Lịch kiếp một: Bệ Hạ giá lâm 16
Y mặc trang phục màu xanh, loại mặc sẽ kéo thấp cảm giác tồn tại ấy, thế nhưng người này mặc lên lại tôn lên dáng vẻ ôn nhu như trích tiên, mặt mày ôn nhuận. Chỉ là hiện tại lại đang nhìn cô với vẻ mặt hoảng hốt không thể tin nổi.
Huyền Linh lãnh đạm nói: "Ngươi nhầm người rồi."
Người này lúc này cũng mới xem kĩ lại, cảm thấy có lẽ mình thất thố, liền nói: "Thất lễ rồi, mong công tử lượng thứ."
Nói thì nói vậy, nhưng mà trong mắt y vẫn không dấu nổi kích động, mong nhớ, cùng một chút... điên cuồng?
Huyền Linh hơi lùi về sau.
Biến thái a? Mặt người dạ thú?
Thấy phản ứng của cô, y hơi thu lại vẻ mặt, cười hiền hoà: "Thật xin lỗi, nhìn công tử có chút giống với một vị cố nhân của ta nên nhận lầm."
"Cố nhân của ngươi là nữ tử." Ta nghe được ngươi gọi sư tỷ đó.
"Đúng vậy, năm xưa khi ta gặp nàng, nàng cũng một thân hồng y nam tử, mặt mày thanh tuyển xinh đẹp, khiến bao người khuynh tâm động phách." Khi nói câu này, cái tên này rõ ràng nhìn cô chằm chằm, lại giống như qua cô nhìn vị cố nhân kia. Trong mắt không khống chế được một tia si mê.
Huyền Linh hơi nhíu mày, không nói chuyện.
Đúng lúc trưởng quầy gói hàng đưa cho cô, cô nhận thanh toán xong muốn chuồn.
"Công tử đợi một chút, không biết có thể mời công tử uống chén trà?"
"Ta muốn dạo phố." Cô không muốn uống trà với y.
"Ta bồi công tử, công tử không phiền chứ?" Y cười cười nhìn cô.
Huyền Linh chỉ nhìn y liếc mắt qua, cũng không từ chối.
Cả quãng đường cô sẽ nhìn cái này một chút, xem cái kia một chút. Y theo bên cạnh sẽ nói hai ba câu đánh giá, một số thứ cô không biết y còn tận tình chỉ bảo. Chỉ là lâu lâu sẽ nhìn cô thất thần một hồi, hoặc chính là nhìn cô bằng ánh mắt có chút biến thái.
Huyền Linh dừng ở một quán trà nhỏ ven đường, gọi hai cốc trà.
"Còn chưa hỏi quý danh của công tử." Y nói.
"Huyền Linh." Huyền Linh nói ra tên của mình, dù sao cái tên này cũng không phải tên của nguyên chủ. Nguyên chủ tên Mạnh Linh.
"Tên thật hay! A, còn chưa giới thiệu, tại hạ Mặc Lập Thành."
Huyền Linh cũng không đáp, nâng chén trà nhấp một ngụm. Y thấy vậy ngược lại không lúng túng, cũng nâng chén lên uống.
Huyền Linh nhìn hắn một hồi mới nói: "Ngươi hẳn rất thích sư tỷ của ngươi."
Thấy cô nói, y hơi sửng sốt. Sau cười đáp: "Đúng vậy, đáng tiếc Vô tình bất tự đa tình khổ, Nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ. Thiên nhai địa giác hữu cùng thì, Chỉ hữu tương tư vô tận xứ."*
*trích Ngọc Xuân Lâu
Khi y nói câu này, thể hiện sự thống khổ cùng đau lòng. Nhưng mà Huyền Linh nhìn linh khí quanh thân hắn, cảm nhận được chỉ có không cam tâm.
Huyền Linh ánh mắt loé tinh quang, hỏi như muốn hóng hớt: "Ngươi si tình như vậy, tại sao sư tỷ ngươi lại không thích ngươi?"
Ngọc Lâu Xuân
Xuân HậnLục dương phương thảo trường đình lộ,Niên thiếu phao nhân dung dị khứ.Lâu đầu tàn mộng ngũ canh chung,Hoa để ly sầu tam nguyệt vũ.
Vô tình bất tự đa tình khổ,Nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ.Thiên nhai địa giác hữu cùng thì,Chỉ hữu tương tư vô tận xứ.
Dịch nghĩa:
Liễu xanh, cỏ thơm ở trường đình bên đường,Tuổi trẻ dễ dàng bỏ người lại mà đi mất.Trên lầu cao, tiếng chuông canh năm làm tỉnh giấc mộng,Dưới hoa, mưa tháng ba gợi lại nỗi sầu ly biệt.
Kẻ vô tình đâu như (đâu thấu hiểu) nỗi khổ của người đa tình,Một tấc tương tư cũng biến thành ngàn vạn sợi sầu khổ.Chân trời góc bể cũng có nơi cùng tận,Chỉ có lòng tương tư là không có kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro