xử lý Úc Lâm Phi!!!

Đương nhiên, Văn Trình đã tức đến mức đầu óc ngu muội không nghĩ tới bây giờ cậu chỉ là một con mèo, biện pháp mà hắn có thể chỉnh Úc Lâm Phi đại khái cũng chỉ có thể dùng hai mắt của mình trừng Úc Lâm Phi tới chết.

"Đừng nóng giận, ngoan, chỉ là đùa ngươi một chút thôi." Nhìn thất Văn Trình thật sự xù lông, Úc Lâm Phi mới trấn an đứng lên, hắn nhìn Tiểu Hắc Miêu đang liều mạng vặn vẹo trong tay, lần đầu tiên cảm thấy đem nó về nhà là lựa chọn hoàn toàn chính xác. Nếu trong nhà có mèo nhỏ này, vậy hẳn sẽ có nhân khí hơn.

Đem Văn Trình đặt lại vào giỏ, Úc Lâm Phi dùng một cái thảm che đi mặt trên giỏ, sau đó khởi động xe.

Không nghĩ tới mình phẫn nộ cư nhiên bị vô tình lơ đi, Văn Trình buộc mình phải bình tĩnh trở lại, bắt đầu nghiêm túc nghĩ về sau rốt cuộc nên sống thế nào.

Đầu tiên, cậu tuyệt đối không muốn Úc Lâm Phi nuôi cậu, chỉ gặp mặt một lần thì không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn cậu cùng hung thủ giết mình mỗi ngày sinh hoạt cùng nhau, Văn Trình chắc chắn không thể làm được... Mỗi lần nhìn thấy Úc

Lâm Phi tươi cười, đều sẽ khiến Văn Trình nghĩ đến chính mình trước khi chết, Úc Lâm Phi cuối cùng đối với mình cũng lộ ra một cái mỉm cười.

Nhất quán ấm áp, nhất quán ưu nhã, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch lại biến thành lạnh lùng chán ghét, thời điểm đâm con dao vào ngực cậu, thẩm chí một chút run rẩy cũng không có.

Văn Trình cùng Úc Lâm Phi sinh hoạt ba năm, tự nhiên đối với nụ cười rộ lên nhìn phi thường ôn hòa của nam nhân này có chút lý giải... Văn Trình biết, Úc Lâm Phi chỉ nhìn qua ôn hòa thôi, thực ra bên trong hắn vô cùng lạnh lùng lân với kiêu ngạo. Hắn đối với tất cả mọi người đều có thể ôn nhu tươi cười, nhưng ở sâu trong nội tâm, vẫn duy trì tâm tình không hề gợn sóng.

Văn Trình từng nghĩ mình tồn tại đặc biệt trong mắt Úc Lâm Phi, nhưng đến khi chết đi cậu mới hiểu được, kể cả cậu, cũng chưa bao giờ chân chính đi vào được nội tâm của Úc Lâm Phi.

Hiện tại Văn Trình có thể khẳng định, cho dù hiện tại hắn chỉ là một con mèo nhỏ, cho dù cậu có là do hảo hữu của Úc Lâm Phi đưa cho, nhưng nếu mình thực sự chọc giân Úc Lâm Phi... Kết cục khẳng định sẽ vô cùng thảm.

Như vậy liền trốn khỏi Úc Lâm Phi...

Văn Trình cẩn thận ló đầu ra ngoài thảm. Cậu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết trắng bao trùm khắp ngã tư đường, im lặng đánh gẫy ý tưởng làm mèo hoang. Không nói tới cậu có hay không có thể chạy thoát khỏi tay Úc Lâm Phi, nếu chạy được, cậu thật sự có thể sinh sống như một con mèo hay sao? Đi đống rác để tìm kiếm thức ăn? Ăn chuột cống?

- Không có khả năng, Văn Trình triệt để lý giải được, sinh hoạt thống khổ cùng Úc Lâm Phi hay là sống như mèo hoang, cậu thà lựa chọn vế trước.

"Muốn làm mèo hoang sao?" Đột nhiên nghe được một câu hỏi mang theo ý cười, Văn Trình cứng ngắc quay đầu, cậu nhìn

Úc Lâm Phi mặt không chút đổi lái xe, cậu tưởng mình xuất hiện ảo giác.

"Muốn làm mèo hoang sao? Tiểu Hắc miêu?" Nhưng mà sự thật chứng minh, Văn Trình không hề gặp ảo giác, cậu hoảng sợ nhìn Úc Lâm Phi hơi hơi quay đầu, lộ ra một nụ cười: "Ân?"

...Úc Lâm Phi là yêu quái sao?? Như thế nào lại biết mình suy nghĩ cái gì?? Văn Trình bị nụ cười của Úc Lâm Phi làm nổi da gà, cậu khẽ meo một tiếng, cúi đầu không dám đối diện với Úc Lâm Phi.

"Bên ngoài rất lạnh nha." Úc Lâm Phi cũng không nhìn Văn Trình, hắn nhìn đèn đỏ trước mặt, ngữ khí có vẻ tản mạn không một tia uy hiếp, nhưng lời nói lại khiến Văn Trình một trận rét run: "Hơn nữa nếu ngươi vụng trộm chạy ra ngoài, lại bị ta bắt được... Thực thảm a."

"..." Không dám trả lời lại, Văn Trình đem đầu lui vào trong giỏ, cậu vùi đầu vào hai mao nhung nhung ở móng vuốt, lần đầu tiên thấy rõ được sự biến thái của Úc Lâm Phi.

"Ta sẽ yêu thương mèo nhỏ mà." Úc Lâm Phi mặt không chút thay đổi, hắn tại địa phương không người rất hiếm khi cười: "Mèo con muốn ăn gì đều có thể, sẽ có nơi ở tốt, nhưng mèo con phải nghe lời ta đó, biết chưa?"

Văn Trình vẫn không có trả lời.

"Mèo con?" Úc Lâm Phi nhẹ giọng kêu một tiếng, lại khiến Văn Trình run lên.

"Meo." Khàn khàn kêu một tiếng, Văn Trình thấy cậu thật sự sắp điên rồi... Lúc này cậu không có phát hiện, một tiếng meo ô này, đã hoàn toàn khẳng định mình có thể nghe hiểu lời Úc Lâm Phi nói.

Thật là một con mèo kì quái, cư nhiên có thể nghe hiểu lời mình nói. Úc Lâm Phi nghiêm túc lái xe, không có cảm xúc mà nghĩ, có thể ở thời điểm nhàm chán như vậy tìm được điều thú vị như vậy... Thật sự là quá may mắn.

Nửa giờ sau, rốt cuộc cũng đến nơi, Úc Lâm Phi mang khăn quàng cổ và bao tay vào, ôm giỏ vảo lòng, sau đó xuống xe.

Văn Trình đã ngủ say trong giỏ, cậu lui vào trong đống mềm mại mà Hà Dịch làm cho, tựa như mộn tiểu cầu đen nho nhỏ, bởi vì hô hấp mà phập phồng bụng nhỏ có vẻ vô cùng khả ái. Thời điểm mở thảm lên, Úc Lâm Phi phải nhịn xuống khát vọng lấy tay chạm vào tiểu cầu.

"Thật sự là..." Rất đáng yêu. Úc Lâm Phi không nói ra câu kế tiếp, kỳ thật... Hắn thấy mình hiện tại có chút kì quái... Không phải chỉ là một con mèo con thôi sao... Vì sao mình lại có hứng thú lớn như vậy?

"Gọi là gì đây?" Không tiếp tục tự hỏi mình rốt cuộc vì cái gì đối với mèo con sinh ra hứng thú lớn như vậy, Úc Lâm Phi gõ gõ vào giỏ, lẩm bẩm: "Vậy thì... cứ gọi Tiểu Hắc là được."

Văn Trình vẫn đang chìm trong giấc mộng chưa kịp thoát khỏi cái tên nhị mao, liền lập tức dính vào Tiểu Hắc... Văn Trình từng nghĩ nếu mèo trắng gọi là Tiểu Bạch, mèo đen gọi là Tiểu Hắc, vậy thì mèo hai màu đen trắng sẽ gọi là gì, đương nhiên, cách giải quyết đơn giản và hoàn mĩ nhất, kêu mèo vằn là được...

Đem Tiểu Hắc đang ngủ đặt tại sô pha trong phòng khách, Úc Lâm Phi bắt đầu tự hỏi có nên để Tiêu Hắc ngủ trong giỏ một đêm, dù sao cấp dưới của hắn chuẩn bị gì đó cũng phải đến ngày mai mới mang qua.

"Vừa rồi ở nhà ăn no rồi, hẳn là không cần ăn cái gì đi." Đem cái thảm bị tuyết tan làm ướt xuống dưới rồi thay bằng một cái khác, Úc Lâm Phi bắt đầu cẩn thận quan sát Tiểu Hắc vẫn đang cuộn trong trong giỏ mà ngủ.

Chỉ mới mấy tháng nên cơ thể chưa phát triển, cả người khung xương nhìn qua đều có vẻ mềm mại tinh tế, tựa hôg lấy ngón tay chạm vào cũng có thể gãy. Trên người lông tơ màu đen cũng không quá dài, xúc cảm lại rất tốt, còn có âm thanh meo meo mỏng manh... Nghĩ đến đây, Úc Lâm Phi không tự chủ được lấy ngón tay sờ soạng chóp mũi Tiểu Hắc.

... Mộng cảnh bỗng bị quấy rầy khiến Văn Trình cau mắt, dùng mòng vuốt nhỏ theo phản xạ lau lau cái mũi của mình, sau đó lại ngủ.

"Ngủ thật say a." Lấy tay khều nhấc lên một cái móng vuốt của Tiểu Hắc, Úc Lâm Phi lấy tay đè lại phần thịt hồng ở giữa, khiến cho móng vuốt bị giấu ở phần đệm thịt nhô ra.

"Có thời gian sẽ mang ngươi đi cắt móng vuốt." Nhìn móng vuốt nho nhỏ không sắc nhọn, Úc Lâm Phi như nói với mèo nhỏ đang ngủ: "Miễn cho thời điểm cào ta, ta lại sinh khí..."

Hắn một khi sinh khí sẽ như thế nào? Úc Lâm Phi cũng không biết, hắn chỉ biết là, nếu hắn thật sự sinh khí, tuyệt đối sẽ không phải chuyện mang lại cho người ta sung sướng. Dù sao những người đã từng gặp qua hắn sinh khí, đều tuyệt đối không thể gặp lại lần thứ hai.

"Như vậy mèo con, ngủ ngon." Hôn tại móng vuốt nhỏ nhỏ một của mèo con một cái, Úc Lâm Phi đứng lên, đem thảm phủ lên toàn bộ giỏ, sau đó đem giỏ đặt lên sô pha. Hắn thực sự có điểm sợ mèo con khi tỉnh lại có khi nào té xuống dưới hay không.

Càng nghĩ càng thấy như vậy có chút nguy hiểm, Úc Lâm Phi do dự một lát rồi mang giỏ đi vào phòng ngủ của mình.

Nhìn chiếc giường king size, đem đặt giỏ ở đầu giường... Nếu Tiểu Hắc tỉnh lại muốn bò ra, mình hẳn sẽ phát hiện đầu tiên, Úc Lâm Phi nghĩ, hiện tại hắn nên đi tắm trước đã.

Hết chương 4.



Chương 5: Chịu khổ lăng nhục

Edit: Koliz

Văn Trình cũng không biết thời điểm mình tỉnh lại là lúc nào.

Thời điểm cậu tỉnh lại liền phát hiện mình đang nằm trong giỏ, trên người đắp một lớp thảm mỏng. Cậu dùng bàn chân mềm mại lau mặt sau đó lảo đảo đem đầu vươn ra ngoài.

Ngoài dự kiến, Úc Lâm Phi cư nhiên đem cậu đặt trên giường.

Úc Lâm Phi không phải có tính khiết phích sao? Nhìn tấm drap giường trắng kia, Văn Trình trong lòng tự nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Chẳng lẽ trước mặt mình, Úc Lâm Phi mới có tính khiết phích, hay nói là, chỉ khi thấy mình, hắn mới cảm thấy thật bẩn?

Ha ha... Hóa ra chỉ sau khi chết đi, biến thành mèo mới có thể chân chính thấy rõ ràng những người xung quanh rốt cuộc là bộ dáng gì, thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm, họa hổ họa bì nan họa cốt, cho dù cùng Úc Lâm Phi sinh hoạt ba năm, chính mình cho đến chết cũng không hiểu được người bên cạnh rốt cuộc là nghĩ thế nào.

Hơn nữa Văn Trình vẫn nhớ rõ, bởi vì mình bị dị ứng với lông mèo, Úc Lâm Phi còn từng mang đưa con mèo hắn nuôi bỏ đi, tuy rằng không biết hắn rốt cuộc đưa đi đâu, nhưng cậu vẫn nhớ rõ ràng lời nói của hắn lúc ấy, Úc Lâm Phi nhìn vẻ mặt bởi vì dị ứng mà hồng lên của Văn Trình, trên mặt mang theo tươi cười: "Không có việc gì, anh đem nó bỏ đi." Văn Trình nghe thế do dự một lát, bất quá lời nói tiếp theo của Úc Lâm Phi đánh gãy suy nghĩ của Văn Trình: "Chỉ là một con mèo mà thôi, đừng nghiêm trọng như vậy."

Vì thế Văn Trình liền thật sự không quá nghiêm trọng.

Nhưng kết quả cuối cùng, cậu chính là chết trên tay ái nhân của mình. Chẳng lẽ trọng sinh thành một con mèo, là vì tìm kiếm nguyên nhân tử vong của chính mình?? Văn Trình khịt khịt cái mũi, sau đó thật cẩn thận ló ra tiểu móng vuốt của mình.

Giường của Úc Lâm Phi phi thường lớn, tiểu Văn Trình thật vất vả bò từ giỏ ra, cậu vừa quay đầu lại, lại thấy được một cảnh tượng khiến cậu sửng sốt.

Úc Lâm Phi đang ngủ.

Gương mặt tuấn tú bởi vì ngủ say mà dị thường an tường, tuy rằng không phải nụ cười ấm áp ưu nhã đối với mọi người, nhưng lại có cảm giác chân thật hơn, giống như là một thuật sĩ đã bị tước tất cả mặt nạ, rõ ràng là không có ma pháp, lại vẫn có thể dụ hoặc người qua đường vô tội.

Nói không có cảm xúc là giả, Văn Trình đứng bên người Úc Lâm Phi, cậu trầm mặc đi vài bước về phía trước, đến gần Úc Lâm Phi dường như đang ngủ say, sau đó lặng lẽ giơ móng vuốt của mình lên...

Sau đó Văn Trình liền thu lại móng vuốt, bởi vì cậu nhanh chóng nhìn thấy một đôi mắt thanh tỉnh.

"Mèo con tỉnh?" Con ngươi đen láy nhìn không ra cảm xúc, nhưng ánh mắt không hề buồn ngủ kia lại đột ngột làm cho Văn Trình rùng mình.

"Không được tùy tiện giưo móng vuốt ở nhà nga." Giống như từng bước hướng dẫn một hài tử sai sự, Úc Lâm Phi vươn tay ra nắm lấy miếng thịt sau gáy, đem Văn Trình nhấc tới trước mặt: "Nếu tùy tiện giơ móng vuốt bị ta phát hiện lời nói."
Nói, hắn một tay còn lại nắm lấy chân trước Văn Trình, Úc Lâm phi lộ ra nụ cười quen thuộc: "Ta liền đem móng vuốt của Tiểu Hắc cắt triệt để nga."

Tuy rằng không biết cắt triệt để và chỉ cắt cuối móng có khác biệt gì, nhưng Văn Trình theo phản xạ vẫn tạc mao (xù lông~), cậu meo ô một tiếng, đôi mắt màu vàng dị thường khủng hoảng.

"Cho nên mới nói." Dường như chỉ là trò đùa, Úc Lâm Phi trên giường ngồi dậy, hắn nhìn Văn Trình trong giỏ, nói: "Nếu Tiểu Hắc nghe lời, ca ca sẽ đối với Tiểu Hắc rất tốt."

Không có chú ý từ lúc nào danh tự từ Nhị mao chuyển thành Tiểu Hắc, Văn Trình hiện tại cả người [hoặc là mèo?] đều yên, cậu bị Úc Lâm Phi vứt lên giường, liền ỉu xìu meo một tiếng.

"Ngô, hôm nay liền chuẩn bị nơi ở và cái gì đó ăn cho Tiểu Hắc đi." Thoạt nhìn đối với Văn Trình dị thường sinh ra hứng thú, Úc Lâm Phi cầm lấy di động, nhấn một dãy số."

"Cậu trước đem đồ của tôi lại đây đi. Ân, vất vả." Một bàn tay cầm điện thoại, tay còn lại lần xuống mèo con, Úc Lâm Phi nhìn Văn Trình yên ba yên ba (?), lại cười: "Đối? Vẫn chỉ là mèo con, ha? Quả là giống Chinchilla, rất dịu ngoan, ân, ha ha... Bây giờ vẫn còn giận ta sao, hảo, kia đợi lát nữa gặp."

Treo điện thoại không biết ai gọi tới, Úc Lâm Phi đem mặt để sát vào khuân mặt đau khổ của Văn Trình, dùng ngón tay điểm nhẹ vào trán Văn Trình: "Đừng không vui, ca ca đưa ngươi đi ăn."

Nghe vậy, Văn Trình đột nhiên thấy sinh hoạt của mình sau này một mảng hắc ám... Chẳng lẽ cậu từ nay về sau mình liền sinh hoạt bên cạnh Úc Lâm Phi? Thật đúng là cậu có thể thật sự giống như một con mèo được nuôi dưỡng??

Văn Trình không có nhiều thời gian như vậy đi thương xuân thu buồn, Úc Lâm Phi lại đem Văn Trình bỏ vào giỏ, sau đó cầm lấy áo choàng tắm, chuẩn bị đi tắm rửa một cái.

"Meo ô." Văn Trình lần này thành thật, cậu lần đầu tiên ý thức được, cậu hiện tại chỉ là mèo, người khác tưởng như thế nào chà đạp liền như vậy chà đạp tiểu nãi miêu.

Nữ nhân trước mắt thực xa lạ.

Khuân mặt xinh đẹp được trang điểm cùng với đồ trang sức trang nhã, mặc một chiếc váy trắng, tay nàng xách một chiếc túi lớn có vẻ khá nặng vì chóp mũi còn toát ra mồ hôi.

"Ai, làm sao cô lại đưa tới được." Úc Lâm Phi ôm giỏ đi mở cửa, thời điểm nhìn thấy người tới ngoài cửa thần sắc liền lộ ra một tia chán ghét, bất quá rất nhanh liền dùng nụ cười ưu nhã che dấu. Hắn tiếp nhận túi đồ trên tay nữ nhân, trong giọng nói còn mang theo kinh ngạc.

"Ha ha, em muốn cho anh kinh hỉ nha." Bởi vì dựa vào Úc Lâm Phi rất gần, Văn Trình cũng nhận ra biểu tình của Úc Lâm Phi trong nháy mắt biến hóa. Cậu chui vào trong giỏ, đánh giá nữ nhân đột nhiên xuất hiện, trong đầu toát ra một ý tưởng... Nữ nhân này sẽ không phải là thích Úc Lâm Phi, muốn theo đuổi hắn đi??

"Ai nha, đây là Tiểu Hắc sao?" Mang theo biểu tình vui sướng, nữ nhân xa lạ muốn cầm lấy giỏ trong tay Úc Lâm Phi, lại bị Úc Lâm Phi lập tức tránh ra.

"Hà Dịch nói Tiểu Hắc rất sợ người lạ, ngày hôm qua đén nó đến nhà tôi cũng đã náo loạn một đếm, thật ngại, Tần Tâm, ta sợ mèo nhỏ sẽ dễ dàng sinh bệnh." Cự tuyệt cũng không tính là khéo đưa đẩy, nhưng Úc Lâm Phi lại như không sợ nữ nhân sinh khí, cầm theo thứ gì đó trong tay xoay người liền đi.

"Ha ha, như vậy a, cũng là, em không nuôi mèo, không hiểu được điều này." Tuy rằng trên mặt chợt lóe một tia xấu hổ, nhưng rất nhanh khôi phục mỉm cười, nữ nhân tên gọi Tần Tâm vội vàng đóng cửa lại, đi theo phía sau Úc Lâm Phi.

"Đằng Phong Vũ mua những cái gì?" Ngồi ở sô pha phòng khách, Úc Lâm Phi nhing qua cũng không có ý tứ chiêu đãi nàng, hắn trực tiếp tìm kiếm trong túi đồ rồi đứng lên: "Miêu oa đâu?"

(Miêu oa: ổ mèo)

"... Miêu oa quá nặng, em sẽ đưa cho anh sau." Tần Tâm nhìn qua cũng không để ý đến Úc Lâm Phi lãnh đạm, nàng không chút nào mất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Úc Lâm Phi, chăm chú nhìn túi to ở Úc Lâm Phi: "Nó là giống mèo gì a?"

"Chinchilla." Nhìn ánh mắt mang theo biểu tình tò mò của Văn Trình, ánh mắt lạnh lùng của Úc Lâm Phi hơi hơi nhu hòa một chút: "Thực khả ái đi?"

"A, là rất khả ái, nhưng tại sao màu sắc lại là đen a. màu đen mang theo nhiều điềm gở." Buột miêng nói ra, trong giọng nói Tần Tâm mang theo một tia ghen tuông: "Huống hồ mèo là loại động vật tối không lưu luyến gia đình, không biết khi nào thì nó bỏ chạy, còn không bằng nuôi chó..."

"Tôi thích mèo." Trực tiếp đánh gãy lời nói Tần Tâm, Úc Lâm Phi trên mặt đã không còn tươi cười: "Chó ngoài đi theo mông người nhặt xương để ăn, đối với người ngoài sủa hai tiếng, còn có thể làm cái gì?"

"Ha ha... Trừ bỏ cười cũng không biết nên làm ra biểu tình như thế nào, Tần Tâm ngượng ngùng nói: "Thích sao? Như thế nào đột nhiên lại muốn nuôi thú cưng?"

"Nhàm chán." Lục lọi nửa ngày, Úc Lâm Phu đột nhiên nói: "Đây là cái gì?"

"Nga, là hạng quyển." Nhìn lướt qua thứ trong tay Úc Lâm Phi, Tần Tâm nói: "Anh không định mang nó đi trung tâm tiêm phòng vacxin phòng bệnh cho thú cưng sao?"

"Ân, qua vài ngày đi." Úc Lâm Phi quay đầu nhìn thoáng qua Tần Tâm: "Muốn uống cái gì?"

"Ân, trà là được." Kinh ngạc vì Úc Lâm Phi có tâm tình hỏi mình muốn uống cái gì, Tần Tâm thật sự không muốn tin tưởng đây là bởi vì con mèo con trước mặt.

"Chờ một chút." Đứng dậy đi hướng phòng bếp, Úc Lâm Phi đối Tần Tâm nói.

"... Meo." Úc Lâm Phi bên này vừa mới đi, Tần Tâm liền đem ánh mắt hướng về phía giỏ của Tiểu Hắc miêu, nhìn qua bộ dáng không lớn lắm, thật sự là khiến người ta... ghê tởm. (Em nó cute thế cơ mà!!)

Không sai, không giống với biểu tình bên ngoài, Tần Tâm từ sâu trong tâm đối với loại sinh vật mao nhung nhung này chán ghét đến cực điểm. Có lẽ là do ấn tượng trước đây, nêu không ghét tâm, Tần Tâm thậm chí chỉ gặp một liền liền muốn giết!! Nhưng mà Úc Lâm Phi bây giờ... cư nhiên nuôi mèo...

Cắn chặt đôi môi mỏng đánh son dưỡng, Tần Tâm tại thiên nhân giao chiếu hạ run rẩy vươn tay ra...

Nữ nhân này muốn làm gì? Văn Trình nhìn nữ nhân Tần Tâm vương tay hướng về phía mình, cậu đương nhiên không bỏ sót sự chán ghét cùng thống hận trong ánh mắt nữ nhân, cũng không dám tin tưởng nàng sẽ ở trước mặt Úc Lâm Phi đối với mình là cái gì nguy hiểm.

Nhưng Văn Trình đã xem nhẹ sự chán ghét mèo của Tần Tâm, khi đầu cậu bị bàn tay run rẩy ép vào đệm trong giỏ theo nghĩa đen, khiến cậu tối bất đắc dĩ suy nghĩ vu vơ... Cư nhiên lại chết đi dưới phương thức này.

Từ người biến thành mèo cũng liền mà thôi, nhưng vì sao biến thành mèo hội trải qua nhiều thế này lại để người ta vô duyên vô cớ làm đau?? Thân thể yếu ớt căn bản vô lực chống lại khí lực trên người mình, Văn Trình vô thức huy động móng vuốt, cảm giác bàn tay nắm chặt cổ mình đột nhiên thả lỏng một chút... Chẳng lẽ mình khiến nàng dừng lại? Nghĩ như vậy Văn Trình tại một khắc lại mất đi hy vọng... Bởi vì khí lực của bàn tay trên người cậu, lại tăng lên.

Tại thời điểm cậu thống khổ hít thở không thông, cậu nghe thấy âm thanh giống như âm thanh của thiên thần, nguyên bản hẳn là Úc Lâm Phi pha trà trong phòng bếp lúc nãy nói: "Tần Tâm, cô đang làm cái gì?"

Hết chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro