truyen song ngu AV - Binh
The best time for apples
It was the first lesson after the summer holidays at a small school. The lesson was about the seasons of the year, the teacher said:
" They are Spring, Summer, Autumn and Winter. In Spring, it is warn and everything begins to grow. In Summer it is hot and there are many flowers in the fields and gardens. In Autumn there are many vegetables and much fruit. Everybody likes to eat fruit. In Winter it is cold and it often rains. Sometimes there is snow on the ground."
Here the teacher stopped and looked at one of the pupils.
" Stop talking, Tom," he said. " When is the best time for apples?"
" It is when the farmer is not at home and there is no dog in the garden." Answered Tom.
Mùa tốt nhất cho táo
Đang trong giờ học đầu tiên sau kỳ nghỉ hè tại một ngôi trường nhỏ. Bài học nói về các mùa trong năm. Cô giáo giảng:
- " Mỗi năm có bốn mùa, đó là: mùa xuân, mùa hạ, mùa thu và mùa đông. Mùa xuân trời ấm áp và muôn loài nảy nở sinh sôi. Mùa hè trời nóng nực, có rất nhiều rau và quả, ai cũng thích ăn hoa quả. Mùa đông trời lạnh và thường có mưa, đôi khi còn có tuyết rơi trên mặt đất."
Giảng đến đây, cô giáo nhìn một học sinh nhắc nhở rồi hỏi:
-" Tom, không nói chuyện nữa. Vào mùa nào táo tốt nhất hả?"
-" Mùa táo tốt nhất là....là khi ông chủ vườn không có nhà và cũng không có chó ở ngòai vườn ạ."
The carjacking
An elderly woman did her shopping and, upon returning to her car, found four males in the act of leaving with her vehicle. She dropped her shopping bags, drew her handgun, and proceeded to scream at them at the top of her voice,
"I have a gun and I know how to use it! Get out of the car, you scumbags!"
The four men didn't wait for a second invitation but got out and ran like mad. The woman, somewhat shaken, proceeded to load her shopping bags in the back of the car and get into the driver's seat. She was so shaken that she could not get her key into the ignition. She tried and tried, to no avail/
And then it dawned on her why. A few minutes later, she found her own car parked four or five spaces father down. She loaded her bags into her car and drove to the police station.
The sergeant, to whom she told the story, nearly tore himself in two the other end of the counter, where four pale males were reporting a carjacking by a mad elderly woman described as white, less than five feet tall, glasses, curly white hair, and carrying a large handgun.
No charges were filed.
Một vụ cướp xe hơi
Một bà cụ đi mua sắm xong, quay trở lại nơi đỗ xe ô tô của mình. Cụ thấy bốn gã đàn ông đang định bỏ đi bằng chiếc xe của cụ. Cụ đánh rơi túi hàng, rút khẩu song ngắn ra, tới gần và gắng hết sức hét lên:
-"Tôi có một khẩu súng trong tay và tôi biết cách dùng nó! Hãy ra khỏi chiếc xe, đồ cặn bã!"
Bốn gã đàn ông không đợi lời mời tới lần thứ hai mà vội vã ra khỏi xe và chạy như điên. Bà cụ run rẩy, tới đặt túi hàng phía sau xe và vào chỗ lái. Vì quá lập cập, bà cụ không thể cắm được chìa khóa vào ổ khóa. Bà đã thử đi, thử lại nhưng vẫn chẳng ích gì.
Và rồi bà cũng hiểu ra nguyên do. Vài phút sau, bà thấy xe của mình đỗ sau đó khỏang bốn đến năm chỗ để xe. Bà chất túi đồ của mình lên xe và lái tới đồn công an gần nhất.
Vị trung sĩ, người mà nghe bà thuật lại câu chuyện, gần như cười vỡ bụng và đưa tay chỉ về phía cuối dãy bàn tiếp tân, nơi bốn người đàn ông mặt xanh mét đang trình báo về vụ cướp xe do một bà lão điên được tả lại như sau: trắng, thấp hơn năm feet, đeo kính, tóc bạc, xoăn và cầm một khẩu súng lục lớn.
Không thấy có vụ tấn công nào như thế được lưu trong hồ sơ.
The magician & the parrot
A magician was working on a cruise ship in the Caribbean. He has a different audience each week, so he allowed himself to perform the same act over and over again. There was only one problem: The captain's parrot saw the shows each week and began to understand how the magician did every trick.
Once he understood, he started shouting in the middle of every show.
"Look, that's not the same hat!"
"Now he's hiding the flowers under the table!"
"Hey, why are all the cards the Ace of Spades?"
The magician was furious but couldn't do anything about it. After all, it was the captain's parrot.
One day the unthinkable happened: The ship had an accident and sank! The magician found himself on a piece of wood in the middle of the ocean with the parrot of course!
They stared at each other with hate, but did not utter a single word. This went on for days.
After a week the parrot finally broke the silence and said, "Ok, I give up, Where'd you hide the boat?"
Ảo thuật gia và con vẹt
Một ảo thuật gia làm việc trên một con tàu chở các hành khách đi du ngoạn trong vùng biển Caribbean. Mỗi tuần anh ta lại có một lượt khán giả khác, bởi vậy anh ta tự cho phép mình cứ diễn đi diễn lại một trò. Chỉ có một vấn đề duy nhất là: con vẹt của viên thuyền trưởng xem các trò diễn hàng tuần và bắt đầu hiểu cách mà nhà ảo thuật diễn trò.
Mỗi khi nó hiểu ra, nó lại bắt đầu gào lên khi màn diễn chưa kết thúc:
-"Hãy nhìn xem, đó không phải là chiếc mũ lúc nãy!"
-"Lúc này anh ta đang giấu những bông hoa đó ở dưới bàn ý!"
-"Này, tại sao tất cả các quân bài đều có hình con át pích vậy?"
Anh ta rất bực mình nhưng không thể làm gì con vẹt. Vì suy cho cùng, nó là con vẹt của thuyền trưởng.
Một hôm, chuyện chưa từng được nghĩ tới đã xảy ra: Con tàu gặp nạn và chìm! Ảo thuật gia thấy mình đang lênh đênh giữa đại dương trên một ván gỗ, và tất nhiên là con vẹt cũng có ở đó!
Họ giương mắt nhìn nhau một cách căm ghét, nhưng không nói với nhau một lời nào. Điều đó diễn ra trong nhiều ngày,
Sau một tuần con vẹt phá vỡ sự im lặng và nói:
- "Thôi được, tôi thua rồi đấy. Anh đã giấu con tàu ở đâu vậy?"
Like a gentleman?
Dick was seven years old, and his sister, Catherine, was five. One day their mother took them to their aunt's house to play while she went to the big city to buy some new clothes.
The children played for an hour, and then at half past four their aunt took Dick into the kitchen. She gave him a nice cake and a knife and said to him,
" Now here's a knife, Dick. Cut this cake in half and give one of the pieces to your sister, but remember to do it like a gentleman,"
"Like a gentleman?" Dick asked. "How do gentleman do it?"
"They always give the bigger piece to the other person," answered his aunt at once.
"Oh," said Dick. He thought about this for a few seconds. Then he tool the cake to his sister and said to her,
"Cut this cake in half. Catherine."
Như một người lịch sự?
Dick lên bảy tuổi và em gái Catherine của nó lên năm. Một hôm, mẹ của chúng đưa chúng tới chơi ở nhà dì trong khi bà đi ra thành phố lớn để mua ít quần áo mới.
Lũ trẻ chơi được một giờ đồng hồ cho đến lúc bốn rưỡi thì người dì dắt Dick vào trong bếp. Chị đưa cho nó một cái bánh ngọt rất đẹp và một con dao rồi bảo:
" Này, dao đây Dick. Hãy cắt chiếc bánh này làm hai rồi đưa một phần cho em cháu. Nhưng nhớ là phải làm việc này như một người lịch sự đấy nhé."
"Như một người lịch sụ á? Vậy như người lịch sự thì phải làm thế nào cơ?"
"Họ luôn đưa miếng to hơn cho người kia,"dì nó trả lời ngay lập tức.
"Ồ, thế á?" Dick phản ứng. Cậu ta suy nghĩ về chuyện này trong vòng vài giây. Rồi cậu ta mang chiếc bánh đưa cho em rồi nói:
"Hãy cắt chiếc bánh này làm hai đi, Catherine."
The office rules
Bill Jenkins worked in a big office in the city, and generally he used to go to the barber's during working hours to have his hair cut, although this was against the rules: clerks had to have their hair cut in their own time.
While Bill was at the barber's one day, the manager of the office came in by chance to have his own hair cut. Bill saw him and tried to hide his face, but the manager came and sat beside him, so he soon recognized him.
"Hullo, Jenkins," the manager said. "I see that you are having your hair cut in office time,"
"Yes, sir, I am," admitted Bill calmly. "You see, sir, it grows in office time."
"Not all of it," said the manager of the office at once. "Some of it grows in your own time."
"Yes, sir, that's quite true" answered Bill politely, "but I'm not having it all cut off."
Nội quy cơ quan
Bill Jenkins làm việc tại một cơ quan lớn trong thành phố, và thường thì anh chàng hay đi hớt tóc trong giờ làm việc. Mặc dù điều này trái với nội quy cơ quan: các nhân viên phải cắt tóc trong thời gian riêng của mình.
Một hôm, trong khi Bill đang trong tiệm hớt tóc thì ông giám đốc cơ quan cũng vô tình vào đó để cắt tóc. Bill trông thấy ông ta và cố giấu mặt đi, nhưng ông ta đã tới ngồi cạnh và nhanh chóng nhận ra anh chàng.
" À, chào Jenkins. Tôi thấy là anh đang hớt tóc trong giờ làm việc đấy nhé!", ông giám đốc nói.
"Vâng, thưa ông. Nhưng như ông biết đấy, tóc cũng mọc dài trong giờ làm việc ạ." Bill bình tĩnh thú nhận.
"Nhưng cũng không phải tất cả. Cũng có những phần tóc chỉ mọc trong lúc rảnh rỗi mà thôi." Ông giám đốc nói ngay.
" Dạ thưa ông điều đó rẩt đúng nhưng mà tôi cũng đâu có hớt hết tóc đi đâu ạ." Bill lịch sự đáp lời.
Gifts for mother
Three sons left home, went out on their own and prospered. They discussed the gifts they were able to give their elderly mother.
The first son said: "I built a big house for our mother"
The second son said: "I sent Mom a Mercedes with a driver".
The third son said: "You remember how our mother enjoys reading the Bible. Now she can't see very well. So I sent her a remarkable parrot that recites the entire Bible. The Elders at the church spent twelve years to teach him. Mama just has to name the chapter and the verse and the parrot recites it".
Soon thereafter, their mother sent out her letters of thanks.
"William," she wrote, "the house you built is so huge. I live in only one room, but I have to clean the whole house".
"Arnold, she said, "I am too old to travel. I stay most of the time at home so I rarely use the Mercedes. That driver is so rude, he is a pain!"
"But David," she said, "the chicken was delicious"
Các món quà tặng mẹ
Ba người con trai rời gia đình ra đời lập nghiệp và đều thành đạt. Họ bàn với nhau về những món quà mà họ có thể dành tặng cho người mẹ già của mình.
Người con trưởng nói: "Anh sẽ xây cho mẹ chúng ta một ngôi nhà lớn".
Người con thứ hai nói: "Còn em sẽ gửi cho mẹ một chiếc Mercedes và một tài xế".
Người con thứ ba nói: "Các anh có còn nhớ là mẹ chúng ta thích đọc Kinh thánh như thế nào không. Mà bây giờ mắt mẹ không được tốt lắm. Bởi vậy em sẽ gửi cho mẹ một con vẹt đặc biệt, nó có thể đọc thuộc lòng toàn bộ Thánh kinh. Những người cao tuổi ở nhà thờ đó đã mất mười hai năm để dạy nó. Mẹ chỉ cần nêu tên chương mục là con vẹt sẽ đọc cho mẹ nghe".
Sau đó không lâu, người mẹ gửi cho họ những bức thư cảm ơn như sau:
"William," bà viết, "tòa nhà con xây quá rộng. Mẹ chỉ ở mỗi một phòng, nhưng phải lau dọn cả ngôi nhà".
"Arnold, mẹ quá già để đi du lịch. Mẹ gần như ở nhà suốt ngày nên rất hiếm khi mẹ dùng chiếc Mercedes. Gã tài xế đó rất thô lỗ, hắn là một nỗi khổ tâm của mẹ!"
"Nhưng David, con gà đó thì rất ngon".
I went out in my slippers
Len and Jim worked for the same company. One day, Len lent Jim 20 dollars, but then Jim left his job and went to work in another town without paying Len back his 20 dollars.
Len did not see Jim for a year, and then he heard from another friend that Jim was in town and staying at the central hotel, so he went to see him there late in the evening.
He found out the number of Jim's room from the clerk at the desk downstairs and went up to find him. When he got to the room, he saw Jim's shoes outside the door, waiting to be cleaned.
"Well, he must be in," he thought, and knocked at the door.
There was no answer.
He knocked again. Then he said,
"I know you're in, Jim. Your shoes are out here'.
"I went out in my slippers," answered a voice from inside the room.
Tôi đã mang dép đi ra ngoài rồi.
Len và Jim cùng làm việc cho một công ty. Một hôm Len cho Jim vay 20 đô la, nhưng sau đó Jim bỏ việc và đi làm ở một thị trấn khác mà không trả 20 đô la cho Len.
Len không gặp Jim trong một năm trời, và anh nghe một người bạn nói là Jim đang có mặt trong thị trấn và ở tại khách sạn trung tâm, do đó anh tới gặp Jim vào chiều tối hôm đó.
Anh tìm được số phòng của Jim là nhờ người tiếp tân dưới lầu và lên lầu tìm Jim. Khi tới phòng, anh thấy đôi giày của Jim để ngoài cửa đang chờ được đánh bóng.
"Chắc hản anh ta phải có ở trong phòng." Len nghĩ thầm và gõ cửa.
Không có tiếng trả lời.
Anh lại gõ cửa lần nữa rồi nói:
" Tôi đã biết cậu ở trong phòng, Jim ạ. Đôi giày của cậu ở ngòai này mà."
"Tôi đã mang dép đi ra ngòai rồi." Câu trả lời từ trong phòng vọng ra.
What a woman!!!
Three blonde guys are stranded on one side of a wide river and don't know how to get across.
The first blonde guy prays to God to make him smart enough to think of a way to cross the river. God turns hom into a brown-haired man, and he swam across.
The second blonde guy prays to God to make him even smarter, so he can think of a better way to cross the river. God turns him into a red-haired man, so he builded a boat and rows across.
Thế mới là phụ nữ
Ba gã đàn ông tóc vàng bị mắc cạn tại bờ của một con sông rộng và không biết làm thế nào để có thể đi qua.
Gã tóc vàng thứ nhất cầu Chúa xin cho hắn đủ thông minh để nghĩ được cách qua sông. Chúa trời biến anh ta thành người đàn ông tóc nâu, và anh ta bơi qua.
Gã tóc vàng thứ hai cầu chúa xin cho hắn thông minh hơn để có thể nghĩ ra một cách tốt hơn để qua sông. Chúa trời biến anh ta thành một người đàn ông tóc đỏ, bởi vậy anh ta đóng một con thuyền và chèo.
Sell Me an Hour of Your Time
With a timid voice and idolizing eyes, the little boy greeted his father as he returned from work, "Daddy, how much do you make an hour?"
Greatly surprised, but giving his boy a glaring look, the father said, "Look, sonny, not even your mother knows that. Don't bother me now. I'm tired!"
"But, Daddy, just tell me please! How much do you make an hour?" the boy insisted.
The father, finally giving up, replied, "Twenty dollars per hour."
"Okay, Daddy. Could you loan me ten dollars?" the boy asked. Showing his restlessness and positively disturbed, the father yelled, "So that was the reason you asked how much I earn, right? Go to sleep and don't bother me anymore!"
It was already dark and the father was meditating on what he said and was feeling guilty. Maybe, he thought, his son wanted to buy something.
Finally, trying to ease his mind, the father went to his son's room. "Are you asleep, son?" asked the father.
"No, Daddy... why?" replied the boy, partially asleep.
"Here's the money you asked for earlier," the father said.
"Thanks, Daddy!" rejoiced the son, while putting his hand under his pillow and removing some money. "Now I have enough! Now I have twenty dollars!" the boy said.
The father was gazing at his son, confused at what his son had just said.
"Daddy, could you sell me one hour of your time?"
The father: !!!
Một ông bố uể oải bước vào nhà sau một ngày làm việc vất vả; đứa con trai nhìn bố bằng cặp mắt ngưỡng mộ và rồi rụt rè lên tiếng: "Bố ơi, một giờ làm việc bố kiếm được bao nhiêu tiền?"
Mặc dầu rất ngạc nhiên, ông bố cũng trợn trừng cặp mắt nhìn thằng con, lên giọng: "Nhóc con à, ngay cả mẹ mày cũng chẳng biết nữa là... Đừng quấy nữa. Bố mệt lắm!"
Thằng bé vẫn níu lấy bố gặng hỏi: "Bố à... Bố cứ nói cho con biết đi mà! Mỗi giờ bố kiếm được bao nhiêu tiền?"
Cuối cùng ông bố cũng đành chịu thua và trả lời cho xong chuyện: "20 USD một giờ."
Thằng bé reo lên: "Dạ, bố... Bố cho con mượn 10 USD được không?"
Vừa mệt vừa khó chịu, ông bố quát tướng lên: "À, thế ra từ nãy tới giờ cứ lèo nhèo hỏi bố đi làm được bao nhiêu tiền là vì vậy, phải không? Đi ngủ đi, đừng quấy rầy bố nữa!"
Tối hôm đó, sau khi tắm rửa và cơm nước xong, ông bố nghĩ lại chuyện vừa xảy ra và cảm thấy hối hận. Ông nghĩ chắc thằng bé cần tiền để mua một món gì đó... Để cho đầu óc được thanh thản trước khi đi ngủ, ông lặng lẽ bước vào phòng con, khẽ gọi: "Con à... Ngủ chưa?"
Mặc dầu đang ngái ngủ, thằng bé cũng lên tiếng: "Dạ, chưa... Có gì không bố?"
Ông bố trả lời: "Bố cho con 10 USD lúc nãy con hỏi mượn bố đó."
Thằng bé thò tay mò mẫm dưới gối, lấy ra một ít tiền, rồi hớn hở lên tiếng: "Cám ơn bố! Bây giờ thì con đủ tiền rồi. Con đã có 20 USD!"
Ông bố mở to mắt trừng trừng nhìn đứa con trong ngạc nhiên và hối hận khi nghe nó nói tiếp: "Bố à... Bố bán cho con một giờ của bố được không?"
Lời kết: Tôi chợt bàng hoàng! Tôi đặt mình vào hoàn cảnh này và tự nghĩ không biết phải trả lời con tôi như thế nào. Lúc nào tôi cũng bận rộn toan tính mà không nhận ra ý nghĩa đích thực những gì con cái mong đợi ở nơi tôi.
Little Johnny Boy
A new teacher was trying to make use of her psychology courses. She started her class by saying.
"Everyone who thinks you're stupid, stand up!".
After a few seconds, Little Johnny stoop up.
The teacher said, "Do you think you're stupid, Little Johnny?"
"No, ma'am but I hate to see you standing there all by yourself"
Bé Johnny
Một giáo viên mới vào nghề đang thử áp dụng môn tâm lý của mình. Cô bắt đầu bài giảng bằng cách nói:
"Em nào nghĩ rằng mình ngu ngốc thì hãy đứng lên!"
Một vài phút sau, bé Johnny đứng dậy.
"Em nghĩ rằng em ngu ngốc hả, Johnny," cô giáo hỏi.
"Không, thưa cô, nhưng em không thích phải nhìn thấy cô đứng đó mỗi một mình."
The arm was guilty
A man was brought before the judge. The witness said that the day before the prisoner had stolen some pears from a basket, outside a grocer's. The solicitor said to the judge:
"It is true that the prisoner took a few pears with his right arm; his right arm is guilty, but not he himself; you can not punish the whole body because one of its limbs is guilty."
"You are quite right," answered the judge, " so I sentence the prisoner's right arm to six days. Now the prisoner will go to prison with his arm if he likes."
Everybody at court began to laugh; but people laughed still more when they saw the prisoner unscrew his right arm (it was a wooden arm) He then gave it to the judge, saying: "Here is my guilty arm, Sir I don't wish to go to prison with it."
Cánh tay có tội
Một người đàn ông bị đưa ra hầu tòa. Nhân chứng nói rằng, hôm trước bị cáo đã lấy trộm quả lê trong một cái rổ bên ngoài tiệm thực phẩm. Luật sư nói với quan tòa:
" Đúng là tên này có lấy lê bằng tay phải; tay phải của hắn phạm tội, còn hắn thì không có tội; ngài không thể trừng phạt cả cơ thể của hắn chỉ vì một chân hay một tay của hắn phạm tội."
"Ngài nói hoàn toàn đúng, vậy thì tôi kết án cánh tay phải của bị cáo sáu ngày giam giữ. Bây giờ thì tên tù này sẽ không phải vào tù với cánh tay phải nếu hắn thích vậy," quan tòa phán.
Mọi người có mặt trong phiên tòa bắt đầu cười ầm ĩ; nhưng họ còn cười to hơn khi thấy tù tháo ốc nơi cánh tay phải của hắn ra (cánh tay làm bằng gỗ). Sau đó hắn đưa nó cho quan tòa và nói: -"Đây là cánh tay phải của tôi, thưa ngài, tôi không muốn vào tù cùng với nó."
Whisper
A mother took her little boy to church. While in church the little boy said.
"Mommy, I have to pee."
The mother said to the little boy, "It's not appropriate to say the word 'pee' in church. From now on when you have to 'pee' just tell me that you have to whisper."
The following Sunday, the little boy went to church with his father and during the service said to his father,
: "Daddy, I have to whisper."
The father looked at him and said,
"Okay, why don't you whisper in my ear."
Thì thầm
Một người mẹ dẫn đứa con trai nhỏ của mình tới nhà thờ. Trong buổi lễ, cậu bé nói:
"Mẹ ơi, con muốn đi đái."
"Từ 'đái' không thích hợp để nói trong buổi lễ. Từ giờ trở đi khi nào muốn 'đi đái' thì con chỉ nói với mẹ rằng con phải thì thầm.", người mẹ nói với đứa trẻ.
Chủ nhật sau, bé trai đó lại đi nhà thờ với bố và trong buổi lễ cậu bé nói với bố:
"Bố ơi con muốn thì thầm."
Bố cậu nhìn cậu và nói:
"Được thôi, sao con không thì thầm vào tai bố."
Great Value in Diaster
Thomas Edison's laboratory was virtually destroyed by fire in December, 1914. Although the damage exceeded two milion dollars, the buildings were only insured for $238,000 because they were made of concrete and thought to be fireproof. Much of Edison's life's work went up in spectacular flames that December night.
At the height of the fire, Edison's 24-year-old son, Charles, frantically searched for his father among the smoke and debris. He finally found him, calmly watching the scene, his red face glowing in the reflection, his white hair blowing in the wind.
"My heart ached for him," said Charles. "He was 67-no longer a young man to start life when everything was going up in flames. When he saw me, he shouted, 'Charles, where's your mother?' When I told him I didn't know, he said, 'Find her. Bring her here. She will never see anything like this as long as she lives."
The next morning, Edison looked at the ruins and said, "There is great value in disaster. All our mistakes are burned up. Thank God we can start anew."
Three weeks after the fire, Edison managed to deliver his first phonograph.
-From Brian Cavanaugh's The Sower's Seeds
If your house is on fire, warm yourself by it.
Spanish Proverb
Giá trị vĩ đại của một tai nạn
Tháng 12 năm 1914, phòng thí nghiệm của nhà bác học Edison bị thiêu rụi hoàn toàn trong một trận hỏa hoạn. Mặc dù con số thiệt hại vượt quá hai triệu đô la Mỹ nhưng công ty bảo hiểm chỉ bồi thường 238.000 đô la. Vì theo họ, toàn bộ tòa nhà được đúc bằng bê tông, một vật liệu được đánh giá là không bắt lửa. Ngọn lửa đêm hôm đó đã thiêu rụi nhiều công trình tâm huyết của cuộc đời Edison.
Khi đám cháy vẫn chưa được dập tắt, Charles, cậu con trai 24 tuổi của Edison, hốt hoảng lùng sục, tìm kiếm cha mình giữa đống đổ nát mịt mù khói. Cuối cùng, cậu cũng đã tìm thấy Edison, rất bình tĩnh, đang quan sát cảnh tượng xung quanh.Gương mặt ông đỏ bừng phản chiếu hình ảnh đám cháy, mái tóc bạc trắng bay phất phơ trong gió.
"Tôi nhìn cha mà tim đau nhói," Charles kể. "Cha tôi đã 67 tuổi, không còn trẻ nữa để bắt đầu lại khi mọi thứ đều đã cháy theo ngọn lửa. Khi trông thấy tôi, cha hét to:"Charles, mẹ con đâu?" Khi tôi bảo rằng tôi không biết, ông nói,"Đi tìm và đưa mẹ con đến đây ngay. Mẹ con sẽ không bao giờ có dịp chứng kiến cảnh này trong cuộc đời một lần nữa đâu."
Sáng hôm sau, Edison nhìn đống hoang tàn và bảo: "Tai nạn đã mang đến cho ta một giá trị vĩ đại. Mọi lỗi lầm chúng ta gây ra đều bị xóa sổ hoàn toàn. Cảm ơn Thượng Đế. Giờ đây, chúng ta có thể bắt đầu lại."
Ba tuần sau đám cháy, Edison cho ra đời chiếc máy hát đĩa đầu tiên.
-Theo The Sower's Seeds của Brian Cavanaugh
Mistake?
A police officer stops a blonde for speeding and asks her very nicely if she could see her license. She replied in a huff.
" I wish you guys could get your act together. Just yesterday you take away my license and then today you expect me to show it to you."
Lỗi gì?
Một sĩ quan cảnh sát dừng một cô gái tóc vàng vì vượt quá tốc độ cho phép và hỏi cô một cách rất lịch sự rằng liệu anh có thể xem bằng lái của cô. Cô nàng trả lời một cách hết sức giận dữ:
"Tôi mong rằng các anh có thể kết hợp làm việc cùng nhau. Mới ngày hôm qua các anh thu bằng lái của tôi và hôm nay anh hy vọng tôi trình nó cho anh."
Secret
A man was telling one of his friends the secret of his contented married life.
"My wife makes all the small decisions," he explained. "and I make all the big ones, so we never interfere in each other's business and never get annoyed with each other. We have no complains and no arguments.
"That sounds reasonable," answered his friend sympathetically, "And what sort of decisions does your wife make?"
"Well" answered the man. "she decides what jobs I apply for, what sort of house we live in, what furniture we have, where we go for your holidays, and things like that."
His friend was surprised. "Oh!" he said " And what do you consider important decisions then?"
"Well" answered the man, " I decide who should be Prime Minister, whether we should increase our help to poor countries, what we should do about the atom bomb, and things like that."
Bí Quyết
Một người đàn ông tiết lộ với bạn bí mật cuộc sống vợ chồng thỏai mái của mình.
-"Vợ tôi quyết đinh những việc nhỏ, còn tôi quyết định những việc lớn, nên chúng tôi chẳng bao giờ làm phiền tới công việc của nhau và cũng không bao giờ thấy bực mình về nhau cả. Chúng tôi không hề phàn nàn hay cãi nhau bao giờ." ông ta tâm sự.
-"Nghe có vẻ được đấy!" người bạn tán thưởng. "Thế vợ anh quyết định những việc gì nào?"
-"ờ thì bà ấy quyết định xem tôi phải xin làm việc gì, chúng tôi sống ở đâu, sẽ mua những đồ đạc gì, đi nghỉ ở đâu, và đại loại là những việc như thế," người đàn ông trả lời.
-"Vậy à? Thế thì anh cho những việc gì là quan trọng?" người bạn ngạc nhiên hỏi.
-"Thì tôi quyết định những việc như ai sẽ là thủ tướng, liệu chúng ta có nên tăng cường giúp đỡ nhưng nước nghèo hay không, chúng ta phải làm gì với vấn đề bom hạt nhân, và những việc đại loại như thế," người đàn ông trả lời.
A glass of milk
One day, a poor boy who was selling goods from door to door to pay his way through school, found he had only one thin dime left, and he was hungry.
He decided he would ask for a meal at the next house. However, he lost his nerve when a lovely young woman opened the door. Instead of a meal he asked for a drink of water. She thought he looked hungry so brought him a large glass of milk. He drank it slowly, and then asked, "How much do I owe you?" "You don't owe me anything," she replied. "Mother has taught us never to accept pay for a kindness." He said..... "Then I thank you from my heart."
As Howard Kelly left that house, he not only felt stronger physically, but his faith in God and man was strong also. He had been ready to give up and quit.
Year's later that young woman became critically ill. The local doctors were baffled. They finally sent her to the big city, where they called in specialists to study her rare disease. Dr. Howard Kelly ! was called in for the consultation. When he heard the name of the town she came from, a strange light filled his eyes. Immediately he rose and went down the hall of the hospital to room. Dressed in his doctor's gown he went in to see her. He recognized her at once. He went back to the consultation room determined to do his best to save her life. From that day he gave special attention to the case. After a long struggle, the battle was won.
Dr. Kelly requested the business office to pass the final bill to him for approval. He looked at it, then wrote something on the edge and the bill was sent to her room. She feared to open it, for she was sure it would take the rest of her life to pay for it all. Finally she looked, and something caught her attention on the side of the bill. She read these words..... "Paid in full with one glass of milk"
Signed Dr. Howard Kelly. Tears of joy flooded her eyes as her happy heart prayed: "Thank You, God, that Your love has spread abroad through human hearts and hands."
Now you have two choices. You can send this page on and spread a positive message or ignore it and pretend it never touched your heart.
Một Ly Sữa
Trưa hôm đó, có một cậu bé nghèo bán hàng rong ở các khu nhà để kiếm tiền đi học. Bụng đói cồn cào mà lục túi chỉ còn mấy đồng tiền ít ỏi, cậu liều xin một bữa ăn tại một căn nhà gần đó. Nhưng cậu giật mình xấu hổ khi thấy một cô bé ra mở cửa. Và thay vì xin gì đó để ăn, cậu đành xin một ly nước uống. Cô bé trông cậu có vẻ đang đói nên bưng ra một ly sữa lớn.
Cậu bé uống xong, hỏi "Tôi nợ bạn bao nhiêu?".
"Bạn không nợ tôi bao nhiêu cả. Mẹ dạy rằng chúng tôi không bao giờ nhận tiền khi làm một điều tốt."
Cậu bé cám ơn và đi khỏi. Lúc này, Howard Kelly thấy tự tin hơn nhiều, mạnh mẽ hơn nhiều.
Nhiều năm sau, cô gái đó bị căn bệnh hiểm nghèo. Các bác sĩ trong vùng bó tay và chuyển cô lên bệnh viện trung tâm thành phố để các chuyên gia chữa trị. Tiến sĩ Howard Kelly được mời khám. Khi nghe tên địa chỉ của bệnh nhân, một tia sáng loé lên trong mắt ông. Ông đứng bật dậy và đi đến phòng bệnh nhân và nhận ra cô bé ngày nào ngay lập tức. Ông đã gắng sức cứu được cô gái này. Sau thời gian dài, căn bệnh của cô gái cũng qua khỏi. Trước khi tờ hoá đơn thanh toán viện phí được chuyển đến cô gái, ông đã viết gì đó lên bên cạnh.
Cô gái lo sợ không dám mở ra, bởi vì cô chắc chắn rằng cho đến hết đời thì cô cũng khó mà thanh toán hết số tiền này.
Cuối cùng cô can đảm nhìn, và chú ý đến dòng chữ bên cạnh tờ hoá đơn....
"Đã thanh toán đủ bằng một ly sữa."
Ký tên
Tiến sĩ Howard Kelly.
Lady, are you rich?
They huddled inside the storm door - two children in ragged outgrown coats.
"Any old papers, lady?"
I was busy. I wanted to say no - until I looked down at their feet. Thin little sandals, sopped with sleet. "Come in and I'll make you a cup of hot cocoa." There was no conversation. Their soggy sandals left marks upon the hearthstone.
Cocoa and toast with jam to fortify against the chill outside. I went back to the kitchen and started again on my household budget...
The silence in the front room struck through to me. I looked in.
The girl held the empty cup in her hands, looking at it. The boy asked in flat voice, "Lady... are you rich?"
"Am I rich? Mercy, no!" I looked at my shabby slipcovers.
The girl put her cup back in its saucer - carefully. "Your cups match your saucers." Her voice was old with a hunger that was not of the stomach.
They left then, holding their bundles of papers against the wind. They hadn't said thank you. They didn't need to. They had done more than that. Plain blue pottery cups and saucers. But they matched. I tested the potatoes and stirred the gravy. Potatoes and brown gravy - a roof over our heads - my man with a good steady job - these things matched, too.
I moved the chairs back from the fire and tidied the living room. The muddy prints of small sandals were still wet upon my hearth. I let them be. I want them there in case I ever forget again how very rich I am.
- Marion Doolan
If you look at what you have in life, you'll always have more.
If you look at what you don't have in life, you'll never have enough.
Thưa cô, cô giàu có phải không ạ
Hai đứa bé co mình trong chiếc áo bành tô quá khổ, rách rưới đứng nép vào nhau phía sau cánh cửa, run rẩy mời tôi: "Thưa cô, cô mua báo cũ không ạ?"
Tôi đang bận, chỉ muốn từ chối một tiếng cho xong, thế nhưng khi nhìn xuống đôi chân của chúng, tôi thật không đành lòng. Những đôi xăng-đan bé xíu, ướt sũng vì mưa tuyết. "Vào nhà đi, cô sẽ làm cho mỗi đứa một ly cacao nóng!" Chúng lặng lẽ bước theo tôi. Hai đôi xăng-đan sũng nước được đặt trên bệ lò sưởi để hong cho khô.
Cacao và bánh mì nướng ăn kèm mứt có thể làm ấm lòng trước cái lạnh buốt giá bên ngoài. Đưa thức ăn cho bọn trẻ xong, tôi lại vào bếp để tiếp tục với những con số chi tiêu đau đầu.
Không khí yên ắng trong phòng khách khiến tôi cảm thấy hơi làm lạ. Tôi nhìn vào trong phòng.
Cô bé đang cầm chiếc tách đã uống cạn trên tay, ngắm nhìn một cách say mê. Cậu bé đi cùng rụt rè: "Thưa cô, cô giàu có phải không ạ?"
"Cô giàu có ư? Không, không đâu cháu ạ!" - Vừa nói, tôi vừa ngao ngán nhìn tấm khăn trải bàn đã sờn cũ của mình.
Cô bé cẩn thận đặt chiếc tách vào đĩa. "Những chiếc tách của cô hợp với bộ đĩa ghê!" Giọng nói của cô bé có vẻ thèm thuồng.
Thế rồi chúng ra đi, trên tay cầm theo gói báo cũ, băng mình trong ngọn gió rét căm căm. Chúng không nói lời cảm ơn. Nhưng quả thật, chúng không cần phải cảm ơn tôi. Những gì chúng đã làm cho tôi còn hơn cả tiếng cảm ơn. Những chiếc tách và đĩa bằng gốm màu xanh trơn của tôi là loại thường thôi. Nhưng chúng là một bộ rất hợp. Tôi nếm thử món khoai tây và khuấy nồi súp. Khoai tây và món súp, rồi mái nhà, cả người chồng của tôi với công việc ổn định - tất cả đều rất phù hợp với tôi.
Tôi đặt chiếc ghế đang ở trước lò sưởi vào chỗ cũ và dọn dẹp lại căn phòng cho gọn gàng. Vết bùn từ đôi xăng-đan ướt sũng của hai đứa bé vẫn còn đọng lại trên mặt lò sưởi, nhưng tôi không lau đi. Tôi muốn giữ chúng lại, để lỡ đâu có ngày tôi lại quên rằng mình giàu có đến mức nào.
- Marion Doolana
Nếu để ý đến những điều bạn có trong cuộc sống, bạn sẽ nhận được nhiều hơn thế.
Còn nếu chỉ để ý đến những điều bạn không có trong cuộc sống, bạn sẽ thấy mình không bao giờ có đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro