Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Mười phần cấm dục, mười phần cám dỗ.

Chương 2: Mười phần cấm dục, mười phần cám dỗ.

Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland.wordpress.co

Đối với An Cách Cách mà nói, có thể khiến cho Bạch Diệc Dương đến diễn kịch bản của mình, chính là thành tựu lớn nhất của cuộc đời theo đuổi ngôi sao của cô.

Vào lúc học cấp ba, bạn cùng bàn của cô là một fan hâm mộ, khi cô vùi đầu làm bài tập, bạn cùng bàn đem một bên tai nghe MP3 nhét vào tai cô, giọng hát đặc biệt trong trẻo của thiếu niên phối hợp với tiếng đàn ghita lanh lảnh truyền tới, khiến cho tay cầm bút của An Cách Cách dừng một lát. Bạn ngồi cùng bàn chú ý tới phản ứng của cô, lục ra một tấm poster: "Êm tai không, đây là thần tượng mới của tớ, tên là Bạch Diệc Dương, có phải siêu cấp đẹp trai không?"

Thiếu niên trên tấm poster đi xe đạp, gió thổi tung áo thun của anh, thiếu niên mỉm cười rạng rỡ, lộ ra một cái răng hổ nhỏ nghịch ngợm, thời điểm đó thiếu niên chỉ mới lớn, trên mặt còn nổi bật nét ngây thơ, không quá phô trương, nhưng vừa khéo thu hút người ta.

Có lúc An Cách Cách cảm thấy, Bạch Diệc Dương chính là số kiếp của cô, bởi vì sau khi biết trên thế giới này có Bạch Diệc Dương, nữ hiệp An Cách Cách động phàm lòng bắt đầu bày mưu lập kế trong thế giới của mình.

Cũng bắt đầu từ ngày đó, thiếu niên dưới ngòi bút của An Cách, đều có bóng dáng của Bạch Diệc Dương.

Cô thích thiếu niên tỏa sáng lấp lánh, mà cô hướng về phía anh, một đường vượt mọi chông gai, vượt qua biển người vạn dặm, rốt cuộc cũng đi đến trước mặt anh.

Sau khi An Cách Cách tốt nghiệp liền làm nhà văn toàn thời gian, luôn ở nhà viết truyện, nghiền kịch bản, cuộc sống mặc dù quá an nhàn, nhưng cũng khiến cho cô đánh mất một số khả năng của mình. Vào buổi họp báo ngày mai phải đối mặt với nhiều người như vậy, nhiều ống kính như vậy, nhìn những cái đầu đen đen kia, An Cách Cách bắt đầu khẩn trương.

Tống Nhiễm dẫn cô đến hậu trường tìm thợ trang điểm chỉnh trang điểm, một mình An Cách Cách ngồi trên ghế, nhìn nhân viên làm việc lui tới, có chút bất an xoa xoa ngón tay của mình.

Thời điểm cô khẩn trương, lại càng dễ dàng đi vào cõi thần, mắt cô nhìn chằm chằm nhân viên trước mắt, nhưng điều cô nghĩ trong đầu là, nam chính trong kịch bản mới của cô phải lấy loại kiểu gì, vai nữ chính xuất hiện trước mắt tương đối khá.

Cô nghĩ đến quá say mê, hé mở môi, không tự chủ đọc lời thoại mình nghĩ ra.

"Cái gì?"

Động tác kéo ghế của Bạch Diệc Dương dừng một lát, nhưng âm lượng tự lẩm bẩm của An Cách Cách khiến cho anh không nghe rõ cô nói cái gì.

An Cách Cách đã nghe đi nghe lại nhạc của Bạch Diệc Dương, đến mức giọng nói của anh cô đã không thể quen thuộc hơn nữa, nhưng khi giọng nói trong trẻo lành lạnh quen thuộc ấy đột nhiên vang lên ở đỉnh đầu, cô liền ngẩn ra, ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Bạch Diệc Dương.

Cô đột nhiên bị kéo ra khỏi thế giới hư cấu của mình, lòng giống như đột nhiên bị người ta nắm chặc vậy, cô ngây ngốc nhìn Bạch Diệc Dương trước mắt, há há môi, nhưng lại không biết nói gì.

"Tôi có thể ngồi ở đây không?" Bạch Diệc Dương chỉ chỉ cái ghế bên cạnh cô.

Cách ăn mặc không giản dị như ngày hôm qua, bây giờ anh mặc bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng thắt cà vạt, càng lộ ra vẻ chững chạc trầm ổn của anh.

An Cách Cách tìm khắp cũng không tìm được giọng nói của mình, lại sợ anh cho rằng mình không thích anh ngồi ở đây, lời không ra khỏi miệng, nhưng cô rất dùng sức mà gật đầu.

"Cô là biên kịch của bộ phim này sao?" Sau khi Bạch Diệc Dương ngồi xuống, khuỷu tay chống ở đầu gối, hơi nghiêng người nhìn An Cách Cách, "Kịch bản rất đáng khen, khi tôi nhận được kịch bản, còn tưởng rằng biên kịch là một bậc thầy trình độ chuyên môn rất lão luyện. Vừa nãy khi phó đạo diễn chỉ cho tôi xem, tôi còn kinh ngạc, cô thoạt nhìn, ừm, nhỏ hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều."

"Cám ơn."

An Cách Cách vừa rồi chỉ là xoa ngón tay, nhưng khi Bạch Diệc Dương tới gần hơn một chút, cô trực tiếp véo ngón tay mình, cô không biết phải nói gì, cảm thấy những lời này của Bạch Diệc Dương hẳn là đang khen cô, chỉ khẽ gật đầu, trả lời một câu cảm ơn không thể nghe thấy.

Ông trời ơi, bây giờ Bạch Diệc Dương ngồi bên cạnh cô, còn cùng cô nói chuyện, cô phải làm sao đây?

Bạch Diệc Dương cũng là đang đợi buổi họp báo bắt đầu, người đại diện đi tìm đạo diễn, gạt anh ở một bên, vừa vặn nhìn thấy An Cách Cách cũng như vậy ngồi ở góc, liền ngồi vào bên cạnh cô. Anh đang nói chuyện, nhưng phát hiện cô gái nhỏ bên người từ đầu đến cuối đều căng thẳng, môi cũng mím thật chặc.

"Cô rất khẩn trương?"

"À, ừm." An Cách Cách hoàn hồn, "ừm" một tiếng, lại bất an xoa ngón tay.

Mặt của An Cách Cách non, mặt tròn nhỏ mắt to, bởi vì quanh năm ở nhà, da trắng đến mức Tống Nhiễm cũng hâm mộ, cái mũi xinh xắn hơi vểnh lên, cô đứng chếch về phía Bạch Diệc Dương, lông mi dài mà cong rất thu hút người khác, từ ánh đèn trên trần hắt xuống, để lại chút bóng mờ nhỏ dưới đáy mắt cô.

Khuôn mặt rất được yêu thích, dáng vẻ thấp thỏm khẩn trương giống như nai con bị hoảng sợ, Bạch Diệc Dương khó hiểu nảy sinh ra một cảm giác khác thường muốn trấn an cô.

Anh ho khan một cái, nói: "Trước kia hồi tôi mới ra mắt, cũng rất sợ lên sân khấu, cảm thấy người ở dưới sân khấu sẽ ăn mình."

An Cách Cách hơi nghiêng đầu, sau khi hướng về đôi mắt của anh lại cúi thấp đầu xuống, tầm mắt hướng về phía tay đang để trên đầu gối của anh, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, là phúc lợi của tay khống. Trong phòng An Cách Cách có một tấm poster của Bạch Diệc Dương, tấm poster chỉ lộ nửa gương mặt và tay trái của anh, mười phần cấm dục, mười phần cám dỗ.

Bạch Diệc Dương còn muốn nói gì đó, nhưng người đại diện ở bên kia lại vẫy tay về phía mình, anh lấy một viên kẹo bạc hà từ trong túi âu phục mình ra, đưa kẹo cho cô, "Lúc tôi khẩn trương, thì sẽ ăn kẹo bạc hà, lạnh lạnh buốt buốt, rất hữu ích trong việc giảm khẩn trương."

An Cách Cách nhìn túi kẹo tinh xảo trong tay anh, cảm thấy bây giờ mình quả thực quá khẩn trương, khóe môi cô giật giật, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười.

"Kẹo bạc hà có cho anh tiền quảng cáo sao?"

Bạch Diệc Dương nhướng mày, "Tôi có thể hỏi một chút, không biết bọn họ có chịu hay không."

Sau khi Bạch Diệc Dương thả kẹo vào lòng bàn tay của An Cách Cách liền đứng dậy đi tìm người đại diện, An Cách Cách nhìn bóng lưng anh đứng dậy rời đi, kẹo trong lòng bàn tay đột nhiên có chút phỏng tay.

Buổi họp báo kia tiến hành rất thuận lợi, tương tự, đều là nghìn bài một điệu, cứ thế sau khi xuống sân khấu, An Cách Cách cũng quên mất mình vừa rồi đã nói cái gì, đã làm chuyện gì, chỉ nhớ cô luôn nhìn thiếu niên đứng bên cạnh cô.

  Mà lòng bàn tay cô vẫn luôn nắm viên kẹo bạc hà kia, tay đổ mồ hôi, làm hòa tan kẹo, cô không nỡ ăn, cũng không nỡ ném, cẩn thận cất, về đến nhà, còn đặc biệt tìm một cái hộp nhỏ xinh đẹp cất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro