227 + 228
Chương 227: Sóng lớn cuộn trào không ngăn được
"Chị à, em thật sự không sao, em chỉ là đang chơi trên thuyền vài hôm thôi," Lý Kha đứng bên ngoài, một tay cầm một bát canh giải rượu, một tay cầm điện thoại, trên màn hình điện thoại sáng chói xuất hiện khuôn mặt một người phụ nữ, "Toàn là bạn, không hít thuốc phiện không cờ bạc không gái gú, thanh niên 5 tốt, tiên phong thời đại! Chị cứ yên tâm đi......"
"Không phải chị nói cậu," Bên kia, âm thanh hơi uy nghiêm của chị Lý Kha xuyên qua micro truyền đến, "Cậu thật sự không khiến người ta bớt lo, đột nhiên chạy lên thuyền chơi bời mấy ngày, biển rộng vô biên, cậu nếu xảy ra chuyện gì, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay cậu hiểu không?"
"Vâng vâng vâng, dạ dạ dạ, đúng đúng đúng," Lý Kha gật đầu điên cuồng, "Em hiểu, em ngày mai cứ mỗi 2 tiếng sẽ báo bình an với mọi người, được không?"
Chị Lý Kha lúc này mới lầm bầm: "Thế còn tạm được......"
Lúc Lý Kha muốn nói chuyện, trong phòng bỗng truyền ra tiếng kêu: "Bảo Nguyên à"
Lý Kha trợn mắt trắng, con sâu rượu kia lại làm loạn. Hắn vội vàng nhấc chân vào phòng, cấp bách muốn đè lại Tưởng Hạo đang nóng nảy đút canh giải rượu cho anh, hắn tiện tay ném điện thoại qua một bên, cũng mặc kệ, xông lên trước ghì cánh tay Tưởng Hạo: "Mày ồn ào cái đéo gì, hơn nửa đêm rồi đó mày, gọi xuân à!"
Tưởng Hạo say nhẹ hơn lần trước một chút, vì vậy toàn thân vẫn rất tinh thần, chỉ là ý thức mơ màng, vừa giống như trong mơ vừa giống như đang thực tại. Anh kêu lung tung: "Sao vẫn muốn ở bên hắn......"
"Cái đéo gì?" Lý Kha mông lung.
"Rõ ràng là hố lửa trước kia đã nhảy qua, hắn tốt vậy à...... hự," Tưởng Hạo phun mùi rượu, "Đáng để em tha thứ cho hắn......"
Lý Kha thở dài: "Chuyện của người khác, mày khỏi nghĩ nhiều. Quản lý bản thân mày tốt đã hẵng nói!"
Dứt lời, hắn đưa canh giải rượu tới trước mặt Tưởng Hạo.
Đâu nghĩ tên bạo lực Tưởng Hạo, lại hất cả bát lẫn canh sang một bên.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mày làm gì thế, con mẹ mày, đây là bố mày chạy xuống cho mày......"
Tưởng Hạo nhìn người hùng hổ trước mặt, trong lúc mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy người tri kỉ lại bướng bỉnh xù lông này, rất quen thuộc.
Đôi mắt say lờ đờ của anh chớp hai cái, lúc Lý Kha vẫn chưa kịp phản ứng, ôm lấy người.
"Anh rất thích em......" Tưởng Hạo nói lung tung, "Rất thích em, thật đấy."
Lý Kha bị anh ghì trong ngực, trong lúc nhất thời cũng không cách nào tránh thoát: "Ây, vậy phải khen mẹ tao đã sinh cho tao vẻ ngoài và khí chất mê người này, tao hồi bé đã có nữ sinh thổ lộ với tao......"
Hắn còn chưa nói hết, đã cảm thấy môi mình bị lấp kín.
Lần thứ hai!
Mẹ, lần thứ hai!
Hắn vậy mà lại bị tên cầm thú không biết xấu hổ này cưỡng hôn!
"Tưởng Hạo đồ cầm thú, đồ chó hoang, đồ heo đần, con mẹ mày......"
Lý Kha ra sức vùng vẫy, nhưng Tưởng Hạo đã lăn lộn ở bộ đội, bình thường cũng hay tập thể hình, hắn say rượu sức chiến đấu càng tăng mạnh.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn cảm giác mình giống như con thỏ trắng, lưu lạc trong ác trảo của mãnh hổ, không tránh thoát được.
Tưởng Hạo và Lý Kha giằng co, lập tức ngã lên giường.
Lý Kha dường như phát giác có chỗ nào không đúng, hắn vừa quay đầu, chỉ nhìn thấy đôi mắt say lờ đờ của Tưởng Hạo nhiễm tia máu đỏ, giống như con báo hoang nhìn chặt con mồi, hung mãnh không thể kháng cự.
Mặt biển ngoài cửa sổ, vào ban đêm cũng không yên bình.
Có thể nhìn thấy, dưới gió đêm thổi mạnh, sóng lớn trên mặt biển dữ dội, tiếng sóng nổi lên bốn phía.
Dư Bảo Nguyên từ trong giấc ngủ nặng nề tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau không chịu nổi.
Cậu dùng tay đè cái đầu muốn nứt ra của mình, híp chặt mắt thích ứng với ánh sáng mạnh.
Đúng lúc này, một cánh tay ôm lấy cậu, một giọng nam nói bên tai: "Uống chút nước nóng, nào."
Dư Bảo Nguyên thích ứng với ánh sáng, vừa nhìn, người trước mắt, là Cố Phong.
Cậu thở ra một hơi: "Tôi tự uống."
Vừa nói, cậu bưng nước nóng lên, uống một hơi cạn sạch. Nước nóng nhiệt độ thích hợp chảy qua dạ dày, thoải mái vô cùng.
"Tối qua tôi lại uống say?" Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu, phát hiện trí nhớ của mình hình như lại thiếu hụt, "Tôi không nhớ ra chuyện sau đó."
Chương 228: Ngọt giống như tưới mật
"Em tối qua say đến hồ đồ," Cố Phong xoa lưng cho cậu, "Ở trước mặt tôi, chỉ thiếu lột sạch mình, em biết không?"
Mặt Dư Bảo Nguyên xoạt cái đỏ lên, giống như một trái cà chua luộc, cậu kéo giọng nói: "Tôi...... tôi có thể làm chuyện như vậy sao? Anh không được nói lung tung!"
"Tôi lừa em gì chứ," Trong đôi mắt Cố Phong chứa ý cười, đưa tay chỉ chỉ cổ mình, "Tự em xem, lúc ấy em còn chủ động hôn cổ tôi. Bảo bối, dấu hôn này, chính là em làm ra đó."
Dư Bảo Nguyên trợn mắt nhìn dấu hôn đo đỏ trên cổ Cố Phong.
** mẹ.
Cậu tối qua là uống bất tỉnh sao?
Dấu hôn trên cổ Cố Phong, đỏ như bị chó hoang gặm, cậu tối qua làm loạn điên cuồng vậy ư?
Hầu kết Dư Bảo Nguyên chuyển động, đứng dậy: "Thế nào, em tủi thân như vậy, vẫn muốn tôi ở bên phải không?"
"Đương nhiên không phải," Cố Phong lập tức phản bác, "Em nguyện ý chủ động hôn tôi, tôi vui còn không kịp á."
Dư Bảo Nguyên hừ hừ một tiếng, xoay người, nhìn Cố Gia Duệ giữa giường sơ sinh.
Vật nhỏ đang ngủ bên trong, cánh mũi đập khẽ, đáng yêu cực kỳ.
Đây là con của mình và Cố Phong, Dư Bảo Nguyên thầm nghĩ trong lòng, mình và Cố Phong cũng ngày một gần hơn.
Cậu trước kia ra sức từ chối bất kỳ sự đến gần nào của Cố Phong, thế nhưng trong lúc vô tình, bị hắn mềm hóa từng chút một.
Bây giờ con cũng đã sinh cho hắn, ở cũng đã cùng một chỗ rồi, hôn môi kịch liệt nóng bỏng cũng đã nhận......
Chỉ thiếu lên giường.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Bảo Nguyên vốn cho rằng mình có thể hành hạ Cố Phong một thời gian, nhưng cậu lại bi thương phát hiện, nội tâm đã có âm thanh nghiêng về phía Cố Phong, nói chuyện giúp Cố Phong.
Tiếp tục như vậy, qua không bao lâu, cậu có lẽ thật sự mềm lòng, phù chính cho Cố Phong......
Cậu lại cảm thấy căm giận bất bình. Mình lạnh nhạt với Cố Phong lâu như vậy, Cố Phong lúc này mới hối hận chưa được một năm, đã tha thứ cho hắn?
Luôn cảm thấy không cam lòng.
Mạch suy nghĩ của Dư Bảo Nguyên bị tiếng khóc của Cố Gia Duệ cắt đứt, cậu nhẹ nhàng ôm lấy nhãi con nhà mình, dỗ dành, bỗng nhiên quay đầu dùng ánh mắt dao găm khoét mạnh Cố Phong. Trong ánh mắt có chút vô tội của Cố Phong, cậu giơ chân lên, đạp hắn một cái.
Thằng cha này, thiếu trừng trị.
Đánh một trận hả giận cũng tốt, dù sao cơ bắp khỏe.
Đạp xong một cái, Dư Bảo Nguyên chỉ cảm thấy cả người thông suốt, thần thanh khí sảng ôm con trai, cao ngạo hất cằm lên, lầm bầm một câu: "Đồ khốn họ Cố."
Dứt lời, cậu khí phách hiên ngang đi ra khỏi phòng, định đi hưởng dụng một bữa sáng mỹ vị.
Cố Phong ở phía sau cậu, nhìn bóng lưng ưỡn thẳng của Dư Bảo Nguyên.
Cái đạp lúc nãy của Dư Bảo Nguyên, cảm giác đau đã tan, mặc dù trên đùi hắn hơi đau, còn bị mắng câu đồ khốn khó hiểu, nhưng trong lòng hắn lại ngọt như rót mật vậy!
Lúc này không phải ý Dư Bảo Nguyên ghét hắn.
Đây rõ ràng cực kỳ giống liếc mắt đưa tình giữa người yêu!
Cố Phong đứng tại chỗ, trong lòng ấm áp một hồi. Hắn siết chặt tay, trong lòng thầm quyết định, cố gắng mấy ngày, ngày kết thúc chuyến du lịch trên biển, hắn sẽ thổ lộ một lần, sớm tranh thủ chuyển chính.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn vui vẻ cười một tiếng, bỗng nhiên lại cảm giác mình như vậy hơi ngu, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, từ bên cạnh cầm đồ chơi nhỏ của con trai qua, đuổi theo Dư Bảo Nguyên.
Những người khác đều sôi nổi, chỉ có phòng Lý Kha và Tưởng Hạo, vô cùng an tĩnh.
Hai bọn họ vẫn ngủ trên giường, chưa ai tỉnh cả.
Lúc này, trên giường bọn họ ngổn ngang, bên cạnh còn tản mát một ít quần áo, trong không khí tràn ngập mùi hormone giống đực, khiến người ta trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu ra nơi này rốt cuộc xảy ra cái gì.
Lý Kha là bị ánh sáng ngày càng mạnh ngoài cửa sổ chiếu tỉnh.
Hắn đứng dậy, chỉ cảm thấy cổ họng khô đến đau, vội vàng bưng nước đầu giường uống một hớp.
Hắn vừa động người, chỉ cảm thấy cả người đau đến co giật.
Nhất là...... chỗ nào đó......
Ký ức của Lý Kha dần tỉnh lại, hắn đột nhiên nghĩ tới vài việc đêm qua, cả người chấn động, suýt nữa ngã từ trên giường xuống.
Hắn từ trên giường đứng dậy, chịu đựng đau đớn giữa hai chân, đi đến sofa tìm điện thoại của mình, lại phát hiện, điện thoại đã đen màn hình tắt máy.
Hắn cau mày thuận tay mò sạc pin, cắm vào không đầy một lát, màn hình liền sáng lên.
Theo màn hình sáng lên, là một chuỗi dài cuộc gọi nhỡ.
Toàn là chị hắn gọi đến.
Lý Kha trợn tròn mắt nhìn một đống cuộc gọi nhỡ trên màn hình, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác cực kỳ bất ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro