Truyện tình cảm teen
up lên bởi: banhba0_cute_tn
CHAP 1:THẬT HAY ẢO
Đó là một buổi tối đẹp trời...đẹp ơi là đẹp...đẹp kinh khủng...đẹp *******...đẹp vô nhân đạo...đẹp ơi là đẹp...khung cảnh đẹp ấy có muôn ngàn ngôi sao trên trời...có ngôi sao nhỏ...có ngôi sao to...có ngôi sao vừa...có ngôi sao méo...có ngôi sao xấu...có ngôi sao đẹp...nói chung là có sao...dưới bầu trời đầy sao đó,có hàng loạt ngôi nhà lớn bé khác nhau....trong hàng loạt các ngôi nhà lớn bé khác nhau đó,có một căn nhà be bé xinh xinh...và trong căn nhà bé bé xinh xinh đó có 1 tiếng la thét rất rất là du dương..............
_Á.............Tulipppppppppppppppppp.......Dẹp ngay cái trò thả hoa thúi trong nhà đi chứ...Sao con lì vậy....hôi quá à
_Haha....kệ LyLy tỷ tỷ á...con đây hông chịu trách nhiệm đâu...
_Đứng lại cho mẹ...dọn cái đống đồ này của con đi nhá
_Ngu sao đứng lại cho LyLy tỷ tỷ bắt con dọn dẹp hả...
Tulip chạy vòng quanh cười đắc chí....đang trong tình thế hỗn loạn...một tiếng nổ lớn xảy ra...dẫn đến mùi thơm thum thủm lại bốc lên nơi cậu con trai đang ngồi lại một lần nữa khiến Tulip ôm bụng cười
_Haha...Nike ơi...em phải biết kiềm chế mình chứ...hôi quá...hôi quá...
_Chị...không phải em...thôi cái trò phá người đi chứ...hèn gì...16 tuổi đầu không có ai yêu
_XÍ...còn hơn em à...lớn rồi mà phóng xá bậy bạ....hahahaaaaaa
_Chị........._Nike đỏ mặt lúng túng
_Khà khà....ta bắt được con rồi nhé
Trong một phút sơ hở,Tulip đã đứng yên một cách không đề phòng.Cô vùng vẫy
_LyLy tỷ tỷ...bỏ con ra......>"<
_Đáng đời chị..._Nike lè lưỡi
_Đi dọn đồ cho mẹ...
_Bỏ tay ra đi mà...con buồn...buồn...muốn giải quyết lắm...thả con ra đi...
_Không thả...đừng hòng lừa được mẹ nhá
_Mẹ không thả con giải quyết đây ráng chịu nhá...Con làm nè...
_Thôi...vào phòng vệ sinh ngay cho mẹ nhờ...nhanh
_Con đi đây
Tulip chạy một mạch lên lầu...và rồi cô quay xuống cười ha hả
_Bị lừa nữa nhé...tỷ tỷ yêu của con...._Tulip nháy mắt rồi cười ha hả chạy về phòng mình.
Cô đóng phòng lại rồi đi lui đi tới nghĩ đến những chuyện phải làm cho cái lớp loạn lên...=>phong cách điên tàn đó...Và rồi...cô cười đắc chí cầm cái điện thoại của mình bấm đến số máy quen thuộc.Và bên kia đầu dây...tiếng chuông vang lên:
"Chai...bao..nhôm...nhựa...dép...bán...không...có điện thoại nữ vương....chai....bao....nhôm..."
_Alo...mày đó hở Tulip?
_Tao đây....mày đang làm gì vậy Layon
_Suy nghĩ về những vấn đề sẽ làm cho bọn lớp mình thất điên bát đảo ấy mà
_hà hà...tao có kế hoạch rồi...
_Thiệt hả?
_Ừ...tụi mình lấy phân bò rải khắp nơi ở lớp...tao bảo đảm bọn đó không mửa cũng ọe
_Ý kiến hay đó...nhưng ngày mai tụi mình phải dậy thật sớm mới mong làm được điều đó
_0k...mai mày qua nhà tao nhá
_0k lun
_Thôi...giờ bản cô nương phải giữ long thể của mình...xin cáo từ các hạ
_Cáo từ
Tulip dập máy rồi thả người xuống chiếc giường nho nhỏ của mình.Cô phá lên cười
_Haha...mai sẽ có chuyện hay để xem đây...
Tiếng cười không được bao lâu đã thay vào đó là tiếng ngáy khò khò của một giấc ngủ ngon...........
_Tiểu thư....dậy...dậy...sáng rồi ạ
_Sáng đâu mà sớm vậy...LyLy tỷ tỷ cho con ngủ lát nữa mà
_Tiểu thư nói gì vậy...dậy đi chứ...
Tulip ngồi dậy mắt nhắm mắt mở nói
_Lyly tỷ tỷ....
_LyLy tỷ tỷ là ai vậy tiểu thư?
_Sao gọi con là..............AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Chưa kịp nói xong,Tulip hét lên hớt hải....Cô hỏi
_Nè nè...mấy người làm gì vậy....thấy tôi đẹp nên muốn bắt cóc hở
_Tiểu thư nói gì nô tài nghe không hiểu gì hết....
_Cút...cút...ra khỏi phòng tôi...
Thế nhưng bọn người hầu vẫn đứng đó khiến Tulip bực mình...Cô nhanh trí chỉ
_Nè...có cái con gì kìa
Bọn người hầu nhìn theo hướng chỉ của Tulip
_Con gì...đâu...đâu...
Tulip cười thầm
_Haha...ngu dữ...
Tulip bỏ chạy,thoát khỏi căn phòng,một khung cảnh lạ đang ở trước mắt...không phải là căn nhà nhỏ bé của Tulip nữa mà thay vào đó là căn biệt thự rất to và rất đẹp y như 1 cung điện tráng lệ.Đang ngắm nhìn bỗng Tulip nghe tiếng nhao nháo
_Tiểu thư...về phòng...chuẩn bị....tiểu thư
Tulip co giò chạy...khiến lũ người hầu chạy theo như trò chơi rồng rắn lên mây.Tulip đắc chí cười
_Chạy đi...aa...chạy nữa đi....haha...vui quá
Bỗng,tiếng quát phát ra từ trong nhà
_Tulip....dừng lại ngay...đường đường là một công chúa mà chạy lung tung sẽ đánh mất phẩm giá của con ngay
Nghe gọi tên,Tulip dừng lại đưa cặp mắt về phía người đàn bà vừa xuất hiện.Tulip sững sờ khi nhìn thấy vẻ đẹp đó của bà...Tulip bỗng hỏi
_Xin lỗi...bà là ai...sao biết tên tui vậy
_Ta là LinhLinh mẫu hậu của con mà...sau một đêm ngủ dậy không muốn nhận mẫu hậu sinh ra con nữa hở
_Cái gì............?Bà mà là mẹ của tôi?Gì mà mẫu hậu với mẫu tử......mọi người đang chơi trò gì vậy...tui nghe không hiểu gì hết
_Con bị sao vậy...chả lẽ bị chấn động vì tin hôm qua?
_Tin gì cơ...?
_Chuẩn bị đi còn đến đó nữa...Linh Miêu mau giúp ta trang điểm cho con bé
_Dạ...nữ hoàng
_Ê...nè....các người định đưa tôi đi đâu...thả tôi ra....
Linh Miêu giữ chặt bàn tay của Tulip và đưa cô trở lại căn phòng đó.Linh Miêu nói
_Thưa tiểu thư...xin mời cô chọn áo quần ạ
_Áo quần cái khỉ gì chứ
_Tiểu thư chỉ có 5 phút...nhanh lên
Tulip nhăn mặt,và cô bỗng xô đẩy Linh Miêu chạy vụt ra khỏi phòng...nhưng nào ngờ,ngang cánh cửa,cô bị dội lại văng ngược ra đăng sau.Tulip ngồi dậy xoa xoa
_Ui da...đau cái mông tui rùi...bắt đền cái mông cho tôi đi
_Xin lỗi tiểu thư nhưng đó là màn bảo vệ phòng khi cô chạy trốn...giờ xin cô quay vào thay áo quần
_Hứ...
Tulip tức tối quay đi.Cô đến tủ đồ và chọn ra bộ đồ hip hop để mặc.Cô cột áo lên để hở phần rốn trông hết sức rất thu hút...cộng với cái mũ khiến cô rất đẹp...
Tulip vừa trở ra thì một tràng diễn văn dành tặng cô vang lên
_Ăn mặc kiểu gì vậy hả tiểu thư...cô là con gái phải kín đáo chút chứ...ăn mặc thế không được...vào thay ngay bộ khác.
Tulip tức tối hất cái mặt về phía Linh Miêu
_Ê nè...tui là tiểu thư hay cô là tiểu thư vậy...dám ra lệnh cho tôi hả
_XIn lỗi tiểu thư nhưng nữ hoàng cho phép tôi làm vậy...bây giờ đi thay đồ ngay...
Tulip chau mày quay đi...1 lát sau cô trở ra với bộ đầm ngắn nhưng trông cô có vẻ xinh xắn hơn khi nãy rất nhiều.Linh Miêu gật gù
_Tạm được...bây giờ xuống phòng khách thôi....nữ hoàng đang đợi...
Linh Miêu lại lôi tay của Tulip đi...Họ gặp nữ hoàng ngay tại sãnh đường và cùng nhau lên xe.Tulip ngỡ ngàng hỏi
_GÌ đây...hiệu Méc xì đét...lần đầu tiên tui ngồi lên xe này đấy
_Con nói gì kì vậy...con đi nhiều lần lắm à Tulip...
_Mà bà nói bà tên gì nhỉ...Linh...Linh Tinh...
_Ta là mẹ con mà con không nhớ tên là sao hả?
_Ai biết
Tulip đáp ngang rồi nhìn ra đường mong sẽ tìm được thành phố quen...nhưng thôi rồi...cô không biết con đường nào ở đây...không hề biết đây là nơi nào...Tulip lo lắng...chiếc xe đưa cô đến hết nơi này rồi đến nơi khác và cuối cùng dừng lại tại một tòa lâu đài sừng sững ở phía bắc của khu rừng.Tulip mở mắt nhìn và thốt lên
_Wow...đây là đâu vậy.....sao to dữ vậy
_Theo ta Tulip
Tulip gật đầu và theo bà LinhLinh vào bên trong.Bên ngoài đẹp bao nhiêu thì bên trong tráng lệ bấy nhiêu.Tulip hết đi đến ngạc nhiên này lại đi đến ngạc nhiên khác.Bà LinhLinh quay lại nhìn Tulip nói
_COn đợi ta ở đây...ta đi gặp vua Roenxi
_Ừk
_Không được chạy lung tung...không được gây sự với người khác nếu không ta phạt con đó
_Biết rồi biết rồi...nói nhiều vậy
Sau khi bà LinhLinh đi,Tulip loanh quanh xem những bức tranh được khắc họa một cách độc đáo rồi cô thả mình xuống chiếc ghế nệm đó thảnh thơi.Đôi mắt cô đăm chiêu nhìn về phía cái cầu thang cung điện mà không rời...do đó cô không hề phát hiện ra có một người đang nhìn trộm cô.
_Nè....tiểu thư là con nhà ai....
Nghe tiếng người...Tulip cuối rạp mặt xuống nói
_Tui...Tui....con Lyly...ý con của kái bà Linh Tinh mới đi cùng tôi đó
_Linh Tinh....hà hà........?
Tulip tức lộn máu khi nghe giọng cười...cô dùng hết lực thu nắm đấm dộng ngay mặt của người đó.Vẫn không nhìn xem người đó là ai,tulip cười với giọng đắc thắng
_Cười hả...dám cười tui hả....cười là cười cái con khỉ
_Ui da....tiểu thư làm gì mạnh tay vậy...
_Tulippppppppppppppp........sao con dám đánh hoàng tử Nicky hả....thật không ra thê thống gì hết....
_Cái gì...bà gọi ông ta là hoàng tử?
Tulip hỏi lại rồi từ từ đưa cặp mắt lên nhìn kỹ người mình vừa tặng cho cú đấm giáng trời...và cô sững sờ nhìn người đó...một hoàng tử thật đẹp...và rồi,bốn mắt nhìn nhau....
Thế nhưng,tiếng quát của bà LinhLinh đã lôi tulip trở lại thực tại
_Linh Miêu...phạt công chúa Tulip cho ta...ta không cho phép con ta đánh hoàng tử.
_Dạ...nữ hoàng
Tulip vội vàng nhảy lùi phía sau lưng hoàng tử Nicky.Cô nhìn hoàng tử Nicky với ánh mắt cầu cứu và giật giật cái tay
_Này...này....cái thằng hoàng tử kia...cứu tui với...
_Ế...cái cô kia...cô nhờ tui mà nói thế hả...kệ cô
Hoàng tử Nicky le lưỡi tránh sang một bên khiến Tulip tức điên...cô chạy đến bênh cạnh một người đàn ông khá già mới xuất hiện.Tulip nói
_Nè...nè...ông già ơi...cứu con...
_Tulipppppppppp...đó là vua Roenxi...con....Linh Miêu...nhanh bắt lấy con bé
_Chạy....................
Tulip thốt lên và cắm đầu chạy về phía rừng của lâu đài.Cô dừng lại cạnh cây táo rồi nuốt ừng ực khi thấy những trái táo đang treo lung lẳng ở trên cây.Tulip trèo lên cây,nơi cao nhất rồi thầm nghĩ
_Haha...đố bà còn bắt được tui...
Tulip hái những trái táo mọng nước ngồi cắn ngon lành...ăn gần hết trái,cô đôi xuống đất...Bỗng
_ÁAAAAAAAAAA....nè...đứa điên nào trên cây vậy hở...dám đôi táo xuống trúng đầu tao hả
_Thích thì đôi trúng đấy...Tulip nói vọng xuống và chợt thoáng thấy một ánh mắt rất hút hồn ở dưới khiến Tulip một thoáng ngẩn ngơ nhưng rồi...trở lại hiện thực của mình
_Cô là cái con nhỏ điên nào thế._Giọng nói lại vang lên
_Tiểu thư...về chịu lỗi
Từ đâu,Linh Miêu xuất hiện trên đầu ngọn cây khiến Tulip giật mình quên là đang ở trên ngọn cây.Tulip hét to
_MAAAAAAAAAAAAAAAA
Và rồi từ từ rơi xuống.Tiếng thét đó đã kinh thiên động địa đến lâu đài...Vua roenxi,bà LinhLinh và hoàng tử Nicky đều chạy ra.Lúc đó,mọi người đều chứng kiến cảnh Tulip đang được người đàn ông bế trọn trong tay.Tulip từ từ mở mắt nhìn thấy một người con trai rất đẹp ở trước mặt lại còn bế mình,Tulip hỏi
_Tui...tui...chết...rồi hả
_Chết cái đầu cô...người gì đâu mà nặng như con heo ý
_Heo kí con khỉ ông...
Tulip không thèm cám ơn...cô cuối xuống cầm cục đá đôi ngay mặt người đó.Và một lần nữa,bà LinhLinh lại hét lên
_Sao con dám đánh Hoàng tử Ren hả...con có biết đó là chồng sắp cưới của con không.....?
_HAAAAAAAAAAAAAA????????????? Cả 2 người trong cuộc hét lên
_Tui/Con mà lấy cái thằng khỉ/cái con heo này à...Một lần nữa hai người lại cùng đồng thanh vang lên.Tulip lườm hoàng tử Ren
_Nè...đừng có bắt chước tôi chứ
_Cô bắt chước tôi thì có...
_Tulip...ta chịu không nổi con rồi...Linh Miêu...phạt ngay
Linh Miêu vội chụp bàn tay của Tulip...và rồi cô thét lên đau đớn và ngất xỉu.
_Nè...dậy...dậy mau...cái con này...
_Đau quá...đau quá...
_Đau gì vậy con....dậy mau Tulip...Layon đang đợi con đó
_Hả????????????CHết cha quên khuấy đi mất
Tulip vùng dậy mặc áo quần đi học vào và nói
_Lyly tỷ tỷ...nhờ mẹ nói hộ Layon đợi con xíu
15 phút sau,Tulip kéo tay Layon ra khỏi nhà và giục
_Nhanh...đi kiếm thôi
_Kiếm cái con khỉ...mày ăn gì mà ngủ như heo vậy...
Nghe đến chữ heo,Tulip tức tối nói
_Tao nằm mơ...một giấc mơ thật lạ lùng..
_Mày mơ gì...kể tao nghe
_Tao mơ thấy mình là một tiểu thư...tao đến gặp mặt gã hôn phu nào đó...và rồi tao gặp 2 người con trai...một người vừa đẹp trai vừa lịch lãm mặc đồ hoàng cung tên là Nicky...còn gã ******** kia nhìn dễ sợ quá...nhưng kể ra cũng đẹp trai...tên Ren...
_Chuyện li kì nhỉ
Layon nháy nháy mắt khiến Tulip càng tức điên hơn
_Dẹp mày đi...đến lớp bàn chuyện phá hoại thôi
_Ừ
Thế là 2 cô nàng bạn thân kết thúc câu chuyện một cách nhanh chóng
CHAP 2:LẶP LẠI
_Ê mày!Tới đây tao có chuyện nói này...Tulip ngoắc Layon với cái vẻ bí mật.
_Gì hả?_Layon nhìn Tulip bằng cặp mắt nghi nghi
_Bắt tắc kè dọa bọn lớp mình chơi không?
_Tắc kè ở đâu mà bắt...?
_Theo tao...
Layon đi theo Tulip...nhận ra đây là 1 con đường rất lạ...Layon lo lắng hỏi Tulip
_Nè...mày có chắc đi đúng đường không vậy....tao thấy lạ lạ...
_HAHA...quỷ như mày mà cũng biết sợ à...
_Gì chứ....ai nói tao sợ...vì sự nghiệp tiến lên..._Layon xua xua tay ra vẻ ta đây mà sợ à
_Ê...nè...đi từ từ không lạc mất đường về trường đó_Tulip nói với vẻ nghiêm trọng
_Gì vậy mày..._Layon nghe câu cảnh báo của Tulip nên giật mình dừng lại
_Haha...lòi đuôi chuột rồi nhé...bày đặt bảo không sợ...mày là chúa nói dóc...
Layon biết mình bị lừa,tức tối nhìn Tulip
_Thôi nghe...mày cười nữa tao bụp chết đó...bạn bè mà dám lừa tao à
_Kaka...đùa chút thôi...tới rồi kìa
Tulip bất thần chỉ về phía xa xa đó...Layon như không tin vào mắt mình...đứng trân trân một chỗ dụi dụi mắt.Tulip liếc qua cười với vẻ đắc chí,thúc vào hông của Layon
_Nè...mày chết trân đó rồi à...
_Chết kí đầu mày...nhưng tao không ngờ...gần trường mình lại có khu vườn hoa đẹp...đẹp như vậy
Tulip nhướn mày nhìn Layon một cách ngạc nhiên...Cô lắc cái đầu rồi nhìn về phía cánh đồng đó.Rồi lại nhìn Layon nói với vẻ lo lắng
_Ê...mày không bị gì chứ...
_Gì thế...bị gì là bị gì...
_Mày có bị bệnh gì từ hồi nhỏ không...đại loại như là...ăn phải cái vật gì đến giờ hóa điên không?
_Ê...mày nói sock tao đó à...có mày điên thì có...
_Gì chứ...mày điên á...
_Mày điên đó...
_Mày...mà thôi...tao không thèm đôi co với mày nữa...mày thấy cái gì nói tao nghe...
_Tao thấy một đồng cỏ với những bông hoa chi chít vàng...thật đẹp...
_Lay...lay...lay...on...
Tulip bỗng dưng đổi nét mặt,lắp bắp gọi tên Layon.Cô nàng nhìn qua Tulip cười
_Té đâu...mày bị cà lăm hả...
_Cà lăm cái đầu mày...nhưng lạ...lạ...lắm
_Thôi...cái trò mày chọc tao...tao thừa biết rồi...
_Lạ thật mà...tao không thấy cánh đồng hoa màu vàng mà tao lại thấy cánh đồng hoa hướng dương...
_Xạo đi mày...mày mà xạo là bị đày xuống âm phủ ông diêm vương ông cắt lưỡi mày...rồi đem cái lưỡi đó đi nấu cháo ăn đấy..._Layon cười to
Tulip lườm mắt nhìn qua Layon
_Ê...bạn bè mày trù ẻo tao đó hở...coi chừng tao giết mày giờ...
_Mày có ngon giết tao đi...tới đây..
Layon mỉm cười khiêu khích Tulip rồi vùng chạy vào cánh đồng đó...Tulip giật mình gọi theo ơi ới
_Nè...Layon...mày đi ra đi...cánh đồng đó lạ lắm..đừng có vào...toàn là hoa hướng dương thôi...ra đi...Layon...mày có nghe không hả...
Layon không trả lời...điều này khiến Tulip lo sợ.Cô vùng mình chạy vào trong đám cỏ đó...Cô bươn mình thật nhanh và la to ơi ới
_Layon...mày ở đâu...có nghe tao gọi không...Layon...
Vẫn không tiếng đáp trả...im lặng một cách lạ thường,nỗi lo sợ trong lòng Tulip càng ngày càng tăng...Cô bực mình buột miệng
_Khỉ thật...cái cánh đồng này là gì vậy chứ...
Cô cứ đi cứ đi,và bỗng một bàn tay chụp cô lại...kéo cô xuống khiến cô thất thanh la
_Má ơi...ma....ma...cứu...cứu con...
_Má đây...má cứu con đây...
Tulip nhận ra giọng nói quen thuộc,nó mở mắt ra và thấy Layon đang ôm bụng cười ngặt nghẽo,tự dưng nó xấu hổ.Lườm mắt nhìn Layon
_Cái con khỉ gió này...mày định hù tao chết đứng đó hở...
_Haha...khi hồi nhìn cái mặt mày tếu lâm quá...Mẹ ơi...ma ma..._Layon nhái lại cại giọng của Tulip khiến cô phừng phừng đỏ mặt đến mang tai.Cô liếc Layon
_Dẹp mày đi...khi nào cũng giở cái trò
_Thôi, không giỡn nữa...haha...lại đây...tao mới phát hiện ra điều này rất có ích cho chúng ta..._Layon nhìn Tulip một cách nham hiểm,rồi nhếch môi cười.Tulip thấy lạ liền cuối rạp người xuống,nhìn theo cái chỉ tay của Layon.Và rồi Tulip reo lên
_Wow...đẹp quá...những con tắc kè này đẹp quá(Khùng thiệt...tắc kè thế mà kêu đẹp...đúng là đầu óc có vấn đề)
_Mày bắt nó hay tao bắt nó đây...Layon hỏi
_Để đó tao...Tulip vừa nói vừa xắn tay áo chợt quên là mình mặc áo tay củn nên vuốt vuốt tóc mấy cái đỡ ngượng.Rồi cô rón rén bước đến cạnh tắc kè một cách nhẹ nhàng
_Em tắc kè...chị mượn em một tí nào
Nào ngờ...cô vừa chạm và bắt con tắc kè lên thì không phải là con tắc kè mà cô thấy nữa...thay vào đó là sự hiện ra của rất nhiều con tắc kè bò lăn xăn trên tay cô khiến Tulip cười híp mắt
_Ê!Tulip kêu Layon_MÀy xem nè...nó biến thành con khác rồi...chúng ta trở về...lớp thôi...tao bắt đầu yêu con tắc kè rồi đây(đúng là điên hết chỗ nói)
_Ừ...Layon gật đầu đồng ý.
Nhưng cả hai vui mừng quá đổi và không để ý rằng con đường trở về sao khang khác con đường lúc đến đó.
Tại lớp học,Tulip kêu Myna_một cô bạn nữ sinh cùng lớp đến
_Ê!Myna...tới tui nói cái này nè...
Myna ngây thơ chạy đến...cô quên rằng đây là một trong hai cao thủ thích đùa giỡn người khác yếu tim ...Myna hỏi
_Chuyện gì vậy Tulip...?
_Có người gửi cho bạn cái này nè...
Tulip vừa nói vừa chìa ra chiếc hộp nhỏ.Myna mở chiếc hộp ra và la thất thanh
_AAAAAAAAAAAAAAAAA.........................
Tiếng la khiến mọi người trong lớp nhìn ra...cảnh tượng họ thấy được là...Myna ôm cái cổ Tulip phóng lên,còn Tulip thì đứng cười ngặt nghẽo...Chếch bên kia,Layon đang chùi nước mắt vì cười....Và rồi,Layon cầm hai con tắc kè trong tay đến trước mặt lũ nữ sinh
_Nè...có ai muốn mấy con tắc kè đẹp đẽ này không...cho cậu này Lala...._Layon thả con tắc kè lên áo của Lala
_AAAAAAAAAAAAA............tha cho tớ đi Layon..._Lala rưng rưng nước mắt nhìn Layon cầu xin
Bọn con trai nhìn Tulip với Layon lắc đầu...họ quá quen cái cách chọc nghịch đời của 2 cô nàng bạn thân này...Chả là hồi mới vào đầu năm,hai cô này không hẹn cũng gặp...tự dưng cùng nhau bày ra trò phá lớp và cuối cùng thủ phạm bị phát hiện... sau này họ trở thành bạn thân như thế này đây.Tulip và Layon được cả lớp mệnh danh là vua điên của lớp với nhiều ý nghĩ điên loạn nhất
_Bây giờ...đại thần nào muốn tắc kè hãy đến gặp nữ hoàng Tulip ta...trao đổi_Tulip nói và hinh hích cười...
Tối hôm đó,Tulip kêu Layon qua ngủ với mình...tự dưng hôm nay cô quên béng đi giấc mơ kì lạ đêm hôm qua.Tulip vẫn bận đùa giỡn với Layon một lúc và rồi 2 đứa chìm vào giấc ngủ say với tư thế lạ lùng.Layon thì bọp cái mũi Tulip...mê sản
_Bọp này...tao bọp cái con tắc kè này...cho mày xịch ruột ra lun này(người gì đâu ác vậy nhỉ)
Còn Tulip thì ngậm ngón tay của Layon mút mút và nói
_CHẹo....chẹo...(do đang ngủ nên nói chớt kẹo thành chẹo ý mà)
Một lát sau....
_Tulip...con có sao không...tulip...dậy đi mà...dậy đi...mẫu hậu sẽ không bao giờ phạt con đâu..._Tulip nghe tiếng nói từ từ mở mắt...và...
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA......................
Tulip hét lên như thể vừa thấy ma...cô giựt lùi mấy bước...rồi nhìn sừng sững vào mấy người đang chăm chú nhìn vào mình...
_Tulip...ta mẫu hậu con đây_Bà LinhLinh lo lắng...
_Con heo cô sao không chết cho rồi_Bên kia hoàng tử Ren đang cau có nhìn thái độ của Tulip...nghe câu nói Tulip lên giọng...
_CHết cái đầu ông...Tulip ném đá vào hoàng tử Ren
_Tiểu thư quái quỷ...dừng tay đi...Tulip lại lườm hoàng tử Nicky...rồi cô dừng tay lại.Tulip hỏi
_Gì đây...sao tui lại ở chỗ này...đây là đâu?
_Là nhà con mà Tulip...sao con không nhận ra mẫu hậu chứ...
Bà LinhLinh rưng rưng nước mắt và khóc...tự dưng,con nhỏ Tulip cảm thấy buồn buồn...nó khều khều cánh tay bà
_Nè...đừng khóc chứ...nè...nghe tui nói không hở
_Thôi...vào ăn tối nào thưa nữ hoàng LinhLinh và tiểu thư Tulip..._Ông Roenxi lên tiếng phá tan cái không khí căn thẳng đó.Tulip nghe mừng rỡ,và reo lên
_Ăn cơm...đúng đó...đói bụng rồi...
Tulip nhảy tưng tưng theo ông Roenxi....mọi người bước vào đại sảnh và ngồi vào bàn ăn dài gần 200m...(có hơi phóng đại một tí)...Tulip nhìn xuýt xoa
_Ui za...bàn dài dữ vậy...
Ông Roenxi chỉ nhìn Tulip mỉm cười...Mọi người làm động tác cầu nguyện trước khi ăn...Nhưng vừa mở mắt ra thì thấy Tulip đang gặm đùi gà...Tulip đỏ mặt cúi đầu xuống lắp bắp...
_Tui đói quá nên không có cầu nguyện...
_Tulippppppppppp....con...Linh...Miêu...phạt...
Chưa nói xong câu,Tulip giựt lời bà LinhLinh
_Nè...khi nãy không phải bà nói bà không bao giờ phạt tôi ư?
_Ta...
_Bà không giữ lời tui đi thẳng á...
Tulip cười cười một cách nham hiểm...Và chợt...Ren đang cầm chén cơm ngã gục xuống máu phun đầy bàn khiến mọi người giật mình la ơi ới
_Hoàng Tử...Hoàng tử...ngài sao vậy nè....
Tulip nhìn qua rồi lắc đầu nói
_Cái thằng khỉ con này...mới còn chữi với tui giờ dơ cẳng chết rồi à...thôi thì tui thắp cho 3 nén hương..mà không,1 nén thôi chứ tui hum có tiền dư dả để mua hương cho ông...
Bỗng dưng bà LinhLinh với ông Roenxi nhìn Tulip một cách quái lạ...Và chợt...tiếng hét của người hầu vang lên
_AAAAAAAAAAA.....hoàng...hoàng...tử....hoàng...tử...Nicky đâm...đâm...hoàng...hoàng...tử....Ren....
Mọi người giật mình nhìn qua hoàng tử Nicky,thấy Nicky đang lăm lăm cầm cây dao trên tay đầy máu,họ hốt hoảng đứng gần nhau.Ông Roenxi nói
_Nicky...tại sao con lại giết...giết...
Ông Roenxi thốt không nên lời.Thế nhưng,Tulip thì lại nhảy cẩng lên reo hò một cách vui vẻ
_HAHA...anh em giết nhau ư...hay nè...chỉ cho tui với cái thằng hoàng tử kia...
Một lần nữa,ông Roenxi cùng bà LinhLinh nhìn Tulip một cách lạ lẫm...Bà LinhLinh run run giọng
_Con...con...có....bị.....sao...không?
_Sao trăng gì....tui còn khỏe mạnh lắm...
Nicky bỗng thét
_Ai cho các người nói chuyện hả...muốn ta giết các người không...
Đến bấy giờ,Tulip mới bước ra khỏi cái vòng đó đi đến gần cạnh Nicky.Bà LinhLInh thét
_Đừng mà Tulip...nếu cậu ta giết con...mẫu hậu không sống được đâu
Tulip bỗng quay lại nhìn bà LinhLinh mỉm cười nhẹ nhàng
_Tulip không sao đâu mẫu hậu
_COn...con...kêu...ta bằng...mẫu hậu...cuối cùng...con cũng...kêu ta bằng mãu hậu...Bà mừng rỡ nói trong làn nước mắt.
Tulip quay trở lại đường đến cạnh Nicky...cô mỉm cười nham hiểm.Nicky nói
_Tôi sẽ giết cô chết...
_Vậy à....trước khi được vinh hạnh chết trong tay anh...anh cho tôi xin một điều kiện được không?
_Cái...cái gì..._Nicky lạ lẫm nhìn Tulip...
Tulip đi đến cạnh Ren...ngồi xuống...cô cười tươi
_Tại tui muốn uống thử máu ấy mà...tự dưng thèm máu người...
Tulip nói lên câu đó khiến mọi người sởn tai óc,rùng mình.Tulip cuối đầu xuống,đưa miệng nhè nhẹ liếm những giọt máu trên môi của Ren...mọi người há hốc miệng nhìn hành động kỳ lạ của Tulip...Nicky đang đứng trân trân nhìn cái kiểu của cô.Tulip lại nhếch môi cười,ghé sát bên tai Ren
_Hạ màn được rồi đấy...ông làm thế nữa chắc cha ông đội mồ quá...khỉ con...
Tulip lại đứng dậy đến cạnh Nicky...chụp tay Nicky nói...
_Giết tui đi...giết tui đi...máu tui chắc ngọt như tương cà vậy đó..._Rồi Tulip ngồi xuống sàn nhìn về phía Ren
Tulip bắt đầu đếm
_1....2....
_Dẹp...dẹp...hết..._Ren ngồi nhổm dậy,nhìn Nicky...
Ông Roenxi lắc đầu thở dài
_Các con muốn cha chết ở đây luôn hả?Suốt ngày bày ba cái trò làm người ta đau tim không vậy...
_Đùa tí trước khi ăn cơm thế mà....thôi ăn cơm đi...2 vị hoàng tử mỉm cười lạnh nhạt rồi ngồi vào ăn cơm...Và bỗng
_Tulip...tulip...dậy...dậy...sáng rồi...Tulip...
Nghe giọng của một ai đó quen quen...bỗng,cô cảm thấy người mình nhè nhẹ bay lên...và rồi,Tulip thức giấc nhìn vào cô bạn thân...người toát mồ hôi.Layon nheo nheo mắt
_Ê...mày cảm động tới mấy con tắc kè đến nỗi lên cơn sốt đấy hả....?
_Mày có thôi châm chọc tao không hả...sao tao hiền vậy mà có con bạn thân quỷ quái như mày nhỉ
_Ọe...ọe...iem biết chị Tulip hiền rồi...hiền cái con khỉ mốc...Layon làm bộ mặt khinh khỉnh.
Tulip nhìn Layon rồi thở dài...Layon lần đầu thấy Tulip thở dài liền hỏi
_Sao vậy mày...sau khi chiến dịch bắt tắc kè thành công giờ mày thương xót cho số phận sướng sung của nó hở....
_Dẹp mày đi...Tulip xô Layon sang một bên.Layon đi đến
_Chuyện gì vậy?
_MÀy nhớ giấc mơ tao kể hôm trước không?
_Tao nhớ có 2 anh chàng Nikcy với Ren gì đó....nhưng mà sao?
_Tao...taoo....
_Mày yêu hai thằng trong mơ đó hả?Layon đưa cặp mắt long lanh nhìn Tulip
_Thôi nghe...tao không giỡn nghe...
_Ừ....thì không giỡn....
_Tao lại nằm mơ thấy họ...nối tiếp giấc mơ hôm qua...nhưng sao....lần này cảm giác gì đó rất thân thuộc....
_Vậy là phải rồi...phải rồi...
Layon vỗ vỗ trán mình như thể cô chợt phát hiện ra điều gì.Bỗng Tulip nhìn qua vội vàng hỏi...
_Phải gì...phải cái gì vậy mày ?
_Mày...mày....bị....
Layon lắp bắp một hồi khiến Tulip nóng lòng giục...
_Sao...nói nhanh...
_Tao nghĩ...nghĩ...mày nên...
_Nói nhanh đi Layon...tao chịu không nổi đâu đó....
_Tao nghĩ mày bị tâm thần rồi...theo tao đến bệnh viện tâm thần nào...
Tulip dở mếu dở cười...nó cốc lên đầu con bạn
_Cái mặt khô mày...lúc nào cũng giỡn...Tao không tâm thần gặp mày chắc tao cũng tâm thần luôn quá.
Layon mỉm cười nhẹ nhàng...Thế là 2 cô bạn nhìn nhau cười trừ...Tulip cố dặn mình phải quên những hình ảnh của giấc mơ đó...nó chỉ là 1 giấc mơ mà thôi...nên không có chuyện đó xảy ra đâu...với lại đây là thời đại nào mà có vua với chúa chứ...Tulip cốc lên đầu mình rồi kéo Layon xuống phòng ăn mà không hề biết trên môi mình còn dính phải tương cà màu đỏ......
CHAP 3: ĐÍNH HÔN
Tulip bước xuống phòng khách mà mồ hôi vật đỗ rã rời...Mẹ Lyly nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng
_Con sao không Tulip...sao trông con yếu ớt quá vậy...?
_Không sao đâu mẹ...con ổn mà...Tulip thì thào yếu ớt
_Con thấy sáng hôm nay,Tulip nó đỗ mồ hôi dữ lắm bác ạ...Layon lên tiếng
_Nói không sao là không sao mà...đi học thôi...Tulip cố gắng giữ giọng thật cao...và cố sức lôi Layon đi...
Trên quãng đường.Tulip thở dường như mạnh hơn...và điều này khiến Layon lo lắng...Cô lại quay qua Tulip một lần nữa
_Mày ổn thật chứ...tao nghĩ mày nên ở nhà...
_Không được...tao phải lên lớp quậy chứ
Tulip cười...nụ cười thật yếu ớt...rồi cố gắng chạy thật nhanh đến trường.Tiết đầu tiên hôm nay của cô là kiểm tra môn thể dục chạy bộ.Sau khi ra sân,Tulip,Layon và các bạn cùng lớp cùng khởi động...Mọi người yên lặng nghe thầy giáo thuyết bài một hồi rồi bắt đầu vào phần thi của mình.....Mọi người gắng sức chạy...và Tulip,Layon cũng vậy...chạy...chạy một cách bạc mạng...Tulip mồ hôi ra nhiều hơn...mặt cô càng ngày càng đỏ,...Tulip lẩm bẩm
_Quái lạ...gì vậy nè...sao cơ thể mình...đau quá...giống như có dòng điện..dòng điện của người con gái đó....mình....mình...
"RẦM......."và rồi Tulip gục xuống...Layon quay lại,bỏ cả phần thi của mình chạy đến cạnh Tulip...lay thật mạnh cô
_Tulip...Tulip...mày sao vậy...tỉnh dậy đi....
Mọi người nghe tiếng gọi của Layon liền chạy đến xem tình hình...
_Tránh ra......_Bỗng một giọng từ đâu phát ra
Mọi người quay phắt lại vừa kịp nhìn thấy khuôn mặt thì bị người đó quát
_TRÁNH RAAAAAAAAAAA....Điếc hả
Mọi người thất kinh hồn vía,...nhường đường cho người đó...Người lạ mặt cuối xuống bồng Tulip lên nhìn vào mặt Layon nói
_Cô đi theo tôi lên phòng y tá....
Trong phút chốc,Layon gật đầu ngoan ngoãn nghe lời...vừa quay lưng đi,thì lũ con gái chợt thốt lên...
_ÁAAAAAAAAA....anh Pyo..........
Layon nghe tên gọi giật thốt lên nhìn Pyo với bộ mặt ngạc nhiên....
Pyo đặt Tulip lên cái giường gần đó...cậu nói
_Layon...đi tìm y tá cho tôi...
Layon ái ngại vì bây giờ trong phòng chỉ còn Pyo và Tulip thì không được bèn nói
_Hay là anh đi tìm đi...để em chăm sóc cô ấy
_Tôi bảo cô đi tìm mà...
Pyo trợn mắt nhìn Layon khiến cô giật mình vội vã quay lưng đi...Pyo đóng cửa phòng y tá lại,cởi áo của Tulip ra và rồi...cậu vội vã mặc áo Tulip lại...nhìn Tulip đang thất sắc buộc miệng nói
_Đáng nhẽ ta phải cứu em.................
Layon kéo cô y tá trở về...cô y tá vội vã xem bệnh cho Tulip...Bỗng,cô cũng thất sắc nhìn Layon...Layon lo lắng hỏi
_Chuyện gì vậy cô...
_Tulip...tulip...
_Tulip sao cô...?
_Nó cần phải được đưa vào bệnh viện ngay...Nó rơi vào tình trạng hôn mê rồi
_Sao vậy được chứ....khi sáng cô ấy còn nói chuyện với em mà
_Ta không biết...ta không thể giải thích cái bệnh kì lạ này...
Pyo nghe xong câu chuyện bỏ đi ra...và thơ thẩn về một nơi nào đó...Layon vừa quay ra thì đã không thấy bóng Pyo đâu nữa.Cô run run cầm chiếc phone gọi cho mẹ của Tulip....Một lát sau,mẹ Tulip chạy đến trường...bà ngã gục trên chiếc giường đang có Tulip nằm trên đó,bà khóc
_Tulip ơi...con sao vậy...huhuhuhuuuuuuuu........
_Đầu óc đau quá...tiếng khóc ấy của Lyly tỷ tỷ mà...sao vậy...nóng quá...Tulip vùng mình tỉnh dậy...cô nhìn căn phòng đó...căn phòng trong giấc mơ...nhìn xa hơn nữa,bà LinhLinh đang ngủ gục ở đó...trông bà rất tiều tụy...Tulip xoa xoa cái đầu rồi bước xuống giường đến cạnh bà LinhLinh...Nó vô ý đánh thức bà LinhLinh bằng cách lay người nhè nhẹ
_Mẫu hậu...mẫu hậu...._Từ lúc nào đó nó bắt đầu gọi bà LinhLinh bằng mẫu hậu...Tulip cũng không hiểu được
Bà LinhLinh thức dậy,nhìn Tulip trong ánh mắt thương yêu...Bà ôm chầm lấy Tulip thổn thức...
_Cuối cùng con đã tỉnh...con làm mẫu hậu lo lắng quá...
_Nhưng...con bị sao vậy ạ...
Nó ngập ngừng hỏi...
_Từ cái lúc ở lâu đài Roenxi,khi con vừa ngồi vào bàn ăn...bất chợt con ngã lăn ra bất tỉnh...đến bây giờ con ngủ đúng 4 ngày rồi....
_HẢ??????????????4 ngày??
_Ừ...mà hôm nay là ngày con phải lên xe hoa
_Mẫu hậu...con không muốn lấy gã hoàng tử Ren đó...
_Nhưng,nếu con không lấy,dân chúng thành ta sẽ...
Vốn tính thương người,Tulip liền buồn bã gật đầu một cách miễn cưỡng....Và rồi Linh Miêu được bà LinhLinh triệu vào làm thợ trang điểm cho Tulip....30 phút sau,Tulip trở ra với một vẻ đẹp hết sức hút hồn khiến bà LinhLinh sững sờ...Bà LinhLinh bảo Tulip
_Con cười lên nào...ta muốn chụp ảnh cho con
_Dạ...
Tulip làm dáng và đứng yên một chỗ cho bà LinhLinh chụp...thật bất ngờ...bức ảnh được phóng to ngay tức khắc và có vẻ đẹp rất thu hút
Tulip hài lòng với bức ảnh đó và theo bà LinhLInh đến lâu đài Roenxi để làm lễ.....Tưởng chừng như tòa lâu đài tráng lệ kia thật im ắng nhưng vừa Tulip vừa bước vào...hoa rơi ở đâu xuống đầy đại sảnh....Đằng kia,hàng trăm người đang trầm trồ vì vẻ đẹp của Tulip...họ đến bắt tay bà LinhLinh một cách thân mật...Tiếng kèn thứ hai,hoàng tử Ren xuất hiện với một bộ lễ phục rất bắt mắt
Lúc đó,Tulip vừa chợt quay lại nhìn Ren...Ren cũng bắt gặp ánh mắt thơ dại của Tulip...2 người sững sờ khi nhìn thấy vẻ đẹp của đối phương...Ren nhếch môi với nụ cười nửa miệng đến cạnh Tulip nói nhỏ
_Con heo như cô mặc đồ cưới vô trông được hơn 1 tí xíu đó
_Còn hơn anh...cái đồ nụ cười giả tạo...cười mà không biết ngượng...
_Đồ heo...
Ren phán lên một câu rồi tắt cái nụ cười mà Tulip đã phán trúng tim đen.Cậu im lặng đợi ông sư hoàng làm lễ...
Một lát sau,Ông sư hoàng đến...đứng trước mặt của Ren và Tulip...mọi người im lặng dõi theo.Ông sư hoàng bắt đầu nhìn Ren và hỏi
_Hoàng tử Ren...ngài có muốn lấy công chúa Tulip làm vợ không?
_CÓ....Ren dõng dạc nhưng mắt vẫn đăm chiêu nhìn về một hướng nào đó...
Ông sư hoàng lại nhìn qua Tulip,hỏi
_Còn công chúa Tulip thì sao?Sẽ đồng ý lấy hoàng tử Ren chứ
_Tui...tui......
Tulip lắp bắp...cô thật không hề biết yêu là gì nữa...mới có 16 tuổi đầu mà lấy chồng thì LyLy tỷ tỷ sẽ nghĩ gì đây...nhưng mẫu hậu LinhLinh thì thật tội...Tulip đắn đo suy nghĩ...Ông Roenxi sốt ruột đợi...Bà LinhLinh mặt mày tái mét...khách mời bắt đầu lao xao...ông hoàng cao giọng hỏi lại
_Công chúa có chịu lấy hoàng tử Ren không ạ...?
_Tui...tui...đồng ý.....Tulip nhắm mắt nói nhanh
Mọi người đến phút này thở dài nhẹ nhõm.Rồi lại im lặng nghe ông hoàng phán mấy lời chúc phúc...NÀo ngờ...khách mời lên tiếng nhao nhao
_Kiss đi...kiss đi....
Tulip lúng túng như gà mắc tóc...cứ đứng chết trân một chỗ.Ren đành bất ngờ lôi Tulip về phía mình và hôn nhẹ lên đôi môi đó...Nụ hôn thật nhanh nhưng thật ngọt ngào...Tulip sững sờ nhìn Ren...Ông Roenxi đến cạnh Tulip và Ren
_Động phòng rồi đó...vào đi các con...
Ren đưa Tulip vào trong phòng rồi khóa cửa.Tulip cởi chiếc giày của mình đôi ngay người Ren nói
_Ê...ai cho ông kiss tui chứ...có biết đó là nụ hôn đầu tiên của tui không hả?
Ren tức giận quay lui nhìn Tulip
_Nụ hôn đầu tiên à....tui mà cướp nụ hôn đầu tiên của cô à...chính cô cướp nụ hôn của tui đó...
_Khi nào chứ?_Tulip gân cổ cãi
_Cái hôm tôi giả chết đó...ai đến liếm hết tương gà trên môi tôi vậy hả?
Tulip chợt nhớ lại rồi đâm ra lúng túng.Cô không hiểu nổi tại sao khi ấy mình lại làm vậy.Và rồi cô lại nhìn Ren
_Cái đó không gọi là hôn
_Vậy cái này cũng vậy....
Tulip tức tối bỏ đến giường lôi ra bộ đồ ngủ...lại nhìn Ren,Tulip nói
_Tui đi tắm...đừng có mà giở trò với tui đó...
Ren ngồi nhếch mép,giọng khinh khỉnh
_Giở trò với cô à...xin lỗi cô nhé...cái con người xấu xí như cô vứt tôi không thèm lượm nữa...đã vậy mập như heo...mà tôi không bao giờ giở trò đó với người tôi không yêu đâu...(Ăn nói ác quá xá>"<)
Tulip tức giận đóng cửa thật mạnh...Ren lầm bầm
_Cô tưởng cô là ai chứ...tôi thèm lấy cô lắm đó....
Một lát sau,Tulip trở ra...cô cầm gối đôi lên người Ren...
_Ông nằm dưới sàn mà ngủ đi....
_Mơ à con...Tôi nằm trên giường
_Xéo xuống dưới đó...Tulip dơ chân đạp ngay lưng của Ren khiến chàng ấy va mặt vào tường.
_Cô...Ren dơ tay định tát Tulip nhưng cậu nghĩ dù sao cô ta cũng là con của nữ hoàng LinhLInh...nên thôi
Tulip vẫn tức giận...
_Xuống chưa hả?
_Tôi không biết...cô nằm cạnh tôi thì tối có chuyện gì xảy ra mặc kệ đó...
Tulip giật thót người vội vàng lắp bắp
_Nãy ông nói không đụng người ông không yêu mà
_Tôi đổi ý...ai nằm cùng giường tôi đụng hết..
Tulip trừng mắt nhìn Ren bằng ánh mắt hình viên đạn...cô gật gù
_Được rồi...tui thua...tui ngủ ở đây...
Tulip lấy mền với gối trải dưới sàn nằm.Cô đến cạnh của sổ nhìn về một nơt hư không nào đó một cách chăm chú và buồn bã
Tất nhiên ánh mắt ấy không thể thoát khỏi cái nhìn tò mò của Ren.Nhưng rồi cậu leo lên giường nằm ngủ.Tulip cũng đến cái mền dưới sàn nằm xuống,nó tự nhủ nếu ngủ có thể ngày mai nó lại gặp được Lyly tỷ tỷ và Layon...con bạn nối khố của nó,Layon...liệu có thể....?Câu hỏi mãi chỉ là thời gian mới trẻ lời được
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro