Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người bạn của Phúc - Hành trình tìm lại chính mình


Người bạn đó tên Hùng, lớn hơn Phúc vài tuổi, cũng là một thợ mộc trong làng. Hùng nổi tiếng với tính cách chăm chỉ, cẩn thận, nhưng lại luôn sống khép kín và dè dặt. Hùng thường hay để ý đến lời nói của người khác, luôn lo lắng về việc mình có làm vừa lòng mọi người hay không. Vì vậy, dù làm thợ mộc giỏi, anh lúc nào cũng căng thẳng, không dám thử những điều mới.

Gặp gỡ Phúc và sự tò mò ban đầu

Một ngày, Hùng ghé xưởng của Phúc để xem chiếc bàn ăn mà Phúc vừa hoàn thành. Khi bước vào, anh ngạc nhiên thấy Phúc đang làm việc mà không mặc áo. Hình ảnh một chàng trai trẻ, với lưng trần bóng mồ hôi, tay thoăn thoắt chà nhám, vừa tự nhiên vừa đầy năng lượng, khiến Hùng bất ngờ.

Anh hỏi:
• "Phúc, mày cởi trần làm việc hoài vậy à? Không thấy ngại sao? Tao nghe người làng nói nhiều về mày lắm."

Phúc lau mồ hôi, cười đáp:
• "Ban đầu tao cũng ngại, nhưng dần rồi quen. Giờ tao thấy thoải mái hơn, làm việc cũng hiệu quả hơn nhiều. Họ nói gì kệ họ, miễn là mình làm tốt công việc của mình."

Hùng gật gù, nhưng trong lòng vẫn còn hoài nghi. Dù vậy, hình ảnh Phúc cởi trần làm việc khiến anh không khỏi tò mò:
• "Mình có dám làm như nó không? Sẽ thế nào nếu mình thử sống thoải mái hơn?"

Hùng bắt đầu thay đổi

Ngày hôm sau, khi bước vào xưởng của mình, Hùng thử cởi chiếc áo sơ mi. Ban đầu, cảm giác ngượng ngùng ùa đến, như thể anh đang làm gì đó sai trái. Anh nhìn quanh, chắc chắn không ai đang nhìn, rồi bắt đầu làm việc.

Cảm giác mát mẻ từ làn gió thổi qua khiến Hùng ngạc nhiên. Những giọt mồ hôi lăn trên lưng không còn bị áo giữ lại, mà chảy xuống da, mang đến sự thoải mái lạ thường. Anh nhận ra rằng mình tập trung hơn khi không phải liên tục lau mồ hôi thấm ướt áo.

Nhưng rồi, một người hàng xóm bất ngờ ghé qua để đặt làm tủ gỗ. Thấy Hùng không mặc áo, người đó cười đùa:
• "Hùng, giờ mày học theo Phúc hả? Cởi trần làm thợ mộc, định đổi nghề thành thợ rèn à?"

Hùng bối rối, vội vàng khoác áo lên, lẩm bẩm:
• "Chắc tao chỉ thử chút thôi. Để tao thay áo."

Dù vậy, cảm giác thoải mái khi làm việc mà không mặc áo vẫn đọng lại trong anh.

Học hỏi từ Phúc

Hùng đến gặp Phúc, kể về trải nghiệm của mình. Anh ngại ngùng hỏi:
• "Phúc, tao thử cởi áo làm việc, thấy cũng mát thật. Nhưng khi có người nhìn, tao lại sợ. Tao không biết mình có làm được như mày không."

Phúc bật cười:
• "Tao cũng từng sợ như mày. Nhưng rồi tao nhận ra, người ta cười vì họ chưa quen thôi, không phải vì mình sai. Cởi trần làm việc giúp mình thoải mái, tự do, đó là điều quan trọng nhất. Nếu mày thấy nó đúng, thì cứ làm. Chỉ cần tập trung vào công việc, đừng bận tâm đến ánh mắt người khác."

Hùng suy nghĩ rất lâu về lời của Phúc. Anh nhận ra rằng, cả đời mình luôn sống vì lời khen chê của người khác, mà quên mất điều mình thật sự muốn.

Hành trình tự do của Hùng

Một tuần sau, Hùng quyết định thử lại. Lần này, anh không chỉ cởi áo trong xưởng, mà còn dám cởi áo khi ra ngoài vác gỗ, dù biết sẽ gặp ánh mắt tò mò của mọi người.

Khi anh vác một tấm ván lớn qua làng, tiếng xì xào vang lên:
• "Hùng cũng bắt chước Phúc rồi. Cả làng giờ hóa thợ rèn hết hay sao?"
• "Trông vậy mà khỏe, cởi trần chắc dễ làm việc hơn thật."

Dù nghe thấy những lời ấy, Hùng không quay lại. Anh bước đi vững vàng, lòng tự nhủ:
• "Mình không làm gì sai. Họ nói chỉ vì họ chưa hiểu."

Khi đến nhà khách, người chủ nhà cũng khen ngợi:
• "Anh làm nghề mộc mà khỏe thế, không cần áo luôn. Tôi thấy anh trông khác hẳn, có phong thái tự nhiên và mạnh mẽ."

Lời khen ấy khiến Hùng như được tiếp thêm sức mạnh. Từ đó, anh quyết định sống thoải mái hơn, không còn để ý đến những đánh giá xung quanh.

Kết quả và sự thay đổi

Chỉ trong vài tuần, Hùng cảm thấy mình trở thành một con người khác. Không chỉ thoải mái về thể chất, anh còn thấy tự tin hơn khi đối diện với mọi người. Công việc của anh cũng cải thiện đáng kể: những sản phẩm anh làm ra sắc sảo, tinh tế hơn vì anh không còn bị những suy nghĩ tiêu cực cản trở.

Một hôm, Hùng đến xưởng của Phúc, cười lớn:
• "Giờ tao mới hiểu, không chỉ là cởi áo, mà là cởi đi những áp lực không cần thiết. Tao thấy mình tự do hơn bao giờ hết. Cảm ơn mày đã giúp tao nhận ra điều này."

Phúc chỉ mỉm cười, vỗ vai bạn:
• "Không có gì, Hùng. Ai rồi cũng sẽ tìm được cách sống thật với bản thân mình. Quan trọng là mình dám bắt đầu."

Từ đó, Hùng không chỉ là một người bạn đồng hành của Phúc mà còn trở thành một nguồn cảm hứng khác cho những người trong làng. Người ta bắt đầu nhận ra rằng, sự tự do và thoải mái không đến từ việc làm giống mọi người, mà từ việc sống đúng với chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro