Chương 46 - 50
Chương 46:
Tình cảnh lập tức trở nên cứng ngắc, trong không khí tràn ngập cảnh báo màu đỏ, biểu thị rằng tiếp sau đây sẽ diễn ra một màn máu me cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Nhìn Na Tra mọc ra ba đầu sáu tay, Văn Hi thiếu điều ngất xỉu.
Người này không phải giáo viên sao? Bây giờ trường hẳn vẫn chưa tan học mà, sao anh ta lại ở nhà ngủ? Lại còn tóc tai bù xù mặt mũi quạu quọ vì bị đánh thức nữa chứ.
Ba chữ "Hey khỏe không" kia nghe kiểu gì cũng chẳng dính dánh đến chữ "Khỏe".
Anh giai bụi cỏ vận hết sức lực toàn thân để nặn ra một nụ cười, còn chưa kịp quay đầu chạy thì đã bị tam thái tử giơ chân đạp bẹp dí trên đất. Vòng Càn Khôn trong tay Na Tra phóng to trói chặt lấy quái bụi cỏ.
"Đến trộm đồ của ông mày à? Mấy năm nay tao ở trường dạy học nghiêm chỉnh quá nên người bên ngoài quên mất tên của tao rồi sao?" Ba cái miệng của tam thái tử đồng thời lên tiếng, thậm chí còn tạo âm hưởng chồng tiếng, khiến quái bụi cỏ sợ đến héo cả cỏ.
Hỗn Thiên Lăng lơ lửng cọ cọ mặt Na Tra động viên, rồi đột nhiên duỗi dài quật cho con yêu quái dưới đất một cú đau điếng, lá cây rung rung rơi lả tả, tiếng áu áu vang vọng khắp căn phòng.
Văn Hi cố gắng ngồi dậy, nghe tiếng Bì Tu chạy tới, y cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tam thái tử có lợi hại đến đâu thì vẫn không có cảm giác vững chãi bằng họ Bì.
"Nói, ai sai mày đến trộm đồ?' Na Tra chậm rãi ngồi xổm xuống, một đôi tay túm lấy cành lá của quái bụi cỏ, một đôi tay chĩa Hồng Anh Thương vào nó, đôi tay cuối cùng khoanh lại trước ngực, giọng điệu sặc mùi khủng bố: "Không khai ra thì bản thái tử chặt mày thành khúc đem đi làm củi đun."
Quái bụi cỏ bị y kéo đầu túm tóc, cất tiếng kêu thảm thiết: "Thao Thiết, ông mà còn không ra thì tôi ngủm mất!"
"Rồi rồi, lấy được rồi đây."
Văn Hi quay phắt đầu lại, trông thấy một gã đàn ông đi ra từ phòng Na Tra, một tay hắn ôm ngọc phật, một tay cầm Thất Bảo Linh Lung tháp, vẻ mặt ung dung điềm nhiên, còn cười với Na Tra: "Cám ơn tam thái tử nha, tôi mượn bảo bối mấy hôm, ít bữa nữa sẽ trả lại."
Thấy hắn, Văn Hi sững sờ nghĩ, đây chính là Thao Thiết ư?
Đẹp trai chỉn chu cứ y như là người lương thiện ấy nhỉ.
"Nghĩ hay quá đấy!" Na Tra đá văng quái bụi cỏ vào tường, chĩa Hồng Anh Thương đâm về phía Thao Thiết.
Thao Thiết chỉ thủ chứ không công, không biết trên người đeo bảo bối gì mà động tác cực kỳ linh hoạt, Na Tra đâm lia lịa mấy thương mà đều bị hắn tránh được, dù đâm trúng thì cũng như đâm vào bịch bông, chẳng thấy tí máu nào chảy ra.
Bì Tu phóng lên lầu, thấy Na Tra và Thao Thiết đối chiến thì cũng sững sờ.
Liệu ngươi có đột nhiên xuất hiện trong hoàn cảnh đột nhập đánh cướp không?
Đáp án là có, quả là một màn "lâu rồi không gặp" hết sức sôi động!
"Họ Bì đứng đực ra đó làm gì! Không nhận ra tên thất đức trộm tiền của anh à?" Na Tra giận giữ gầm lên, Phong Hỏa Luân xỏ trên tai cũng bị tháo xuống, xoay tròn bùng lên Tam Muội Chân Hỏa lao vọt về phía Thao Thiết.
Bì Tu thấy Thất Bảo Linh Lung tháp trong tay hắn, hai mắt liền biến thành màu vàng như ngọc lưu ly, gương mặt hiện lên vảy lít nhít, Văn Hi ở phía khác trong phòng mà còn cảm thấy nhiệt độ đột ngột tăng cao.
Bì Tu đang tức giận.
"Đào Đề, ta cho ngươi một cơ hội, thả Linh Lung tháp xuống." Bì Tu nhìn chằm chằm hắn, "Ta không muốn trở mặt đánh nhau với ngươi."
Na Tra vung xuống một thương, nhìn họ Bì với vẻ mặt khó mà tin nổi, y điên tiết nói: "Anh điên rồi à?!"
Lúc này rồi mà còn nói tình nghĩa huynh đệ cái éo gì nữa hả bạn tôi?
Đào Đề khẽ mỉm cười với thằng bạn già nhiều năm không gặp: "Lão Bì à, vật ấy có tác dụng lớn với tôi, mượn dùng một thời gian xong rồi tôi nhất định sẽ trả."
"Mượn?" Bì Tu cười gằn, chân đạp mạnh lấy đà vọt tới trước mặt Thao Thiết, vung nắm đấm mang theo tiếng xé gió, hướng thẳng vào ngay mặt hắn ta.
Đào Đề tránh không kịp, tay tạo pháp quyết, trước mặt đột nhiên hiện ra một tầng ánh sáng màu vàng va chạm với nắm đấm của Bì Tu, tầng sáng nhanh chóng tràn ra những vết nứt hệt như tơ nhện.
"Mạnh tay thế?" Đào Đề lùi lại mấy bước, nụ cười trên mặt từ từ biến mất.
Hắn cất Linh Lung tháp vào trong ngực: "Nhiều năm không gặp mà sao ông vẫn hung dữ vậy nhờ."
Bì Tu lạnh lùng nhìn hắn: "Ta luôn tàn nhẫn với kẻ lừa tiền của ta."
"Lần này tôi đâu có lừa tiền của ông." Đào Đề nở nụ cười, nhìn sang tam thái tử đang lao tới, nghĩ bụng tên này cũng là sát tinh, cơ mà rận nhiều không ngứa nợ nhiều không lo, đến cả Bì Tu hắn còn chọc được thì chẳng lẽ còn sợ thằng nhãi ngó sen này?
Hỗn Thiên Lăng quật vào góc hiểm, Đào Đề chật vật tránh né, cẩn thận ôm chặt ngọc phật hơn. Na Tra thấy động tác của hắn thì sững người, Hỗn Thiên Lăng trên không trung chuyển ngoắt góc độ, phóng tới ngọc phật trong ngực Đào Đề.
Ngọc phật sáng bừng lên, Đào Đề sầm mặt túm chặt lấy Hỗn Thiên Lăng, ngay cả con mắt cũng bắt đầu biến thành mắt rồng.
Hắn nhìn Na Tra, chậm rãi nói: "Chỉ mượn cái Linh Lung tháp thôi mà, tam thái tử cần gì phải giận dữ thế?"
Na Tra không nói nhảm với hắn, ba đầu sáu tay cùng xông ra trận, đồng loạt tấn công hắn và khối ngọc phật trong tay. Đào Đề giậm chân, khom lưng tránh thoát Hồng Anh Thương đâm tới trên đầu, bên kia Bì Tu cũng vung nắm đấm nhắm vào hắn.
Na Tra cộng thêm Bì Tu, hai thằng cha côn đồ này hợp lại với nhau thì sức chiến đấu không chỉ đơn giản là nhân đôi.
Đào Đề không muốn lấy cứng chọi cứng với hai gã lưu manh này.
Dùng mông mà nghĩ cũng biết rõ là sắp đoàn chiến chính diện, một Pháp Sư như hắn nhất định sẽ bị hai thằng Chiến Binh Điên Cuồng này đè xuống đất giã tơi bời. Dựa theo tư tưởng nó chết còn hơn mình chết, họ Đào liền lấy Linh Lung tháp từ trong túi ra, dùng sức ném về phía anh giai bụi cỏ vừa mới ngắc ngoải tỉnh lại. (Mị tham khảo cách gọi tướng trong LOL ạ.)
"Đỡ này!"
Quái bụi cỏ ngớ người, không hiểu cớ vì đâu trong ngực tự dưng có một cái bảo tháp vàng chói.
Gã vừa ngẩng lên thì đã bị Hỗn Thiên Lăng quấn chặt lấy đầu, nắm đấm của Bì Tu như phá vỡ tim gan, khiến gã chỉ kịp la lên một tiếng đau thương rồi trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Thời gian tỉnh táo không quá năm giây, xỉu up xỉu down xỉu right xỉu left.
Na Tra vươn tay đi lấy Linh Lung tháp trong ngực gã, tay còn chưa chạm vào bảo tháp thì chợt thấy tòa tháp biến thành một đồng tiền vàng, sau đó từ đồng tiền vàng biến thành một cái bánh mì chà bông vàng.
Na Tra: ........
Bì Tu: ........
Hai người quay đầu lại, căn phòng trống rỗng gió lùa đìu hiu, yêu quái trộm tiền còn đâu bóng dáng.
Na Tra đạp Phong Hỏa Luân bay ra ngoài truy đuổi, Bì Tu cầm cái bánh chà bông đứng đơ tại chỗ, gương mặt ngơ ngác, nghĩ tại sao mình lại bị thằng già này lừa.
Văn Hi kêu ú ớ, giơ chân đá cái bàn, khiến chiếc cốc ở mép bàn rơi xuống thảm trải sàn đánh "Bịch" một tiếng, cuối cùng cũng khiến họ Bì chú ý tới mình.
Lão yêu quái vội vàng ném bánh chà bông chạy tới bên cạnh Văn Hi, gỡ bỏ cành cây trên người y, Văn Hi lấy lại tự do, nuốt nước miếng chỉ vào con quái bụi cỏ bất tỉnh dưới đất, mở miệng mách tội ngay: "Thằng chả vừa đi vào liền trói tôi lại!"
Bì Tu bế y để lên bàn, làn da trắng nõn của nhóc con bị hằn ra vết đỏ, chạm nhẹ thôi cũng khiến y co rụt lại, sắc mặt lão yêu quái lại càng đen hơn.
Hắn gân cổ gọi khỉ tới.
Hầu Đại Hầu Nhị Hầu Tam phi lên cầu thang: "Cầu thang clear! Sân sau clear! Đại sảnh clear!"
"Đừng có xổ tiếng Tây nữa! Mang cái con này xuống sân trói lại cho anh, bảo Tô An gọi điện cho Dương Tiễn, mượn con chó mực của hắn tới đây! Không cần Hao Thiên Khuyển, mượn chó bình thường thôi!"
Hầu Đại nhận lệnh đi xuống lầu truyền lại mệnh lệnh cho Tô An, hai con khỉ còn lại trói gô quái bụi cỏ hiện đang nhão như bùn, khiêng gã tức tốc rời đi.
Trước khi đi Hầu Nhị còn ngoái đầu, trông thấy ông chủ nhà mình đang cởi thắt lưng của bà chủ, cậu ta lập tức nín thở té ngay tắp lự.
Chết mất, đánh nhau xong nhân lúc nội tiết tố thận đang dồi dào nên định làm luôn một nháy hả?
Quả đúng là tháng năm hừng hực lửa tình!
Bì Tu cởi quần áo y ra, phát hiện trên cánh tay và lưng cũng toàn là vệt đỏ, lửa giận trong bụng hắn càng bốc cao. Văn Hi ở gần cảm nhận được nhiệt độ cao vọt của hắn, vội vàng vươn tay ôm cổ hắn nói: "Chỉ hơi đỏ chút thôi mà, hai hôm nữa là hết thôi."
Lão yêu quái không nói câu nào, ôm y về phòng ngủ.
Văn Hi được đặt lên giường, thấy Bì Tu định đi thì vội túm lấy góc áo hắn: "Anh đi đâu thế?"
Bì Tu: "Đi lấy thuốc cho cậu."
Da thịt mỏng manh thế kia, nếu không bôi thuốc thì đến tối ngủ thể nào cũng khó chịu.
"Tôi không đau, không cần bôi thuốc đâu." Văn Hi cầm lấy tay hắn, nhiệt độ quá cao khiến y hơi hoảng sợ, không dám để Bì Tu rời khỏi mình.
Ngộ nhỡ lão yêu quái tức phát điên lên lúc mình không ở cạnh thì chết dở.
Nhóc con vỗ vỗ giường: "Anh không nóng hả? Không muốn ôm sao?"
Bì Tu thấy y vươn tay ra với mình, hắn nhìn hai giây là liền nhịn không nổi, cuối cùng vẫn ôm Văn Hi vào lòng, bực bội tựa đầu vào vai y chẳng nói chẳng rằng.
"Không đuổi theo Linh Lung tháp à?" Văn Hi vuốt ve mặt hắn: "Một mình Na Tra phỏng chừng không thể bắt Thao Thiết về được."
Bì Tu buồn rầu nói: "Không bắt được đâu, một khi để hắn chạy mất thì không ai có thể tìm ra Thao Thiết."
Văn Hi: "Vậy phải làm sao bây giờ, mẹ Na Tra còn đang ở trong đó."
Bì Tu im lặng, song nhiệt độ lại tăng cao, Văn Hi vuốt ve mặt hắn, cố nói sang chuyện khác: "Vừa nãy tôi thấy trên mặt anh mọc vảy."
"Sao thế? Sợ à?" Bì Tu ôm y chặt thêm.
Văn Hi cười: "Không đến mức sợ, chỉ là thấy mới lạ thôi."
Bì Tu nhìn y, gương mặt xuất hiện hàng vảy dày đặc. Hắn kéo tay Văn Hi chạm vào, khác với trong tưởng tượng, những cái vảy nhỏ này cũng nóng, giống như nhiệt độ của Bì Tu vậy.
Văn Hi mới sờ một chút, còn chưa kịp thu tay về thì liền nghe bên ngoài vang lên tiếng nổ, cửa phòng ngủ bị đá văng, Na Tra xách thương đạp Phong Hỏa Luân, mặt mũi hằm hằm tức giận.
Bì Tu: "Để hắn chạy mất rồi à?"
Na Tra giơ thương chỉ vào hắn, hỏi: "Sao không đuổi theo cùng với tôi? Vừa rồi sao anh không trông chừng Thao Thiết hả?"
"Hắn vứt tháp sang bên đây, tôi đương nhiên phải theo cái tháp chứ!"
Ông đây đặt biết bao nhiêu thứ xịn vào đó cho nhóc con, món nào cũng có giá ngất ngưởng trên trời, nếu không vì muốn Văn Hi được thoải mái thì còn lâu hắn mới chịu bỏ vốn liếng như thế.
Thế nhưng giờ bị mất sạch hết rồi! Đều bị thằng Thao Thiết mất dạy kia cuỗm đi rồi!
Rõ ràng là đồ hắn chuẩn bị cho Văn Hi, bây giờ lại thành hời cho kẻ khác.
Bì Tu nghĩ một hồi lại thấy tức, đặc biệt là khi nhớ tới tối qua Văn Hi còn nói thích cái giường mỹ nhân kia, hắn càng tức anh ách.
Na Tra gào lên: "Tôi thấy anh nhớ thương đồ đạc bên trong thì có!"
Bì Tu: "Cứt! Ông đây là loại người như thế hả?"
Tôi đúng con mẹ nó chuẩn là loại người như thế đấy!
Văn Hi tựa vào người Bì Tu vỗ ngực thuận khí cho hắn: "Chớ nóng chớ nóng."
"Mẹ tôi còn ở trong đó! Tôi phải làm thịt hắn!" Hai mắt Na Tra đỏ ngầu, khua tay quơ Hồng Anh Thương loạn xạ: "Tôi phải tìm giết hắn, dám cướp đồ của tôi, tôi phải làm thịt hắn!"
Văn Hi thuận khí cho Bì Tu xong liền muốn an ủi Na Tra, song Bì Tu đã lên tiếng trước: "Yên tâm, Đào Đề sẽ không làm hại mẹ cậu đâu."
Hắn nhớ tới khối ngọc phật được tên khốn kia ôm trong ngực như bảo bối, bèn cau mày nói: "Hắn cướp Linh Lung tháp chắc cũng vì muốn cố hồn cho người nào đó."
Na Tra đang định nói thì di động chợt vang lên.
Y móc điện thoại ra, vừa liếc mắt nhìn, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, đi ra khỏi phòng nghe điện thoại.
Trong phòng bấy giờ mới yên tĩnh lại, Bì Tu thả lỏng mang Văn Hi nằm trên giường, thở dài thườn thượt.
"Đừng nóng giận mà." Văn Hi nói bốn chữ này đến mệt luôn rồi.
Bì Tu: "Tôi không giận, mà là rầu rĩ. Lại bị thằng chó kia cướp mất đồ tốt rồi, sớm biết thế thì đã chẳng chuyển đồ vào trong đó."
Văn Hi cười bảo: "Anh ta nói sẽ trả lại mà."
Bì Tu: "Trả thì có tác dụng khỉ khô gì, tôi muốn cho cậu dùng ngay bây giờ cơ. Cả cái Linh Lung tháp kia nữa, cậu cần nó để cố hồn."
Văn Hi ngạc nhiên, sau một thoáng im lặng, y mới dựa vào người lão yêu quái, nói: "Chẳng phải có anh ở đây rồi sao? Có anh còn chưa đủ à?"
Chương 47:
Bì Tu lại bị cướp.
Nhậm Kiêu nghe xong chỉ biết im lặng, đám khỉ nghe xong thì lệ tuôn khóe mi, ngay cả con chó mực Nhị Lang Thần dắt đến cũng xúc động tru lên một vì số tiền bị mất cắp của Bì Tu.
Nhị Lang Thần đưa chó cho Tô An rồi đi luôn, nhìn cảnh tượng thê lương tiêu điều trong quán cơm, hắn chẳng hề hỏi nhiều, chỉ nhắc nhở Bì Tu đừng quên bỏ phiếu cho Hao Thiên Khuyển, và nhớ phải trả chó đúng lúc nữa.
Dù có khổ thì cũng không được để chó phải khổ nghe chửa?
Văn Hi ở trên lầu với lão yêu quái một hồi lâu, cố ý bảo hắn truyền chút dương khí cho mình, sau đó mềm nhũn nép vào hắn nói như thế này còn thoải mái hơn là ở trong tháp, cuối cùng Bì Tu cũng hạ nhiệt độ, ôm y mãi chẳng buông.
Na Tra nói chuyện điện thoại xong thì đen mặt đi tới, trông thấy lão yêu quái ôm Văn Hi ngồi trên đùi bóc vải, một người bóc một người ăn, gương mặt bình tĩnh an lành, dường như đã hoàn toàn quên hết thảm cảnh bị đột nhập đánh cướp vừa rồi.
Na Tra: "Tôi phải ra ngoài một chuyến đây."
Bì Tu chẳng buồn ngẩng đầu: "Biết rồi, đi nha."
Na Tra siết chặt tay đi ra ngoài, ba cái đầu đồng thanh quát Bì Tu: "Anh không thấy tức tí nào à?"
"Tức chứ, tức xé tin gan đây này." Bì Tu hầm hừ: "Tôi đã tức rất nhiều năm rồi, xài hỏng mấy trăm cái máy tạo nhịp tim rồi. Lần này đồ mất trộm chỉ bằng số lẻ của năm xưa thôi, tôi đã chai sạn rồi, huynh đệ à."
Tam thái tử chỉ là phận giàu xổi nuôi ao cá, sao thấu được nỗi lòng hắn, Na Tra lúng túng nhìn hắn một hồi, cuối cùng chỉ nói: "Thế thì tố chất tâm lý của anh tốt thật đấy."
Họ Bì chỉ mất tiền, nhưng mình thì mất mẹ. Na Tra càng thêm phiền muộn, thậm chí hơi hối hận vì trước đó đã trộm Linh Lung tháp khỏi tay Lý Tịnh.
Văn Hi tựa vào ngực Bì Tu ngáp một cái, hỏi Na Tra: "Tam thái tử định đi đâu vậy? Đuổi theo Thao Thiết hả?"
"Không phải, là Nhiên Đăng gọi điện cho tôi, bảo tôi tới đó một chuyến, chắc là hỏi chuyện Linh Lung tháp giúp đồ nhi tốt của ông ta." Na Tra nhìn di động: "Lý Tịnh chắc chắn cũng ở đó, không chừng chuyến này sẽ trực tiếp định tội tôi, giam tôi không cho về."
Bì Tu cười khẩy: "Nói cứ như bọn họ đánh thắng được cậu ấy, chân mọc trên ngươi mình cơ mà, nếu thật sự muốn chạy thì bọn họ ngăn được cậu chắc?"
Na Tra nguýt hắn: "Ông chủ Bì tin tưởng tôi ghê nhỉ."
"Không, chẳng qua hung danh của tam thái tử vang dội quá, muốn không biết cũng khó." Bì Tu bình chân như vại, nghĩ thầm nếu Na Tra không đi làm giáo viên mà đi làm đòi nợ cho công ty vay nặng lãi thì chắc hai người đã sớm qua lại với nhau rồi.
Na Tra nở nụ cười: "Vậy xin nhờ ông chủ Bì giúp tôi một chuyện."
"Không giúp." Bì Tu thẳng thừng từ chối.
Kể chuyện cười quốc tế gì thế, lần trước giúp mình suýt biến thành khách làng chơi trốn vợ đá phò, lần này giúp lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Đeo kính râm ngồi đầu hẻm kéo đàn nhị à, kéo Nhị Tuyền Ánh Nguyệt rồi ai nghe ai khóc. (Nhị Tuyền Ánh Nguyệt: một bản nhạc nhị hồ nổi tiếng, giãi bày tâm trạng người nghệ sĩ mù trải qua bao cay đắng và đau đớn ở chốn thế gian.)
Có khi chưa tới năm phút đồng hồ đã bị chụp ảnh đăng lên diễn đàn, người ta tưởng là phá sản phải ra đường ăn xin bán nghệ, kiếm tiền mua thuốc cho vợ đóng học phí cho con.
"Sao tuyệt tình thế, tôi chỉ nhờ anh đúng bảy giờ gọi điện cho tôi để tôi có cớ thoát thân thôi mà." Na Tra cười tươi rói, "Chỉ cần một cú điện thoại thôi."
Bì Tu suy nghĩ một thoáng: "OK sẽ gọi."
Nhưng có phải tôi gọi hay không thì chưa biết.
Na Tra đi rồi, Văn Hi từ cửa sổ ngó ra, thấy y cũng lái ô tô, bèn quay đầu hỏi: "Bao giờ anh mới đi thi bằng lái? Tôi nghe Tô An bảo anh vẫn chưa rút học phí."
"Không học." Bì Tu bế y đi xuống lầu: "Có gì hay mà học, có phải tôi không biết cưỡi mây bay đâu, nếu cậu ngại mây không thoải mái thì tôi có thể biến ra cái giường mây cho cậu, ngồi hay nằm tùy ý."
Văn Hi nhìn hắn: "Thôi anh đi thi bằng lái đi, mỗi ngày đi xe điện cũng khó coi lắm."
"Khó coi gì chứ." Bì Tu liếc y: "Bớt chê tôi đi."
Văn Hi được hắn bế tới chỗ ngoặt cầu thang thì đòi hắn thả xuống để mình tự đi, hai người một trước một sau đi xuống lầu, đám nhân viên trong sảnh đồng loạt nhìn sang, mỗi người một biểu cảm khác nhau, đặc biệt là Hầu Nhị, mặt đỏ y như cái đít của chính mình vậy.
"Chuyện xảy ra trong quán hôm nay cấm để lộ ra ngoài." Bì Tu nhận lấy xích chó từ tay Tô An, ra hiệu cho đám khỉ mau mau dẫn đường để hắn gặp nghi phạm vừa bắt giữ hôm nay.
Đoàn người đi ra sân sau, quái bụi cỏ bị trói vào gốc cây, lá xanh trên đầu phấp phới đón gió mới, trông mới tràn trề sức sống làm sao, khiến người ta cứ thấy đỉnh đầu sang sáng choi chói kiểu gì.
Quái bụi cỏ đã tỉnh nhưng gã nghĩ chẳng thà đừng tỉnh còn hơn, ít nhất bộ dáng bị xối nước lạnh tỉnh lại như trên phim truyền hình trông khá là bi tráng. Chứ không phải như hiện tại, cực kỳ giống hiện trường BDSM.
Thấy Bì Tu dẫn con chó mực to lớn đến, gã run rẩy đọc thầm Nam Mô A Di Đà Phật Đức Mẹ Maria ơi Vô Lượng Thiên Tôn hỡi, làm ơn cứu con vớiiii!
Văn Hi núp sau đám khỉ, cất tiếng hỏi Bì Tu: "Anh hỏi thì hỏi chứ sao lại mượn chó tới làm gì, đừng bảo anh định thả chó ra cắn nhé? Đáng sợ quá."
Bì Tu: "Yên tâm, không dọa cậu sợ đâu."
Tô An đẩy chiếc kính trên sống mũi: "Lúc đưa chó tới Nhị Lang chân quân có nói, loài chó mực này tính tình hiền lành, không tùy tiện cắn người, hơn nữa đã tiêm phòng vắc xin và kiểm tra sức khỏe định kỳ, đều là....."
Bì Tu xua tay ngắt lời: "Được rồi, trong mắt hắn Hao Thiên Khuyển còn là bé cưng đáng yêu cơ mà, lời ba mắt nói chỉ nên nghe một nửa thôi, anh sẽ có chừng mực."
Tô An: "Không, ý em là mình có cần tìm con chó điên hung dữ chưa tiêm phòng đến không, như thế thì hiệu quả dọa dẫm sẽ tốt hơn."
Bì Tu: ......
Bì Tu: "Thôi khỏi, anh chỉ hỏi mấy câu thôi, chúng ta là người làm ăn đàng hoàng, phải có tố chất, không thể làm ra những chuyện tra tấn bạo lực cưỡng ép dọa nạt được."
Họ Bì vuốt vuốt thân chó hai cái, nghĩ con chó mực này đúng là chó xịn được Dương Tiễn chọn lựa kỹ càng, bóng loáng mượt mà, vừa nhìn là biết thân cường thể tráng, có thể đái một bãi to.
Hắn dắt con chó ngồi xuống ghế dựa, cảm thấy thiêu thiếu gì đó, bèn giơ tay bảo: "Nào, bắt tay."
Con chó liếc hắn một cái, ánh mắt bảy phần nghi hoặc ba phần khinh bỉ, đột nhiên mở miệng nói: "Làm ơn nhanh lên được không? Sắp tới giờ tan làm của tôi rồi."
"Còn nữa, xin đừng sỉ nhục tôi như thế."
Bì Tu: ......
Bì Tu: ......Đụ!
Họ Dương ba mắt kia đúng là thái quá! Mượn hắn con chó mực mà hắn đưa cho con cẩu tinh, chỉ sợ người khác không biết nhà hắn lắm chó à?
Bì Tu nhìn chằm chằm con chó nọ, hỏi: "Mấy giờ mày tan làm?"
Chó mực: "Chín giờ đi năm giờ về."
Vãi đái, lao động nghỉ ngơi theo giờ công chức luôn, chín giờ đi làm đúng năm giờ là tan tầm!
Văn Hi cố nén nỗi sợ chó mực, đi tới vỗ vỗ hắn: "Anh muốn hỏi gã cái gì thì mau hỏi đi, tôi thấy gã ta sợ đến nỗi lá cây trắng dã ra rồi kìa."
Quái bụi cỏ nuốt nước miếng, nhắm mắt thét to: "Tuy tôi không có hộ khẩu nhưng ông mà đánh tôi thì nhất định sẽ bị trời phạt!"
Bì Tu khẽ nhướn mày, lạnh lùng nói: "Trời phạt á hả? Nếu giẫm chết một con kiến mà cũng bị trời phạt thì tao đã bị sét đánh cho hồn phi phách tán từ lâu rồi."
Quái bụi cỏ im như thóc, mưu đồ vớt vát đã thất bại.
"Nói đi, mày có quan hệ gì với Đào Đề, qua lại với hắn từ bao giờ, ngồi xổm ngoài quán cơm của tao bao lâu rồi?" Ánh mắt Bì Tu khóa chặt vào cái mặt xanh lét của gã, thấp giọng nhắc nhở: "Đừng hòng lừa tao, trừ phi mày muốn làm củi đun ở sân sau."
Quái bụi cỏ nín thở, sao cách thức uy hiếp của tên nào tên nấy giống hệt nhau thế? Xã hội hiện đại không phải mọi người đều dùng khí thiên nhiên sao?
Cái nồi gì vậy chớ? Không nhắc tới củi đun thì trong nhà mắc nợ hay gì?
"Cho mày hai giây suy nghĩ rồi lên tiếng." Bì Tu cực kỳ nhân từ, chỉ sai khỉ lấy nước khoáng cho chó mực uống.
Chó mực nói cám ơn, tư thế uống vô cùng tao nhã, hoàn toàn không chú ý tới ánh nhìn sâu xa mà Bì Tu dành cho mình.
Quái bụi cỏ cùng đường mạt lộ, chỉ đành thành thật khai báo: "Quen nhau mấy trăm năm trước, khi đó tôi mới thành tinh, vừa trải qua thiên kiếp, chỉ thiếu một hơi nữa là thành khúc củi, hắn ta đã cứu tôi một mạng."
Quái bụi cỏ nợ nhân quả kết giao quan hệ với Thao Thiết, giúp hắn mua sắm và hỏi thăm tin tức ở nhân gian, tiện thể làm vài việc tốt ví dụ như đột nhập nhà người ta cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Bì Tu cau mày hỏi: "Mày nói hắn vì ăn trộm một cái chén dạ quang 400 năm mà đi đào đường hầm mười mấy mét hả?"
"430 năm." Quái bụi cỏ bổ sung: "Hơn nữa cái chén dạ quang kia thật sự rất đẹp."
Bì Tử xua tay: "Dừng, tao không muốn nghe mày kể hắn đào đường hầm đào ra được Thổ Hành Tôn rồi hai thằng đánh nhau dưới lòng đất hay gì. Mày tới đây được mấy ngày rồi?"
Quái bụi cỏ: "Gần một tuần."
Bì Tu: "Tới làm gì?"
Quái bụi cỏ: "Tới theo dõi ông."
Bì Tu: "Là theo dõi tao hay là theo dõi Linh Lung tháp?"
Quái bụi cỏ: "Linh Lung tháp."
Bì Tu: "Hắn cần Linh Lung tháp để cố hồn cho ai?"
Quái bụi cỏ im thin thín, nín đến độ mặt đỏ chót rồi mới thốt ra một câu: "......Tôi không thể nói được."
Bì Tu vẫn gặng hỏi: "Ai đang ở trong pho ngọc phật mà hắn ôm?"
Quái bụi cỏ lắc đầu: "Tôi không thể nói!"
Bì Tu sầm mặt: "Không thể nói thật không?"
"Không thể nói!" Quái bụi cỏ cắn răng nói: "Tôi chỉ từng thấy Đào Đề nói chuyện với ngọc phật chứ chưa từng thấy cái người trong đó ra ngoài, ngay cả giọng nói cũng chưa nghe bao giờ!"
Bì Tu cóc tin, hắn lạnh lùng nhìn quái bụi cỏ, không nói câu nào.
Đúng lúc ấy con chó mực nãy giờ uống nhiều nước quá đột nhiên giơ chân trước lên: "Xin lỗi, xin phép cắt ngang chút, cho hỏi tôi có thể đi toilet không?"
Bì Tu cúi đầu nhìn nó: "Buồn đái à?"
Chó mực: "Xin lỗi, cảm phiền ngài đừng dùng từ thô tục như thế."
Bì Tu nghĩ bụng hắn còn có trò thô tục hơn nữa cơ, hắn dắt chó mực đi tới bên chân quái bụi cỏ, Văn Hi nhất thời có một dự cảm chẳng lành ——
Lão yêu quái lại sắp làm chuyện thất đức rồi.
Bì Tu đứng trên cao nhìn xuống con quái bụi cỏ, nói từng chữ từng chữ: "Nếu mày không nói, tao sẽ để nó đái vào chân mày."
Quái bụi cỏ: ???
Bì Tu: "Tao nói nghiêm túc, vừa nãy mày cũng nghe rồi đấy, nó vốn đang mót đái. Chỉ cần......"
Chó mực ngắt lời hắn: "Xin lỗi, sự gia giáo nền nếp của tôi không cho phép tôi làm ra chuyện như thế."
Bì Tu: "Chỉ cần tao dùng một chút uy thế của đại yêu thượng cổ."
Chỉ cần một chút chút thôi, tiểu tiện mất khống chế không phải chuyện chơi đâu.
Quái bụi cỏ đau đớn kêu la: "Tôi thật sự không biết mà! Ông có gọi 1000 con chó đến thì tôi cũng không biết đâu!"
Bì Tu chẳng đoái hoài đến lời biện bạch của gã, hắn cúi đầu nhìn con chó mực nói: "Yên tâm, tao sẽ bảo mọi người quay ra chỗ khác, bọn tao tôn trọng sự riêng tư của mày." Dứt lời, hắn tự quay lưng trước tiên.
Văn Hi: .......
Những nhân viên còn lại cũng lần lượt quay người, bỏ ngoài tai lời bao biện giải thích của quái bụi bỏ, Văn Hi nghĩ lão già này thật quá là mất nết, cách này mà cũng nghĩ ra được.
Chó mực còn đang cầm cự chống đỡ, nào ngờ họ Bì đột nhiên dẩu môi huýt một tiếng sáo dài.
Chó mực: .....
Tiếng nước rả rích, nó vấy bẩn rồi.
Quái bụi cỏ: A A A A A A A A A A ! ! !
Nước tiểu tí tách, nó cũng vấy bẩy rồi.
Chương 48:
Linh Lung tháp trong tay áo lắc lư, Đào Đề chậm rãi hạ xuống đất, tay vung lên không trung, đình đài lầu các nguy nga tráng lệ từ từ hiện ra, mây tự động xếp thành bậc thang kéo dài đến dưới chân hắn.
"Hôm nay nhìn thấy Hoài Ngọc, em có vui không?" Đào Đề vuốt ve ngọc phật lạnh lẽo, cười nói: "Anh thấy hồn thể của thằng bé đã vững lắm, ắt hẳn Bì Tu chăm sóc rất tốt."
Văn Thiến trong ngọc phật hừ giọng: "Anh còn có mặt mũi mà nói à, vừa nãy em thấy Hoài Ngọc ngã rạp dưới đất kia kìa, người còn bị trói nữa chứ, không biết thằng bé có bị thương không."
Đào Đề đẩy cửa đi vào phòng, cẩn thận đặt ngọc phật lên bàn: "Sao bị thương dễ thế được? Thằng nhỏ cũng là đàn ông mà, dù được chiều chuộng từ nhỏ thì cũng đâu phải làm bằng đậu phụ đâu."
Linh hồn mờ ảo bay ra từ trong ngọc phật, cô gái mặc váy dài chống nạnh nói: "Có phải em trai anh đâu nên anh không đau lòng là phải rồi, em vẫn còn nhớ chuyện lần trước nó bị đâm một dao đấy."
Đào Đề thở dài: "Em còn muốn sao đây? Có phải anh cố ý đâu, anh nào biết bọn người đó là thuộc hạ của Nhai Tí, chỉ một chút yêu lực đã bị kích thích thành như thế."
Hắn đốt ba nén hương thắp vào lư đồng, sau đó mới lấy Linh Lung tháp trong túi ra, bảo Văn Thiến vào xem thử.
"Linh Lung tháp tốt hơn ngọc phật em đang dùng, nhất định sẽ giúp hồn thể của em vững hơn, chờ em khá lên rồi, anh sẽ dẫn em đi gặp Hoài Ngọc, nếu em muốn, anh sẽ đón Hoài Ngọc đến ở với em."
Văn Thiến có hơi do dự: "Nhưng dù sao đây cũng là đồ của người ta bị anh cướp mất, nếu em tùy tiện đi vào đó lỡ Lý Thiên Vương phát hiện thì sao?"
"Em đừng lo nghĩ quá, mọi sự có anh gánh mà." Đào Đề không thể nắm tay Văn Thiến, chỉ có thể thúc giục cô mau vào trong.
Văn Thiến thở dài bay vào Linh Lung tháp, vốn cứ tưởng trong đó sẽ là một màu đen kịt, ai ngờ bên trong trang hoàng lộng lẫy, ngay cả tách trà trên bàn cũng đang bốc hơi nóng.
Cô ngỡ ngàng, còn chưa kịp hỏi Thao Thiết rằng chuyện này là sao thì chợt nghe thấy một giọng nữ xa xăm cất lên: "Cô là ai, vì sao lại cướp Linh Lung tháp?"
Văn Thiến giật mình, quay phắt người lại nhưng chẳng thấy bóng ai, thay vào đó là thấy một bức bình phong ngọc bích, khiến cô há miệng ngạc nhiên.
"Đừng sợ, tôi ở lầu trên." Ân phu nhân từ tốn nói: "Đồ đạc lầu dưới đều là của Văn Hi, mong cô đừng tùy tiện động vào."
Nghe thấy tên em trai, Thiến Nương nhẹ nhàng hỏi: "Bà là ai, sao lại ở chỗ này?"
Thao Thiết kiên nhẫn chờ ở bên ngoài, mãi chẳng thấy Thiến Nương đi ra, hắn ngồi một lúc liền đứng dậy rót trà cho mình, uống xong hai ngụm, trong tháp vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Đào Đề gõ gõ Linh Lung tháp, cất tiếng hỏi: "Thiến Nương?"
Một lát sau mới nghe thấy giọng nói ẩn chứa tức giận của Văn Thiến: "Ra ngay đây."
Đào Đề sững người, nhủ thầm sao thế này, sao đi vào tháp thôi mà cũng giận? Hắn ngó nghiêng chung quanh, chậm rãi đặt chén trà xuống, chuẩn bị chuồn vào thư phòng lánh nạn.
Song Văn Thiến đã từ trong tháp đi ra, hồn thể hiện rõ hơn một chút, giọng nói cũng vang hơn rất nhiều.
Cô nhíu mày hỏi Đào Đề: "Anh biết bên trong Linh Lung tháp có gì không?"
"Có cái gì cơ?" Đào Đề xoa xoa đầu: "Làm sao anh biết có cái gì, mấy bữa nay em không nghe giọng Hoài Ngọc, anh cũng không bật cái loa kia, tất cả đều dựa vào tin tức của Tào Thảo......"
Hắn bỗng ngừng lại, đối diện với ánh mắt Văn Thiến, cẩn thận hỏi rằng: "Trong đó có gì thế?"
Đừng bảo là Lý Tịnh ngồi trong đó nhé?
Văn Thiến kể cho Đào Đề về Ân phu nhân, Thao Thiết chỉ biết ăn cuối cùng cũng ngờ ngợ hiểu ra vì sao lúc đó Na Tra lại liều mạng đuổi theo mình.
Té ra là mình cướp mẹ của người ta về.
"Nhưng, nhưng giờ anh không thể trả Linh Lung tháp về được!"
Nghe tiếng Thiến Nương cười lạnh, Đào Đề bèn nói: "Mấy ngày này xin làm khổ Ân phu nhân một chút, chờ hồn thể của em vững chắc rồi, anh sẽ lập tức trả Linh Lung tháp cho Na Tra!"
Văn Thiến biết hắn vì mình mới làm ra chuyện như vậy, cô cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vươn bàn tay mờ mờ xoa mặt hắn, cất giọng dịu dàng: "Bì Tu chuẩn bị cho Hoài Ngọc rất nhiều thứ, anh lựa lúc nào mà đem đồ trả cho anh ta đi."
Đào Đề sững người: "Chuẩn bị đồ?"
Hắn vào trong tháp nhìn một vòng, sắc mặt xanh đỏ tím vàng, không thể tin được rằng Bì Tu sẽ hào phóng như vậy.
"Những thứ này đều là hắn chuẩn bị cho Văn Hi sao?" Thao Thiết vẫn chưa thể tin nổi.
Văn Thiến nhìn hắn: "Vừa rồi anh không nghe Ân phu nhân nói hả? Những thứ này đều do người huynh đệ Bì Tu của anh tự tay bày biện đấy, em đã nói với anh Hoài Ngọc rất được mọi người yêu mến mà anh không tin, giờ nghe người ta nói mà anh còn không tin hả?"
"Không phải vấn đề đó." Đào Đề lắc đầu.
Văn Hoài Ngọc này rốt cuộc đã dùng cách gì mà thu phục được lão già kia vậy? Học lớp bán hàng đa cấp hay là lớp dạy bỏ bùa yêu? Nếu năm xưa mình học được bản lĩnh lừa bịp muốn gió có gió muốn mưa có mưa này thì đâu cần phải sống khổ sở như thế nữa?
Văn Thiến thấy hắn lại bắt đầu thả hồn trên mây thì liền nói: "Trước ngày mai anh phải trả về nghe chưa, nhớ đưa cho Hoài Ngọc chút tiền nữa, đừng để họ Bì coi thường thằng bé."
Đào Đề vội đáp ứng, nhưng Tào Thảo không ở đây, hắn đành phải tự mình mang đi trả vậy.
Cũng không biết Tào Thảo ra sao rồi, thằng nhóc này lanh lợi như thế, chắc là tự thoát thân được..... nhỉ......
Tào Thảo bị trói trên cây bỗng hắt xì một cái, nước mắt chảy xuống bụng, đôi mắt dường như đã mất đi khát vọng sống.
Từ lúc mở linh trí đến nay, gã luôn hận lũ chó con đi long nhong đánh dấu địa bàn, vất vả lắm mới thành tinh uy phong được mấy năm, có thể sải đôi chân dài chạy loạn khắp nơi, không ngờ lại rớt đài, phải trở về với kiếp sống bị chó đái vào người.
Gã đã vấy bẩn rồi, vấy bẩn từ linh hồn đến thể xác.
Không nhịn nổi bi thương khôn cùng, Tào Thảo chực rơi lệ, tiếng nghẹn ngào mới phát ra từ cổ họng thì Hầu Nhị liền bực bội tặc lưỡi: "Đừng có gào nữa, có đái vào người mày đâu. Với cả vừa rồi tao đã xối chân cho mày rồi cơ mà?"
Hầu Đại kéo cậu ta: "Được rồi, mày đi làm việc đi, để anh trông chỗ này cho."
Hầu Nhị đáp vâng, rồi nhớ tới ông anh mình hiền lành thật thà, cậu ta bèn tiến lại gần quái bụi cỏ nhắc nhở: "Cảnh cáo mày, cấm có được giở trò gì!"
Tào Thảo trợn mắt nhìn, Bì Tu không có mặt, sân sau này khỉ xưng đại vương, đặc biệt là con khỉ Hầu Nhị diễu võ dương oai này, mịa bà sớm muộn gì cũng bị đè dưới Ngũ Hành sơn năm trăm năm như con khỉ Tôn!
Hầu Nhị từ sân sau đi tới sảnh trước, thái độ chuyển ngoặt từ diễu võ dương oai thành khiêm tốn ngoan ngoãn, còn chủ động rót trà nóng cho bà chủ đang ngồi cạnh ông chủ.
Bì Tu liếc cậu ta một cái rồi tiếp tục trò chuyện với hai đầu bếp: "Cừu Phục về rồi thì từ thứ hai tuần sau bắt đầu nhận ship đơn, ngày mai anh sẽ viết quảng cáo."
Nhậm Kiêu không có ý kiến gì, chỉ bảo là: "Mấy hôm nữa Giả Tố Trân phải đi đầu thai rồi, đám khỉ với Tô An bận viện trong quán, Chổi Nhỏ thì nói chuyện lắp bắp, phải kiếm người nào trực nhận đơn ship đi, kiểu như nhận điện thoại rồi báo đơn cho nhà bếp ấy."
Cừu Phục bỏ lỡ rất nhiều chuyện, cậu ta ngó Văn Hi một cái rồi nói: "Để Văn Hi trực điện thoại đi, cậu ấy ở trên lầu cũng rảnh mà, chẳng phải còn một thời gian nữa cậu ấy mới đi đầu thai sao? Tìm chút việc để làm cho đỡ chán."
Nhậm Kiêu: .......
Hầu Nhị: .......
Dám nhắc đến chuyện đầu thai trước mặt họ Bì, không hổ là hồ ly Thanh Khâu, dũng cảm lắm!
Bì Tu nhìn chằm chằm Cừu Phục, thấp giọng nói: "Sức khỏe Văn Hi không tốt, phải ở trên lầu nghỉ ngơi."
"Thật ra tôi đi xuống phụ việc cũng không sao mà." Văn Hi dừng một chốc rồi quay sang hỏi Bì Tu: "Anh đã hỏi thời gian đi đầu thai của tôi chưa? Tam thái tử nói sẽ sắp xếp giùm mà nhỉ?"
Bì Tu: "Chưa hỏi, khi nào đến lúc thì Phùng Đô sẽ gọi điện báo cho tôi."
Bắt đầu từ hôm nay mình sẽ không trả một cắc tiền điện thoại nào nữa, Phùng Đô chờ hai ngàn năm rồi hẵng gọi đến đây đi nhé!
Con Quán Quán bị bịt mỏ trong lồng đột nhiên nhảy chồm lên, cách đập phành phạch dường như có lời muốn nói, Bì Tu nhìn nó, cau may hỏi: "Về sau cứ buộc mỏ con Quán Quán này mãi à?"
"Đúng thế, chả lẽ anh muốn mỗi ngày đấu khẩu với nó hay sao, đến giờ em vẫn chưa chửi thắng nổi nó lần nào đây."
Bì Tu đột nhiên đưa tay cởi dây buộc mỏ Quán Quán, yêu lực nặng nề đè ép lên con chim, khiến nó mới há mỏ nói được chữ "Đệt" thì liền cắn vào lưỡi.
Sự thật chứng minh, dưới sự áp chế của bạo lực hoàn mỹ, tất cả lũ độc miệng đều là cọp giấy.
Văn Hi tò mò nhìn con Quán Quán: "Trước kia tôi chỉ mới thấy vẹt với sáo mà ông nội nuôi là biết nói chuyện, mà toàn là nói lời hay ý đẹp, đây là lần đầu tiên tôi thấy loại chim thích chửi người như thế này đấy."
Bì Tu: "Trong rừng Thanh Khâu nhiều lắm, một đám cả ngày ăn no rửng mỡ tụ tập chửi nhau, chuyện bé tí teo cũng lôi ra chửi tanh bành được."
Hắn vứt sợi dây trói trong tay đi, hất cằm với con Quán Quán: "Để con chim này trực điện thoại nhận đơn đi, không thể để nó ăn chực uống chùa trong quán được."
Cừu Phục: ........
Cưu Phục: "........Anh muốn phá sản hả."
Bì Tu giơ tay vỗ vai cậu: "Đây chính là vấn đề mà chú mày cần giải quyết đấy, anh hi vọng đến thứ hai, mình có thể trông thấy một nhân viên trực điện thoại có học thức có tố chất."
Họ Bì nói xong còn liếc hồ ly tinh một cái: "Nếu mà nhận được bất cứ khiếu nại nào của khách quen, anh sẽ trừ một trăm vào lương tháng của mày."
Cừu Phục đứng đơ như trời trồng, dõi mắt nhìn Bì Tu ôm Văn Hi lên lầu, hai người thân mật mỉm cười với nhau, cái não hồ ly của cậu ta đột nhiên ngộ ra điều gì đó.
Hồ ly tinh túm lấy Nhậm Kiêu, gọi một tiếng "Anh à" nồng nàn thắm thiết.
"Đừng, mẹ anh không đẻ ra đứa em nào nhiều lông như mày đâu." Nhậm Kiêu nói.
Cừu Phục chỉ chỉ lên trên, thì thầm hỏi: "Có phải, có phải như em nghĩ không? Lúc trước ổng nói chỉ có chó mới bị buộc tơ hồng cơ mà?"
"Từ trước khi mày đi ổng đã bắt đầu đi khắp thành phố bắt gà mà sao mày chẳng ngờ ngợ ra tí gì thế hở?" Nhậm Kiêu chỉ tiếc rèn sắt chẳng thành thép: "Ổng vốn dĩ đã không muốn để Văn Hi đi đầu thai rồi, thế mà mày còn nhắc đến vụ đó ngay trước mặt ổng, đúng là....."
Quán Quán: "Óc chó!"
Nhậm Kiêu: "Đấy xem đi, đến cả con chim cũng khôn hơn mày!"
Cừu Phục buộc chặt mỏ con Quán Quán lại, rồi hỏi Nhậm Kiêu: "Thế giờ em phải làm sao đây?!"
Nhậm Kiêu chỉ vào con chim: "Tiến hành cải tạo văn hóa xã hội chủ nghĩa, giúp giữ Văn Hi lại, giải quyết vấn đề nan giải cho anh Bì độc thân mấy ngàn năm của mày."
Cừu Phục đắn đo mấy phút, cuối cùng lựa chọn chấp nhận hiện thực, xách cái lồng chim trở về phòng, khóa cửa bật đèn, bắt đầu kế hoạch hầm thịt chim.
Hồ ly tinh và Quán Quán mắt to trừng mắt nhỏ, chửi nhau suốt cả buổi tối. Đến khi mắt cậu chàng từ một tí trợn thành hai mí, khóe mắt tê dại như bị dao cắt, mở to hơn cả một vòng, thành ra lại được phẫu thuật thẩm mỹ miễn phí.
Hồ ly Thanh Khâu và chim chửi nhau lời qua tiếng lại không biết bao nhiêu lâu, cuối cùng tuyên bố khép lại ván đầu tiên với kết cục Quán Quán miệng khô lưỡi khô.
Sau khi trời sáng, Cừu Phục cho Quán Quán đi nghỉ một lúc chuẩn bị tái chiến, mình thì đi đánh răng rửa mặt, ngồi ké xe Nhậm Kiêu chở Chổi Nhỏ đi học để tới nhà sách một chuyến, xách theo hai chồng sách mệt mỏi trở về, đi lên lầu chuẩn bị hỏi thăm ông anh Bì của mình.
Trên lầu Bì Tu đang say giấc ngon lành hiếm thấy, trải nghiệm cảm giác ngủ nướng của học sinh cấp ba ngày đầu thi xong đại học, hắn đang nhắm mắt muốn ngủ tiếp thì đột nhiên cảm thấy căn phòng có gì đó khác thường.
Sao hôm nay trời sáng thế nhỉ?
Bì Tu mở mắt, màu vàng chói lóa khiến hắn thiếu điều chảy cả nước mắt ra.
Nửa gian phòng bị chất đống bởi vàng thỏi, vàng xếp cao bằng người, ánh mặt trời phản chiếu rọi lên mặt Bì Tu, tưởng chừng như là tiên cảnh.
Họ Bì nhìn trân trân một lúc lâu, đột nhiên giơ tay tự vả mình cái bốp.
Tiếng vả lanh lảnh vang dội, khiến Văn Hi giật mình bật dậy, dáo dác ngó nghiêng hỏi: "Làm sao đấy? Làm sao đấy?"
Đến khi thấy rõ núi vàng trước mặt, y cũng hít sâu một hơi.
Văn Hi thì thào hỏi: "Họ Bì, anh nhân lúc tôi ngủ để đi cướp ngân hàng hả?"
Chương 49:
Bì Tu bảo Văn Hi ngồi yên trên giường chớ nhúc nhích, hắn mặc quần áo đi xuống giường, chậm rãi bước từng bước đến trước núi vàng, cầm một thỏi lên đưa vào miệng.
"Anh làm gì thế?" Văn Hi kêu lên, chỉ thấy lão yêu quái quơ quơ thỏi vàng in dấu răng, bình tĩnh nói: "Là vàng thật!"
Văn Hi: .......
Văn Hi: "Anh không sợ có độc à? Há mồm cắn luôn, anh chán sống rồi hả?"
Đm thấy vàng là phải cắn một miếng, rồi có ngày chết thế nào cũng không biết!
Bì Tu ném thỏi vàng về chỗ cũ: "Không sợ, tôi bách độc bất xâm, không thuốc độc nào hạ được tôi đâu."
Văn Hi cạn lời nhìn hắn, xuống giường lết dép định ra ngoài uống cốc nước, nhưng vừa đẩy cửa phòng ra thì ngớ người, nhìn bức bình phong ngọc bích rồi ra sức dụi mắt.
Bì Tu đi theo sau y cũng sững sờ, đồ đạc mà hắn để trong Linh Lung tháp đều đã được đặt ngay trước mặt hắn không sót một món gì. Hắn nhìn lướt một lượt, hình như không hề trầy xước miếng nào.
"Thao Thiết đã tới đây ư?" Văn Hi dè chừng hỏi.
Bì Tu cau mày không nói gì, bấy giờ tiếng kéo rèm vang lên, hắn quay đầu trông thấy Cừu Phục xách theo hai cái túi đang cười ngu với mình, bèn hỏi: "Tối qua mày đào hầm trữ rau suốt đêm đấy à? Sao mắt đỏ ngầu thế kia?"
"Em có làm gì đâu." Cừu Phục cười khì khì, vén rèm bảo: "Lão Bì, em chuẩn bị chút quà mọn cho anh này."
Bì Tu ngạc nhiên, nghĩ lẽ nào núi vàng này là do thằng em hồ ly của mình đưa tới?
Không đời nào, bố mẹ nó sợ nó ở ngoài bị lừa nên mỗi lần chỉ gửi một ít tiền tiêu vặt, con hồ ly ngốc này đào đâu ra lắm tiền thế được?
Cừu Phục nở nụ cười với Văn Hi đang đứng bên cửa, gọi Bì Tu đi ra ngoài, chờ hai người ra đến cầu thang, Cừu Phục mới thì thầm nói: "Em cho anh xem cái này hay lắm nha!"
Bì Tu cau mày, lòng có dự cảm chẳng lành, thấy cậu ta toan mở áo ra thì nhanh tay cản lại: "Huynh đệ tốt à, người đứng đắn không mua phim heo."
Cừu Phục: ???
Bì Tu cẩn thận quay đầu ngó ra sau, thấy nhóc con vẫn đang đứng cạnh bình phong kiểm tra không chú ý bên này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm bảo Cừu Phục: "Không làm chuyện đứng đắn mà cứ suốt ngày làm mấy cái này, sớm muộn cũng có ngày đi ăn cơm nhà nước!"
"Gì vậy cha nội?" Cừu Phục đẩy hắn: "Em chỉ mua cho anh ít sách thôi mà, để anh tham khảo học tập một chút."
Bì Tu nổi cáu: "Học tập khỉ gì, cái này thì có gì hay mà học? Thiên tính của động vật mà còn cần phải học à?"
Cừu Phục: "Dù là thiên tính nhưng chẳng phải vẫn ối người thất bại đó sao? Nếu anh mà biết thật thì bây giờ anh còn như thế này à? Dùng không đúng phương pháp thì thiên tính kiểu gì cũng toi công thôi!"
Hồ ly tinh khinh bỉ nhìn họ Bì, tìm bạn đời đúng là thiên tính nhưng giờ ông đang độc thân đấy còn gì? Vừa nghe đến đầu thai là sợ sun vòi luôn còn gì?
Đều là lưu manh, có ai cao quý hơn ai đâu?
Bì Tu suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy lời Cừu Phục nói dường như cũng có lý phết, xem phản ứng của nhóc con lúc truyền dương khí là biết liền vẫn còn giai tơ, miệng cằn nhằn mấy câu thế thôi chứ thật ra sờ một cái là thẹn thùng đỏ hết cả mặt lên rồi.
Mình nhiều năm chuyên tâm vào sự nghiệp, không mảnh lá dính thân, cũng chẳng có kinh nghiệm gì, nếu mà làm ẻm bị thương......
Lão yêu quái cân nhắc một chút, đè vai Cừu Phục nói: "Người tốt cả đời bình an, cho anh xem hàng của chú đi."
Cừu Phục gật đầu, quả là trẻ nhỏ dễ dạy.
Cậu chàng cẩn thận rút trong áo ra ba quyển sách đưa cho Bì Tu, nhỏ giọng dặn dò: "Đây mới là nhập môn thôi, trước tiên anh học cái này đi, em vẫn còn giáo trình phần tiếp sau nữa."
Bì Tu gật đầu, nghĩ bụng tốt quá xá, còn có cả giáo trình thăng cấp nữa chứ.
Hắn nhận lấy sách, đang định kiểm hàng đánh giá chút, nhưng vừa thấy tiêu đề là mắt đã hoa hết cả lên.
Cái gì mà cách theo đuổi người yêu? Cái gì mà ba bước cưa đổ crush?
Ông đây cởi quần đến nơi rồi mà mày cho ông xem cái này à?
Bì Tu nghiến răng hỏi: "Mày cho anh xem cái thứ này à? Chỉ thế này thôi à?"
"Thế anh còn muốn xem cái giề?" Cừu Phục thắc mắc nhìn hắn, hai giây sau thì hiểu ra, trợn to hai mắt dòm họ Bì: "Đệt mợ, anh không cưa đổ người ta nên định bá vương ngạnh thượng cung đấy à?"
Bì Tu cáu tiết: "Bá vương ngạnh thượng cung là sao hả?"
"Chứ không thì là gì?" Cừu Phục hỏi ngược lại.
Bì Tu nhỏ giọng nói từng chữ từng chữ: "Anh và cậu ấy có tên trong cùng một cái hộ khẩu, anh là chủ hộ, quan hệ giữa cậu ấy và chủ hộ là đạo lữ, anh với cậu ấy là hợp pháp!"
"Đếch có tí cơ sở tình cảm nào thì chả phải là cưới trước yêu sau à? Ít ra anh cũng phải trải qua giai đoạn yêu đương chứ!" Cừu Phục xót xa khôn kể, chẳng thể nào ngờ rằng huynh đệ mình lại là một tên khốn nạn đến nhường ấy.
Bì Tu: .......
Bì Tu: "Anh rất thích cậu ấy."
Cừu Phục càng đau lòng hơn: "Như anh mà gọi là thích hả? Anh thèm khát cơ thể cậu ta thì có, đồ đê tiện!"
Văn Hi xem xét bức bình phong ngọc một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, y thấy lão yêu quái sầm mặt cầm mấy quyển sách hằm hằm đi vào.
"Lại làm sao thế?" Văn Hi ngoái ra nhìn, thấy Cừu Phục cũng giận dữ đi xuống cầu thang, dẫm cầu thang kêu rầm rầm rầm rầm, bèn cười hỏi: "Cãi nhau với Cừu Phục à?"
"Tự nó gây hấn đấy chứ, tôi đâu có giận."
Bì Tu ném mấy quyển sách vào cái thùng rác cạnh đó, ngồi lên sô pha nghỉ một lát mà chẳng thấy Văn Hi lại dỗ mình, cái mặt hắn xịu xuống hỏi: "Sao cậu không tới đây?"
Văn Hi đang ngắm nghía ngọn đèn bằng ngọc Hòa Điền trong tay, dửng dưng nói: "Anh bảo anh không giận mà? Không giận thì tôi tới làm gì?"
Bì Tu nghẹn cục tức trong ngực, hồi lâu sau mới nói: "Thật ra tôi có giận."
"Thế thì bây giờ anh cũng bình tĩnh lại rồi, tôi không cần tới nữa." Văn Hi đặt ngọn đèn trong tay xuống, quay đầu nhìn hắn hỏi: "Những vật này là Thao Thiết trả về, vàng trong phòng ngủ chắc cũng là hắn đưa đến."
Văn Hi thắc mắc: "Hắn đưa tiền tới đây làm gì? Bồi thường phí tổn thất tinh thần cho anh à?"
Bì Tu cười khẩy: "Hắn cầm mất của tôi nhiều bảo bối như vậy, giờ đưa chút vàng tới, chẳng phải là lông dê xuất hiện trên người con dê hay sao, nói đi nói lại vẫn là tiền của tôi cả!"
Đào Đề vận chuyển tài sản của người này sang cho người khác, quả thực chưa bao giờ làm ra tiền, chỉ là công nhân bốc vác tiền, một tên ngu si tứ chi phát triển mà thôi!
Họ Bì lớn tiếng gọi Tô An và đám khỉ lên lầu dọn đồ đạc, tiện thể khuân núi vàng kia đi luôn.
Tô An ngập ngừng muốn nói lại thôi, trong thời đại không còn dùng vàng bạc làm tiền tệ nữa, ông chủ rốt cuộc đã kiếm đâu ra nhiều như thế? Hơn nữa cậu phải làm sao mới có thể đổi hết chỗ vàng này được?
Trên đó còn có niên hiệu xa xưa, nhìn kiểu gì cũng không giống vàng mà người đàng hoàng có thể lấy được.
Cậu rất sợ, cậu rất sợ khi mình tiến vào ngân hàng thì thứ đợi chờ mình chính là cái còng số tám.
Lần trước giả làm nông dân đi gửi tiền tích cóp cả đời, cậu đã dùng hết kỹ năng diễn xuất suốt đời này rồi, lần này lại chở cả xe tải vàng đến, phải lấy lý do gì mới được đây?
Tổ tông Schrodinger lần trước đã báo mộng rồi, lần này Tô An không dám làm phiền nữa, cậu vắt hết óc vẫn chẳng tìm ra được cách gì, cuối cùng vẫn phải mở miệng hỏi: "Ông chủ, số vàng này phải xử lý thế nào ạ?"
Bì Tu suy nghĩ một lát: "Bán đi một phần ba, còn đâu đem chôn dưới sân."
Văn Hi cười với hắn, cùng Tô An xuống lầu muốn xem xem lát nữa chôn vàng thế nào, để Bì Tu ở lại một mình trên lầu.
Chờ nhóc con đi rồi, Bì Tu liền nhặt mấy quyển sách trong thùng sác đặt lên bàn.
Lão yêu quái không vội mở sách ra mà đứng giữa phòng tạo một pháp quyết, con ngươi màu đen tức khắc biến thành màu vàng.
Hắn dõi về phương xa ngoài cửa sổ, hồi lâu sau mới nhắm mắt, buông tay thu lại yêu lực của mình.
Những bảo bối đặt trong Linh Lung tháp đều có con dấu yêu lực mà hắn thiết lập, chính là để phòng ngừa có kẻ giở trò với chúng. Sau khi bị Thao Thiết chôm đồ, hắn vốn định chờ hai ngày nữa, đợi cho Thao Thiết dàn xếp xong rồi mới trực tiếp tìm tới sào huyệt của Thao Thiết, thừa dịp tên đó không phòng bị mà hành động một lần luôn cho gọn.
Không ngờ cái thằng mất dạy kia tự dưng có tâm, còn trả lại đồ nguyên vẹn trong vòng một ngày nữa chứ.
Kế hoạch ban đầu giờ xếp xó, Bì Tu buồn bực bứt tóc, lấy trong túi ra một thỏi vàng ròng. Tuy nhiên Đào Đề làm việc quá cẩn thận, trên thỏi vàng này không có chút yêu lực nào, chẳng biết truy tìm kiểu gì đây.
Bì Tu thở dài ngồi về sô pha, nhớ tới pho ngọc phật mà Đào Đề ôm trong ngực, lòng hắn canh cánh bất an.
Đừng bảo mình với nó hai huynh đệ khẩu vị giống nhau, đều vướng vào gút mức tình cảm yêu quỷ nhé?
Mấy chữ Đào Đề, ngọc phật, Nhai Tí, Văn Hi, Linh Lung tháp chồng chéo lên nhau, chẳng cách nào lần ra manh mối rõ ràng được. Bì Tu vò đầu bứt tóc, cảm giác như mình quên mất gì đó, nhưng nghĩ mãi chẳng ra, thế là thây kệ luôn khỏi nghĩ nữa.
Hắn mở quyển sách trên bàn ra, quyết định sẽ gắng sức học tập, dù sao cũng sắp tới lúc nhóc con phải đầu thai rồi, tiền bạc không thể níu giữ trái tim của quỷ.
Dù gì hắn cũng là nhân vật máu mặt, hắn muốn cả quỷ lẫn trái tim!
Mở sách ra chương thứ nhất: —— Làm sao để lấy lòng.
Bì Tu cười khinh thường, làm sao để lấy lòng mà còn không biết á? Cứ đập tiền là xong, vấn đề kiểu này chỉ có người nghèo mới lo.
Nghĩ đoạn, hắn giở tiếp, không ngờ lại bị nội dung sau đó vả mặt.
Trong sách viết rằng vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì đều không phải vấn đề, có một vài vấn đề không thể giải quyết bằng tiền được. Khi ở bên nhau có những chi tiết nhỏ hết sức quan trọng, người ấy nói muốn một thì bạn không thể chỉ cho một được, mà phải cho hai, cho ba, thậm chí nhiều hơn nữa, cho dù là đạn bọc đường thì cũng phải làm như bom nguyên tử. Đập tiền cũng phải có phương pháp, ví dụ như......
Bì Tu xem xong mấy trang rồi chậm rãi khép sách lại, hắn ngộ ra rồi.
Sách là cầu thang tiến bộ của yêu quái, những lời này là sự thật.
Văn Hi ở trong sân nhìn bọn họ cạy nền nhà nhà kho lên, dỡ gạch lát ra rồi lấp từng khối từng khối vàng vào, y cảm tưởng như mình tiến vào kho của trọc phú, đúng là mở mang tầm mắt.
Dưới lòng đất là một thế giới xa hoa, ngoại trừ vàng thì còn có cơ man pháp khí pháp bảo, Văn Hi vừa ngắm vừa nghĩ bụng lão yêu quái vẫn có chút tiền đấy chứ.
Chờ giấu vàng xong, Văn Hi liền vào đại sảnh giúp trông quán, hỏi thăm mấy vị khách quen một lát rồi an vị ở quầy thu ngân, tán gẫu câu được câu không với Tô An, nghe cậu chàng than vãn dạo này thịt lợn tăng giá, thảo luận xem đồ ăn trong quán có cần tăng giá theo không.
Văn Hi nghĩ việc này nên bàn với Bì Tu chứ mình không quyết được. Tô An thì cảm thấy bà chủ nói một là một, nói hai là hai, chỉ cần y mở miệng thì ông chủ chắc chắn sẽ đồng ý.
Hai người trò chuyện được vài câu về vấn đề giá cả thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng kéo cửa, hai tiểu đồng tử tiến vào, Văn Hi quay ra nhìn, bảo: "Vẫn chưa đến giờ mở hàng đâu."
Tiểu đồng tử mặc áo ngắn tay màu vàng tươi nói: "Không phải, chúng tôi đến để phỏng vấn ạ."
Bọn nó quơ quơ chứng minh phỏng vấn trên cổ mình, nở nụ cười với Văn Hi: "Bì lão tổ có nhà không ạ? Chúng tôi đến phỏng vấn ngài ấy."
Chương 50:
"Phỏng vấn anh ấy hả?" Văn Hi ngạc nhiên, chẳng hiểu họ Bì có cái gì hay để mà phỏng vấn.
Chẳng lẽ phá kỷ lục thế giới về keo kiệt? Hay là vì không có lỗ đ*t nên được người ta xem là kỳ tích giới sinh vật?
"Bởi vì cuộc bình chọn nam tiên đẹp trai nhất chỉ còn một tuần cuối cùng, mỗi thí sinh trong top 10 đều phải quay một video giới thiệu bản thân mình để kéo phiếu." Một tiểu đồng tử khác mặc áo bạc quơ quơ camera trong tay: "Cho nên chúng tôi mới đến đây!"
Văn Hi nghe vậy thì cười bảo: "Thế mấy đứa chờ một lát nhé, ta lên lầu gọi anh ấy xuống."
Bì Tu đang ngồi trên sô pha nghiền ngẫm đọc sách, Văn Hi vén rèm nói: "Dưới lầu có hai đứa nhỏ của sở giám sát tới tìm anh, bảo là muốn phỏng vấn anh, anh..... anh xem cái gì thế?"
Lão yêu quái cuống quít cất sách đi, hắng giọng nói: "Đâu có xem cái gì, cậu bảo ai tới phỏng vấn tôi cơ?"
"Hai đứa nhỏ của sở giám sát, nói là cần quay video kéo phiếu cho tuần cuối cùng của cuộc bình chọn." Văn Hi nhìn quyển sách hắn cất đi, lòng cũng không nghĩ nhiều, chỉ giục hắn mau xuống lầu.
Bì Tu đi theo sau y, hai người mới đi đến chỗ rẽ cầu thang thì nghe thấy một tiếng thét thê thảm chói tai.
"Khỉ! Sao lại có khỉ!"
"Sao bây giờ còn có hầu tinh?!"
Văn Hi ngơ ngác: "Khỉ thì làm sao cơ?"
Bì Tu thì biết tại sao, hắn bước nhanh xuống lầu, trông thấy Hầu Nhị mặt ngây thơ vô tội ôm menu đứng đực ra đó, mà Kim Đồng Tử và Ngân Đồng Tử thì đang run rẩy ôm nhau co rúm, nom đến là tội nghiệp.
OK, lại là hai kẻ mắc PTSD sợ khỉ.
"Ông chủ, em không có làm gì hết!" Hầu Nhị chạy tới chỗ Bì Tu, chỉ vào hai thằng nhóc: "Em chỉ hỏi hai đứa nó là cả hai muốn gọi món gì, rồi tự dưng bọn nó như vậy."
Bì Tu: "Không sao, mày đi nghỉ đi, bảo Giả Tố Trân bưng trà ra đây."
Hầu Nhị có hơi bất mãn, đang định lên tiếng thì Văn Hi vội bảo: "Đào bán ở đầu hẻm trông có vẻ ngon, cậu đi mua một ít về đây, mấy anh em chia nhau ăn." Y cười với Hầu Nhị, "Bảo Tô An đưa tiền cho cậu, không cần tự bỏ tiền đâu."
"Vậy em đi nha." Hầu Nhị lập tức hớn ha hớn hở, mặc kệ hai đứa ngốc sợ khỉ luôn.
Chờ cậu ta đi ra ngoài rồi, hai đứa nhóc ôm nhau run rẩy mới đỡ hơn một chút, bọn nó buông nhau ra, lúng túng cười bảo: "Chẳng qua là chúng tôi hơi, hơi nhát gan ấy mà."
Bì Tu: "Không sao, sợ khỉ đâu có gì mất mặt, lão gia nhà mấy đứa cũng sợ khỉ mà."
"Lão Quân không sợ khỉ." Kim Đồng Tử phản bác.
Bì Tu nghĩ bụng chưa chắc đâu, Thái Thượng Lão Quân vừa nhìn thấy khỉ là lại nhớ tới đan dược của mình, huyết áp tăng cao còn nghiêm trọng hơn cả sợ khỉ.
Nghĩ thế nhưng ngoài miệng hắn không nói gì, mà trực tiếp dẫn hai đồng tử vào phòng khách ngồi, kẻo lát nữa Hầu Nhị về thì lại náo loạn ầm ĩ lên.
"Bảo muốn phỏng vấn, thế hai nhóc muốn phỏng vấn cái gì?" Bì Tu tự tin với thân phận ngôi sao hạng nhất, cất giọng lạnh lùng rằng: "Hiện tại số phiếu của ta xếp thứ nhất thì đến kết thúc chắc chắn vẫn là thứ nhất, không cần phải kéo phiếu gì hết."
Ngân Đồng Tử nhỏ nhẹ giải thích: "Tuy hiện nay ngài có ưu thế rất lớn, nhưng các thí sinh xếp sau vẫn đang cố gắng đuổi kịp, chưa tới giây cuối cùng thì chưa thể nói chắc chắn được."
Bì Tu suy nghĩ: "Nói cũng đúng, vậy mấy nhóc muốn quay thế nào?"
Hắn nhớ tới cái ảnh bán khỏa thân của mình, bèn cất lời cảnh cáo: "Ta là người đứng đắn, không khoe da lộ thịt."
"Không không không, chúng tôi chỉ quay vài cảnh sinh hoạt của ngài, sau đó hỏi ngài mấy câu thôi ạ." Ngân Đồng Tử lấy một bản nháp ra, sau đó ra hiệu với Kim Đồng Tử là có thể bắt đầu quay.
Nó hắng giọng hỏi: "Xin hỏi ngài có phải Bì Tu tiên sinh không?"
Bì Tu nhìn chằm chằm nó một hồi rồi chần chừ hỏi: "Nhóc không mang cái Tử Kim Hồng Hồ Lô theo bên người đấy chứ?"
(Tử Kim Hồng Hồ Lô hay Tử Kim Hồ Lô là một trong sáu bảo bối của Thái Thượng Lão Quân. Chính là cái hồ lô mà hút mọi thứ vào rồi biến thứ đó thành nước đó. Cầm hồ lô rồi gọi tên đứa nào, đứa đó mà đáp là sẽ bị hút vô hồ lô 🤪)
Ngân Đồng Tử nghẹn lời: "Bị Lão Quân lấy mất rồi ạ."
"Ồ, ta đúng là Bì Tu." Bì Tu gật đầu.
Văn Hi ngồi bên cạnh nín cười, nghe hai người bên kia một hỏi một đáp, hỏi Bì Tu cặn kẽ từng li từng tí y như kiểm tra hộ khẩu, ngay cả việc lão yêu quái họ Bì không thích ăn củ cải mà cũng hỏi ra luôn.
Cuối cùng chuyển đề tài, Bì Tu bị hỏi về sự kiện đá phò dẫn đến tinh phong huyết vũ trên diễn đàn dạo trước, sắc mặt hắn lập tức sa sầm, nhỏ giọng thành khẩn nói: "Đều là hiểu lầm thôi, ta sẽ không bỏ tiền vào loại hoạt động bất hợp pháp đó."
Ngân Đồng Tử gật đầu: "Dù sao ngài cũng vô cùng chắt chiu tiết kiệm mà."
Bì Tu: ........
Văn Hi sắp nhịn cười không nổi nữa, bèn đứng dậy nói: "Mọi người nói chuyện thong thả nhé, tôi ra ngoài ngồi một lát."
Bì Tu đen mặt nhìn y đi xa, bấy giờ mới quay đầu nói: "Xóa câu vừa rồi cho ta, chắt chiu tiết kiệm là cái éo gì hả? Ý ta là ta không cần thiết phải vung tiền ra ngoài."
Nhóc con trong nhà còn chưa đủ thơm hay sao? Hắn cần gì phải dùng tiền ra ngoài tìm kích thích?
Ngân Đồng Tử gật đầu: "Vâng vâng, câu hỏi tiếp theo là vấn đề mà mọi người đang khá quan tâm, tình cảm giữa ngài và phu nhân tốt chứ ạ?"
Bì Tu thoáng khựng lại, bắt đầu trợn mắt nói điêu: "Tình cảm giữa ta và em ấy rất tốt, mấy cái tin trên diễn đàn toàn là vô căn cứ hết. Em ấy rất bám người, đi đâu cũng đòi ta phải ôm. Lại còn không thích tự mình đi, bước được hai bước là mệt đứt hơi rồi, cuối cùng đều là ta bế em ấy."
Ỷ Văn Hi không có bên cạnh nên tha hồ chém gió thành bão, Bì Tu cảm thấy mình lấy lại được uy phong của người chủ gia đình, hắn hiên ngang ngoảnh đầu ra ngoài phòng bao, đi tới bên cạnh Văn Hi hỏi: "Trưa nay muốn ăn gì?"
Văn Hi suy nghĩ: "Ăn gì cũng được, hôm qua mới ăn nộm dưa chuột nhỉ? Nhậm Kiêu bảo là anh trộn, hôm nay làm tiếp một phần nhé?"
"Đơn giản đơn giản." Bì Tu đáp ứng ngay, quay đầu nhìn Kim Ngân Đồng Tử, nhướn mày hỏi: "Hai nhóc có muốn ở lại dùng cơm không? Không lấy tiền đâu."
Kim Đồng Tử: "Vậy chúng tôi có thể quay video cảnh ngài nấu cơm để kéo phiếu được không ạ? Ngài chỉ cần nói "Hi vọng mọi người bỏ phiếu cho tôi" ở đoạn cuối là được."
Bì Tu xua tay nói không thành vấn đề, hôm nay hắn là một người đàn ông ấm áp hòa ái thân thiện.
Tô An đang tính sổ sách, cậu ngẩng đầu ngó ông chủ một cái rồi hỏi Văn Hi bên cạnh mình: "Hôm nay ông chủ bị sao vậy? Quá hào phóng, không giống ổng tí nào."
Văn Hi: "Đang làm màu để kéo phiếu cho mình ấy mà. Đúng rồi, Cừu Phục đâu? Phải kêu anh ấy ra nấu cơm đi thôi."
"Đang trong phòng chăm chim ạ." Tô An thở dài: "Tối qua chửi nhau với Quán Quán cả tối, hôm nay chắc vẫn tiếp tục, lát nữa đến giờ cơm em sẽ gọi ảnh."
Nhậm Kiêu ở trong bếp nhìn Bì Tu bận hùng hục, tay múa dao như bay, bên cạnh dựng sẵn camera và microphone, hắn nghẹn câu "Đồ làm màu" trong họng mãi mà không thốt ra được.
Chờ Bì Tu hoàn thành xong món ăn cuối cùng, camera chuyển ra ngoài rồi, Nhậm Kiêu mới chép miệng chậc chậc: "Ối giời ơi vl chưa, lão già vạn tuổi vì hư danh phù phiếm mà khó giữ khí tiết tuổi già."
"Tem tém đi, tuổi của anh đối với Tỳ Hưu vẫn xem là thanh niên trai tráng, đừng có gắn cái mác lão già cho anh đây." Bì Tu nguýt hắn: "Ít ra Văn Hi cũng hơn 600 tuổi rồi, Bì Tụ Bảo mới hơn 80 tuổi thôi, mày không nhìn lại xem đứa nào khốn nạn hơn."
Nhậm Kiêu cứng họng: "Đang nói chuyện của anh cơ mà, đừng có lái sang em chứ. Dù sao em với Chổi Nhỏ cũng coi như là thanh mai trúc mã, trong sáng thuần khiết, còn anh thì sao, cường thủ hào đoạt, cưới trước yêu sau, không hỏa táng tràng vài năm thì anh còn lâu mới cưa được người ta."
(Hỏa táng tràng: hay đầy đủ hơn là "truy thê hỏa táng tràng", tình tiết thường thấy trong tiểu thuyết cẩu huyết, lúc trước tra công ngược thụ sau đó điên cuồng truy thê, bất chấp thủ đoạn, vứt hết liêm sỉ, quyết chí theo đuổi lại người cũ :v)
"Đọc nhiều sách nhiều báo vào, bớt cắm mặt vào mấy cái thứ cẩu huyết tra tiện ấy đi." Bì Tu bỏ dao trong tay xuống, chân thành hỏi Nhậm Kiêu: "Có biết vì sao anh không muốn để Chổi Nhỏ với mày ở bên nhau không?"
Nhậm Kiêu rửa tai lắng nghe: "Vì sao?"
Bì Tu: "Vì mày éo có văn hóa."
Nhậm Kiêu: ........
Nhậm Kiêu: "Hồi trước anh lừa em làm cổ đông anh có nói thế đâu, lúc đó anh bảo là em thông minh lanh lợi, đầu óc linh hoạt như cái đuôi của em cơ mà."
Bì Tu: "Đó là so sánh với Cừu Phục, lúc đó đặt mày bên cạnh nó thì mày chẳng như Văn Khúc tinh hạ phàm còn gì?"
"Thế bây giờ thì sao?" Nhậm Kiêu tức tối.
Bì Tu: "So với Văn Hi, mày đếch là cái gì cả."
Hắn lau tay rồi rưới nước sốt lên dưa chuột thái lát, lại bỏ thêm mấy lát ớt: "Được rồi, đừng nói mấy cái này nữa, rốt cuộc mày muốn hỏi gì?"
"Lần trước anh nói phát hiện giao châu ở trong cái quán karaoke Thủy Tinh Cung kia, chuyện rốt cuộc là sao?" Nhậm Kiêu hắng giọng: "Đừng nghĩ nhiều, em chỉ theo chủ nghĩa nhân đạo mà hỏi một câu thôi, dù gì cũng là người cùng tộc với nhau, nên là......."
Bì Tu nhìn hắn: "Muốn biết thì tự đi mà xem, đống giao châu kia giờ vẫn đang được cất ở sở giám sát đấy, anh gọi điện cho Dương Tiễn bảo hắn dẫn mày vào xem, xem xong thì về nhanh nhé, thằng Cừu Phục ngu si kia đang bận chăm chim, trong bếp còn mỗi mình mày thôi."
"Em biết rồi." Nhậm Kiêu nở nụ cười với hắn: "Cám ơn nhiều nha."
Bì Tu hầm hừ, bưng đĩa đi ra ngoài.
"Ê nè, Văn Hi bảo muốn ăn nộm dưa chuột cơ mà?" Nhậm Kiêu chỉa cằm: "Anh làm cái gì đấy?"
Bì Tu lạnh lùng nói: "Nộm dưa chuột không đủ tao nhã, dưa chuột thái lát mới xứng với em ấy."
Nhậm Kiêu: .......
Hắn cạn lời nhìn họ Bì bưng đĩa đi ra ngoài, mãi đến tận khi bóng người đi khuất, hắn mới chậm rãi thốt ra ba chữ: "Chập mạch hả......"
Khi Bì Tu bưng dưa chuột bước ra, không khí trên chiếc bàn tròn bên ngoài liền trở nên náo nhiệt, có Bì Tu ở đây, Kim Ngân Đồng Tử như có thêm sức mạnh, dù ngồi chung với năm con khỉ cũng không sợ nữa.
Thật ra không thể trách bọn nó được, chủ yếu là tại con khỉ Tôn năm xưa vung một gậy tạo ra bóng ma tâm lý cho mấy đứa nhỏ này.
Nhậm Kiêu bưng canh đi ra sau cùng, lúc ngồi xuống bàn mới phát hiện trên bàn có thêm một bộ bát đũa, liền thắc mắc hỏi: "Trưa nay Bì Thiệu Đệ về nhà ăn cơm à?"
Văn Hi đáp: "Đó là cho Na Tra đấy, trưa nay anh ta......."
Y chợt qua sang nhìn Bì Tu, hỏi: "Có phải tối qua anh quên gọi điện cho anh ta không?"
Bì Tu cũng nghệt mặt: "Vậy giờ tôi gọi cho cậu ta còn kịp không?"
"Kịp cái cục cứt!" Giọng Na Tra vọng vào từ ngoài cửa, y chậm rãi vịn tường bước từng bước tới, sát khí toàn thân không che giấu nổi.
Bì Tu lấy ghế cho y, Na Tra vừa đặt mông ngồi xuống là liền bắt đầu chửi đổng, một cái miệng không đủ tam thái tử liền biến ra ba cái đầu, ba cái miệng đồng thời chửi liến thoắng, Cừu Phục sợ hãi bò lồm cồm về phòng, xách con Quán Quán ra cho nó nghe giáo dục.
Đợi Na Tra mắng sướng rồi, Bì Tu mới bỏ tay ra khỏi tai Văn Hi.
"Hôm qua gọi cả Quan Thế Âm tới cơ à?" Bì Tu áy náy nên chủ động rót nước cho Na Tra: "Uống nước cho nhuận họng này."
Na Tra giơ ba ngón tay: "Quan Thế Âm, Nhiên Đăng, Thích Ca, cả ba hợp lực. Tôi cuối cùng cũng hiểu rõ cảm giác của con khỉ Tôn năm xưa khi bị niệm Khẩn Cô Chú rồi."
"Sau đó có tra hỏi ra gì không?" Bì Tu hỏi.
Na Tra liếc Kim Ngân Đồng Tử ngồi bên cạnh, trực tiếp truyền âm cho Bì Tu: "Tôi phát thề rằng Linh Lung tháp không ở trong tay tôi, hơn nữa còn ám chỉ bọn họ đi tìm Thao Thiết."
Y vỗ vỗ vai Bì Tu: "Anh yên tâm, không quá hai ngày nữa, lệnh truy nã tên khốn Đào Đề kia sẽ rải rợp trời cho coi, quảng cáo trị vảy nến nhiều bao nhiêu thì tôi có thể khiến bọn họ dán truy nã nhiều bằng bấy nhiêu."
Tuy rằng Linh Lung tháp không phải tháp của mình, thế nhưng mẹ thì là mẹ của mình.
Na Tra nghĩ thầm phen này giăng thiên la địa võng như thế, để xem tên ham ăn Thao Thiết kia trốn được đi đằng nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro