Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Nếu không thì, cô theo tôi về nhà đi.

Chương 3: Nếu không thì, cô theo tôi về nhà đi.

Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland.wordpress.com

Hơn nửa tháng sau khi Tô Lê Lãng dọn đến, chủ nhà có thăm nhà trọ bọn họ.

Tô Lê Lãng sáng sớm đã đi làm, chủ nhà đi vào phòng của Tô Lê Lãng nhìn đại khái một chút, sau đó tới gõ cửa phòng của Cố Tình Thiên.

Trước khi chủ nhà mới tiếp nhận căn nhà này, Cố Tình Thiên đã gặp mặt ông ấy, là một đại thúc hòa nhã dễ gần, gương mặt khá giống bà lão, có thể bởi vì là con trai của bà lão, nên Cố Tình Thiên không khỏi sinh ra thiện cảm với ông ấy.

"Tiểu tử thuê chung kia, không gây phiền toái cho cô chứ?" Chủ nhà hỏi cô, "Mẹ tôi trước đó cũng đã nói, không đem gian phòng này cho người khác thuê, để cho chính cô ở..."

Cố Tình Thiên vội vàng nói: "Ban đầu là thuê chung nhà, trước kia một mình cháu bá chiếm quá ngại, bây giờ người thuê mới dọn tới, cháu cũng xem như có thêm một bạn chung nhà, sau này đèn điện bồn cầu hư gì gì đó, còn có thợ sửa chữa miễn phí."

Cố Tình Thiên vẫn biết đạo lý đối nhân xử thế, trước kia bà lão chủ nhà đối tốt với cô, mới để cho cô một mình bá chiếm căn nhà trọ này, cô đã rất cảm ơn sự chiếu cố của bà lão rồi.

Nhưng mà cũng không biết có phải là Cố Tình Thiên miệng mắm muối hay không, ngày đó sau khi chủ nhà về, buổi tối lúc cô đang phát trực tiếp, điện áp của nhà trọ đột nhiên không ổn, đèn điện chớp mấy cái, rồi cúp điện.

Cố Tình Thiên phát trực tiếp tới một nửa bị buộc phải dừng lại.

Căn nhà trọ này là kiểu nhà trọ cũ, mặc dù giữ gìn và tu sửa thường xuyên, nhưng cũng khó tránh khỏi tình huống có công tắc nguồn điện bị đứt cầu dao, trước kia gặp phải loại chuyện này, Cố Tình Thiên đều tự mình đi ra ngoài bắt tay vào sửa. Cô ngồi trên ghế sững sờ một hồi, thở dài một hơi, mới đứng lên đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi ra ngoài xem xem có phải lại đứt cầu dao nữa không.

Mới vừa ra đến cửa phòng mình, liền nghe thấy trong phòng vệ sinh có động tĩnh, một phút sau, cửa phòng vệ sinh được mở ra, điện thoại di động trong tay của Cố Tình Thiên mở chức năng chiếu sáng, chiếu qua, thấy Tô Lê Lãng đi ra.

Anh chỉ mặc một cái quần dài, nửa người trên để trần, tóc ướt nhẹp, rõ ràng là tắm được một nửa thì cúp điện, nước nóng cũng ngừng, vội vội vàng vàng dùng nước lạnh rửa sạch sẽ bọt trên người.

Cố Tình Thiên nhìn có chút hả hê mà cười ra tiếng, Tô Tê Lãng nhìn cô, vừa tức vừa thẹn, xụ mặt không nói lời nào.

Cố Tình Thiên an ủi anh: "Trước kia tôi cũng gặp phải chuyện này, có một năm vào mùa đông, tôi đang tắm thì bị cúp điện, tháng chạp [1] trời đông giá rét, tôi dùng nước lạnh tắm gội sạch sẽ, loại cảm giác đó, lạnh thấu tim, trái tim tung bay."

[1] Tháng chạp: tháng 12 âm lịch

"Vậy xem ra tôi tốt hơn cô một chút." Sắc mặt của Tô Lê Lãng thoáng dịu một chút.

Cố Tình Thiên vốn là muốn tự mình ra cửa xem công tắc nguồn điện, nhưng Tô Lê Lãng nói mình là đàn ông duy nhất trong nhà, nên để anh đi. Nhưng căn nhà trọ này Cố Tình Thiên đã ở nhiều năm, Cố Tình Thiên chỉ có thể dẫn đường cho Tô Lê Lãng, sau đó để Tô Lê Lãng đi sửa.

Nhưng sau khi đi ra, bọn họ mới phát hiện, lần này không đơn giản là đứt cầu dao, mà là có hộ gia đình dây điện trong nhà bị cháy, gây hại đến cả tòa nhà, chủ nhà đã kêu thợ điện tới sửa, bảo mọi người không nên hốt hoảng, trở về nhà đợi tin.

Lúc Tô Lê Lãng đi ra, về phòng tìm một cái áo sơ mi để mặc, thì không cài nút áo, ánh đèn điện thoại yếu ớt xuyên qua, Cố Tình Thiên trộm nhìn, trông thấy cơ bụng rắn chắc, anh là người có luyện võ.

Đàn ông đẹp trong trí tưởng tượng của con gái, không gì khác hơn là khuôn mặt dễ nhìn, chân siêu dài, cơ bụng, áo sơ mi trắng, rất vừa khéo, những thứ này Tô Lê Lãng đều có.

Trở lại nhà trọ, Cố Tình Thiên giơ điện thoại lên quan sát Tô Lê Lãng một phen, không nhịn được thở dài nói: "Anh nói với loại điều kiện này của anh, sao lại rơi vào kết cục bị người nhà ép cưới chứ?"

Tô Lê Lãng ngồi lên ghế salon, tìm một tư thế thoải mái mà dựa vào, cười nói: "Đẹp cũng không thể làm cơm ăn."

"Nhưng mà dáng dấp không đẹp, cũng có thể khiến cho người ta ăn không ngon."

Tô Lê Lãng bị dáng vẻ nghiêm túc của cô làm chọc cười, căn nhắc dùng từ một chút, cười cười không đàng hoàng với cô một tiếng, "Mặc dù nói thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng bây giờ tôi cũng chỉ tiếp xúc với một cô gái là cô, trong nhà thúc giục cưới thúc giục đến mức lợi hại, nếu không thì, cô theo tôi về nhà đi."

Cố Tình Thiên biết anh là đang nói đùa, đi tới ngồi lên ghế salon bên cạnh anh, học dáng vẻ dựa vào ghế salon của anh, "Vậy anh có thể đã tới chậm, loại cô gái tốt giống như tôi, sớm đã có người coi trọng. Lúc mới dọn đến, bà lão chủ nhà đã nói giới thiệu tôi cho cháu trai bà ấy, trước đây không lâu chủ nhà còn tới, cũng đã nói để cho tôi làm con dâu ông ấy rồi, tôi đây cũng tính là ra mắt phụ huynh rồi."

Điện thoại của Cố Tình Thiên được cô đặt tùy ý lên bàn uống trà nhỏ, ánh đèn soi đến trần nhà, giữa ánh đèn mờ mịt, Tô Lê Lãng nhìn về phía Cố Tình Thiên, con ngươi hơi rũ, "Quan hệ của cô và chủ nhà rất tốt sao? Tôi nói là giữa bà lão."

Cố Tình Thiên "ừ" một tiếng, "Thời điểm đại học năm hai tôi đã ở chỗ này, cảm thấy một mình bà lão thật cô đơn, thường xuyên đóng cửa không ra ngoài ở nhà nghe hí khúc y y a a. Anh cũng biết, tôi học cái đấy, ngày đó hát cho bà lão một đoạn, bà lão liền nhớ kỹ tôi."

Tô Lê Lãng chăm chú nghe, sau đó hỏi: "Bà ấy có nói về người nhà của bà ấy sao?"

"Có, nói con trai của bà con dâu và cháu trai ở bên ngoài có công việc, căn nhà trọ này là bất động sản ông bạn già của bà ấy để lại, bà không bỏ đi được. Thật ra thì theo như bà lão nói, điều kiện cháu trai của bà thật ra thì cũng không tệ."

"Cô đã gặp?"

"Không có, nhưng mà, anh ta đã đến đây chăm sóc bà lão, nhưng mà khi đó tôi bị bệnh, đi ra ngoài mua thuốc xong thì làm ổ ở nhà."

"Nói không chừng anh ta đã gặp cô thì sao?" Tô Lê Lãng nói, "Lão bà thích cô như vậy, chắc chắn cũng đã nhắc tới cô với cháu trai, anh ta đã đến, thì bà lão nhất định sẽ để cho anh ta gặp mặt cô một lần."

Cố Tình Thiên nghe vậy, đột nhiên đỡ trán làm bộ dạng thương tiếc, "Vậy xong rồi, nếu như anh ta thật sự gặp tôi, mà một chút phản ứng cũng không có, đoán chừng tôi với anh ta hết hi vọng rồi."

Tô Lê Lãng bất đắc dĩ cười cười, suy nghĩ của nha đầu này thật là sinh động.

Chủ nhà nói tìm thợ điện đến sửa, nhưng mấy giờ có thể sửa xong còn không biết, lúc phát trực tiếp Cố Tình Thiên có trang điểm, mò mẫm dùng nước lạnh rửa mặt, cũng không biết rửa có sạch không, nghĩ có điện lại sẽ nghiêm túc rửa một lần nữa.

Nhưng cô với Tô Lê Lãng đã trò chuyện rất lâu, nhưng vẫn không có báo hiệu có điện, cô không có thói quen thức đêm, trò chuyện một chút liền bắt đầu ngáp, đến cuối cùng nhắm hai mắt lại, không còn cảm giác.

Ngày hôm sau khi Cố Tình Thiên tỉnh lại, là nằm trên giường trong phòng mình, là một cô gái sống một mình, sau khi tỉnh táo phản ứng đầu tiên chính là kiểm tra quần áo của mình, sau khi nhìn thấy vẫn còn nguyên vẹn thì thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng khách có động tĩnh, cô xoay người xuống giường chuẩn bị đi ra ngoài, cửa phòng cô có một cái gương toàn thân, lúc đi ngang qua theo thói quen nhìn một lần, kinh ngạc phát hiện, trang điểm trên mặt mình lại được rửa sạch rồi, suy nghĩ một chút, có lẽ chỉ có Tô Lê Lãng giúp cô tẩy trang.

Cô đi tới phòng khách, Tô Lê Lãng đang ở trong phòng bếp rán trứng gà, động tác thành thạo, đeo tạp dề, hoàn toàn là một người đàn ông có khí chất gia đình. Cố Tình Thiên tựa vào cửa phòng bếp nhìn một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Trang điểm của tôi là anh tẩy sao?"

Tô Lê Lãng quay đầu lại, trong nắng sớm mờ mờ, anh hướng về phía cô sáng sủa cười một tiếng, "Ngày hôm qua cô ngủ không bao lâu thì có điện, sợ cô ngủ không thoải mái, nên tự tiện lấy nước tẩy trang trên bàn trong phòng cô giúp cô rửa mặt."

Cố Tình Thiên tưởng tượng trong đầu một chút, dáng vẻ người đàn ông dè dặt lấy nước tẩy trang giúp cô tẩy trang. Hình ảnh có chút miễn cưỡng, nhưng cũng có thể nhìn ra, tối ngày hôm qua cô thật sự là ngủ như chết, người khác giúp tẩy trang cũng không tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro