Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Sự hoài nghi


"Úi ôi, anh đi đâu vào giữa đêm thế này, Anh Bác sĩ Điển trai?" Kong rút cây tăm ra khỏi miệng, ném nó ra khỏi cửa sổ chiếc xe hơi đen đang đậu trong bóng tối. Đôi mắt sắc bén của gã nhìn chằm chằm từ dưới chiếc mũ đen vào chiếc xe màu đồng lớn đang rời khỏi khu nhà. Gã cho rằng mình thật may mắn khi là người duy nhất nhìn thấy sự di chuyển của Bác sĩ Kan. Kong và đội điều tra đã thay nhau quan sát chuyển động của Kan vào ban đêm một thời gian.

Mặc dù thông tin mà Tum thu thập được không phải là bằng chứng trực tiếp chỉ ra Kan,tuy nhiên, ít nhất gã biết rằng Bác sĩ có sự quan tâm đến nghiên cứu Pháp y và Độc chất học, mặc dù các chủ đề này không liên quan đến chuyên môn của anh ta. Kong biết rằng nó không phải là một điều bất thường khi việc bác sĩ quan tâm đến các lĩnh vực khác. Tuy nhiên, trong trường hợp này, Kan là nghi phạm trong vụ giết Dược sĩ Boss và bị cáo buộc là hình mẫu trong việc tiêm thuốc độc cho bệnh nhân, Kong sẽ tạm thời chấp nhận chi tiết quan sát nhỏ xíu này.

"Nếu anh không đi gặp bạn trai, thì chắc chắn là anh đang đi ra ngoài giết ai đó." Kong vừa huýt sáo trong khi bắt đầu nổ máy xe. Gã cẩn thận bám theo chiếc xe màu đồng từ một khoảng cách an toàn. Trong một tỉnh nhỏ yên tĩnh như vậy, thật dễ dàng nhận ra khi có ai đó cố gắng theo đuôi xe của mình. Vì vậy, Kong phải rất cẩn thận để không đánh động tới người đàn ông đang lái xe phía trước.

Chiếc xe đó đi về phía trung tâm thành phố, băn qua các nhà hàng và khu chợ đêm trước khi rẽ phải. Kong tiếp tục theo dõi cho đến khi thấy chiếc xe rẽ vào bệnh viện. Gã không thể lái xe vào khu vực chỉ dành cho nhân viên bệnh viện. Do đó, gã rẽ xe vào bãi đậu xe dành cho khách và lẻn vào tòa nhà bệnh viện qua cửa sau.

Anh ta quen đường đi ở đây như lòng bàn tay.

Kong thấy đèn xe của Kan khi cậu đang đậu xe trong bãi đậu xe trước khu nhà của nhân viên bệnh viện. Thân hình cao lớn của Bác sĩ bước ra khỏi xe và đi về phía khu nhà nhân viên, đi lên lầu hai. Kong tiếp tục quan sát xem Kan sẽ vào phòng nào.

Vậy là, Kan đang lừa dối Wasan với một người đàn ông khác.

Đây có thể là một thông tin mới thú vị mà gã sắp có được.

Tội nghiệp Ngài Thanh tra!

Nhưng sau đó, trái tim Kong gần như ngừng đập khi gã thấy cái người vừa mở cửa. "Chết tiệt..."


◆◆◆


Y tá nam trong bộ đồ ngủ ngẩng lên nhìn vị khách với đôi mắt hoảng sợ. Người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cậu ta chính là người mà bàn làm việc đã bị cậu ta lục tung.

Lý do duy nhất mà Kan đến đây chắc chắn là vì cậu đã biết Tum là thủ phạm đã vào văn phòng của cậu và lục lọi bàn làm việc. Ánh mắt ép buộc của Kan xác nhận những gì Tum lo sợ. "B... Bác sĩ... anh làm gì ở đây vậy?"

"Khi cậu hỏi Chị Nong lấy chìa khóa văn phòng Chăm sóc giảm nhẹ, cậu có sờ mó gì trên bàn làm việc của tôi không?"

Tum cố gắng tỏ ra bình thường dù tim cậu ta gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. "Tôi chỉ quay lại lấy điện thoại trong nhà vệ sinh thôi, Bác sĩ."

Tum nghĩ rằng cậu ta không thể che giấu đôi mắt sợ hãi của mình. Chính vì thế Kan trông có vẻ không hài lòng. "Nói tôi nghe, có ai đó đã sai cậu làm chuyện đó, hay cậu làm vì ý muốn của mình?"

"Tôi không lục lọi bàn làm việc của anh đâu, tôi thề!" Giọng nói của Tum run rẩy. Trong mắt Bác sĩ Kan, uy tín của cậu ta chắc chắn là rất thấp.

"Này, cậu phải hiểu tôi chứ," Vẻ lạnh nhạt và bình tĩnh của Kan biến mất. "Văn phòng của tôi bị lục soát. Và đồ đạc của tôi bị để ở những nơi không đúng vị trí để bôi nhọ tôi như một kẻ giết người. Tôi suýt nữa phải vào tù dù tôi không phạm tội. Bây giờ, tôi muốn biết ai đã làm chuyện đó và tại sao." Kan siết chặt vai Tum đến mức cậu ta đau đớn. "Nói cho tôi biết ngay, ai đã sai cậu làm chuyện đó, và tôi sẽ không truy tố cậu."

"Thả cậu ta ra." Kan nhanh chóng buông Tum và quay người lại khi cậu nghe thấy một giọng nói trầm và khàn. Từ một góc tối, người đàn ông trong chiếc áo khoác da đen đội một chiếc mũ đen đứng với hai tay trong túi. Gã ta nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng. Kan nhíu mày vì cậu có cảm giác người đàn ông này có thể chính là người mà Wasan đã gặp ở quán bar và nhà hàng. Kan không biết người đàn ông này đã đứng ở đó từ bao giờ.

Tum mở to mắt và nhìn người đàn ông. Cậu ta định gọi người đó nhưng rồi sau đó lại quyết định giữ im lặng. Cậu ta lùi vào phòng mình để tìm nơi an toàn và chuẩn bị bỏ chạy nếu hai người dàn ông này đánh nhau.

"Cảm ơn vì sự hợp tác của anh. Tôi không muốn phải xích ai trong lúc không có ca trực." Người đàn ông bước ra khỏi bóng tối. Gã ta bỏ mũ, lộ ra kiểu tóc cắt ngắn, giống như kiểu tóc của Wasan.

Kan hít một hơi sâu, quay mặt về phía người đàn ông.

Người đàn ông đi cùng bóng tối mỉm cười rộng. "Tôi là Trung úy Cảnh sát Archa. Mọi người gọi tôi là Trung úy Kong. Tôi làm việc cùng với Thanh tra Wasan. Rất vui được gặp anh." Người đàn ông chỉ tay vào cửa phòng của Tum. "Người đó là tay chân của tôi. Tôi không thích khi có người đàn ông khác gõ cửa phòng cậu ta vào ban đêm như thế này."

Kan siết chặt nắm đấm và thả lỏng để tự làm dịu bản thân. "Xin thứ lỗi."

Kong ra hiệu tay về phía cầu thang. "Lối này. Xin mời rời đi. Đừng gõ cửa phòng của bạn trai người khác nữa hoặc tôi sẽ làm điều tương tự với người đàn ông của anh."

Kong thấy được lửa giận bùng lên trong mắt Kan. May mắn thay, Kan đã kịp kiềm chế được. Cậu chọn cách không nói gì thêm, mà quay người bước xuống cầu thang và nhanh chóng rời khỏi tầng hai. Kong đeo lại mũ và bước thẳng về phía Tum, người đang dựa vào khung cửa như thể sức lực của cậu ta đã biến mất.

"Không thể tin nổi anh lại nói như thế, Trung úy." Tum thể hiện sự không hài lòng của mình.

"Tôi không còn cách nào khác," Kong mím môi. "Cậu có muốn tôi nói với anh ta rằng tôi đã theo dõi anh ta từ nhà không? Tôi đến đây tìm cậu ở chỗ này; thật hợp lý khi nói với anh ta rằng tôi là bạn trai của cậu."

"Anh không cần phải giúp tôi."

"Làm sao tôi không giúp được? Hay là cậu muốn tôi đứng nhìn cậu bị giết trước mặt mình?" Kong vươn khuỷu tay lên và dựa vào khung cửa trên đầu Tum. "Anh ta là nghi phạm giết Dược sĩ Boss. Có thể anh ta là kẻ đã treo cái thằng to lớn kia lên. Cái người bé nhỏ như cậu chắc chắn sẽ bị treo như một bao cát."

"Này!" Tum lùi ra xa khỏi Kong nhất có thể. "Anh có thể về ngay bây giờ rồi. Tôi nghĩ anh đã nói rằng chúng ta sẽ giả vờ như không quen nhau."

"Tôi là cảnh sát. Tôi phải làm nhiệm vụ của mình khi thấy có người gặp nguy hiểm." Kong cố tình bước vào phòng và đóng cửa lại. Gã nhìn thấy đồng phục làm việc của Tum trên giường, thứ sẽ được cậu ta mặc khi đi trực ca đêm trong 2 tiếng tiếp theo. "Tôi sẽ ở lại đây với cậu cho đến khi đến giờ cậu đi ca đêm. Tên Bác sĩ có thể quay lại làm gì đó với cậu."

"Đó là vì anh ép tôi làm mấy cái chuyện ngu ngốc đó, Trung úy!"

"Được rồi, tôi đã chịu trách nhiệm bằng cách giả làm bạn trai giả của cậu." Kong nhún vai.

"Ai là bạn trai của anh!?!"

"Cậu. Và bất kỳ ai dám tấn công bạn trai của cảnh sát đều là thằng ngu."

Tum có vẻ không thoải mái, nhìn Kong tự nhiên ngồi vào ghế với hai chân bắt chéo một cách thoải mái. Người đàn ông cố tình lấy cuốn sách của Tum trên bàn để đọc.

Tum thở dài. Dù cậu ta muốn ném người này ra khỏi phòng, nhưng nỗi sợ hãi về sự trở lại của Bác sĩ Kan còn lớn hơn. Tum miễn cưỡng để Trung úy Kong ở lại. Cậu ta cầm đồng phục làm việc trên giường, đi vào phòng tắm, và đóng cửa một cách thật lớn, để thể hiện sự không hài lòng khi có người khác ở lại phòng mình.


◆◆◆


Kan lái xe ra khỏi bệnh viện trong cơn giận dữ. Cậu biết rằng mình không nên đối đầu với Tum vào giữa đêm; tuy nhiên, sự lo lắng khiến cậu không thể bình tĩnh và không làm gì cả. Cậu không nghe lời Wasan người muốn cậu giả vờ không biết văn phòng của mình đã bị lục soát. Kan nghĩ rằng cậu càng để thời gian trôi qua, cậu càng trở nên khả nghi trong mắt mọi người.

Cậu đang trở thành một tên tội phạm thật sự.

Kan có thể không thể bảo vệ mình được nữa. Cậu phải tìm ra thủ phạm càng sớm càng tốt.

Cậu đi thẳng đến nhà của Wasan. Wasan trong bộ đồ ngủ mở cổng, một tay cầm điện thoại với vẻ mặt hoang mang.

"Em làm gì ở đây?" Wasan nhíu mày.

"Em sẽ đưa anh về nhà em." Kan chỉ vào chiếc xe của mình. "Làm ơn, em rất lo lắng lúc này. Em cần anh."

"Gì cơ?" Wasan không biết phản ứng thế nào.

"Làm ơn, Wasan. Làm ơn."

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy đôi mắt cầu xin của Kan. Wasan mở miệng rồi lại khép lại. Anh im lặng một lúc trước khi thở dài thật mạnh. Nếu trái tim của con người có thể tan chảy, chắc chắn trái tim anh cũng tan chảy vào lúc này. "Tắt máy xe đi và vào trong đi. Để anh chuẩn bị đồ đạc."

Mười phút sau, Wasan trượt vào ghế phụ. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ. Anh liếc nhìn Kan, người có vẻ căng thẳng hơn bao giờ hết. "Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Em có điều muốn thú nhận."

"Gì cơ?"

"Em vừa mới đi gặp người mà em nghi ngờ đã lục soát văn phòng của em."

Wasan ngẩn người một lúc trước khi nắm chặt nắm đấm và đấm vào vai Kan, đủ mạnh để khiến cậu nhảy dựng lên. "Em không hiểu được à!? Anh đã nói, đừng làm bất cứ điều gì cả! Em đang bị theo sát trong từng bước đi. Em nói em không muốn mình càng bị nghi ngờ hơn. Nếu em không nghe những gì anh nói, thì đừng hỏi ý kiến của anh nữa!"

Kan hít một hơi thật sâu. "Em biết ngay mình sẽ bị mắng thậm tệ mà."

Sự mệt mỏi với người bên cạnh, có thể làm Wasan thốt ra thêm nhiều lời mắng chửi, nhưng anh chọn giữ im lặng vì nó không có ích gì. "Thế, em đã thu thập được những gì?"

"Chẳng có gì cả. Bạn trai của cậu ta về đúng lúc và đã thấy em." Kan bật tín hiệu rẽ, rồi rẽ vào con đường chính. "Trung úy Cảnh sát Archa, anh có biết cái tên này không?"

Mắt Wasan mở to. "Trung úy Kong?"

"Đó là bạn trai của người đàn ông em vừa đối chất." Kan tựa đầu ra sau ghế một cách mệt mỏi.

"Cậu ta đang hẹn hò với y tá nam? Không thể nào." Ánh mắt khinh bỉ của Trung úy Kong dành cho xu hướng tình dục của Wasan vẫn còn in sâu trong đầu Wasan. "Rồi sao nữa?"

"Rồi em vội vàng rời đi. Không có gì xảy ra nữa. Vì quá căng thẳng, nên em muốn gặp anh." Kan im lặng một lúc. "Anh có nghĩ cảnh sát đã ra lệnh cho y tá lục soát bàn làm việc của em không?"

"Đừng vội kết luận liền. Anh sẽ cố gắng lấy thông tin từ Trung úy Kong."

"Hay cảnh sát đang đói khát thành tích, nên họ làm giả chứng cứ để buộc tội em."

"Kan!" Cậu lại bị mắng lần thứ hai. "Đừng hoảng loạn và nghe anh. Không cảnh sát nào muốn làm xấu tên tuổi của em cả. Anh sẽ tự mình xử lý Trung úy Kong. Em đừng làm gì cả. Chỉ cần giữ im lặng. Cứ làm việc rồi về nhà, như bao người khác. Đừng tự ý chạy lung tung để tìm chứng cứ, hiểu không?"

Kan im lặng, nhìn ra ngoài.

"Trả lời anh, Bác sĩ! Em hiểu chưa?"

"Rồi, thưa anh." Kan nhẹ giọng trả lời.

Wasan biết rằng anh không thể kiểm soát được một người như Kan. Vậy nên, anh chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc tỏ ra cứng rắn và nghiêm khắc.

Đây là lần đầu tiên Wasan thấy nhà của Bác sĩ Kan trong một khu dân cư ở ngoại ô. Ngôi nhà đẹp và hoành tráng phù hợp với địa vị của cậu. Wasan đứng nhìn ngôi nhà hai tầng dưới ánh sáng mờ. Anh chắc chắn rằng vào ban ngày, ngôi nhà này sẽ còn đẹp hơn nữa. "Tại sao em lại quyết định đưa anh về đây vào lúc này?"

"Ở đó bất tiện. Em đã sửa lại mái che ở chỗ đỗ xe, sơn lại hàng rào và phòng khách." Kan chỉ vào mái che ở đỗ xe. "Em đã nghĩ anh có thể bị dị ứng với bụi và sẽ thấy mùi sơn mới khó chịu, nhưng giờ thì mọi thứ ổn rồi. Vậy nên, em đưa anh về đây."

"À," Nghe hợp lý đấy. Anh có thể ngửi thấy mùi sơn mới nhè nhẹ từ hàng rào.

"ANh có buồn vì em không đưa cậu về nhà sớm hơn không?"

"Ai buồn chứ?"

Wasan đi phía trước và đứng chờ ở trước cửa kính. Kan mỉm cười nhẹ và đi theo Wasan để mở cửa nhà.


◆◆◆


Mặc dù họ có cơ hội ngủ chung trên một chiếc giường, Wasan vẫn quá mệt mỏi vì ca trực kép trước đó. Kể cả Kan, người dường như càng bực bội hơn bình thường. Cả hai không muốn làm điều gì gợi cảm, vậy nên họ nhanh chóng tắm rửa và nằm xuống trên chiếc giường cỡ lớn.

Kan ôm Wasan từ phía sau, dùng anh như một cái gối ôm. Cảm giác ấm áp từ cơ thể Kan thật dễ chịu và ấm áp; tuy nhiên, Wasan không thể để mình tận hưởng cảm giác này quá lâu. Đây là cơ hội mà anh đang chờ đợi. Cơ hội để anh tìm hiểu thêm về người đàn ông kia. Anh nhắm mắt, chờ đợi một lúc để chắc chắn rằng Kan đã ngủ say. Không lâu sau, hơi thở của Kan trở nên sâu, chậm rãi và đều đặn. Wasan cẩn thận quay người về phía bạn giường của mình, chậm rãi gỡ tay Kan ra khỏi cơ thể mình, và đứng dậy khỏi giường.

Wasan bật đèn flash từ điện thoại và bắt đầu khám phá khu vực ngoài nhà. Không có gì ngoài cây cối và công cụ làm vườn trong kho gần gara. Sau đó, anh đi vào phòng khách, chiếu đèn lên để xem các vật dụng trong tủ trưng bày. Không có gì nổi bật, ngoài những bức ảnh của Kan trong bộ đồ tốt nghiệp, Chứng nhận Bác sĩ Xuất sắc của cậu, và những món quà lưu niệm—có lẽ là trong vai trò của một diễn giả khách mời cho nhiều tổ chức. Trong bếp, không có gì nhiều để khám phá. Wasan tiếp tục đi vào một phòng kho ở phía sau, nơi đầy những hộp rỗng, đồ gia dụng cũ, và những thùng nhựa chứa những thứ chẳng có gì thú vị.

Ngôi nhà này có hai phòng ngủ. Một là phòng khách, có lẽ là nơi gia đình Kan ở khi họ thăm cậu. Phòng còn lại là phòng ngủ chính nơi Kan ngủ thường xuyên, và Wasan đoán rằng Kan giữ hầu hết đồ dùng của mình ở trong phòng này. Vì vậy, anh phải tìm kiếm cẩn thận.

Wasan nhẹ nhàng đẩy cửa mà anh thấy hơi hé mở, thấy cơ thể cao lớn của Kan vẫn đang ngủ trong tư thế cũ.

 Anh hít một hơi thật sâu và nhẹ nhàng mở ngăn kéo dưới chiếc tivi. Có một sạc điện thoại, một chiếc tai nghe, và thẻ nhân viên bệnh viện của Bác sĩ Kan bên trong. Trong ngăn kéo thứ hai, có hai cuốn sách giáo trình y học và một chiếc vòng cổ bằng vàng. Wasan ngước lên và nhìn thấy một bức ảnh trong khung trên đầu ngăn kéo. Đó là bức ảnh của một cậu bé và người nào đó có lẽ là mẹ của cậu bé đó. Cậu bé đó chắc chắn là Kantapat lúc còn nhỏ. Wasan nhớ lại đêm hôm đó khi anh đi uống rượu cùng cậu, Kan không hề nhắc gì đến mẹ của mình.

Âm thanh của Kan xoay người trên giường khiến Wasan giật mình. Anh quay lại nhìn Kan, người giờ đang nằm nghiêng, bất động, đối diện với phía trước của ngôi nhà. Wasan mở một tủ quần áo, lục lọi những góc có thể là nơi giấu thứ gì đó, và sau đó tìm kiếm trong phòng tắm của Kan, nơi không chứa gì hơn ngoài những vật dụng cần thiết.

Wasan quay lại giường, cố gắng không làm tỉnh giấc người đàn ông kia. Anh nằm ngửa, nhìn lên trần nhà mờ mờ. Một mặt, anh vẫn thấy lo lắng; mặt khác, anh lại cảm thấy nhẹ nhõm vì anh không tìm thấy gì đáng ngờ trong ngôi nhà này. Wasan nhắm mắt, cuối cùng cũng để mình thiếp đi.

Với tấm lưng quay ngược lại với Wasan, Kan mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ với một biểu cảm khó đoán.

_____

*Note từ Cá: Lại tiếp tục là dòng cảm xúc bức bối về mối quan hệ của 2 anh nhà. Hay là mình làm giống trong phim còng tay nhau vô nhà đá hết đi cho lẹ chứ 2 anh dằn xé nhau quài em mệt tym ghê.

Side- couple KongTum nhìn cũng no hope dữ quá trời, thấy Tum nó ghét chồng nó ghê gớm, nên thoi hay cho cái kết Tum đi lấy vợ luôn là end truyện dui dẻ ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro