Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: An tử



Wasan đi về hướng tòa nhà mà hai y tá trong bộ đồng phục màu xanh và quần ôm màu đen vừa bước xuống từ chiếc xe máy. Wasan từng gọi nơi này là trạm y tế gần nhà trước khi nó được đổi tên thành Bệnh viện Khuyến khích Sức khỏe Công cộng Khu vực.

"Nhìn xem ai kìa" Tae bước ra khỏi văn phòng của mình, tiến về phía người đàn ông trong bộ đồng phục cảnh sát từ đầu đến chân. Đôi mắt của người đàn ông trung niên tràn đầy niềm tự hào. "Chú có thể giúp gì cho cậu đây, Đại úy?"

"Giống như lúc cháu còn nhỏ ấy." Wasan khụt khịt chiếc mũi nghẹt của mình. "Có thể cho cháu thuốc giảm đờm và thuốc nghẹt mũi được chứ ạ?"

"Mỗi lần sau khi trời mưa hoặc khi thời tiết thay đổi, cơn dị ứng của cậu nhóc Wasan sẽ luôn bộc phát trở lại." Tae cười khúc khích khi nhớ lại ngày xưa, lúc Wasan vẫn chỉ là một cậu nhóc nhếch nhác, ăn nói thẳng thừng. Cậu nhóc ấy sẽ đến nhờ ông giúp đỡ gần như mọi lần khi thời tiết thay đổi.

"Cậu cảm thấy tốt hơn rồi chứ? Đã một tuần rồi." Ông đang nói về mẹ của Wasan.

"Vẫn còn nhớ bà ấy, nhưng cháu đã cảm thấy khá hơn rồi ạ."

"Tốt! Chúng ta, những người còn sống, cần phải tiếp tục sống." Tae vỗ vào vai Wasan. "Đợi ở đây nhé, con trai. Chú sẽ đi lấy thuốc cho cậu."

"Cảm ơn ạ." Anh ngồi trên băng ghế dài phía trước các phòng khám không có lấy vị bác sĩ nào xung quanh. Nhìn quanh cũng không có lấy bệnh nhân nào, nên thật may mắn là anh không phải đợi quá lâu để lấy thuốc. Anh vừa nhận được báo cáo về một sự cố tấn công. Chảy mũi sẽ không tốt cho anh khi nói chuyện với mọi người ở hiện trường vụ án.

"Thật không thể tin nỗi! Bác sĩ Kantapat chỉ vừa đến thăm ông Songkran vào tuần trước, và ông ấy đã chết rồi." Một y tá đang nói chuyện với Tae người đang bận rộn xác định vị trí của số thuốc trong hộc tủ. Wasan lập tức ngẩng đầu lên khi nghe thấy cái tên 'Kantapat' từ cuộc trò chuyện.

"Thật tuyệt, phải không? Vậy thì ông ấy sẽ không phải chịu đau đớn nữa."

"Tôi đã đến đó để đánh giá cơn đau của ông ấy sau khi bọn tôi đã điều chỉnh thuốc theo chỉ dẫn của Tui. Nhưng đã quá muộn. Ying nói với tôi rằng ông ấy có thể đã qua đời một cách bình yên vào đêm qua khi đang ngủ.

"Cậu đã gọi cho bác sĩ Kan chưa? Cậu ấy có thể muốn chuyển thời gian đó cho ca khác."

"Tôi đã bảo Anne gọi rồi ạ."

"Làm ơn nói thêm với bác sĩ Kan rằng cậu ấy đã bỏ quên ống nghe ở đây, trong phòng khám ấy. Phòng trường hợp cậu ấy đến tìm nó ở bệnh viện."

Wasan lén lút lắng nghe cuộc trò chuyện cho đến khi Tae quay trở lại với hai túi thuốc. Wasan vội vàng đứng dậy khỏi ghế và nhận lấy túi thuốc. "Thuốc kháng histamine* sẽ làm cho cậu cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng chỗ tụi chú chỉ có mỗi loại này thôi. Nó sẽ làm dịu các triệu chứng của cậu."

*[Thuốc kháng histamine: là một loại thuốc thường được sử dụng để điều trị dị ứng và các triệu chứng như chảy nước mũi, nghẹt mũi và hắt hơi]

"Cảm ơn chú ạ." Wasan chắp hai tay lại với nhau để thể hiện lòng biết ơn và định quay đi. Tuy nhiên, sự nghi ngờ của anh đã khiến anh quay lại hỏi Tae. "Ngày nào thì Bác sĩ Kan có ca trực ở đây vậy ạ?"

"Cậu ấy ở đây vào mỗi thứ ba. Bình thường, cậu ấy làm việc tại bệnh viện tỉnh. Thực ra, cậu ấy có đến vào sáng nay và chỉ vừa rời đi vào khoảng 1 giờ chiều vì có cuộc họp khẩn cấp ở bệnh viện. Cậu ấy đã vội vàng đi mà quên mất ống nghe." Tae cười. "Nếu cậu muốn kiểm tra sức khỏe tổng quát với cậu ấy, cậu có thể đến vào thứ ba."

Wasan im lặng một lúc. "Chú có muốn cháu giúp mang ống nghe đến cho Bác sĩ không?"

Tae nhướng mày với vẻ kinh ngạc. "Cậu đã biết Bác sĩ rồi, phải không? Cậu sẽ gặp lại cậu ấy sớm chứ?"

Wasan gật đầu. "Tụi cháu đã biết nhau rồi ạ." Nhưng anh lại không trả lời câu hỏi sau đó.

Tae nhún vai. "Nếu cậu không cảm thấy phiền, hãy đem nó đến cho cậu ấy nhé." Tae đi đến phòng khám và quay trở lại với ống nghe màu đỏ thẫm trước khi đưa cho Wasan. "Cậu có chắc là muốn mang nó đến cho cậu ấy chứ? Bác sĩ Kan có thể tự mình lấy nó, không có gì to tát đâu."

"Cháu sẽ tự mình trả nó lại cho cậu ta." Wasan nói lời tạm biệt với người đàn ông và vội vã bước ra khỏi tòa nhà.


◆◆◆


Tại sao mình lại phải mang cái quái này theo vậy nhỉ?

Wasan liên tục tự hỏi bản thân mình câu hỏi đó kể từ khi anh rời Bệnh viện Khuyến khích Sức khỏe Cộng đồng. Anh không thể biết được mình đang nghĩ cái gì lúc đó. Đầu anh đầy sự hỗn độn. Anh cảm thấy như mình đã biết câu trả lời, nhưng giống như có một bức màn che khuất nó đi. Wasan liếc nhìn thiết bị y tế nằm trên bàn làm việc của mình. Nó dường như không phù với nơi này, nằm cùng với các tệp hồ sơ vụ án và mũ cảnh sát của anh như thế. Sau khi anh nghiên cứu hiện trường vụ án, Wasan vội vàng trở lại giải quyết các tệp hồ sơ vụ án còn dang dở của mình cho đến khi giờ làm việc chính thức kết thúc. Anh đã không ghé qua bệnh viện như dự định ban đầu.

Wasan thoát khỏi sự mơ màng khi chiếc điện thoại trên bàn của mình rung lên. Anh nhìn chằm chằm vào tên người gọi và nhíu mày thật chặt trước khi anh trả lời cuộc gọi. "Xin chào."

"Xin chào, Đại úy." Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe có vẻ dịu dàng. "Tôi nghe nói anh đã lấy đồ của tôi."

Wasan sững sờ một lúc lâu trước khi thở dài một cách nặng nề. "Tôi chỉ đề nghị giúp trả lại cho cậu vì dù sao tôi cũng đi ngang qua chỗ làm của cậu."

"Cảm ơn anh rất nhiều. Thực ra, anh không cần phải phiền phức bản thân làm gì, trừ khi anh muốn..." Kantapat tạm dừng để để lại mọi thứ cho trí tưởng tượng.

"Tôi không muốn gì cả. Đến và lấy lại ống nghe của cậu ngay bây giờ đi. Tôi đang làm việc ở PS*." Wasan nói với một tông giọng lớn, dứt khoát. "Nếu cậu không có gì khác để nói, hãy cúp máy đi. Tôi còn cả đống việc phải làm nữa."

*[PS: là viết tắt của Police Station]

"Đợi đã, đợi chút đã." Kan ngăn anh lại. "Tôi không thể đến ngay bây giờ. Chúng ta có thể gặp nhau ở đâu đó được không? Một nhà hàng chẳng hạn?"

"Cậu thật sự phải mời tôi đi ăn tối à?"

"Không phải chỉ để ăn tối. Anh cũng phải trả lại đồ của tôi nữa."

"Tôi không nên giữ nó cho cậu mà."

"Cảm ơn anh trước, Đại úy. Tôi sẽ gửi khung giờ rảnh của mình cho anh lựa chọn nhé?"

Anh đã đồng ý điều này khi nào? Tại sao anh phải làm mọi chuyện phức tạp nhỉ? Wasan nghĩ. "Cậu có thể đến văn phòng của tôi hoặc đợi tôi trả nó lại cho cậu tại bệnh viện vào ngày mai."

"Đừng quên chọn ngày nhé. Tôi sẽ đợi."

"Cậu có đang nghe tôi không vậy!?"

"Tiện thể thì giọng anh nghe có vẻ nghẹt mũi hơn bình thường. Hãy nghỉ ngơi và uống thật nhiều nước nhé."

Wasan đưa tay lên thái dương của mình và lắc đầu. Anh cúp điện thoại một cách dứt khoát mà không nói lời tạm biệt. Đó là sai lầm của anh khi cầm đồ của Kantapat như vậy. Anh có thể cảm thấy rằng nhiều điều phức tạp chắc chắn sẽ xảy ra. Người này sẽ làm gián đoạn cuộc sống yên bình, tĩnh lặng của anh.

Lần cuối cùng khi ai đó tiếp cận với anh bằng cách thể hiện tình cảm lãng mạn là khi anh còn là Phó phòng Thanh tra (Deputy Inspector). Người đó là một Quận Trưởng (District Chief); vẻ ngoài của anh ta ở mức trung bình. Do còn phải lo lắng về chuyện sức khỏe của mẹ và thực tế là anh sắp phải di chuyển về lại quê hương mình, Wasan là người đã kết thúc mối quan hệ của họ. Tất nhiên, mối quan hệ giữa Wasan và Quận Trưởng không có ai khác biết đến. Xu hướng tình dục của anh đã được giữ bí mật kể từ khi anh biết mình muốn gì, trước cả khi anh trở thành một thực tập sĩ quan. Bên ngoài, anh là một trai thẳng . Rất khó để người khác có thể biết được rằng anh thích đàn ông.

Chỉ người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt. Anh đoán Bác sĩ Kantapat hẳn là người giống như anh.


◆◆◆


Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Kan mỉm cười thật lớn. Cậu gửi thời gian rảnh vào buổi tối của mình cho Wasan trước khi đặt điện thoại lên bàn trong phòng ngủ. Kan kéo lê cơ thể mệt mỏi sau một thời gian dài tham dự cuộc họp đến phòng tắm. Cậu cởi áo sơ mi dài tay, để lộ cơ thể khỏe mạnh nhờ tập luyện thường xuyên. Kan nhìn mình trong gương. Cậu không nghĩ mình trông tệ. Cậu có thể, nhiều hoặc ít, tạo được ấn tượng với những người đàn ông khác và cậu hoàn toàn chắc chắn rằng Wasan để tâm đến mình. Đó là lý do tại sao anh ta lại làm điều kỳ lạ như việc giữ ống nghe làm con tin, để họ có cơ hội gặp lại nhau.

Sau khi tắm xong, Kan quay trở lại bàn, mở Macbook của mình, và đọc một bài viết tiếng Anh mà cậu đã để mở trong trình duyệt. Ngày mai, sẽ có một Hội nghị Bác sĩ Gia đình (Family Physician Conference). Cậu dự định sẽ thuyết trình cho những người tham dự về chủ đề mà cậu đã quan tâm và nghiên cứu từ lâu. Cậu muốn người khác thấy được quan điểm của mình. Có lẽ những gì cậu sẽ nói vào ngày mai có thể thực sự xảy ra trong tương lai.


◆◆◆


"An tử"

Từ đầu tiên xuất hiện trên bài thuyết trình của Kantapat đã thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng họp. Trong phòng, có các thực tập sinh y khoa, Bác sĩ Đào tạo Tại chức (Inservice Training)* từ khoa Y học Gia đình (Family Medicine) và ba người đồng nghiệp của Kantapat là những chuyên viên y khoa.

*[Đào tạo Tại chức: là một trong những chương trình nội trú khoa Y khoa Gia đình]

"Có ai biết từ này không?" Kantapat hỏi những người tham dự. Sau đó, một nữ bác sĩ đang trong quá trình đào tạo tại chức giơ tay lên.

"Đó là một cách giết người nhân đạo, một sự tiến hành giúp những bệnh nhân kết thúc cuộc sống của họ theo ý muốn của họ."

"Cảm ơn. Nó có thể vẫn là điều bất hợp pháp ở Thái Lan. Tuy nhiên, ngày nay, sự tiến hành này hợp pháp ở một số quốc gia, như Thụy Sĩ, Bỉ, Hà Lan, và ở một số bang của Hoa Kỳ." Kantapat nhấn vào chiếc nút để thay đổi trang trình chiếu, "Quyền sống hoặc chết chính xác là thuộc về ai? Nhiều người sẽ nói, nó phụ thuộc vào bối cảnh của từng trường hợp. Trong trường hợp bệnh nhân hoàn toàn tỉnh táo, họ có thể tự mình lựa chọn. Tuy nhiên, trong trường hợp bệnh nhân ở trạng thái thực vật, quyết định chủ yếu thuộc về các thành viên gia đình bệnh nhân. Ở Thái Lan, điều duy nhất mà chúng ta có thể làm là tuân theo Đạo luật Chăm sóc Sức khỏe Quốc gia được hưởng Quyền được Chết (Right to Die), nêu rằng, 'một người có quyền bày tỏ niềm mong muốn về phương pháp điều trị của mình hoặc từ chối dịch vụ điều trị, được cung cấp chỉ đơn thuần là kéo dài giai đoạn cuối của cuộc sống, để chết một cách yên bình và giữ lại phẩm giá con người.' Giết người nhân đạo không được đề cập rõ ràng trong văn bản, cũng như cung cấp cho bệnh nhân thiết bị để kết thúc cuộc sống của họ."

Một tấm poster phim nước ngoài xuất hiện trên màn hình. Nhân vật chính của câu chuyện được chẩn đoán mắc bệnh ung thư xương ở giai đoạn di căn và anh ta đã quyết định kết thúc cuộc đời của mình ở quốc gia cho phép tiến hành an tử.

"Từ 'An tử' theo nghĩa đen bao gồm hai từ: 'tốt' và 'chết', ghép chúng lại với nhau thì có nghĩa là 'cái chết tốt đẹp' hoặc 'cái chết yên bình', có nghĩa khác với từ 'trợ tử' hoặc giúp ai đó chết. Do đó, câu trả lời của mọi người có thể không khớp hoàn toàn với định nghĩa của từ 'An tử'. Tôi tin rằng ai cũng muốn một cái chết tốt đẹp. Tôi cũng thế, cũng muốn chết một cách yên bình mà không có bất kì đau đớn nào, bất kể là bằng phương pháp nào. Là một chuyên gia, nếu mọi người có thể đề nghị lựa chọn này cho những bệnh nhân và họ chấp nhận nó một cách tự nguyện, mọi người có muốn làm điều đó chứ?"

"Tôi vẫn nghĩ nó là giết người." Bác sĩ Anucha bày tỏ ý kiến của mình. "Tất cả chúng ta đều đã được học để điều trị cho bệnh nhân của mình. Mặc dù những người ở giai đoạn cuối không thể chữa khỏi, chúng ta vẫn có khái niệm về chăm sóc giảm đau tạm thời, một nhiệm vụ để chăm sóc bệnh nhân và làm cho họ qua đời một cách tự nhiên càng ít đau đớn càng tốt."

"À, nguyên tắc cơ bản của việc chăm sóc giảm đau tạm thời là tập trung vào chất lượng cuộc sống, phải không, Bác sĩ Anucha?" Kan quay lại tranh luận với một vị Bác sĩ Gia đình kì cựu. Anucha gật đầu. "Như vậy, chẳng khác nào đang khuyên các bác sĩ không điều trị những bệnh sẽ làm bệnh nhân của họ đau đớn, thông báo cho các thành viên trong gia đình của bệnh nhân và thuyết phục họ ký vào đơn từ chối điều trị và thay vào đó là đưa bệnh nhân về nhà. Có thể 'từ chối điều trị' như hồi sức tim phổi (CPR), máy thở, hoặc không kê đơn thuốc điều mà chúng ta đang thực hiện được coi là gián tiếp giết chết bệnh nhân của mình không? Những thực hiện này thậm chí còn mất nhiều thời gian hơn trước khi bệnh nhân qua đời. Tất cả bọn họ đều phải đối mặt với cùng một kết thúc, nhưng nó còn đau đớn hơn những gì mà các bác sĩ có thể làm cho họ."

Phòng hội nghị đột nhiên rơi vào im lặng.

"Tôi chỉ nêu lên quan điểm để mọi người suy nghĩ. Nếu an tử có thể thực hiện, nó có thể là một phương pháp thay thế tốt. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều mối lo ngại cần phải thảo luận thêm nữa. Mối quan ngại lớn nhất là niềm tin tôn giáo. Kết thúc cuộc đời của một người được coi là điều tội lỗi trong hầu hết các tôn giáo. Nếu trong tương lai chúng ta có thể áp dụng nó, tiến hành an tử có thể được mở rộng không chỉ cho bệnh nhân ở giai đoạn cuối, mà còn cho các bệnh nhân khác nữa, hoặc thậm chí những người khỏe mạnh cảm thấy rằng họ đã thấy đủ và muốn kết thúc. Khía cạnh đáng sợ là liệu nó sẽ được sử dụng như một công cụ để tiết kiệm ngân sách của hệ thống chăm sóc sức khỏe. Điều tiếp theo đó là an tử sẽ được sử dụng một cách vô trách nhiệm ngay cả với bệnh nhân có khả năng điều trị. Chúng ta cần tạo ra một hệ thống hiệu quả để giải quyết vấn đề này."

Kantapat kết thúc video thuyết trình của mình sau khoảng một giờ, và rất hài lòng với nó. Cậu chọn nói về chủ đề này vì cậu chỉ muốn mọi người được biết đến từ 'An tử'. Cậu không ủng hộ cũng không phản đối nó. Vì phải làm việc gần những bệnh nhân sắp chết, cậu cảm thấy hứng thú với những kiến thức rộng rãi về bệnh nhân ở giai đoạn cuối. Cậu cũng đã theo dõi nhiều bài viết về an tử trong nhiều năm, chỉ hy vọng chia sẻ thông tin này đến người khác.

Sau khi buổi thuyết trình diễn ra suôn sẻ, cậu hy vọng sẽ có một buổi 'hẹn hò' đầu tiên thật vui vẻ với Đại úy Wasan vào tối nay.


◆◆◆


Nơi mà Wasan chọn là một nhà hàng Lẩu Isan nhỏ ở trung tâm thành phố. Kan tưởng tượng sẽ đưa Wasan đến một nhà hàng sang trọng trong trung tâm mua sắm, nhưng khi anh chọn nơi này, Kan vẫn vui vẻ chấp nhận. Cả hai cùng ngồi ở bàn ngoài trời được đặt trong sân không mái che. Nó gần đường đi đến mức họ có thể nghe thấy rõ tiếng xe cộ qua lại. Wasan ăn mặc giản dị trong chiếc áo phông và quần nỉ bo gấu (sweetpants). Kan thì vẫn bộ đồng phục của mình, nhưng cậu đã tháo áo blouse ra.

"Chúng ta đang ăn lẩu nóng trong thời tiết nóng thế này sao?" Kan hỏi trong khi nhìn vào hơi nước đang bốc lên từ nồi lẩu đang sôi.

"Cậu nên thử trước đi. Cậu sẽ biết được rằng chúng ta nên đến đây bất kể thời tiết nào" Wasan múc một ít thịt heo và rau đã nấu chín vào chén. "Tôi xin lỗi nếu đồ ăn không hợp với khẩu vị của cậu."

Kan mỉm cười. Tôi biết rồi. Wasan đang trêu chọc cậu. "Khi tôi đến thăm một bệnh nhân, tôi ăn xôi với Larb* mà họ đưa cho tôi bằng tay. Tôi thậm chí còn ăn trên bãi cỏ. Cái này đã đủ sang trọng với tôi rồi."

*[Larb: gọi nôm na là gỏi thịt heo băm, là một món ăn Thái kết hợp giữa phong cách miền Đông và miền Bắc]

Wasan ngẩng đầu lên với gương mặt lạnh lùng trước khi tiếp tục bữa ăn của mình. "Tôi muốn hỏi cậu một chút."

"Hỏi gì đây?"

"Cậu là kiểu bác sĩ gì nhỉ?"

"Anh hỏi tôi là bác sĩ gì ấy hả?" Kan múc thêm một muỗng nước súp cho người đàn ông trước mặt. "Tôi là một Bác sĩ Gia đình, là chuyên gia được đào tạo để cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe cơ bản cho bệnh nhân. Công việc của tôi bao gồm cả việc cung cấp điều trị và chăm sóc sức khỏe dự phòng. Tôi được cho là bác sĩ đầu tiên mà bệnh nhân gặp trước khi chuyển họ đến các chuyên khoa khác. Chúng tôi có những kỹ năng đặc biệt trong việc giao tiếp và thấu hiểu bệnh nhân, dạy họ cách tự chăm sóc bản thân, và thỉnh thoảng còn đến thăm họ nữa. Một vài người trong chúng tôi đã đăng ký các chương trình bổ sung như Y tế Nghề nghiệp (Occupational Health), Y học Lão khoa (Geriatric Medicine)* hoặc Chăm sóc giảm đau tạm thời (Palliative Care)."

*[Y học Lão khoa (Geriatric Medicine): là một chuyên ngành chỉ tập trung vào việc chăm sức khỏe người cao tuổi]

"Nghe giống như kiểu thực hành chung hơn là các chuyên khoa khác."

"Đúng vậy. May mắn thay, tôi đang làm việc tại bệnh viện tỉnh, vì thế chúng tôi có thể chia sẻ lưu lượng công việc cho nhau. Tôi chịu trách nhiệm cho các ca bệnh nhân giai đoạn cuối."

"Cậu thích làm việc với những người sắp chết nhỉ?"

Kan bắt đầu nhận ra được kỹ năng thẩm vấn của Wasan. Anh ta đặt những câu hỏi theo cách ngắn gọn, cụt lủn nhưng lại có thể khiến người bị hỏi phải đưa ra nhiều câu trả lời hơn. "Tôi biết rằng tôi không nên yêu thích cái chết, nhưng điều tôi thích là mang lại một cái chết tốt đẹp cho bệnh nhân của mình."

Wasan nhíu mày lại. "Lời của cậu rất nguy hiểm đấy."

"Bình tĩnh đã. Tôi không phải là người chịu trách nhiệm về cái chết của bệnh nhân. Họ cuối cùng cũng sẽ chết vì bệnh tật. Tôi chỉ giúp họ chuẩn bị cho điều đó. Một cái chết yên bình bao gồm rất nhiều sự cấu thành, chẳng hạn như không có đau đớn, được ở bên người thân yêu, có thể kết nối với tôn giáo hoặc niềm tin của họ, và có nơi kết thúc thật thích hợp. Không chỉ vậy, tôi còn phải xử lý nỗi đau của các thành viên trong gia đình họ sau sự mất mát đó."

"Đấy là lý do tại sao cậu lại đến dự đám tang của mẹ tôi thường xuyên như thế à? Cậu lo lắng rằng anh trai và tôi sẽ quá đau buồn?"

"Anh biết rất rõ đó không phải là lý do duy nhất." Kan nói trong khi nhếch khóe miệng của mình lên.

Wasan ghét những gì mà anh đã nghe thấy. Nó giống như tất cả mọi thứ đều bị ném vào người anh để anh phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, và anh không thể phủ nhận điều đó. Chính anh là người đã hỏi một cách thẳng rằng liệu anh có đang tưởng tượng rằng Kan có ý định tiếp cận anh bằng cách thể hiện tình cảm lãng mạn hay không.

Sau khi họ đã ăn no, Wasan lấy túi da của mình ra và tìm ống nghe – lý do khiến anh có mặt ở đây, dùng bữa với Kan – rồi đưa nó về lại cho chủ nhân. "Cầm lấy đi và việc của chúng ta đến đây là kết thúc."

Kan với tay ra, nhưng thay vì chỉ cầm lấy ống nghe, bàn tay to lớn của cậu lại chạm vào tay của Wasan. "Anh có kế hoạch gì cho tối nay chứ? Chúng ta có thể uống một ly ở khách sạn được không?"

Ánh mắt sắc bén của cậu khiến Wasan mê mẩn. Điều duy nhất anh có thể tập trung vào là đôi mắt đầy đam mê mãnh liệt đó. Wasan không muốn chơi đùa với lửa, nhưng có đôi khi ngọn lửa nguy hiểm lại quyến rũ và khó cưỡng lại được. Wasan cân nhắc ưu và nhược điểm. Anh không muốn bị xem là người dễ dãi. Tuy nhiên, khi cơ hội đang gõ cửa gọi mời, nó rất khó để từ chối.

"Tôi phải dậy sớm. Anh trai và tôi dự định cúng dường cho các nhà sư thay cho người mẹ quá cố của mình trước khi chuẩn bị đi làm." Cuối cùng, Wasan cũng đưa ra câu trả lời của mình. "Có lẽ là lần sau, Bác sĩ Kantapat."

Bác sĩ nhướng mày như thể thất vọng trước khi bỏ ống nghe của mình vào túi xách. "Tất nhiên, lần sau vậy..."

"Bởi vì tôi..." Wasan đột nhiên thốt lên. "muốn biết về cậu nhiều hơn nữa. Tôi muốn một mối quan hệ nghiêm túc với cậu, vì thế tôi không muốn ngủ với cậu lúc này. Tôi không muốn trở thành tình một đêm của cậu. Cậu hiểu ý tôi chứ?"

Kan bị choáng bởi những lời thẳng thắn như vậy. Đúng là cậu muốn ngủ với Wasan, nhưng cậu cũng muốn đó sẽ là một mối quan hệ lâu dài. Có vẻ như cậu phải làm hài lòng người đàn ông trước mặt mình ngay lúc này. Việc tìm hiểu về đối phương, từng chút từng chút một, nó cũng khá hợp lý. "Tôi cũng không chỉ muốn mỗi cơ thể anh, Đại úy."

Wasan đặt tiền lên khay. "Bữa ăn này tôi mời. Lần sau, đến lượt cậu nhé."

Sự cương quyết của Wasan khiến tim Kan đập dồn dập trong lồng ngực. "Khi nào thì đến lần sau nữa nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro