245
Chương 245: Tuyệt cảnh cũng không cách nào đánh gục
Edit + Beta: Vịt
"Lưu lạc ở hoang đảo 1 tuần, còn sống ngoài ý muốn!"
"Chạy trốn trong biển lớn gió bão sóng to, bọn họ rốt cuộc đã trải qua cái gì?"
"Là báo thù hoặc là giết hại vì tình, bọn họ tại sao ở trong bước đường cùng lại còn sống một cách kỳ tích! Phóng viên đài truyền hình đang theo dõi tại hiện trường......"
Trong hành lang an tĩnh của bệnh viện, cơ hồ trong nháy mắt náo nhiệt, đầy tiếng người.
Các phóng viên nghe tin chạy đến bắt đầu đặt hiện trường từ trên trực thăng.
Một mực theo đến bệnh viện, đèn flash phát sáng cả đường không ngừng.
Ở cửa bệnh viện, bọn họ toàn bộ bị chặn ngoài cửa, nhân viên bệnh viện đẩy hai xe đẩy cấp cứu, đi vội vã về phía phòng giải phẫu.
Dư Bảo Nguyên phát sốt kéo dài trong một khắc cuối cùng được đẩy vào phòng giải phẫu, chỉ nghe được tiếng Bạch Hướng Thịnh bên ngoài hô: "Đừng lo, chúng tôi đã mang các anh về nhà......"
Sau đó, chính là một tiếng rầm, cửa phòng giải phẫu đóng chặt lại.
Bạch Hướng Thịnh bên ngoài phòng giải phẫu, thấy Dư Bảo Nguyên và Cố Phong vào phòng mổ, vui mừng và kích động bị đè nén cả đường mới từ trong lòng phóng thích ra.
Y xoay người nhào vào trong cái ôm của Mạnh Mãng Long: "Bọn họ còn sống, thật sự còn sống, không phải nằm mơ, em không phải đang mơ......"
"Phải, bọn họ còn sống," Khóe mắt Mạnh Mãng Long cũng có chút ướt, gã ôm chặt bảo bối nhà mình, thở dài nhẹ nhõm nói: "Chúng ta cứu bọn họ về rồi, bọn họ đã về nhà rồi."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cộc, cộc, cộc"
Trong hành lang lại lần nữa vang lên tiếng giày, Mạnh Mãng Long quay đầu lại, chỉ thấy đám người Lộ Dương Anna cũng chạy như bay đến, ai cũng vẫn thở gấp kích động đầy mặt kéo tay Mạnh Mãng Long và Bạch Hướng Thịnh: "Hai bọn họ, Cố...... Cố Phong và Bảo Nguyên, là thật......"
"Thật sự," Mắt Bạch Hướng Thịnh cũng ẩm ướt, "Bọn họ bị nước biển đẩy đến đảo hoang, giữ lại một mạng. Chúng tôi ở trên bờ biển phát hiện dấu vết con người tạo ra, cho nên khẩn cấp tìm kiếm trên đảo hoang đó. Cuối cùng, chúng tôi tìm được bọn họ trong một hang động! Sống sót!"
"Vậy bọn họ......" Anna vội vàng hỏi thêm.
"Điều kiện trên đảo rất kém, chân Cố Phong bị thương nặng, Bảo Nguyên cũng sốt cao không lui, hiện tại hai người đều đã vào phòng giải phẫu."
Anna vỗ vỗ ngực mình, lẩm bẩm một câu không biết là nói gì, giống như câu khấn nào đó: "Không có nguy hiểm tính mạng, may quá, may quá......"
Trong phòng giải phẫu, đèn giải phẫu đã bật lên, ngoài phòng giải phẫu, đám bạn chí thân của Cố Phong và Bảo Nguyên đều đến đông đủ, mọi người khó nén kích động vui mừng khôn xiết.
Nhân gian hỉ bi, luôn trong lúc cứu vãn, ngoài dự đoán của mọi người.
Sợ bóng sợ gió một trận, quả nhiên là từ tuyệt diệu nhất.
"Tích, tích"
Dịch thuốc trong bình truyền phát ra từng tiếng vang rất nhỏ, càng làm nổi bật lên an tĩnh trong phòng bệnh.
Mạnh Mãng Long vốn sắp xếp cho Cố Phong và Dư Bảo Nguyên hai phòng bệnh đơn vô cùng thoải mái, nhưng sau khi Cố Phong tỉnh lại nhìn thấy Dư Bảo Nguyên vậy mà không cùng một phòng với mình, sống chết muốn đổi chỗ.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Mãng Long không tiện phản bác khát vọng mãnh liệt của anh em nhà mình, vội vàng đẩy hắn cả người lẫn giường đến phòng bệnh đơn rộng rãi của Dư Bảo Nguyên.
Phải, phòng bệnh đơn biến thành phòng tình nhân.
Mạnh Mãng Long bất đắc dĩ nhìn hai người trong một căn phòng, nằm trên hai giường bệnh cực kỳ gần, xòe tay.
Cố Phong cách khe hở hẹp giữa giường bệnh nhìn nhau với Dư Bảo Nguyên: "Chúng ta không chết, chúng ta thật sự về nhà rồi, bảo bối."
"Vận may của hai chúng ta, ngay cả mạng cũng có thể nhặt lại về," Dư Bảo Nguyên cười nhợt nhạt, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền, "Khỏi bệnh rồi, nên mua vé số."
"Hai ta còn sống, thật sự còn sống trở về......" Cố Phong nhìn đôi mắt ướt nhẹp của Dư Bảo Nguyên, giọng ôn nhu trước nay chưa từng có.
Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng cười một tiếng với Cố Phong, tất cả kích động không thể dùng ngôn ngữ, đều thể hiện ra.
Cố Phong tràn ngập ái ý mà nhìn người trước mắt, hốc mắt hơi nóng.
Trải qua tuyệt vọng, mới biết được người trước mắt quý giá cỡ nào, mới biết được có thể cùng người trước mắt bình an nằm bên nhau, khó khăn cỡ nào.
Bác sĩ hộ sĩ phụ trách chăm sóc Dư Bảo Nguyên và Cố Phong tràn vào phòng bệnh, bắt đầu các loại kiểm tra.
Hầu kết Dư Bảo Nguyên giật giật, cậu bỗng nhiên hơi ngẩng đầu: "Duệ Duệ, Duệ Duệ đâu?"
Bạch Hướng Thịnh bên cạnh Mạnh Mãng Long khẽ cười nói: "Cậu cứ yên tâm, Duệ Duệ rất tốt, vô cùng tốt."
Vừa nói, y gọi điện thoại hỏi vài câu, lại cúp điện thoại, nói với Dư Bảo Nguyên: "Bảo mẫu đang trên đường, cô ấy dẫn Duệ Duệ lập tức đến bệnh viện! Cậu đừng vội, lập tức có thể nhìn thấy con trai bảo bối của cậu rồi!"
Chương 246: Nó quý giá nhất trần đời
Edit + Beta: Vịt
Cửa phòng bệnh bị mở ra, một người phụ nữ trung niên, trên trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở có chút không yên, đứng trước mặt mọi người.
Trong ngực người phụ nữ này, ôm một đứa bé.
"Mạnh tổng, Bạch thiếu gia," Người phụ nữ hữu hảo khẽ cúi người, cười nói, "Tôi đã ôm Cố tiểu thiếu gia đến."
Dư Bảo Nguyên vừa nghe đến cái này, cả người giống như mọc lò xo, vụt cái từ trên giường bắn dậy, vươn tay về phía bà: "Nào, đưa con cho tôi."
Người phụ nữ trung niên nhìn nhau với Mạnh Mãng Long, thấy Mạnh Mãng Long cũng quăng ánh mắt, ra hiệu bà theo lời Dư Bảo Nguyên làm, bà liền yên tâm giao con đến tay Dư Bảo Nguyên.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong tã lót, nhóc thối Cố Gia Duệ đã tỉnh, mở mắt to đen láy, nhìn ba nhà mình.
Sau đó, nhóc vươn tay ngắn ngủn mập mạp ra, túm trước người Dư Bảo Nguyên, một bên còn phát ra tiếng u oa không rõ nghĩa.
Dư Bảo Nguyên ôm con mình lên, tim cũng tan một nửa.
Trời mới biết, cậu rốt cuộc muốn ôm nó nhiều cỡ nào.
Mấy ngày ở trên đảo chỉ có thể co rụt trong hang, cậu không lúc nào là không lo lắng đến con trai nhà mình, nó có khóc không, nó có ốm không, có người đút sữa đúng giờ cho nó không......
Chỉ có trải qua chia lìa tuyệt vọng mà sâu sắc như vậy, mới biết được, thời gian có thể an ổn ở dưới ánh mặt trời ôm lấy Cố Gia Duệ, trân quý cỡ nào.
Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trong phòng, trên mặt đất loang lổ ánh sáng, cả phòng bệnh ấm đến khiến người ta ngứa tim.
Dư Bảo Nguyên ở trong ánh sáng ôn nhu như vậy, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nho nhỏ của Cố Gia Duệ một cái.
Cố Phong ngồi trên giường bệnh bên cạnh, ngây ngốc nhìn một màn này, lúc này đây, hắn cảm giác mình dường như nhìn thấy hai thiên sứ.
Hai thiên sứ mà hắn yêu, quyết tâm muốn bảo vệ cả đời.
Vết thương bắp chân hắn không xử lý kịp thời, ngược lại nhiễm trùng tình trạng nặng hơn. Bác sĩ phẫu thuật chân cho hắn, vì vậy hiện tại trên đùi hắn quấn một lớp vải xô dày bịch, tạm thời không thể tùy ý đi lại.
Hắn ngọ ngoạy ngồi dậy, đưa tay vẫy vẫy hộ sĩ: "Tìm cho tôi chiếc xe lăn."
Hộ sĩ vẫn có chút ngây ra: "Cố tiên sinh, vết thương trên đùi ngài bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, trước mắt không thể......"
"Cô yên tâm, tôi sẽ không đi lung tung khắp nơi," Cố Phong gật gật đầu, "Tôi muốn nằm trên giường Bảo Nguyên."
Dư Bảo Nguyên lia mắt đao qua: "Qua làm gì? Ngại giường em rộng quá à?"
Cố Phong có chút tủi thân: "Anh muốn ôm em."
Mọi người đều vẫn đang đứng nghiêm chỉnh trước giường bệnh, nhưng lời này của Cố Phong vừa ra, những người này đều nghẹn đỏ mặt.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đó đặc biệt là Mạnh Mãng Long.
Mạnh Mãng Long quen thấy Cố Phong lạnh nhạt lãnh khốc nói chuyện với người khác, dùng thủ đoạn cứng rắn xử lý việc chung đối phó với người khác, gã đâu nghĩ đến, hóa ra Cố Phong ở trước mặt Dư Bảo Nguyên, cũng là bộ dạng thiếu đòn trung khuyển như vậy.
Gã và Bạch Hướng Thịnh nhìn nhau, đều nhìn thấy ý cười trong mắt nhau.
Bạch Hướng Thịnh quăng ánh mắt với người xung quanh, mọi người ngầm hiểu đi ra khỏi phòng bệnh, không quấy rầy bọn họ nữa.
Hộ sĩ không lay chuyển được sự kiên trì của Cố Phong, đành phải đỡ hắn lên giường Dư Bảo Nguyên.
"Bảo bối," Cố Phong cuối cùng ôm hai bảo bối duy nhất một lớn một nhỏ nhà mình vào trong lòng, quả thực còn vui hơn ký danh sách lớn vài tỷ, "Chỉ muốn ôm hai người."
"Ấu trĩ." Dư Bảo Nguyên cười mắng một câu.
Cố Phong cười nhanh chóng trộm đi một nụ hôn ấm áp ở khóe miệng Dư Bảo Nguyên, sau đó vẻ mặt thỏa mãn ôm lấy nhãi thối của mình.
Hắn xòe hai tay Cố Gia Duệ ra, để nó giống một con chim lớn bay lượn trên dưới.
Thật sự, hắn chưa từng cảm thấy, nhãi thối nhà mình chơi vui vậy.
Cố Gia Duệ bị Cố Phong đùa không nhẹ không nặng như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên giống như có chút vẻ ngưng trọng, lại thấy nó vươn chân ngắn ngủn ú thịt của mình ra, đá xuống đầu vai Cố Phong.
Cố Phong cười: "Nhãi con, con muốn đánh daddy con, còn non lắm," Dứt lời, hắn thả Cố Gia Duệ xuống, để nói đối mặt với Dư Bảo Nguyên và mình, "Nào, nói với daddy, con thích daddy, hay là thích ba?"
Cố Gia Duệ u oa kêu một tiếng.
"Hả, thích ba phải không?" Cố Phong không thèm mặt mũi nói linh tinh, "Hay lắm, daddy con cũng thích ba con nhất."
Dư Bảo Nguyên nhìn hai họ Cố một lớn một nhỏ chơi đùa, nhất thời không biết nên tức hay nên cười, chỉ là lỗ tai đỏ rực.
Ngoài phòng bệnh, Bạch Hướng Thịnh và Mạnh Mãng Long từ cửa sổ nhỏ trong suốt nhìn thấy cảnh tượng ấm áp bên trong.
Bạch Hướng Thịnh nghiêng đầu: "Em sao cảm thấy, kể từ lúc hai bọn họ từ đảo hoang về, quan hệ hai người hình như không giống lúc trước?"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Mãng Long ừ một tiếng: "Bọn họ cùng nhau lưu lạc đảo hoang, chỉ có nhau, chắc là...... tên cuồng công tác Cố Phong cũng rốt cục thông suốt rồi đi."
Bạch Hướng Thịnh thở phào một hơi: "Ngay cả thiên tai nhân họa, sóng to gió lớn cũng không tách bọn họ ra được, em đoán, lần này có lẽ hai người này thật sự sẽ thành."
Hai bọn họ ở cửa nói đến vui vẻ, chỉ nghe trong hành lang an tĩnh vang lên tiếng động, hóa ra là Anna vừa đi gọi điện thoại.
Mạnh Mãng Long nhìn thấy sắc mặt Anna có chút khó coi, cau mày, thấp giọng hỏi: "Anna, đã xảy ra chuyện gì?"
Anna dừng bước: "Mạnh tổng, Khương Đông Bân đến."
"Gã đến làm gì?" Mạnh Mãng Long vừa nghe cái tên này, mặt liền gằm xuống.
Anna cười lạnh nói: "...... Nói là đến thăm bệnh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro