2. Cỏ Xanh Như Đệm
Tên truyện: CỎ XANH NHƯ ĐỆM (*)
Tác giả: Vệ Vũ
Editor: Myy
Convert + Raw: Nhà của yap
(*) Lục thảo như nhân(绿草如茵)/ Bích thảo như nhân(碧草如茵)/Phương thảo như nhân(芳草如茵): cỏ xanh như tấm đệm | bãi cỏ có thể tạm thời làm nơi nghỉ ngơi.
Văn Án
Cả trường đều biết tôi là chó liếm của Cố Phục Trì.
(*) 舔狗 - Chó liếm: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Người hắn yêu là chị của tôi, mà tôi chẳng quan tâm chuyện đó. Mỗi ngày dù gió hay mưa đều đến nhà hắn, giúp hắn ôn tập, làm bữa tối cho hắn.
Hắn luôn tuỳ ý làm nhục tôi, còn tôi thì vĩnh viễn lặng lẽ chịu đựng.
Nhưng mà Cố Phục Trì không hề biết rằng, mỗi lần tôi đến nhà hắn, 10 vạn tệ sẽ được chuyển vào thẻ ngân hàng của tôi.
Tôi quả thực từng thích Cố Phục Trì.
Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền.
(1/5)
01.
Trên sân bóng rổ, Cố Phúc Trì thực hiện cú ném ba điểm trước tiếng còi cuối cùng, ở trong những tiếng hò reo như sóng thần, hắn giơ tay mỉm cười.
Tất cả các cô gái đứng ở bên cạnh tôi đều hét lên như điên vì hắn.
Cố Phục Trì đi về phía bên này, gương mặt tuấn tú vô cùng chói mắt, các cô gái ào ào giơ đồ uống đã chuẩn bị từ trước lên cho hắn.
Giữa đám đông, Cố Phục Trì nhìn về phía tôi, khóe miệng nhếch lên:
"Tần Nhân Nhân, lại là cô!"
Tôi đứng đó, nắm chặt một chai nước khoáng đã sắp bị nhiệt độ cơ thể của tôi sưởi ấm, lộ rõ vẻ khẩn trương.
Cố Phục Trì không nhận đồ uống của người khác, mà lấy chai nước khoáng trong tay tôi.
Một giây sau, trước khi những cô gái khác tỏ ra ghen tị, hắn vặn mở nắp.
"Ào —— "
Toàn bộ chai nước đổ ập xuống đầu tôi.
Tôi không mở mắt được, chỉ có thể nghe thấy những tiếng cười lớn từ xung quanh.
Tất cả mọi người đều phụ họa với Cố Phục Trì, vì hắn là một nhân vật nổi tiếng trong trường này.
Thành tích của hắn rất tốt, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị out khỏi top ba của lớp trong các kì thi, ngoài ra còn là chủ tịch hội học sinh kiêm đội trưởng bóng rổ.
Nếu như để nói có khuyết điểm gì thì đó chính là tính cách của hắn không được tốt.
Nhưng khuyết điểm này đặt trên người hắn dường như cũng chẳng được tính là gì.
Dù sao cả ba toà nhà trong cái trường này đều là do mẹ hắn quyên góp, từ hiệu trưởng đến giáo viên rồi học sinh, ai cũng sẵn lòng chiều theo đại thiếu gia tính tình nóng nảy và tự phụ này.
Lúc này, giữa những nụ cười hả hê của tất cả mọi người, Cố Phục Trì tiện tay ném chai nước khoáng rỗng đi, đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi chằm chằm.
Tôi biết hắn đang tìm kiếm điều gì.
Hắn muốn nhìn thấy biểu cảm xấu hổ, tổn thương, lạc lõng của tôi.
Nhưng mà không có, trên mặt tôi chẳng có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ là yên tĩnh nhìn lại hắn.
Cố Phục Trì bị biểu cảm này của tôi chọc giận.
"Tần Nhân Nhân, tôi nhìn ra rồi, cô thật sự là một chút lòng tự trọng cũng chẳng có." Hắn lạnh nhạt giễu cợt trước mặt mọi người, "Lần đầu ông đây thấy có người liếm thành loại như vậy đấy."
Các cô gái xung quanh nhìn tôi với ánh mắt chế giễu.
Trong trường, ai cũng coi tôi là một trò cười.
Cỏ dại vốn nên tự sinh tự diệt trong một góc vậy mà dám thích Cố Phục Trì, lại còn dám thể hiện điều đó một cách trắng trợn.
Đúng là không thể chịu được nổi.
Người tức giận nhất về việc này là chính Cố Phục Trì, giống như bị tôi thích đối với hắn mà nói là điều sỉ nhục lớn vậy.
Tôi viết cho hắn thư tình hắn liền đọc to ở trước mặt mọi người, xé nó thành từng mảnh trong tiếng cười ha hả của tất cả các lớp học.
Tôi tặng hắn quà thì bị ném xuống đất dùng chân đạp lên.
Có rất nhiều nữ sinh thích Cố Phục Trì, nam sinh muốn nịnh bợ hắn cũng vô kể.
Thấy thái độ của Cố Phục Trì đối với tôi là như vậy, mọi người đều trút ác ý gấp bội ở trên người tôi.
Chỗ ngồi của tôi bắt đầu bị đổ keo dán, trong hộp bút có sâu, trong nhà vệ sinh còn có người dùng mực đỏ viết "Tần Nhân Nhân không biết ngại đi ch*t đi."
Nhưng mà tất cả điều này đều không thể khiến tôi chùn bước.
Sau trận bóng rổ, tôi theo Cố Phục Trì về nhà.
Hắn đi đằng trước, tôi theo phía sau, không xa không gần.
Nước trên tóc nhỏ xuống, tạo nên những vết lõm nhỏ trên mặt đất.
Cố Phục Trì đi đến cửa khu dân cư thì dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
"Xong chưa?" Hắn tức giận, "Còn muốn vào nhà với tôi nữa à?"
Tôi nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Anh cứ bị đau dạ dày là vì ăn uống không điều độ đấy, em có thể nấu cơm tối cho anh."
Cố Phục Trì cười nhạo: "Con mẹ nó cô ai? Bảo mẫu à? Tôi cho cô biết..."
"Thịt bò hầm cà chua." Tôi giơ nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong lên nói, "Cố Phục Trì, không phải anh rất thích ăn món này do chị em làm sao? Em cũng biết."
Cơn tức giận của Cố Phục Trì như bị cắt ngang, hắn nheo mắt lại nhìn tôi, sau khi trầm mặc hai giây, hắn quẹt thẻ phòng, nói nhỏ: "Vào đi."
Lúc bước vào thang máy, trên môi tôi nở một nụ cười.
"Như này đã thấy vui?" Cố Phục Trì giễu cợt liếc nhìn tôi, "Để khiến tôi thích cô, cô đúng là cái gì cũng làm được."
Tôi nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Đương nhiên là vui.
Khoảnh khắc tôi vào nhà, một tin nhắn gửi đến cho biết việc chuyển tiền đã thành công—— thẻ ngân hàng của tôi đã có thêm mười vạn tệ.
Kèm theo đó là một câu, "Tiếp tục cố gắng".
02.
Lúc tôi bận rộn trong phòng bếp, Cố Phục Trì ngồi ở trên ghế sô pha nghịch điện thoại.
Hắn ngước mắt nhìn bóng lưng bận rộn của tôi: "Tần Nhân Nhân, tôi chưa từng thấy người nào đê tiện (*) như cô."
(*) Thấp kém, ti tiện.
Tôi không trả lời, bưng thịt bò hầm cà chua đến trước mặt hắn, cong mắt:
"Phục Trì, đến giờ ăn rồi."
Cố Phục Trì hơi sửng sốt, sau đó đột ngột nhảy dựng lên:
"Cô..."
Tôi nâng mắt, dịu dàng nhìn hắn: "Sao vậy, Phục Trì?"
Cố Phục Trì thở dốc, nói không nên lời.
"Nó làm anh nhớ đến Tần Thi Vũ phải không?"
Tôi cười cong cả mắt.
Đây là cách cười của Tần Thi Vũ - chị gái tôi.
Mà Tần Thi Vũ, là bạch nguyệt quang độc nhất của Cố Phục Trì.
Cô ta lớn hơn tôi ba tuổi, hiện tại đang du học ở nước ngoài.
Cố Phục Trì vì cô ta mà từ chối tất cả những nữ sinh có ý với hắn trong trường, định sau khi tốt nghiệp liền ra nước ngoài bày tỏ với cô ta.
Lúc này, tôi dùng nụ cười của chị tôi, làm món thịt bò hầm cà chua sở trường của chị ta, dùng giọng điệu ấy gọi hắn—— "Phục Trì" .
Cố Phục Trì dùng vẻ mặt vô cùng buồn nôn nhìn tôi: "Tần Nhân Nhân, cô muốn làm thế thân của chị Thi Vũ à?"
"Để tôi nói cho cô biết, không ai có thể giống với chị Thi Vũ..."
Giọng của hắn rất lớn, nhưng vẫn nghe được trong đó chút 'ngoài mạnh trong yếu'.
Mà tôi chỉ yên tĩnh nhìn hắn, với nụ cười dịu dàng không chút thay đổi.
Tôi nhìn rất giống chị tôi.
Ngoài trừ một vết sẹo dài 6cm ở bên má trái.
Lúc này ánh sáng mờ mịt, hơi nước dày đặc, che giấu đi vết sẹo chói mắt ấy.
Tôi càng trông giống như Tần Thi Vũ mà Cố Phục Trì ngày đêm nhớ mong.
"Không cần phải vội từ chối em." Tôi dịu dàng nói, "Em chỉ muốn được ở bên anh một lúc mà thôi."
"Khi chị ấy về nước, em sẽ lập tức biến mất."
Cố Phục Trì lạnh nhạt nhìn tôi.
Nhưng nhìn ra được, hắn động tâm rồi.
Rất lâu sau hắn mới lên tiếng:
"Nếu như cô đã thích tôi đến mức này thì tôi cũng không ngại thỏa mãn mong muốn của cô."
Hắn cắn răng: "Nhưng cô tuyệt đối không thể..."
"Tuyệt đối không thể để cho những người khác biết, tránh truyền tới tai Tần Thi Vũ." Tôi cười, "Em hiểu."
Cố Phục Trì thở phào nhẹ nhõm, lập tức cười nhạo:
"Tần Nhân Nhân, chị Thi Vũ nói quả không sai, cô đúng là đê tiện."
"Là chính cô không cần lòng tự trọng."
Tôi gật đầu: "Anh nói đúng."
Điện thoại bị tôi cầm ở trong tay, mười vạn tệ đã có.
Tự trọng thì có ích gì?
Tôi chỉ cần có tiền.
03.
Số tiền này đến từ mẹ của Cố Phục Trì.
Là bà ấy chủ động tới tìm tôi.
Đó là một người phụ nữ khó đoán, sở hữu một đế chế thương nghiệp khổng lồ, có con trai, nhưng không có chồng.
Yêu cầu của bà ấy rất đơn giản, làm Cố Phục Trì yêu tôi.
Để đặt ra mục tiêu cho kế hoạch này, bà ấy đã nhờ thư ký lập bảng giá cho tôi——
Được vào nhà dưới sự cho phép của Cố Phục Trì, một lần mười vạn tệ.
Cố Phục Trì hẹn hò với tôi, một lần mười vạn tệ.
Cố Phục Trì tặng tôi quà, mỗi lần mười vạn tệ, và nhân giá trị món quà gấp đôi lên làm tiền thưởng.
...
Cố Phục Trì thừa nhận rằng hắn thích tôi—— mười triệu.
04.
Người giàu đều tiêu tiền như vậy sao?
Đừng hỏi tôi, tôi cũng không phải là người giàu.
05.
Ngoài dự liệu của Cố tổng, tôi không đồng ý với bà ấy ngay.
Tôi hỏi bà: "Tôi muốn biết lý do bà làm vậy."
Cố tổng vô cảm: "Cô nhận tiền làm việc là đủ rồi, việc dễ kiếm tiền như vậy cũng không thường có được."
"Thứ nhất, chuyện này không hề dễ." Tôi nhấn mạnh, "Thứ hai, nếu như bà không nói cho tôi biết thì tôi không thể đưa ra những phán đoán đúng đối với các rủi ro."
Tôi không muốn có tiền mà không có mạng để tiêu tiền.
Cố tổng nheo mắt nhìn tôi:
"Tốt lắm, tôi quả nhiên không nhìn nhầm cô, cô là một cô bé cực kỳ thông minh."
Bà ấy ngồi thẳng, nhìn tôi trịnh trượng:
"Tôi chỉ có một đứa con trai là Phục Trì."
"Mấy năm qua tôi bận việc, rất ít có cơ hội được gặp nó, nhưng việc này không có nghĩa là tôi không hiểu nó."
"Tôi biết nó thích chị Tần Thi Vũ của cô, thích đi.ên cuồng."
"Vậy nên tôi đã điều tra, tìm hiểu xem chị cô là loại người gì."
Cố tổng nhún vai: "Dùng từ của những người trẻ tuổi các cô hay nói thì chính là trà xanh."
"Hơn nữa còn là trà xanh chất lượng kém."
"Tôi rất không hài lòng với phẩm vị của con tôi, nó là người thừa kế của tôi, không được vấp ngã trên bất kì người phụ nữ nào."
Cố tổng bình tĩnh nhìn tôi: "Vậy nên tôi phải dạy cho nó một bài học."
Bà ấy dừng lại một chút, dường như đang đợi tôi đặt thêm câu hỏi.
Ví dụ như, tại sao lại là tôi, muốn tôi "dạy" Cố Phục Trì như thế nào.
Nhưng tôi không hỏi gì, chỉ sau một lúc trầm mặc liền gật đầu: "Ra là vậy."
Cố tổng lại nheo mắt lần nữa.
Tôi thấy được vẻ tán thưởng trong mắt bà.
"Thoả thuận chứ?" Bà hỏi.
"Thoả thuận." Tôi cười.
...
(Đọc tiếp trên trang facebook Tổ Ấm Của Myy, link tiểu sử.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro