Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13*: Sự giám sát

*Tìm hiểu cùng Cá*

- Ung thư Dạ dày tên tiếng Anh là Gastric Cancer: là tình trạng các tế bào trong dạ dày phát triển bất thường, mất kiểm soát dẫn đến hình thành các khối u. Khi tiến triển nặng, khối u ác tính có thể lan rộng ra xung quanh và di căn đến nhiều cơ quan xa khác, gây nhiều tác động xấu đến sức khỏe, thậm chí là tử vong.

_____

"P'Nong**, chị có thấy cây bút bằng vàng của tôi không?" Kan, người đã tìm kiếm khắp trên và dưới bàn làm việc một lúc trong khi hỏi người y tá cũng đang lục lọi ngăn tủ để tìm hồ sơ bệnh nhân giai đoạn cuối.

**[Nong là tên gọi tắt của Y tá Onanong. Nhưng trong phim Kan gọi chị ấy là P'On còn trong truyện gọi là P'Nong]

"Không chỉ bút của cậu đâu, Bác sĩ, chị còn không biết mình để hồ sơ bệnh nhân ở đâu nữa." Nong quay lại và cười lớn. "Không có gì lạ nếu chị đãng trí như này, nhưng cậu còn trẻ mà, Bác sĩ. Cậu không nên hay quên như thế này chứ."

"Tôi đúng là hay quên thật, lúc nào cũng để quên ống nghe và bút của mình đến nỗi nhân viên ở Bệnh viện Khuyến khích Sức khỏe Công cộng Khu vực ai cũng biết tiếng luôn." Kan mở cái ngăn kéo mà cậu đã mở đi mở lại hàng triệu lần. "Tôi nghĩ mình để nó trên bàn rồi mà."

"Chị cũng nghĩ mình đã để hồ sơ trong ngăn kéo này. Nhưng nó biến đi đâu rồi nhỉ?" Mỗi người đều đang cố tìm thứ mình làm mất. "Bác sĩ, cậu có thấy hồ sơ của Bà Urai không? Bệnh nhân bị Ung thư Buồng trứng* không?"

"À! Hồ sơ ở trên bàn tôi này." Cậu lấy tập hồ sơ bệnh nhân trên bàn đưa cho P'Nong. "Chắc chị mang nó ra đây rồi quên mất đấy thôi."

"Chị không nhớ mình đã lấy nó ra khỏi ngăn kéo khi nào. Phì. Đúng là đầu óc của bà già." Người y tá nhận lấy hồ sơ và tự cười một mình. "Chị cá là cậu để quên cây bút trong phòng ICU nơi chúng ta vừa đi qua. Cậu thử đi kiểm tra xem. Có khi có nhân viên nào nhặt được cho cậu rồi đấy."

"Ừm, tôi sẽ ghé qua xem sao." Kan khoác túi lên vai. "Tôi đi đây, P'Nong."

Cây bút ấy đủ đắt để Kan phải quay lại Phòng Hồi sức Tích cực Phẫu thuật (Surgical ICU)** nơi cậu vừa tư vấn cho một bệnh nhân Ung thư Dạ dày** giai đoạn cuối có biến chứng sau ca phẫu thuật mở thông dạ dày (gastrostomy)*.

**[Phòng Hồi sức Tích cực Phẫu thuật (Surgical ICU): là một đơn vị chăm sóc đặc biệt chuyên dành cho những bệnh nhân cần sự chăm sóc y tế chuyên sâu sau khi trải qua các phẫu thuật lớn hoặc phức tạp. Các bệnh nhân ở đây thường có tình trạng sức khỏe rất yếu hoặc gặp phải các biến chứng sau phẫu thuật, đòi hỏi sự theo dõi chặt chẽ và điều trị liên tục]

*[Phẫu thuật mở thông dạ dày (gastrostomy): là phẫu thuật tạo một lỗ mở vĩnh viễn vào dạ dày để đưa thức ăn vào]

Cậu đi thẳng đến chỗ một y tá đang chăm sóc bệnh nhân. "Xin lỗi, cô có thấy cây bút bằng vàng của tôi rơi quanh đây không?"

Y tá lắc đầu, "Tôi không thấy nó ạ, Bác sĩ Kan." Và sau đó cô ấy như sực nhớ ra điều gì đó. "Bác sĩ, gia đình của Ông Manop đã đến đông đủ rồi. Anh có muốn nói chuyện với họ ngay không ạ?"

Kan nhìn đồng hồ đeo tay. Đã 4 giờ chiều, thời gian cậu thường tan làm. Cậu không muốn làm thêm giờ, nhưng cơ hội để nói chuyện với gia đình để lên kế hoạch điều trị giảm nhẹ là rất hiếm. "Có, tôi muốn. Cô gọi gia đình họ vào và chuẩn bị phòng hội thảo giúp tôi nhé."

Cuộc nói chuyện kết thúc với việc gia đình Ông Manop quyết định đưa ông về nhà để ông ra đi thanh thản. Vì thế, Kan đã kê thuốc giảm đau và thuốc chống lo âu cho bệnh nhân.

Đã 6 giờ tối khi cậu rời khỏi tòa nhà bệnh viện. Cậu lên xe và lái ra khỏi tòa nhà bệnh viện. Trong đầu cậu vẫn đang xoay quanh hình ảnh của Wasan. Kan muốn đến gặp Wasan ở nhà anh ấy, nhưng nếu cậu không thể tìm thấy anh ở đó, thì cậu sẽ tìm đến Đồn Cảnh sát. Kan nhất định phải gặp anh trước khi cậu phát điên và không thể làm việc được nữa.

Điện thoại của cậu rung lên khi cậu đang dừng đèn đỏ, vì thế cậu đã nhấc máy.

'Gặp tôi lúc 10 giờ tối.'

'Wasan đã gửi cho bạn định vị.'

Kan thở dài một hơi, nhìn dòng tin nhắn như một mệnh lệnh hơn là lời mời từ Wasan với cảm giác lo lắng xen lẫn vui mừng. "Anh thật độc ác."


◆◆◆


Nơi mà Wasan chọn là một quán bar và nhà hàng nổi tiếng ở trung tâm thành phố. Đó là một quán ăn ngoài trời có nhạc sống, rất phù hợp để thư giãn và tụ tập vào buổi tối, nhưng không phải với Wasan. Miễn cưỡng, anh phải có mặt ở đây để thực hiện nhiệm vụ. Mặc một chiếc áo phông và quần jeans, anh bước vào khu vực quán bar. Anh giơ tay gọi một người phục vụ đang bận lau quầy để gọi một chai rượu nhỏ, soda và một xô đá.

Người phục vụ nhanh nhẹn và lịch sự chuẩn bị đồ gọi của anh. Dù Wasan không mặc đồng phục vào lúc này, tính cách và kiểu tóc của anh cũng đủ để nhận ra anh làm việc cho chính phủ, là cảnh sát hoặc quân nhân gì đó.

"Wasan." Kan gọi anh đúng 10 giờ tối, như một chiếc đồng hồ báo thức.

Wasan quay đầu nhìn người vừa gọi mình, người đang mặc chiếc áo sơ mi màu xanh navy vừa vặn và quần màu nâu nhạt. Mái tóc đen tuyền của Kan được chải chuốt một cách thời trang. Cậu trông đẹp trai đến mức Wasan thoáng quên cả thở, và những người phụ nữ ngồi bàn phía sau hẳn cũng cảm thấy như vậy. Uống một ngụm từ ly của mình, Wasan quay đi nơi khác trong khi Kan ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.

"Chúng ta nâng ly vì dịp gì đây?"

Wasan im lặng một lúc, cố nghĩ ra một lý do hợp lý nhất. "Cậu muốn trở thành người đặc biệt của tôi, nhưng cậu lại không để ý đến điều đáng để ăn mừng với tôi sao?"

"Có phải là ba sao trên cấp hiệu của anh đã biến thành vương miện kịch nghệ Thái nằm trên một ngôi sao không?"

Anh liếc nhìn Kan từ khóe mắt. "Nếu cậu đã thấy rồi, thì sao không chúc mừng tôi đi?"

"Anh đúng là rắc rối thật đấy... Thêm đá đi." Kan giơ tay ra hiệu cho người phục vụ rót thêm rượu vào ly của mình. "Đừng lấy việc thăng cấp của anh ra làm cái cớ. Tôi biết anh chẳng hề quan tâm đến mấy thứ đó. Anh gọi tôi đến đây sau khi vừa đe dọa sẽ quật ngã tôi xuống đất và còng tay tôi lại. Bây giờ anh lại tỏ ra như chưa có gì xảy ra. Thật ra, tôi khá nghi ngờ đấy."

Wasan nhìn Kan nâng ly rượu nguyên chất với vài viên đá lên nhấp một ngụm. Anh cố tập trung vào công việc của mình. Anh phải khiến Kan tin tưởng và cung cấp cho anh càng nhiều thông tin càng tốt, bằng bất cứ cách nào. "Tôi muốn biết thêm về cậu."

"Anh đã biết tôi rồi, nó phụ thuộc vào việc anh cần thêm chi tiết gì nữa đấy." Kan quay đầu lại với một nụ cười. "Nói đi."

"Tại sao cậu lại làm việc ở một nơi xa xôi như thế này, cách xa quê hương của mình?"

"Tôi hiếm khi ở nhà. Nó thường như vậy rồi. Tôi sống và học ở Bangkok từ khi còn nhỏ. Sau khi tốt nghiệp Trường Y, tôi nộp đơn  làm ở bệnh viện công tại Chiang Mai để hoàn thành nghĩa vụ học bổng cho đến khi hoàn thành chuyên khoa. Tôi thích cuộc sống ở tỉnh miền Bắc Thái Lan này, chính vì thế tôi đã nộp đơn chuyển về một bệnh viện công ở đây." Kan cầm lấy thực đơn.

"Không còn ràng buộc nào khác à? Bố, mẹ, con cái, vợ?"

Kan bật cười lớn. "Nếu tôi đã có vợ và con rồi, thì tại sao tôi còn mất công tán tỉnh anh làm gì? Chị gái và anh rể của tôi đang chăm sóc bố tôi, còn tôi thì một mình. Tôi có thể chọn sống theo cách mình muốn. Nhưng nếu tôi có một người bạn đời ở đây, tôi sẽ không đi đâu nữa."

"Đừng hy vọng quá nhiều vào chuyện bạn đời đấy."

"Tôi khá chắc chắn rằng tri kỷ của tôi ở đây." Kan ghé sát mặt mình vào gần hơn. "Anh có đồng ý với tôi không?"

"Tiến lại gần thêm nữa là tôi tạt rượu vào mặt cậu đấy."

"Thấy chưa? Anh lúc nào cũng xù lông như một con mèo vậy." Kan trở về vị trí ban đầu của mình. "Còn anh thì sao? Tại sao anh lại quyết định làm cảnh sát?"

"Tôi xuất thân từ một gia đình nghèo. Mẹ tôi phải gánh khoản nợ của bố và nuôi ba người con trai cùng lúc. Vì vậy, tôi quyết tâm trở thành trụ cột gia đình và bảo vệ họ khỏi bất kỳ nguy hiểm nào." Wasan thở dài, liếc nhìn ban nhạc đang chơi một bài hát quốc tế cũ nhưng dễ nghe. "Đừng chú ý quá đến hoàn cảnh của tôi. Nói thêm về cậu đi. Tôi muốn biết tất cả về cậu càng nhiều càng tốt."

"Vậy thì nói về... lý do tôi chọn học chuyên khoa, nhé." Kan uống cạn ly rượu trong một hơi. Thấy vậy, Wasan ngay lập tức giật lấy chai và rót thêm cho cậu. "Tôi thích đi thăm khám tại nhà. Anh có biết rằng một bệnh nhân chỉ dành một phần nhỏ thời gian ở bệnh viện, nhưng phần lớn thời gian là ở nhà không? Vì vậy, chăm sóc sức khỏe tại nhà rất quan trọng. Không chỉ vậy, tôi còn phải hiểu về hoàn cảnh gia đình, xã hội và thậm chí phải áp dụng cả những hiểu biết về tinh thần vào việc điều trị. Trong lúc học chuyên khoa, tôi đã học hỏi về chăm sóc giảm nhẹ và nhận ra giá trị của việc nâng cao chất lượng cuộc sống cho bệnh nhân trong những giây phút cuối đời."

Những gì Wasan nhận ra ngoài câu chuyện về quá khứ của Kan là cậu ta trở nên nói nhiều hơn khi đã có rượu ngấm trong máu. Wasan gần như không động đến ly của mình, nhưng anh liên tục rót một lượng lớn rượu cho người kia. Kan dường như là một tay uống rượu rất nặng. Wasan cố duy trì bầu không khí thoải mái này để khiến Kan tin tưởng anh.

Hai tiếng đã trôi qua. Nhịp điệu của bản nhạc bắt đầu trở nên sôi động hơn. Đĩa thức ăn đã biến mất. Chỉ còn lại những chai rượu trống không. Kan đã uống không ngừng nghỉ, và giờ đây cậu di chuyển lại gần Wasan đến mức cả người gần như tựa vào anh. Một trong những bàn tay của Kan nắm lấy eo của Wasan suốt từ nãy giờ, và đôi lúc nó còn nghịch ngợm quá đà, nhưng bây giờ Wasan vẫn phải nhắm mắt làm ngơ.

"Nếu có một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối cầu xin cậu thực hiện tiêm thuốc để kết thúc cuộc sống, cậu có làm không?" Câu hỏi này như một cú đánh bất ngờ. Kan đã dung nạp một lượng rượu lớn, nên rất khó đoán cậu sẽ bất tỉnh hay có thể né tránh ngay lập tức. Wasan chỉ kết quả sẽ khả thi.

Thay vì trả lời anh ngay lập tức, Kan thẫn thờ nhìn vào chai rượu trước mặt một lúc lâu trước khi nói, "Tôi sẽ làm."

Giống như trần nhà của nhà hàng sắp sập xuống. Đôi mắt của Wasan mở to, cảm giác như tim anh sắp ngừng đập. Nhưng những gì Kan nói tiếp sau đó, buộc anh phải lắng nghe thật kỹ.

"Tôi sẽ làm nếu có thể. Nhưng việc làm đó hiện vẫn là bất hợp pháp ở Thái Lan. Nếu tôi thực hiện việc trợ tử, tôi sẽ vi phạm pháp luật và sẽ phải ngồi tù. Hiện tại, tất cả những gì tôi có thể làm là giảm bớt cơn đau của họ càng nhiều càng tốt cho đến khi bệnh nhân ra đi một cách tự nhiên vì bệnh tật." Kan nhìn thẳng vào Wasan. "À! Và tôi từng thảo luận về vấn đề trợ tử rồi. Nếu có buổi giảng tiếp theo, tôi sẽ mời anh đến tham dự. Hãy đưa tất cả cảnh sát đi cùng, để các anh hiểu rõ rằng tôi chưa bao giờ dạy ai làm điều đó. Tôi chỉ tập hợp thông tin để nói trong buổi giảng vì nó có khía cạnh thú vị và để dự đoán khả năng nó có thể xảy ra ở Thái Lan, thế thôi. Tôi cũng căng thẳng lắm, anh biết không? Hôm nay, tôi uống nhiều như vậy là vì tôi đang chịu rất nhiều áp lực. Tôi căng thẳng vì bị thẩm vấn đột ngột và vì anh cứ giữ khoảng cách với tôi. Đó hoàn toàn không phải là lỗi của tôi. Tôi chỉ là kẻ xui xẻo thôi."

Wasan thở dài như thể anh vừa được giải thoát. Giờ đây, Kan đã say. Cậu nói nhiều. Mi mắt của cậu trĩu xuống. Đầu cậu bắt đầu lắc lư qua lại. Nhận thấy không còn điều gì để giữ Kan lại trong tình trạng như thế này, Wasan nhìn ra ngoài nhà hàng trước khi quay lại. "Cậu có mang xe theo không? Tôi đưa cậu về."

"Có." Kan vỗ vỗ túi quần tìm chìa khóa. "Xin lỗi. Tôi không nghĩ mình sẽ uống đến say thế này."

Wasan thở dài, thanh toán bữa ăn và thò tay vào túi của Kan, lấy ra chiếc chìa khóa điều khiển từ xa. "Về nhà thôi."

"Anh sẽ ngủ cùng tôi đêm nay à?" Kan bám lấy vạt áo của Wasan.

Wasan kéo Kan đứng dậy và gần như phải dìu cậu ra ngoài. May mắn thay, bước chân của cậu vẫn còn khá vững vàng. Họ cùng nhau đi đến chiếc xe màu bạc của Kan. Wasan mở cửa và giúp Kan trèo vào ghế phụ. Ngay khi vừa ngồi xuống, cậu nhắm mắt lại như thể đang chịu một cơn chóng mặt dữ dội. Wasan khởi động xe và bật điều hòa cho Kan trước khi để cậu lại trong xe một lúc. Wasan bước trở lại và đi đến người đàn ông mặc áo khoác da đen, người đã đứng quan sát ở phía trước nhà hàng từ nãy giờ.

Ngay khoảnh khắc đó, đôi mắt của người tưởng như đang say khướt mở to. Không còn dấu hiệu gì của sự say rượu nữa. Kan ngồi thẳng dậy, nhìn về hướng nhà hàng và thấy Wasan đang nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt. Vì vậy, cậu quan sát im lặng trong bóng tối từ xe.

"Vô ích thôi," Wasan đưa máy ghi âm lại cho Trung úy Kong. "Cậu ta không phải là hung thủ."

Wasan nói điều đó vì anh đã quá mệt mỏi với Kong. Viên sĩ quan kia tỏ ra thất vọng và cố dúi thiết bị lại vào tay của Wasan. "Anh làm ơn cứ tiếp tục sử dụng nó đi. Anh ta có thể khai ra điều gì đó sau đó."

"Tôi nghĩ cậu ta sẽ không đâu. Người đó đã ngủ say rồi. Khi tỉnh dậy, cậu ta sẽ tỉnh táo hơn."

"Tôi phải nói rằng tôi không quan tâm đến những tiếng động 'gợi cảm' đâu. Vậy nên anh không cần phải ngại đâu, Thanh tra. Tôi chỉ chờ đoạn anh ta nói thôi..."

Cơn giận của Wasan lập tức bùng lên. Anh nắm cổ áo của Kong và giật mạnh, kéo gã lại gần. "Đừng có chọc điên tôi. Tốt nhất là cầm lấy cái này trở về hoặc chết ở đây, Trung úy."

Kong giơ cả hai tay lên đầu hàng, nhưng vẻ mặt của gã chẳng có chút gì tỏ ra ăn năn. "Xin lỗi, Thanh tra."

Wasan thả cổ áo Kong ra, đẩy gã ta ra xa và đập mạnh máy ghi âm vào ngực Trung úy. Kong nhanh chóng chộp lấy thiết bị trước khi nó rơi xuống đất. Wasan bước nhanh trở lại xe của Kan. Anh sẽ để lại chiếc xe máy của mình ở đây. Nếu có thời gian, anh sẽ quay lại lấy nó. Anh trượt vào ghế lái, quay sang nhìn người đàn ông cao lớn vẫn đang ngủ say. Wasan đưa tay đỡ đầu Kan để giúp cậu ngồi thẳng lại. Vào khoảnh khắc đó, Kan nắm lấy tay Wasan trước khi anh kịp rút tay lại.

"Tôi yêu anh, Wasan," Kan nói với đôi mắt vẫn nhắm nghiền, giữ tay Wasan áp vào má mình. "Anh có biết rằng... người say luôn nói thật không?"

Tim của Wasan đập mạnh đến mức anh có thể nghe rõ nó vang lên. Tay anh bỗng tê cứng, không còn chút sức lực nào để thoát khỏi tay Kan. Sự đụng chạm của cậu từ từ nuốt trọn cơ thể của Wasan, bắt đầu từ đôi tay lan đến ngực, trái tim và cuối cùng là ngón chân. Anh đoán rằng những người bị liệt cũng cảm thấy như vậy. Anh hoàn toàn không thể điều khiển nổi cơ thể của mình nữa.

"Và người say rượu..." Wasan cuối cùng cũng nói sau vài giây im lặng. "Sẽ nói những điều mà khi tỉnh họ sẽ quên mất." Anh thành công rút tay mình lại và hít sâu một hơi. "Cậu sống ở đâu?"

Kan không trả lời vì cậu đã ngủ thiếp đi lần nữa. Wasan gầm gừ với chút bực bội trước khi thay đồ bảo hộ khi lái xe và bất đắc dĩ phải lái về nhà của mình. Khi về đến nơi, Wasan mang theo người đàn ông cao lớn đang lảo đảo vào phòng ngủ của mình. Wasan giúp Kan nằm xuống giường và người đàn ông kia ngoan ngoãn làm theo. Anh đứng đó chống tay lên hông, nhìn người đàn ông say rượu. Kan trong tình trạng này trông có vẻ hiền lành, dễ kiểm soát. Vấn đề duy nhất là: cậu ta nói quá nhiều.

Đã 1 giờ sáng rồi. Anh trai và chị dâu anh chắc chắn đã ngủ. Wasan sẽ nói với anh trai vào sáng mai rằng mình mang một người say rượu về ngủ qua đêm. Anh quay người, cúi xuống lấy khăn tắm, nhưng tay anh bị nắm chặt và anh kéo lên giường. Kan ôm chặt eo của Wasan với đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

"Thả tôi ra. Tôi cần đi tắm." Wasan cố gắng gỡ tay Kan ra, nhưng điều xảy ra tiếp theo quá nhanh khiến Wasan không kịp phản ứng. Kan nắm lấy vai Wasan và đè anh xuống giường. Ngồi trên người Wasan, Kan nhốt anh trong vòng tay vững chắc của mình.

"Kan!" Wasan cố đẩy thân hình to lớn của Kan ra, nhưng sức lực của anh như bị rút cạn khi bị chạm vào và hôn say đắm xen lẫn với mùi rượu nồng nàn. Thật khó để phủ nhận rằng cơ thể họ khao khát nhau. Với rượu vẫn còn trong máu, toàn thân anh cảm thấy nóng bừng. Não anh ra lệnh phải quấn chân quanh eo Kan. Wasan giữ khuôn mặt của Kan trong tay khi Kan trao cho anh một nụ hôn mãnh liệt và nồng cháy. Khi Kan buông ra, Wasan lướt ngón tay dọc theo hàng nút áo của đối phương, như khơi gợi người đàn ông trước mặt tự mình cởi áo ra. Chẳng bao lâu sau, quần áo của họ bị ném xuống cuối giường.

Với những gì xảy ra sau đó, Wasan cảm thấy quyết định trả lại chiếc máy ghi âm cho Trung úy Kong là điều đúng đắn nhất của mình.

**Quéo quèo queo, cuối cùng thì hai anh cũng đã chính thức nên chồng với nhau rồi. Bắt đầu từ đoạn này trở đi toi xin phép thay đổi xưng hô của hai ảnh nha. Nếu ở riêng với nhau thì xưng hô sẽ là anh - em, và nếu có người khác vẫn sẽ như cũ. Lí do tại sao thì đợi đến chương sẽ biết. Hí !


◆◆◆


"Wasan, bảo Bác sĩ ngủ lại nhà mình thêm một đêm nữa đi. Gai sẽ làm gỏi gà cay. Chúng ta cùng ăn tối với nhau." Thongkum thò đầu vào phòng nói với Wasan khi anh đang thay đồ trước gương. Wasan quay lại nhìn anh trai mình, người trông có vẻ vô cùng hào hứng. Dĩ nhiên rồi, việc vị Bác sĩ thăm khám tại nhà cũ, người không còn lý do gì để ghé thăm họ sau khi bệnh nhân đã mất, lại xuất hiện trong tình trạng say xỉn cùng với Wasan đã gây ra sự hoảng hốt cho Thongkum và vợ anh ta.

"Anh tự mời cậu ấy đi, Thongkum." Wasan chu môi về phía nhà tắm.

"Em làm đi. Này, anh cũng không biết em với Bác sĩ lại trở thành bạn thân với nhau đấy. Anh vui lắm. Chúng ta nên ở bên nhau giúp đỡ nhau lúc khó khăn mà." Anh trai của Wasan nói liến thoắng trước khi biến mất vào bếp. Wasan lắc đầu.

Cứ chờ đến khi anh ấy biết Wasan đang hẹn hò với Kan. Chắc hẳn anh ấy sẽ sốc lắm.

Cánh cửa phòng tắm mở ra, Kan bước ra ngoài cùng chiếc áo sơ mi và quần đã mặc vào tối qua. Tóc cậu bù xù. Hàng chân mày nhíu lại đủ để cho thấy tình trạng cậu tồi tệ đến mức nào.

"Đau đầu à?"

Cậu xoa xoa trán. "Anh có paracetamol không?"

"Có. Chờ chút." Trong bộ đồng phục của mình, Wasan chỉnh lại cổ áo rồi mới rời khỏi phòng để lấy nước và thuốc từ tủ đưa cho Kan. Kan cảm ơn rồi ném một viên thuốc vào miệng, uống một hơi hết ly nước.

"Em phải về nhà thay đồ gấp, không thì muộn giờ đi thăm khám mất." Kan đưa đồng hồ lên xem giờ. Lúc đó là 7 giờ 30 sáng. "Em sẽ quay lại trả ơn anh sau. Cảm ơn vì không để em gục ở nhà hàng tối qua. Và em sẽ đem chiếc xe đạp của anh về cho."

"Sao anh có thể làm vậy được? Em sẽ bị cướp giết chết mất. Còn xe đạp của anh, cứ để đấy anh lo."

Kan hạ thấp giọng như sợ các thành viên khác trong nhà nghe thấy. "Cảm ơn anh vì đã cho em cơ hội thức dậy và thấy anh nằm bên cạnh em thêm một lần nữa."

"Quá nhiều lời cảm ơn rồi đấy. Đi mau đi!" Wasan đưa chìa khóa xe cho Kan và đập nhẹ vào cánh tay cậu để đuổi đi. Kan vẫn không chịu đi, cố tình cúi xuống hôn vào má Wasan trước khi bước ra khỏi phòng.

"Trời ạ!" Wasan đưa tay che miệng.

Anh còn phải mê mẩn cái tên này thêm bao nhiêu lần nữa đây?


◆◆◆


Khi đêm buông xuống, ngôi nhà của Bà Urai Dansom hoàn toàn chìm trong bóng tối. Bà Urai nhìn về phía cánh cửa trong màn đêm. Bà muốn đứng dậy bật công tắc đèn, nhưng cơ thể bà không còn cho phép bà làm điều đó nữa. Bà được chẩn đoán mắc Ung thư Buồng trứng giai đoạn cuối. Nó đã ăn mòn bụng, phổi và cả cột sống của bà. Bụng bà sưng to trong khi tay chân và khuôn mặt thì hốc hác. Nỗi đau trên cơ thể bà thật khó mà chịu đựng nổi. May mắn thay, Bà Urai là bệnh nhân quen thuộc của Bác sĩ Guntapat. Cậu đã giúp bà giảm bớt cơn đau và nói chuyện với bà về việc chấp nhận giây phút cuối cùng của cuộc đời. Bác sĩ đã nói rằng cậu sẽ ghé thăm bà trong hai ngày nữa.

Bà Urai biết mình sẽ chết nhưng bà vẫn đang chờ đứa cháu thứ ba chào đời trong vài tháng tới. Nếu có thể nhìn thấy mặt đứa cháu, bà sẽ không còn sợ cái chết nữa.

"Eid, có thể bật đèn lên giúp mẹ được không?" Bà Urai gọi con dâu. "Có ai ở nhà không?"

Sự im lặng là câu trả lời duy nhất.

Bà Urai nghĩ rằng Eid có thể ra chợ, nhưng thường thường, cô sẽ về trước khi trời tối. Năm phút sau, bà lão nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi trên sàn gỗ, và âm thanh đó ngày một lớn dần và lớn dần. Ban đầu, Urai nghĩ đó là Eid. Nhưng đột nhiên, bóng người cao lớn trong bộ đồ đen đứng sừng sững ở cửa, khiến bà kinh hãi tột cùng.

Nằm bất lực trên giường, bà cố hét lên cầu cứu.

Nhưng giọng bà yếu ớt, gần như không nghe thấy gì.

Chỉ với một mũi tiêm, hơi thở cuối cùng của bà đã bị bóng đen kia cướp mất.

Cái bóng đứng dậy cùng lúc hắn nghe tiếng ai đó mở cửa và ánh đèn bên ngoài bật sáng. Hắn vội vàng trốn thoát qua cửa sổ, một cách lặng lẽ nhưng nhanh chóng.

Khi bóng đen nhảy qua cửa sổ, một vật dài, mảnh và màu vàng rơi ra từ túi hắn xuống bãi cỏ bên dưới. Vật đó phản chiếu ánh sáng từ ngôi nhà. Không ai nhận thấy điều bất thường này vì bóng tối. Không lâu sau đó, tiếng khóc của một cô gái vang lên từ ngôi nhà ấy. Tiếp theo sau là tiếng than khóc của một chàng trai trẻ, gọi mẹ của mình.

_____

*Note từ Cá: Vui chưa được 2 phút nữa mà đọc dòng cuối là mấy chế hiểu chuyện gì rồi đúng không. Đây cũng là một trong những lí do xem phim mà thấy quằn quại, thấy nó bromance nhiều hơn là romance là đây nè. Nhà vừa ấm chưa được bao lâu mà chuẩn bị cháy tiếp rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro