Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người thầy cởi trần - chú Tư ngực đồng

Trước khi Phúc bắt đầu hành trình cởi trần của mình, anh đã từng gặp một người đàn ông đặc biệt mà cả làng Đồng Tâm đều kính trọng: chú Tư "Ngực Đồng". Chú Tư là một thợ rèn lão luyện, nổi danh không chỉ bởi kỹ năng chế tác sắt thép siêu việt mà còn bởi vóc dáng khỏe mạnh, cơ bắp rắn chắc như đồng thau. Nhưng điều khiến mọi người ấn tượng nhất ở chú lại là lối sống cởi trần suốt mấy chục năm trời của ông.

Chú Tư, ngoài sáu mươi nhưng dáng người vẫn như thanh niên đôi mươi. Ngực chú nở, bụng phẳng lì, tay chân gân guốc, nhìn như một bức tượng điêu khắc. Từ khi còn trẻ, chú đã chọn cởi trần vì công việc thợ rèn ở nhiệt độ cao khiến việc mặc áo trở nên bất tiện. Nhưng dần dà, chú cảm thấy sự tự do khi không mặc áo không chỉ là về mặt thể chất, mà còn là sự giải phóng về tinh thần.

Cuộc gặp gỡ thay đổi tư duy của Phúc

Phúc gặp chú Tư lần đầu tiên vào một buổi chiều hè nóng bức, khi anh được cha mình dẫn đến xưởng rèn của chú Tư để sửa một lưỡi bào gỗ. Đó là lần đầu tiên Phúc chứng kiến một người đàn ông sống cởi trần tự nhiên đến vậy. Chú Tư vừa rèn vừa kể chuyện với giọng hào sảng, không ngại đón những ánh mắt tò mò. Mồ hôi chú chảy dọc cơ thể, nhưng dường như sự tự tin của chú khiến điều đó trở thành điều tự nhiên nhất thế gian.

Phúc, lúc đó vẫn là một chàng trai có phần ngại ngùng, đã lúng túng hỏi:
• "Chú Tư ơi, chú không thấy... không thoải mái khi mọi người nhìn mình cởi trần sao?"

Chú Tư bật cười, một tràng cười sảng khoái vang vọng cả xưởng rèn:
• "Thoải mái? Chú thấy đây là điều thoải mái nhất! Thằng nhỏ, người ta nhìn vì người ta tò mò, chứ đâu có gì xấu. Miễn mình làm điều đúng, sống thật với mình, thì cởi trần hay mặc áo cũng có gì quan trọng!"

Câu nói của chú Tư gieo vào lòng Phúc một suy nghĩ mới. Đó không chỉ là về việc cởi trần, mà còn là việc sống đúng với con người thật của mình.

Những bài học từ chú Tư

Phúc bắt đầu ghé xưởng rèn của chú Tư thường xuyên hơn, không chỉ để xem chú làm việc mà còn để trò chuyện. Chú Tư không chỉ nói về cởi trần như một thói quen, mà còn như một triết lý sống:
• "Cháu biết không, khi mình không bị bó buộc bởi những cái áo, mình cảm thấy cơ thể mình hòa vào thế giới tự nhiên. Gió thổi qua da, ánh nắng chạm vào ngực. Mình thấy mình nhỏ bé nhưng cũng thật tự do."

Chú kể, hồi còn trẻ, chú cũng từng bị nhiều người cười chê. Nhưng chú dần nhận ra rằng cuộc sống không phải để làm vừa lòng tất cả mọi người.
• "Người ta nói gì cũng chỉ thoáng qua, nhưng nếu mình không dám sống thật, mình sẽ tiếc cả đời."

Chú Tư còn chỉ cho Phúc cách rèn luyện thể lực. Chú nói:
• "Nếu đã chọn cởi trần, cháu phải làm sao để cơ thể mình là lời khẳng định. Không cần cơ bắp to đùng, nhưng phải khỏe mạnh, tự tin. Đó là cách mình thể hiện sự tôn trọng bản thân."

Ngày Phúc dám bước ra thế giới

Một ngày nọ, khi Phúc quyết định thử cởi trần đi làm mộc lần đầu tiên, anh cảm thấy bồn chồn, lo lắng không biết mọi người sẽ nói gì. Anh nghĩ ngay đến chú Tư và những lời dặn dò. Lấy hết dũng khí, Phúc bước vào xưởng, bắt tay vào công việc. Ban đầu, một số người trong làng có nhìn, có bàn tán, nhưng Phúc nhớ lại câu nói của chú:
• "Người ta chỉ nhìn một lúc, rồi họ sẽ quên. Còn cháu, cháu sẽ nhớ mãi cảm giác tự do này."

Quả thật, chỉ vài ngày sau, những ánh mắt tò mò ấy biến mất, và Phúc bắt đầu cảm nhận sự thoải mái, tự nhiên trong công việc.

Người truyền cảm hứng mãi mãi

Dù chú Tư đã ngoài sáu mươi, nhưng mỗi lần Phúc đến xưởng rèn, chú vẫn luôn cởi trần, vẫn khỏe mạnh, vẫn nhiệt huyết như ngày nào. Phúc xem chú như một người thầy, không chỉ dạy anh cách sống tự nhiên mà còn dạy anh cách sống mạnh mẽ, tự tin.

Giờ đây, khi người ta nhắc đến Phúc và lối sống cởi trần, anh luôn nhắc đến chú Tư "Ngực Đồng" với sự kính trọng. Với Phúc, chú Tư không chỉ là một hình mẫu mà còn là một biểu tượng của tự do và sự chân thật.

Chặng đường từ lúng túng đến tự tin của Phúc với sự đồng hành của chú Tư "Ngực Đồng"

1. Lần đầu tiên cởi trần trước chú Tư
Sau lần gặp đầu tiên ở xưởng rèn, Phúc vẫn chưa đủ tự tin để sống cởi trần như chú Tư. Tuy nhiên, câu nói "Người ta chỉ nhìn một lúc, rồi họ sẽ quên" cứ vang mãi trong đầu anh. Một ngày hè oi ả, Phúc ghé lại xưởng rèn để phụ chú Tư sửa chiếc bào gỗ của gia đình. Lúc đó, mồ hôi trên lưng áo của Phúc thấm đẫm. Chú Tư liếc nhìn, mỉm cười hỏi:
• "Hôm nay trời nóng thế này, cháu có thấy cái áo kia làm khó mình không?"

Phúc cười gượng:
• "Dạ, cháu quen rồi chú. Nhưng mà... chắc cởi ra thì dễ chịu hơn thật."

Chú Tư đập búa xuống đe, nói như ra lệnh:
• "Thế thì cởi thôi! Đây là xưởng của chú, chẳng ai chê cười đâu."

Phúc bối rối nhưng vẫn nghe lời. Anh từ từ kéo chiếc áo ướt đẫm ra khỏi người, để lộ cơ thể hơi gầy nhưng săn chắc vì làm mộc nhiều năm. Chú Tư nhìn anh gật đầu:
• "Thế này mới là thợ làm việc thật sự! Nhìn xem, cháu thấy thoải mái hơn chưa?"

Dần dà, trong mỗi lần đến xưởng rèn, Phúc đều cởi trần. Ban đầu là vì ngại từ chối chú Tư, nhưng dần dần anh thấy nhẹ nhõm hơn, như gỡ bỏ một gánh nặng vô hình.

2. Cởi trần khi làm mộc ở xưởng
Chú Tư không chỉ để Phúc thoải mái ở xưởng rèn mà còn chủ động đến xưởng mộc của Phúc để động viên. Một ngày, chú ghé xưởng, thấy Phúc vẫn mặc áo khi làm việc. Chú lắc đầu:
• "Ở đây có ai đâu mà cháu phải ngại? Bụi gỗ dính vào áo khó chịu lắm, làm gì mà tự làm khổ mình thế!"

Phúc còn phân vân:
• "Nhưng... nếu có khách ghé thì sao chú?"

Chú Tư cười to, vỗ vai Phúc:
• "Khách đến thì họ đến xem tài năng của cháu, chứ không phải để soi cái áo! Cứ thử một ngày làm việc cởi trần đi, chú tin là cháu sẽ không quay lại với cái áo đâu."

Ngày hôm đó, Phúc quyết định thử làm việc cả buổi sáng mà không mặc áo. Ban đầu, anh thấy kỳ lạ, cứ ngỡ sẽ có người nào đó bất ngờ đến xưởng và bàn tán. Nhưng cuối ngày, anh nhận ra mọi thứ vẫn bình thường, và công việc của anh thậm chí thoải mái hơn.

3. Sự kiện "cởi trần giữa chợ"
Bước ngoặt lớn xảy ra khi Phúc lần đầu xuất hiện cởi trần ở nơi công cộng - chợ Đồng Tâm. Ngày hôm đó, chú Tư rủ Phúc đi cùng để mua một số vật liệu. Trước khi đi, Phúc đã chuẩn bị sẵn một chiếc áo. Nhưng khi anh vừa cầm áo lên, chú Tư cản lại:
• "Cháu đã quen làm việc cởi trần rồi, thì ngại gì nữa? Chợ cũng chỉ là một nơi đông người hơn xưởng mộc thôi. Cởi trần không xấu, chẳng ai nói gì đâu!"

Phúc lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng quyết định nghe theo chú Tư. Hai chú cháu cùng bước vào chợ, nơi hàng chục cặp mắt tò mò hướng về phía họ. Người ta xì xào, nhưng chú Tư vẫn cười tươi, dõng dạc hỏi giá, mua hàng, trò chuyện như thường lệ. Thấy sự tự nhiên và phong thái tự tin của chú, Phúc cũng dần quen với ánh mắt mọi người.

Khi rời chợ, Phúc nói với chú Tư:
• "Cháu không nghĩ là mình có thể làm được điều này. Nhưng hôm nay, cháu thấy hình như chú nói đúng: người ta nhìn rồi quên ngay thôi."

Chú Tư gật đầu hài lòng:
• "Thấy chưa? Chỉ cần cháu không ngại, thì người khác sẽ chẳng có lý do để bàn tán."

4. Lễ hiến tặng áo
Sau vài tháng sống thoải mái hơn với việc cởi trần khi làm việc và đi lại gần nhà, Phúc vẫn giữ lại vài chiếc áo cho "những dịp đặc biệt". Tuy nhiên, chú Tư đã thuyết phục anh từ bỏ hoàn toàn bằng cách tham gia lễ hiến tặng áo của làng. Đó là một sự kiện mang tính biểu tượng, nơi mọi người quyên góp quần áo không cần thiết cho những người cần hơn.

Chú Tư nói với Phúc:
• "Nếu cháu thật sự tin rằng mình không cần áo, thì đây là lúc để chứng minh. Không phải cho người khác, mà cho chính bản thân cháu. Hiến tặng áo nghĩa là cháu không còn gì để dựa dẫm nữa, cháu hoàn toàn tự tin vào con đường của mình."

Phúc mang toàn bộ áo của mình đến buổi lễ. Khi trao chúng đi, anh cảm nhận được sự nhẹ nhõm lạ thường. Anh nhìn chú Tư mỉm cười, và chú vỗ vai anh đầy tự hào:
• "Cháu giờ không còn là thợ mộc bình thường nữa. Cháu đã tự do, mạnh mẽ, và là chính mình."

5. Đồng hành đến thành công
Từ đó, chú Tư vẫn thường xuyên ghé thăm Phúc để động viên, chia sẻ kinh nghiệm sống. Những lúc Phúc gặp phải ánh mắt hay lời nói không hay từ người lạ, chú Tư luôn nhắc nhở anh:
• "Họ nói gì không quan trọng. Quan trọng là cháu thấy vui, thấy thoải mái. Chừng nào cháu còn tự tin, chừng đó cháu còn chiến thắng."

Nhờ sự đồng hành và hướng dẫn của chú Tư, Phúc dần trở thành một người đàn ông tự tin, sống trọn vẹn với triết lý cởi trần. Hình ảnh hai người đàn ông cơ bắp, cởi trần đi cùng nhau trong làng không chỉ trở thành biểu tượng của sự giản dị mà còn là nguồn cảm hứng cho nhiều người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro