Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 7

Thame chỉnh lại chỗ ngồi cho thoải mái hơn trước khi nói.

Ngày hôm đó có rất nhiều camera và một trong số đó đã bắt được anh. Đó là bằng chứng cho thấy anh là fan lẻn vào làm việc ở đây. Tôi không có nhiều lựa chọn cho anh—một là anh tự nguyện từ chức, hoặc tôi sẽ quay lại đoạn phim này,”cậu ta nói, rút ​​một chiếc USB ra khỏi túi,

“Và đưa nó cho Khun Pemika để yêu cầu sa thải anh.”

Tôi nhận ra rằng trong suốt một giờ mười lăm phút Thame đã bắt tôi chờ đợi để cậu đi thu thập bằng chứng đuổi việc tôi.

“Thame, nghe tôi nói này. Nó không như cậu nghĩ đâu.”

“Vậy ngày hôm đó không phải anh thì là ai? Anh đã thu thập được bao nhiêu thông tin về chúng tôi rồi?” Thame hỏi và bước lại gần tôi.

“Thame, không phải thế đâu. Tôi có thể giải thích. Tôi không phải là sasaeng, thực ra thì—”

“Tôi không nghĩ anh cần phải giải thích với tôi. Thay vào đó hãy giải thích cho Khun Pemika.”Thame giật lấy chiếc máy ảnh từ tay tôi.

Tôi nhìn đôi bàn tay trống rỗng của mình rồi nhìn Thame, người đang ra hiệu cho tôi. Tôi thực sự sắp bị sa thải bởi một người như thế này sao?

“Đưa nó đây. Nhóm nhạc của tôi không cần bị một sasaeng như anh kéo xuống bùn. Tôi không xây dựng nhóm nhạc này để những người như anh phá hỏng nó.” Tôi sững người trước những lời cuối cùng của Thame.

"Anh đang nhìn chằm chằm cái gì?"

“Thật buồn cười,” Tôi trả lời, khiến Thame cau mày.

“Cậu nói cậu không muốn tên tuổi của nhóm nhạc bị hoen ố và cậu không xây dựng nhóm nhạc này để một người như tôi phá hoại nó. Nhưng sự thật chính cậu mới là người phá hủy nó phải không?”

“Anh vừa nói cái gì?”

“Đừng hành động như thể cậu đang bảo vệ danh tiếng của nhóm. Cậu chỉ không muốn tên tuổi của mình bị hoen ố. Cậu sợ bị tôi sẽ phát hiện ra cậu ích kỷ đến mức nào. Cậu là kiểu người ngay khi thành công hơn những người khác, lại không nhận ra rằng những người bạn xung quanh cậu cảm thấy như thế nào. Cậu chỉ là một người ích kỷ, coi trọng thành công của bản thân hơn những người đã đi cùng con đường với cậu mà thôi.”

Tôi biết điều này rõ hơn bất cứ ai. Thame không khác gì Earn. Các thành viên khác trong nhóm nhạc cũng không khác gì tôi - đều bị bỏ lại phía sau, bị loại bỏ và cuối cùng bị thế giới lãng quên. Ngay cả khi họ cố gắng đứng dậy, những người như Thame cũng sẽ kéo họ xuống lại.

“Hãy nói cho tôi biết đi. Tại sao cậu lại có thể làm điều đó? Tại sao cậu có thể bỏ lại những người đã ở bên cậu bao nhiêu năm qua, chăm sóc bản thân và không hề quan tâm đến những gì họ đã làm cho cậu? Cậu có nhận ra những gì cậu đang làm lại khiến những người mà cậu bỏ lại phía sau thắc mắc tại sao ngay từ đầu họ lại lãng phí nhiều năm như vậy với cậu không?” tôi nhìn thẳng vào Thame và tung đòn cuối cùng.

“Cậu ích kỷ đến mức không thể tin được.”

“Anh không có quyền nói điều đó khi anh chưa hề biết gì về tôi.”

“Ồ, tôi biết chính xác cậu là người như thế nào. Và tôi hiểu được cảm giác bị bỏ lại phía sau đau đớn đến thế nào.”

“Và anh có nghĩ người ra đi cũng không bị tổn thương không?” Thame đáp lại, giọng run run, nước mắt chực trào ra.

“Anh có nghĩ rằng đạt được điều này là dễ lắm hả? Chắc chắn, những người ở lại sẽ dễ dàng hiểu được nỗi đau của họ hơn. Nhưng những người phải ra đi? Họ cũng đau đớn không kém.”

Thame nói xong rồi bỏ đi, để lại tôi đứng đó, chết lặng không nói nên lời.
……
……

Tôi lặng lẽ đứng ở bàn làm việc. Tôi không có máy ảnh, không có thẻ căn cước - không có gì cả. Baifern nhắn tin hỏi thăm ngày đầu tiên của tôi thế nào, có điều gì thú vị để chia sẻ cho nó biết không? Tôi đã gặp các thành viên của Mars chưa? Họ có quyến rũ như khi xuất hiện trên màn ảnh không? Họ có thân thiết không? Tôi đã gặp được Pepper, bias của nó chưa? Tôi không có câu trả lời cho Baifern.

Lúc này, câu hỏi duy nhất lấp đầy tâm trí tôi hiện giờ không phải là về Mars mà là những lời cuối cùng của Thame trước khi rời đi.
……
……

“Này,” tôi gọi Baifern.

“Mày nói cho tao biết cảm giác đau đớn thế nào khi phải bỏ lại một người ở lại không?”

"Mày đang nói về cái gì vậy? Earn nói gì với mày à?”

“Không, không phải về anh ấy. Có người đã nói với tao điều đó và bây giờ tao đang rất tò mò muốn biết.”

“Tao cũng không biết nữa”Baifern trả lời.

“Nhưng nếu mày tò mò như vậy thì tại sao mày không hỏi người ta đi? Chắc chắn họ sẽ cho mày câu trả lời.”

Tôi hạ ánh mắt xuống. Cô ấy nói đúng. Nếu tôi muốn biết thì nên đi hỏi trực tiếp.

“Nhân tiện,” giọng Baifern vang lên qua điện thoại.

“Người đó mà mày nói là ai?”

Tôi không trả lời. Thay vào đó, tôi bắt đầu đi tìm Thame.  Tôi tìm ở các phòng tập, bãi đậu xe và các khu giải trí của văn phòng, nhưng không thấy Thame đâu cả. Cuối cùng, tôi thấy cửa thoát hiểm đang mở và nhìn theo nó là đường lên sân thượng.
……
……

Đường chân trời của Bangkok bao quanh tầng thượng, ánh đèn thành phố rực sáng như phông nền mờ ảo. Tôi nhìn thấy Thame đang đứng một mình, tay cầm cả máy ảnh và CMND của tôi. Cậu ấy đang xem thứ gì đó trên camera—đoạn phim mà tôi đã quay trước đó về các thành viên khác trong nhóm vào giờ nghỉ của họ.

Màn hình chiếu những khoảnh khắc của Jun, Dylan, Pepper và Nano, tất cả đều được ghi lại một cách cẩn thận. Một nụ cười nhỏ hiện lên trên khuôn mặt Thame, dịu dàng và không chút đề phòng, không giống như Thame mà tôi đã gặp cả ngày hôm nay. Đôi mắt cậu lấp lánh và nước mắt bắt đầu rơi khi tiếng cười của Nano phát ra từ camera.

Tiếng bước chân của tôi thu hút sự chú ý của Thame. Cậu ấy nhanh chóng lau nước mắt rồi quay sang tôi.

“Xin lỗi, tôi không cố ý…” Tôi nói trước nhưng Thame cắt ngang.

“Anh hãy nói thật với tôi đi. Anh là fan hay sasaeng?”

"Không phải. Tôi thừa nhận là đã từng nhận công việc từ một người hâm mộ, và đúng như vậy, tôi đã đến dự một trong những sự kiện của Mars. Nhưng chỉ có một lần đó thôi, và tôi không nghĩ là cậu sẽ nhớ tôi đâu.” Thame nhìn đi nơi khác và trả lời,

"Anh thật khác biệt." Tôi chớp mắt, không hiểu ý của Thame là gì.

“Khác? Là như thế nào?”

“Hôm đó, khi mọi người đang quay phim, anh là người duy nhất không cầm máy ảnh,” Thame nói.

Tôi nhớ lại sự việc và nhận ra đó là sự thật. Dù đến thay Baifern nhưng vào thời điểm quan trọng khi nhìn rõ các thành viên của Mars, tôi đã hạ camera xuống và bế một bạn fan nhỏ để bạn ấy có thể nhìn rõ hơn.

“Đúng là như thế… nhưng tôi thật sự không phải là fan hay sasaeng. Thật đó."

“Vậy thì anh cứ tiếp tục làm việc,”

Thame nói, đưa lại máy ảnh và giấy tờ tùy thân cho tôi một cách dễ dàng đến đáng ngạc nhiên. Tôi choáng váng. Chỉ một lúc trước, Thame đã sẵn sàng để sa thải tôi kia mà.

"Hả..?"

“Anh đang làm rất tốt công việc của mình.”

Thame mỉm cười yếu ớt, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn tôi khiến tôi mất cảnh giác. Tôi không thể hiểu nổi chàng trai trẻ tài năng và nổi bật này đang nghĩ gì. Cậu ta có phải là người đã trừng mắt nhìn tôi vì đưa nhầm chai nước cho cậu ấy hay là người đang lặng lẽ khóc dưới ánh đèn thành phố?

“Nếu tôi tiếp tục làm việc,” tôi nói, nhìn thẳng vào mắt Thame,

“Người tôi muốn hiểu rõ nhất, chính là cậu.” Thame nhìn lại tôi với vẻ mặt khó hiểu.

“Nếu chỉ vì công việc thì anh không cần phải biết đâu” Thame trả lời trước khi quay người rời đi. Nhưng tôi đã nắm lấy cánh tay Thame và mạnh dạn hỏi:

“Nếu không chỉ vì công việc thì sao? Tôi có thể làm quen với cậu được chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro