Chương 3: Cuộc Gặp Đầu Tiên
Trần Hải Lâm chỉnh lại cổ áo sơ mi trước gương, một động tác hiếm khi cậu quan tâm khi đi làm. Nhưng hôm nay khác. Hôm nay, cậu sẽ gặp Vũ An Phong, nhà văn mà chỉ vài ngày trước đây đã khiến cậu cảm thấy vừa bối rối vừa thách thức.
Cuộc hẹn được sắp xếp vào một buổi chiều tại một quán cà phê nhỏ trong trung tâm thành phố – một nơi mà Phong yêu cầu, không báo trước.
Tại quán cà phê.
Lâm bước vào quán, không gian xung quanh thoang thoảng mùi gỗ và cà phê rang xay. Quán có phong cách tối giản, với những chiếc bàn nhỏ và ánh sáng dịu nhẹ từ những bóng đèn treo lơ lửng.
Cậu dễ dàng nhận ra Phong ngồi ở một góc khuất, lưng dựa vào tường, một tay xoay chiếc bút máy bạc giữa các ngón tay. Trước mặt anh là một cuốn sổ tay và một cốc cà phê chưa uống quá nửa.
Lâm tiến lại gần, cố gắng giữ nụ cười chuyên nghiệp.
"Chào anh Phong. Cảm ơn anh đã dành thời gian cho buổi gặp mặt này."
Phong ngẩng lên, ánh mắt anh sắc lạnh nhưng có chút gì đó mệt mỏi. Anh gật đầu khẽ như một lời chào, rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện mà không nói gì.
Lâm ngồi xuống, cảm nhận sự im lặng bao trùm giữa họ.
Cuộc trò chuyện ban đầu.
Sau khi gọi đồ uống cho mình, Lâm mở laptop và đặt lên bàn. Cậu cố gắng phá vỡ bầu không khí:
"Tôi đã đọc bản thảo của anh rất kỹ. Có thể nói, nó là một tác phẩm độc đáo với nhiều ý tưởng thú vị. Nhưng—"
Phong cắt ngang, giọng anh trầm và lạnh:
"Nhưng cậu nghĩ nó không phù hợp với độc giả đại chúng, đúng không?"
Lâm khựng lại. Cậu không ngờ Phong lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, nhưng cậu không để lộ vẻ lúng túng:
"Tôi nghĩ tác phẩm này có tiềm năng lớn, nhưng cách diễn đạt hiện tại có thể khiến nhiều người cảm thấy khó tiếp cận. Ý tôi không phải là thay đổi thông điệp của anh, mà là làm sao để nó dễ dàng đi vào lòng người hơn."
Phong dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn xa xăm. Anh khẽ nhếch môi, như thể đang cười chế giễu điều gì đó.
"Cậu nghĩ ý tưởng về việc thế giới có thật hay không có thể 'dễ dàng đi vào lòng người' sao? Cậu nghĩ độc giả muốn nghe điều đó ư? Họ chỉ muốn tìm vài câu chuyện đẹp đẽ, vài câu chữ an ủi họ qua ngày. Cuốn sách này không phải để làm hài lòng họ."
Phản ứng của Lâm.
Những lời nói của Phong khiến Lâm cảm thấy như mình đang bị thách thức. Nhưng thay vì bực bội, cậu cảm nhận một sự thôi thúc kỳ lạ – như thể Phong đang chờ xem cậu sẽ làm gì.
"Anh Phong," Lâm nói, giọng vẫn điềm tĩnh. "Tôi không nghĩ rằng độc giả chỉ muốn những câu chuyện dễ chịu. Nhưng họ cần một lối dẫn dắt, một sợi dây để bám vào. Những gì anh viết, nếu không có sự kết nối đó, sẽ trở thành một mê cung lẩn quẩn mà người ta chỉ muốn bỏ cuộc giữa chừng."
Phong nhìn thẳng vào mắt cậu, một tia sáng lóe lên trong ánh nhìn.
"Cậu đang cố nói rằng tôi viết sai?"
Lâm lắc đầu:
"Không. Tôi nói rằng có rất nhiều phương pháp để anh có thể truyền tải ý tưởng của mình một cách hiệu quả hơn. Công việc của tôi không phải để phá hủy tác phẩm của anh, mà là giúp anh đưa nó đến với những người cần nó."
Sự im lặng kéo dài.
Phong không đáp lại ngay. Anh nhấc cốc cà phê, uống một ngụm nhỏ rồi đặt xuống bàn.
"Cậu có biết tại sao tôi chọn viết về chủ đề này không?"
Lâm lắc đầu. Phong khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy có gì đó nặng nề:
"Tôi đã mất đi một người rất quan trọng. Và từ khoảnh khắc đó, tôi không còn chắc chắn bất kỳ điều gì về thế giới này nữa. Tôi bắt đầu tự hỏi: Liệu những gì tôi thấy, tôi cảm nhận, tôi yêu quý, có thật không? Hay chỉ là sản phẩm của trí óc tôi? Và nếu vậy, thì tất cả những nỗ lực, kết nối, hay tình yêu có nghĩa lý gì?"
Những lời nói của Phong khiến Lâm lặng đi. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một khía cạnh khác của người đàn ông này – một nỗi đau sâu thẳm mà Phong cố che giấu đằng sau vẻ lạnh lùng bao bọc bên ngoài.
Phong ngẩng lên, nhìn thẳng vào Lâm:
"Nếu cậu thực sự muốn giúp, thì hãy hiểu được điều tôi muốn nói. Nếu không, chúng ta không cần gặp lại."
Kết thúc buổi gặp.
Khi Lâm rời khỏi quán cà phê, lòng cậu nặng trĩu. Phong là một người khó đoán – vừa khiến cậu cảm thấy bực bội, vừa khiến cậu tò mò.
Nhưng điều khiến cậu bất ngờ nhất chính là câu chuyện cá nhân mà Phong vừa chia sẻ. "Anh ta đang viết sách không chỉ để nói về thế giới, mà còn để tìm câu trả lời cho chính mình," Lâm nghĩ.
Cậu siết chặt tay, tự nhủ rằng mình cần đọc lại bản thảo, lần này với một tâm thế khác.
(Hết chương 3)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro