Vị vua và con chó (đam)
Tên :vị vua và con chó
Tác giả :nhật đam
Thể loại : đam mỹ, hiện đại, toys, có(một chút) điều giáo, trước ngược tâm sau ngược thân (chả biết có viết chạm tới mức đó không nữa), tra công nhược thụ(chắc zậy) , à còn, h văn trên mức 18
Ngoài lề : viết lần đầu, sai sót xin góp ý, từ không hiểu thỉnh để lại nghi vấn ở bình luận, sẽ giải đáp.
••••••••%%%•••••••
Hắn kéo một hơi, điếu thuốc còn non nửa. Ngoài trời vẫn oi bức, dù nước mưa rơi xối xả vào khung cửa. Chịu, sài gòn mà.
3h50', hắn đã hút đến điếu thứ 5, mưa cũng rơi thưa dần. Hắn nhếch mép, con mồi cũng sắp tới rồi.
Phía dưới cửa sổ, một thằng nhóc 17-18 tuổi chạy vội qua dãy trọ, dừng trước cửa nhà hắn. Cậu không vội gõ, trước điều chỉnh hơi thở, mới rụt rè gõ nhẹ lên cánh cửa cũ kỹ. Gõ 2 lần mà vẫn không thấy động tĩnh gì, cậu lấy hết dũng cảm, mở miệng gọi :
- Đoàn, bạn có ở nhà không?
Cánh cửa cũ kỹ kẽm một tiếng, hé mở. Sau cánh cửa là Đoàn lười nhác dựa vào, miệng ngậm điếu thuốc, một tay đang mồi một tay che gió:
- Mày đến trễ đấy!
Nói đoạn, thong thả thả ra làn khói xanh biếc, mái tóc húi cui màu xanh tím, lông mày xếch, đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi khẽ mở. Thân cao mét tám chín, mặc một chiếc áo ba lỗ khoe cánh tay trần cơ bắp cùng hình săm đầy nghệ thuật. Đôi chân dài miên man được che giấu sau lớp quần rim ôm sát. Đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Cậu cúi đầu, đỏ mặt :
- Cái kia,... mình phải đi học thêm,... với lại,...( cậu lí nhí) trời tự dưng mưa..
Hắn nhếch mày :
- Cho nên,..., mày liền để tao chờ mày, hử...?
-không phải,... này... tại vì....
Cậu lúng túng, hắn thú vị nhìn cậu, như đang đùa giỡn một con chuột nhắt
- Đứng ỳ ra đó làm gì, muốn giá họa tao ăn hiếp mày à.
-không... không phải..
Cậu luống cuống theo hắn vào phòng, căn phòng nhỏ hẹp, bừa bãi quần áo. Phía sau vang lên tiếng hắn khóa cửa, cài then. Cậu lo sợ, quay lại nhìn hắn. Hắn cười khẩy, ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng :
- Đừng sợ, tao sẽ không giết mày.
Nhưng có thể đánh gần chết mà, nhìn nhìn chính mình rồi lại nhìn hắn, cậu thầm nghĩ.
- cũng không đánh mày, (hắn cười mỉa), mày gầy trơ xương ra thế, đánh lên, chỉ tổ đau tay tao.
- Vậy... cái kia... trả cho mình được chứ.
Cậu run rẩy móc trong cặp ra một sấp tiền bô li me (tg:thông cảm, nói được chứ ghi thì ta chịu) đưa cho hắn. Hắn dụi tắt điếu thuốc rồi quăng qua cái khung cửa sổ rỉ sét, đập vào bức tường xám xịt đối diện. Sài gòn này cái gì cũng tốt, chỉ là nhà ở quá mức san sát, nhất là mấy khu ổ chuột ở đây, lúc nào cũng âm âm u u. Hắn với tay lấy xấp tiền, những ngón tay thon dài lước nhẹ :
- Hừm.... cũng khá đấy, nhanh như vậy đã đem tới đầy đủ rồi nhưng nhiêu đây vẫn chưa làm tao thỏa mãn được...
- Bạn... bạn còn muốn bao nhiêu nữa? Mình.... mình chỉ có thể kiếm được chừng này thôi, mình van cậu...
Cậu chực khóc, nước mắt quanh quẩn nơi hàng mi.
- Đừng vội, tao không lấy thêm tiền của mày đâu, tao chỉ muốn mày chơi với tao một ngày, tối mai tao sẽ trả cái này cho mày.
Hắn phe phẩy cái phong bì trên tay.
- Bạn.. muốn.. muốn chơi gì?
- Vị vua và con chó.
Cậu hoảng loạn, ngẩn phắt lên nhìn hắn. Hắn nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu
- Không đồng ý? Được thôi, mày chờ sáng mai cả trường đều biết, thằng học sinh giỏi ba năm như mày lại đi trộm đề thi đi. Không, không, cả trường thì ít quá! Chi bằng,... tao giúp mày làm lớn chút, lôi mấy ông của bộ về. Có khi, tên của mày nổi tiếng cả nước ấy chứ!
Cậu hoản loạn, quỳ sụp xuống, bò tới ôm chân hắn
- Không, không,... xin anh, đừng làm thế,... xin anh..!
Hắn cười mỉa, vỗ vai cậu
- Đến lúc nổi tiếng thì đừng quên tao nha!
- Đừng,... xin anh đừng,... tôi, tôi, tôi đồng ý là được mà...
Cậu run rẩy nhận lời, hắn nở nụ cười, thú nhỏ đã lọt bẫy. Hắn vươn tay, dùng ngón trỏ và ngón giữa nâng mặt mặt cậu, ngón cái, ngón vô danh, ngón út khẽ mơn trớn da cậu. Rất mịn, độ đàn hồi rất tốt, quả là một tiểu bạch kiểm.
- Rất tốt, vậy giờ mày phải gọi tao là gì?
Cậu ngập ngừng, hắn hối thúc
- Sao? Không muốn hả? Muốn đổi ý?
Tay hắn khẽ xiết, cậu kinh sợ, lắc đầu liên tục
- Ông... ưng.. ông...
Hắn trợn mắt, giọng hung dữ
- Gọi!
Cậu nghẹt ngào:
- Chủ nhân!
Hắn cười thỏa mãn, ngón tay lại vuốt ve chiếc cằm sưng đỏ của cậu:
- Nhớ, từ giờ, tao là chủ nhân của mày, mày là con chó của tao. À, chó thì phải biết sủa chứ nhỉ, sủa mấy tiếng cho tao nghe coi.
Cậu cứng người, sắc mặt xanh lét. Hắn lại xiết chặt cằm cậu :
- Hử..?
Biết không thể chống đối, cậu cắn răng, chấp nhận số phận :
- gâu gâu...
- Nhỏ quá, ta chưa nghe thấy gì cả.
Hắn kéo cằm cậu xuống, khiến miệng của cậu mở ra hết cỡ, làm lộ ra chiếc lưỡi hồng nhỏ nhắn, nước miếng vì không thể nuốt xuống mà men theo khóe môi xinh đẹp, kéo dài thành một sợi chỉ bạc lấp lánh, rơi xuống vạt áo cậu. Cậu giờ đây chẳng khác nào một con chó, một con chó dâm mỹ, xinh đẹp. Tủi nhục, uất ức. Cùng hai tiếng "Gâu Gâu! " là hai giọt nước từ đôi mắt nâu to tròn đang phủ đầy sương lăn xuống, lăn qua gò má đỏ hồng, chiếc mũi nhỏ cũng hồng hồng, kéo dài xuống cần cổ quyến rũ, ẩn vào trong cái cổ áo bẻ đứng. Hắn cười híp mắt, xoa đầu cậu:
- Ngoan! Chó nhỏ, từ giờ tao nói gì mày phải nghe đó, biết không? Khi tao chưa cho đứng, liền chỉ được bò, tao chưa cho đi liền không được nhúc nhích, biết không? Mày mà không ngoan là tao sẽ trả mày cho ba mẹ mày đó, đến lúc đó có chuyện gì thì tao cũng không chịu trách nhiệm đâu, biết không?
Cậu chỉ ngồi đó, hai tay chống lên sàn, đầu gục xuống, mặc kệ hắn vò đầu cậu rối tung rối mù. Hắn cau mày, đột nhiên nắm tóc cậu kéo lên, giận dữ quát
- Mợ mày! Muốn tao thả về nhà với ông bà già nhà mày không? Không thì sủa lên mấy tiếng cho tao nghe coi, con chó!
Cậu bị giật ngửa đầu ra sau, theo phản xạ, hai tay với lên ôm đầu, khuôn mặt đẫm lệ, môi run run cất hai tiếng "Gâu gâu.. "
Hắn thả tóc cậu ra xoa nhẹ :
- Tốt
Nói đoạn, hắn đi qua chiếc giường duy nhất trong phòng, hất hết đồ trên giường xuống
- Tao ngủ một chút, mày đứng lên dọn dẹp phòng đi.
Sau, hắn leo lên giường, nằm xuống, nhắm mắt. Bỗng, như bất chợt nhớ ra cái gì đó, hắn mở mắt ra, nhìn cậu, rồi đảo mắt quanh phòng, dừng lại ở cái phong bì hắn đã cầm khi nãy:
- Mày có thể thiêu hủy nó, nhưng mà cái chứng cớ này tao vốn lưu vài phần trong máy, đến tối mai mà tao chưa thỏa mãn là nó tự động phát tán đó, thú vị không?
Cậu nghiến răng, bóp chặt tay, lại không làm được gì. Hắn nghiêng đầu, nghĩ nghĩ gì đó, ánh mắt lóe lên, nhìn cậu
- Gọi điện cho ông bà già mày, bảo, đêm nay mày không về.
- Nhưng là.... ba mẹ... ba mẹ.. sẽ không đồng ý đâu!
Sống 18 năm trời, cậu chưa đi đâu xa nhà, cũng không có bạn bè, không tụ tập chơi bời, chỉ cắm đầu học, càng đừng nói, qua đêm ở nhà bạn. Ba mẹ cậu cỗ lỗ sĩ (cổ hủ, hai lúa, khó khăn) vậy, sẽ không đời nào đồng ý cả.
- lằng nhằng, đưa điện thoại đây, đưa đây, nhanh lên!
Cậu cuống lên, cứ lo sợ hắn gọi cho ba mẹ cậu thì sẽ nói ra việc kia mất, vì vậy càng cố giằng cái điện thoại xuống sâu hơn. Hắn bực tức, vọt xuống giường đến bên cậu, cướp cái điện thoại, lục tìm danh bạ, nhấn phím gọi. Một loạt động tác liền mạch, trôi chảy, đến khi cậu hoàn hồn lại, la lên "Đừng.. " thì đầu dây bên kia đã có người nghe máy.
-...
-ai lô, chào cô, cháu là bạn học của Hoàng ạ!
- ....
- Dạ, bạn ấy ở đây. Vì tối nay trường tổ chức ôn thi nên sẽ về khá trễ. Con thấy nhà bạn ấy khá xa nên rủ về nhà con nghỉ một bữa.
- .......
-Không phiền, không phiền. Mai là chủ nhật mà, với lại con thuê phòng trọ cạnh trường, ở cạnh ký túc xá của thầy cô. Đi bộ 5 phút là qua trường rồi. Con nghe nói, dạo này an ninh không tốt lắm, bà An khu phố 2 mới vừa bị cướp xong..
- .....
- A! Trùng hợp vậy, thế thì cô ra đường cũng phải cẩn thận nha! Bọn cướp hay đánh chủ ý lên phụ nữ và mấy thằng choai choai lắm.
- .....
- Vâng, vâng. Con cũng choai choai nhưng con không ra đường buổi tối đâu, dạo này bọn đua xe nhiều lắm, khéo lại phải vào viện, nghỉ học như chơi. Trường con cũng có vài vụ này. Cô biết thầy Toàn không?
- .....
- Thầy cũng mới nhập viện này.
-...
- Vâng, không sao, chỉ gãy chân thôi, nằm điều dưỡng vài tháng là khỏe ngay.
- ....
- Vâng, vâng ạ!
-....
- Con sẽ giữ chặt cậu ấy trong nhà , tiện thể chỉ đạo cho con luôn
- .......
- vậy vài ngày nữa con sẽ tới làm phiền. Vẫn luôn nghe bạn ấy nói cô làm món thịt kho tàu cực ngon, vẫn luôn muốn có cơ hội nếm thử, nay phải phiền cô rồi.
-.....
- vâng vâng, nhất định
-......
- Vâng, chúc cả nhà ăn tối vui vẻ, chào cô.
Cạnh. Hắn cúp điện thoại, lại tiếp tục nằm ườm trên giường, liếc mắt nhìn cậu vẫn còn đứng đực như trời trồng ở đấy.
- Chó nhỏ, thật không ngoan, khi nảy tao bảo mày mấy tiếng liền mà mày không nghe, còn bắt chủ nhân phải chạy qua đấy, khiến tao thật không hài lòng, nên quyết định sẽ kết thúc sớm, thế nào?
Cậu hốt hoảng, quỳ phịch xuống, van xin hắn :
- Đừng, chủ nhân, tôi sai rồi, từ giờ trở đi, tôi sẽ nhất nhất làm theo lời anh
Hắn nhướng mày :
- Thật không?
Cậu dè dặt nhìn hắn, gật đầu
- Làm ngay lập tức?
- Phải
Hắn giơ tay tát cậu một cái
- Nói lại, phải, chủ nhân.
Cậu ôm má, từ trước đến giờ vẫn chưa có ai từng đánh cậu cả, cậu thấp giọng :
- Phải, chủ nhân.
- Từ giờ trở đi trả lời tao cái gì cũng phải thêm chủ nhân ở đằng sau, rõ chưa?
- Rõ rồi, chủ nhân.
- Tốt, giờ thì cởi quần áo ra, cởi sạch nga!
- Vì.... vì sao ?
Hắn liếc cậu một cái, cậu run bắn cả người.
- Hôm nay là lần đầu, tao sẽ giải thích cho mày, lần sau còn hỏi tới hỏi lui là ăn gậy nha mày.
Nói rồi hắn cuối xuống nhìn cậu, khinh thường và đùa cợt, hắn nhếch mép :
- Con chó hư đốn phải được dạy dỗ, không nghe lời phải chịu phạt.
Trong khi nói, hắn rút ra một sợi dây da bệt với nhau, màu đen mềm mại, trông khá giống cái roi đánh người bọn giặc pháp dùng trong chiến tranh. Cậu khẽ nuốt nước bọt, cấp tốc cởi hết quần áo, đến quần trong liền do dự. Hắn lạnh giọng "Cởi hết! ". Cậu liền hoàn hồn cởi luôn cái mảnh vải cuối cùng. Cậu trần truồng đứng trước mặt hắn. Cơ thể cậu đối lập với cơ thể của hắn, to lớn, khỏe mạnh , cơ bắp cuồn cuộn. Có lẽ vì khung xương nhỏ nên nhìn cậu cái gì cũng nhỏ, đương nhiên, cái gì lớn vẫn nên lớn. Cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu, tóc tai được cắt tỉa gọn gàng, không quá tai cũng không dài chạm cổ. Cái cằm nhỏ nhắn phía trên cái cần cổ mảnh khảnh, tiếp nối là hai xương quai xanh xinh đẹp quyến rũ. Lồng ngực phập phồng cùng làn da trắng nõn càng tôn lên hai hạt đậu đỏ diễm lệ. Hai cánh tay thon dài, xuôi theo thân hình khẳng khiu, lướt qua cái bụng phẳng lì mềm mại, gặp nhau ở vùng tam giác bí ẩn. Các ngón tay khép chặt vào nhau, xiết lại, vừa ngượng ngùng vừa khẩn trương che đi bộ phận nam tính ấy. Xuống chút nữa là cặp chân thon dài, trắng nõn không tỳ vết cùng bàn chân nho nhỏ đã ửng hồng, các ngón chân xoắn xuýt, cho thấy rằng, chủ nhân của nó đang cực kỳ khẩn trương cùng xấu hổ.
- A.. anh... chủ.. chủ nhân..
Hắn lại liếc cậu một lần nữa, cả người cậu đỏ ửng lên vì khuẩn trương và xấu hổ, toát ra mùi dụ hoặc nồng đậm. Không được, hắn phải kiềm chế, đêm còn dài, phải chơi con thú nhỏ này cho thật tận hứng. Hắn nằm lại bên giường, nói với cậu:
- Đi đem hết quần áo bẩn đi giặc, cả đồ của cậu nữa, giặc xong thì phơi trong phòng tắm.
Cậu thở phào, vội vội vàng vàng chạy đi gom quần áo, nhưng lúc nào cũng cảm thấy có một đạo ánh mắt nóng rực nhìn mình, khiến cậu cảm rất lúng túng. Cậu thầm nghĩ, mình còn phải trần truồng dài dài, phải tập cho quen thôi, dù sao cũng là đàn ông cả, của tôi có của anh cũng có, ngại gì?
Ở một nơi nào đó, có một men đang tự tìm ngược. Ài, nhìn kìa, bờ lưng trắng mịn mảnh khải, cái eo uyển chuyển dẻo dai, cái mông tròn trịa săn chắc, khi cúi lên cúi xuống lại lộ ra cái huyệt hồng nho nhỏ, hé ra hợp lại tựa như mời gọi, hai cái đùi trong trắng tuyết mịn màng lại khiến cho người ta phải liên tưởng lan man. Thật đúng là tìm ngược mà. Hắn kéo chăn, đắp qua đầu, giận dỗi lại vô pháp với cái thứ đã dựng ngược lên giữa hai chân kia. Khi đang rối rắm giữa người tình tay phải và hoa cúc tươi ngát hương thì vang lên tiếng nói rụt rè của thú nhỏ :
- Chủ.. chủ nhân, giặc xong rồi...
- Giặc xong rồi thì không biết kiếm việc mà làm à? Cả căn phòng bừa bộn vậy mà không biết dọn dẹp hả?
- A, vâng,... chủ nhân ..
Khi không anh ta lại quạu lên rồi, anh ta thật khó hiểu.
Thôi, quên đi, trước ngủ lấy sức, tối nay lại mầm thú nhỏ sau vậy. Nghĩ đoạn hắn ta vùi đầu vào đống chăn gối, miệng lẩm bẩm, ngủ lấy sức, ngủ lấy sức, đoạn thiếp đi.
Khi hắn tỉnh dậy, trời cũng nhá nhem tối. Dụi dụi mắt, hắn ngẩn đầu, sững người, cứ ngỡ rằng mình đã đi nhầm vào phòng ai đó. Chỉ đến khi nhìn thấy tấm ảnh trên bàn lại nhìn thấy thú nhỏ cuộn mình dưới chân bàn, hắn mới chắc chắn rằng, đây là phòng mình. Căn phòng như rộng ra cả trăm mét, thông thoáng, trật tự, sạch sẽ lại xinh đẹp. Thật ra căn phòng hắn thuê đâu hề nhỏ, nếu tính ra cũng cỡ một căn hộ nhỏ ba người ở, thậm chí bốn năm người ở vẫn còn kịp, nhưng vì tính hắn bừa bộn, lại lười biếng, nên thành ra như thế. Căn nhà có ba phòng và một cái gác xép kín. Vốn là một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng bếp và một cái gác có cửa sổ nhỏ hướng ra đường. Lại bị hắn biến thành một phòng ngủ +khách, một phòng tập thể hình, phòng bếp chỉ có công dụng của phòng tắm và một phòng làm việc bí mật. Không còn cách nào khác, hắn muốn giữ ngoại hình và tiền tài thì đành phải bỏ ra hai căn phòng đó thôi.
Tiếng máy điều hòa chạy rì rì vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, xua tan cái oi bức đầu mùa hạ, thổi những làn gió mới mát lành, thơm ngào ngạt mùi thức ăn mới nấu. Hắn ném chiếc gối về phía con thú nhỏ :
- Ê, chó! Dậy mau, tao đói rồi!
Cậu bị chiếc gối ném trúng, bừng tỉnh, đôi mắt nâu to tròn hãy còn mơ màng mở lớn. Cậu giơ tay lên, khẽ dụi, cổ họng umh một tiếng nhỏ. Ngẩn đầu, liền thấy hắn đang chống cằm, thú vị nhìn cậu. Mái tóc xanh tím ánh lên trong màu đèn của phố phường rộn rã, đôi con ngươi linh động trốn sau hàng lông mi dài, mắt phượng khẽ híp, hốc mắt sâu hoắc ấy như câu đi cả tâm hồn kẻ khác, sống mũi cao cao phủ bóng xuống hai cánh môi đỏ thẫm, cái môi ấy đang mím thành một đường, khóe môi hơi nhếch lên thể hiện tâm tình vui vẻ của chủ, cái cằm thon gọn mà góc cạnh, những cọng râu mới nhú bao quanh quai hàm càng làm tăng lên vẻ nam tính ở anh. Cậu đoán, anh chắc là con lai hai dòng máu á âu mới có vẻ đẹp thiên sứ như vậy. Đúng, là thiên sứ, nếu anh không mở miệng.
- Này, chó ngu, mày muốn bị phạt hả, dám để chủ mày nhịn đói à?
Một cái gối khác lại bay theo đường parabol đậu ngay xuống đầu cậu, cậu không dám tránh, chỉ cúi đầu chịu đựng, lẳng lặng ôm hai cái gối đứng lên, đặt ở chân giường hắn rồi mới lí nhí " vâng, chủ nhân ", nói xong liền chạy ào vào nhà bếp, hâm thức ăn, dọn bàn. Hắn đừng lên, vươn vai, đi về phía nhà tắm, rửa mặt, nhân tiện tắm rửa luôn. Lúc ra, trên người chỉ có độc một cái quần đùi, để lộ rõ cơ bắp thân trên và hai chân thon dài. Hắn ngồi vào bàn, cậu sới cơm cho hắn rồi cũng ngồi vào bàn. Hắn nhíu mày, nói :
- Này, chó con, chỗ mày ngồi ở đây này
Hắn chỉ dưới chân hắn, cậu ngập ngùi bước qua.
- Ăn thứ này.
Hắn múc cho cậu một tô to hỗn hợp, nhìn là đã thấy buồn nôn rồi. Cậu đứng lên đi lấy cái muỗng về xúc cơm, hắn mỉa mai :
- Xưa nay chưa nghe con chó nào biết dùng muỗng đấy. Chó, mày làm chó mà còn bắt tao phải dạy mày sao? Phải đánh.
Nói rồi với tay đến cặp mông căn tròn phát một cái, vốn là định phát mấy cái rồi thôi, nhưng càng phát càng nghiện.
- Nâng cái mông của mày cao lên, chó!
- Chủ nhân, đau lắm, tôi biết lỗi rồi, dừng lại đi, a...
- Tao còn chưa phạt xong mày đã kiếm cớ nghỉ ngơi rồi, phạt thêm hai mươi cái nữa, nâng mông cao lên.
Cậu không dám làm trái ý hắn, sợ lãi mẹ đẻ lãi con, ngoan ngoãn dâng cái mông đã đầy dấu hằn, đỏ ửng cả một vùng. Hắn hết nhéo nhéo rồi lại phát bốp bốp vào mông cậu, cả phòng ăn quanh quẩn thanh âm ba ba ba của da thịt va chạm... (tgiả: cấm nghĩ bậy 😂 )
Đến những cái cuối cùng, hắn đổi những cú đánh bốc lửa thành những cái vuốt ve đầy gợi tình. Đáng tiếc, đương sự bị đánh đến chỉ còn cảm giác đau và đau, hai mắt nhắm lại, miệng cắn chặt, phòng ngừa tiếng rên rỉ, nhưng vẫn không ngăn được giọng mũi ngọt lịm đang khe khẽ chui ra, cào ngứa tim người nào đó. Bỗng cậu cảm thấy, cái nơi tư mật chỉ có ra nào ấy đang tiếp đón một vị khách không mời nào đó len len lỏi lỏi đi vào trong. Cậu đỏ mặt :
- Anh.. anh... anh.. làm gì vậy?
- Tao thấy mày cứ quên đi bổn phận làm chó của mình. Mà mỗi lần phạt mày tao cũng đau lắm nha! (Tg: anh đau tay) Chắc tại mày không giống chó lắm nên dễ quên đi thân phận của mình nhỉ? Để xem, chó thì có những gì nào?
Vừa nói, ngón tay lại vừa thụt ra thụt vào, còn có ý đồ chen thêm một ngón tay vào nữa, làm cậu đau đến muốn khóc thét, hai chân vô thức dang rộng ra, người đổ về phía trước, đầu hơi ngẩn, tiếng nức nở mắc trong cổ họng.
- Có bốn chân đi, này, mày cũng có rồi.
Ngón tay thứ hai đã chen vào được, hai ngón cùng thục thụi.
- Có hai cái tai đi, này, hơi khó kiếm, nhưng cửa hàng tình thú chắc có, chập sẽ đặt cho mày bộ đẹp nhất nhỉ?
Hai ngón tay cùng tăng tốc, hết đâm chọt, rồi lại vặn vẹo, rồi lại xoay tròn, rồi thì gãi gãi, rồi lại hướng hai bên kéo rộng ra,....
Bên trong cậu ấm như nắng mặt trời giữa trưa mùa hạ, hắn nhịn đến khổ sở, cậu lại đau đến khổ sở, nhịn không được rên rỉ ra tiếng. Hậu đình bị hành hạ, cậu đau đến hai chân nhũng ra, nửa thân trước co lại, hai tay ôm chặt tấm thân yếu đuối, đầu vùi sâu giữa hai tay, tiếng nức nở rên rỉ quanh quẩn ở đấy. Vì cậu cúi thấp cơ thể, khiến tay hắn trượt khỏi người cậu, hắn cau mày, không vui:
- chật chật, chó nhỏ, mày thật hư. Tao mới nhắc mày câu trước, câu sau mày liền phạm lỗi. Xem ra, tao phải cho mày nhớ dai một chút nha! Để xem tao có đồ gì giả tưởng cho mày dùng trước không?
Hắn ngước lên nhìn chung quanh một lát, reo lên :
- Chưa có tai, cho mày đuôi trước vậy.
Hắn với tay, cầm lấy đôi đũa, cười nham hiểm, cậu hoang mang ngẩn đầu nhìn hắn. Hắn cầm một chiếc đũa, lướt theo sống lưng cậu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cậu, còn cậu đang kinh hoàng nhìn theo chiếc đũa kia, khi thấy hắn nhả nước miếng lên mông cậu, một đầu đũa đã chìm vào khe giữa mông cậu. Hai mắt cậu trợn lớn, miệng la hoảng không... không, đôi tay cố lết về phía trước, lại bị hắn tàn ác đạp mạnh xuống hai bắp vế, đau đến tưởng chừng như bị phế rồi.
- Chó con hư đốn, tao đang gắn đuôi cho mày, mày chạy đi đâu?
Nói rồi dùng sức đẩy chiếc đũa vào sâu bên trong, chỉ để lại một phần ba bên ngoài. Theo phản xạ, hậu đình tự bài xích vật thể lạ xâm nhập lãnh địa của nó, chiếc đũa lại bị đẩy ra một chút. Thấy vậy, hắn ta lấy tay vỗ một cái khiến cây đũa vào sâu bên trong một chút, khiến cậu thốn đến tận xương. Hắn trầm ngâm nhìn huyện hồng khẽ mở khẽ đóng, vẫn chưa từ bỏ ý định của mình. Hắn đưa tay cầm thêm một chiếc nữa .
- Cái động nhỏ này thật tham lam, nhìn xem, đã nuốt một cây rồi mà còn muốn nuốt thêm cây nữa, tao phải thỏa mãn nó mới được.
- A... không không,... đừng mà... xin người.... chủ nhân..
Nhưng đã muộn, chiếc đũa thứ hai cũng đã ngập 2/3 rồi. Xong xuôi, hắn quay lại bàn, nhìn cậu ân cần nói:
- Đừng để cho tao thấy chúng lại thòi ra, kẻo tao lại tưởng cái miệng nhỏ đó lại đói khát, muốn đòi nhiều hơn.
Cậu lắc đầu nguầy nguậy, "không,. Sẽ không..... thưa chủ nhân.. "
- vậy ngươi mau ăn cơm của ngươi đi.
Hắn cười nhìn cậu, ánh mắt của hắn như ánh mắt của một đứa trẻ vừa đào xong một cái hố, lại có một con thú nhỏ chạy tới, nó liền thích thú, hồi hộp, chờ mong nhìn xem con thú nhỏ lọt hố. Cậu nhìn tô cơm buồn nôn kia, nhắm mắt cố tưởng tượng đây là món ăn chỉ có ở thiên đình. Cố thôi miên mình xong, cậu cúi xuống, lè chiếc lưỡi nhỏ xinh, cuốn lấy một ít cơm......!!!!!.... Cậu nhăn mặt, nuốt không được mà nhả cũng không xong. Hắn khoái trá nhếch mép lại làm ra vẻ quan tâm lắm, hỏi cậu :
- Lại làm sao rồi? Ăn cơm cũng ăn không xong nữa hả chó nhỏ?
- Chủ nhân...
Cậu ủy khuất, hết nhìn hắn rồi lại nhìn cái tô, muốn nói lại thôi.
- Sao? Chê cơm tao bới cho mày? Hử..?
Cậu lo sợ "không,... không... "rồi vội vã cúi xuống, cắn một ngụm lại không tài nào nuốt trôi. Mặt cậu nhăn thành một đoàn, như thể, tô cơm trước mặt cậu là thức ăn đến từ địa ngục vậy.
- Nhìn mày khổ sở như vậy, tao cũng không bắt ép mày nữa. Đến! Lại đây! Chỉ cần khiến tao thoải mái, tao sẽ cho mày tự bới cơm.
Vừa nói hắn vừa kéo cậu xuống gầm bàn, dúi đầu cậu giữa hai chân hắn, nơi có một cục u trồi lên rõ ràng. Mùi mồ hôi, mùi cơ thể cộng với mùi dịch nam tính khiếm cậu đỏ mặt. Hắn đưa chân ra khều khều mông cậu, hai cây đũa nhỏ động động khiến hậu đình co thắt dữ dội. Hắn cười khẩy :
- Cái động này lại chưa thỏa mãn à?
Hắn giơ chân đẩy nhẹ chiếc đũa khiến nó chệt ra ngoài một tí, cậu hoảng loạn đưa tay ấn nó lại chỗ cũ. "Chủ nhân... " Cậu ngẩn đầu, đôi mắt nâu to tròn ngập nước đang hoảng loạn lại van xin nhìn hắn, môi hồng khẽ mím, sắc hồng như loan ra cả mặt cậu, loan đến tận mang tai, thật đẹp, hắn nhìn đến ngẩn ngơ. Khẽ vuốt tóc cậu, hắn nói, giọng khàn khàn :
- Vậy thì làm cho tao thoải mái đi.
Cậu cúi xuống nhìn cục u trồi lên kia, hai tay run rẩy kéo lớp vải quần xuống. Cái bị giấu kín đến nghẹt thở kia cuối cùng cũng được giải phóng , vội vàng bật lên vươn mình đón gió, hít không khí. Hai bàn tay nho nhỏ chồng lên nhau, che phủ cơ thể đầy gân guốc của nhóc, chỉ chừa có cái đầu nấm ở ngoài. Cậu quả thật là công tử mọt sách chính hiệu, lòng bàn tay mềm mại không có một vết chai sẹo nào, sờ hắn đến thư thái, nhưng tốc độ thì.... đến nhóc cũng khó chịu mà tự động cọ cọ vào lòng bàn tay cậu.
- Mày chưa bao giờ tự thủ dâm à? (Cậu đỏ mặt, cúi đầu) Tao biết mày xử nhưng không ngờ lại xử đến mức này. Thôi, để tao dạy mày vậy.
Nói rồi tay hắn bao trùm tay cậu, một tay bị hắn kéo xuống hai trái bóng, một tay lên xuống cọ cọ liên tục nhóc của hắn, hắn còn bảo cậu lấy ngón tay khều lỗ nhỏ trên đỉnh, cậu đỏ mặt. Nhóc hưng phấn lại lớn thêm một vòng, lỗ nhỏ trên đỉnh rỉ ra một vài giọt nước trong suốt khiến nhóc trở nên bóng loáng. Cậu hết xoa nắm, hết xốc lên xốc xuống lớp áo của nhóc thì lại xoa xao đầu nấm tím sẫm rỉ nước, tay còn lại thì chơi đùa với hai trái bóng nhỏ. Chẳng mấy chốc mà tay cậu đã mỏi nhừ nhưng nhóc chả có động tĩnh gì, vẫn cứ sung sức chờ phát động như cũ. Trên đầu vang lên tiếng thở ồ ồ của hắn, cậu dần đuối, tay đưa lên đưa xuống đã không còn sức mấy, dù có đổi qua đổi lại hai tay, tốc độ vẫn rớt xuống. Nhóc tỏ ra không hài lòng, cơ thể càng tỏa nhiệt nóng bỏng, thân thể cứng rắn dựng đứng. Hắn cũng không hài lòng, cứ thế này sẽ bị nội thương mất thôi.
- Mỏi rồi à? Vậy đổi bộ phận hầu hạ tao đi.
Cậu mừng thầm, cứ ngỡ hắn tha cho cậu, nhưng, đổi bộ phận lại là chuyện gì? Cậu nghi hoặc, ngẩn đầu nhìn hắn, hắn cười cười, đột nhiên bắt lấy cằm cậu, kéo đầu cậu về phía trước, cưỡng ép cậu mở miệng, nhóc thừa cơ liền vọt vào, hắn thở hắn ra một hơi thoải mái. Khoang miệng nhỏ nhắn của cậu bó chặt lấy nhóc của hắn, vừa nóng lại vừa ẩm khiến hắn nghĩ muốn... nhưng hắn kìm lại được. Chưa chơi tận hứng sao có thể dẹp bỏ cờ trống mà lui quân? Hắn cứ như thế, một tay giữ cằm cậu một tay đưa ra sau đầu cậu, nhóc ra sức ra ra vào vào động nhỏ mê hồn. Cậu lúc này quỳ rạp trên đất, một tay chống xuống, một tay bám lấy chân hắn cho khỏi ngã, làn da trần trụi, trắng nõn lại ửng chút hồng, cả cơ thể rướn lên, nghiên về phía trước, mặt trướng hồng, trán nhăn tít, mày cau lại, cổ họng bị cọ khiến nước mắt rơi vãi, chiếc mũi nhăn lại, hai cánh môi khép mở như muốn hớp lấy không khí tươi mát bên ngoài, đáng tiếc lại không thành công bởi nhóc quậy phá liên tục ra ra vào vào, cuống họng bị chặn nên chỉ phát ra được âm um ah tối nghĩa, nghe không ra là đang van xin hay mắng chửi, chắc vẫn là van xin đi, cái cằm bị hắn nắm nãy giờ đã sưng đỏ lên.
Hắn chạy nước rút vài cái rồi nhóc (trong miệng cậu) chui thật sâu vào cuống họng cậu, xả ra hết nỗi phiền muộn tích tụ từ trưa đến giờ, từng đợt từng đợt vọt đến tận dạ dày cậu. Hắn vẫn chưa lui quân vội, vẫn ra vào cho đến khi không còn nỗi buồn nào sót lại. Hắn lui ra nhưng cậu vẫn không đỡ khổ sở hơn bởi khi lui ra hắn tiện tay đóng cái cửa động mê người của cậu lại, kéo mặt cậu ngẩn lên song song với trần nhà. Sau khi xác định cậu đã nuốt xuống sạch, hắn buông cằm cậu, khẽ xoa đầu cậu như khen thưởng. Cậu ngã khụy xuống sàn, mặt trướng hồng, hai tay ôm cổ, muốn nôn nhưng chỉ nôn ra một tràng ho dài, ho đến cậu tưởng ruột gan gì cũng muốn tràn ra rồi. Hắn nắm cổ kéo cậu ngồi dậy, cho cậu uống nước lại dịu dàng xoa lưng cho cậu
- Chó nhỏ thể lực kém quá nha! Trình độ cũng kém quá đi nhưng là lần đầu nên tao tha cho đấy, vui không? À, giờ tao phải đi tắm, chó nhỏ phải ráng ăn hết cơm đó, không có sức thì làm sao phục vụ chủ nhân cho tốt được, phải không? Tao đi ra thấy còn thì... (hắn vỗ vỗ má cậu) lại phạt tiếp nha!
Nói xong, hắn đứng dậy, bước vào phòng tắm. Cậu cắn răng, đứng dậy, bới một tô cơm, hên là hắn không chừa nhiều quá, vừa đủ một tô. Nhìn tô cơm, nước mắt lại rơi như mưa, cậu không thể ngồi chỉ có thể đứng, cổ họng mỗi lần nuốt cơm lại rát đến đau buốt một lần, hai vế chân hãy còn sưng đau, không thể ngồi, chỉ còn thể bò ra sàn mà ăn, hậu đình co bóp khó chịu, tất cả đều nhắc cậu nhớ rằng, đây là sự thật, cậu là một con chó, không, đến chó cũng không bằng. Nước mắt cuồn vũ.
Khi hắn bước ra khỏi phòng tắm thì thấy cảnh này, thú nhỏ của hắn đang bò ra sàn, sống lưng duyên dáng mềm mại hơi nghiên lên trên, ở phía sau hai chiếc đũa khẽ nhếch. Ở thân trên, cậu một tay chống thẳng, tay còn lại đang múc cơm, hai mắt đẫm lệ, từng hạt châu rơi tí tách, đọng thành một vũng nước nho nhỏ.
- Chưa ăn xong à?
Nghe thấy tiếng anh, cậu giật mình, vội lùa hết mấy miếng cơm còn lại, bị nghẹn nên ho sục sụi, vừa ho vừa cố nén tiếp tục nuốt cơm xuống, cậu sợ làm phật lòng anh liền bị phạt.
Chật, mình làm cho thú nhỏ hoảng sợ rồi.
- Dọn dẹp đi.
Buông ra một câu, hắn quay lưng tiến vào phòng ngủ. Cậu ở phía sau cố dằng cơn ho, chạy vội đi uống nước.
Dọn dẹp xong, cậu cố lết hai bắp chân sưng vù, xiên xiên xẹo xẹo vịn vào tường, đi về phía phòng ngủ. Hắn ngước lên từ chiếc máy tính, lạnh lùng nhìn cậu :
- Chó, nên là bốn chi chạm đất chứ nhỉ? Hay là tao đạp còn nhẹ quá? Thêm cái nữa nha?
Cậu hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, bò bằng cả tay và chân đến bên cạch hắn
- Chủ nhân.. đau lắm... không cần nữa...
- Vậy phải tỏ ra ngoan ngoãn đấy! Lại đây, nằm lên đây, tao đo người may đồ đẹp cho mày.
Cậu run run bò lên giường hắn, hắn rút ra ở đâu đó sợi dây đo dùng trong may mặc, thật sự đo thân thể cậu. Nhưng có vài nơi hơi kỳ quái, chẳng hạn như đo vòng cổ cậu, khoảng cách giữa hai điểm đỏ trước ngực, khoảng cách từ đầu ngực đến vùng tam giác bí ẩn, và cả... nhóc của cậu nữa. Hắn đo đạt và ghi chép lại tỉ mỉ, sau khi đo nhóc cậu ở trạng thái ngủ, hắn vươn tay ôm trọn nhóc của cậu. Bàn tay chai sần cọ cọ lên những đường gân gây khoái cảm, ngón cái thi thoảng lại xẹt qua linh khẩu, gây nên từng cơn chấn động cho cậu. Cậu nhóc của cậu từ từ thức tỉnh trong tay hắn. Hắn cười khẩy, cầm lấy cây thướt đo chiều ngang chiều dọc của nhóc bé.
- Được đấy, mười ba xăng ti, dài hơn kích thước trung bình 2,5 xăng.
Cậu đỏ mặt, nhìn nhìn nhóc của cậu lại nhớ đến nhóc của hắn. Ban nãy cậu chồng cả hai tay lên cũng không che khuất được đầu nấm, vậy... vậy của cậu là nhỏ sao? Cậu rối rắm. Hắn nhìn cậu hết nhìn vật bé trong tay hắn lại nhìn nhìn đủng quần hắn, mặt hoang mang, cảm thấy rất thú vị,tâm tình tốt, tốt bụng giải thích cho cậu:
- Chó nhỏ, không thể lấy tiêu chuẩn của người Việt áp đặt lên người Mỹ nha, rất bập bênh đó! Tiện thể nói luôn, của chủ mày là mười sáu phẩy chín đó nha! Thế nào? Có thấy hưng phấn không?
Cậu nghi hoặc, sao lại thấy hưng phấn, cậu chỉ có chút hâm mộ và ước ao thui. Hắn vỗ vỗ hai má cậu:
- Thật đúng là xử mà..... Không sao. Tao sẽ giúp mày hiểu tại sao của tao càng lớn càng dài thì mày lại càng thấy hưng phấn.
Hắn ghé sát vào người cậu, nhiệt từ người hắn tỏa ra, nhất là luồng nhiệt nóng hổi từ lồng ngực của hắn, lan sang làn da cậu nhuộm lên từng mảnh hồng hào. Bóng của hắn và nhiệt của hắn đè lên người cậu, ép cậu vào sát giường khiến sâu trong tiềm thức cậu bật ra sự nguy hiểm và nỗi sợ hãi không lường. Cậu giơ tay chống lại thân thể hắn. Hắn cười khẽ, bỗng, ngậm lấy vành tai cậu, liếm vòng rồi cắn nhẹ. Hắn ngồi thẳng dậy, xoa đầu cậu, nở nụ cười rạng rỡ mà nhẹ nhàng, đôi mắt kia lại chứa mấy phần hiền lành, sủng nịnh cùng dịu dàng?
- Chó nhỏ, ngoan, đợi một chút, chập tao lại chơi với mày.
Nói rồi hắn lại quay về chiếc máy tính, hí hoáy gõ gõ đánh đánh cái gì đấy. Đôi khi lại hơi trầm ngâm, mày nhíu lại, tỏ vẻ do dự, đôi khi con ngươi sinh đẹp lại sáng lên, cánh môi khẽ nhếch, xem chừng là thấy được cái gì đó thú vị. Ước chừng nửa tiếng sau, hắn đóng máy tính lại, vỗ vỗ bên cạnh mình, nhìn cậu, gọi :
- lại đây!
Cậu rụt rè bò qua bên cạnh hắn. Hắn vươn tay khều khều đôi đũa ngập trong bờ mông cậu :
- Muốn lấy ra không ?
Đầu cậu liên tục gục gặc, đôi mắt to tròn tràn ngập van xin và chờ mong. Hắn mỉm cười, đưa tay cầm phần đũa nhô ra của cậu, xoay tròn, khẽ kéo ra đâm vào. Cậu rướn người, cái lưng trắng mịn tạo nên một đường cong vừa xinh đẹp lại quyến rũ, đôi mày cau lại, bờ môi mím chặt cố kìm nén những tiếng rên rỉ mê người đang vang vọng trong căn phòng nhỏ.
- Um.. ư.. a.. chủ nhân~~.. a..ha.. ha.. (tiếng thở dốc)
Nhìn thấy cậu như vậy, hắn lại nổi hứng đùa dai, kéo đôi đũa chầm chậm ra gần hết, khi thấy vẻ hi vọng ánh lên mặt cậu lại đâm nhanh đôi đũa vào, rồi lại rút ra gần hết rồi vừa đâm vào vừa xoáy nhẹ, vừa lòng nghe cậu thở dồn dập, tiếng rên cũng kéo dài hơn to hơn lúc trước, đến khi cậu gần như hỏng mất, khàn giọng cầu xin hắn, hắn mới rút thẳng ra
……_ _ _ còn tiếp _ _ _………
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro