La là la là la
Lạch cạch tiếng băng đá vụn vỡ dưới sức ép của đôi chân trước sau trong một trời giá lạnh. Phù phù giọng của gió thỏ thẻ vào cặp tai ửng đỏ. Tôi vượt ngang đám trẻ nhỏ trong lớp áo dày ấm áp, tụi nó đang vui đùa cái thú vui của nơi lạnh lẽo và đầy tuyết.
Trên đầu là trận tuyết đầu đông đang trút xuống hối hả. Những giọt tuyết trong trắng và bé nhỏ ấy, đang vội vã để trở thành bùn xình nhiễu nhão và lầy lộ vào những ngày sau.
Tiếng nhạc phát ra từ earphone nhỏ bên tai:
"đồ rê mi sol la, la là la là laaaa"
Miệng tôi lẩm bẩm mà ngân nga theo giai điệu lôi cuống và lạ tai của bài nhạc này. Tiếng gió thổ vù vù không quá mạnh như cùng hoà ca và cộng hưởng theo nhịp điệu bài hát.
Tuyết vẫn đang rơi, thi thoảng có bông tuyết nhỏ đậu bám vào má vào vai vào tai tôi. Chúng xinh đẹp nhưng nhanh chóng bị huỷ diệt một cách vô tình khi rơi vào da thịt nóng ấm này.
Mở cửa nhà ra, tôi đi vào bên trong. Đóng cửa nhà lại, cái lạnh thân thuộc như thể gần như nhân hoá lên thành một người cùng bộ hành với tôi chuyến đi vừa rồi -- đã bị bỏ lại phía sau.
Tuyết trắng đẹp, nhưng rồi cũng sẽ làm lầy lội dơ bẩn. Bông tuyết nghệ thuật, nhưng cũng mỏng manh mà dễ dàng bị huỷ diệt bởi những gì của thể thân. Cái lạnh lẽo bên ngoài cũng dần thành thân thuộc, rồi cái thân thuộc mới quen sẽ bị bỏ lại bởi lạnh lẽo bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro