Chương 26: Đêm đẫm máu
Mặc dù không thể liên lạc được với Kan vào lúc này, nhưng Wasan biết xe của cậu đang ở đâu. Chỉ mình anh biết điều đó. Anh sẽ không tiết lộ vị trí của Kan cho bất kì ai, cho đến khi lệnh bắt được ban hành và Phó Trưởng Ban Bert buộc anh phải khai ra. Wasan không coi đây là cách giúp Kan tránh khỏi việc vào tù, nhưng nó cách để ghép những mảnh ghép chưa thể giải thích được lại với nhau trước khi mọi chuyện quá muộn. Dù còn nghi ngờ về Kan, anh vẫn sẽ cho cậu cơ hội giải thích một lần nữa.
Anh chỉ hy vọng người đàn ông này sẽ không nói dối anh lần nữa.
Vào lúc này, chiếc xe của Kan đang đậu trên một con phố trong khu dân cư, cách thị trấn khoảng 20km. Wasan lái chiếc xe máy của mình xuyên qua bóng tối, đi thẳng tới vị trí đã được xác định mà không hề chậm trễ. Anh vẫn không biết đó là đâu và tại sao Kan lại ở đó vào ban đêm.
Sau khi anh rẽ vào một con hẻm nhỏ nối liền với con phố chính vài trăm mét, anh đã tìm thấy chiếc xe quen thuộc. Wasan dừng xe máy bên đường và vội vã tiến lại gần xem xét phương tiện. Nó bị khóa, và Kan không có ở trong đó. Wasan đi bộ quanh khu vực để xem có bất kì chỗ nào mà Kan có thể đang ở, nhưng anh chỉ thấy một vườn nhãn và những ngôi nhà yên tĩnh của những người hàng xóm gần đó.
Chiếc điện thoại trong túi của anh liên tục rung và đổ chuông như thể có ai đó đang gửi rất nhiều bức ảnh qua ứng dụng LINE. Wasan nhanh chóng mở ứng dụng và thấy rằng người đã khẳng định tìm thấy thẻ căn cước của Yongyuth tại nhà Bác sĩ Somsak vừa gửi cho anh 22 bức ảnh kèm theo dòng chú thích:
'Tìm thấy những ống tiêm rỗng có thẻ tên của các bệnh nhân đã qua đời và thuốc chống trầm cảm dạng lỏng để tiêm tại nhà của Bác sĩ Somsak. Làm ơn hãy đến kiểm tra ngay.'
Tiếp theo sau là vị trí của nơi đó. Khi Wasan bấm mở bản đồ, anh thề với sự thất vọng bởi vì vị trí đó chỉ ở ngay con hẻm bên cạnh. Lúc này, Wasan chắc chắn rằng người gửi bằng chứng bí ẩn chắc chắn không phải là người lạ.
Kantapat! Rốt cuộc cậu đã làm gì cái gì thế này?
◆◆◆
Kan nhanh chóng gom lại mọi thứ vào trong tủ. Cậu đã tìm thấy những thứ có thể đủ để khiến Wasan quan tâm. Việc tiếp theo cậu cần làm là rời khỏi đây càng nhanh càng tốt trước khi Somsak quay lại. Kan biết rằng Somsak chắc chắn sẽ không gọi cảnh sát vì điều đó sẽ phơi bày bí mật của ông ta. Kan hiện tại đang chiếm ưu thế và bất cứ điều gì cậu làm lúc này cũng sẽ có lợi cho cậu.
Cánh cửa cót két mở ra, âm thanh vang lên như thể bầu trời sắp sụp đổ, khiến sự hứng thú của Kan nhanh chóng biến mất. Kan quay lại và thấy bóng dáng cao lớn của chủ nhà đứng đó với hơi thở nặng nề vì phải vội vã đến đây. Kan chuẩn bị đứng dậy và lao vào Somsak để trốn thoát bằng sức. Tuy nhiên, điều ngăn cản cậu lại là khẩu súng mà lần trước đã chĩa vào cậu.
"Cậu không phải là một cậu bé ngoan, Bác sĩ." Somsak nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Tôi nên làm gì với cậu đây?"
Kan giơ hai tay lên, từ từ quỳ xuống rồi đứng dậy. Cậu cẩn thận nhìn người đàn ông kia. "Giáo sư..."
"Cậu có thể nghĩ là cậu tìm thấy thứ gì đó đủ để buộc tội tôi. Nhưng để tôi nói cho cậu một điều. Nếu cậu chết ngay lúc này, chẳng có ai nhìn thấy được chứng cứ đó nữa đâu."
"Tôi đã gửi hết chứng cứ cho cảnh sát rồi." Kan nói với giọng đều đều.
Somsak cầm chặt khẩu súng trong tay. Khuôn mặt lạnh tanh của ông ta chuyển sang giận dữ. "Đừng tưởng tao không biết mày đã làm gì. Kantapat, người mà mọi người nghĩ là thần thánh, hóa ra lại là một kẻ giết người!"
Kan giật mình. "Tôi không hiểu ông đang nói gì, Giáo sư."
"Năm đầu tiên mày đến làm việc ở đây. Có một bệnh nhân 50 tuổi tên là Rord Puangkaew."
Mắt Kan từ từ mở lớn.
Somsak cười khẩy khi ông ta nhìn thấy phản ứng đó. "Rord là bạn của tao từ hồi Trung học. Một ngày trước khi ông ta chết, ông ta đã gọi cho tao, nói lời từ biệt và kể cho tao nghe tất cả mọi chuyện."
Kan rõ ràng đang bối rối. "Tôi nhớ Ông Rord, nhưng tôi không hiểu tại sao ông lại nhắc đến ông ấy..."
"Mày giỏi lẩn tránh thật đấy, Bác sĩ. Nhưng dù sao đi nữa..." Somsak cắt lời. "Dù sao thì, nếu tao có phải vào tù, thì mày cũng vậy. Nhưng nếu mày chết ở đây, bí mật của tao sẽ mãi mãi được giấu kín."
"Nếu ông muốn giết tôi, thì cứ làm đi. Có một người đã chết ở đây sẽ đem cảnh sát đến tìm kiếm nhà ông kỹ càng hơn. Lúc đó, họ sẽ biết đó là ông. Đặc biệt là khi mọi thứ trong tủ kia đã được chụp lại và gửi cho cảnh sát hết rồi." Kan thách thức mà không sợ hãi cái chết. Cậu biết rằng việc khiêu khích người đàn ông có thể giết mình bất cứ lúc nào không phải là một hành động khôn ngoan. "Ông không thể trốn thoát đâu."
"Dù sao thì tao cũng sẽ bị bắt, giết thêm một người cũng chẳng sao!" Somsak đưa khẩu súng ngắm đúng vào Kan mà không hề do dự.
Đó là lúc Kan nhận ra rằng mình đã thật sự không thông minh.
Trong một giây ngắn ngủi, cậu quyết định chạy vào phòng tắm trong khi tiếng súng vang lên khiến tai cậu ù đi. May mắn thay, cậu không bị trúng đạn từ cú bắn đó.
Khi vào trong phòng tắm, Kan nhanh chóng khóa cửa lại và dựa lưng vào bức tường cùng phía. Trong căn phòng tắm tối om, tim Kan đập nhanh vì hoảng sợ. Điện thoại của cậu nằm trên sàn bên ngoài, cậu không thể liên lạc với ai để cầu cứu.
Pằng!
Cánh cửa gỗ màu nâu bị xuyên thủng bởi một viên đạn.
Kan run rẩy và dịch chuyển ra xa cửa. Cậu thề trong sự sợ hãi, và cố gắng tìm lối thoát trước khi Somsak thành công phá cửa hoặc mở nó bằng chìa khóa. Cậu nhìn thấy một cửa sổ phía trên bồn tắm. Có lẽ cậu có thể thử thoát qua cửa sổ đó.
Pằng!
Viên đạn tiếp theo làm buồng tắm thành từng mảnh.
Kan rít lên và lùi về chỗ cũ. Liệu cậu thật sự sẽ chết ở đây sao? Cậu bắt đầu do dự không biết có đáng để mạo hiểm mạng sống không.
"Bỏ súng xuống ngay!"
Giọng nói của ai đó vang lên, khiến cả người Kan cảm thấy lạnh toát như bị đóng băng. Cậu nhìn về phía cánh cửa nơi có ánh sáng chiếu qua lỗ đạn và rồi từ từ di chuyển về phía đó với đôi chân run rẩy.
"Thanh tra, cậu đang hiểu nhầm rồi."
"Bỏ súng xuống ngay!"
Kan quen thuộc với giọng nói đó, quen thuộc hơn bất kỳ ai khác. Đó là giọng nói của người đặc biệt của cậu, người bạn đời của cậu, người đàn ông mà cậu ôm, và người đàn ông mà cậu yêu hết lòng. Kan nhanh chóng nhìn qua lỗ đạn và cảnh tượng trước mắt khiến cậu sốc.
Wasan trong bộ thường phục đang đứng trước cửa phòng ngủ. Khẩu súng trong tay anh đang chĩa vào vị trí Somsak đang đứng trong khi Somsak đứng ngay đầu giường; một tay cầm chìa khóa, có thể dùng cho phòng tắm, và tay còn lại cầm súng. Khẩu súng không chĩa vào Wasan.
"Wasan!" Kan kêu lên để người kia biết cậu đang bị mắc kẹt trong đây.
Wasan liếc nhìn qua chỗ có tiếng gọi trước khi nhanh chóng quay lại chú ý vào Somsak, không để mất dấu ông ta.
"Đây là tự vệ đấy, Thanh tra." Somsak nói. "Cậu ta đột nhập vào nhà tôi như thể cậu ta định ăn trộm đồ dùng của tôi. Khi tôi đến, cậu ta sẵn sàng tấn công tôi, vì vậy tôi chỉ tự vệ thôi."
"Đó không phải sự thật, Wasan! Ông ta đang cố giết em!" Kan nhanh chóng phản đối.
"Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau. Bỏ súng xuống ngay!" Wasan lên giọng.
Somsak ném súng lên giường và từ từ giơ tay lên.
"Kan, em có thể ra ngoài bây giờ."
Kan từ từ xoay tay nắm cửa và mở cửa.
Wasan liếc nhìn cậu một cái. Anh gần như phớt lờ Kan vì đang tập trung vào động thái của Somsak.
Kan có rất nhiều câu hỏi trong đầu. Cậu chỉ vừa mới gửi vị trí nơi này chưa đầy 5 phút, và Wasan đã có mặt ở đây ngay lập tức. Một điều nữa là anh không có vẻ gì là ngạc nhiên khi thấy Kan ở đây.
"Bác sĩ Kantapat đã xâm nhập vào nhà tôi. Chính cậu ta mới là người nên bị bắt, không phải tôi." Somsak nói rồi chỉ tay về phía người đàn ông kia. "Cậu ta là kẻ giết người, không phải người tốt như cậu nghĩ đâu, Thanh tra."
"Wasan, đừng tin lời ông ta!"
"Tôi sẽ nói chuyện với các người về chuyện đó tại Đồn Cảnh Sát. Các cảnh sát khác đang trên đường đến đây." Wasan thận trọng đi về phía giường, nơi có khẩu súng ở đó. "Bác sĩ, tránh xa khẩu súng ra."
Somsak lùi lại cho đến khi lưng ông ta dựa vào một cái tủ gỗ có ngăn kéo đang mở. Trong khi Wasan giơ tay định lấy khẩu súng của Somsak, có một điều gì đó nói với Kan rằng tình huống này quá dễ dàng. Bản năng của Kan cảnh báo cậu rằng nguy hiểm đang đến gần. Somsak dù sao cũng là một người gian xảo.
Đọc vị tình huống này, Kan nghĩ rằng Somsak không còn sự lựa chọn nào ngoài việc phải trốn thoát trước khi các cảnh sát khác đến. Cách duy nhất để thoát ra là loại bỏ những người ở trước mặt ngay bây giờ.
Và ngay khoảnh khắc ngón tay Wasan gần chạm vào khẩu súng đó cũng là lúc Somsak hạ tay xuống rút thứ gì đó trong ngăn kéo và nhanh chóng nhắm vào Wasan.
Không có gì lạ khi một người như Somsak lại có hai khẩu súng. Tuy nhiên, họ chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này, và Kan thừa nhận rằng mình thật ngu ngốc. Bây giờ, điều duy nhất mà Kan có thể nghĩ đến trong tình huống này là - cứu Wasan.
Đôi chân dài của cậu bước ra ngay khi cậu thấy Somsak rút thứ gì đó từ trong ngăn kéo. Khi hai phát súng vang lên từ hai hướng, Kan kéo Wasan vào lòng mình và đỡ một viên đạn cho người mình yêu.
Cả hai ngã xuống sàn. Wasan không mất thời gian để hoảng hốt. Điều đầu tiên anh làm là đẩy bản thân ra khỏi người đang ở trên mình. Anh mở to mắt khi thấy máu chảy ra từ vết thương trên vai phải của Kan và nhỏ xuống sàn.
"Kan," Wasan nói với giọng khô khốc. Anh chạm vào vai cậu, khiến Kan nhăn mặt vì cơn đau.
Kan thở dốc.
"Kan!" Wasan ôm chặt lấy cậu. Mắt Wasan mở to đầy hoảng hốt. Anh nhìn quanh trước khi lấy lại bình tĩnh.
"Kan, đợi anh ở đây. Anh sẽ trở lại ngay." Wasan vội vã rời Kan để đối phó với người đàn ông là mối đe dọa đối với cả hai.
Somsak đang nằm trên sàn, cố gắng kéo mình dậy. Viên đạn của Wasan có lẽ đã trúng vào bụng ông ta.
"Thanh tra!" Âm thanh bước chân và tiếng gọi của các cảnh sát tuần tra vừa mới đến khiến Wasan cảm thấy nhẹ nhõm. Anh quay sang viên cảnh sát trong bộ đồng phục.
"Làm ơn để mắt đến Bác sĩ Somsak. Tôi sẽ đi chăm sóc người bị thương khác."
Một trong các cảnh sát gật đầu và vào phòng trong khi thông báo tình hình qua radio. Wasan vội vã quay lại với Kan. Anh ngồi xuống bên cạnh cơ thể đang nằm nghiêng của Kan. Kan vẫn còn tỉnh táo, nhưng vũng máu trên sàn khiến Wasan lo lắng. Anh nhẹ nhàng đỡ đầu Kan và đặt nó lên đùi mình.
Wasan vỗ nhẹ lên má Kan. "Kan, ở lại với anh. Mạnh mẽ lên nhé. Xe cứu thương sẽ đến sớm thôi. Em là bác sĩ. Em cần phải mạnh mẽ. Em hiểu chứ?"
"Anh... ổn chứ...?" Kan nói một cách không rõ ràng, cảm thấy kiệt sức như thể cậu vừa chạy marathon. Cậu có thể tự chẩn đoán rằng viên đạn có lẽ đã vào sâu trong ngực mình.
"Em không cần phải lo cho anh!" Wasan cởi áo thun đen, chỉ chừa lại chiếc áo ba lỗ, và áp chặt nó vào vết thương để cầm máu. "Đừng nói gì nữa."
Kan ngưỡng mộ sự bình tĩnh, mạnh mẽ và quyết đoán của Wasan trong tình huống này. Dù vết thương do đạn bắn thật sự rất đau đớn, nhưng những cái chạm và ánh mắt đầy lo lắng của Wasan giống như một liều thuốc cao cấp. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng không tập trung sự chú ý vào cơn đau của mình. Cậu nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân đến gần căn phòng này. Một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng còi xe cứu thương trong khi ý thức của cậu bắt đầu mờ dần.
"Xe cứu thương đến rồi." Wasan nhẹ nhàng vỗ lên đầu Kan. "Đừng chết! Nếu em chết, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em."
◆◆◆
Wasan đang ngồi trước phòng mổ. Trạng thái của anh khiến những người xung quanh cảm thấy khá lo lắng. Anh vẫn mặc chiếc quần jean xanh và áo ba lỗ trắng, trên đó vết máu của Kan in thành những vết đỏ lớn. Anh đã ngồi ở đây hơn nửa giờ, cầu nguyện cho ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ.
Anh ngẩng đầu lên khi thấy một đôi giày thể thao dừng lại bên cạnh mình, và nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong chiếc áo khoác da đen và chiếc mũ đen.
"Ví và điện thoại của Yongyuth đã được tìm thấy trong khu nhà của Bác sĩ Somsak." Trung úy Kong ngồi xuống bên cạnh Wasan. "Không chỉ vậy, điện thoại của Dược sĩ Boss cũng được tìm thấy trong phòng ngủ của ông ta."
Wasan tỏ ra ngạc nhiên. "Mọi thứ đều liên kết với nhau. Người đã gửi tôi những bức ảnh là Kantapat. Cậu ấy đã điên cuồng tìm kiếm chứng cứ mà không nói cho tôi biết. Tại sao cậu ấy lại làm vậy?"
"Có lẽ anh phải tự hỏi anh ta khi anh ta hồi phục." Kong hất cằm về phía cửa phòng mổ trước khi cởi áo khoác mặc chồng lên chiếc áo thun trên người và đưa cho Wasan. "Thanh tra, anh nên mặc cái này."
Wasan nhìn sự tốt bụng mà Kong dành cho mình với sự ngạc nhiên, nhưng anh chấp nhận và mặc nó lên ngoài chiếc áo ba lỗ đầy vết máu với sự cảm kích. "Cảm ơn cậu, Trung úy."
"Mọi người đều có một bí mật." Kong nhìn ra ngoài cửa sổ. "Tôi cũng có một bí mật mà tôi đã chôn giấu rất sâu, đem nó tránh xa khỏi mọi người. Tôi thậm chí còn phỉ nhổ lên đó để che giấu rằng thứ bên dưới đó chính là thuộc về tôi."
Wasan nhìn Kong và nhướn mày. "Cậu đang nói gì vậy?"
"Cách anh nhìn vào phòng mổ làm trái tim tôi đau." Người đàn ông đưa tay vỗ lên ngực mình trước khi mỉm cười nhẹ. "Anh không sợ hãi khi thể hiện con người thật của mình và đối mặt với khó khăn một cách kiên quyết. Trong khi đó, tôi lại che giấu đi bí mật vì tôi là một kẻ hèn nhát. Điều đó làm tôi tự hỏi mình đã làm gì trong suốt thời gian qua."
Wasan bắt đầu hiểu những gì Kong đang nói. "Không có gì sai khi cậu sợ hãi vì mỗi người đều có tình huống riêng cần giải quyết. Tôi chọn tiết lộ vì tôi không còn sự lựa chọn nào, nhưng nếu cậu có, hãy chọn điều gì là tốt nhất cho cậu."
"Tôi thích một người." Câu nói bất ngờ đáp lời tất cả mọi thứ. Cách Wasan nhìn Kong bắt đầu thay đổi. Kong hít một hơi thật lớn trước khi tiếp tục nói, "Anh nghĩ tôi nên làm gì đây, Thanh tra?"
"Cậu đã biết câu trả lời rồi đó."
Wasan thấy một nụ cười từ Kong mà anh chưa từng thấy trước đây. Cả hai ngồi im lặng một lúc lâu trước khi người trẻ tuổi cởi mũ.
"Anh có muốn tôi ngồi lại với anh cho đến khi Bác sĩ Kan rời khỏi Phòng Phẫu thuật không?"
"Tôi ổn. Chắc có hàng tá việc phải xử lý. Khi ca mổ xong hoàn tất, và Kan đã an toàn, tôi sẽ đi tắm, thay đồ và đến Đồn Cảnh Sát ngay. Tôi sẽ trả lại áo khoác cho cậu ở đó."
Kong gật đầu và đứng dậy. "Nếu có bất kỳ diễn biến nào tiếp theo, tôi sẽ báo cho anh biết."
"Ừm hửm." Wasan nhìn Kong cúi đầu chào mình rồi rời đi.
Không khí giữa hai viên cảnh sát dường như đã thay đổi. Cảm giác thù địch giữa họ đã biến mất như thể chưa từng tồn tại. Chiếc áo mà Kong cho Wasan mượn như một lời mời kết bạn. Wasan cảm thấy vui mừng khi mọi thứ dường như đang đi theo đúng hướng. Hy vọng rằng, Kong và anh sẽ trở thành đồng nghiệp tốt sau lần này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro