Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12:

TW: Ma quái / Niềm tin cá nhân

Dịch: Rín

Khem thức dậy lúc bốn giờ sáng, nhìn quanh phòng không thấy ai nên cậu liền vội ngồi dậy, ngó nghiêng chiếc nồi đất và thấy nó đã được đậy kín, cảm nhận được rằng mẹ đã trở vào trong đó rồi.

Cốc cốc.

"Khem, dậy chưa?" Tiếng của Jet gọi đánh thức. Khem liền trả lời rằng mình đã thức rồi đứng dậy gấp chăn màn gọn gàng và vội vã ra ngoài.

Thầy Pharan ngồi chờ trên chiếc ghế tre không xa khu vực bếp. Bên cạnh anh là một cốc cà phê đen, dưới ghế có con Dang đang nằm canh chừng.

"Đi rửa mặt rồi ra giúp nhau chuẩn bị đồ đạc đi." Thầy Pharan nói một cách bình thản mà không nhìn sang. Lúc này anh đang dùng lá chuối để gói thuốc lá, trầu và miếng mít vừa đủ kích cỡ, xếp gọn gàng trên mâm.

Jet và Khem thay nhau rửa mặt, đánh răng xong liền vào bếp. Jet dậy, lấy cơm nếp đã được cho vào nồi từ lúc ba giờ sáng rồi quay lại ngủ tiếp. Bây giờ cơm đã chín, cậu mang nồi ra, lật úp cơm vào mâm và dùng cây que đã rửa sạch để xới cơm, làm cho hơi nóng bay ra.

Còn Khem phụ trách nấu món mặn, có thịt heo chiên và cá chiên, cơm canh đơn giản theo yêu cầu của Jet.

Khi chuẩn bị xong, cả hai giúp nhau mang ra ghế tre của thầy Pharan rồi lấy một vài chiếc ghế thấp để ngồi xuống dưới, để thầy Pharan ngồi trên ghế tre một mình.

"Ôi trời, tao quên mất là có nhờ trưởng làng mua bánh ngọt." Jet nói sau khi chợt nhớ ra, cậu gãi đầu rồi đặt lá chuối xuống và đứng dậy. Khem cũng giật mình vì bị bạn bỏ lại.

"Có cần tớ đi cùng không Jet?"

"Không cần đâu, mày ở đây giúp thầy chuẩn bị đồ đạc đi, tao đi rồi sẽ về ngay. Thầy cho con mượn chiếc xe đạp nhé." Sau khi thầy Pharan gật đầu, Jet chạy đến lấy chiếc xe đạp có giỏ phía trước của thầy rồi phóng đi ngay.

Khem chỉ biết nhìn theo với ánh mắt tiếc nuối vì bị bạn bỏ lại rồi quay lại nhìn Pharan đang cẩn thận gói cơm nếp với thịt heo chiên vào lá chuối. Cậu ngắm đôi tay thon dài xinh đẹp của anh với những mạch máu nổi lên, chú ý từng cử chỉ và bắt chước làm theo.

Nhưng không khí căng thẳng tỏa ra từ Pharan khiến Khem cảm thấy khó thở, cậu cố gắng dũng cảm mở lời trò chuyện, nếu bị la mắng thì sẽ im lặng.

"Dạ, cái này gọi là gì vậy, thưa thầy?"

Pharan liếc nhìn khuôn mặt của Khem chỉ trong một thoáng rồi trả lời một cách bình tĩnh: "Cơm gói."

Khem thấy Pharan chịu trả lời nên liền thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp ngay: "Làm vậy để làm gì vậy thầy?"

"Để đem đặt dưới gốc cây hoặc là chùa cho các linh hồn vất vưởng, những vong linh không có người thờ cúng." Pharan thấy Khem nhìn mình chăm chú nên liền tiếp tục kể về cách làm, khi nào, ở đâu, như thế nào cho đến khi Jet quay lại với chiếc túi bánh ngọt.

Lúc này, Pharan mới dừng lại việc giảng giải, quay lại tập trung vào việc gói cơm vào lá chuối tiếp.

Khem nhớ tục lệ này còn có một tên gọi khác là 'Lễ cúng cơm chôn đất', đây là một phong tục lâu đời của người dân ở vùng Đông Bắc.

Vào ngày 14 tháng 9 âm lịch hàng năm, người dân sẽ mang cơm, thức ăn mặn ngọt, trái cây, trầu cau và thuốc láđể gói trong lá chuối rồi đặt dưới gốc cây lớn, gần khu vực chùa, quanh đền tháp nhằm cúng tế cho các linh hồn của tổ tiên đã khuất, cũng như các linh hồn không có người thờ cúng.

Jet mang túi bánh kẹo ra đưa cho Khem để cậu gói vào lá chuối, sau đó cậu ấy đi lấy chùm chuối mà Khem nhận được từ người dân hôm qua rồi cắt thành từng miếng nhỏ, xếp vào khay.

Khi chuẩn bị xong, Jet và Khem theo chân Pharan vào khu rừng sau nhà. Hai người đứng ở khoảng cách không xa lắm, Pharan đặt chín gói cơm nhỏ dưới gốc cây bồ đề, cắm một cây nến và một cây hương rồi niệm bài kinh mời các linh hồn trong khu vực đến nhận thức ăn. Sau đó, anh cắm hương xuống đất.

"Chúng mày đợi ở đây." Thầy dặn ngắn gọn rồi cầm túi cơm nhỏ đi sâu vào trong.

Khi có thời gian ở cùng với nhau thì họ liền hỏi nhau.

"Jet, thầy nói rằng lễ cúng này được tổ chức vào tháng 9, nhưng bây giờ mới tháng 4 thôi, tại sao lại tổ chức sớm vậy?"

Jet gãi đầu, nhớ ra là quên kể với Khem chuyện này.

"Cũng vì chuyện mấy con ma đến tấn công làng cách đây hai ngày đó. Hôm nay lại trùng vào ngày rằm nữa nên thầy mới đề nghị với các thầy pháp tổ chức lễ cúng mà không cần phải đợi đến tháng 9 để những con ma ấy không nổi loạn nữa."

Khem mím môi, gật đầu hiểu.

"Xin lỗi nhé."

Jet lắc đầu.

"Đừng nghĩ ngợi nhiều, chuyện đó đã qua rồi với không ai muốn điều đó xảy ra đâu. Cứ nghĩ cách xử lý mấy con ma oan nợ của mày là được rồi."

Khem gật đầu vì Jet nói đúng.

Không lâu sau, thầy quay lại. Jet bảo là thầy đi một mình vì lo cho sự an toàn của hai người. Trong khu vực đó ngoài mấy con ma còn có thể có những con vật có thể gây nguy hiểm nữa.

Sau đó, thầy vào nhà, còn Jet và Khem đạp xe của thầy mang cơm nhỏ đi đặt ở các điểm khác nhau: từ vườn cao su, rừng chuối, ba ngã trong làng cho đến khu vực chùa. Nhiều sinh viên trong câu lạc bộ tình nguyện, những người muốn học hỏi văn hóa của dân làng cũng tham gia. Dù làm việc lặng lẽ nhưng không khí cũng khá vui vẻ.

Jet và Khem đạp xe đi đâu cũng bị gọi và chào hỏi. Cho đến khi gặp Charn thì Khem vội kéo cổ áo Jet lại làm Jet phải phanh lại.

"Ê, Khem, thả tao ra!" Jet la lên nhưng Khem không để ý đến tiếng la hét của Jet và vội vã chào hỏi Charn.

"Charn, cậu cũng ra đây sao?" Charn vừa xong việc cúng nước ở ven đường nên từ từ đứng dậy và mỉm cười lịch sự.

"Chào cậu Khem, hai cậu đi đâu vậy?"

Jet suýt nữa mở miệng mắng nhưng Khem đưa tay che miệng Jet lại.

"Chúng tớ vào chùa, Charn đi cùng không?" Ban đầu Charn định từ chối vì đã làm xong công việc cúng bái, nhưng khi nhìn thấy Jet nhìn chằm chằm thì anh gật đầu đồng ý. Khem nhảy xuống xe và đi bộ với Charn ngay lập tức khiến Jet phải xuống xe để dắt xe đi bộ theo. Cậu không thể nhịn được mà nghĩ thầm về tên Charn vô liêm sỉ, nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh vì đã gần đến khu vực cấm.

Cả ba người đến khu vực bên cạnh chùa, ngồi gần bà Si, một người phụ nữ già khoảng 70 tuổi đang thắp hương và cầu nguyện cho tổ tiên của mình.

"Xin mời các ông bà tổ tiên, ông bà nội ngoại, hôm nay là ngày phát lộc phát quà. Có nhà có của, có thịt cá ngon, có cơm có nước, có bánh ngọt, có chuối, có mía, xin cho mọi người được giải thoát khỏi khổ đau, thoát khỏi nghiệp chướng, mong được lên thiên đường. A di đà phật."

Sau khi bà Si xong câu cầu nguyện, Jet, Khem và Charn cũng niệm theo và giúp đỡ bà Si đứng dậy từ mặt đất.

"Ôi, cảm ơn nhiều nha các chàng trai! Đi đi, đến nhà bà lấy bánh kẹo đi, bà làm nhiều lắm đó."

Sau khi lấy bánh, Charn chia tay với Khem và Jet tại nhà bà Si. Mỗi người đi về nhà mình để tắm rửa và chuẩn bị đi làm công đức, cúng dường đồ ăn cho các thầy trong chùa và nghe thuyết pháp vào lúc 8 giờ sáng.

Khem sau khi tắm rửa và mặc đồ xong thì chuẩn bị đồ ăn cho vào hộp cơm trong khi chờ Jet. Món ăn cho vào hộp là những món đã chuẩn bị từ trước để cúng dường cho các thầy.

"Khem, xong chưa?" Jet mặc áo thun trắng cổ tròn và quần jean ống rộng kiểu thập niên 90, đang mang giày thể thao, đứng ở bậc thang dưới hỏi.

Khem gật đầu khi đã xếp xong hộp cơm lên giá.

"Xong rồi, đợi chút nha, mình đi lấy cái nu của mẹ đã." Khem nói rồi chạy lên tầng trên để lấy nu của mẹ từ phòng ngủ, sau đó quấn lại bằng vải trắng và buộc kín, cho vào túi vải màu vàng nhạt.

"Đi thôi." Khem nói khi đã đeo túi lên và cầm hộp cơm. Jet đi ra đẩy chiếc xe đạp của thầy.

"Lên đi." Khi thấy vậy, Khem lưỡng lự không dám đi, cậu ngẩng đầu nhìn lên sân thượng để xem có ai đứng đó không.

"Ùi, cứ lấy xe đạp của thầy mà dùng, có sao đâu. Giờ thầy ngủ rồi, không ra ngoài đâu, mày không cần lo."

Khem làm mặt ngơ nhưng cuối cùng vẫn chịu lên ngồi sau Jet.

"À, thầy không đi chùa sao?"

"Không đi đâu, bình thường thầy ít khi đi chùa lắm, chỉ khi có công việc quan trọng mới đi thôi. À, nhưng sẽ có lễ cúng sau rồi tao sẽ quay lại đón." Jet nói xong, Khem gật đầu đồng ý.
Khi đến chùa, bước đầu tiên là phải đưa nu của mẹ cho một vị thầy.

"Mày đứng đây nhé, tao đi mời thầy về cho." Jet nói rồi để Khem đứng đợi dưới cây, còn mình đi vào khu vực của các thầy. Không lâu sau, một vị thầy bước ra, Jet quay lại và Khem vội quỳ xuống, đặt nu của mẹ đã được quấn trong vải trắng xuống bên cạnh rồi lạy ba lần,
"Nam mô A Di Đà Phật."

"Chúc phúc cho con." Vị thầy quay lại ngồi cạnh Khem, chắp tay trước ngực. Jet giới thiệu thầy với bạn mình.

"Khem, đây là thầy Leo, trụ trì của chùa này."

Khem mắt mở to ngạc nhiên, vội vã cúi lạy lần nữa, không ngờ bạn mình lại mời được một vị trụ trì nổi tiếng đến như vậy.

"Nam mô A Di Đà Phật, con tên Khem ạ."

"Ừm, không cần lễ nghi quá đâu. Mẹ con đang ở trong đó đúng không? Mang lại cho thầy đi, thầy sẽ làm lễ cho." Thầy Leo nói, ánh mắt dịu dàng, đầy sự thương xót và cảm thông. Cậu bé này chắc chắn đang mang trong mình nghiệp chướng nặng nề.

"Dạ, cảm ơn thầy rất nhiều." Khem nói rồi sau khi đưa nu cho thầy trụ trì, lùi lại ba bước và lại quỳ xuống lạy thầy ba lần.

"Con đừng lo, linh hồn của mẹ con là linh hồn tốt lành nên con đường phía trước sẽ không gặp phải khó khăn gì đâu." Nghe vậy, Khem cảm thấy yên tâm, lau nước mắt và cười.

"Dạ, con biết rồi thầy, con xin nhờ cậy vào thầy ạ."

...

Sau đó, Khem và Jet cùng với các cư dân trong làng và các sinh viên khác tập trung tại chùa và bắt đầu làm lễ cúng dường bữa ăn sáng cho các thầy. Sau khi xong xuôi, Khem quay lại dưới gốc cây Paya Satban để rót nước cúng dường cho mẹ.

"Con cầu nguyện cho mẹ được hạnh phúc, mong mẹ sẽ được lên thiên đàng làm tiên nữ và hy vọng kiếp sau chúng ta lại có thể tái sinh làm mẹ con với nhau." Tay Khem cầm bình đồng đổ nước xuống đất. Khi đó, Khem không biết rằng linh hồn của mẹ đang đứng đợi nhận lễ vật từ con trai.

Gương mặt xinh đẹp của Khakhai, mỉm cười rạng rỡ. Cơ thể bà tỏa sáng với ánh vàng rực rỡ. Bàn tay của bà vươn ra nhẹ nhàng xoa đầu con trai, người đang rót nước cho bà. Khem không hề hay biết và không cảm nhận được điều đó.

'Cảm ơn con.' Sau đó, linh hồn của Khakhai từ từ tan biến thành những hạt vàng, bay lên trời cao, để lại một luồng gió ấm áp ôm lấy con trai yêu quý rồi biến mất mãi mãi...

...

Pharan thức dậy vào buổi sáng trước giờ cúng bái khoảng một tiếng. Hôm nay, anh mặc áo sơ mi dài tay trắng và quần tây đen ôm vừa vặn, kết hợp với giày da màu đen và kính râm để che mắt. Sau khi chuẩn bị xong, anh đi đến nơi để xe đạp.

Nhưng không có gì...

Pharan nhìn lên cửa sổ phòng ngủ làm bằng gỗ tếch quý, nơi bị một tấm gỗ cũ đóng lại mà không xin phép. Bây giờ, nơi đậu xe đạp chỉ còn lại một khoảng trống. Pharan nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để kiềm chế cảm xúc và quyết định sẽ đi bộ vào làng.

Tại trung tâm của làng, nơi làm lễ cúng bái trời đất, bàn cúng hình vuông được xếp đầy đủ đồ lễ. Có cả Bái Sỉ Thần, Bái Sỉ Phạm*, các món ăn mặn gồm năm món, bánh trái cúng bảy loại, thịt heo luộc, thịt vịt luộc, gà luộc, cá chình hấp mỗi loại một con, trái cây chín đủ loại, ngũ cốc và hai bình hoa cúng, trầu cau, thuốc lá, vòng hoa cúc, gạo tấm hoa và đồ cúng đủ kiểu như truyền thống yêu cầu.

Jet và Khem bận rộn giúp đỡ bà con chuẩn bị bàn cúng bái mà quên mất một điều quan trọng. Mãi đến khi họ nhận ra thì đã muộn cả rồi.

Khem há hốc mồm khi một ai đó xuất hiện, trong khi Jet thì tự vỗ trán mình một cách đau đớn.

"Chết tiệt, tao quên không đón thầy rồi!"

Xong việc này, có lẽ Jet sẽ bị thầy cắt tên ra khỏi di sản cho xem...

...

Bầu không khí trong buổi lễ bỗng thay đổi ngay khi thầy Pharan xuất hiện. Gương mặt đẹp trai khó ai sánh kịp dù có đeo kính râm che mắt, nhưng tư thế vững vàng và mạnh mẽ khiến mọi người không thể rời mắt khỏi anh.

Đặc biệt là các cô gái, có người còn chen lên gần thầy nhưng lại bị các học trò khác đẩy ra.
Pharan không quan tâm lắm đến xung quanh vì đã quen với việc này, anh chỉ tập trung hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi về nhà nghỉ ngơi sớm.

"Jet, sao mấy cô gái trong làng lại háo hức vậy?" Khem hỏi khi thấy một chút xôn xao phía trước, trong khi cậu đang chắp tay và nhìn thầy Pharan đang thắp chín nén hương để cúng dường Phật từ xa.

Jet cũng đang chắp tay trả lời: "Nếu tao kể về chuyện này suốt cả ngày cũng không hết đâu. Nói chung là thầy thường chỉ ở trong nhà, lâu lâu mới ra gặp mọi người thế này."

Khem gật đầu hiểu ra, cảm giác như là bạn không hay đến lớp, nhưng mỗi lần đến thì mọi người trong lớp đều rất phấn khích.

Pharan làm chủ lễ, hai bàn tay vững chãi cầm nén hương rồi đặt chín nén hương lên ngang ngực, miệng lầm rầm đọc lời cầu khấn và tán dương các vị thần linh.

"Con xin kính mời các vị thần, thần mưa và thần đất, những vị thần quyền năng che chở cho cuộc sống của người dân trong làng này, xin cho chúng con được bình an, tránh khỏi mọi điều xấu..."

Người dân trong làng đều chắp tay lạy khi thầy Pharan đang làm lễ theo các nghi thức từng bước. Những ai ngồi gần nghi thức đều ngồi xếp bằng trên chiếu, còn những ai đứng xa hơn, đa phần là sinh viên trong câu lạc bộ tình nguyện, đều đứng chắp tay.

Bất chợt, trời bắt đầu mưa giữa tiếng nhạc dân tộc đang vang lên và những cô gái múa để cúng dường các vị thần.

Lưng của Pharan đứng thẳng tắp trước bàn thờ, mưa tạt ướt áo trắng, dính sát vào cơ thể, lộ rõ hình xăm trên lưng - là những hình xăm được thầy chùa nổi tiếng khắc lên. Hương và nến vẫn còn cháy mặc dù bị mưa tạt. Mọi người không ai đi tìm nơi trú, mà tất cả đều chắp tay lên đầu, thể hiện sự kính trọng và lòng thành kính.

Chú thích:

Bái Sỉ ThầnBái Sỉ Phạm là hai khái niệm trong đạo Phật, đặc biệt là trong những nghi lễ và phong tục tôn giáo.

1. Bái Sỉ Thần:

Bái Sỉ Thần là một nghi lễ thể hiện sự tôn kính đối với các vị thần linh có quyền năng giúp đỡ con người trong cuộc sống. "Sỉ" trong từ này ám chỉ các vị thần bảo vệ, giúp đỡ con người về mặt vật chất hoặc tinh thần. Hành động bái là cúi đầu, khấn vái để bày tỏ lòng thành kính, cầu mong các vị thần gia hộ. Bái Sỉ Phạm: Bái Sỉ Phạm có thể là một hình thức thể hiện lòng tôn kính đối với các bậc hiền thánh hoặc có thể là việc cúng dường, chào kính các vị thánh nhân theo các nghi thức truyền thống. "Phạm" trong từ này có thể liên quan đến những người có công đức lớn, hoặc các bậc thánh hiền trong Phật giáo hoặc các tôn giáo khác. Đây là hành động bày tỏ sự kính trọng đối với những người có đạo hạnh, tài năng hoặc trí tuệ cao siêu.

Rín: dịch bộ này áp lực mỗi mấy cái này thôi đó, chap thì ngắn nhưng đa số toàn liên quan đến phật pháp nên áp lực voãi 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro