278 279
Chương 278: Thả lỏng giúp ông xã
Edit + Beta: Vịt
Thiện Lương chỉ chỉ kẹo bông cực to mà Dư Bảo Nguyên đi phía trước cầm trong tay: "Muốn ăn cái đó."
Bà Phan nhìn thoáng qua Dư Bảo Nguyên đi phía trước. Lúc này, Dư Bảo Nguyên chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng, mà kẹo bông màu hồng trong tay cậu, lại vô cùng bắt mắt.
"Kẹo bông à," Bà Phan đánh giá chung quanh, "Cháu để bà xem sao đã."
Vừa nói, bà ngẩng đầu nhìn xung quanh một lần, mới tìm được một quán kẹo bông phía đối diện.
Bà dắt Thiện Lương: "Bà dẫn con vào xem sao, được không?"
Trên mặt Thiện Lương lộ ra chút ý cười, một đôi mắt ngập nước: "Cám ơn bà ạ."
Bà Phan cười cười, dắt Tiểu Thiện Lương đi vào quán kẹo bông, đến trước quầy, khách khí hỏi nhân viên cửa hàng: "Cô gái, mạo muội hỏi một chút, vừa nãy có một người đàn ông, trong tay có một cây kẹo bông rất lớn rất lớn, hình trái tim, là mua chỗ cô sao?"
Nhân viên cửa hàng có ấn tượng, gật gật đầu: "Là ở đây."
"Vậy...... bây giờ còn có thể mua không?" Bà Phan hỏi.
Nhân viên cửa hàng cười nói: "Kẹo bông đó là đặt riêng, mời chủ quán đích thân làm."
Bà Phan nghe thấy hai chữ đặt riêng, trong đầu đã ùm ùm, dè dặt hỏi: "Vậy...... bao nhiêu tiền?"
Nhân viên cửa hàng cười tươi nói một con số.
Bà Phan vừa nghe thấy liền sợ hết hồn.
Cùng là kẹo bông, vậy mà...... vậy mà đắt như vậy!
Bà đưa tay sờ ví tiền xẹp lép của mình, thở dài.
Nhiều năm như vậy, bà chống đỡ cô nhi viện, tận lực lôi kéo tài chính trợ cấp của xã hội và trợ cấp của chính phủ, nhưng dù thế nào, cũng vẫn không đầy đủ.
Trẻ con trong cô nhi viện quá nhiều, mọi người đều phải sống, bà thân là một trong những người phụ trách của cô nhi viện, cũng chỉ có thể tính toán eo hẹp sống qua ngày.
Bà im lặng một chút, nói với nhân viên cửa hàng: "Vậy...... không cần đặt riêng, cho một cái rẻ nhất đi."
Nhân viên cửa hàng gật gật đầu.
Bà Phan ngồi xổm xuống, đối diện với Thiện Lương vẻ mặt dè dặt: "Lương Lương, bà mua cho cháu cái khác, ngon giống vậy, được không?"
"Không có cái to to sao?" Vẻ mặt Thiện Lương có chút suy sụp.
(À tiện đây tui giải thích cho ai thắc mắc về tên bé Lương Lương này. Chắc ai đã đọc bản QT thì đều thấy để tên bé là Đan Lương đúng không, nhưng mà từ "đan" ở đây không phải họ Đan, mà là họ Thiện)
Bà Phan mím môi, không nói.
"Bà ơi," Thiện Lương bỗng nhiên ngẩng đầu, đơn thuần nói, "Có phải chỉ cần có ba mẹ yêu thương, là có thể ăn loại to không?"
Mắt bà Phan chua xót, suýt nữa rơi nước mắt.
Bà vẫn nhớ buổi tối hôm đó nhặt được Thiện Lương, Thiện Lương ngã trên đất gào khóc đòi mẹ. Bà sau khi mang Thiện Lương về cô nhi viện, một đứa trẻ bé xíu như vậy, khóc cả buổi tối.
Ba ngày tiếp theo, nhóc con ngày nào cũng cố chấp canh ở cửa cô nhi viện, cô đơn mở to đôi mắt vô tội khổ đợi, từ trời sáng, đợi đến tối.
Ngày thứ 3 còn có mưa, nhóc con dầm ướt đẫm toàn bộ cũng không chịu về, khăng khăng nói với bà Phan: "Mẹ sẽ đến đón cháu! Thật đó! Đợi thêm lát nữa, mẹ sẽ tới, thật đó."
Nó sao biết được, mẹ ruột của mình, đã bởi vì dị dạng thân thể mình, mà lựa chọn lạnh lùng vứt bỏ. Đáng thương cho con người bé nhỏ như vậy, lại vẫn ở trong mưa chờ mẹ nó quay lại đón.
Mà nó lại không biết, mẹ nó, sẽ không đến nữa.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
"Nào, canh gà!"
Lý Kha đặt một bá canh nóng trên bàn của Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo cũng không ngẩng đầu lên: "Để đó đi, lát anh uống."
Lý Kha coi rút khóe miệng, đưa tay rút bút trong tay Tưởng Hạo: "Không được, anh lần trước cũng bảo lát uống, kết quả anh mang canh bồ câu em hầm đi tưới hoa! Anh đừng tưởng em không biết!"
Tưởng Hạo khẽ cười thở dài: "Anh bận đến hồ đồ, thuận tay đổ vào."
"Kiếm cớ," Lý Kha hung dữ nhìn Tưởng Hạo, "Cho nên lần này, ông đây phải tận mắt nhìn anh uống vào."
Tưởng Hạo bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Ok ok ok, quỷ lải nhải, anh uống còn không được sao?"
Vừa nói, hắn bưng bát canh gà kia lên, thổi thổi, ngửa đầu uống cạn.
Lý Kha thấy Tưởng Hạo uống xong rồi, cuối cùng cũng thả lỏng: "Gần đây công ty rất phát triển, đã đi vào quỹ đạo chính, anh cũng không cần tốn sức mệt mỏi như vậy nữa nhỉ?"
Tưởng Hạo lắc lắc đầu: "Chuyện phải lo còn rất nhiều."
Lý Kha ngồi xuống bên cạnh Tưởng Hạo: "Em sợ anh mệt mỏi suy sụp."
"Sao thế được," Tưởng Hạo cười ấn chóp mũi Lý Kha, "Không làm ra được thành quả, để ba mẹ em yên tâm giao em cho anh, anh sao ngã được chứ?"
Lý Kha đỏ mặt lên: "Mẹ nó lại nói lời lẳng lơ."
Tưởng Hạo bỗng nhiên tới gần Lý Kha: "Em vừa nói như vậy, anh đột nhiên cảm thấy rất mệt."
Vẻ mặt Lý Kha lập tức khẩn trương: "Vậy sao? Có muốn...... em xoa bóp lưng cho anh không?"
"Đấm lưng thì không cần," Tưởng Hạo thần thần bí bí tiến tới bên tai Lý Kha, "Nếu không, dùng chỗ khác của em, thả lỏng giúp anh?"
Chương 279: Lại ngả bài với bọn họ
Lý Kha ôm cổ Tưởng Hạo: "Ý gì?"
Tưởng Hạo kéo kéo vành tai hắn, ngữ khí ám muội: "Không muốn để em dùng tay massage, muốn để em dùng chỗ khác, hửm?"
"Chỗ nào?" Lý Kha nhíu mày.
"Không cần dùng tay đấm lưng cho anh, dùng phía dưới của em......" Mắt Tưởng Hạo khẽ híp lại, âm thanh dần mất tiếng.
Lý Kha chớp chớp mắt: "Được á."
"Vậy......"
"Anh cởi quần áo trước," Lý Kha sảng khoái nói, "Bên trong có giường, nằm vào chỗ trước cho em."
Tưởng Hạo nhìn thấy phản ứng của Lý Kha như vậy, ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Dựa theo bình thường, Lý Kha đối với loại chuyện này vừa kháng cự vừa có chút mong chờ, kháng cự là bởi vì mỗi lần mở đầu, Lý Kha đều sẽ bởi vì đau mà kêu gào thảm thiết, mong đợi là bởi vì, sau đó tự nhiên là......
Nhưng mà, hắn chưa từng hào phóng như hôm nay!
Mắt Tưởng Hạo xoay tròn, chẳng lẽ hôm nay thằng oắt này nghĩ thông suốt, rốt cục muốn thả lỏng thân tâm hưởng thụ cá nước thân mật của hai người?
Trên mặt anh lộ ra nụ cười, ngay trước mặt Lý Kha, cởi từng món quần áo trên người mình xuống, lộ ra vóc người gợi cảm tập luyện lâu mà thành.
Cơ ngực chắc mẩy, cơ bụng tám múi cứng rắn nóng hực, bên hông còn có vết thương nhỏ, hồi thi hành nhiệm vụ bị thương khâu lại, lúc này, thoạt nhìn vô cùng có sự quyến rũ của đàn ông, hùng tráng mà dã tính......
Anh lên giường nằm quay lưng lại, trong lòng vui vẻ, chờ Lý Kha chủ động dâng mình đến bên miệng anh.
Lúc trong phòng lại vang lên tiếng bước chân của Lý Kha, Tưởng Hạo lười biếng gọi một câu: "Đến rồi?"
Lý Kha ừ một tiếng, sau đó hình như có tiếng va chạm của chai lọ, Tưởng Hạo đang cảm thấy kỳ quái, đột nhiên cảm giác trên lưng mình nặng xuống.
Anh nghi ngở nửa nghiêng người, lại phát hiện......
Chân Lý Kha đang giẫm trên lưng mình.
Mặt Tưởng Hạo đen lại: "Em làm gì thế?"
"Không phải anh nói sao?" Mắt Lý Kha tròn xoe, "Là anh nói không cần em dùng tay đấm lưng, vậy em đổi cách. Dùng chân giẫm lưng cũng là một kiểu massage, rất thoải mái, em trước đây chạy cự li dài xong luôn bảo bạn học giẫm cho em, rất nhanh là không còn đau nhức nữa, haizz, anh nằm thử cho em xem nào."
"Em rõ là!" Tưởng Hạo tức đến cắn răng.
Mẹ nó anh muốn là tình dục! Là tình dục!
Tiên sư ai muốn Lý Kha dùng chân giẫm lưng cho anh?
Quả nhiên Lý Kha vẫn là tên ngốc không hiểu phong tình kia!
Tưởng Hạo giống như ác lang nghiến răng nghĩ.
Lý Kha cảm thấy có chút khó hiểu, "Đây không phải chính anh yêu cầu sao? Em còn đặc biệt mang tinh dầu massage mà sư phụ phối, hiệu quả rất tốt, thông kinh lạc bài độc tố, thân thể khỏe mạnh, tăng cường hùng phong của nam giới......
Tưởng Hạo hung ác ngồi dậy: "Em có phải cố tình trêu anh không?"
Lý Kha đang muốn giải thích, bỗng thấy sắc mặt Tưởng Hạo bỗng thay đổi, đột nhiên ngã xuống trên giường, đau đớn kêu một tiếng.
Lý Kha vội vàng tới gần: "Anh sao thế? Em vẫn chưa nói gì mà, anh sao thế?"
Mặt Tưởng Hạo cau lại, "Dạ dày, dạ dày hơi khó chịu, đau......"
"Dạ dày?" Lý Kha tái mặt đứng lên, "Em đi lấy thuốc dạ dày cho anh, anh chờ nhé."
Đến khi Lý Kha lấy thuốc dạ dày Tưởng Hạo thường uống đến, cơn đau trong dạ dày Tưởng Hạo cũng không chuyển biến tốt đẹp bao nhiêu.
Lần này hình như phát tác quá nặng.
Lý Kha sốt ruột đến mức quay vòng, bỗng nhiên vỗ đầu một cái, lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu.
Chuyện cho tới bây giờ, vẫn là đi bệnh viện đảm bảo nhất.
Đến khi xe cứu thương chở Tưởng Hạo đến bệnh viện, Lý Kha cũng sắp khóc lên đi theo. Một đống người bận rộn hồi lâu, tình huống của Tưởng Hạo mới tốt lên.
"Viêm dạ dày cấp tính," Bác sĩ đẩy mắt kính nói, "Từ tình hình của cậu ấy xem ra, dạ dày của cậu ấy không tốt hẳn đã một thời gian rất dài rồi. Uống rượu, thức ăn cay, làm việc nghỉ ngơi không khỏe mạnh và nội tiết, những cái này đều là nguyên nhân dẫn đến."
Lý Kha xoa xoa tay: "Anh ấy hiện tại vẫn ổn chứ?"
"Vẫn tốt," Bác sĩ gật gật đầu, "Nhưng mà sau này các cậu thật sự chú ý, dạ dày nên dưỡng phải dưỡng, quá liều mạng thì không được, người trẻ tuổi mà, chú ý nhiều hơn đi, đừng để già rồi muốn chăm sóc thân thể cũng không có cách nào."
Lý Kha gật gật đầu, xoay người đi vào phòng bệnh của Tưởng Hạo.
Viêm dạ dày của Tưởng Hạo đột phát, thông qua mấy lời lúc nãy của bác sĩ, Lý Kha cũng hiểu là vì cái gì.
Kể từ khi Tưởng Hạo đánh cược với ba mẹ anh tới nay, anh dùng sức lực liều mạng mà gây dựng sự nghiệp. Công ty phát triển rồi, cũng không đại biểu Tưởng Hạo có thể xả hơi. Ngược lại, Tưởng Hạo tiếp nhận nhiều chuyện cần xử lý như vậy, gần như cách 1-2 ngày lại có một cuộc xã giao, gặp xã giao nhất định phải uống rượu. Không dễ gì có ngày nghỉ, Tưởng Hạo còn phải bận rộn xử lý chuyện của công ty, đèn bàn của anh, có khi từ lúc trời tối, sáng đến khi trời sáng.
Dưới áp lực như vậy, khó trách dạ dày Tưởng Hạo sẽ tổn hao như vậy.
Lý Kha lau mắt, mặc dù hắn cũng thường xuyên chăm sóc ăn uống của Tưởng Hạo, nhưng mà......
"Haiz......" Lý Kha nhìn Tưởng Hạo, nặng nề thở dài, "Anh quá liều mạng."
Tưởng Hạo trên giường bệnh đã tỉnh lại từ trong thuốc tê, anh nhìn Lý Kha giống như đứa trẻ làm sai chuyện ngồi ở đầu giường mình, vừa định nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh bị mở ra.
Vừa nhấc mắt, đám bạn Dư Bảo Nguyên Bạch Hướng Thịnh đã tới.
Cùng lúc đó, ba và mẹ mình, cũng đứng trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro