Chương 4: Cô..... là ai?
Về đến Sơn trang.....
Cô ngã quỵ trước cửa..... Tay thì báu chặt lòng ngực, hơi thở yếu ớt...... Mắt lờ mờ
" Nhược.... Nhược Hàm...... Ta..... Ngọc..... Phỉ..... Thúy.... "
Cô bò trườn về trước......Tí Tắc Nhược Hàm đã xuất hiện bên cạnh cô.... Cô ấy hốt hoảng, ngồi xuống đỡ cô đứng dậy
" Tỷ Tỷ! Tỷ sao vậy??..... "
" Nhanh.....Mau đưa..... Ta đến..... Chỗ.... Ngọc.... Phỉ..... Thúy.... "
" Ngọc Phỉ Thúy......? Người muốn đến đó? "
" Nhanh..... " Cô đau đớn
" Ah vâng..... "
Nhược Hàm nhanh chóng đưa cô đến.... Trước cánh cửa gỗ đơn sơ......
" Kết giới bị phá rồi! " Hạ Y vừa sờ lên vừa nói
" Ai lại phá được kết giới của người chứ? " Nhược Hàm Thắc mắc
" Ta cũng không biết! " Cô nhíu mày
" Vào trong thôi " Hạ Y đi vào
Bên Trong
" Quả nhiên...... Ngọc Phỉ Thúy đã bị ai đó động vào..... Nhưng không lấy được.... " Cô nghi ngờ
" Thế chúng ta phải làm sao đây ạ? "
" Hắn ta phá được kết giới ta giăng ở ngoài nhưng không phá được kết giới bên trong......Để Ngọc Phỉ Thúy ở đây vẫn còn an toàn "
" ......... "
" Chúng ta quay về trước...... " Hạ Y quay lưng đi R ngoài
" Vâng "
[ Kì Lạ!!] Hạ Y nghĩ
_______________________
Sáng hôm sau
Trong giang phòng ấy
Tên nam nhân dần dần tỉnh dậy...
" Chết tiệt! Đây là đâu? " Hắn ta đưa tay lên xoa xoa đầu
" Ah......vết thương đã được xử lý rồi sao? " Hắn ngạc nhiên
" Còn nữ nhân tối hôm qua...... Ah " Hắn nhíu mày nhớ lại
" Chết tiệt! Không nhớ được gì cả "
Từ bên ngoài một nữ tử bước vào, trên mặt được che bằng một mảng vải mỏng.....
" Ngươi tỉnh rồi à? "
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn
" Cô..... " Hắn ngạc nhiên
" Chắc ngươi đói rồi nhỉ? Ta đi lấy cho cô chút gì đó "
Cô vừa đứng dậy quay lưng thì hắn bật dậy, đưa dao lên cổ cô gằng giọng đầy sát khí
" Cô..... Là ai? "
" Ngươi.... Không.... Cần.... Biết " Cô nhẹ nhàng hạ tay hắn xuống....rồi đi ra cửa
Trong phòng
" Mùi hương này...... "
10 phút sau
Cô lại bước vào, trên tay cầm một bát cháo trên tay......
" Ngươi ăn đi "
" Ai biết là cô bỏ gì trong đó? " Hắn trầm mặc
" Hừm! Ngươi cho rằng ta sẽ giết ngươi sao? "
" Cô đoán xem? " Hắn nhếch mép
" Hahaha! Nếu ta muốn giết ngươi. Thì ta đã giết từ lúc ngươi nằm dưới gốc cây rồi, Hà cớ gì mà ta phải cứu ngươi? " Cô đắc ý
" Ha! Xem như cô thông minh " Hắn cười
Hắn cằm bát cháo từ từ ăn......
" Này! "
Hắn vừa ngẩng đầu thì nhìn thẳng vào đôi mắt cô..... Đôi mắt vàng của cô hiện lên...... Từ từ thôi miên hắn
" Nghe ta.... Nghe ta...... Tất cả những huyện từ tối hôm qua và hôm nay..... Hãy quên hết đi.... quên hết chúng đi.... "
Rồi hắn chìm vào cơn mê......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro