Phần 90-109
Chap 90:
Hai đứa chúng tôi lên đến lớp thì
bọn bạn ùa ra nói, hỏi đủ kiểu.
Đưa nhỏ Linh về chỗ ngồi thì tôi
vọt xuống chỗ Ngọc luôn. Vì để
xin lỗi vụ kẹo mt lúc nãy.
_Ngọc. Tôi ngồi xuống cãnh bên
nhỏ.
_Gì? Ngọc đưa mắt quay sang
nhìn tôi rồi lại dắt tai nhe vào
nghe nhạc và xem như không có
sự hiện diện của tôi lúc này.
_Tớ xin lỗi vì chuyện kẹo mút lúc
nãy. Tôi quay qua nói.
_Vì sao phải xin lỗi tớ. Tớ cho cậu
rồi mà , cậu có quyền cho người
khác chứ. Ngọc sắc sảo hơn tôi
nghĩ.
_Ơ, thì tớ mua cái khác đền cậu
nhé. Tôi lúng túng đáp.
_Không cần nữa đâu.
_Thế cậu muốn sao? Tôi đành
phải xuống nước nói.
_Hát cho tớ nghe đi. Ngọc nghe
thế thì rút tai nghe một bên và
qua hướng mắt chờ câu trả lời
của tôi.
_Eo, cái khác được không? Tớ
không biết hát. Tôi vội chối.
_Thế thôi, tớ không cần đâu. Xem
như tớ chưa nói gì nhé. Ngọc
lạnh lùng đáp.
_Thì...thì cũng được nhưng mà ở
đâu mới được chứ. Hay tí cậu và
tớ ra ngoài hành lang nha. Chỗ ít
người ý. Ok.
_Ờ hi, cậu về chỗ đi. Mọi người
nhìn kìa.
Tôi nhìn lên phía trên thì thấy
Uyên đang nhìn xuống dưới
phía chúng tôi với ánh mắt khó
hiểu.
_Hi, cậu. Tôi cười tình với Uyên.
_Cười gì? Nói gì với người ta mà
thân mật zữ ha.
_Có gì đâu chả là... À mà không có
gì đâu.
_Ghê đấy. Hứ.
Thoát khỏi cô nàng tinh quái
Uyên siêu quậy rồi cũng vừa
vào học luôn.
Tiết tiếp theo là tiết Lý của cô
Thủy.
_Nào , chào cả lớp. Trước khi bắt
đầu bài mới cô mời một bạn lên
làm bài cũ. Cô nói.
Nghe xong thì tụi trong lớp nhao
nhao lên và cúi đầu đọc thuộc lại
bài cũ.
_Cô mời em N.T.Khánh lên bảng.
Thánh chỉ ban ra cu Khánh ôm
mặt ngu đi lên bảng miệng thì
vẫn lẩm nhẩm để nhớ tí kiến
thức.
_Em trả lời cho cô biết lý thuyết
và công thức của bài hôm qua
chúng ta đã học.
_Dạ em thưa cô. Hôm qua
nhà...nhà em có việc nên...nên em
chưa học bài ạ.
_Thôi, em về chỗ ngồi đi. Cô Thủy
nhẹ nhàng nói. Thằng Khánh thì
mặt vênh đi xuống và cu cậu
tưởng mình đã thoát nạn nhưng
nào ngờ...
_Khánh 0 điểm , thôi, chúng ta
bắt đầu vào bài học.
Thằng Khánh vừa bước xuống thì thằng Trung tranh thủ troll, tôi ngồi phía trên mà cũng bó tay hai thằng bạn chí cốt này.
_Sao mày ngu thế, câu đó dễ thế mà.
_Ngu cái đầu gối tao nè, mày ngon lên mà làm. Thằng Khánh làm mặt ngầu.
_Được, để tao giơ tay nói... Mà nhưng cô không gọi bài cũ nữa mà. Thằng Trung nói vẻ ngây thơ vô số tội
_Tao ngứa rồi nhaaaa. Khánh gằn giọng mắt nhìn vào cái nắm đấm.
_À thôi, em xin rút hềhề.
Sau một lúc thì cũng xong tiết lí.
_Xuống căn teen thôi ! Ô zê. Thằng Hòa đề nghị.
_Quân xuống không? Hân vội cất mấy cuốn sách vở trên bàn rồi quay xuống hỏi tôi.
_Thôi, mọi người đi đi. À mà tí lên vứt tớ chai Sting dâu ha. Tôi mỉm cười nói.
_Chóc... Còn lâu nhé !!! Hứ. Ở đó mà... Uyên búng vào tai một phát rồi lườm tôi như đúng rồi.
Nhiều lúc tự mỉm cười chua chát và hỏi rằng: tại sao mỗi con người chúng ta lại có một phận đã định trước. Sao lại đem đi một thiên thần đang vui tươi, ngây thơ và nhí nhảnh ấy đi. Người đi thì không biết như thế nào? Nhưng người ở lại thì không thể diễn tả nỗi đau bằng lời đâu. Thế nên hãy trân trọng những gì đang có bên cạnh mình, đừng đánh mất những thứ quí giá đó mà sau này phải hối hận nhé!!!
_Đấm giờ đó nha. Tôi giơ tay phải đang bó bột lên vẻ muốn trêu cô nàng này.
_Cậu chưa chạm được vào tớ, tớ cho nằm viện một tháng giờ. Cứ liệu hồn đấy. Uyên nói câu sau có vẻ không hợp ý với câu đùa của tôi. Lúc đó tôi tự suy nghĩ trong đầu chỉ có 3 chữ "Là Sao Nhỉ"
_Ơ...Gì.i.i gh.ê.ê vậ...y. Tôi lắp bắp nói, đúng là mình ngốc thật. Đụng vào tổ kiến lửa làm gì?
_Thôi, hai anh chị tạm ngừng chuyện tình cảm sang một để còn xuống uống nước. Trang xí gái nói.
_Hihi, thế bọn tớ đi xuống đây. Linh cùng nhóm đi xuống, còn tôi một thằng thương binh ở lại trên này.
_"Biết thế lúc nãy xuống luôn" suy nghĩ trong đầu.
_Ehèm!!! Không được đi có vẻ không vui ta.
_Ơ... Hì. Đâu có. Tại trên này chán. Tôi quay sang nhìn Ngọc.
_Hì, hát nào? Nhỏ cười bẽn lẽn, ngón tay trỏ khẽ đặt lên má vẻ đăm chiêu.
_Ok.
Tôi và Ngọc đi ra phía hành lang chỗ khuất chỉ có hai đứa. Tôi suy nghĩ và chọn bài Mất Trí Nhớ của Chi Dân.
"Một mùa xuân anh nghĩ về em...anh nhớ về em...anh yêu em rất nhiều..." từng lời nhạc trong khi nghe bài này rất buồn mang một cảm giác cho người nghe về một chàng trai bị mất đi trí nhớ về một tình yêu đẹp. Và sau này khi tôi cũng hát lại bài này tôi muốn mình giống như nam chính trong bài hát nhưng tôi muốn mất đi trí nhớ về em về một người con gái tôi yêu rất yêu và mãi mãi yêu !!!
Chap 91:
Sau một lúc thì bọn kia cũng đi lên và tôi thấy Hân trong tay đang cầm 1 chai Sting dâu.
_Hì, nước của tớ phải không? Tôi cười và tính lấy thì bất chợt...
_Không cho uống. Uyên giật chai nước trên tay Hân rồi bẽn lẽn nguýt dài nhìn tôi đang đứng phía bên Ngọc.
_Ơ, kì vậy. Trời đánh tránh bữa ăn à nha. Tôi cà khịa lại vì bị giật mất cái chai nước.
_Ngon lấy lại đi. Uyên đưa ánh mắt thách thức.
_Hì, Ngọc bạn nói chuyện gì với thằng bạn của tui mà thấy khuôn mặt tâm trạng thế ! thằng Khánh nói vẻ mặt gian gian.
_Không mình với Quân nói gì đâu. Chỉ là... Mà thôi, mình vào lớp trước đây. Hì Quân, tớ vào trước nhé. Ngọc mỉm cười nói với tôi rồi bước vào trong.
_Thôi, vào trong đi. Giờ đứng ngoài hành lang suốt à ! Thằng Trung nói.
Mấy đứa bạn vào trong cả thì tôi vội quay lại gọi Linh Xinh Gái.
_Linh.
-... Linh không nói gì mà cũng bước lại đứng gần tôi.
_Khi nào tớ khoẻ tay thì hai đứa mình về quê tiếp nhé. Tôi chậm rãi nói rồi nhìn sang Linh.
_Ờ hi, nhất trí òy. Nhỏ hấp háy mắt cười.
_Ờ hè, ok nhé. Hứa đấy nha. Tôi giơ ngón tay út ra.
_Ôi, đau tay mà cứ cố. Tớ hứa được chưa ! Linh cười tươi như hoa.
Đôi lúc tôi nghĩ mình thật yếu đuối, đôi lúc tôi cũng cần một bàn tay và đôi lúc tôi cũng cần một người hiểu mình.
Ngay bây giờ đây, và chính lúc này đây. Tôi có cảm giác rất yên bình và thoải mái khi đứng bên Linh. Tôi không biết diễn đạt tâm trạng này như thế nào nhưng chắc chắn một điều rằng : "Tôi thấy Linh dễ xương nhất từ trước tới nay"
_Hôm nay cậu bị gì à? Linh cảm thấy tôi lạ nên nhỏ hỏi và tôi chỉ mỉm cười cho qua và cả hai cùng bước vào lớp.
Mấy tiết học trôi qua nhanh chóng, lúc ra về thì tôi cũng ngồi xe thằng Hòa. Lúc ở cổng trường gặp hai thằng Phương và Quang nên mấy thằng rủ nhau đi ăn kem vì thời tiết lúc này đang nắng và nóng. Tôi thì cũng Ok luôn vì lúc nãy đang ức bị Uyên lấy mất chai Sting.
Team 12 đứa cùng phóng tới quán kem ven đường.
Bước vào trong thì tôi thấy khách trong quán cũng khá nhiều, chủ yếu là tụi học sinh tuổi bằng tụi tôi. Tôi để ý phía bên trái cạnh góc bàn có một nhóm nữ sinh nhìn thì thấy có một đứa xinh là thôi.
Quán được trang trí cũng đẹp mang một không khí lãng mạn khi khách hàng đến. Đó là lúc tôi nghĩ quán về đêm chứ ban ngày thì bình thường như lên phường.
_Cô ơi ! Cho tụi cháu 2 kem xôi, 5 chè thập cẩm, kem vani , kem sữa. Lan Anh và Trang hí hoáy viết ở giấy.
_Trang , cậu không gọi chị Oanh tới ăn luôn à ! Tôi đề nghị.
_Ờ, tớ quên mất, để tớ gọi cho. Nhỏ lục trong túi rút điện thoại ra và gọi.
_Đúng đó, gọi thêm chị hằng nữa. Thằng Trung chớp cơ hội liền nói.
_Mày được thế là nhanh. Hoà càu nhàu.
Sau một lúc thì chị Hằng, Oanh và anh Long cũng tới thế là quán kem đông vui hẳn lên.
Nói chuyện một lúc thì kem cũng được đưa ra. Thế là sau 5 phút 14 cốc kem đã vơi hao đi phần nào còn tôi thì nhìn tụi nó ăn.
_Quân, mày không ăn hả. Thế thì đem đây .thằng Phương nói
_Tay tao thế này mày nghĩ tao ăn bằng niềm tin hả. Tôi quắc mắc nói.
_Hoà cậu sang bên kia ngồi đi. Hân nói.
_Hở, làm gì cơ. Nó hỏi lại vẻ mặt ngơ ngác.
_Qua ngồi chỗ mình nè. Hân nói rồi chạy qua chỗ cạnh tôi còn thằng Hòa lại ngồi chỗ Hân. Mọi người cũng hiểu và cũng không nói gì.
Thế là trong quán kem tôi là người được chăm sóc tận tình nhất.....
Chap 92:
Sau một lúc thì cũng giải tán ai về nhà nấy. Trên đường về thì thằng Hòa chở tôi. Còn Uyên chở nhỏ Hân. Vì nhà Hân cũng cùng đường về luôn.
_Uyên, mặt cậu sao thế ? Hai bên đi song song với nhau nên tôi vừa quay sang thì thấy khuôn mặt đó.
_Sao đâu, mặt tớ vẫn vậy mà. Uyên quay sang thản nhiên đáp.
_Ờhm, hi. Hân ngoại thế nào rồi, vẫn khỏe chứ và còn chuyện thằng cha kia nữa sao rồi !
_Bà cũng bình thường và còn chuyện kia cũng như thế ! Hân cười gượng rồi quay mặt sang bên kia.
Tôi cũng biết mà im lặng rồi lặng lẽ nhìn hai người con gái đi bên cạnh mình.
Sau này tôi nghĩ có phải ông trời đã quá ưu ái cho tôi khi được gặp những người bạn , người yêu như thế hay không.
Cảm xúc tâm trạng của một thằng con trai ở quê mới lên thành phố vừa bỡ ngỡ vừa tò mò. Họ không phải tò mò vì tiền hay vì cái gì khác mà họ tò mò vì cái tính cách con người trên đây mà thôi.
Bước vào nhà sau một buổi học mệt mỏi thì tôi lại lon ton đi về phòng mình và nằm. Bầu trời bên ngoài vẫn thế vẫn nắng chang chang như cái lò sưởi mùa hè.
Nằm một lúc thì thấy mồ hôi ra thế rồi lại tắm...
Chap 93
Sau một lúc thẫn thờ vì câu nói của Uyên thì tôi cũng chả hiểu ý nhỏ là gì cả ? Khổ thế mà @@.
Bước xuống nhà thì thấy bé Sún đang ngồi xem film vừa ăn bim bim. Tôi rón rén như thằng ăn trộm tới gần và...
_HÙÙÙÙÙÙ... Haha,haha. Tôi hét lớn rồi cúi xuống cười sặng sặc khi thấy bé Sún giật mình rồi ngã xuống sàn nhà luôn.
_Anh Jun, anh ngon quá ha. Giờ thì biết tay bản tiểu thư nhá... Hừ. Nhỏ lấy tay xoa xoa mông vì ngã đau.
_Ờ hơhơ, anh..a.n.h đùa..đ.ù.a.a.a thôi mà. Tôi lùi lại ra sau và nhận thấy một cơn lửa giận đang bao trùm xung quanh bé Sún.
_Bé.é.é đừng có mà làm liều nha. Anh đấm cho ha.
Sún im lặng và cứ lườm mà tiến tới tôi. Những lời tôi nói như nước đổ lá mùng vậy.
_Hai anh em chơi trò gì mà... Uyên thấy như thế rồi mỉm cười nói.
_À ha, Uyên.n.n... Tôi chưa nói hết câu thì bị chặn họng rồi.
_Không ai giúp được anh đâu, hơhơ. Rắc,rắc. Nhỏ chụm hai tay lại bẻ tay.
_Quân làm gì mà bé Thảo giận thế? Uyên tiến lại gần hỏi.
_Ờ thì lúc nãy...blap...blap.
_Sún, em muốn chị giúp một tay hông nè. Uyên nhìn đểu tôi rồi cười bẽn lén với Thảo.
_Hơhơ, sao cậu... Haiz. Đúng là nối giáo cho giặc mà. Tôi lẩm nhẩm trong miệng rồi nghĩ làm sao mà thoát khỏi hai con cọp này làm sao bây giờ.
_À khoan, hai chị em bình tĩnh nghe tớ nói nè. Hay là để tớ nấu ăn để... Nói đến đây mới biết mình nói hớ.
_Cậu/Anh ghê ha tính nấu ăn bằng chân cho hai chị em tớ à. Uyên nói rồi cầm nhẹ tóc lên mà cười.
_Anh có nói gì thì cũng không cứu được đâu. Sún nói.
_Hay là chị em mình... Uyên quay sang nói nhỏ với Sún rồi hai chị em khúc khích cười. Tôi nghi là có biến rồi nên cũng quay đầu mà chạy nhưng khổ nỗi hai nhỏ chắn đường trước rồi.
_Hihi, Anh Quân em nói nè, hay là anh cho tụi em trang điểm cho anh nha. Sún nói nhẹ nhàng và tình cảm.
_CÁI GÌ CƠ ?
_Nếu không đồng ý cũng phải Ok thôi Quân ạ. Cho cậu thêm 3 đầu 6 tay nữa luôn. Uyên doạ tôi.
_Bắt đầu thôi...let's go.
Tôi ngồi im lặng để cho 2 nhỏ muốn làm gì thì làm vì giờ muốn trốn cũng có được đâu.
Sau một lúc thì...@@ cái mặt tôi không khác gì bêđê chính hiệu cả. Kể sơ qua về khuôn mặt lúc đó thì, môi tôi được 2 con khỉ nhỏ tô màu hồng, má thì cũng thoa một chút nhẹ nên cũng hồng theo, 2 mi mắt được kẻ đậm hơn. Tóc thì buộc lên như thằng điên, nói chung là tôi cảm thấy mình hơi hiền. Hức...
_Xem ra anh Quân nhà ta cũng xinh gái đấy chứ, đi tán trai mà không đổ mới lạ hihi. Sún nhìn tôi một lượt rồi che miệng cười khúc khích nói.
_Chuyện, anh không cần tán gái cũng tự đổ mừ, hêhê. Tôi vênh mặt lên cười điệu khả ố.
_À á, ông ghê quá nha Quân. Kể xem ai tự đổ nào? Uyên véo vào hông tôi một cái rồi nói nhưng tay vẫn để gần hông...@@
_Ờ thì... Tớ đùa đó có ai đâu, hì....
_Này thì đùa này, trêu này ,cho ông chết luôn nè. Mỗi lần nói là nhỏ véo một phát đau làm tôi giống như chết đi sống lại.
_Hìhì. Sún thì che miệng cười khúc khích làm tôi chả hiểu mô tê gì sất.
_Thấy anh bị bắt nạt mà vẫn cười được. Bó tay bé luôn á. Tôi nhăn mặt tính lấy tay cốc cho Sún 1 cái nhưng lại sợ 2 nhỏ này chụm lại ăn hiếp mình không chừng.
_Anh Quân mà lấy chị Uyên về thì có mà bị đánh suốt, haha. Sún vô tư cười nói.
_Anh không dám lấy một bà chằn đâu. Tôi nói đùa.
_Từ.ừ.ừ giờ.ờ... Tớ không thế... Thế nữa đâu. Uyên cúi mặt xuống, hai tay đan lại trên khuôn mặt tỏ vẻ rụt rè.
_Cậu nói thế là sao? Tôi nhíu mày hỏi.
_Ôi, có lúc thông minh quá có lúc thì chẳng biết gì? Đi vào phòng rửa mặt cho tớ giùm cái...
_À ừ. Tôi líu ríu bước vào phòng ở dưới phòng khách tẩy rửa ít phấn trang điểm. Cái tay phải cũng hơi co được rồi. Tôi cũng mừng vì không phải nhờ nhỏ Đanh đá kia nữa ùi.
Bước ra thì thấy thằng tó Hòa đang ngồi cùng 2 tiểu thư ăn hoa quả.
_Ăn mà không gọi nhá.
_Hì đang còn 1 đống trong tủ lạnh kìa.
_À mà ngày mai nghỉ có đi chơi đâu không? Thằng Hòa nhồm nhoàm nhai vừa nói.
_Chưa biết được.
_Ngày mai đi tới nhà bà ngoại thằng Trung chơi đi, nghe nói ở đó hoa quả nhiều mà vui nữa. Thằng Hòa nói.
_Nhưng tay Quân đang bị thế mà. Uyên quay qua nhìn tôi nói.
_Thôi, không sao đâu. Cái này như muỗi đốt ý mà. Tôi vênh mặt nói vẻ tự kiêu nào ngờ chưa được mấy giây thì...
_Gớm, muỗi đốt nữa cơ. Lần sau mà bị đánh như thế này tôi không tha cho ông nữa đâuuu. Uyên ghé vào tai tôi nói nhỏ, nhưng lời nói như Đấm vào lỗ tai tôi vậy...Last edited by normalgamervn; 11-04-2016 at 21:56. # 11-04-2016, 12:38
Chap 97
_Quân, ra đây tớ nhờ tí nè. Linh nhìn tôi rồi vẫy vẫy tay.
_Ơ, hì. Đợi tớ xíu. Tôi bất ngờ rồi đứng dậy tiến về phía nơi phát ra tiếng gọi kia.
_Ôi, xem kìa...ái chà chà nàng gọi chàng ra hú hí kìa. Thằng Khánh nói vẻ mặt gian xảo.
_Hứ, ông đừng nhiều chuyện. Uyên lườm nó rồi nhìn tôi làm tôi thấy lạnh gáy.
_Bụp. Thằng Quang béo đấm nhẹ một cái vào lưng thằng Khánh.
_Ái đau...
Tôi lắc đầu rồi bước ra phía Linh.
_Cậu gọi tớ ra làm gì thế ? Tôi đứng trước mặt Linh nhưng mắt tôi cứ cúi gằm xuống đất mà không dám nhìn thẳng vào mắt nhỏ. Tôi cảm giác như mình quá nhỏ bé khi đứng trước Linh.
_Cậu nhìn thẳng vào mắt tớ nè. Sao cứ gặp là cứ cúi gằm xuống đất thế ? Linh nói
_À ừ...nè. Tôi gãi đầu bộ dạng ngắc ngứ.
_Hì, tiền lương của cậu tháng đầu nè. Linh cười rồi xoè tay ra đưa tôi một sấp tiền.
_Tiền của mình tháng này đấy hả. Tôi run run cầm lấy số tiền ấy trên tay.
_Hì. Đó là 4triệu á. Linh nhẹ nhàng nói.
_Sao...sao được 4 triệu. Tớ nghỉ suốt mờ. Tôi nói
_Tớ không biết. Cậu hãy giữ và tiêu đúng những thứ cần thiết. Đừng tiêu lung tung ha.
_Nhưng...
_Hì, chúng ta vào thôi. Tiền của Hân , chiều cậu ấy sẽ lấy.
Nói xong, tôi và Linh bước vàn bàn. Một lúc sau chính tôi là người trả tiền. Tôi rất vui khi cầm chính số tiền này trên tay của mình làm ra. Không phải để người khác nói là ăn bám, đào mỏ...
Trên đường bước lên lớp, Uyên nhìn tôi giống như kẻ thù vậy. Nhỏ đi bên tôi mà im lặng từ đầu đến cuối. Có đôi khi mấy đứa nói chuyện cười giỡn thì Uyên lại giẫm chân mạnh xuống đất, không giống nhỏ như thường ngày : Nhiều chuyện, chạy nhảy...
_Uyên, cậu mệt à ! Tôi cúi nghiêng đầu nhìn sang nhỏ.
_Ừ.
_Lúc nãy Linh nói gì với cậu thế ? Uyên nhìn tôi rồi nói tiếp.
_Tớ được nhận lương đó. Hì. 4triệu Linh mới đưa. Tôi cười.
_Tiền đâu, đưa ra tớ xem. Uyên mỉm cười nhẹ.
_Nè. Tôi ung dung xoè tay ra đưa cho Uyên.
_Hìhì Quân. Nhỏ mở mắt to, nháy nháy mắt.
_Gì gì thế ? Tôi phát hoảng lùi lùi xa ra, vì thấy sự thay đổi khác thường của Uyên.
_Tớ giữ 3triệu. Cậu cầm lấy mấy trăm này để tiêu. Và nhớ tiêu cho đúng. Uyên nói từng chữ từng câu.
_Sao tớ lại phải đưa cho cậu. Tôi hỏi lại.
_Vì sau này tiền của cậu cũng là tiền của của t... Mà thôi. Tớ cầm số tiền này, cấm cậu hỏi nhiều. Uyên giở dọng bá đạo.
_Hức, nhưng mà... Không để tôi nói hết câu, Uyên nhét vào trong tay tôi 820k còn 3triệu nhỏ ung dung nhét vào trong túi xách như không có chuyện gì !
_Còn đứng đó, không định vào mà học hả ! Uyên cười pha lẫn nét mặt giận dữ khi nhìn thấy khuôn mặt như chết trôi của tôi.
_Ờ thì vào. Tôi đi như không có một chút sức lực nào cả. Tự nhiên bị trấn áp mất 3triệu.
_Ôi, nhìn cái mặt kìa. Cười lên nào ! Hìhì. Tớ cầm không mất đâu mà lo. Uyên nhảy lại 2 tay véo vào 2 má của tôi. Sự tinh nghịch ngây thơ của nhỏ không đúng ngay vào lúc này khi mà 2 chúng tôi đang đứng trung tâm giữa lớp. Từng ánh mắt của bọn bạn đổ dồn vào hai đứa chúng tôi. Uyên cũng vậy, hai má nhỏ ửng hồng từ khi nào. Đôi bàn tay run run đan vào nhau. Còn tôi, thì đứng đơ một lúc, tim đập thình thịch lúc đó giống như đập trật nhịp khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Uyên đứng trước mình.
_Ôi. Xem phim tình cảm miễn phí.
_Đã quá tụi bây.
_Ghen tỵ quá.
_Ước gì mình được như anh ấy...blap...blap. Từng lời bàn tán phát ra.
Tôi quay sang nhìn Linh, ánh mắt hai đứa đối diện nhau. Rồi nhỏ bỗng cúi mắt xuống nhìn sang hướng khác. Tôi không biết đó là biểu hiện lên điều gì? Tôi chỉ biết lúc đó bên cạnh tôi trước mắt tôi là người tôi yêu nhất ở sau này....
Còn bấy giờ nhỏ là kẻ mà tôi thấy đáng ghét nhất. Mà sao trái tim tôi lúc đó lại đập trật nhịp nhỉ. Lạ quá @@!!! # 11-04-2016, 22:03
Chap 103
Bước lên xe thì cũng có vài vị khách rồi. Uyên chọn cho mình chỗ nằm phía bên trái , tôi nằm giữa, Linh bên phải...
_Linh, tớ mới mua điện thoại đó. Tôi quay qua hí hửng khoe với nhỏ.
_Ừ. Linh đáp ngắn ngủn, cộc lốc.
_...! Tôi im lặng không nói gì. Lại không biết có chuyện gì nữa không biết.
_Uyên.
_Hở.
_Cho tớ mượn điện thoại tí. Tôi nói.
_Làm gì?
_Thì tớ lấy ít số điện thoại của tụi thằng Hòa mà. Tôi đáp chắc nịch.
_Nè. Cấm nghịch lung tung á.
Mở danh bạ ra thì thấy mới lưu được hai số. Bé Sún thì được nhỏ lưu là "Sún Baby"
Uyên thì lưu "Uyên s2"
Ấn một lúc thì lưu số của thằng Hòa, Khánh,Trung...
_Trả nè. Tớ ngủ đây.
_Ừ.
Đôi mắt líu ríu lại, mi mắt nặng trĩu dần. Tôi chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Cuối cùng cũng đã về, xe dừng lại ở ngã tư Thị trấn. Xem điện thoại thì 6h50phút. Thế là 3 đứa lại tìm đến quán nào đó để ăn sáng luôn.
_Linh, Uyên hai cậu ăn gì ?
_Tớ thích ăn Phở bò. Uyên lấy ngón trỏ gõ gõ ở môi rồi mỉm cười đáp.
_Tớ cũng ăn phở bò. Linh nói.
_Thế tớ ăn phở gà. Tôi đáp rồi 3 đứa đi xuống phía dưới thì thấy quán bán phở rồi.
_Quân, tớ chưa đánh răng. Uyên nhăn mặt nói.
_Không đánh răng 1 bữa có sao đâu , Linh nhỉ!
_Đúng rồi đó, hì. Linh híp mắt cười.
_Thế thì OK luôn.
_Cô ơi ! Cho cháu 2 bát phở bò, 1 phở gà ạ! Tôi gọi
_Mấy đứa đợi tí có liền đó. Cô chủ quán nói.
_Vâng.
_Linh, tí về gặp tụi thằng Tuấn thì sao nhỉ. Tôi ngồi chống cằm nói.
_Gặp mà dám làm gì thì tớ uýnh chết luôn, hìhì. Nhỏ híp mắt nói.
_Tuấn nào? Uyên hỏi.
_Thì người Linh yêu đó...hehe.
_Bụp. Ai là người yêu hắn. Linh đập vai rồi lườm tôi nói.
_Hahaha, ngượng làm gì? Tớ biết mà, hehe. Tôi trêu khiến nhỏ đỏ mặt.
_Ááááá. Tiếng hét thất thanh của tôi khi bị Linh véo sau hông.
_Này, hai người xem tôi như không khí hở. Uyên càu nhàu.
_Phở của 3 đứa đây, ngon miệng nhé. Cô chủ quán bước ra đưa cho chúng tôi 3 bát phở.
_Ăn ngon miệng nhé ,hì ! Tôi nói rồi cúi đầu vào ăn mặc kệ hai nhỏ làm gì thì làm.
Ăn uống no nê, ngồi nghỉ một chút tôi lại xách balô lên và tiến bước về nhà.
_Quân nhà cậu còn xa không? Uyên vừa đi vừa quay qua hỏi.
_Hơn 1km nữa là tới.
_Đi bộ cho khoẻ người...
Đi tầm 100m nữa thì cánh đồng quê tôi hiện ra. Cánh đồng hôm nay không có lúa mà thay vào đó là một cánh đồng chỉ toàn phơ phất những gì còn sót lại sau mùa gặt. Ba đứa bước song song trên con đường về nhà.
Uyên thì nhí nhảnh lấy tay nhổ cây cỏ may bên mép đường. Nhỏ hươ hươ trước mặt rồi đưa từ từ lại gần thổi. Nhỏ ngây thơ vậy đó, bông cỏ may ý khi đi qua thường đâm vào quần áo khiến ta khó chịu.
_Linh, cậu về quê lúc trước có gì vui không? Uyên quay qua hỏi.
_Có chứ, được đi ôm lúa, được bắt chuồn chuồn... Nói chung nhiều thứ vui lắm. Tha hồ cậu chơi, hìhì. Linh nói rồi nhẹ nhàng vuốt tóc.
_Ôi trâu bò kìa, chiều đi trâu nha Quân. Tớ thích cưỡi lưng trâu. Uyên chạy lại cầm tay ánh mắt long lanh nhìn tôi.
_Ờ nhỏ hâm. Giờ về rồi ngủ một giấc đã rồi tính.
_Chiều tớ cũng đi. Linh nói xen vào.
_Ok. Mà hai cậu ở đây đừng chạy lung tung nhé. Đừng hớp hồn hết trai xóm tớ ha.
_Cứ thích thế ! Plèu... Uyên cười rồi lè lưỡi trêu tôi.
_Sặx...
Bước đi trên quãng đường dài, một lúc thì gần về tới nhà.
Đang đi thì gặp ngay thằng Hiếu đang đi trâu hướng ngược lại.
_Quân, mày mới về à? Nó đi chiếc dép tổ ong quần ngắn, áo thun, mũ cối.
_Tao về với hai đứa bạn. Mai lại ra nè. Tôi đáp.
_Thế dẫn bạn về nghỉ đi. Tao đi trâu tí rồi tao về.
_Ok.
_Mà tí nhớ giúp tao làm quen 1 trong 2 nhé mày. Nó ghé tai nói nhỏ.
_Rồi rồi. Thôi, tao về đây.
_Ừ.
Đi về đến nhà thì thấy ba mẹ cũng sắp chuẩn bị đi làm.
_Ba mẹ, con mới về nè.
_Ơ, Quân à con...
_Cháu chào cô, chào chú ạ. Linh và Uyên đồng thanh.
_Linh à con, hihi. Ba đứa vào nhà đi. Ba tôi nói rồi cùng mẹ tôi bước vào trong.
_Hai cháu uống nước lọc nhé ! Nhà không có gì nên hai cháu thông cảm. Mẹ tôi rót nước khi tôi đang cất balô.
_Dạ không sao đâu, Cô cứ để chúng cháu tự nhiên ạ. Uyên nói rồi nhìn xung quanh nhà tôi.
_Thôi, ba mẹ đi làm đi. Tí để con đi đón bé Cún cho.
_Thế mấy đứa ở lại chơi nhé.
_Vâng...
Chap 104
Một lúc thì ba mẹ cũng đi làm, chỉ còn 3 đứa tôi ngồi trong nhà.
_Hai cậu lên giường nằm ngủ đi, mệt rồi đó. Tôi quay sang nhìn hai người.
_Ờ, hi. Nói xong hai nhỏ cũng ngoan ngoãn lên giường ngủ.
Tôi thì nằm phòng ba mẹ, Linh và Uyên thì nằm giường của bé Cún.
Sự mỏi mệt của chuyến đi xe đường dài đè nặng lên đôi mắt tôi. Từng suy nghĩ của tôi đều chìm sâu vào giấc ngủ.
_Ứ...ưm. Tôi nhíu mày lấy tay che đi những ánh nắng gắt của buổi chiều ở quê. Ánh nắng khẽ xuyên qua khung cửa sổ và những khe hở ở trên nóc nhà.
Tôi vươn vai và bước ra ngoài thùng nước rửa mặt cho tỉnh táo. Nhìn qua giường thì không thấy hai nhỏ ấy đâu.
_Uyên, Linh hai cậu làm gì đấy? Tôi nghe tiếng nói chuyện ở sau vườn . Bước ra thì thấy hai nhỏ đang trèo trên cây khế, miệng thì vừa nhai vừa nói cười.
_Đang trèo cây , ăn khế không thấy hả. Linh nói.
_Hai cậu ngủ không quen hả.
_Hì, không có đâu.
_À Quân, dẫn tớ đi trâu đi. 15h rồi. Uyên nhẹ nhàng nhảy xuống cây rồi líu ríu nói.
_Nắng thế này, hai cậu đi không đưa áo nắng thì đen tớ không chịu nha. Tôi thở dài nói.
_Tớ đưa nè. Nhưng chỉ có một cái. Linh nói.
_Quân, cậu có áo dài tay nào đưa tớ mượn đi. Uyên nhõng nhẽo nói.
_Rồi rồi, hai cô nương. Giờ để tớ ăn cái đã. Mới ngủ dậy đói quá.
Sau một lúc 3 đứa chiến tranh với 3 bát mì tôm thì cũng no nê.
_À mà, bé Cún đâu rồi ?
_Lúc nãy bé đi học về thấy cậu đang ngủ nó chạy lại quạt cho cậu rồi ăn cơm , mới đi học đó. Uyên nói một tràng dài.
_Ờm.
Vào chuồng mở trâu ra. Tôi thì mặc áo thun quần ngố. Linh thì áo dài tay , quần jean tóc được búi cao lên. Còn Uyên nhỏ mặc một cái sọc carô dài tay, quần jean, tóc xõa ngang lưng làm tôn lên vẻ đẹp thường ngày của hai người đó.
_Đi, cha cha. Uyên xắn ống tay áo, lấy cái que đập vào lưng trâu, nhỏ vừa đập vừa nhe răng cười thích thú.
_Cho tớ sờ nó tí nha Quân. Linh quay sang hấp háy mắt nhìn tôi.
_Sờ đi, hi.
_Nhưng tớ hơi sợ. Linh đưa tay gần tới da trâu rồi lại rút tay lại trông mà buồn cười.
Quay sang Uyên thì nhỏ cứ híp mắt cười khi cứ lấy ngón tay trỏ chạm vào lưng trâu rồi lại rút lại một cách nhanh chóng. Nhìn mà tôi phải lắc đầu cười phì, đúng là Ngốc mừ @@.
_Tớ , tớ cưỡi trâu nha Quân . Nhìn thấy thích quá à.
_Thôi, hai cậu tha cho tớ giùm.
Đi trên con đường làng toàn cây cối hai bên đường Uyên thì nghịch gấp 10 Linh. Nhỏ cứ giống như mấy đứa trẻ con vậy, nhìn mấy thứ gì lạ , hay hay là cứ chạy tới.
Đang đi gần tới chỗ để thả trâu nhỏ Uyên đi qua thấy một cụ bà đang ngồi đâm trầu ăn thì nhỏ chạy tới hỏi han liền.
_Bà ơi bà! Bà cho con hỏi bà đang làm gì thế ạ.
_Bà đang đâm trầu nè cháu. Bà cụ móm mém trả lời.
_Quân, đâm trầu là như thế nào ? Linh đập vai hỏi tôi.
_Là lấy 1 cái cối rồi đem trầu và cau bỏ vào rồi lấy một thứ nhọn đâm nhỏ nó ra rồi ăn. Tôi đáp.
_Vậy hả. Mà ăn có ngon không? Linh ngây thơ hỏi tiếp.
_Tớ cũng chưa thử, hìhì. Tôi gãi đầu đáp.
_Mà đâm trầu là gì ạ? Uyên nhíu mày hỏi tiếp.
_Là để nhuộm răng cháu à . Bà cụ cười phì.
_Vâng.
Thả trâu ở giữa đồng mấy bác hàng xóm cũng hỏi han về hai cô nhóc đi cùng tôi.
_A thằng Quân đưa bạn gái về ra mắt gia đình à? Bác Thìn cười rồi nhìn qua hai thiên thần đang đứng trong bóng râm cười nói tám chuyện.
_Dạ đâu, bạn cháu đấy. Tôi cười gượng rồi liếc mắt nhìn qua hai nhỏ.
_Quân, Quân. Linh vẫy tay gọi tôi.
_Sao thế ?
_Xuống kia bắt cua đi. Linh chỉ chỉ xuống dưới cánh đồng.
_Thôi, xin hai người. Bẩn về không có quần áo mà thay đâu. Tôi làm mặt mếu.
_Có nhà tài trợ rồi. Sợ gì? Xuống bắt đi Linh. Uyên nháy mắt nói.
_Chuẩn, hihi.
Nói xong , hai nhỏ chạy xuống đồng , từng lớp bùn dưới đồng bắn lên đôi chân trắng tuốt của hai người ấy.
_Cua , cua kìa. Để tớ. Uyên xắn hai ống tay áo, rồi đi từ từ đi tới chụp. Tôi và Linh thì nhìn xem thành quả của Uyên ra sao... Bỗng...
_Á đau, đau. Mày thả tao ra không? Thả tao ra. Uyên nhảy chân cao chân thấp , tay hất mạnh con cua ra. Tôi và Linh nhìn mà ôm bụng cười. Còn Uyên thì nhăn mặt vì đau. Đôi tay trắng giờ thay bằng một màu nâu sẫm của bùn.
_Còn cười nữa à ! Uyên phụng phịu, đôi mắt long lanh nhìn tôi.
_Hì, không sao. Ai bảo cậu bắt làm gì? Tôi nín cười cố gắng nói ra từng chữ.
_Nhớ đấy.... Hứ
Chap 105
Bước lên bờ với vẻ mặt phụng phịu , Uyên cúi mặt xuống , chân thì đi kiểu như bực mình lắm.
_Uyên, tìm chỗ rửa tay chân đi. Bẩn quá. Linh cười nhẹ rồi nói.
_Ừ hi.
_Quân, cậu tìm chỗ rửa tay đi. Linh quay qua hỏi tôi.
_Xuố... Tôi chưa kịp nói.
_Hay xuống kia rửa tay đi. Uyên híp mắt rồi chỉ xuống dưới phía dòng sông đang chảy.
_Cậu khùng hả. Xuống đó lỡ may trật chân rơi xuống thì sao? Tôi nhăn mặt đáp.
_Ta xuống đi Linh. Uyên cầm tay Linh hai nhỏ tung tăng bước xuống.
_Nè, hai người hâm hả. Lên , lên nhanh. Tôi chạy lên trước rồi dang tay ra, và liếc mắt qua Uyên.
_Hihi. Thế Quân nhà người ta tìm chỗ nào rửa tay đi.
_Đi theo tớ. Tôi nói rồi dẫn hai nhỏ xuống cái mương nhỏ, nước máy từ trên chảy xuống ra ruộng.
_Nước này rửa mặt được không Quân ? Uyên ngây thơ hỏi , tôi cũng không biết nhỏ đùa hay troll.
_Ơ, có nóng hay lạnh gì đâu? Chắc lúc sáng cậu không uống thuốc hả Uyên. Tôi sờ lên trán nhỏ rồi nói.
_Hihi. Linh khẽ mỉm cười.
_Cậu...
Bước lên đường , ba đứa chọn đại một chỗ im rồi ngồi xuống.
_Tối bắt xe về nhỉ. Tôi nói.
_Không, ở đây 2 ngày nữa rồi về.
_Hở. Tôi quay sang Linh.
_Đúng đấy, cậu muốn về thì về một mình đi. Uyên nhăn mặt nói tiếp.
Từng cơn gió ngày thu khẽ tung tăng trên những cành cây tràm, nó khẽ ùa lên mái tóc của ba con người chúng tôi. Từng hơi thở và nhịp đập trái tim của mỗi người khác nhau. Nhưng có một sự liên kết nào đó khiến cho họ quanh quẩn trong một vòng tròn. Một vòng tròn không biết gọi tên ?
Dắt trâu về chuồng thì cũng tầm 17h rồi.
_Sặx, hai cậu tí mặc gì mà tắm đây hả?
_Mặc quần áo. Hay là cậu có ý gì? Uyên nhanh nhảu troll tôi.
_Không. Tớ có ý gì đâu. À mà tí hai cậu lấy quần áo đâu mà mặc. Tôi bối rối nói.
_Chuyện đó có ai đó lo Uyên nhỉ? Thôi hai đứa mình vào chơi với bé Cún thôi. Nói xong hai đứa khoác tay đi vào còn mình tôi đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra giữa hai người đó mà cứ dính nhau thế!
_Cún, ra anh nhờ tí nè. Tôi vẫy tay.
_Sao zậy anh ?
_Tí đừng nói xấu gì về anh với hai nhỏ kia nhá. Tôi nói nhỏ.
_Em sắp đi hai với chị ý đi chợ rồi.
_Thế đi cùng luôn. Như được mở lòng tôi hớn hở tí là không phải đi mua áo quần cho hai nhỏ một mình rồi. Tôi búng tay cái Chóc, rồi mỉm cười.
_Cậu cười gì thế! Đi mua quần áo đê. Uyên nhe răng cười.
_Uyên xinh ơi. Sắp đi chợ hả.
_Ờ, có gì không ? Nhỏ thờ ơ đáp.
_Không ! Hì, chúng ta cùng chung thuyền đó.
_Hả.
_À nhầm, chung đường, hềhề.
_Liên quan chắc. Nhỏ liếc mắt.
_Nhưng ba mẹ tớ đi xe máy rồi. Còn 1 xe đạp kùi kìa. Hay là 2 cậu đi 1 xe đi chợ rồi mua áo quần luôn. Tôi nhẹ nhàng nói.
_Tớ có cách rồi. Linh nói rồi lấy tay bấm bấm và gọi cho ai đó. Một lúc sau, thì thấy một chiếc taxe Mai Linh tới. Và ngay lúc trước đó nhỏ hỏi tôi nhà tôi ở đâu ?...
*****
4 người chúng tôi cùng ngồi lên chiếc taxi. Tôi thì ngồi ở ghế phía trên còn 2 người kia và bé Cún ngồi ở ghế hàng sau. Và địa điểm chúng tôi dừng lại là ở phía Chợ Đình.
Bước ra khỏi xe Linh nhanh tay thanh toán cho người lái và quay sang bảo tôi :
_Quân, cậu biết nhiệm vụ của cậu rồi chứ ? Linh nhướn mày , ngón tay trỏ đánh nhẹ vào chiếc túi xách đang treo bên hông.
_Nhiệm vụ... À ừ, tớ biết rồi. Tôi ngắc ngứ đáp.
_Thế tốt rồi, chúc cậu may mắn nhé. Tớ , Uyên và bé Cún đi mua ít đồ ăn. Tí xong thì alô bọn tớ nhé !
_Ok, hì. Tôi nặn mãi mới ra một nụ cười gượng gạo rồi tự suy nghĩ trong giây lát " Ai đời con trai lại đi mua quần áo cho con gái chứ . Điên rồi , điên thật rồi ".
_Anh Quân, bé đi đây, hìhì. Bé Cún hấp háy môi mỉm cười vẫy vẫy tay chào tôi.
_Nhớ chọn đẹp vào nhé ! Uyên nhón chân nói nhỏ vào tai tôi. Điệu bộ dễ thương ấy lại làm trước mặt Linh tôi thấy thái độ Linh hơi khác vẻ lúc nãy.
_À cậu cầm lấy nè Quân, đây là của Linh và tớ. Hì, cậu mà không nhận tớ sẽ nói với mẹ cậu. Tối đó cậu tính hôn lén tớ nhá. Bé Cún và hai bác cậu không phải mua đâu. Tí tớ và Linh mua rồi. Như biết được suy nghĩ của tôi, Uyên lấy trong túi đưa ra cho tôi 2 triệu. Thái độ của nhỏ vừa thật lòng vừa muốn trêu tôi.
_Tớ cảm ơn hai người nhé. Tôi run run đáp, lại một lần nữa tôi phải hồi hộp khi không biết nói gì ngoài hai từ Cảm Ơn. Có lẽ tôi được nhận quá nhiều ưu đãi của số phận.
Chào ba người kia, tôi vội vào trong Đình để xem xét nên chọn bộ quần áo nào cho hai nhỏ đây. Đi lòng vòng trong Đình toàn người là người. Chen lấn mệt mỏi mắt ra.
Đang không biết nên chọn cái bộ nào thì mắt tôi như sáng rực lên khi nhìn thấy đứa chị trong làng cũng đang đi Đình. Tôi vội vàng lại nói chuyện cùng chị .
_Chị Nhàn đi đâu thế ? Mua quần áo hả? Tôi nói vẻ mặt hớn hở.
_Thằng Kòi mày cũng đi mua quần áo hả. Chị Nhàn ngạc nhiên rồi đáp.
_Dạ, mà chị, em nhờ chị một chút xíu được không?
_Chuyện gì?
_Giúp em mua ít bộ quần áo tặng sinh nhật con bạn cái. Tôi nhanh trí nói dối...
Chap 106 :
Tôi và chị Nhàn vừa đi vừa nói chuyện từ trên trời xuống dưới đất.
_Chị chọn giùm em tí đi. Tôi quay sang nói.
_Trước tiên em phải cho chị biết bạn đó thích mặc quần áo màu gì, cao từng nào...? Chị Nhàn nói.
_Chị cứ chọn đại đi, màu hồng màu trắng gì cũng được. Quần jean, quần tất bó...? Tôi nhanh nhảu nói.
_Ôi. Em cũng ghê quá ha. Chị ấy xoa đầu tôi rồi cười.
_Gì ơi ! Lấy cho con một quần tất màu đen và đỏ bó này. Chị Nhàn nhìn đi nhìn lại rồi nói với chủ cửa hàng.
_2 cái 300k. Gì đó nói.
_150K thì cháu lấy.
_Mới mở hàng mà cháu, 200k giá cuối.
_Thế thôi, đi Quân. Chị Nhàn giục tôi đi.
Đi được tầm mấy bước chân thì gì đó gọi lại và lấy đồ chỉ 150k.
_Giờ chị giúp em mua cho hai nh... À bạn em hai cái áo và mấy cái đồ lặt vặt bên trong mà con gái hay mặc ý. Rồi hai cái mũ luôn. Tôi nói một tràng dài khiến cho chị Nhàn nghe mà há hốc mồm tỏ vẻ ngạc nhiên lắm.
_Em nhìn thế mà...chậc chậc. Chị ấy vuốt vuốt cằm rồi nghiêng mái đầu nói.
_Ý chị là gì ?
_Không có gì? Thôi đi mua đồ nào?
Sau một lúc, thì tôi cũng phải cảm ơn chị Nhàn và mỉm cười hài lòng với 4 cái túi trong tay.
Tôi rút trong túi quần ra gọi :
_Alô.
_Cậu đang ở đâu thế?
_Tớ đang mua thức ăn.
_Mua ở đâu?
_Mua ở chợ chứ ở đâu. Ngốc thế, thôi tớ bận tí ... Tút...tút.
"Ôi. Uyên ơi là Uyên sao cậu lại đáng ghét thế chứ" tôi lẩm nhẩm trong miệng và cứ cúi mặt như thế?
Và tôi không may đã đâm trúng một người đi hướng ngược lại.
_Á...
_Xin lỗi bạn không sao chứ. Tôi vội vàng chạy lại đỡ bạn ấy dậy.
_Không sao đâu. Mình cảm ơn. Con nhỏ ấy nói rồi bỏ đi tôi thì ngại nên chạy ra để đi tìm mấy tiểu thư.
Đứng ở giữa đường, nhiều người đi qua đi lại, người mua, người bán, người làm người ăn... Tôi cảm giác khó chịu và rất ghét cái cảm giác đứng một mình giữa chốn đông người...!
Đứng một lúc , những ánh nắng của buổi chiều quê tôi như muốn thiêu đốt cái đầu của tôi vậy. Nheo mắt rồi lấy cái tay phải che đi những tia nắng chói chang đó. Tôi rảo mắt nhìn quanh thì thấy 3 tiểu thư đang đứng mua ít hoa quả. Nhìn những túi xách hàng khủng mà tôi không biết trong đó đựng những gì ?
Đứng từ xa nhìn lại, tôi thấy Uyên đang loay hoay với đống đồ đang đem lên ghế sau taxi. Từng bước, từng bước càng gần hơn . Tôi mỉm cười tiến lại nhìn các tiểu thư một cách mến. Bé Cún trên khuôn mặt lấm tấm những giọt mồ hôi cũng được Linh gọi lên taxi ngồi trước.Sau một lúc chống chọi với cái nắng gắt và sự ồn ào nơi mua bán thì 4 người chúng tôi cũng đã yên vị trên xe.
-Mệt quá ...! Không ngờ ở đây nắng thế đấy . Uyên nhăn mặt mồ hôi tuôn dài trên khuôn mặt xinh xắn kia. Cũng may là trên xe có điều hòa không cũng chết vì nóng.
-Hihi. À mà Quân, cậu mua đầy đủ chưa đấy. Linh khẽ vén mái tóc qua một bên và mỉm cười nói.
-Anh hai, mua cho bé gì nữa không đấy . Cún khẽ mỉm cười như hoa ,đôi môi chúm chím nhìn dễ thương đến phát sợ. Tôi vội quay xuống bẹo má con bé và vội lau đi những giọt mồ hôi trên trán.
-Anh mua đầy đủ cả rồi. Hihi. Còn cậu và cả cậu nữa, chắc chắn không thiếu gì nữa đâu. Tôi nhìn Linh rồi tới Uyên chắc chắn đáp.
Xe đi một lúc cũng về tới nhà. Ba mẹ tôi đi làm cũng đã về cả rồi. Thấy tôi , hai nhỏ và bé Cún bước từ xe xuống với hàng loạt cái túi thì mẹ tôi cũng phải chạy ra và đỡ giùm.
-Không sao đâu cô, cô vào nhà đi. Để bọn cháu đem vào cho ạ ! Linh nói.
-Thôi, để cô giúp cho. Mẹ tôi nhẹ nhàng nói.
Tầm 5 phút mọi thứ cũng đâu vào đấy. Tôi vào nhà với mấy cái túi đang đựng đồ của hai nhỏ.
Vội đặt cái túi ở trên giường và bước vào phòng tắm rửa mặt. Gọi là phòng tắm cho sang thế thôi. Chỉ là cái khoảng trống được che lấp bởi một tấm rèm cửa . Linh thì cậu ấy đến một lần nên quen rồi. Còn Uyên thì lại khác, nhỏ vẫn còn lạ và bỡ ngỡ với những thứ ở trước mắt mình...!
Rửa mặt xong thì thấy hai nhỏ đã lại mở cái túi mà tôi mua đồ cho. Tôi nhìn thấy và tránh đi chỗ khác vì tôi hơi ngại.
Bước xuống dưới bếp tôi thấy ba và mẹ đang ngồi nhổ lông gà. Tôi cũng xắn ống tay vào giúp luôn.
-Quân, đi làm ngoài kia và việc học thế nào con ? Mẹ tôi khuôn mặt không ít những nếp nhăn và tàn nhang vì phải bươn trải để kiếm tiền nuôi ăn nuôi học cho chúng tôi. Nhìn sang ba, tôi cảm thấy thương ba nhiều hơn. Đôi vai ấy đã không ít bao lần đau nhức vì đỡ những bao gạo bao xi để kiếm ít tiền nuôi chúng tôi lớn.
-Dạ. Cũng ổn mẹ ạ !
-Nhìn hai người bạn con. Mẹ muốn một trong hai làm con dâu quá. Nhìn chúng nó vừa ngoan vừa xinh gái.
-Ôi. Con chả cái phước ấy đâu ba nhỉ? Tôi mỉm cười rồi đáp.
-Ba mày có biết gì đâu sao hỏi ba ?
Tầm mấy phút sau hai nhỏ vào bếp và cả bé Cún cũng hăng hái xuống giúp mẹ tôi nữa.
Linh thì nhỏ mặc một cái quần jean ngố màu đen, nhỏ đang nấu món gì ấy : à ! Vịt om sấu.
Quay qua Uyên, tiểu thư rắc rối này lại loay hoay với món thịt bò. Uyên mặc một cái áo full trắng, quần tất đen . Ba mẹ tôi thì hôm nay sẽ nhẹ nhàng hơn vì ít phải làm..! Tôi ở lúc đó nhìn hai người ấy làm như là Tranh Tài Đầu Bếp ý. Con gái một khi mà đã bắt đầu vào một việc nào đó thì họ sẽ để ý và tỉ mỉ nhất...!
Ngồi một chỗ không biết làm gì ! Tôi vội lấy chiếc xe đạp cũ đi mua ít chai nước ngọt và 3 lon bia cho ba tôi.
Từng cơn gió đêm khẽ thổi nhẹ khiến tôi có cảm giác thoải mái và nhẹ nhàng hơn! Đúng là chẳng có nơi đâu đẹp nhất ở quê mình.
Quay về nhà sau 10 phút thì cũng chưa nấu xong. Tôi lại xuống bếp xem hai tiểu thư tranh tài đến đâu rồy. Bé Cún thì ở phía trên đang ngồi chơi với ít món đồ chơi mà lúc chiều mua. Ba mẹ tôi cũng mỉm cười vì mấy bộ quần áo của hai nhỏ tặng.
-Hai con xinh thế này! Ước gì thằng Quân nhà bác lấy được một trong hai đứa làm vợ thì tốt biết mấy. Mẹ tôi lại bắt đầu @@
-Dạ. Hihi. Đồng thanh.
-Mà Uyên, ở ngoài kia thằng Quân có nghịch phá gì không con? Tính thằng này nó ít nói, bị gì cũng không nói cho ai đâu.
-Dạ. Quân hiền lắm cô ạ. Cậu ấy toàn bắt nạt tụi con nữa. Uyên khẽ quay sang nhìn tôi rồi lại mỉm cười nói.
-Cậu ấy còn khờ nữa cô ơi. Linh thêm vào.
-Quân còn hay vẽ lên mặt tụi con, để chụp ảnh nữa. Uyên vừa nói xong thì Linh và Uyên thi nhau bụm miệng cười. Còn tôi thì vẻ mặt như không còn tươi tỉnh nữa. Đúng là Đau quá mà.
-Hihi...
Chap 107
Sau một lúc thì bữa cơm gia đình cũng được quây quần bên nhau !
Nếu bây giờ có người nào hỏi cảm giác của tôi hiện tại như thế nào ? Tôi sẽ đáp ngay và luôn rằng : tôi rất rất hạnh phúc và vui sướng khi có gia đình và bạn bè ở bên.
Quay lại với bữa ăn gia đình. Tôi và ba mẹ giúp soạn những đĩa thức ăn đem lên trên nhà.
Không biết phải diễn tả như thế nào chứ tôi chỉ biết có thể nói KHỦNG. Linh và Uyên hai nhỏ ấy muốn đem tất cả các thức ăn từ chợ về nấu thì phải. Từng món ăn được trang trí rất bắt mắt. Không giống như người ở quê chúng tôi, xào xào nấu nấu đặt lên đĩa rồi ăn. Người thành phố họ thường trang trí vào mỗi món ăn để tạo nên một sắc đẹp cho người khác nhìn vào là muốn ăn liền thì phải ? Nhìn trên mâm là hai cách trang trí khác nhau, tôi không dám khẳng định là bên nào sẽ đẹp hơn vì tôi cũng chả phải là chuyên gia về trang trí thức ăn hay gì cả mà tôi muốn nói rằng : Cả hai người họ đã đổ tâm sức vào món ăn cả rồi !
-Hôm nay cả gia đình nhà cô chú rất vui khi hai con tới nhà chơi. Chú không biết phải nói sao nữa, chỉ biết là muốn cảm ơn hai con. Hoàn cảnh gia đình nhà cô chú thì cũng chẳng khá giả gì , hai con đến đây là vui rồi. Có gì thì các con thông cảm. Ba tôi nhẹ nhàng nói.
-Dạ. Cũng không sao đâu ạ. Chúng con tới đây chỉ sợ làm phiền gia đình thôi. Dạ, thế thôi ạ. Đồng thanh đáp.
-Thôi. Cả nhà ăn đi...! Con mời cả nhà dùng cơm...! Cô chú mời hai con nhé ! Con mời ba mẹ và hai cậu ăn cơm nhé...!
Đâu phải là tiền bạc, phú qúi là nhất. Tiền bạc cũng quan trọng. Ừ thì đúng , tôi không dám phủ nhận cái đó. Nhưng nếu lúc có tiền bạc rồi thì có mua được tình cảm không..?
-Cậu ăn đi cho nhanh lớn nè Quân, hihi. Uyên nhí nhảnh híp mắt gắp cho tôi cái miếng thịt bò mà cô ấy làm. Rồi Uyên gắp đầy đủ cho ba mẹ và bé Cún nữa.
-Cô chú xem món cháu làm ngon không ? Rồi cho cháu nhận xét... Quân cậu ăn nhiều vào...bé Cún ăn nhiều cho nhanh lớn ha. Linh cũng vậy, nhỏ biết cách làm cho mọi người để ý đến. Không chỉ cách ăn nói và cử chỉ nhẹ nhàng không kém.
Nếu ba mẹ tôi là ban giám khảo thì ba mẹ tôi cũng khá bối rối khi không biết chọn ai thắng ai thua trong hai con người này ! Kẻ 8 lạng người nửa cân...! Tôi nói thế chứ không phải là tôi cân đo đong đếm , vì thực sự nếu bạn là ban giám khảo trong một cuộc thi ở giữa vòng chung kết phải chọn ra một người thắng cuộc. Thì bạn phải nhận xét theo niềm tin hay là nhìn mặt rồi xem những vị giám khảo khác rồi chấm theo...! Thế là không được. Đúng không?
Bữa ăn xoay quanh về vấn đề tôi làm gì ở Hà Nội ? Thành ra hai nhỏ kể từ đầu đến cuối và biết nói giảm nói tránh để không phải ba mẹ tôi lo lắng. Trong suốt bữa ăn tôi không động tới món thịt lợn nào? Thịt bò thì ăn nhưng có xíu mỡ là vứt...! Thịt vịt cũng thế. Tôi chỉ ăn chả...
Các bạn đừng vội đánh giá tôi là :" con nhà đói mà thói nha quan " vì thật sự tôi không ăn được thịt. Ngay từ nhỏ thì tôi không biết chứ từ lớp 8 đến giờ tôi vẫn như thế ?
Bữa ăn kéo dài tới tận 20h mới xong ! Tôi , Linh, Uyên và mẹ tôi soạn cơm xuống, những gì còn thừa lại thì để vào nồi mai hâm nóng lại ăn...!
-Cô lên nhà ngồi uống nước đi. Để bọn cháu rửa bát đũa cho.
-Thôi. Mấy đứa lên nhà đi, lúc nãy nấu nướng cũng mệt rồi để đấy cô rửa cho. Quân con đưa bạn lên nhà đi...! Mẹ tôi nói.
-Dạ. Thế nhờ cô ạ. Đồng thanh.
-Mệt không hai cậu ? Tôi hỏi
-Không sao, còn có sức để đi chơi Linh nhỉ ? Uyên lại khơi trò.
-Hay là, mai lại đi. Giờ tối rồi.
-Đi dạo tí cho mát mà, không sao đâu. Linh thêm vào.
-Ừ, thế cũng được. Vào xin phép ba tớ tí rồi ta đi...!
Sau 5phút thì cũng bắt đầu đi chơi, bé Cún thì cho nghỉ ở nhà vì để mai cho nó đi học.
Đường trong xóm của tôi bao trùm một đen, những ngọn gió khẽ thổi làm cho tôi thấy tỉnh táo và mát mẻ hơn...!
-"Em sẽ không quan tâm ngày trước anh từng yêu ai, đã chấp nhận yêu nhìn về tương lai và cuộc sống ở hiện..." Linh nhẹ nhàng cất bài rap mà lúc đó tôi rap ở quán caffe của anh Trường. Giọng hát trong trẻo cộng thêm nhịp beat khiến cho cái âm vang trong trẻo ấy, phá vỡ sự yên tĩnh trong không gian tĩnh mịch này ! Tôi nhẹ nhàng quay sang Linh vì trời tối chỉ có ánh sáng nhỏ của đèn điện thoại nên tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt lúc đấy của nhỏ như thế nào?
-Hay nhá ! Tới lượt tớ, hihi. E hèm...! Uyên mỉm cười nhẹ rồi tỏ vẻ thích thú.
-"Là em chân ngắn thương anh nhất trên đời, còn mong chi nữa yêu anh hỡi anh ơi..." Kết thúc một bài hát, tôi có thể nhận thấy rằng Uyên có một giọng hát hay.
Bây giờ trong lòng tôi chợt thấy mình quá hạnh phúc..! Thật đấy hạnh phúc lắm. Tôi khẽ tranh lane đi giữa hai cô ấy. Tôi nhẹ nắm lấy tay của mỗi người. Chắc hẳn rằng hai cô ấy đang ngạc nhiên lắm nhưng hai người ấy. Tôi đang cực kì xúc động, trong tim tôi len lỏi một cảm giác chiếm hữu. Thật đấy ! Ở thời điểm đấy, giờ ấy, ngày ấy, khung cảnh ấy tôi muốn hai cô gái đang đi bên cạnh tôi là vợ của tôi. Thật sự ! Chắc là tôi cũng quá tham lam. Nhưng nếu bạn là tôi bạn cũng vậy thôi. Nhưng chỉ là lúc đó thôi. Con người mà, mỗi lúc mỗi cảm xúc...!
-Hay quá nhé, hihi... Linh cười.
-Đến lượt Quân, cậu hát đi. Uyên xoay người qua phía bên trái nhìn tôi. Đôi mắt to long lanh ấy, như biết nói vậy. Thật sự, nếu cậu ấy bây giờ vẫn ở đây tôi sẽ không ngần ngại và nói rằng : Uyên quá đỗi xinh đẹp hơn những cô gái khác !
-Bây giờ tớ không biết rap hay hát bài gì cho hợp cả ! Tôi thật thà đáp.
-Xạo, cứ hát đi.
-"Chỉ là khi ta cô đơn ta mới nhận ra được vài điều. Cuộc sống là cả một quá trình dài để tìm kiếm người mình yêu.ta vô tình gặp nhau bằng dòng tin nhắn trên facebook..."
-Hay mà ! Hì.
-Very good !
Đi một đoạn đường ngắn thì cũng tới ngã tư đường, thanh niên trong xóm cũng ít nhiều đã đi làm rồi. Chỉ còn lác đác vài đứa ở nhà.
Quay đi quay lại tôi vẫn nắm lấy tay của hai người đấy ! Một cảm giác nhẹ nhàng xoay quanh con người tôi. Chắc khi ở bên người mình yêu sẽ có cảm giác đấy !
Bước vào nhà, Linh và Uyên lên nằm cùng nhau. Bé Cún thì ngủ ba mẹ.
Tôi lại vội vàng lấy chiếc chiếu và trải ra dưới đất, chưa kịp nằm xuống thì thấy tiếng tin nhắn "ting ting". Vớ lấy cái điện thoại xem là ai . Mở ra thì thấy là Uyên.
-Cho tớ ngủ với đêhaha.
-Khùng quá. Ngủ ngon...! Vứt cái điện thoại qua một bên, tôi thả mình xuống nền nhà. Bao nhiêu suy nghĩ và hoạt động được nghỉ ngơi thay vào đó là một giấc ngủ thật ngon.
Chap 108 :
Sáng thức giấc cũng tầm 5h45phút ,ba tôi thì cũng đi bốc vác rồi. Mẹ tôi dậy từ sớm để nấu cơm rồi cũng chuẩn bị tí đi làm. Tôi vội vào phòng tắm để vscn cho tỉnh táo. Rồi lại đi lòng vòng quanh xóm xem như là tập thể dục.
6h bước về vẫn thấy hai tiểu thư đang nằm cuộn tròn lại. Chả có gì để làm, tôi tiến lại gần giường với lấy cái điện thoại của Linh , nhưng ôi không? Nhỏ đặt pass rồi ! T_T.
Thả cái điện thoại về chỗ cũ tôi lấy điện thoại Uyên nghịch. Mở màn hình ra là cái ảnh mình đang có bộ mặt đầy màu sắc của son phấn. Cái ý nghĩ đen tối trong đầu của tôi là rón rén thật nhẹ nhàng, phóng ra ngoài sân ngồi. Lướt nhẹ nhàng vào cái album ảnh. Ôi khoảng tầm mấy trăm cái ảnh chứ không ít. Sau một lúc thì tôi cũng xóa được hết ảnh mình khi bị làm nhục. Vừa thoát ra thì ! Cái ảnh đại diện làm hình cũng bay đâu mất rồi. Thế là vào lại tìm cái ảnh nào xinh xinh của Uyên làm hình nền, và mong rằng : nhỏ không biết.
Trả cái điện thoại về vị trí cũ, tôi mỉm cười và ung dung ngồi chơi trò rắn săn mồi trên 1280 ý...
-Quân ! Ra đây tao hỏi này ? Hướng ra phía cửa thì thấy thằng Hiếu đang trả trâu.
-Sao thế mày ?
-Hihi. Bạn mày xinh quá. Giới thiệu cho tao đi ! Thằng Hiếu mỉm cười ranh mãnh.
-Bạn bè như tao mày không quan tâm một tiếng , thấy con gái người ta xinh xắn là để ý liền. Tôi thở dài đáp.
-Cho tao cái lịch đi ! Nó nhăn nhở nói.
-Tầm 8h gì đó, chắc hai tiểu thư kia lại đòi đi chơi . Mà nói trước, tao chỉ giúp thế thôi. Không giúp thêm đâu ý.
-Ok. Cảm ơn. Hiha. Thôi tao ra thả trâu, tí tao gửi rồi tao về tắm rửa đi chơi. Nó hí hửng cười lớn.
-Mày không sợ mất trâu hả ?
-Mất trâu thì sợ nhưng mất con dâu của mẹ tao thì sợ hơn...! Haha.
- Ôi Đệch...
Kết thúc cuộc trò chuyện giữa tôi và thằng Hiếu thì hai nhỏ cũng dậy rồi. Nhìn cái dáng vẻ lơ mơ, thẫn thờ của hai cô gái vừa mới ngủ dậy. Tôi thấy ngây thơ quá ! Tóc thì bù xù, vẻ mặt ngái ngủ... ! Ôi mất hình tượng quá cơ.
-Buổi sáng tốt lành nhé, hihi ^^. Tôi mỉm cười nói.
-You too. Đồng thanh đáp.
Vscn, ăn sáng xong. Linh và Uyên lại lấy vẻ tươi tắn năng động hàng ngày. Hai nhỏ mặc luôn bộ quần áo tôi vừa mới mua hôm qua. Tự suy nghĩ trong đầu " mình cũng có khiếu chọn đồ cho con gái đấy chứ " nhưng chưa đầy 5s cái suy nghĩ ấy vụt tắt khi tôi nghĩ tới cái viễn cảnh mua bikini. Ôi , thật là mất mặt quá đi mà.
-Linh, làm mấy kiểu ảnh không? Uyên bặm môi rồi nói.
-Đương nhiên, tớ chụp cho cậu rồi cậu chụp cho tớ nhé. Hì. Linh mỉm cười đáp.-Ok.
Bán cầu não hoạt động liên tục, tin tức được xử lí trong vòng chưa đầy 1s .
-À, hay là để tớ chụp cho. Uyên đưa điện thoại cậu đây ! Ánh mắt Uyên nhìn tôi dò xét, sau gần mấy giây bặm môi suy nghĩ, nhỏ cũng mỉm cười đưa cho tôi.
-Cười , xinh vào nhá ! Tách , tách, tách...! Mỗi tiếng tách là 2 cô ấy lại cùng nhau tạo dáng khác nhau. Có lúc tôi cũng phải bụm môi mỉm cười vì lúc đó nhìn buồn cười lắm. Nhất là cái ảnh, Uyên hóp má vào trong, Linh thì đảo mắt như bị lé...! Là người chụp ảnh tôi không thể nhịn cười nổi! Cậu ấy quá đỗi xinh xắn, trẻ con và trong sáng...! Thật đấy , đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn ! Nếu sau này bạn yêu một người nào đó thì bạn hãy nhìn xem đôi mắt của cô ấy :" thật lòng hay giả tạo "
Miêu tả sơ qua về chân dung của Linh và Uyên vào thời điểm đấy !
Uyên hôm ấy làm tóc bối gọn sau đầu, phía trước là bờ tóc mái hơi xiên. Nhỏ mặc cái áo của tôi mua . Tuy không đẹp như những áo khác nhưng tôi thấy rằng Uyên cũng thích lắm!
Linh thì khác tóc được uốn xoăn, xõa xuống phía trước. Vẫn là dây phone được đeo hai bên tai. Vẻ đẹp vốn có nên dù có mặc gì thì Linh cũng xinh rồi !
Sau một lúc thì tôi cũng đưa lại điện thoại cho Uyên . Để gửi mấy tấm ảnh vừa rồi qua cho Linh.
Ánh mắt dò xét của Uyên bắt đầu hoạt động. Tôi nhận thấy sự tìm kiếm và suy nghĩ kẻ nào đã đột nhập và xóa đi mấy cái ảnh trong máy Uyên. Tôi nghĩ thế !
-Linh, tớ nhờ xíu nè! Uyên quay qua thì thầm vào tai Linh. Hình như có chuyện gì bí mật lắm!
Linh từ từ đi vào nhà và bắt đầu nắm lấy tay tôi như bắt kẻ tội phạm truy nã vậy. Dù tôi có thể hất mạnh nhưng tôi không thể ? Vì tôi cũng sai mừ @@.
-Quân, cậu biết tội chưa? Uyên ,tay chống ngang hông? Ống tay ngắn được xắn lại.
-Sao ! Tội gì cơ , tớ chả hiểu ? Tôi vẫn giả nai.
-Giờ là tự nhận và xin lỗi tớ và hứa không bao giờ được làm thế nữa. Không thì ...
-Thì sao?
-"Tớ sẽ nói với mẹ cậu. Cậu dám hôn lén tớ" Uyên nói rất nhỏ vào tai tôi, đủ để Linh không nghe thấy gì !
-Thì tại, tớ thấy mấy ảnh đó xấu quá nên tớ xóa thôi mà.
-Ghê ha. Muốn xóa là xóa cơ đấy. Thế giờ thế nào đây?
-Tớ sai rồy, tớ xin lỗi, tớ không dám thế nữa.
-Ngoan Quá. Chị thương ! Haha.hihi... Tiếng cười phát ra từ hai tiểu thư xinh đẹp Uyên và Linh.
Không biết các bạn nghĩ sao . Chứ bây giờ tôi nghĩ lại lúc đó sao mà khờ thế cơ chứ @@.
Ngồi trêu đùa nhau một lúc thì cũng vừa tầm thằng Hiếu xuống rủ đi chơi.
-Đây là bạn tớ. Tên Hiếu. Còn đây. Linh , Uyên.
-Chào cậu. Hihi.
-Chào 2 cậu. Nhìn thằng Hiếu mà tôi thấy buồn cười. Nó cứ ngắc ngứ, ngại ngại kiểu gì không á.
-Giờ đi chơi đâu đây Quân? Uyên nhíu mày nhăn mặt hỏi.
-Hay là đi bắt cua. Tôi troll nhỏ.
-Hihi.-Hả. Thằng Hiếu ngạc nhiên.
-Cậu muốn chết hả. Bụp. Liệu hồn đấy. Uyên đấm vào vai tôi một cái
-Hihi. Ai bảo lúc đấy cậu hay nghịch làm gì? Để cua nó kẹp cho. Đáng đời. Tôi cười.
-Hứ.
-Thế giờ đi đâu đây Quân? Linh quay qua hỏi tôi.
-Mày có chỗ nào vui không? Tôi hỏi thằng Hiếu.
-Hay tới Hồng Sen ăn kem? Đến Vườn Xanh thì cũng được...! Thằng Hiếu liệt kê ra những quang cảnh đẹp nhất của vùng đất nơi gần nhà tôi.
-Ý hai cậu thế nào ? Muốn đi đâu.
-Thôi. Đi ăn kem đi. Tớ muốn ăn kem ở Nghệ An xem thế nào? Linh hấp háy mắt rồi nói. Nhìn Đáng Yêu quá lun @@
-Thế giờ để tớ mượn thêm một chiếc xe máy nữa nha. Tôi nói rồi quay qua hỏi thằng Hiếu, nó có vẻ thích chí với đề nghị của tôi...!
-Mày đi mượn xem có ai không?
-Ok. Đợi tao tí.
-Thế tí nữa ! Tớ và Linh cùng ngồi xe cậu hay là cậu qua ngồi với bạn kia. Uyên tò mò hỏi.
-Sao cũng được, à mà còn mũ bao hiểm nữa. Rắc rối thật đấy. Tôi chợt nhớ ra rồi nói.
-Thôi. Để tớ gọi taxi. Cậu nói bạn kia khỏi mượn đi.
Tầm một lúc sau , có một chiếc taxi MaiLinh tới. Vì xe có 4 chỗ ngồi nên tôi thấy thằng Hiếu cũng có vẻ ngại , vẻ mặt băn khoăn không biết nên ngồi chỗ nào thì ngay lúc đó.
-Bạn lên ngồi ghế trước nhá. Hìhì. Uyên mỉm cười nhẹ nói. Khỏi phải nói thằng Hiếu cũng má đỏ kiểu ngại.
-Uyên, cậu ngồi giữa hay bên kia. Tôi hỏi nhỏ.
-Tớ ngồi giữa. Linh bên trái. Quân bên phải. Uyên sắp xếp mọi ví trị ngồi của mọi người.
-Mấy em đi đến đâu đây? Anh tài xế hỏi.
-Dạ. Cho tụi em tới Hồng Sen đi anh.
-Ok.
10phút cũng tới địa điểm cần tới. Trả tiền taxi xong, 4 người chúng tôi lại tiến vào trong quán. Vì buổi sáng sớm nên mới có 2,3 người tới.
-Uyên ăn gì thì gọi đi. Bim bim thì lại lấy đi.
-Cậu nghĩ tớ là heo chắc. Gọi hoài. Nhỏ nhăn mặt, lè lưỡi trêu.
-Hơhơ. Phải không trời. Tôi thì lắc đầu ngao ngán.
-Cô ơi. Cho tụi cháu 4 xúc xích. 4 kem.
-Ok. Đợi chút.
Linh lấy tay mở từng gói bim bim ra. Sắp xếp chỗ ngồi là tôi và thằng Hiếu ngồi một bên. Uyên và Linh một bên.
-Ăn đi mày. Ngại gì? Tôi nói thằng Hiếu
-À ừ. Tao ăn đây chi.
-Không ngon Linh nhỉ? Uyên lắc đầu tay cầm bim bim đưa vào miệng.
-Ừm hi.
Ăn uống xong rồi lại đi chơi tiếp...
Chap109:
Bước ra ngoài quán với cái bụng no. Bốn đứa cùng nhau trao đổi ý kiến nên đi đâu chơi nữa. Và người ra quyết định là hai cô nương này !
-Tớ muốn đi xem Vườn Xanh là chỗ như thế nào? Linh nói rồi nhẹ nhàng vén những sợi tóc đang vương trước mặt.
-Hihi. Thế xuất phát nhá.
Lại ngồi lên taxi và sắp xếp như vị trí cũ. Trên taxi tôi thấy Uyên đang lướt màn hình điện thoại và cái hình nền bị tôi xóa sao, sao vẫn còn đó...!
-Đơ rồi phải không? Haha. Tớ copy nhiều nơi nhé. Đừng có mà hòng. Uyên bĩu môi rồi quệt tay qua mũi chế giễu tôi.
- im lặng.
Tôi nhìn lên ghế phía trên thấy thằng Hiếu đang mỉm cười nhẹ. Chắc thấy hình ảnh trẻ con vừa rồi của Uyên qua gương phía trước xe.
-À để tớ gọi cho Hân. Quên mất...! Tôi nói rồi rút trong túi ra cái điện thoại thần thánh.
-alô. Hân à !
-Ừ. Hihi.
-Cậu đang làm gì thế ?
-Tớ đang làm nè, mệt quá. Còn cậu.
-Tớ đang đi chơi nè. Tầm tối mai tớ ra.
-Ờ. Thế thôi. Tớ bận làm tí. Cho tớ gửi lời hỏi thăm tới gia đình nhé.
-Ok. Cảm ơn cậu.
Kết thúc cuộc gọi cũng đến vườn xanh. Vì ở chỗ ăn kem vừa rồi tới đây mất tầm 5phút chứ mấy..!
-Giờ làm gì tiếp theo ?
-Xuống kia ngồi đi? Linh chỉ xuống phía một bãi cỏ nằm cạnh bên một cái hồ rộng.
-Ăn gì ? Để tớ với thằng Hiếu đi mua. Tôi quay qua hỏi.
-Mới ăn kem xong, đang còn no lắm. Ngồi đây cho mát thôi, hìhì. Uyên híp mắt cười rồi lại đem điện thoại ra để tự sướng.
-Quân lại chụp cùng bọn tớ đi. Linh nói.
-Thôi. Tớ không chụp đâu. Tôi lắc đầu đáp.
-Mày có chụp không Hiếu kìa? Tôi hất vai nó.
-Muốn lắm chứ, nhưng ngại. Nó nói nhỏ với tôi.
-Ờ hè.
-Mày thấy ai xinh hơn trong hai người đó ? Nó hỏi tôi.
-Chịu.
-Tao thấy Uyên xinh hơn,hehe. Nó cười.
-Thích rồi hả...? Tôi hỏi lại.
-...!
Từng cơn gió nhẹ khẽ thổi..!
Từng sợi tóc rối khẽ bay..! Mỗi chúng tôi, mỗi người đang theo đuổi một tâm trạng khác nhau..!
Thảm cỏ xanh mơn mớt, cây cảnh xung quanh. Con người, thiên nhiên đều có đủ..! Nhưng có một khoảng cách gì đó , tôi không biết phải diễn đạt nó như thế nào? chỉ thấy có một khoảng trống bao quanh.
_Hì..! Nụ cười của Linh xinh quá ,khi nhìn qua mấy thanh niên cô gái đang trượt batin bị ngã, họ giống như đứa bé tập đi vậy.
_Uyên , qua trượt batin đi. Linh hấp háy môi nói.
_Ok. Hi. Đi thôi. Uyên mỉm cười hùa theo.
_Ê, mày biết trượt không? Tôi nhíu mày hỏi nhỏ thằng Hiếu.
_Cũng được. Nói chung là ok. Nó tự tin đáp.
_Ôi đệch.
Thằng Hiếu vào đó thuê 4 đôi giày trượt. Linh thì hí hửng, Uyên thì thấy phấn khích. Thằng Hiếu thì tự tin. Còn lại tôi, mặt mày ủ rũ. Chắc tí phải ê mông đây.
Chúng tôi thuê trong vòng 1h , cầm đôi giày trên tay tần ngần đun giày vào thật chậm và tôi chọn vị trí có cái cột để tí giữ mà đứng dậy không thì cứ ngồi ở đó suốt thì chết.
3 người kia, bọn họ tung tăng trượt còn tôi thì đứng im giữ cái cột. Nhận thấy sự khác lạ, Uyên phóng đến phía tôi.
_Sao cậu cứ ôm cái cột thế ? Nhỏ nghiêng đầu, đôi mắt long lanh hỏi.
_Tại...tại tớ không biết trượt. Ối ối...đỡ tớ...á. Ngã.. Uỵch..! Tôi ngã sõng soài dưới đất. Thế là Uyên, Linh, Hiếu tự do cười lớn.
_Hehe. Cậu, cũng có lúc buồn cười quá Quân ơi. Linh ngồi xuống đỡ tay tôi.
_Hihi, nhìn cậu như thế này trông có vẻ ..! hửm...! Uyên vuốt cằm rồi phán.
_Dễ thương hơn đấy, hihe.
_Hiếu, đỡ tao dậy mày. Tôi chả bận tâm tới lời chọc từ hai nhỏ.
_Thôi. Hai cậu với Hiếu trượt đi tớ không chơi đâu. Tôi ngồi xuống gỡ giày ra.
_Ờhm. Thế cũng được. Cậu ra ngoài kia nghỉ chút đi. Vẫn là Linh nhẹ nhàng nhất.
_Lêu lêu. Đồ ngốc. Plè..! Uyên lè lưỡi trêu tôi..!
_Xí. Đồ con nít. Tớ không chấp. Hì. Tôi đáp.
Ngồi một lúc, cũng thấy ba người kia ra. Mồ hôi tuôn đầy lên khuôn mặt.
_Mấy cậu ra đây , ngồi cho mát đi. Trượt gì cho mệt không biết.
_Không sao đâu, vui mà.
_Có người không biết trượt mà cứ hay nói. Lêu lêu.
_Hì...!
Trên đường về thì cũng như thế. Hai nhỏ vẫn là người nói chuyện nhiều nhất.
Mở cửa ra thì gặp thằng Tuấn.
_Hì. Chào người bạn cũ. Tôi mỉm cười.
_...! Nó nhếch môi im lặng nhìn về phía Linh và Uyên.
_Chào bạn. Linh vẫy vẫy tay vẻ trêu chọc. Hắn thấy thế không nói gì và phóng đi.
Chào thằng Hiếu rồi 3 đứa tôi vào nhà ngồi. Cũng trưa rồi thế nên chưa được bao lâu lại phải đi mua đồ ăn...!
Bữa cơm gia đình diễn ra rất vui vẻ và đấm ấm. Từng tiếng cười nói , quan tâm được đem vào.
Một giấc ngủ trưa lại tới. Tôi nhắm mắt thả mình vào trong một màn đen bao phủ. Cứ để thời gian chạy. Cứ để mọi thứ trôi... Tôi mệt rồi...!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro