Truyện ngắn trong lọ thủy tinh
Truyện ngắn trong lọ thủy tinh
Author: Shinn
Genre/Category: shounen-ai
Rating: 15+
Foreword: Tập hợp những ý nghĩ bất chợt và những trải nghiệm vụn vặt của bản thân. Do đọc được vài thứ thú vị nên muốn viết thử loại siêu ngắn này.
Đang đi tìm ấm áp giữa nhịp đập nhân gian.
Quà 8/3 tặng SF, 3H, Bông-chan, Cổ Nguyệt, Kumo-chan, và tặng các bạn độc giả nữ. Và tặng Ốc, tất nhiên.
Tôi có một chiếc lọ thủy tinh. Trong đó đựng rất nhiều mẩu giấy nhỏ. Mỗi mẩu giấy ghi lại một câu chuyện vụn vặt, có thể chỉ như cơn gió thoáng qua trong cuộc sống của tôi, cũng như của mọi người. Lắc chiếc lọ thủy tinh ấy, và bốc ra bất cứ mẩu giấy nào bạn thích.
Mẩu giấy thứ 1.
Trường Đại học. Một sinh viên nam đem 99 bông hồng xếp hình trái tim giữa sân trường để tỏ tình với một sinh viên nữ. Mọi người ồ ra xem, trầm trồ chỉ trỏ khen chê đủ kiểu.
Một bạn nam cười cười nói với thằng bạn đứng bên cạnh:
- Kể ra thì se sua và tốn tiền thiệt, nhưng nếu tao mà được tỏ tình như vậy thì tao sẽ rất vui.
Một tuần sau, đúng ngày sinh nhật của bạn nam, thằng bạn đem 100 bông hồng đến xếp trái tim trên sân thượng nhà bạn nam, rồi nhìn thẳng vô mắt bạn nam, cười nói:
- Tao tỏ tình đó. Mày trả lời tao đi.
Mẩu giấy thứ 2.
Một fangirl bước lên xe buýt. Xe hết chỗ ngồi nên fangirl phải đứng. Vì phải đứng nên fangirl không ngủ được. Vì không ngủ được nên fangirl chán. Và vì chán nên bắt đầu quan sát mọi người.
Ở hàng ghế gần cuối có hai bạn nam ngồi kế nhau. Bạn ngồi ở phía ngoài tai đeo headphone và đang ngủ. Bạn ngồi gần cửa sổ kiên nhẫn dùng áo khoác che nắng cho bạn kia. Fangirl nở nụ cười quỷ dị.
Khi xe buýt dừng, bạn gần cửa sổ đánh thức bạn kia dậy rồi cả hai xuống xe. Một bạn bị vấp. Bạn kia lập tức đưa tay đỡ.
Đêm đó fangirl ngủ mớ: “Trời ơi, nắm tay nhau đi!!!”.
Mẩu giấy thứ 3.
Có một bạn trai giỏi Văn, tính tình hiền lành, nhẹ nhàng như ngụm nước mưa, lại thêm vẻ ngoài nhỏ nhắn dễ thương nên được thầy yêu bạn mến, nói chung là một học sinh vô cùng gương mẫu. Một bạn trai khác là đầu gấu trong trường, chuyên đi trễ cúp học, không ngày nào không gây sự (hoặc bị gây sự) đánh lộn, mặt luôn luôn có vài vết bầm tím, tóm lại từ diễn tả hoàn hảo nhất về bạn này là “học sinh cá biệt”.
Một ngày nọ, bạn gương mẫu vừa đi vừa đọc sách nên đụng phải đám đàn em của bạn cá biệt trên hành lang. Bạn gương mẫu bị dọa đánh, nhưng bạn cá biệt không hiểu nghĩ gì, phất tay bảo đám đàn em bỏ qua. Từ đó về sau, mỗi khi tình cờ gặp mặt nhau bất kể là trong trường hay ở ngoài, bạn gương mẫu đều mỉm cười chào bạn cá biệt. Lần đầu tiên, bạn cá biệt trợn mắt nhìn rồi bỏ đi. Lần thứ hai, bạn cá biệt bảo bạn gương mẫu hâm. Từ lần thứ ba trở đi, bạn cá biệt coi như không thấy.
Nhưng một tháng sau, có người nhìn thấy bạn gương mẫu ngồi học bài chung với bạn cá biệt. Đám đàn em nhìn cảnh đó, cằm rớt gần chạm đất.
Hai tháng sau, thầy cô khen bạn cá biệt dạo này đi học đều đặn, ăn mặc cũng chỉnh tề hơn.
Ba tháng sau, bạn gương mẫu mỗi ngày không cần về bằng xe buýt nữa.
Bốn tháng sau, đúng ngày Valentine, trên tay bạn cá biệt xuất hiện một chiếc nhẫn bạc. Trong ngăn bàn bạn gương mẫu xuất hiện một gói quà nhỏ.
Đám đàn em họp mặt chớp nhoáng, sau đó nhất loạt đồng ý từ nay sẽ gọi bạn gương mẫu là “đại tỷ”.
Đại khái là mọi người đều không (có lý do) phản đối.
Mẩu giấy thứ 4.
Bạn nam có đôi mắt ướt, rất khéo tay, giỏi nấu ăn, may vá và nhiều thứ linh tinh khác. Trong lớp ai cũng nói bạn kỳ dị, không giống con trai, không ai chơi với bạn hết.
Lễ hội trường, lớp đăng ký diễn kịch. Cô chủ nhiệm giao bạn phụ trách trang phục và đạo cụ, bảo bạn huy động cả lớp cùng làm. Bạn chưa kịp mở miệng, mọi người đều thoái thoác. Bạn đứng sững rồi cười buồn.
Cuối giờ, lớp trưởng đến gần, khều bạn:
- Để tui phụ ông. Có muốn mua gì thì nói, tui chở đi, tui có xe máy nè.
- Cảm ơn ông… - bạn nam nhẹ nhàng nói, ánh mắt ấm áp. Lớp trưởng hơi ngẩn người.
Những ngày sau đó, dường như bạn luôn đi cùng lớp trưởng. Cả lớp nghĩ: “Tội nghiệp lớp trưởng quá, chắc vì trách nhiệm…”. Lớp trưởng nghĩ: “Nó dễ thương vầy mà sao tụi kia không nhận ra ta?”
Lễ hội kết thúc, lớp trưởng vẫn thường đến tìm bạn, khi thì học bài chung, khi thì rủ đi chơi. Cả lớp nghĩ: “Chắc lớp trưởng thấy nó có một mình nên tội nghiệp”. Lớp trưởng thì nghĩ: “Mình nên tìm cơ hội nào để tỏ tình đây hở trời?”
Phải chi lớp trưởng biết trong đầu bạn nam cũng đang có ý nghĩ tương tự…
Mẩu giấy thứ 5.
Hai fangirl đi ăn ở một quán dễ thương, là điểm hẹn nổi tiếng của các cặp đôi. Hai fangirl ngồi được nửa tiếng thì có hai bạn nam bước vào. Hai fangirl lập tức dừng cuộc nói chuyện lại, im lặng quan sát. Hai bạn nam, một áo trắng, một áo xanh, đến ngồi ở một bàn đôi, nhấn mạnh bàn đôi nhé! Hai người gọi một ấm trà và một phần bánh.
Fangirl chụm đầu thì thầm: “Ăn chung uống chung kìa!”
Áo trắng bỏ đường vô trà, khuấy khuấy, rót ra tách rồi nhẹ nhàng đưa cho áo xanh. Fangirl lại chụm đầu thì thầm: “Trời ơi dịu dàng quá!”
Áo xanh múc một muỗng bánh đưa đến trước mặt áo trắng. Fangirl lập tức rút máy ảnh ra.
Trên mặt áo xanh dính một miếng kem bánh. Áo trắng chỉ chỉ, áo xanh trơ mắt không hiểu, áo trắng tặc lưỡi cầm khăn giấy lau giùm luôn. Trong quán nổi lên tràng cười ghê rợn.
Chờ cả hai đứng dậy đi về thì hai fangirl mới chịu kêu tính tiền, rồi vội vàng chạy theo coi hai người đó có đi chung xe không. Kế tiếp thì một hỗn hợp tiếng cười rúc rích và tiếng la phấn khích thi nhau tuôn ra. Hiểu luôn.
Mẩu giấy thứ 6
Bạn trai lớp phó học tập hiền khô, ít nói khủng khiếp, vậy nên khi biết chuyện bạn đi thi hùng biện tiếng Anh, lọt vào tới vòng thi cấp thành phố, cả lớp đều ngỡ ngàng. Ngày thi, lớp kéo nhau đi cổ vũ, đem theo băng rôn, bong bóng, hoa hòe hoa sói cứ như đi coi ca nhạc. Tới lượt mình, lớp phó bước lên. Ở dưới vỗ tay ào ào. Giọng lớp phó nhẹ nhàng, nghe buồn buồn. Xong bài, mắt bạn đỏ hoe hướng về phía hàng ghế cuối khán phòng.
Lớp phó đoạt giải nhì, lớp vui còn hơn đào được vàng, vây quanh tống vô tay bạn cả đống hoa quà. Bạn nhìn quanh tìm một người mà không thấy. Tim hẫng một nhịp thật sâu.
Trưa, cả lớp lục tục một hồi rồi cũng kéo nhau về hết. Lớp phó khệ nệ một mình ôm nào phần thưởng, nào quà nào hoa đi ra cổng. Tim đau rát khó chịu. Nước mắt không kiềm được, lặng lẽ lăn dài.
Một bó hoa hồng đỏ thắm đột ngột chìa vào mặt. Lớp phó hết hồn đứng sững, sém nữa làm rớt hết đống quà đang ôm trên tay.
- Xin lỗi. Không ngờ làm ông buồn dữ vậy.
- …
- Tại tui ghen tuông vô lý. Xin lỗi nhiều lắm. Huề nghen.
Im lặng đón một nụ hôn phớt trên má, lớp phó đỏ mặt khẽ gật đầu.
Bài hùng biện, lớp phó đã viết về cảm giác ấm áp và hạnh phúc khi ở cạnh một người đặc biệt…
Mẩu giấy thứ 7
Hắn đi giao lưu, quen được một nhỏ con gái siêu dễ thương, nói chuyện cực kỳ hợp rơ. Buổi giao lưu kết thúc, hắn với nhỏ chụp một tấm hình kỷ niệm. Về nhà, hắn hí hửng up lên facebook chơi.
Nửa đêm, điện thoại báo có tin nhắn. Hắn mắt nhắm mắt mở đọc tin. Của cậu.
“Còn để tấm hình đó thêm một phút nữa là anh khỏi cần nhìn mặt tui làm chi hết nghen!”
Đọc xong tỉnh ngủ liền, hắn gọi điện lại rối rít xin lỗi. Chọc giận em yêu rồi, ngu thiệt…
Mẩu giấy thứ 8
Liên hoan đầu năm, lớp bày ra trò mỗi người ghi mẫu người lý tưởng của mình vô một tờ giấy, sau đó đưa cho người ngồi kế bên đọc lên cho cả lớp cùng nghe.
Nó nhận lấy tờ giấy từ tay hắn, một cái gì dâng lên trong lòng làm tay nó run run. Hắn điển trai, gia đình khá giả, lại học rất giỏi, là thần tượng của đám con gái cả trường, chắc người hắn thích sẽ là một cô bé xinh đẹp và tốt tính. Còn một thằng con trai như nó…
“Mẫu người lý tưởng: tóc ngắn, cháy nắng cũng không sao; mắt hơi nhỏ (nhưng rất có hồn), mũi cũng nhỏ, nhìn dễ thương…”
Giọng nó cũng run. Nó không nghĩ con nhỏ được tả trong tờ giấy này đẹp, nhưng mà đúng là khi đã thích thì người dù xấu cũng đẹp như tiên thôi.
“… da ngăm ngăm, học không giỏi lắm nhưng được cái lì nên chưa thấy bỏ cuộc bao giờ, thích đồ ngọt, không biết đi xe đạp…”
Càng đọc giọng nó càng lí nhí, tim nó càng đập mạnh. Tới dòng cuối cùng thì nó sững người rồi vò tờ giấy nhét vô túi quần, thiếu điều té xỉu.
“… người đó ngồi cạnh tôi và đang cầm tờ giấy này. Nếu không mắc cỡ thì cứ đọc câu này cho cả lớp nghe đi ”
Mẩu giấy thứ 9
Cửa hàng bán thức ăn nhanh gần đây có một nhân viên mặc đồ con gà đứng trước cửa và phát tờ rơi có kèm phiếu giảm giá cho người qua đường.
Ngày nào có “con gà” đứng đó là y như rằng có một anh chàng sinh viên đứng gần đó nhìn, cho tận đến khi “con gà” hết giờ làm, trở vô thay đồ đi về mới thôi.
“Con gà” thay đồ xong, chào mọi người ra về. Ra tới ngoài liền sấn sổ đến trước mặt anh chàng kia:
- Làm gì vậy hả, rãnh ha! Ai mượn theo canh chừng tui chứ!
Anh chàng kia chỉ nháy mắt cười gian:
- Thì tại anh sợ có ai ăn mất “con gà” mũm mĩm dễ thương của anh thôi mà…
“Con gà” đỏ mặt, vùng vằng bỏ đi, mặc cho anh chàng kia kêu í ới. Thoảng tiếng cười nhè nhẹ.
Mẩu giấy thứ 10
Ba mẹ bận việc làm ăn ở xa, nhà thường chỉ có hai chị em.
Sáng khi nhỏ dậy, thằng em đã đi học, để lại tờ giấy dán trên cửa tủ lạnh: “Thằng Lâm qua chở em đi học”.
Gần chiều nhỏ đi học về, thêm một tờ giấy dán trên cửa phòng: “Em với Lâm học bài xong rồi, Lâm dẫn em đi ăn. Lát em về sớm”.
Tối, nhỏ đang coi phim thì thằng em từ trên lầu chạy xuống: “Chị, em đi coi phim với Lâm nha!”
Nhỏ ngồi nhớ lại. Hồi bé em nhỏ hay bị ăn hiếp, đều là Lâm đứng ra giải cứu rồi dắt về tận nhà. Đầu cấp 2 chơi đá banh té trặc chân, Lâm cõng về. Đầu cấp 3 lần đầu tiên Lâm nhận được lời tỏ tình của một đứa con gái, thằng bé chẳng hiểu sao giận dỗi bỏ cả cơm suốt hai ngày, đến khi Lâm đến bảo là đã từ chối thì mới chịu ngồi dậy vô bếp ăn gần sạch nồi cơm nhỏ vừa nấu xong. Nói chung là…
- Lâm, từ nay chị gả nó cho em! – Nhỏ nhìn Lâm, rồi nhìn em mình. Thiệt là xứng đôi.
Mẩu giấy thứ 16
Hắn và nó quen nhau một năm, rồi sau đó, do nhiều lý do mà không còn ở cạnh nhau được nữa. Thế nhưng vẫn học cùng lớp, nên lắm lúc khó xử.
Nó té xe, phải vào bệnh viện khâu mấy mũi, đi đứng rất khó khăn, đi học người nhà chở đi. Phòng học thì nằm tận lầu ba, dãy nhà cũ không có thang máy. Nên hôm nào hắn cũng đi học sớm ngồi học bài ở dãy ghế đá gần cầu thang, sẵn đợi nó luôn.
Thường thì nó sẽ gặp vài đứa cùng lớp, và được tụi nó dìu lên cầu thang.
Nhưng hôm nay, sát giờ học nó mới tới, đám lớp hắn đã lên lớp cả rồi. Ánh mắt hai đứa chạm nhau. Nó quay đi, bặm môi đặt chân lên bậc thang đầu tiên. Hắn cười buồn trong lòng, đứng dậy lại gần nó.
Nó không phản đối. Đến cửa lớp, nó bảo hắn buông tay.
Hắn lắc đầu. Nhưng không níu giữ.
Mẩu giấy thứ 17 (có khả năng thành oneshot ^^)
Dạo này ti vi đang chiếu lại Tây Du Ký. Trong xóm chỉ có nhà hắn là có truyền hình cáp nên tới giờ chiếu phim là mấy đứa nhóc lại kéo tới ngồi đầy phòng khách. Ba mẹ hắn thích trẻ con, thấy chiều chiều nhà có cả bầy con nít thì rất vui vẻ. Hắn chỉ thấy phiền phức, ồn ào, nhưng cũng không nói gì.
Trong đám con nít có một cậu nhóc lớp mười. Lần đầu nhìn thấy cậu con trai cao nghều, đen nhẻm giữa một bầy trẻ con, hắn không nhịn được phì cười. Cậu lườm hắn không chút nể nang: “Bộ không phải con nít là không được coi Tây Du Ký hả?”. Sau hắn biết cậu đi theo để trông chừng mấy đứa em nghịch ngợm, chứ không hẳn vì muốn coi phim.
Hắn không coi phim nhưng vẫn ôm đống truyện tranh xuống ngồi đọc ở ghế salon để canh nhà. Cậu ngồi dưới sàn, tò mò nhìn một hồi rồi rụt rè hỏi mượn hắn. Không hiểu sao hắn thấy gương mặt của cậu lúc ấy thiệt dễ thương.
Phim sắp hết. Hắn cố tình giấu lại tập cuối của bộ truyện, nhân tiện cho cậu đọc tập đầu của một bộ truyện khác. Cậu phùng má tức tối: “Không thèm! Tui không biết ra ngoài thuê truyện đọc chắc!”
Hắn cười: “Tôi không phải muốn giữ truyện. Là muốn giữ người đó chứ!”
“Không ai cho đâu mà giữ!” – Đỏ mặt liếc hắn, cậu bỏ cuốn truyện xuống. Một lát sau lại cầm lên – “Bữa sau mà không đưa tập cuối ra là biết tay tui á!”
Hắn cười thầm trong lòng. Thế nghĩa là dù phim có hết, hắn vẫn được gặp cậu…
Mẩu giấy thứ 18
Nhà trẻ
Bé trai 1: Bạn, bạn nói thích tui đi, tui nhường bạn chơi xe lửa!
Bé trai 2: Đừng hòng! – Le lưỡi, chạy qua chỗ khác chơi.
Mẫu giáo
Bé trai 1: Bạn nói thích tui đi, lát giờ ăn tui cho bạn trứng gà!
Bé trai 2 (vốn không thích ăn trứng): Ai thèm!
Cấp 1
Bạn trai 1: Mày nói thích tao đi, tao sẽ làm bài tập toán giùm mày!
Bạn trai 2 (lườm): Mày nghĩ mày giỏi toán hơn tao hả? Còn khuya á!
Cấp 2
Bạn trai 1 (là sao đỏ): Mày nói thích tao đi, tao sẽ không ghi tên mày tội đi trễ.
Bạn trai 2:… (bỏ đi không hề nhìn lại)
Cấp 3
Bạn trai 1: Mày nói thích tao đi, tao trực nhật cho mày một tuần!
Bạn trai 2: Mấy tuổi rồi mà chưa chịu bỏ cái trò trẻ con đó vậy?
Đại học – ngày Valentine
Bạn trai 1: Mày đừng nhận lời tỏ tình của nhỏ đó!
Bạn trai 2: Tại sao? Tao sẽ được lợi gì?
Bạn trai 1: Mày muốn gì cũng được!
Bạn trai 2: Nếu tao bảo muốn đánh mày thì mày có để yên cho tao đánh không?
Bạn trai 1 nhắm mắt chờ đợi. Một giây sau, cảm thấy trên môi ấm nóng, ươn ướt. Một nụ hôn. Bạn trai 2 hôn xong thì bạn trai 1 sốc đến mức đứng không vững, mặt đỏ như tôm luộc.
Bạn trai 2: Nếu không phải từ hồi nhà trẻ mỗi ngày mày đều ra rả bắt tao phải nói thích mày, thì tao đã tỏ tình với mày lâu rồi :))
Mẩu giấy thứ 19
Ngày Valentine, hội độc thân rủ nhau đi chơi.
Nó vừa ló mặt đến nơi, người đó đã cười cười, chìa ra bức tranh vẽ minh họa truyện nó viết, nói ngắn gọn: “Quà Valentine!”. Bữa đó kẹt xe cứng ngắc, mệt phờ, nhưng lòng nó lại ngọt ngào lạ.
Lễ hội. Cả nhóm tập trung làm đạo cụ diễn kịch ở nhà người đó. Hôm nào nó cũng nán lại chơi khi mọi người đã về hết. Cả hai cùng nghe nhạc, nói chuyện linh tinh. Đủ hạnh phúc.
Nó học được cách làm món bánh mới, hí hửng làm đem lên trường. Mệt thì mệt thiệt, nhưng nhìn người đó ăn, nó vui quên cả mệt.
Hai đứa mù đường muốn đi ăn pizza mà lại đi lạc, rốt cục đâm đầu vào pizza Inn. Nhìn bảng giá hết hồn, rốt cục chỉ dám gọi một ly kem trà xanh, ăn chung. Về nhà nhớ lại, nó toét miệng cười.
…
Nó ngẫm nghĩ không biết, liệu có phải là thích không?
Tạm thời mất hứng nên không có mẩu 20 :)
Mẩu giấy thứ 20
Em trai thi đại học, trường thi ở xa nên mới bốn giờ, trời còn chưa sáng cà nhà đã lục tục kéo nhau dậy, chuẩn bị cho em. Nhỏ vốn tính khô khan, chỉ biết nói bâng quơ mấy câu động viên rồi chuồn ngay khỏi nhà bếp nơi mọi người đang tụ họp, ra sân tập thể dục. Đám mèo cả chục con thấy nhỏ, kéo đến thành bầy.
Đang hớn hở chơi với mèo, chợt một cái gì đó trên cửa ngõ làm nhỏ chú ý. Bước lại gần xem thử, hóa ra là một mẩu giấy. Nhỏ lấy xuống và mở ra đọc.
“Không biết mọi người ngủ dậy chưa nên không dám gọi. Thi tốt nghen, Thỏ con *hun* …”
Còn mấy dòng nữa nhưng nhỏ chưa kịp đọc thì một bàn tay đã giật lấy tờ giấy. Em trai nhét ngay tờ giấy vô túi quần, mặt mũi đỏ ửng, nhăn nhó khó coi hết sức, lầm bầm:
- Cái thằng điên này, toàn làm mấy trò gì đâu!
Rồi thằng nhóc chạy vội vô nhà vì mẹ gọi ăn sáng. Ngoài sân, một tràng cười ghê rợn vang lên.
Mẩu giấy thứ 21
Trước đám cưới, cô gái đi xem bói. Thầy bói phán: “Sau này chồng con sẽ gặp họa sát thân, và sẽ được cứu mạng bởi người mà anh ta yêu thương nhất!”
Cô gái chỉ coi như gió thoảng qua tai. Bói ra ma, quét nhà ra rác, thầy bói chỉ toàn nói bừa. Với lại, người anh yêu thương nhất không phải chính là cô đó sao?
Hai năm sau. Người chồng trong lúc vội vã băng qua đường đã suýt bị một chiếc taxi đâm phải, may mà có người đã kịp chạy ra đẩy anh ta té vào lề.
Đó chính là anh chàng cấp dưới, sáng nào cũng pha một tách cà phê nóng để sẵn trên bàn làm việc của người chồng.
Họ đã yêu nhau mười năm trời, cho đến khi một người, vì áp lực của gia đình, buộc phải kết hôn…
Mẩu giấy thứ 22
Sinh nhật nó. Trời trong xanh, nắng vàng dịu, thời tiết hoàn hảo cho một ngày đi rong với lũ bạn thân. Buổi chiều nó về nhà, xách một túi đầy quà, vui vẻ và mãn nguyện. Trong nhà, bữa tiệc nhỏ do mẹ và chị nấu đang chờ nó.
Bước vào nhà, nó khựng lại khi thấy một món quà gói bằng giấy màu xanh lam – màu nó thích nhất, thắt một chiếc nơ trắng giản dị. Mắt nó thoáng tối đi. Không lẽ (lại) là hắn sao?
- Mẹ ơi, cái này của ai vậy?
- À, bạn con ghé nhà mà con chưa về nên nó gửi lại quà cho con đó.
- Con trai hở mẹ? Có phải cái thằng cao ngồng đầu đinh hồi trước hay đến chơi không mẹ?
- Không, con gái. Nó nói là bạn học chung đại học gì đấy…
Con gái… ? Nó nhận ra trong lòng mình có một thoáng hụt hẫng kỳ lạ. Nhưng nó đã quyết định sẽ quên hết mọi thứ cơ mà? Lắc lắc đầu mấy cái, nó ôm mớ quà đi lên phòng. Trên bàn, gói quà nhỏ màu xanh lam nằm lẻ loi.
Góc đường phía bên kia, hắn vỗ vai con bạn thân, cười gượng:
- Cảm ơn mày nhiều nha. Đi ăn kem không, tao mời.
Nhỏ bạn nhìn nhìn về phía căn nhà mà mình vừa bước ra không lâu, thắc mắc:
- Cậu nhóc đó có gì hay mà mày nặng lòng dữ vậy?
Hắn bâng quơ nhìn bóng nó thấp thoáng bên cửa sổ, lặng lẽ buông một tiếng thở dài.
Mẩu giấy thứ 23
- Người gì đâu như con nít, có mỗi chuyện băng qua đường cũng không dám, hehe!
- Kệ… kệ tui! – mặt đỏ ửng.
Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Dòng xe cộ như mắc cửi mọi ngày, hôm nay sao có vẻ thưa thớt lạ
-o0o-
- Trời ơi là trời, thang cuốn mà cũng sợ là sao?
- … - lườm.
- Được rồi, nắm tay tui nè.
Lên tới nơi…
- Tui chỉ không thích thôi, không có sợ à nha!
- Ờ, chớ ai nắm tay tui chặt cứng vậy hả?
- Hông cho nắm thì tui buông ra nè, hứ!
Có kẻ nào đó giữ lại không cho buông ra. Mà người kia cũng không phản đối.
-o0o-
Bến xe bus.
- Có chắc là xe này về tới nhà không vậy?
- Chắc mà, trời ạ, tui đi đường này cả trăm lần rồi. Đừng lo nữa, về đi.
- Không, lên xe đi rồi tui về.
- Xe chuẩn bị chạy rồi, tui lên xe nghen.
- Khoan đã…
Một nụ hôn. Và -----
- Á!
Một kẻ đơ một hồi mới vội vội vàng vàng bước lên xe. Một kẻ cười thầm, quay lưng đi về.
Chiều ngọt như kẹo.
Mẩu giấy thứ 24
Hai thiếu nữ bước vào tiệm pizza. Sau khi gọi món, hai nàng chống cằm ngồi quan sát xung quanh. Tại bàn tiếp tân, hai anh nhân viên (đẹp trai) đang đứng nói chuyện với nhau. Đứng hơi bị gần. Mắt hai thiếu nữ lập tức trở nên long lanh. Tai thính hơn ngày thường.
- Còn đau không? – Một anh hỏi.
- Tại mày chứ tại ai mà bày đặt quan tâm!? – Anh kia nói bằng giọng thiếu điều muốn gào lên – Tao đã nói là tao mệt lắm, vậy mà cứ…
- Rồi, thì hôm khác tao đền cho. – Điệu bộ năn nỉ khiến trái tim thiếu nữ thổn thức không ngừng.
- Đền cái đầu mày á, hứa mà có làm đâu! Chỉ có tao chịu khổ thôi – Giận kìa, rõ ràng là giận kìa ~
- Lần này hứa nhất định sẽ làm!
- Hừ… mà bộ mày không phải người hả, tuần này đã là lần thứ 5 rồi đó!
Thoảng trong gió có tiếng thiếu nữ hốt hoảng gọi bạn:
- Mày, mày, khoan xỉu đã, vẫn còn mà, vẫn còn!
Hai anh hình như không để tâm xung quanh, câu chuyện vẫn tiếp tục.
- Hờ hờ - cười đểu, là cười đểu đó! – Tại mày không biết đấy thôi, mùi vị của mày chỉ nếm một lần là thấm tận xương, sẽ muốn nếm tiếp lần nữa, rồi lần nữa… Tối nay, hehe, tao muốn…
Đúng lúc đó có khách bước vào, và hai anh tản ra đi làm việc. Các thiếu nữ vẫn còn ngơ người.
-o0o-
Nghe nói sau khi hai thiếu nữ dùng bữa xong, nhân viên lại dọn bàn đã giật mình chết ngất khi thấy trên bàn có một vũng máu.
-o0o-
Hai anh trai đi về chung đường, nói tiếp câu chuyện dang dở:
- Tao thật không hiểu nổi mày, muốn ăn bún riêu thì đi ra quán mà ăn, sao phải hành xác tao thế hả? Tuần này đã ăn bún liên tiếp 5 ngày rồi kia mà!
- Vì mày nấu bún riêu là ngon đệ nhất thiên hạ! Hôm nay cũng nấu nữa nhé!
- Mày đi chết đi, không thấy hôm qua vì nấu bún cho mày trong lúc người mệt đừ mà tao mới bị đứt tay hả??? Không thấy tay tao còn đau hả???
- Thế thì thôi, mai vậy…
- Hừ!
- Đi ăn bún riêu đi, tao đãi!
- Trời ơi, bộ kiếp trước mày bán bún riêu hả thằng khùng???
….
Cuộc đời thật là tươi đẹp!
Mẩu giấy thứ 25
Mùng 1 Tết, hắn đến nhà nó chơi.
Đứng trước tủ quần áo chọn đồ, hắn nhăn mặt gãi đầu. Nói không phải khoe chớ 2/3 số quần áo của hắn là màu đen. Tết mà mặc nguyên cây đen xì đến nhà người khác, nhẹ thì bị nhìn kỳ thị, nặng thì người ta lấy chổi quét ra khỏi nhà không chừng. Cho nên mẫu thân đại nhân của hắn đã đem dẹp hết mớ đồ đen của hắn. Hắn lại không có sở thích đi mua đồ Tết. Bây giờ với mớ quần áo ít ỏi còn lại, chọn ra một bộ coi được cũng là một vấn đề.
Qua tới nhà nó, cả ba mẹ nó đều có nhà. Hắn cũng hơi run, tuy bình thường hắn cũng thường ghé, nhưng ai biết được, lỡ đâu có gì sơ suất để người lớn biết được thì hai đứa có nước cuốn gói ra đường. Thế cho nên, là người yêu nhưng suốt buổi hắn với nó vẫn chỉ ngồi đối diện nhau qua cái bàn dài, ngó nhau ăn bánh uống nước nói chuyện bâng quơ trên trời dưới đất.
Thỉnh thoảng khi ba mẹ nó không có mặt loanh quanh đâu đó, hắn có thò tay nắm tay nó.
Thỉnh thoảng có chồm qua bàn hôn nó một cái.
Thỉnh thoảng có chớp nhoáng… liếm môi, ờ, tất nhiên không phải hắn tự liếm môi hắn.
Nói chung, mùng 1 nhà nó cúng đồ chay, hắn tôn trọng tinh thần đó, không ăn xôi thịt, chỉ ăn chút đậu hũ lót dạ.
Chiều, hắn về. Ba mẹ nó ở nhà dưới, nó kéo tay kêu hắn vô chào. Hắn cười tà nói với nó, ờ vậy anh vô chào ba vợ má vợ anh về nghen. Nó lườm hắn, mắt sắc như dao. Gò má hơi ửng hồng.
Gió thổi cánh hoa mai bay vàng rực ngoài sân.
Mẩu giấy thứ 26
Chị gái học đại học, khoa Văn học và ngôn ngữ. Em trai học lớp 11, rất thích học văn, ước mơ trở thành nhà văn, vì thế nên rất ngưỡng mộ chị gái, mong muốn sau này sẽ vào học cùng ngành, cùng trường với chị.
Sách, giáo trình chị gái đem về chất đống đầy phòng. Em trai lúc rảnh hay chạy qua lấy đọc. Có vài quyển đọc còn hiểu sơ sơ, vài quyển cao siêu đọc chả hiểu gì. Nhưng vẫn khoái đọc lắm.
Dạo gần đây chị gái tha về thêm rất rất nhiều sách, loại khổ A4, bìa giấy cứng toàn màu đen. Chắc phải đến mấy thùng các tông mới đựng đủ. Em trai cũng thấy lạ, trước giờ giáo trình có photo cũng có đóng bìa đen đâu, nhưng nghĩ chắc là sở thích bất chợt của chị gái nên cũng không thắc mắc. Lấy thử một cuốn coi. Hình như là tác phẩm văn học? Cũng thú vị đấy chứ. Em trai ôm vài cuốn về phòng mình.
Sau hai ngày “tìm tòi và nghiên cứu”, mặt em trai từ trắng sang xanh, từ xanh sang hồng, rồi trở thành cà chua chín. Chạy ào xuống cầu thang, đúng lúc chị gái đi học về, tay còn vác một chồng “giáo trình” đen thui.
- Chị ơi, sao mấy cuốn giáo trình của chị ngộ quá?
- Ngộ sao? – chị gái tỉnh bơ cười khi thấy thằng em cũng đang cầm “giáo trình” của mình.
- Nó… nó viết giống y chang hoàn cảnh của em với thằng lớp trưởng…!
Tiếng cười man rợ của ai đó vang lên xôn xao cả con phố nhỏ…~
Mẩu giấy thứ 27
Giờ tin học đại cương, học lý thuyết. Nó chăm chú đọc truyện. Lớp cả trăm sinh viên, một nửa ngủ gật, một nửa thì đang làm việc riêng, y như nó.
Điện thoại báo có tin nhắn. Nó thò tay xuống hộc bàn, mở tin ra đọc.
“Tui tới rồi nè. Cậu học xong chưa?”
Gương mặt bình thường lạnh băng không biểu lộ cảm xúc của nó giãn ra thành một nụ cười thật nhẹ. Nhỏ bạn thân ngồi kế bên thấy “núi băng” đột nhiên ấm áp như xuân tràn về, che miệng cười đầy tà ý. Nó thoáng đỏ mặt, dọn đồ vô ba lô rồi nhân lúc thầy vừa bước ra ngoài nghe điện thoại, nó chuồn lẹ bằng cửa sau.
Khoảng sân nhỏ trước nhà để xe mát rượi bóng cây. Một chùm phượng vĩ nở muộn rực rỡ trong ánh nắng chiều, ngời lên nụ cười quen thuộc của “ai đó” khi vừa thấy bóng nó từ xa. Nó chạy nhanh lại gần, xòe tay chìa ra cái móc chìa khóa hình con gấu. Tại tên ở nhà của “ai đó” là Gấu.
- Nè, cho nè.
Bàn tay to lớn vò vò lên tóc nó rối tung. Gấu cười:
- Ừa. Giờ mình đi ăn hen, tui đãi. Kỷ niệm một năm ngày tui gặp được người tui yêu.
Nó ngượng ngùng cười theo. Gió thổi nắng trên tàn cây lấp lánh.
Mẩu giấy thứ 28
Fangirl đi siêu thị. Đang dịp nghỉ lễ, lại đúng vào ngày kỷ niệm thành lập nên siêu thị có chương trình khuyến mãi lớn, người ta đổ vào mua sắm như đi hội. Fangirl thân hình như lau sậy, chen lấn giẫm đạp tới muốn bầm dập. Thế nhưng mà fangirl vẫn rất thích đi siêu thị, gần như ngày nào cũng đi.
-o0o-
Gian hàng bánh kẹo.
Một cậu nhóc mắt sáng rỡ nhìn chăm chăm vào những hộp kẹo dẻo, kẹo marshsmallow, có vẻ như sắp chảy nước dãi tới nơi.
- Còn nhìn tới khi nào? Đi thôi, mẹ ông sắp đi mất tiêu rồi kìa. – Một cậu nhóc khác kéo áo cậu này. Mắt fangirl lấp lánh khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt ướt và mái tóc đen mềm. Ôi trời đất ơi, chuẩn uke!
- Nhưng mà tui muốn tặng kẹo cho ông. Hôm nay ông được lãnh thưởng mà, tui phải chúc mừng ông.
- Có gì mà chúc mừng, lát về vẽ siêu nhân cho tui là được rồi. Ăn kẹo nhiều sâu răng, tui không thích sún răng như ông đâu. – Tóc đen nhướng nhướng cặp chân mày đậm. Fangirl thầm la hét trong lòng.
Rồi hai thằng nhóc tung tăng dắt tay nhau đi mất, bỏ lại fangirl chết ngộp trong hường phấn (hoang tưởng) bay đầy.
-o0o-
Khu vực bán quần *beep* nam.
- Hê hê, màu này đẹp nè, mày muốn thử không? – Anh chàng cao lêu nghêu, tóc quăn như mì sợi, mặt mày nham nhở giơ một cái quần *hí hí* màu đỏ lên trước mặt một anh chàng thấp hơn, dáng vẻ mọt sách hơn. Vì anh “mọt sách” da trắng, nên fangirl có thể thấy rõ một mảng đỏ hồng trên mặt anh ta. Giời ơi dễ thương gì đâu ~
- Mày biến thái vừa thôi! – “Mọt sách” giận quá hóa khùng, nghiến răng nghiến lợi mắng “mì sợi” – Bữa trước thì xanh lá, bữa nay màu đỏ. Mày thích bảy sắc cầu vồng thì tự mà xài lấy!!!
- Tao tự xài thì còn gì vui~ - Ồ, thích nha, seme vô sỉ là đúng kiểu yêu thích của fangirl luôn.
- Kệ mày, lần sau đừng hòng đi siêu thị chung với tao nữa! – “Mọt sách” giật cái quần trên tay “mì sợi” quăng lại vô chỗ cũ rồi bỏ đi một nước. “Mì sợi” lắc đầu cười, đẩy xe hàng đầy nhóc đồ hối hả chạy theo.
-o0o-
Khu bán trái cây và rau quả tươi.
Hai ông lão, một tóc bạc trắng như mây, một thì muối tiêu tiêu ít muối nhiều chầm chậm đẩy xe hàng đi bên nhau. Fangirl mới đầu không để ý, lo chuyên tâm lựa dưa hấu. Hai ông lão đứng kế bên, coi mấy trái sầu riêng.
- Sầu riêng nóng lắm nghen.
- Ăn lấy vị thôi, chẳng mấy chốc mà xuống lỗ rồi, kiêng cữ chi cho mệt.
- Ăn với nói, bậy bạ.
- Thì mình già thiệt rồi, có trẻ trung gì đâu ^^
- Chứ hồi xưa đứa nào nói cái gì mà đầu bạc răng long hả?
- Ủa tự soi gương coi tóc màu gì mà cãi? Răng còn mấy cái mà long với chả long.
- Ờ thì...
- Mua sầu riêng ha.
- Ờ...
Fangirl chết chìm trong vũng máu.
-o0o-
Siêu thị, là nơi có thể gặp rất nhiều loại người khác nhau. Là nơi có thể chứng kiến rất nhiều nhân tình thế thái...
... và là nơi tung hint rất dữ dội.
Nên là fangirl, đương nhiên thích đi siêu thị.
Chúc mừng đại lễ!
Mẩu giấy thứ 29
Tình cảm hai người trục trặc. Tuy không nói chia tay nhưng nửa năm rồi không gặp nhau. Nói cho đúng ra thì nó nhớ hắn nhưng hắn không muốn gặp thì nó biết làm sao. Đành lủi thủi ôm lấy hết yêu thương rồi quay cuồng trong bài vở bạn bè này nọ, cố gắng tự làm mình bận rộn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Nhiều khi nó tự hỏi: không lẽ hắn đã hết yêu nó rồi sao?
Sáng chủ nhật, nó lười biếng lăn qua lăn lại trong đống chăn, mắt cay cay nhớ những ngày mới yêu lấp lánh, chủ nhật nào cũng nhào ra khỏi nhà thật sớm để đi hẹn hò với hắn... Lâu lắm rồi mà, sao vẫn còn đau đến thế chứ.
Có tiếng chuông. Nó bò dậy, vừa ngáp vừa lóc cóc đi ra mở cửa. Nhìn thấy hắn, mắt nó lập tức dâng đầy nước.
- Cậu đây rồi.
Hắn kéo nó lại và ôm chặt cứng làm nó muốn nghẹt thở. Nhưng niềm hạnh phúc lại một lần nữa được ở trong vòng tay hắn mới là thứ khiến nó không tin được nhất.
- Tôi vừa mơ thấy ác mộng... Tôi thấy cậu bị tai nạn, rồi biến mất ngay trước mặt tôi – giọng hắn run rẩy. Nó cũng run rẩy cảm nhận hơi thở nóng hổi đang phà vào tai mình – tôi yêu cậu, tôi yêu cậu...
Nó chỉ biết gật đầu, ừ một tiếng nhẹ tênh. Lệ đã rơi đầy mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro