Phần 3
Một buổi sáng, trong sân chùa ngập nắng, thầy Neten thấy nàng măc chiếc áo dài Á đông bước vào cổng chùa, khuôn mặt rạng rỡ... Nhìn thoáng, thầy có cảm tưởng nàng chính là vạt nắng đầu ngày, thầy thấy trong lòng rung động, bàng hoàng, cảm nhận pháp giíi này không phải một, cũng không phải khác, nó thật chập trùng biến hiện . Có phải chăng, người thiếu nữ kia đang " biến " thành vạt nắng hòa nhập ví bản thể nhất như của vạn pháp? Thầy nghiên tâm nghe lòng mình rung động, rồi với sự phản xạ máy móc của nghiệp dư còn đọng lại trong tâm, thầy vội vã bước ra sân " đón " lấy vạt nắng ấy.
Cả 2 nhìn nhau, kì diệu thay, thầy có cảm giác mình cũng biến thành ánh nắng chan hòa, hợp với vạt nắng vừa xuất hiện thành nhất thể như nước hòa với sữa. ( đừng có nghĩ gì đen tối đó nha 🤭).
Trong phút giây mầu nhiệm ấy, ngôn ngữ quả là " bất khả ngôn thuyết "... ( Nghĩa là cái "không thể nói được." Như tất cả những Thánh nhân của các thời đại, các nền văn hoá khác nhau, đạo Phật – nhất là Thiền tông – nhấn mạnh rằng, các kinh nghiệm Giác ngộ (Kiến tính) vượt qua mọi ngôn ngữ, văn tự) . Hình như người nữ cũng cùng trong một tâm trạng ngây ngất ấy. Nàng thốt lên trong một giọng tràng đầy xúc động :
- Thầy ơi...
Nàng loạng choạng muốn té quỵ, thân nàng mảnh mai như muốn đổ ập về phía Neten. Bằng một phản xạ tự nhiên, máy móc, thầy Neten vội đưa tay ra đỡ. Cùng lúc thầy cũng đủ tỉnh thức để lùi lại một vài bước, tránh cho toàn thân thể nàng dựa hẳn vào mình, giọng thầy lấy lại bình tỉnh , hỏi khẽ :
- Cô có sao không?
Thiếu nữ ấp úng :
- Không... Không...!!! Bỗng dưng..., con chỉ... thấy... một niềm... cảm động tới muốn... bật khóc...
Vì sự tự trọng, nàng cũng vội vã lùi lại làm cho bản thân bị mất thăng bằng, lảo đảo. Hai bàn tay giơ ra gần chạm nhau lại bị vội vã rụt về. Cả hai đứng nhìn nhau trong suốt chiều sâu của tâm thức.
Thoạt nhiên, Neten Rinpoche tring ánh mắt nàng là cả một khung trời vừa sụp đổ, trong đó cưu mang một nỗi đau đớn tận cùng của sự thất vọng và yêu thương...
Sau buổi sáng hôm ấy, phong tư của Neten hình như không có gì thay đổi. Nhưng nếu để ý kỹ, trong những hành động và cách cư xử, tuy kín đáo nhưng thầy cũng dành một sự chăm lo đặc biệt hơn, cùng với lòng bi mẫn như lúc nào cũng phủ chụp xuống nàng. Thầy cũng gặp nàng trước những giờ thuyết pháp. Nhưng có lẽ thầy tránh không muốn gặp riêng nàng ở bất cứ chỗ nào trong chùa. Còn riêng nàng , gần như một huyền lực của nghiệp cũ đã chín muồi. Dần dà, nàng bỗng nhận ra một điều " khủng khiếp " , nàng không thể sống thiếu thầy, nàng bỗng thấy mình có một nhu cầu rất cần thiết, là mỗi ngày là phải gặp được thầy, phải nhìn thầy, nghe thầy nói, ngắm thầy cười, hay chẳng cần làm gì, chỉ cần phục dưới chân thầy nghe thầy lần tràng hạt với những câu chú như một chuỗi âm thanh dính liền nhau không dứt. Tệ hơn nữa, trong tận cùng sâu thẩm của tâm thức, nàng khởi tâm muốn " chiếm hữu " thầy cho riêng mình, cảm giác chiếm hữu ấy mạnh tới độ nàng cảm thấy rất khó chịu và ghen tức khi thấy thầy nói chuyện vui vẻ với những người khác. Những lúc như vậy, tâm nàng thật bồn chồn, không yên và cực kì đau khổ. Biết điều đó là xấu, nhưng nàng thực sự không thể kiềm chế nỗi sự ghen tuôn vô độ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro