shashi
Shashi – Sát Thức
Yêu ngươi mà chết, trước khi chết yêu thượng ngươi.
Tác giả: Ngã đích tiểu Q.
Thể loại: Đam mỹ ngắn, kinh dị, BE.
Edit: An Nguyệt Nhã
+++++++++
Nhất
Đêm, ta theo trong giấc mộng bừng tỉnh.
Trước giường đứng một người.
Cho dù trong đêm, ta cũng có thể cảm giác được ánh mắt kia gắt gao nhìn thẳng vào ta, làm ta mao cốt tủng nhiên!
“Ngươi là ai? !”
Ta bối rối kêu.
Hồi lâu, cũng không có hồi âm.
Chẳng lẽ ta còn ở trong mộng?
Ta rõ ràng nhìn đến hắn xoay người rời đi, còn lưu lại một tiếng thở dài trầm trọng…
❖ ❖ ❖ ❖
A Lương không chỉ một lần nâng mặt Hạ Nhược lên, nói: “Hạ Nhược, em thay đổi.”
Hạ Nhược cười nhạt, hỏi: “Làm sao thay đổi?”
Mọi lần A Lương đều đột nhiên ôm Hạ Nhược vào ngực, hôn tóc mai của cậu, ôn nhu: “Em trước đây, mỗi ngày luôn luôn vội vàng, căn bản không tìm ra thời gian cùng anh. Mà em bây giờ, không có lúc nào là không ở bên anh, hoàn toàn đem anh trở thành toàn bộ sinh mệnh của em. Hạ Nhược, anh thích em như vậy.”
Nghe vậy Hạ Nhược cũng sẽ động tình ôm lấy anh, thấp giọng nỉ non: “A Lương, em yêu anh, yêu đến liều lĩnh.”
A Lương là bạn trai Hạ Nhược, bọn họ kết giao đã hơn một năm, trước mắt đang ở chung với nhau. A Lương là một thanh niên sáng lạn như ánh mặt trời, mỗi ngày đều là tràn ngập tinh thần cùng phấn chấn. Bất đồng với anh, Hạ Nhược có điều nội hướng hơn, luôn trầm mặc ít lời, không thích cùng người lui tới, tựa hồ hết thảy xung quanh đều không quan tới cậu. Cậu chỉ nguyện ý nằm lặng im trong ngực A Lương, vậy là đủ rồi.
Hôm nay là sinh nhật A Lương. Hạ Nhược một mình ở nhà chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ chờ anh trở về.
Lúc này chuông cửa vang lên, Hạ Nhược vui sướng mở cửa, thấy một đám người bên ngoài liền một trận thất vọng, nhịn không được nhíu mày.
Đám người kia giống như quỷ vào thôn tràn vào, hô to gọi nhỏ, A Lương đi theo sau bọn họ hướng cậu cười làm lành:” Hạ Nhược, hôm nay mọi người tới chúc mừng anh, anh biết em thích yên tĩnh, bọn họ chơi xong lập tức về.”
Trong lòng không vui Hạ Nhược vẫn lộ ra một cái mỉm cười: “Không có việc gì, sinh nhật chính là muốn mọi người cùng nhau chúc mừng mới vui vẻ.”
A Lương tựa hồ thực hài lòng với những gì cậu nói, kéo tay cậu tới trước mặt mọi người.
Vốn phòng khách đang náo nhiệt cãi nhau lập tức yên tĩnh xuống, đám người kia dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá Hạ Nhược, trong đó có người do dự nửa ngày mới nói: “Hạ Nhược, đã lâu không gặp, đoạn thời gian trước cậu không từ mà biệt biến mất thật lâu thiếu chút đem A Lương lo tới chết. Ai, không nói, trở về là tốt rồi, cậu không phải thích ăn cá sao? Hôm nay tôi mua một con cá quế, vẫn còn sống, cậu mau mang đi làm đi.”
Hạ Nhược không đáp, nhấc con cá đặt ở cửa đi vào bếp, sau khi đóng cửa, cậu lén lút ghé vào trên cửa nghe trộm.
Thanh âm nơi phòng khách xuyên qua khe cửa truyền vào, những gì mọi người nói, cậu, nghe được rành mạch.
A Lương: Sao mày lắm lời vậy? Chuyện đã là quá khứ còn dám nhắc lại trước mặt Hạ Nhược, em ấy sẽ mất hứng.
Alawn: Tao chỉ thấy không đáng, hắn không rên một tiếng liền đi, hiện tại lại đột nhiên trở về, mày không biết là kỳ quái sao? Hơn nữa mày có để ý không, đuôi mắt hắn có nốt lệ chí rất nhạt, tao nhớ trước đây không có.
A Lương: Này có gì?! Rất nhiều người sau khi trưởng thành đột nhiên hiện nốt ruồi, tao cũng chẳng cầu xa cái gì, chỉ cần em ấy ở cạnh tao là được.
Hạ Nhược thản nhiên nở nụ cười, xoay người tới bên bồn rửa, đem cá ném vào. Bởi vì thiếu dưỡng khí mà con cá kia liều mạng giãy dụa trong bồn, duỗi mình hé mang liều mình hô hấp, cái miệng hé ra tựa như đang lên án cái gì.
Kỳ thật Hạ Nhược không thích ăn cá, cậu ghê tởm cái mùi phát ra trên người nó.
Càng nhìn càng thấy phiền, cậu cầm dao một nhát bổ xuống chặt đứt đầu cá, máu tươi róc rách chảy ra, nhất thời phòng bếp nhỏ hẹp tràn ngập mùi máu, khi hương vị kia tiến vào khoang mũi khiến cậu thấy choáng váng muốn ói, phiền lòng khó nhịn.
Chuyện quái dị đã xảy ra! Cái đầu cá bị chặt đứt kia đột nhiên quay cuồng, cùng với tiếng ‘tách —— tách —— tách ——’ từ nơi bị chặt máu tươi ào ạt chảy ra, rất nhanh nhiễm đầy bồn rửa.
Hạ Nhược trở nên hoảng sợ, cậu không biết đây rốt cuộc là ảo giác vẫn là hiện thực? Con cá nhỏ như vậy làm sao có thể chảy nhiều máu như vậy, vậy máu kia từ đâu ra?
Không để cậu nghĩ nhiều, con cá không đầu kia đột nhiên bay lên đánh thẳng vào mặt cậu. Trong cơn khủng hoảng, cậu thấy rõ cái nơi bị chặt cụt kia đột nhiên mọc ra một loạt răng nanh sắc bén ….
Cậu khắc chế không được hét ầm lên: “A ——“
Khi Hạ Nhược tỉnh lại, phát giác chính mình đang nằm trong ngực A Lương.
A Lương thần tình lo lắng, thấy cậu tỉnh lại, đưa cho cậu một ly sữa nóng, nhìn cậu uống hết mới kích động nói: “Hạ Nhược, em biết không? Vừa rồi thật làm anh sợ muốn chết, nghe thấy tiếng kêu của em anh chạy vào bếp liền thấy em té xỉu trên đất, đầy người là máu. Một khắc kia tim anh gần như đình chỉ …. Thật sự! Anh sợ mất em! Hoàn hảo, này máu đều là máu cá, tiểu ngu ngốc, em nhát gan như vậy để làm chi thể hiện a? Giết cá loại chuyện này hẳn là để cho anh tới a. Nhớ kỹ, lần sau không cần làm anh sợ như vậy!”.
Hạ Nhược nhẹ nhàng mà gật gật đầu, lâm vào trầm tư. Tình cảnh đáng sợ khi nãy tựa hồ khắc ở trong đầu, lái đi không được, chân thật? Ảo giác? Căn bản không thể phân biệt, duy nhất có thể xác nhận chính là một màn kia giống như đã từng quen biết.
Đêm khuya cậu lại mơ một giấc mơ cũ.
Trong mộng người kia vẫn là đứng ở đầu giường của cậu, đối với cậu thở dài một tiếng, khi hắn xoay người rời đi, cậu trộm đi theo, theo người kia đi vào một hàng hiên xa lạ, cậu nghĩ muốn xông lên đi thấy rõ mặt người kia, chính là người kia lại biến mất không thấy.
Ngày hôm sau khi A Lương tan tầm về nhà, cau mày, biểu tình ngưng trọng, không nói được một lời.
Hạ Nhược không đành lòng nhìn anh như vậy, quan tâm nói: “Anh làm sao vậy?” .
A Lương trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói ra sự tình . . .
Nguyên lai Alawn đã chết, ngộ hại ở dưới hàng hiên nhà hắn, hung thủ thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, đem đầu của hắn rõ ràng chặt xuống.
Nghe xong đến nơi đây, tay Hạ Nhược nhịn không được run lên một chút. .
A Lương nghĩ đến cậu sợ, nắm chặt tay cậu, an ủi: “Đừng sợ! Kỳ thật anh không nên nói cho em biết điều này, người nọ vẫn là bằng hữu tốt nhất của anh, đột nhiên mất, anh thật sự rất khó qua. Tánh mạng con người luôn yếu ớt như vậy, một khắc trước còn cùng một chỗ nói cười, ngay sau đó lập tức sẽ rời đi ngươi, anh sợ cảm giác này! Hạ Nhược, em đã muốn rời đi anh một lần , đáp ứng anh, không bao giờ rời anh đi nữa, được không?”
Nhìn ánh mắt chờ mong của A Lương, Hạ Nhược không đáp, mà là dùng hành động qua lại, nhẹ nhàng hôn lên môi A Lương, trằn trọc lặp lại.
Cậu chủ động đổi lấy A Lương nhiệt liệt đáp lại, cuồng nhiệt hút duẫn, hai tay chậm rãi cởi y phục của cậu…
Ở thời điểm tiến vào, A Lương kích động nói: “Hạ Nhược, em là của anh, thật thật chính chính là của anh .”
Hạ Nhược cố nén thân thể không khoẻ, hơi hơi nâng lên cái mông phối hợp đối phương, “Em vĩnh viễn thuộc về anh.”
Lời của cậu khiến A Lương càng thêm hưng phấn, ra sức va chạm trên người cậu, miệng không ngừng kêu tên của cậu, một lần lại một lần …
❖ ❖ ❖ ❖
Ngày đưa tang Alawn định ở 3 ngày sau, A Lương vốn không nghĩ cho Hạ Nhược đi, chính là chịu không được cậu nhõng nhẽo, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp .
Ngày đưa tang, bọn họ là người cuối cùng tới nhà tang lễ, thời điểm đến mọi người đang ở cầu nguyện, không để ý A Lương phản đối, Hạ Nhược đi theo đội ngũ đi đến trước di thể.
Alawn nằm ở trong quan tài thủy tinh đầy hoa, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt an tường.(chẹp, cũng chả phải Bạch Tuyết, có gì mà xem chứ?)
Có lẽ là do đầu của hắn là sau đó ghép vào, Hạ Nhược nhìn, tổng cảm thấy được không phối hợp, phi thường quái dị. Ánh mắt chăm chú nhìn vào nơi đó, tựa hồ muốn nhìn được điểm cái gì.
Bỗng nhiên, đầu Alawn lay động một chút!
Hạ Nhược trừng lớn hai mắt, chạy nhanh che miệng lại, sợ chính mình kêu ra. Cậu nhìn về bốn phía, tất cả mọi người thực bình tĩnh, không có một chút khác thường. Cậu quay đầu lại nhìn Alawn nằm ở quan tài thủy tinh, vẫn là cùng trước đó giống nhau.
Ảo giác, nhất định là ảo giác! Hạ Nhược ở trong lòng thuyết phục chính mình, chậm rãi lãnh tĩnh trở lại, rồi lại phát hiện A Lương không ở bên cạnh mình! Nhìn chung quanh bốn phía, trong linh đường căn bản không có thân ảnh của anh.
Nhà tang lễ vốn liền là địa phương thần quái tà khí, âm thịnh dương suy, nơi nơi tràn ngập không khí bi thương. Hạ Nhược lo lắng đi qua các góc sáng sủa tìm kiếm A Lương, chút bất tri bất giác liền lạc đường, nhìn hành lang giống nhau, cửa phòng giống nhau, cậu không biết mình lúc này đang ở chỗ nào? ! .
Đột nhiên cậu thấy hành lang ngay trước đứng một người, chính đưa lưng về phía cậu, nghĩ có thể là nhân viên công tác nơi này, trong lòng của cậu liền dấy lên một tia hy vọng. Lập tức chạy đến trước mặt người kia, hỏi: “Xin hỏi, cửa ra ở nơi nào? Tôi lạc đường.”
Người nọ không đáp lời, vẫn là vẫn đứng không nhúc nhích.
Nghi hoặc về nghi hoặc, Hạ Nhược vẫn là quyết định tiếp tục hỏi thăm, rõ ràng đánh một chút bả vai người nọ, khi đầu ngón tay đụng vào người kia, cậu cảm thấy một cỗ hàn ý đến tận xương tập kích toàn thân! Cái loại độ ấm này người bình thường chắc chắn là không có, giống như đến từ phòng ướp lạnh bình thường, lạnh lẽo buốt tay!
Hạ Nhược tựa hồ phát giác cái gì, run rẩy nhắm ngay phía sau lưng người nọ nhẹ nhàng đẩy.
Người nọ lập tức té trên mặt đất, khi rơi xuống đất, đầu cùng thân mình chia lìa, vừa vặn ngay mặt hướng lên, Hạ Nhược vừa thấy, thật sâu hút một hơi lương khí!
Là đầu Alawn!
Alawn không phải nằm ở trong quan tài sao? ! Vì cái gì lại ở chỗ này? ! .
Thật lớn khủng hoảng chiếm cứ toàn bộ tư tưởng, đại não Hạ Nhược nháy mắt trống rỗng. Đầu Alawn còn trên mặt đất lăn lộn, chính là mặc kệ như thế nào động, cặp mắt cá chết kia vẫn gắt gao nhìn thẳng cậu.
Mãnh liệt thị giác đánh sâu vào khiến cho cậu thét lên chói tai, bỏ chạy. Tựa như một đầu ruồi bọ bình thường chung quanh loạn chàng, té ngã lại bò lên, thật dài hành lang giống như bị vô chỉ tẫn kéo dài, tựa hồ nhìn không tới cuối. Cậu có thể cảm giác được cái xác không đầu kia kia chính ở phía sau đuổi theo, bởi vì cậu nghe được phía sau có tiếng chạy, nện bước trầm trọng hữu lực, giống như cách cậu càng ngày càng gần! Mà cậu căn bản không dám quay đầu lại, chẳng sợ chính là dũng khí liếc mắt một cái cũng không có, cậu sợ khi quay đầu lại, nhìn đến tình hình cùng cậu nghĩ giống nhau!
Không biết chạy bao lâu, ngay tại thời điểm cậu đã muốn tình trạng kiệt sức sắp chống đỡ không được, đánh lên một đạo tường người. Ngẩng đầu vừa thấy, dĩ nhiên là A Lương!
Nhất thời, kinh hỉ, ủy khuất, khổ sở này đó cảm xúc cùng nhau phát ra đi ra, cậu nhào vào trong lòng A Lương, khóc không thành tiếng.
A Lương cũng thực bối rối, ôm chặt cậu, hỏi: “Hạ Nhược, em làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra? Vì cái gì đột nhiên không thấy tăm hơi? Anh tìm em khắp nơi.”
Hạ Nhược nức nở nói: “Anh đi đâu vậy? Em cũng luôn luôn tại tìm anh.”
“Anh luôn tại nơi này a! Ngay trong linh đường, đột nhiên liền nhìn không tới em, hại anh thật lo lắng!”
Hạ Nhược nhớ rõ vừa rồi ở linh đường căn bản không có thấy A Lương. Vì cái gì sẽ là như thế này, rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?
Càng là bắt buộc chính mình suy nghĩ, đầu liền đau đến càng lợi hại, thật giống như có chỗ nào bị áp lực, lại có một loại đồ vật này nọ kêu gào suy nghĩ phải đi ra. Đại não hỗn loạn không chịu nổi, giống như muốn nổ tung, đến cuối cùng cậu cũng nhớ không rõ tại sao mình muốn chạy đi ra ngoài. Nhớ tới cái xác không đầu kia, vội vàng hỏi: “Alawn đâu? Hắn ở đâu?”
A Lương kỳ quái nhìn cậu, “Hắn đã bị đưa đi hoả táng, đều nhanh nửa giờ .”
Nếu là như thế này, kia mới vừa mới nhìn đến là cái gì? !
Hạ Nhược đột nhiên cảm thấy cả người mệt mỏi, tinh thần có điểm tan rả. Cậu quyết định , là hẳn là tìm cái thời gian đi xem bác sĩ tâm lý.
Vừa lúc đó, một nam nhân xa lạ vọt tới trước mặt bọn họ, vẻ mặt hưng phấn mà nhìn Hạ Nhược, kinh ngạc nói: “Khiêm, thật là ngươi! Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được ngươi!”
Hạ Nhược mê võng nhìn người nam nhân này, có điểm không biết làm sao, “Ngươi là ai?”
Namnhân này kích động đứng lên, “Ta là Gia Dịch a! Ngươi không biết ta sao? Chúng ta là từ nhỏ cùng nhau lớn lên!”
Hạ Nhược lắc đầu, thật sự một chút ấn tượng cũng không có, “Ngươi nhận sai người.”
Người này tựa hồ không chịu bỏ qua, nắm tay Hạ Nhược, kéo ống tay áo của cậu, cố chấp nói: “Làm sao có thể! Ta sẽ không nhận sai, không tin nhìn xem cánh tay của ngươi, mặt trên có một vết sẹo rất dài, là ngươi mới trước đây bị đại bá của ngươi dùng roi quật sau lưu lại!”
Hạ Nhược hoảng sợ đứng lên, cậu căn bản không biết nam nhân kêu Gia Dịch này! Gắt gao kéo ống tay áo của mình xuống.
Mắt thấy ống tay áo sắp bị kéo rách, A Lương một quyền đánh vào trên người Gia Dịch, đem hắn đánh ngã xuống đất, rống giận: “Đều nói ngươi nhận sai người! Ngươi như thế nào không tin đâu? ! Hắn gọi Hạ Nhược, không phải ngươi nói người kia! Đừng dây dưa hắn, nếu không đối với ngươi không khách khí!” Nói xong, liền lôi kéo Hạ Nhược ly khai.
Khi mau ra khỏi nhà tang lễ, Hạ Nhược nhịn không được quay đầu lại nhìn một chút.
Người nọ còn nằm ở tại chỗ, ánh mắt thủy chung dừng lại ở trên người cậu, mang theo phẫn hận, đau xót, còn có khó hiểu.
Tâm Hạ Nhược bị kia ti hận ý làm đau đớn, chạy nhanh quay đầu lại, cùng A Lương lên xe.
Nhị
Sự tình cũng không có chấm dứt ở đó, liên tiếp vài ngày sau Hạ Nhược đều ở phụ cận tiểu khu mình ở nhìn đến nam nhân kêu Gia Dịch kia. Người kia tựa như u linh giống nhau, đột nhiên hiện ra trong tầm mắt cậu, lại chưa từng đi lên cùng cậu nói qua một câu, giống như vẫn trốn từ một nơi bí mật gần đó giám thị, luôn như âm hồn không tiêu tan.
Phát hiện này làm Hạ Nhược cảm thấy tâm phiền ý loạn, cậu rất muốn xông lên hỏi nam nhân kia, rốt cuộc có mục đích gì? ! Song người nọ một khi cùng cậu tầm mắt chống lại, lập tức biến mất không thấy, căn bản không để cho cậu gì cơ hội để chất vấn .
Hạ Nhược bắt đầu trở nên nghi thần nghi quỷ, làm chuyện gì cũng đề không dậy nổi tinh thần, ban ngày bình thường là một mình cậu ở nhà. Đây là một khu nhà cũ, tường xanh mái xám, vách tường bởi vì năm tháng mà trở nên loang lổ, ẩm ướt không chịu nổi. Căn phòng cậu ở càng thêm âm u triều thấp, bốn phía tràn ngập hơi thở lạnh lẽo. Kiến trúc kiểu cũ lấy ánh sáng đặc biệt không tốt, cho dù là ban ngày, ánh mặt trời tựa hồ rất khó chiếu vào, ánh sáng bên trong luôn âm u, mà cậu sẽ đem toàn bộ đèn bật lên, cho dù là như thế cậu vẫn cảm thấy được thực không an toàn, bóng đèn sẽ đột nhiên chợt lóe chợt lóe, trong WC cũng thường xuyên truyền đến tí tách tiếng nước, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn phía cửa sổ, y hi trong lúc đó, sẽ có nhân ảnh thổi qua.
Đem TV mở tối đa, Hạ Nhược cuộn mình ở trên ghế sa lon, cũng không nhúc nhích, ánh mắt không hề tiêu cự ngẩn người đối với màn hình TV.
A Lương khi trở về, nhìn đến chính là một màn như vậy, tắt TV, đi đến trước mặt Hạ Nhược, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Thình lình xảy ra câu hỏi khiến Hạ Nhược sửng sốt, điều khiển từ xa trên tay rơi ở trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn A Lương, trong ánh mắt nghi hoặc hỗn loạn có một tia bối rối không dễ phát hiện, “Cái gì em là ai?”
A Lương không nói lời nào, nhìn cậu, ánh mắt rất kỳ quái, có thử, cũng có hoài nghi.
Hạ Nhược bị xem trong lòng sợ hãi, A Lương như vậy là A Lương cậu không quen thuộc. Cậu lại một lần nữa hỏi ngược lại: “Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh không biết em là ai?”
A Lương đột nhiên nở nụ cười, thân thủ xoa bóp đầu của cậu, “Anh nói giỡn đâu, em kích động như vậy để làm chi.”
Như vậy vui đùa tuyệt không buồn cười! Hạ Nhược đứng lên, đi đến phía trước cửa sổ, chống lại ánh mắt dưới lầu kia.
“Em xuống lầu mua đồ.”
Nói xong liền đi ra đại môn.
Bên ngoài nổi lên mưa nhỏ, mưa tí tách rơi xuống mặt đường, Hạ Nhược tâm càng phiền .
Vừa tới đến dưới lầu, nam nhân sau bồn hoa liền hướng trong né tránh, Hạ Nhược chán ghét mặt nhăn mày nhíu, bất động thanh sắc đi về phía trước.
Màn đêm buông xuống, bóng đêm ảm đạm lại dần dần sáng lên, nơi nơi là cảnh tượng một mảnh ngọn đèn huy hoàng. Hạ Nhược đứng ở vạch đường, nhìn mọi người lui tới cùng xe cộ xuyên qua, lẳng lặng ngẩn người, tùy ý mưa phát ở trên người. Đèn đỏ sáng, một chiếc xe hơi gào thét mà đến, cậu về phía trước dò xét thò người ra, bán ra cước bộ…
Tiếng thét chói tai, tiếng xe phanh lại đồng thời vang lên, thời điểm Hạ Nhược phục hồi tinh thần lại, phát hiện nơi nơi một mảnh hỗn loạn, lượng ô tô kia nghiêng dựa vào lối đi bộ, bên dưới có một bãi vết máu, người xung quanh đàn toàn bộ vây quanh lại đây, nam nhân kia nằm ở trong đám người, dưới thân máu loãng còn đang không ngừng trào ra, cùng mưa hỗn hợp một chỗ, đan thành đồ án đỏ sậm.
Người đi đường thấy toàn bộ quá trình nói cho cảnh sát giao thông vừa mới tới, “Làm ta sợ muốn chết! Chính là vì cứu người kia.” Nàng chỉ vào lăng ở một bên Hạ Nhược, kích động hơn, “Tên kia cũng không biết làm sao vậy, rõ ràng là đèn đỏ còn muốn qua đường cái, mắt thấy xe sẽ đụng vào hắn, người chết đột nhiên vọt ra, đem hắn đẩy ra, kết quả chính mình bị cuốn đến dưới bánh xe, thật sự là thật thê thảm a! Còn trẻ như vậy như thế nào sẽ chết rồi? Ai…” .
Lỗ tai ông ông tác hưởng, câu hỏi của cảnh sát, nghị luận của người đi đường, Hạ Nhược tất cả đều nghe không rõ ràng lắm, chính là nhìn đến miệng bọn họ không ngừng hé ra hợp lại, ồn ào một mảnh. Mưa càng rơi càng lớn, dừng ở trên mặt, cậu đã muốn phân không rõ rốt cuộc là mưa vẫn là nước mắt.
Ban đêm, thâm trầm như quỷ mỵ. Ở cảnh cục làm tốt ghi chép, Hạ Nhược kéo trầm trọng thân mình đi trở về nhà, ở trong điện thoại A Lương sớm biết đến sự tình trải qua, thấy cậu trở về đưa lên một ly sữa nóng, không ngừng mà khuyên giải. Cậu nhào vào trong lòng A Lương, hiện tại cậu cấp bách cần được an ủi, chủ động cởi hết quần áo lẫn nhau, dục hỏa thiêu đốt trong cơ thể, cậu hoàn toàn đã quên vết sẹo trên cánh tay kia …
❖ ❖ ❖ ❖
Hết thảy vẫn còn tiếp tục, ảo giác của Hạ Nhược càng ngày càng nghiêm trọng, tần suất xuất hiện cũng càng ngày càng cao, ban đêm ngủ cũng là như thế, vừa nhắm mắt liền có ảo giác phát sinh. Có khi thấy bóng người xuất hiện, có khi lại ngửi được mùi tanh tưởi, thường xuyên ở nửa đêm bừng tỉnh còn có thể nghe được trong phòng khách có thanh âm người đi lại. Sau đó A Lương lại sẽ cho cậu một ly sữa nóng an ủi.
Chính là A Lương tổng không có khả năng hai mươi bốn giờ làm bạn ở bên người Hạ Nhược, anh có công tác, hơn nữa thực vất vả. Thật bất hạnh, công ty phái anh đi ngoại lục đi công tác vài ngày.
A Lương đi rồi sau, lại chỉ còn lại có Hạ Nhược một người. Cảm giác tịch mịch thổi quét toàn thân, cô độc cùng ưu thương trong bóng đêm vô hạn lan tràn, cậu từ từ quen hắc ám, quang minh tựa hồ trở thành chán ghét. Cậu mỗi ngày sẽ uống một ly sữa nóng, cuộn mình ở trong góc tường lạnh lẽo chờ A Lương trở về.
Thời gian đột nhiên thả chậm cước bộ, ngắn ngủn vài ngày liền giống như vượt qua vài cái luân hồi. Khi A Lương trở về, Hạ Nhược dường như phát điên đánh về phía anh… .
Bọn họ chìm vào vực sâu tình dục, ở trong phòng khách dây dưa, Hạ Nhược ở trên thân thể cường kiện của anh kêu không kiêng nể gì, mỗi một lần cao trào qua đi, vẫn là không ngừng đòi hỏi, một lần lại một lần, tựa hồ không muốn đình chỉ…
Nửa đêm tỉnh lại, nương ánh trăng bên cửa sổ, Hạ Nhược nhìn nhìn A Lương ngủ say bên người, trộm đi xuống giường. Có lẽ là vừa rồi làm được quá lợi hại, khi xuống giường hai chân cậu mềm nhũn cơ hồ quỳ ở trên mặt đất, vừa vặn khóe mắt dư quang thoáng nhìn dưới sàng có hai đạo ánh huỳnh quang, giống đom đóm, hoặc như là trong bóng đêm hội tỏa sáng lục mâu. .
Liên tưởng đến những việc lạ phát sinh gần đây, Hạ Nhược cảm thấy có chút sợ hãi, nghĩ muốn rời đi, hai luồng lục quang kia lại giống có ma lực bình thường, khống chế được suy nghĩ cậu, khiến cho cậu chậm rãi hướng phía trước bò đi.
Hai luồng lục quang kia càng ngày càng gần, cậu không có đoán sai, này đích thật là mắt! Một đôi lục mâu lạnh như băng, âm trầm hiện lên một mạt quang mang biến hoá kỳ lạ. .
Hạ Nhược đột nhiên thanh tỉnh! Còn chưa kịp xoay người, chung quanh nhất thời sáng lên, chủ nhân ánh mắt kia hiện ở trước mặt cậu.
Đây là một nam hài cả người xích lỏa, chính ngồi xổm đáy giường dựa vào góc tường, sắc mặt dị thường tái nhợt, cũng lộ ra một loại mầu than chì, một đôi mắt giống cá chết trống rỗng vô thần, mặt chính không chút thay đổi mà nhìn cậu.
Hạ Nhược cưỡng chế bất an trong nội tâm, đem tầm mắt chuyển dời đến cổ nam hài, quả nhiên nơi đó có một đạo hoa ngân đỏ sậm. Đột nhiên, đại lượng máu tươi từ đạo hoa ngân kia chảy ra, càng lưu càng nhanh, càng lưu càng nhiều, còn mang theo tiếng da thịt bị xé rách. Trên cổ da thịt như là không chịu nổi, rốt cục cùng xương cốt chia lìa mở ra, máu tươi văng khắp nơi, đầu nam hài rụng ở trên mặt đất, lăn đến dưới chân Hạ Nhược, khóe miệng chảy máu tươi lộ ra một tia âm lãnh tươi cười.
Hạ Nhược giống ma bình thường ôm lấy cái đầu kia, liều mạng đập xuống đất, mỗi lần đập, cậu cảm giác được ánh mắt kia vẫn là gắt gao nhìn thẳng chính mình, tựa hồ có thể rình đến nhân tính tối âm u một mặt.
Kế tiếp, cậu căn bản không thể khống chế hành vi của mình, ngón tay thân hướng cặp mắt kia, tàn nhẫn đem chúng nó theo hốc mắt đào ra, dùng sức bóp nát, hai tay dính đầy máu tươi cùng trọc vật niêm trù. Song cái đầu kia tựa hồ vẫn không chịu buông tha cậu, khóe miệng thủy chung lộ vẻ tươi cười châm chọc, như là thực xem thường cậu. Cậu điên cuồng đứng lên, dùng sức xé rách da mặt, muốn đem tươi cười ghê tởm kia phá hỏng, nhưng là khí lực của cậu không đủ lớn, rõ ràng dùng răng nanh gặm cắn, một cỗ hương vị hư thối ở khoang miệng tràn ra, làm cậu buồn nôn, cậu chịu đựng cảm giác không khoẻ nơi cổ họng, một chút đem khuôn mặt kia cắn, nhai nát, tất cả đều nuốt vào trong bụng. Thẳng đến rốt cuộc nhìn không tới tươi cười tà ác kia, khuôn mặt kia sớm huyết nhục mơ hồ, nơi nơi đều là dấu răng so le không đồng đều, có nhiều chỗ còn lộ ra dày đặc xương trắng.
Hạ Nhược vừa lòng cực kỳ, tâm tình nhất thời vui sướng không thôi, nhìn gương mặt huyết nhục mơ hồ kia, cậu cuối cùng hiểu được nguyên nhân tại sao mình điên cuồng như vậy.
Trên đời này có một người như thế.
Hắn từ nhỏ ở trong hoàn cảnh âm u lớn lên, trong lòng sớm không có ấm áp. Bị cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ, đi theo đại bá tại loại địa phương long xà hỗn tạp lăn lộn lâu như vậy,hắn biết rõ biết mình muốn là cái gì. Hắn nếm đủ tư vị bần cùng, cái loại cảm giác đói khát này từng bước một ăn mòn lòng người, khiến người mất đi tôn nghiêm. Hắn mỗi ngày đều ở trong tiếng mắng chửi của đại bá gian nan qua ngày, nhận hết cực khổ, nếm đủ nhân tình ấm lạnh. Thế giới của hắn là âm u, chính như tim của hắn, lạnh lẽo lạnh lùng.
Thẳng đến có một ngày, hắn từ trong miệng đại bá biết được một chuyện làm người ta khiếp sợ —— trong một cái thành thị phồn hoa ở phía nam, có anh trai song sinh vớihắn. .
Hắn tìm được anh trai của hắn, anh trai hắn ở trước mặt hắn khoe ra ưu thế của mình, cuộc sống đơn giản giàu có cùng một bạn trai thương hắn. Hắn nghe xong trong lòng rất không là tư vị, nếu năm đó cha mẹ lựa chọn đem hắn mang theo người, như vậy hết thảy tất cả những gì anh trai hắn có hôm nay đều là của hắn! Lòng ganh tỵ từ từ sinh ra, đặc biệt xem qua ảnh chụp bạn trai anh trai hắn sau, liền càng không thể vãn hồi. Một ý niệm tội ác trong đầu xông ra, hắn đắc ý nở nụ cười, tươi cười xinh đẹp như hoa anh túc nở rộ. .
Hắn muốn đoạt lại hết thảy những gì là của hắn từ trên người anh trai!
Hiện tại, hắn làm được, hắn thay thế được anh trai hắn, chiếm được tình yêu của A Lương.
Hắn gọi Hạ Khiêm.
Em trai song sinh của Hạ Nhược.
Lúc này hắn còn đắm chìm ở trong khoái cảm giết người, tựa hồ từ giữa đạt được cảm giác thành tựu thật lớn. Không biết A Lương sớm rời giường, yên lặng ngồi ở bên giường, châm một điếu thuốc lá.
Đợi khi thuốc cháy hết, A Lương đột nhiên đứng lên, đem hắn trốn ở dưới giường kéo đi ra, hai mắt mạo hiểm lửa giận, thôi táng bờ vai của hắn rống lớn: “Ngươi rốt cuộc là ai? ! Alawn là ngươi giết đi? ! Cái kia kêu Gia Dịch nam nhân cũng là bởi vì ngươi mà chết đi? Ngươi cố ý sấm đèn đỏ chính là nghĩ muốn dẫn hắn lại đây đi? Ngươi vì cái gì muốn giết bọn họ? ! Hạ Nhược đâu? Hạ Nhược ở đâu? !”
Hắn tùy ý A Lương đưa hắn thôi đến đẩy đi, ngẩng đầu nhìn ánh mắt đối phương, nhẹ nhàng cười, “Em chính là Hạ Nhược a.”
“Ba!” Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, đánh vỡ bóng đêm yên lặng, tiếng vang kia ở trong căn phòng yên tĩnh có vẻ càng mãnh liệt.
“Ngươi không phải Hạ Nhược! Theo ngay từ đầu sẽ không là! Ta có thể cảm giác được! Ngươi chán ghét ăn cá, Hạ Nhược lại yêu nhất ăn cá; ngươi thích uống sữa, Hạ Nhược lại đối sữa mẫn cảm; ngươi dưới khóe mắt có khỏa lệ chí, Hạ Nhược không có; ngươi trên cánh tay có vết sẹo, Hạ Nhược cũng không có! Ngươi sợ Alawn cùng Gia Dịch vạch trần thân phận của ngươi, rõ ràng đem bọn họ giết! Ngươi thật sự ác độc! Hạ Nhược đâu? Ngươi đem hắn thế nào?! Hắn rốt cuộc ở đâu?” .
Nhìn bộ dáng A Lương phẫn nộ phát điên, ánh mắt của hắn dần dần trở nên lạnh, sắc mặt cũng càng ngày càng âm trầm, dấu tay đỏ tươi ở trên gương mặt trắng nõn có vẻ đặc biệt chói mắt, khóe miệng gợi lên một cái tươi cười không hề có độ ấm, lời nói nói ra lại làm cho A Lương cảm thấy trái tim băng giá, “Ngươi đã cũng biết, còn hỏi ta làm cái gì, Hạ Nhược đã chết.”
Nghe thế câu sau, A Lương sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, trừng mắt to không thể tin nhìn hắn, “Ngươi, ngươi giết Hạ Nhược! ?” .
Hắn bình thản nói: “Đúng vậy, bọn họ đều là ta giết.”
Giết ba người còn có thể bình tĩnh như thế, A Lương đột nhiên cảm thấy được người trước mắt thực đáng sợ! Sợ đến làm cho người ta cả người run rẩy, “Vì cái gì? ! Ngươi vì cái gì muốn giết bọn họ? ! Bọn họ cùng ngươi không oán không cừu a!”
Hắn không trả lời vấn đề này, mà chậm rãi tới gần A Lương, “Nguyên lai ngươi sớm bắt đầu hoài nghi ta. Sữa ngươi cho ta uống có vấn đề đi? Trách không được… Ta đây sao yêu ngươi, ngươi lại cho ta kê đơn, làm cho ta sinh ra ảo giác, làm cho ta sống không bằng chết! Ngươi cùng bọn họ giống nhau, cũng nên chết!!!” Nói xong lời cuối cùng, hắncũng phẫn nộ đứng lên, thét to: “Các ngươi tất cả mọi người chết tiệt! Alawn cùng Hạ Nhược sớm đã lên giường, ngươi còn không biết đi? Hạ Nhược ở trước mặt hắn nhắc tới ta, hắn theo ngay từ đầu liền nhận ra ta, hắn uy hiếp ta, cường bạo ta, hắn phải chết! Hạ Nhược cũng là, nó khinh bỉ ta, cười nhạo ta, còn đối với ngươi bất trung trinh, ta muốn giúp ngươi dạy nó, nó cũng phải chết! ! Gia Dịch chết là ngoài ý muốn, ta có như vậy nghĩ tới, nhưng một khắc bước đi ra kia liền hối hận, không nghĩ tới hắn thật sự sẽ vì cứu ta đột nhiên vọt ra … Ở thế giới này chỉ có hắn thật tình tốt với ta, đều tại ngươi! Tại sao phải cho ta kê đơn? Vì cái gì làm cho ta tinh thần trở nên như vậy hoảng hốt, nếu không ta sẽ không làm như vậy, Gia Dịch cũng sẽ không chết, cho nên ngươi cũng phải chết! ! !”
Sự tình vì cái gì sẽ là như vậy? ! Trong câu chuyện khôi hài này tất cả mọi người sắm vai vài cái nhân vật, rốt cuộc người nào mới là thật, ai cũng vô pháp nhận rõ ràng. Bởi vì người yêu phản bội, A Lương cũng không có hưởng thụ đến khoái cảm sau khi báo thù, thật lớn bi thống thổi quét mà đến, hai chân anh mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, cả người run rẩy không thôi, hoàn toàn không thể khống chế được tâm tình của mình, thấp giọng kêu rên.
Khi lưỡi đao sắc bén kia đâm vào trong ngực A Lương, anh cuối cùng nhìn thoáng qua gương mặt vừa xa lạ lại quen thuộc kia, cố gắng bài trừ một cái tươi cười, là nụ cười vui mừng sau khi được đến giải thoát.
Kết thúc
Màn đêm phá lệ trong trẻo nhưng lạnh lùng, Hạ Khiêm ôm thi thể A Lương, ánh mắt thủy chung dừng lại ở ngoài cửa sổ, không ai nguyện ý cô độc lưu đến cuối cùng, sinh mệnh mất đi nhanh chóng như thế, yêu hận tình cừu đảo mắt tan thành mây khói, cậu cầm lấy đao nhọn dính đầy máu tươi người yêu kia chậm rãi cắt mạch của mình, nhìn chất lỏng màu hồng đẹp đẻ dị thường ào ạt chảy ra, tích lạc ở trên sàn nhà lạnh như băng, nhiệt độ cơ thể dần biến mất…
Ánh rạng đông sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu rọi tiến vào. .
Hết thảy, hôi phi yên diệt.
— Hoàn —
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro