Lịch kiếp một: Bệ Hạ giá lâm 4
Nghe vậy, Huyền Linh nhấp một chén trà xong đặt xuống mới nói: "Nghe nói Đại lý tự khanh mới nhậm chức chưa lập được chiến công gì, hẳn bệ hạ có thể dùng hắn."
Nghe vậy Huyền Hoàng nhướng mày nhìn cô, cười nói: "Hoàng hậu nói đúng, trẫm thế mà không nghĩ ra."
Cô nhìn hắn ý vị thâm thường một chút, trong lòng hừ lạnh, muốn thử cô, cho hắn thử cũng chẳng mất gì.
"Bệ hạ hẳn là mệt mỏi, để thần thiếp giúp ngài xoa bóp một chút."
Nói liền muốn đứng lên, lại thấy người sau rõ ràng hơi nhíu mày lại nhưng rất nhanh liền khôi phục khiến cô suýt nữa tưởng mình nhìn lầm.
"Bệ hạ không muốn?"
"Không phải, trẫm là lo lắng nàng sẽ mệt." Hắn hơi ngạc nhiên về sự nhạy bén của cô: "Trước đây cũng chưa từng thấy nàng để ý trẫm như vậy."
"Trước đây bệ hạ cũng không để ý ta như vậy."
Hắn nhướng mày, hơi nhìn cô. Cô quả thật rất khác so với trước kia.
Có chút thú vị.
Huyền Linh thản nhiên nhìn lại hắn, vẫn là ra phía sau giúp hắn xoa bóp vai.
Hắn ban đầu là hơi cương thân thể, sau lại thản nhiên thả lỏng để mặc cô xoa bóp.
Mấy cô nương bên dưới nhìn hai người người nói người đáp, quả thật có chút xấu hổ.
"Các ngươi nếu là người do hoàng hậu tuyển chọn, hẳn là sẽ có chút tài năng. Vậy tới viểu diễn một chút trẫm xem." Huyền Hoàng lên tiếng.
Mấy cô nương nghe vậy không khỏi kích động: "Vâng, hoàng thượng."
Mấy cô nương, mỗi người một vẻ, tranh nhau biểu diễn.
Người đàn, người múa, người biểu diễn thư pháp, quả nhiên là con gái nhà thế gia, không ai là không có tài.
Mấy người này đang biểu diễn, Huyền Linh lại thấy người ngồi trước mặt càng ngày càng dựa gần vào phía cô. Nhìn lại thấy hắn mơ màng ngủ rồi. Trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ. Rốt cuộc là bao lâu hắn không được ngủ ngon vậy?
Cô ra hiệu cho thái giám bên cạnh lệnh cho người bên dưới dừng lại, rồi sắp xếp người đưa những cô nương trở về viện tử bọn họ ở.
Lại nhìn người dựa vào mình ngủ say, thở dài.
Buổi chiều, Huyền Hoàng tỉnh lại thấy mình đang nằm trên Long sàng. Hắn ngồi dậy.
Thái giám bên ngoài thấy liền tiến lại: "Hoàng thượng, ngài tỉnh rồi."
"Bây giờ là giờ nào?"
"Bẩm hoàng thượng, đã qua giờ cơm chiều rồi."
Huyền Hoàng nhíu mày, hắn ngủ lâu như vậy?
Nhớ lại hồi sáng hoàng hậu giúp hắn xoa bóp, lại nghe mấy người kia biểu diễn, hắn liền mơ màng ngủ rồi?
Nếu là trước đây hắn sẽ không bao giờ mất cảnh giác như vậy.
"Ai đưa trẫm trở về?"
"Ách!" Thái giám rõ ràng hơi ngừng một chút mới nói: "Là hoàng hậu nương nương."
"Hoàng Hậu?" Hắn ngạc nhiên hỏi lại
"Vâng!" Còn nhớ lúc hoàng hậu nhẹ nhàng bế ngang hoàng thượng lên, còn đi một quãng xa như vậy từ hoa viên về tới Diêm Long Điện, mấy cung nhân bọn hắn đều kinh ngạc muốn lồi con mắt.
Huyền Hoàng như có điều suy tư. Ánh mắt tối tăm một chút, lại khôi phục dáng vẻ bình thường hỏi: "Vậy nàng đâu?"
"Hoàng hậu nương nương sau khi phân phó không cần làm phiền Bệ Hạ nghỉ ngơi, đã trở về Phượng Nghi cung rồi."
"Ừm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro